Bên trong nhà lúc này, Zan, Gin và Sam vẫn đứng trong phòng nó. Zan trên tay vẫn cầm tấm ảnh của mẹ nó mà nức nở. Gin nhìn thấy Zan như vậy ko khỏi đau lòng cho dù cậu cũng ko biết đang có chuyện gì diễn ra, liền tiến đến ôm Zan vào lòng an ủi. Sam vẫn đứng đó, khuôn mặt tuy khóc lóc nức nở nhưng trong lòng ko khỏi hậm hực. Nó có cần làm quá như vậy ko? Chỉ là một tấm ảnh thôi mà , ko có gì to tác cả. Lại còn dám đánh nhỏ nữa chứ. Thù này nhỏ nhất định trả.
-\\\" Mình... Xin lỗi...tất cả là lô....\\\".
-\\\" Cô im đi! Ko cần nói nhiều... Tất cả mọi chuyện điều tại cô mà ra hết. Nhanh chóng biến mất khỏi nhà của tôi đi! \\\".
Zan cắt ngang lời nói của Sam, vùng ra khỏi người Gin mà lớn tiếng nói. Lúc này đây đều Zan muốn làm nhất chính là giết chết Sam- người đã gây đau khổ cho nó.
Gin thấy Zan kích động như vậy liền nhanh chõng ngăn cản Zan lại. Thật sự cậu muốn biết tất cả mọi chuyện. Nhưng nếu hỏi lúc này chắc sẽ ko được đâu. Nghĩ vậy cậu liền quay sang Sam:
-\\\" Anh nghĩ là em nên về trước đi! Mọi chuyện cứ để mọi người lo.\\\".
-\\\" Em...\\\". Sam ấp úng định nói gì đó nhưng lại thôi. Nhỏ biết nếu ở đây một lát nữa chắc nhỏ ko chỉ bị nó đánh thôi đâu. Mà còn bị bưởi con gái kia đánh nữa nên rút lui là thượng sách.
********
Bên ngoài sân
Nó bị đèn xe làm cho chói mắt ko đi được nữa, vì vậy hắn nhanh chóng chạy đến giữ tay nó lại. Chỉ mới nắm nhẹ tay nó hắn đã cảm thấy được sự dính ướt do máu. Điều này khiến hắn cảm thấy khó chịu vô cùng. Ngước mặt lên nhìn nó, hắn ko hề nhìn thấy một tia nào gọi là đau đớn do bị thương , nhưng hắn lại nhìn thấy sự tức giận và câm thù từ sâu trong đôi mắt nó. Chỉ có một tấm ảnh mà nó đã kích động như vậy sao? Chắc người trong ảnh rất quan trọng với nó. Chiếc xe trước cổng thấy người đứng trước đầu xe thì liền nhanh chóng đạp phanh. Ý định chạy vào sân cũng từ đó tắt đi, khi nhìn thấy hai người đư ứng trước xe mình. Tắt chìa khoá, người ngồi trong xe dựa lưng vào ghế, như đang thưởng thức một bộ phim, nhưng vẻ mặt thì lại đang muốn xem chuyện gì đang diễn ra ở đây mà lại khiến hai người họ có vẻ nghiêm trọng như vậy. Và cũng vì mãi chú ý đến hai người mà người trong xe ko hề phát hiện ra vết thương của cô gái cho đến khi...
-\\\" Cậu bị thương rồi , mà còn muốn đi đâu nữa? Vào nhà băng bó đi. Những chuyện lúc nãy mình xin lỗi vì đã lớn tiếng với cậu. Nhưng sao chỉ vì một tấm ảnh mà....\\\".
-\\\" Tránh ra! Chuyện của tôi ko liên quan đến các người. Cậu có tư cách gì mà xen vào. \\\".
Nó lạnh lùng hất tay của hắn ra khỏi người mình mà cắt ngang lời hắn. Một tấm ảnh? Phải đối với hắn thì đây chỉ là một tấm ảnh bình thường, nhưng với nó thì đó là một báo vật mà nó ghét người nào đụng vào. Ngoài nó và người thân. Nhưng hôm nay , cô ta lại có thể chà đạp lên di ảnh của mẹ nó như vậy, nó nhất định ko tha cho cô ta. Những chuyện trước kia cô ta đối xử với nó , nó có thể bỏ qua. Ngay cả hắn nó cũng sẽ ko tranh dành với cô ta. Nhưng hôm nay nó tuyệt-đối sẽ ko bỏ qua.
-\\\" Cậu...\\\" Hăn ú ớ ko biết nói gì cho đến khi tiếng cửa xe bật mở từ sau lưng vang lên mới kéo sự chú ý của nó và hắn.
Người trong xe bước ra, dáng đi khoan thai. Hai tay cho vào túi quần, bước đến cạnh nó. Điều này khiến nó và hắn ngạc nhiên đây ko phải là Jen sao? Người đã biến mất cả tuần nay, hôm nay đột nhiên lại xuất hiện ở đây. Ko phải chuyện lạ à.
Bỏ qua sự ngạc nhiên của hắn , thứ khiến Jen chú ý chính là bàn tay đầy máu của nó cả chân cũng vậy. Jen ko ngờ, cậu mới vắng mặt một tuần mà lại có nhiều chuyện xảy ra như vậy. Cả tuần nay cậu tất bật lo chuyện cty của ba mình ở bên Nga, do đi gấp quá nên ko kịp thông báo cho nó. Nhưng ko ngờ khi cậu trở về lại đọc được tin tức trên báo là nó và hắn đang quen nha. Điều này khiến cậu cảm thấy khó chịu, đang định đến tìm nó hỏi rõ lại thấy nó và hắn ở đây, ko khỏi ngạc nhiên. Nhưng cậu muốn xem chuyện gì đang diễn ra nên mới ngồi lại trong xe. Ko ngờ lại nghe được là nó đang bị thương, nên liền lập tức xuống xe mà đến cạnh nó. Ko ngừa nó lại bị thương nặng như thế này.
-\\\" Tại sao cậu lại bị như vậy?\\\". Jen lo lắng hỏi.
Nó ko hề có ý định trả lời. Hắn đứng đó, nhìn Jen liền hỏi:
-\\\" Cậu ở đâu ra vậy?\\\".
-\\\" Tôi ở đâu ra thì Liên quan đến cậu à? Nhưng có phải cậu là người khiến Yun ra nông nỗi này ko?\\\". Jen ko trả lời mà tức giận hỏi lại.
-\\\" ko phải chuyện của cậu!\\\". Hắn lạnh nhạt bác bỏ Jen mà tập trung sang nó.-\\\" Vào nhà đi! Trời đang lạnh cậu lại đang bị thương. Có gì chúng ta sẽ nói sau.\\\"
Nó ko trả lời , suy nghĩ gì đó rồi quay sang Jen.
-\\\" Tôi nhờ cậu một chuyện!\\\". Có vẻ như đang nhờ vả nhưng thực chất người được nhờ vả ko thể nào từ chối được.
-\\\" Được cậu nói đi! Miễn là cậu thì chuyện gì tớ cũng đồng ý!\\\". Jen vui vẻ nói.
-\\\" Đưa tôi đi khỏi đây!\\\". Nó nói rồi ko cần sự đồng ý đã đi lại xe và mở cửa ngồi vào trong ghế phụ lái. Jen thấy vậy liền nhanh chóng theo nó lên xe. Khởi đồng xe, lùi xe ra khỏi cổng , sau đó là đạp ga rời khỏi nhà nó. Hắn vẫn còn đứng đó, mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến hắn ko biết phải làm gì. Có phải hắn đã phạm một sai lầm ko thể sửa chữa ko?
