Golden boy siêu siêu bá đạo ^o^
- “Các em xếp hàng ngay ngắn trật tự để chúng tôi phát phiếu, ai gây lộn xộn sẽ bị loại ngay khi chưa đăng kí!”
Tiếng người quản lí dõng dạc cất lên, hàng nghìn trăm nữ sinh nghe đến hai từ “bị loại” là cun cút đi vào hàng, không dám ho he nửa tiếng. Hầy, xem ra cuộc thi này cũng khó nhằn phết, gần như tất cả nữ sinh toàn thành phố đều đăng kí tham gia “Super Miss City”. Mặc dù nhan sắc của tôi không phải loại tầm thường, nói trắng ra là hàng quốc sắc thiên hương, hoa nhường nguyệt thẹn, nhưng cũng không nên chủ quan khinh địch.
Phiếu đây rồi, tôi ngồi vào bàn cùng năm kiều nữ điền phiếu. Không hiểu thánh nào nghĩ ra cái phiếu này mà ngu thế, đã gọi là thi “Miss” rồi lại còn hỏi giới tính? Lại còn hỏi nơi ở, đã do thành phố tổ chức thì ai cũng ở Hà Nội, còn hỏi làm cái gì nữa? Xời, sao không để tôi biên tập nội dung phiếu nhỉ, toàn những người bất tài vô dụng, ai mà cũng được như tôi có phải tốt không?!!
Xem nào, có sáu hạng mục thi: toán học, hóa học, văn học, vật lí, tiếng Anh, tiếng Nhật ??? Oái, thế này là thi Olimpic chứ Miss cái nỗi gì? Sáu môn này toàn là những môn tôi học không được giỏi lắm, nói trắng ra là sáu môn tôi học ngu nhất. Cơ mà nói thật là trừ môn giáo dục công dân ra thì môn nào tôi cũng ngu, sao không có “Miss giáo dục công dân” nhỉ? Tôi thề, tôi sẽ quán quân à xem!
- “An... Mày chọn môn nào T_T” - Bảo Linh mếu máo quay sang tôi. Thì lại chả mếu, về lực học, tôi với con này “ngang tài ngang sức”, ở đây toàn môn khó nhằn thế này thì loại ngay từ vòng gửi xe rồi còn gì.
- “Thôi thì tao chọn môn văn, nếu gặp may thì hôm thi còn nặn ra được vài chữ, chứ mấy môn kia toàn công thức thì bịa ở đâu ra?”
- “Uầy, mày khôn thế, thế tao thi gì bây giờ?”
- “Sao mày hỏi tao?”
Tôi nhòm hết một lượt phiếu đăng kí của cả năm đứa: Trang chọn tiếng Nhật vì nó được học từ hồi nhỏ mà, Quỳnh thì môn gì cũng cao thủ, nhưng chỉ được chọn một môn thôi, nó chọn toán, Hà Anh chọn vật lí, không biết có làm nên cơm nên cháo gì không, hóa là sở trường của Thu rồi, còn Bảo Linh chọn tiếng Anh ==” Tại mọi người chọn hết môn rồi, còn thừa mỗi môn tiếng Anh nên nó đành chọn tạm. Kiểu này đường cơ hội của bọn tôi rải đầy lông gà rồi T_T May ra thì có Trang, Quỳnh, và Thu lọt top, chứ tôi với Linh và Hà Anh thì không có hi vọng.
Dường như không chỉ có chúng tôi bất ngờ mà cả trường đều đang xôn xao về sáu hạng mục của cuộc thi. Tôi thấy có nhiều người la lối om sòm chửi rủa ban tổ chức, có người mếu máo nói không nên câu như chúng tôi, còn có người vo viên tờ phiếu vứt cái queo xuống sân, hùng hổ thoát ra ngoài nhưng không được, vì người quá đông,... hơ hơ, kia chẳng phải là Kim Chi sao, con nhỏ này học giỏi văn lắm, thể nào cũng đăng kí môn văn cho xem!
- “Ê chúng mày, nhìn đi, có nhìn thấy gì không?”
- “Thấy gì là thấy gì?”
- “Kim Chi! Khuyên tai của nó, giống y hệt cái khuyên mà Minh nhặt được ở cửa kho ghế.”