Sam bước ra khỏi cửa trông thấy hắn đang đứng đó thì vui vẻ chạy lại. Tuy mặt vẫn còn đau vì do nó đáng nhưng nhỏ lại có thể khiến nó biến mất như thế này thì cũng đủ bù lại rồi. Đến cạnh hắn nhỏ lại trở lại vẻ mặt đáng thương:
-\\\" Anh! Yun đâu rồi? Em muốn xin lỗi bạn ấy! Chuyện lúc nãy thật sự ko phải em cố ý , chỉ là em sơ ý thôi!\\\".
-\\\" Thôi ko cần đâu! Cũng trể rồi anh đưa em về.\\\" Hắn quay lại hiện tại vẻ mặt vô cùng chán chường. Nhưng thấy Sam cũng ko có lỗi nên ko thể trách nhỏ được nên đưa Sam về.
-\\\" Dạ!\\\". Nhỏ ngoan ngoãn vâng lời.
********
Trên xe nó vẫn ngồi đó mắt thì lun nhìn ra bên ngoài. Jen lái xe, lâu lâu lại quay sang nhìn nó. Hình như vừa có đều gì khủng khiếp xảy ra với nó vậy nhìn xuống tay nó thì khiến cậu ko khỏi đau lòng. Liền lên tiếng hỏi:
-\\\" Cậu muốn đi đâu? Hay chúng ta đến bệnh viện trước đi. Phải băng bó cho cậu trước.\\\".
Nó vẫn im lặng ko trả lời. Đến lúc tưởng nó sẽ ko nói thì , nó lại mở miệng:
-\\\" Cậu có thể đưa tôi đến một nơi ko?\\\".
Chiếc xe dừng lại ở nghĩa trang - nơi nó vừa về vài tiếng trước. Jen cảm thấy lạ sao nó lại muốn đến đây vào giờ này cơ chứ.
-\\\" Cậu có thể đi ! Cảm ơn vì đã đưa tôi đến đây.\\\". Nó quay sang nói với Jen vẻ mặt vẫn lanh lùng.
-\\\" Sao tớ có thể bỏ cậu lại được chứ!\\\". Jen quay sang nhìn nó nói.
Nó im lặng , chân bước đều tiến về bên trong và đi theo con đường sáng nay. Jen lặng lẽ bước theo sau, cậu biết bây giờ ko nên nói gì. Dừng chân trước ngôi mộ của mẹ nó. Nó lặng lẽ quỳ xuống trước mộ. Jen muốn đỡ nó dậy vì chân nó đang bị thương ngay chân. Nhưng vừa đưa tay ra thì nó đã cản lại. Cậu khó hiểu hỏi nó:
-\\\" Chân cậu đang bị thương ko thể để dính cát được. Sẽ nhiễm trùng đó! Đây là mộ của ai? Mà cậu phải làm như vậy chứ.\\\".
-\\\" Là mẹ tôi!\\\".
Nó nhẹ nhàng lên tiếng. Đều này khiến Jen giật mình. Mẹ nó? Vậy chẳng lẽ mẹ nó mất rồi. Cậu thật sự ko dám tin vào tai mình.
Tất cả đều im lặng chỉ còn lại tiếng gió lây động lá cây xào xạc, âm thanh của những con vật ban đêm ở nơi vắng vẻ như thể này thôi. Quay lại nhà nó....
Lúc này Zan và Gin đã trở lại phòng khách. Từ khi hắn đưa Sam về Zan cũng đã ổn định phần nào, nhưng lại im lặng ngồi đó. Khác hắn Zan của thường ngày. Gin thật sự ko thể chịu đựng được nữa những thắc mắc cứ bủa vây lấy cậu. Đang định cất tiếng hỏi thì bên ngoài cửa có người bước vào. Ko ai khác ngoài hắn. Zan vừa nhìn thấy hắn đã tức giận lên tiếng:
-\\\" Cậu còn đến đây làm gì? Mau đi khỏi nhà Yun ngay.\\\".
-\\\" Zan bình tĩnh lại đi!\\\". Thấy Zan lại kích động Gin đã đến bên giữ Zan lại.
-\\\" Tôi quay lại là có chuyện muốn hỏi.\\\". Hắn điềm đạm hỏi . Ko hề tỏ vẻ gì khi thấy sự \\\" đuổi khách \\\" của Zan.
-\\\" Tôi ko có gì để trả lời cậu cả!\\\". Zan hằn hộc nói.
-\\\" Tôi chỉ muốn hỏi thật ra người trong tấm ảnh đó có quan hệ gì với Yun thôi!\\\". Hắn nhỏ nhẹ nói tiếp.
Zan im lặng. Mọi người đều im lặng. Zan thôi ko kích động nữa. Lặng lẽ ngồi lại chỗ của mình. Mặt thì cuối xuống nhìn đất, nước mặt lại khẽ rơi.
-\\\" Zan à! Thật ra tớ cũng rất muốn biết người trong ảnh đó là ai mà lại khiến Yun kích động như vậy?\\\". Gin nhẹ nhàng ngồi cạnh Zan mà lên tiếng.
Zan ngước lên khi nghe Gin nói. Nhỏ hơi do dự, nhưng sau một lúc lại nhỏ giọng nói:
-\\\" Đó là mẹ của Yun!\\\"
Hơi ngạc nhiên nhưng Gin lại hỏi tiếp:
-\\\" Vậy thì có thể chụp lại ảnh khác mà! Yun ko cần phải kích động như vậy chứ!\\\".
Zan nghe đến đây, thì lại nức nở. Vừa nói Zan vừa khóc:
-\\\" Ko thể! Ko thể chụp lại vì.... Vì MẸ YUN MẤT RỒI!\\\".
Nếu một ngày người thân bên cạnh bạn mất đi thì lúc đó bạn cảm thấy như thế nào?
Có phải là rất tệ...
Nhưng nếu người thân mất đi mà bạn lại cảm thấy lỗi là do mình gây ra thì bạn cảm thấy ra sao?
Những người xung quanh an ủi bạn, nhưng khi họ quay lưng lại ko ngừng nói xấu bạn. Lúc đó bạn có cần những người như vậy ở bên cạnh ko?
Câu chuyện của nó cũng vậy... Mọi chuyện bắt đầu từ 12 năm trước.
Lúc này nó chỉ là một đứa bé gái 6 tuổi xinh xắn và đáng yêu. Những người xung quanh ai cũng đều cảm thấy nó may mắn. May mắn từ lúc được xinh ra. Có một người ba thành đạt , có một người mẹ hiền dịu, một người anh yêu thương hết mực. Như vậy còn mong muốn thêm gì nữa.
Nhưng mọi chuyện ko diễn ra suôn sẽ như vậy. Và nó đã xảy ra trong ngày sinh nhật lần thứ 6 của nó. Và cũng vì lý do này mà từ lúc đó nó ko cho bất kì ai nhắc đến sinh nhật của mình.
Hôm nay, một ngày mới tuyệt vời lại bắt đầu, ngôi biệt thự nằm ở vùng ngoại ô tên là \\\" HAPPY \\\" lại trở nên bận rộn hơn mọi ngày . Vì hôm nay là này sinh nhật của đứa con gái cưng của họ. Ko tổ chức những buổi tiệc xa hoa, ko mời bạn bè, đối tác tham dự. Chỉ đơn giản họ đang chuẩn bị một bữa picnic của gia đình.