- “Ờ... đúng rồi, giống y xì luôn.”
- “Hừ, hóa ra là nó bày trò, để tao ra xử lí.”
- “Đừng vội, phải có bằng chứng. Con này giỏi văn, cãi giỏi lắm, phải tìm thên bằng chứng để nó không cãi đi đâu được.”
- “Ê nhưng mà sao nó vẫn đeo đủ hai cái hả mày?”
- “Oái, thế cái khuyên Minh nhặt được thì ở đâu ra?”
- “Hay nó mua thêm cái nữa đeo vào?”
- “Đã bảo loại khuyên này chỉ có độc nhất một sản phẩm thôi mà, lấy đâu ra cái nữa cho nó mua?”
- “Hoài An, cậu đây rồi. Cậu đăng kí hạng mục gì thế?” - Đầu vàng chạy hồng hộc tới bàn của chúng tôi. Cậu ta đến đây làm gì?
- “Tớ đăng kí môn văn.”
- “Vậy hả? Môn văn của cậu có vẻ cũng ổn đấy, cố lên nhé ^^”
- “Ừ. Thế cậu đến đây làm gì thế?”
- “À định rủ cậu đi chơi, từ hồi cậu đi làm thêm ở Moon Cafe, tớ cũng xin làm việc ở một nhà hàng BBQ, hôm nay nhận lương nên rủ cậu đi chơi, hì hì...”
- “Ủa, cậu đi làm hồi nào sao tớ không biết?”
- “Thì lúc cậu đi làm cũng nói cho tớ biết đâu, tớ trả thù!”
- “Oke oke, vậy đi chơi đâu?”
- “Đi đi rồi biết.”
- “Oái. Ê, chúng mày nộp phiếu hộ tao nhé!”
Tôi còn chưa kịp nói hết thì đầu vàng đã lôi xềnh xệch tôi ra thang máy. Vì mọi người vẫn đang tập trung ở hội trường tầng năm nên trong thang máy chẳng có lấy một người. Tôi và đầu vàng bước vào trong để xuống tầng một.
Tầng bốn, tầng ba, tầng... Oái, “xoạch” một cái, thang máy khựng lại không nhúc nhích. Hic, sao tòa nhà to thế này lại để thang máy bị kẹt nhỉ? Hoặc có thể là số tôi quá nhọ, hàng trăm hàng ngàn người ra vào không sao, đến tôi vào thì bị kẹt ==”
- “Ây ya, thang máy sao lại kẹt vào lúc này chứ?”
- “Việt Anh, làm sao bây giờ, tớ không muốn đứng trong này, mỏi chân lắm.”
- “Vậy cậu ngồi xuống đi.”
- “=.= Không có cách nào ra được à?”
- “Để tớ gọi ấy người kia xem, nhờ họ báo với bộ phận kĩ thuật đến xử lí.”
- “Ờ đúng rồi, cậu thông minh thật”
- “Khà khà, tớ biết mà ^v^”
- “Alo Bảo Linh hả? Tớ và An đang bị kẹt trong thang máy, cậu gọi người đến giúp bọn tớ đi.”
- “Oke.”
- “Xong rồi đấy, chờ chút nữa sẽ có người đến sửa thang.”
Cơ mà sao “chút nữa” nó lâu thế nhỉ? Nãy giờ phải được 20 phút rồi vẫn không có động tĩnh gì. Số tôi dạo này làm sao toàn bị kẹt trong phòng kín _
Việt Anh đã gọi lại mấy lần, nhưng Linh không nghe máy, gọi ấy con khác thì chúng nó cứ “ừ” một cái rồi cũng chẳng thấy tăm hơi đâu. Bọn này làm sao thế?
Trong thang máy nãy giờ chỉ có tôi với đầu vàng, đầu tôi lại nhen nhói những ý nghĩ không được trong sáng. Mặc dù tôi đã cố bắt ý nghĩ này chui vào trong, nhưng nó cứ hiện ra trong đầu tôi ý. Tôi đã bảo rồi đấy, là nó tự hiện ra chứ không phải tôi muốn đâu nhé, tôi chưa tha hóa đến vậy đâu. Nhưng dù sao vẫn phải thú thực là đầu vàng đẹp trai quá, một nét đẹp chói sáng, bảo sao được làm hot boy. Con trai gì đâu mà mắt to, mũi thẳng, mi dày, da láng mịn, mỗi tội không trắng bằng tôi. Trông y như zai Hàn Quốc ý.