-\\\" Mẹ ơi xong chưa? Sao lâu quá vậy.\\\". Nó đứng trước cửa từ sớm, thay trên người bộ váy công chúa màu hồng nhạt đáng yêu. Hơn ai hết nó cảm thấy rất vui khi sắp được đi chơi cùng ba mẹ và anh hai.
-\\\" Sao em cứ hối mẹ hoài vậy? Từ từ cũng đi mà.\\\". Anh hai nó đứng bên cạnh nhìn đứa em gái đáng yêu của mình ko khỏi phì cười.
-\\\" Kệ em. Hôm nay là sinh nhật em mà sao Hai ko tặng quà vậy.\\\". Nó chu môi nói với anh mình.
-\\\" Mắc gì anh phải tặng quà cho đứa em gái quậy phá này chứ!\\\". Cậu quay mặt sang hướng khác giả vờ ko để ý đến câu nói của em mình.
-\\\" Hai đáng ghét!\\\". Nó giận dữ hét lên rồi cũng khoanh tay xoay hướng khác.
Thấy đứa em mình giận lẫy cậu khẽ cười thầm. Quà thì cậu đã chuẩn bị từ tuần tước rồi . Nhưng bây giờ ko thể tặng phải đợi đến lúc nó thổi nến cậu mới mang ra như vậy mới bất ngờ.
-\\\" Jon! Con lại chọc em đó à!\\\"
Từ trong nhà mẹ nó cùng ba bước ra, trên tay mẹ nó cầm túi xách còn ba nó thì bưng bê đồ đạc đem ra xe. Vừa thấy mẹ mình nó liền chạy lại ôm lấy mẹ nó mà ủi dụi đầu vào người mẹ như con mèo con. Mẹ nó dịu dàng lấy tay xoa lưng nó và mỉm cười.
-\\\" Hai mẹ con ko đi mà còn đứng đó làm gì!\\\". Sau khi cất đồ vào cốp xe ba nó quay lại nhìn hai mẹ con đang ôm ấp mà nói.
Còn anh hai nó thì đã chui tọt vào xe từ lúc nào đang quay ra le lưỡi trêu nó. Nó thấy vậy liền buông mẹ mình ra mà chạy nhanh leo vào xe ngồi cạnh anh mình. Hai người lớn thấy vậy ko khỏi phì cười. Đây chính là cảnh gia đình hạnh phúc.
Ba nó lái xe đến công viên thì dừng lại. Đem tất cả đồ đạc mang ra, và cả chiếc bánh kem do mẹ nó tự làm cho nó. Mẹ nó tỉ mỉ cắm từng cây nến lên bánh, trong khi nó với ba và anh hai đang chơi đùa với nhau. Những người đi qua ko khỏi quay lại nhìn mà ngưỡng mộ giá đình nó.
-\\\" Mọi người mau lại đây này!\\\" Mẹ nó sau khi cắm đủ số nến đúng số tuổi của nó thì gọi cả ba ba con nó lại.
Sau khi mọi người tập hợp đông đủ thì là lúc nó bắt đầu thắp nến và cầu nguyện. Sau khi thổi nến thì ba mẹ và anh hai nó lần lượt mang quà ra. Món quà nó thích nhất chính là con gấu của Hai nó tặng. Con gấu ko lớn lắm, chỉ đủ cho nó ôm trên tay, có màu nâu đất, trên cổ thắt chiếc nơ xinh xắn màu đỏ. Nó vừa nhìn thấy đã vội ôm chầm lấy con gấu, và ko quên hôn chụt lên má Jon một cái. Mẹ nó thì tặng cho nó một sợi dây chuyền rất đẹp, ba nó thì là một cái hộp nhạc nhỏ xinh xắn. Sau khi ăn bánh kem và mọi thứ cả gia đình quay quần vui vẻ bên nhau. Ko khí vô cùng ấm cúng.
Đột nhiên nó nhìn thấy bên kia đường có một xe kem, nó trông thấy những bạn đồng tuổi được mẹ dắt tay đến đó mua trong rất vui vẻ và rất ngon. Nó liền bắt chước đòi mẹ dẫn sang đó mua. Để chiều lòng con gái mẹ nó cũng đứng dậy và dắt tay nó đi. Nhưng ko ai biết rằng chuyện sắp sửa xảy ra khiến nó đến giờ vẫn ko tự dằn vặt mình.
Nó vì quá vui nên kéo tay mẹ mình đi nhanh qua đường . Mẹ nó cũng vui vẻ để nó kéo đi. Đột nhiên trên đường có một chiếc xe tải lạc tay lái , cứ chạy đảo qua đảo lại với tốc độ nhanh. Tài xế ko ngừng bóp còi cho những người trên đường biết đươc mà né. Đúng lúc này nó và mẹ nó đã đi đến giữa đường. Nhìn thấy chiếc xe đang lao đến nó ko biết phải làm sau quá run sợ nên chỉ biết đứng một chỗ mà nhìn chiếc xe ngày một gần. Mẹ nó thấy chiếc xe ngày một gần liền nhanh chóng đẩy nó ngã ra khỏi hướng xe. Và chiếc xe đã tông thẳng vào bà.
Ba nó cùng anh nó vẫn còn bàng hoàng mọi chuyện diễn ra quá nhanh , nhanh đến mức khiến ba nó ko biết làm gì, cả anh nó cũng vậy. Chiếc xe tải dừng lại mọi người ngày càng bu đông hơn vay quanh mẹ nó đang nằm thoi thóp dưới đất, một số người tốt bụng lấy điện thoại gọi cho cắp cứu gần nhất. Lúc này ba nó mới giật mình , ánh mắt hoang mang chạy nhanh đến đỡ mẹ nó dậy, người ông bắt đầu thắm đầy máu đỏ, Jon cũng theo sau ba mình mà nức nở.
-\\\" Mình... Tỉnh lại đi... Đừng như vậy mà... Làm anh sợ đó!\\\". Ba nó tay run run ôm chầm mẹ nó mà nói.
-\\\" Con... Con gái... Chúng ..ta... Ko... Sau chứ...em ...chắc... Ko... Được... Rồi ...Anh... Hãy... Chăm... Sóc... Những đứa... Con của... Chúng ta...tốt nha...\\\". Bà khó nhọc nói.
-\\\" Ko! Cả hai chúng ta phải cùng chăm sóc chứ! Em ko thể bỏ anh như vậy.\\\". Ba nó càng siết chặt hơn.
-\\\" Em... Xin... Lỗi...\\\". Bàn tay bà từ từ rơi xuống đất. Ba nó nước mắt cũng bắt đầu rơi. Người phụ nữa ông yêu đột ngột rời bỏ ông mà đi sao ông có thể chịu nỗi chứ.
Xe cấp cứu cuối cùng cũng đến, họ nhanh chóng mang mẹ nó lên xe và nó đang nằm bất tĩnh bên đường lên xe đến bệnh viện.
...............................................
Đôi mắt nó từ từ hé mở , một màu trắng xoá khiến nó sợ sệt. Ko có ai bên cạnh nó cả. Cảnh tượng chiếc xe lao đến từ từ hiện lên trong đầu nó khiến nó hét lên và dùng tay ôm đầu , miệng chỉ kêu được một từ \\\" Mẹ \\\" mà thôi.
Mọi chuyện kéo dài cho đến khi cánh cửa phòng mở ra, anh nó im lặng bước vào. Vừa nhìn thấy anh mình nó liền leo xuống giường chạy đến ôm chầm lấy . Miệng ko ngừng hỏi mẹ đang ở đâu và đòi đi tìm mẹ.
Jon nén nước mắt ào trong , xoay người dắt tay nó đi đến một căn phòng khác. Vừa nhìn thấy người đang nằm nhắm mắt trên giường. Nó thấy mẹ mình nằm đó, những bác sĩ xung quanh, ba nó thì ngồi ôm đầu ở chiếc ghế gần đó. Rồi sau đó một bác sĩ dùng tấm khăn trắng trùm lên mặt mẹ nó khiến nó cảm thấy thắc mắc liền hỏi anh nó:
-\\\" Hai... Sau người ta lại làm vậy với mẹ? Làm như vậy mẹ sẽ ko thở được đâu. Hai mau kêu người ta gỡ ra đi. Mẹ chỉ đang ngủ thôi mà....\\\".
Nó oà khóc lớn hơn mong sau mẹ nó sẽ tỉnh dậy mà dỗ nó nín. Nhưng làm sau được khi một người đã chết rồi chứ. Anh nó cũng khóc theo, nhưng ko dám khóc lớn vì sợ sẽ ảnh hưởng đến nó. Vì anh biết người chăm sóc nó chỉ còn lại mình và ba thôi. Còn ba nó thì đang ngồi ôm đầu bên ghế, nước mắt ông lặng lẽ rơi. Rơi vì người vợ tốt của mình đã mãi mãi ra đi, và ko bao giờ trở lại.
Đám tang mẹ nó được tổ chức sau đó. Tuy ba nó là nhà doanh nhân thành đạt nhưng ông ko hề tổ chức tang lễ long trọng cho mẹ nó, vì ông biết người vợ yêu quý của mình ko thích ồn ào. Những người đến tham dự tang lễ đa số là những bạn làm ăn lâu năm của ông và một số cô bác của gia đình. Tuy vậy số lượng khách đến viếng cũng khá đông, ông phải bận tiếp khách suốt buổi. Cũng nhờ vậy mà ông quên đi nỗi buồn mất vợ của mình. Ngay cả anh nó cũng phải phụ giúp ba nó một tay. Chỉ có nó. Nó ko làm gì cả, ko ăn, ko uống, ko trò chuyện hoặc tiếp xúc với ai. Nó cứ ngồi đó - cạnh quan tài của mẹ nó , ba nó thấy nó như vậy làm ông vô cùng lo lắng. Nhưng ông có khuyên cách nào đi nữa nhưng nó cũng ko mở miệng, nên chỉ còn cách bỏ mặt nó ở đó.
Nó ngồi đó, im lặng quan sát những người đến viếng mẹ nó. Những biểu hiện của họ đều được nó thu và tầm mắt: khóc có, buồn bã có, bắt tay chia buồn có, an ủi cũng có. Nhưng sao nó lại thấy tất cả những thứ đó đều rất giả tạo và nó ghét đều đó, có lẽ mẹ nó cũng ghét như vậy. Những người đến viếng trông thấy nó như vậy ko khỏi mắng chưởi. Thậm chí có người ác miệng còn bảo nó là " đồ sao chổi " , là nguyên nhân hại chết mẹ nó. Nó nghe chứ! Một số cô bác thì đến an ủi nó nhưng khi quay lưng họ cũng giống như những người khác mà mắng chưởi nó. Nó biết chứ! Nhưng nó ko hề phản bát những câu nói đó, vì ngay cả nó cũng nghĩ nó chính là người như vậy mà.
Tại nó mà mẹ nó phải chết. Tại nó mà ba nó mất đi người vợ yêu quý, anh nó mất đi người mẹ hiền lành. Mọi chuyện cũng điều tại nó mà ra.
Giá như... Lúc đó nó ko đòi ăn kem.
Giá như... Lúc đó nó ko kéo mẹ nó sang đường.
Thì...
Nó ghét hai từ " giá như " đó, vì chuyện đã xảy ra rồi sao quay lại được chứ. Con người sao tham lam quá cứ thích có được những thứ ko thuộc về mình. Nó rất muốn hét lên, muốn cho mọi người biết nó đang nghĩ gì . Muốn chạy thật xa khổ nơi này nhưng nó làm ko được vì nếu nó bỏ đ mẹ nó sẽ rất buồn.
Nó cứ ngồi như vậy cho đến khi người ta đến và mang mẹ nó đi. Nó vẫn chỉ lầm lũi đi phía sau đoàn người đưa tiễn, bên cạnh nó lúc nào cũng có anh nó. Anh nó vì lo lắng nên đi cạnh canh chừng nó.
Đến nghĩa trang nơi sẽ chôn cất mẹ nó. Ba nó đã mua khoảng đất trên đồi để chôn cất mẹ nó vì ông sợ bà sẽ bị làm phiền. Quan tài mẹ nó được đặt xuống hố sâu. Những cành hoa trắng được người ta thảy xuống quan tài.
Xẻng đất đầu tiên được thảy xuống...
Một số người khóc lên khóc xuống.
Xẻng đất thứ hai được thảy xuống...
Ba nó quay đi để kiềm chế nước mắt chực trào nơi khoé mắt.
Những xẻng sao đó càng lắp càng đầy , phủ kính bề mặt quan tài. Lúc này nó người người tỉnh khỏi cơn ác mộng, nước mắt chực trào nơi khoé mặt và chảy dài xuống má. Nó định xông lên nhưng mai có anh nó bên cạnh cản lại. Nó vừa vùng vẫy vừa nói như người mê sản:
-" Ko... Ko được làm vậy... Mẹ sẽ ko thở được đâu. Đừng làm vậy mà."
Anh nó thấy nó như vậy nước mắt cũng rơi theo nó. Nhưng anh vẫn cố giữ nó lại, vừa an ủi nó :
-" Yun... Em đừng như vậy... Để mẹ yên nghĩ đi".
-" Ko... Mẹ là đang ngủ ... Anh mau gọi mẹ dậy đi nếu ko sẽ ko kịp...".
Một số người nhìn hai anh em nó như vậy ko khỏi khóc theo hai anh em nó. Chiều đó mọi người điều thấy hai anh em cõng nhau xuống đồi trong ánh chiều tà. Khung cảnh vô cùng buồn bã đến đau lòng...
Những ngày sau đó nó bị suốt ngày cứ nhốt mình trong phòng mà xem hình mẹ nó. Anh nó, ba nó , bạn bè có khuyên cỡ nào cũng vô ích. Nó như rơi vào căn bệnh trầm cảm vậy. Ko biết ba nó đã nghĩ gì mà một tháng sau đó đã quyết định đưa anh nó ra nước ngoài, còn ông và nó cũng sang nước khác. Chắc vì ông ko muốn nó cứ mãi đau lòng như vậy, và tập cho nó cứ rắn hơn. Hình của mẹ nó ông điều đem đi đốt tuy ko muốn như ông ko thể để nó cứ nghĩ đến mẹ nó được. Nó đã ngăn cản nhưng ba nó đã nhất quyết , nên nó chỉ lấy lại được một tấm ảnh của mẹ nó thôi còn ngoài ra điều bị ba nó đốt hết.