Ấy mà sao ế nhỉ? Sao tôi thấy mình có vẻ không được ổn lắm?
- “An, An sao thế? Sao mặt mày tái nhợt trông sợ quá, lại tụt huyết áp hả?”
- “Không, không phải tụt huyết áp.”
- “Đừng có nói dối. Mặt cậu xanh lét rồi kìa.”
- “Đã bảo không phải tụt huyết áp rồi mà.”
- “Không tụt huyết áp thì là gì?”
- “Chẳng là gì cả.”
- “Nói đi, cậu làm sao?”
- “Không sao cả!”
- “Không sao là thế nào được. Chắc chắn có sao!”
- “Không sao!”
- “Có!”
- “Không!”
- “Có!”
“Tinh tinh.”
- “A, thang máy vận hành lại rồi, may quá. Tầng một đây, ra thôi An.”
- “...”
- “Ra thôi An.”
- “...”
- “Cậu lại sao vậy?”
- “Việt Anh... tớ...”
- “Cậu làm sao?”
- “Tớ... Cậu có thể... đi đằng sau tớ... được không?”
- “An, đừng bảo là cậu...”
T_T
Sao “chị gái” lại đến vào hôm nay cơ chứ? Sao lại đột kích bất thình lình vậy? Còn hai ngày nữa mới đến cơ mà. Bây giờ tôi biết làm thế nào đây?
- “Đừng sợ, để tớ lo.”
- “Cậu định làm gì?”
- “Cửa hàng tạp hóa ở ngay bên cạnh đây, tớ đưa cậu vào nhà vệ sinh trước đã.”
Rồi đâu vàng ra sau lưng tôi, đưa tôi vào nhà vệ sinh nữ. Xấu hổ quá, giá có cái hố cho tôi chui xuống thì tốt quá. Dầu vàng ơi, cậu mau trở về nhé.
- “CÔ ƠI, CHO CHÁU MỘT GÓI BĂNG VỆ SINH. NHANH, GẤP LẮM CÔ!”
==!
Đây chẳng phải là giọng của đầu vàng sao? Lúc nãy đầu vàng có bảo cửa hàng tạp hóa ở ngay bên cạnh, không ngờ lại ngay sát nhà vệ sinh nữ. Sao cậu ta dám mua “hàng nhạy cảm” công khai như thế hả? Lại còn oang oang cái mồm lên nữa!
- “Cháu mua loại gì?”
- “Loại dành cho con gái ý ạ.”
T_T
Hóa ra có cả loại băng vệ sinh dành cho nam nữa cơ đấy!
- “Nhà cô có loại có cánh, không cánh, dày, mỏng, cháu mua loại nào?”
Không cánh! Tôi dùng loại không cánh!
- “Ầy, cháu chả biết đâu, cô đưa loại nào thì đưa.”
Chắc đầu vàng mua xong rồi đấy, vì tôi chỉ còn nghe thấy mấy tiếng cười cợt, bàn tán. Đứng trong này nãy giờ, hai má tôi cứ đỏ rực lên. Sao lại có loại người hồn nhiên như thế nhỉ?!!
- “An, tớ mua xong rồi, của cậu đây, ra lấy đi.”
Tôi đi ra cửa nhà vệ sinh lấy “dụng cụ”, may quá không có ai ngoài này, càng may hơn đây không phải là ở trường. Nếu để mọi người biết chuyện đầu vàng đi mua băng vệ sinh cho tôi thì chỉ 5 phút sau thôi, toàn trường sẽ không gọi cậu ấy là hoàng tử dễ thương, là cute boy, là cậu bé vàng nữa, thay vào đó là hoàng tử băng vệ sinh! Kinh khủng hơn nếu để nữ sinh toàn trường biết được chuyện này thì họ sẽ đổ xô đi mua loại băng vệ sinh mỏng có cánh siêu thấm hút của hãng Diana mất, và các hàng tạp hóa trên đất Hà Nội này sẽ lâm vào tình trạng cháy Diana ==” Thần tượng quả là có sức công phá mạnh!