Nó được chữa trị bệnh trầm cảm mất một năm. Sau một năm đó nó bắt đầu đi học, nhưng nó như trở thành một người khác, ít nói và ko cười như trước nữa. Anh nó vì ba nó nên đã ko hề liên lạc với nó đến tận nay. Nó lao vào học tập nên dc hỉ mới 17t mà nó đã đạt thành tựu như vậy.
-\\\" Mình... Xin lỗi...tất cả là lô....\\\".
-\\\" Cô im đi! Ko cần nói nhiều... Tất cả mọi chuyện điều tại cô mà ra hết. Nhanh chóng biến mất khỏi nhà của tôi đi! \\\".
Zan cắt ngang lời nói của Sam, vùng ra khỏi người Gin mà lớn tiếng nói. Lúc này đây đều Zan muốn làm nhất chính là giết chết Sam- người đã gây đau khổ cho nó.
Gin thấy Zan kích động như vậy liền nhanh chõng ngăn cản Zan lại. Thật sự cậu muốn biết tất cả mọi chuyện. Nhưng nếu hỏi lúc này chắc sẽ ko được đâu. Nghĩ vậy cậu liền quay sang Sam:
-\\\" Anh nghĩ là em nên về trước đi! Mọi chuyện cứ để mọi người lo.\\\".
-\\\" Em...\\\". Sam ấp úng định nói gì đó nhưng lại thôi. Nhỏ biết nếu ở đây một lát nữa chắc nhỏ ko chỉ bị nó đánh thôi đâu. Mà còn bị bưởi con gái kia đánh nữa nên rút lui là thượng sách.
********
Bên ngoài sân
Nó bị đèn xe làm cho chói mắt ko đi được nữa, vì vậy hắn nhanh chóng chạy đến giữ tay nó lại. Chỉ mới nắm nhẹ tay nó hắn đã cảm thấy được sự dính ướt do máu. Điều này khiến hắn cảm thấy khó chịu vô cùng. Ngước mặt lên nhìn nó, hắn ko hề nhìn thấy một tia nào gọi là đau đớn do bị thương , nhưng hắn lại nhìn thấy sự tức giận và câm thù từ sâu trong đôi mắt nó. Chỉ có một tấm ảnh mà nó đã kích động như vậy sao? Chắc người trong ảnh rất quan trọng với nó. Chiếc xe trước cổng thấy người đứng trước đầu xe thì liền nhanh chóng đạp phanh. Ý định chạy vào sân cũng từ đó tắt đi, khi nhìn thấy hai người đư ứng trước xe mình. Tắt chìa khoá, người ngồi trong xe dựa lưng vào ghế, như đang thưởng thức một bộ phim, nhưng vẻ mặt thì lại đang muốn xem chuyện gì đang diễn ra ở đây mà lại khiến hai người họ có vẻ nghiêm trọng như vậy. Và cũng vì mãi chú ý đến hai người mà người trong xe ko hề phát hiện ra vết thương của cô gái cho đến khi...
-\\\" Cậu bị thương rồi , mà còn muốn đi đâu nữa? Vào nhà băng bó đi. Những chuyện lúc nãy mình xin lỗi vì đã lớn tiếng với cậu. Nhưng sao chỉ vì một tấm ảnh mà....\\\".
-\\\" Tránh ra! Chuyện của tôi ko liên quan đến các người. Cậu có tư cách gì mà xen vào. \\\".
Nó lạnh lùng hất tay của hắn ra khỏi người mình mà cắt ngang lời hắn. Một tấm ảnh? Phải đối với hắn thì đây chỉ là một tấm ảnh bình thường, nhưng với nó thì đó là một báo vật mà nó ghét người nào đụng vào. Ngoài nó và người thân. Nhưng hôm nay , cô ta lại có thể chà đạp lên di ảnh của mẹ nó như vậy, nó nhất định ko tha cho cô ta. Những chuyện trước kia cô ta đối xử với nó , nó có thể bỏ qua. Ngay cả hắn nó cũng sẽ ko tranh dành với cô ta. Nhưng hôm nay nó tuyệt-đối sẽ ko bỏ qua.
-\\\" Cậu...\\\" Hăn ú ớ ko biết nói gì cho đến khi tiếng cửa xe bật mở từ sau lưng vang lên mới kéo sự chú ý của nó và hắn.
Người trong xe bước ra, dáng đi khoan thai. Hai tay cho vào túi quần, bước đến cạnh nó. Điều này khiến nó và hắn ngạc nhiên đây ko phải là Jen sao? Người đã biến mất cả tuần nay, hôm nay đột nhiên lại xuất hiện ở đây. Ko phải chuyện lạ à.
Bỏ qua sự ngạc nhiên của hắn , thứ khiến Jen chú ý chính là bàn tay đầy máu của nó cả chân cũng vậy. Jen ko ngờ, cậu mới vắng mặt một tuần mà lại có nhiều chuyện xảy ra như vậy. Cả tuần nay cậu tất bật lo chuyện cty của ba mình ở bên Nga, do đi gấp quá nên ko kịp thông báo cho nó. Nhưng ko ngờ khi cậu trở về lại đọc được tin tức trên báo là nó và hắn đang quen nha. Điều này khiến cậu cảm thấy khó chịu, đang định đến tìm nó hỏi rõ lại thấy nó và hắn ở đây, ko khỏi ngạc nhiên. Nhưng cậu muốn xem chuyện gì đang diễn ra nên mới ngồi lại trong xe. Ko ngờ lại nghe được là nó đang bị thương, nên liền lập tức xuống xe mà đến cạnh nó. Ko ngừa nó lại bị thương nặng như thế này.
-\\\" Tại sao cậu lại bị như vậy?\\\". Jen lo lắng hỏi.
Nó ko hề có ý định trả lời. Hắn đứng đó, nhìn Jen liền hỏi:
-\\\" Cậu ở đâu ra vậy?\\\".
-\\\" Tôi ở đâu ra thì Liên quan đến cậu à? Nhưng có phải cậu là người khiến Yun ra nông nỗi này ko?\\\". Jen ko trả lời mà tức giận hỏi lại.
-\\\" ko phải chuyện của cậu!\\\". Hắn lạnh nhạt bác bỏ Jen mà tập trung sang nó.-\\\" Vào nhà đi! Trời đang lạnh cậu lại đang bị thương. Có gì chúng ta sẽ nói sau.\\\"
Nó ko trả lời , suy nghĩ gì đó rồi quay sang Jen.
-\\\" Tôi nhờ cậu một chuyện!\\\". Có vẻ như đang nhờ vả nhưng thực chất người được nhờ vả ko thể nào từ chối được.
-\\\" Được cậu nói đi! Miễn là cậu thì chuyện gì tớ cũng đồng ý!\\\". Jen vui vẻ nói.
-\\\" Đưa tôi đi khỏi đây!\\\". Nó nói rồi ko cần sự đồng ý đã đi lại xe và mở cửa ngồi vào trong ghế phụ lái. Jen thấy vậy liền nhanh chóng theo nó lên xe. Khởi đồng xe, lùi xe ra khỏi cổng , sau đó là đạp ga rời khỏi nhà nó. Hắn vẫn còn đứng đó, mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến hắn ko biết phải làm gì. Có phải hắn đã phạm một sai lầm ko thể sửa chữa ko?