- “Các em xếp hàng ngay ngắn trật tự để chúng tôi phát phiếu, ai gây lộn xộn sẽ bị loại ngay khi chưa đăng kí!”
Tiếng người quản lí dõng dạc cất lên, hàng nghìn trăm nữ sinh nghe đến hai từ “bị loại” là cun cút đi vào hàng, không dám ho he nửa tiếng. Hầy, xem ra cuộc thi này cũng khó nhằn phết, gần như tất cả nữ sinh toàn thành phố đều đăng kí tham gia “Super Miss City”. Mặc dù nhan sắc của tôi không phải loại tầm thường, nói trắng ra là hàng quốc sắc thiên hương, hoa nhường nguyệt thẹn, nhưng cũng không nên chủ quan khinh địch.
Phiếu đây rồi, tôi ngồi vào bàn cùng năm kiều nữ điền phiếu. Không hiểu thánh nào nghĩ ra cái phiếu này mà ngu thế, đã gọi là thi “Miss” rồi lại còn hỏi giới tính? Lại còn hỏi nơi ở, đã do thành phố tổ chức thì ai cũng ở Hà Nội, còn hỏi làm cái gì nữa? Xời, sao không để tôi biên tập nội dung phiếu nhỉ, toàn những người bất tài vô dụng, ai mà cũng được như tôi có phải tốt không?!!
Xem nào, có sáu hạng mục thi: toán học, hóa học, văn học, vật lí, tiếng Anh, tiếng Nhật ??? Oái, thế này là thi Olimpic chứ Miss cái nỗi gì? Sáu môn này toàn là những môn tôi học không được giỏi lắm, nói trắng ra là sáu môn tôi học ngu nhất. Cơ mà nói thật là trừ môn giáo dục công dân ra thì môn nào tôi cũng ngu, sao không có “Miss giáo dục công dân” nhỉ? Tôi thề, tôi sẽ quán quân à xem!
- “An... Mày chọn môn nào T_T” - Bảo Linh mếu máo quay sang tôi. Thì lại chả mếu, về lực học, tôi với con này “ngang tài ngang sức”, ở đây toàn môn khó nhằn thế này thì loại ngay từ vòng gửi xe rồi còn gì.
- “Thôi thì tao chọn môn văn, nếu gặp may thì hôm thi còn nặn ra được vài chữ, chứ mấy môn kia toàn công thức thì bịa ở đâu ra?”
- “Uầy, mày khôn thế, thế tao thi gì bây giờ?”
- “Sao mày hỏi tao?”
Tôi nhòm hết một lượt phiếu đăng kí của cả năm đứa: Trang chọn tiếng Nhật vì nó được học từ hồi nhỏ mà, Quỳnh thì môn gì cũng cao thủ, nhưng chỉ được chọn một môn thôi, nó chọn toán, Hà Anh chọn vật lí, không biết có làm nên cơm nên cháo gì không, hóa là sở trường của Thu rồi, còn Bảo Linh chọn tiếng Anh ==” Tại mọi người chọn hết môn rồi, còn thừa mỗi môn tiếng Anh nên nó đành chọn tạm. Kiểu này đường cơ hội của bọn tôi rải đầy lông gà rồi T_T May ra thì có Trang, Quỳnh, và Thu lọt top, chứ tôi với Linh và Hà Anh thì không có hi vọng.
Dường như không chỉ có chúng tôi bất ngờ mà cả trường đều đang xôn xao về sáu hạng mục của cuộc thi. Tôi thấy có nhiều người la lối om sòm chửi rủa ban tổ chức, có người mếu máo nói không nên câu như chúng tôi, còn có người vo viên tờ phiếu vứt cái queo xuống sân, hùng hổ thoát ra ngoài nhưng không được, vì người quá đông,... hơ hơ, kia chẳng phải là Kim Chi sao, con nhỏ này học giỏi văn lắm, thể nào cũng đăng kí môn văn cho xem!
- “Ê chúng mày, nhìn đi, có nhìn thấy gì không?”
- “Thấy gì là thấy gì?”
- “Kim Chi! Khuyên tai của nó, giống y hệt cái khuyên mà Minh nhặt được ở cửa kho ghế.”
- “Ờ... đúng rồi, giống y xì luôn.”