Sam bước ra khỏi cửa trông thấy hắn đang đứng đó thì vui vẻ chạy lại. Tuy mặt vẫn còn đau vì do nó đáng nhưng nhỏ lại có thể khiến nó biến mất như thế này thì cũng đủ bù lại rồi. Đến cạnh hắn nhỏ lại trở lại vẻ mặt đáng thương:
-\\\" Anh! Yun đâu rồi? Em muốn xin lỗi bạn ấy! Chuyện lúc nãy thật sự ko phải em cố ý , chỉ là em sơ ý thôi!\\\".
-\\\" Thôi ko cần đâu! Cũng trể rồi anh đưa em về.\\\" Hắn quay lại hiện tại vẻ mặt vô cùng chán chường. Nhưng thấy Sam cũng ko có lỗi nên ko thể trách nhỏ được nên đưa Sam về.
-\\\" Dạ!\\\". Nhỏ ngoan ngoãn vâng lời.
********
Trên xe nó vẫn ngồi đó mắt thì lun nhìn ra bên ngoài. Jen lái xe, lâu lâu lại quay sang nhìn nó. Hình như vừa có đều gì khủng khiếp xảy ra với nó vậy nhìn xuống tay nó thì khiến cậu ko khỏi đau lòng. Liền lên tiếng hỏi:
-\\\" Cậu muốn đi đâu? Hay chúng ta đến bệnh viện trước đi. Phải băng bó cho cậu trước.\\\".
Nó vẫn im lặng ko trả lời. Đến lúc tưởng nó sẽ ko nói thì , nó lại mở miệng:
-\\\" Cậu có thể đưa tôi đến một nơi ko?\\\".
Chiếc xe dừng lại ở nghĩa trang - nơi nó vừa về vài tiếng trước. Jen cảm thấy lạ sao nó lại muốn đến đây vào giờ này cơ chứ.
-\\\" Cậu có thể đi ! Cảm ơn vì đã đưa tôi đến đây.\\\". Nó quay sang nói với Jen vẻ mặt vẫn lanh lùng.
-\\\" Sao tớ có thể bỏ cậu lại được chứ!\\\". Jen quay sang nhìn nó nói.
Nó im lặng , chân bước đều tiến về bên trong và đi theo con đường sáng nay. Jen lặng lẽ bước theo sau, cậu biết bây giờ ko nên nói gì. Dừng chân trước ngôi mộ của mẹ nó. Nó lặng lẽ quỳ xuống trước mộ. Jen muốn đỡ nó dậy vì chân nó đang bị thương ngay chân. Nhưng vừa đưa tay ra thì nó đã cản lại. Cậu khó hiểu hỏi nó:
-\\\" Chân cậu đang bị thương ko thể để dính cát được. Sẽ nhiễm trùng đó! Đây là mộ của ai? Mà cậu phải làm như vậy chứ.\\\".
-\\\" Là mẹ tôi!\\\".
Nó nhẹ nhàng lên tiếng. Đều này khiến Jen giật mình. Mẹ nó? Vậy chẳng lẽ mẹ nó mất rồi. Cậu thật sự ko dám tin vào tai mình.
Tất cả đều im lặng chỉ còn lại tiếng gió lây động lá cây xào xạc, âm thanh của những con vật ban đêm ở nơi vắng vẻ như thể này thôi. Quay lại nhà nó....
Lúc này Zan và Gin đã trở lại phòng khách. Từ khi hắn đưa Sam về Zan cũng đã ổn định phần nào, nhưng lại im lặng ngồi đó. Khác hắn Zan của thường ngày. Gin thật sự ko thể chịu đựng được nữa những thắc mắc cứ bủa vây lấy cậu. Đang định cất tiếng hỏi thì bên ngoài cửa có người bước vào. Ko ai khác ngoài hắn. Zan vừa nhìn thấy hắn đã tức giận lên tiếng:
-\\\" Cậu còn đến đây làm gì? Mau đi khỏi nhà Yun ngay.\\\".
-\\\" Zan bình tĩnh lại đi!\\\". Thấy Zan lại kích động Gin đã đến bên giữ Zan lại.
-\\\" Tôi quay lại là có chuyện muốn hỏi.\\\". Hắn điềm đạm hỏi . Ko hề tỏ vẻ gì khi thấy sự \\\" đuổi khách \\\" của Zan.
-\\\" Tôi ko có gì để trả lời cậu cả!\\\". Zan hằn hộc nói.
-\\\" Tôi chỉ muốn hỏi thật ra người trong tấm ảnh đó có quan hệ gì với Yun thôi!\\\". Hắn nhỏ nhẹ nói tiếp.
Zan im lặng. Mọi người đều im lặng. Zan thôi ko kích động nữa. Lặng lẽ ngồi lại chỗ của mình. Mặt thì cuối xuống nhìn đất, nước mặt lại khẽ rơi.
-\\\" Zan à! Thật ra tớ cũng rất muốn biết người trong ảnh đó là ai mà lại khiến Yun kích động như vậy?\\\". Gin nhẹ nhàng ngồi cạnh Zan mà lên tiếng.
Zan ngước lên khi nghe Gin nói. Nhỏ hơi do dự, nhưng sau một lúc lại nhỏ giọng nói:
-\\\" Đó là mẹ của Yun!\\\"
Hơi ngạc nhiên nhưng Gin lại hỏi tiếp:
-\\\" Vậy thì có thể chụp lại ảnh khác mà! Yun ko cần phải kích động như vậy chứ!\\\".
Zan nghe đến đây, thì lại nức nở. Vừa nói Zan vừa khóc:
-\\\" Ko thể! Ko thể chụp lại vì.... Vì MẸ YUN MẤT RỒI!\\\".
Nếu một ngày người thân bên cạnh bạn mất đi thì lúc đó bạn cảm thấy như thế nào?
Có phải là rất tệ...
Nhưng nếu người thân mất đi mà bạn lại cảm thấy lỗi là do mình gây ra thì bạn cảm thấy ra sao?
Những người xung quanh an ủi bạn, nhưng khi họ quay lưng lại ko ngừng nói xấu bạn. Lúc đó bạn có cần những người như vậy ở bên cạnh ko?
Câu chuyện của nó cũng vậy... Mọi chuyện bắt đầu từ 12 năm trước.
Lúc này nó chỉ là một đứa bé gái 6 tuổi xinh xắn và đáng yêu. Những người xung quanh ai cũng đều cảm thấy nó may mắn. May mắn từ lúc được xinh ra. Có một người ba thành đạt , có một người mẹ hiền dịu, một người anh yêu thương hết mực. Như vậy còn mong muốn thêm gì nữa.
Nhưng mọi chuyện ko diễn ra suôn sẽ như vậy. Và nó đã xảy ra trong ngày sinh nhật lần thứ 6 của nó. Và cũng vì lý do này mà từ lúc đó nó ko cho bất kì ai nhắc đến sinh nhật của mình.
Hôm nay, một ngày mới tuyệt vời lại bắt đầu, ngôi biệt thự nằm ở vùng ngoại ô tên là \\\" HAPPY \\\" lại trở nên bận rộn hơn mọi ngày . Vì hôm nay là này sinh nhật của đứa con gái cưng của họ. Ko tổ chức những buổi tiệc xa hoa, ko mời bạn bè, đối tác tham dự. Chỉ đơn giản họ đang chuẩn bị một bữa picnic của gia đình.
-\\\" Mẹ ơi xong chưa? Sao lâu quá vậy.\\\". Nó đứng trước cửa từ sớm, thay trên người bộ váy công chúa màu hồng nhạt đáng yêu. Hơn ai hết nó cảm thấy rất vui khi sắp được đi chơi cùng ba mẹ và anh hai.
-\\\" Sao em cứ hối mẹ hoài vậy? Từ từ cũng đi mà.\\\". Anh hai nó đứng bên cạnh nhìn đứa em gái đáng yêu của mình ko khỏi phì cười.
-\\\" Kệ em. Hôm nay là sinh nhật em mà sao Hai ko tặng quà vậy.\\\". Nó chu môi nói với anh mình.
-\\\" Mắc gì anh phải tặng quà cho đứa em gái quậy phá này chứ!\\\". Cậu quay mặt sang hướng khác giả vờ ko để ý đến câu nói của em mình.
-\\\" Hai đáng ghét!\\\". Nó giận dữ hét lên rồi cũng khoanh tay xoay hướng khác.
Thấy đứa em mình giận lẫy cậu khẽ cười thầm. Quà thì cậu đã chuẩn bị từ tuần tước rồi . Nhưng bây giờ ko thể tặng phải đợi đến lúc nó thổi nến cậu mới mang ra như vậy mới bất ngờ.
-\\\" Jon! Con lại chọc em đó à!\\\"
Từ trong nhà mẹ nó cùng ba bước ra, trên tay mẹ nó cầm túi xách còn ba nó thì bưng bê đồ đạc đem ra xe. Vừa thấy mẹ mình nó liền chạy lại ôm lấy mẹ nó mà ủi dụi đầu vào người mẹ như con mèo con. Mẹ nó dịu dàng lấy tay xoa lưng nó và mỉm cười.
-\\\" Hai mẹ con ko đi mà còn đứng đó làm gì!\\\". Sau khi cất đồ vào cốp xe ba nó quay lại nhìn hai mẹ con đang ôm ấp mà nói.
Còn anh hai nó thì đã chui tọt vào xe từ lúc nào đang quay ra le lưỡi trêu nó. Nó thấy vậy liền buông mẹ mình ra mà chạy nhanh leo vào xe ngồi cạnh anh mình. Hai người lớn thấy vậy ko khỏi phì cười. Đây chính là cảnh gia đình hạnh phúc.
Ba nó lái xe đến công viên thì dừng lại. Đem tất cả đồ đạc mang ra, và cả chiếc bánh kem do mẹ nó tự làm cho nó. Mẹ nó tỉ mỉ cắm từng cây nến lên bánh, trong khi nó với ba và anh hai đang chơi đùa với nhau. Những người đi qua ko khỏi quay lại nhìn mà ngưỡng mộ giá đình nó.
-\\\" Mọi người mau lại đây này!\\\" Mẹ nó sau khi cắm đủ số nến đúng số tuổi của nó thì gọi cả ba ba con nó lại.
Sau khi mọi người tập hợp đông đủ thì là lúc nó bắt đầu thắp nến và cầu nguyện. Sau khi thổi nến thì ba mẹ và anh hai nó lần lượt mang quà ra. Món quà nó thích nhất chính là con gấu của Hai nó tặng. Con gấu ko lớn lắm, chỉ đủ cho nó ôm trên tay, có màu nâu đất, trên cổ thắt chiếc nơ xinh xắn màu đỏ. Nó vừa nhìn thấy đã vội ôm chầm lấy con gấu, và ko quên hôn chụt lên má Jon một cái. Mẹ nó thì tặng cho nó một sợi dây chuyền rất đẹp, ba nó thì là một cái hộp nhạc nhỏ xinh xắn. Sau khi ăn bánh kem và mọi thứ cả gia đình quay quần vui vẻ bên nhau. Ko khí vô cùng ấm cúng.
Đột nhiên nó nhìn thấy bên kia đường có một xe kem, nó trông thấy những bạn đồng tuổi được mẹ dắt tay đến đó mua trong rất vui vẻ và rất ngon. Nó liền bắt chước đòi mẹ dẫn sang đó mua. Để chiều lòng con gái mẹ nó cũng đứng dậy và dắt tay nó đi. Nhưng ko ai biết rằng chuyện sắp sửa xảy ra khiến nó đến giờ vẫn ko tự dằn vặt mình.
Nó vì quá vui nên kéo tay mẹ mình đi nhanh qua đường . Mẹ nó cũng vui vẻ để nó kéo đi. Đột nhiên trên đường có một chiếc xe tải lạc tay lái , cứ chạy đảo qua đảo lại với tốc độ nhanh. Tài xế ko ngừng bóp còi cho những người trên đường biết đươc mà né. Đúng lúc này nó và mẹ nó đã đi đến giữa đường. Nhìn thấy chiếc xe đang lao đến nó ko biết phải làm sau quá run sợ nên chỉ biết đứng một chỗ mà nhìn chiếc xe ngày một gần. Mẹ nó thấy chiếc xe ngày một gần liền nhanh chóng đẩy nó ngã ra khỏi hướng xe. Và chiếc xe đã tông thẳng vào bà.
Ba nó cùng anh nó vẫn còn bàng hoàng mọi chuyện diễn ra quá nhanh , nhanh đến mức khiến ba nó ko biết làm gì, cả anh nó cũng vậy. Chiếc xe tải dừng lại mọi người ngày càng bu đông hơn vay quanh mẹ nó đang nằm thoi thóp dưới đất, một số người tốt bụng lấy điện thoại gọi cho cắp cứu gần nhất. Lúc này ba nó mới giật mình , ánh mắt hoang mang chạy nhanh đến đỡ mẹ nó dậy, người ông bắt đầu thắm đầy máu đỏ, Jon cũng theo sau ba mình mà nức nở.
-\\\" Mình... Tỉnh lại đi... Đừng như vậy mà... Làm anh sợ đó!\\\". Ba nó tay run run ôm chầm mẹ nó mà nói.
-\\\" Con... Con gái... Chúng ..ta... Ko... Sau chứ...em ...chắc... Ko... Được... Rồi ...Anh... Hãy... Chăm... Sóc... Những đứa... Con của... Chúng ta...tốt nha...\\\". Bà khó nhọc nói.
-\\\" Ko! Cả hai chúng ta phải cùng chăm sóc chứ! Em ko thể bỏ anh như vậy.\\\". Ba nó càng siết chặt hơn.
-\\\" Em... Xin... Lỗi...\\\". Bàn tay bà từ từ rơi xuống đất. Ba nó nước mắt cũng bắt đầu rơi. Người phụ nữa ông yêu đột ngột rời bỏ ông mà đi sao ông có thể chịu nỗi chứ.
Xe cấp cứu cuối cùng cũng đến, họ nhanh chóng mang mẹ nó lên xe và nó đang nằm bất tĩnh bên đường lên xe đến bệnh viện.
...............................................
Đôi mắt nó từ từ hé mở , một màu trắng xoá khiến nó sợ sệt. Ko có ai bên cạnh nó cả. Cảnh tượng chiếc xe lao đến từ từ hiện lên trong đầu nó khiến nó hét lên và dùng tay ôm đầu , miệng chỉ kêu được một từ \\\" Mẹ \\\" mà thôi.
Mọi chuyện kéo dài cho đến khi cánh cửa phòng mở ra, anh nó im lặng bước vào. Vừa nhìn thấy anh mình nó liền leo xuống giường chạy đến ôm chầm lấy . Miệng ko ngừng hỏi mẹ đang ở đâu và đòi đi tìm mẹ.