- “Hừ, hóa ra là nó bày trò, để tao ra xử lí.”
- “Đừng vội, phải có bằng chứng. Con này giỏi văn, cãi giỏi lắm, phải tìm thên bằng chứng để nó không cãi đi đâu được.”
- “Ê nhưng mà sao nó vẫn đeo đủ hai cái hả mày?”
- “Oái, thế cái khuyên Minh nhặt được thì ở đâu ra?”
- “Hay nó mua thêm cái nữa đeo vào?”
- “Đã bảo loại khuyên này chỉ có độc nhất một sản phẩm thôi mà, lấy đâu ra cái nữa cho nó mua?”
- “Hoài An, cậu đây rồi. Cậu đăng kí hạng mục gì thế?” - Đầu vàng chạy hồng hộc tới bàn của chúng tôi. Cậu ta đến đây làm gì?
- “Tớ đăng kí môn văn.”
- “Vậy hả? Môn văn của cậu có vẻ cũng ổn đấy, cố lên nhé ^^”
- “Ừ. Thế cậu đến đây làm gì thế?”
- “À định rủ cậu đi chơi, từ hồi cậu đi làm thêm ở Moon Cafe, tớ cũng xin làm việc ở một nhà hàng BBQ, hôm nay nhận lương nên rủ cậu đi chơi, hì hì...”
- “Ủa, cậu đi làm hồi nào sao tớ không biết?”
- “Thì lúc cậu đi làm cũng nói cho tớ biết đâu, tớ trả thù!”
- “Oke oke, vậy đi chơi đâu?”
- “Đi đi rồi biết.”
- “Oái. Ê, chúng mày nộp phiếu hộ tao nhé!”
Tôi còn chưa kịp nói hết thì đầu vàng đã lôi xềnh xệch tôi ra thang máy. Vì mọi người vẫn đang tập trung ở hội trường tầng năm nên trong thang máy chẳng có lấy một người. Tôi và đầu vàng bước vào trong để xuống tầng một.
Tầng bốn, tầng ba, tầng... Oái, “xoạch” một cái, thang máy khựng lại không nhúc nhích. Hic, sao tòa nhà to thế này lại để thang máy bị kẹt nhỉ? Hoặc có thể là số tôi quá nhọ, hàng trăm hàng ngàn người ra vào không sao, đến tôi vào thì bị kẹt ==”
- “Ây ya, thang máy sao lại kẹt vào lúc này chứ?”
- “Việt Anh, làm sao bây giờ, tớ không muốn đứng trong này, mỏi chân lắm.”
- “Vậy cậu ngồi xuống đi.”
- “=.= Không có cách nào ra được à?”
- “Để tớ gọi ấy người kia xem, nhờ họ báo với bộ phận kĩ thuật đến xử lí.”
- “Ờ đúng rồi, cậu thông minh thật”
- “Khà khà, tớ biết mà ^v^”
- “Alo Bảo Linh hả? Tớ và An đang bị kẹt trong thang máy, cậu gọi người đến giúp bọn tớ đi.”
- “Oke.”
- “Xong rồi đấy, chờ chút nữa sẽ có người đến sửa thang.”
Cơ mà sao “chút nữa” nó lâu thế nhỉ? Nãy giờ phải được 20 phút rồi vẫn không có động tĩnh gì. Số tôi dạo này làm sao toàn bị kẹt trong phòng kín _
Việt Anh đã gọi lại mấy lần, nhưng Linh không nghe máy, gọi ấy con khác thì chúng nó cứ “ừ” một cái rồi cũng chẳng thấy tăm hơi đâu. Bọn này làm sao thế?
Trong thang máy nãy giờ chỉ có tôi với đầu vàng, đầu tôi lại nhen nhói những ý nghĩ không được trong sáng. Mặc dù tôi đã cố bắt ý nghĩ này chui vào trong, nhưng nó cứ hiện ra trong đầu tôi ý. Tôi đã bảo rồi đấy, là nó tự hiện ra chứ không phải tôi muốn đâu nhé, tôi chưa tha hóa đến vậy đâu. Nhưng dù sao vẫn phải thú thực là đầu vàng đẹp trai quá, một nét đẹp chói sáng, bảo sao được làm hot boy. Con trai gì đâu mà mắt to, mũi thẳng, mi dày, da láng mịn, mỗi tội không trắng bằng tôi. Trông y như zai Hàn Quốc ý.