Jon nén nước mắt ào trong , xoay người dắt tay nó đi đến một căn phòng khác. Vừa nhìn thấy người đang nằm nhắm mắt trên giường. Nó thấy mẹ mình nằm đó, những bác sĩ xung quanh, ba nó thì ngồi ôm đầu ở chiếc ghế gần đó. Rồi sau đó một bác sĩ dùng tấm khăn trắng trùm lên mặt mẹ nó khiến nó cảm thấy thắc mắc liền hỏi anh nó:
-\\\" Hai... Sau người ta lại làm vậy với mẹ? Làm như vậy mẹ sẽ ko thở được đâu. Hai mau kêu người ta gỡ ra đi. Mẹ chỉ đang ngủ thôi mà....\\\".
Nó oà khóc lớn hơn mong sau mẹ nó sẽ tỉnh dậy mà dỗ nó nín. Nhưng làm sau được khi một người đã chết rồi chứ. Anh nó cũng khóc theo, nhưng ko dám khóc lớn vì sợ sẽ ảnh hưởng đến nó. Vì anh biết người chăm sóc nó chỉ còn lại mình và ba thôi. Còn ba nó thì đang ngồi ôm đầu bên ghế, nước mắt ông lặng lẽ rơi. Rơi vì người vợ tốt của mình đã mãi mãi ra đi, và ko bao giờ trở lại.
Đám tang mẹ nó được tổ chức sau đó. Tuy ba nó là nhà doanh nhân thành đạt nhưng ông ko hề tổ chức tang lễ long trọng cho mẹ nó, vì ông biết người vợ yêu quý của mình ko thích ồn ào. Những người đến tham dự tang lễ đa số là những bạn làm ăn lâu năm của ông và một số cô bác của gia đình. Tuy vậy số lượng khách đến viếng cũng khá đông, ông phải bận tiếp khách suốt buổi. Cũng nhờ vậy mà ông quên đi nỗi buồn mất vợ của mình. Ngay cả anh nó cũng phải phụ giúp ba nó một tay. Chỉ có nó. Nó ko làm gì cả, ko ăn, ko uống, ko trò chuyện hoặc tiếp xúc với ai. Nó cứ ngồi đó - cạnh quan tài của mẹ nó , ba nó thấy nó như vậy làm ông vô cùng lo lắng. Nhưng ông có khuyên cách nào đi nữa nhưng nó cũng ko mở miệng, nên chỉ còn cách bỏ mặt nó ở đó.
Nó ngồi đó, im lặng quan sát những người đến viếng mẹ nó. Những biểu hiện của họ đều được nó thu và tầm mắt: khóc có, buồn bã có, bắt tay chia buồn có, an ủi cũng có. Nhưng sao nó lại thấy tất cả những thứ đó đều rất giả tạo và nó ghét đều đó, có lẽ mẹ nó cũng ghét như vậy. Những người đến viếng trông thấy nó như vậy ko khỏi mắng chưởi. Thậm chí có người ác miệng còn bảo nó là " đồ sao chổi " , là nguyên nhân hại chết mẹ nó. Nó nghe chứ! Một số cô bác thì đến an ủi nó nhưng khi quay lưng họ cũng giống như những người khác mà mắng chưởi nó. Nó biết chứ! Nhưng nó ko hề phản bát những câu nói đó, vì ngay cả nó cũng nghĩ nó chính là người như vậy mà.
Tại nó mà mẹ nó phải chết. Tại nó mà ba nó mất đi người vợ yêu quý, anh nó mất đi người mẹ hiền lành. Mọi chuyện cũng điều tại nó mà ra.
Giá như... Lúc đó nó ko đòi ăn kem.
Giá như... Lúc đó nó ko kéo mẹ nó sang đường.
Thì...
Nó ghét hai từ " giá như " đó, vì chuyện đã xảy ra rồi sao quay lại được chứ. Con người sao tham lam quá cứ thích có được những thứ ko thuộc về mình. Nó rất muốn hét lên, muốn cho mọi người biết nó đang nghĩ gì . Muốn chạy thật xa khổ nơi này nhưng nó làm ko được vì nếu nó bỏ đ mẹ nó sẽ rất buồn.
Nó cứ ngồi như vậy cho đến khi người ta đến và mang mẹ nó đi. Nó vẫn chỉ lầm lũi đi phía sau đoàn người đưa tiễn, bên cạnh nó lúc nào cũng có anh nó. Anh nó vì lo lắng nên đi cạnh canh chừng nó.
Đến nghĩa trang nơi sẽ chôn cất mẹ nó. Ba nó đã mua khoảng đất trên đồi để chôn cất mẹ nó vì ông sợ bà sẽ bị làm phiền. Quan tài mẹ nó được đặt xuống hố sâu. Những cành hoa trắng được người ta thảy xuống quan tài.
Xẻng đất đầu tiên được thảy xuống...
Một số người khóc lên khóc xuống.
Xẻng đất thứ hai được thảy xuống...
Ba nó quay đi để kiềm chế nước mắt chực trào nơi khoé mắt.
Những xẻng sao đó càng lắp càng đầy , phủ kính bề mặt quan tài. Lúc này nó người người tỉnh khỏi cơn ác mộng, nước mắt chực trào nơi khoé mặt và chảy dài xuống má. Nó định xông lên nhưng mai có anh nó bên cạnh cản lại. Nó vừa vùng vẫy vừa nói như người mê sản:
-" Ko... Ko được làm vậy... Mẹ sẽ ko thở được đâu. Đừng làm vậy mà."
Anh nó thấy nó như vậy nước mắt cũng rơi theo nó. Nhưng anh vẫn cố giữ nó lại, vừa an ủi nó :
-" Yun... Em đừng như vậy... Để mẹ yên nghĩ đi".
-" Ko... Mẹ là đang ngủ ... Anh mau gọi mẹ dậy đi nếu ko sẽ ko kịp...".
Một số người nhìn hai anh em nó như vậy ko khỏi khóc theo hai anh em nó. Chiều đó mọi người điều thấy hai anh em cõng nhau xuống đồi trong ánh chiều tà. Khung cảnh vô cùng buồn bã đến đau lòng...
Những ngày sau đó nó bị suốt ngày cứ nhốt mình trong phòng mà xem hình mẹ nó. Anh nó, ba nó , bạn bè có khuyên cỡ nào cũng vô ích. Nó như rơi vào căn bệnh trầm cảm vậy. Ko biết ba nó đã nghĩ gì mà một tháng sau đó đã quyết định đưa anh nó ra nước ngoài, còn ông và nó cũng sang nước khác. Chắc vì ông ko muốn nó cứ mãi đau lòng như vậy, và tập cho nó cứ rắn hơn. Hình của mẹ nó ông điều đem đi đốt tuy ko muốn như ông ko thể để nó cứ nghĩ đến mẹ nó được. Nó đã ngăn cản nhưng ba nó đã nhất quyết , nên nó chỉ lấy lại được một tấm ảnh của mẹ nó thôi còn ngoài ra điều bị ba nó đốt hết.
Nó được chữa trị bệnh trầm cảm mất một năm. Sau một năm đó nó bắt đầu đi học, nhưng nó như trở thành một người khác, ít nói và ko cười như trước nữa. Anh nó vì ba nó nên đã ko hề liên lạc với nó đến tận nay. Nó lao vào học tập nên dc hỉ mới 17t mà nó đã đạt thành tựu như vậy.
/52
|