Ấy mà sao ế nhỉ? Sao tôi thấy mình có vẻ không được ổn lắm?
- “An, An sao thế? Sao mặt mày tái nhợt trông sợ quá, lại tụt huyết áp hả?”
- “Không, không phải tụt huyết áp.”
- “Đừng có nói dối. Mặt cậu xanh lét rồi kìa.”
- “Đã bảo không phải tụt huyết áp rồi mà.”
- “Không tụt huyết áp thì là gì?”
- “Chẳng là gì cả.”
- “Nói đi, cậu làm sao?”
- “Không sao cả!”
- “Không sao là thế nào được. Chắc chắn có sao!”
- “Không sao!”
- “Có!”
- “Không!”
- “Có!”
“Tinh tinh.”
- “A, thang máy vận hành lại rồi, may quá. Tầng một đây, ra thôi An.”
- “...”
- “Ra thôi An.”
- “...”
- “Cậu lại sao vậy?”
- “Việt Anh... tớ...”
- “Cậu làm sao?”
- “Tớ... Cậu có thể... đi đằng sau tớ... được không?”
- “An, đừng bảo là cậu...”
T_T
Sao “chị gái” lại đến vào hôm nay cơ chứ? Sao lại đột kích bất thình lình vậy? Còn hai ngày nữa mới đến cơ mà. Bây giờ tôi biết làm thế nào đây?
- “Đừng sợ, để tớ lo.”
- “Cậu định làm gì?”
- “Cửa hàng tạp hóa ở ngay bên cạnh đây, tớ đưa cậu vào nhà vệ sinh trước đã.”
Rồi đâu vàng ra sau lưng tôi, đưa tôi vào nhà vệ sinh nữ. Xấu hổ quá, giá có cái hố cho tôi chui xuống thì tốt quá. Dầu vàng ơi, cậu mau trở về nhé.
- “CÔ ƠI, CHO CHÁU MỘT GÓI BĂNG VỆ SINH. NHANH, GẤP LẮM CÔ!”
==!
Đây chẳng phải là giọng của đầu vàng sao? Lúc nãy đầu vàng có bảo cửa hàng tạp hóa ở ngay bên cạnh, không ngờ lại ngay sát nhà vệ sinh nữ. Sao cậu ta dám mua “hàng nhạy cảm” công khai như thế hả? Lại còn oang oang cái mồm lên nữa!
- “Cháu mua loại gì?”
- “Loại dành cho con gái ý ạ.”
T_T
Hóa ra có cả loại băng vệ sinh dành cho nam nữa cơ đấy!
- “Nhà cô có loại có cánh, không cánh, dày, mỏng, cháu mua loại nào?”
Không cánh! Tôi dùng loại không cánh!
- “Ầy, cháu chả biết đâu, cô đưa loại nào thì đưa.”
Chắc đầu vàng mua xong rồi đấy, vì tôi chỉ còn nghe thấy mấy tiếng cười cợt, bàn tán. Đứng trong này nãy giờ, hai má tôi cứ đỏ rực lên. Sao lại có loại người hồn nhiên như thế nhỉ?!!
- “An, tớ mua xong rồi, của cậu đây, ra lấy đi.”
Tôi đi ra cửa nhà vệ sinh lấy “dụng cụ”, may quá không có ai ngoài này, càng may hơn đây không phải là ở trường. Nếu để mọi người biết chuyện đầu vàng đi mua băng vệ sinh cho tôi thì chỉ 5 phút sau thôi, toàn trường sẽ không gọi cậu ấy là hoàng tử dễ thương, là cute boy, là cậu bé vàng nữa, thay vào đó là hoàng tử băng vệ sinh! Kinh khủng hơn nếu để nữ sinh toàn trường biết được chuyện này thì họ sẽ đổ xô đi mua loại băng vệ sinh mỏng có cánh siêu thấm hút của hãng Diana mất, và các hàng tạp hóa trên đất Hà Nội này sẽ lâm vào tình trạng cháy Diana ==” Thần tượng quả là có sức công phá mạnh!
/63
|