Cỗ xe tứ mã một đường phóng mau ra khỏi Huyền Vũ môn,đi thêm một lát đã ra khỏi hoàng cung.
Đường phố cổ đại thật vô cùng náo nhiệt ,hai bên đường hàng quán san sát,người ta đi lại tấp nập,cư dân trong thành ôn hòa phong nhã,cũng có rất nhiều nam nhân tuấn tú dễ coi,Thiên Thiên và Âu Dương Ngọc không ngớt xuýt xoa,quả nhiên phong thủy rất tốt.
Lúc đầu hai nàng chỉ ngồi trên xe,hơi vén rèm ra nhìn,về sau thì hất tung rèm cửa,thiếu điều nhoài cả người ra ngoài.
Phương Quân Di cưỡi ngựa đi một bên trừng mắt nhìn cả hai.Nhoài người ra như thế thì còn ra thể thống gì nữa chứ.
Đáng tiếc hai nàng lúc này chẳng thèm để mắt tới hắn,vẫn thoải mái ngồi chỉ trỏ xuýt xoa,thỉnh thoảng lại nói mấy câu kỳ lạ mà hắn nghe không hiểu.
Cũng may mà Phương Quân Di không nghe hiểu.Nếu hắn biết Thiên Thiên và Âu Dương Ngọc đang nói về cái gì,hẳn là không nhịn được,lập tức ra lệnh hồi cung,hoặc là hận không thể đem hai nàng bóp chết ngay lập tức.
Đường phố không rộng lắm,lại nhiều gánh hàng rong,người người đi lại,xe ngựa đi quả là không tiện.
Thiên Thiên và Âu Dương Ngọc quyết định dừng ở một tòa tửu lầu lớn có tên là Túy Tiên lầu.Âu Dương Ngọc nháy nháy mắt,kéo Thiên Thiên xăm xăm đi vào.
Tiểu nhị nhanh chóng ra đón tiếp,múa mép một phen.Dương Thiên Hạo vung tay,keng một cái,một đĩnh bạc lớn bay lên quầy :
“Lầu trên ta bao cả,nhanh chóng dọn mấy món thượng hạng lên.”
“Kèm theo hai vò rượu ngon cho ta.”
Âu Dương Ngọc nói xong kéo tay Thiên Thiên đi lên lầu,không thèm để ý tới mấy nam nhân kia. Chưởng quỹ nhìn đĩnh bạc lớn cười tít mắt,lập tức phân phó đám tiểu nhị dọn thức ăn lên.
Phương Quân Di cười nhẹ nhìn theo hai thiếu nữ đang phăm phăm bước lên lầu.Dương Thiên Hạo cúi đầu mời hắn lên trước rồi cùng hai nam nhân kia theo sau.
Âu Dương Ngọc quay người vẫy vẫy tay :
“Hoàng …ah,các ngươi lại đây ngồi cả đi.”
Nói xong nàng lén lút liếc Thiên Thiên rồi lại quay sang nhìn Phương Quân Di cười thầm.
Hoàng huynh đã không muốn tiết lộ thân phận với Thiên Thiên thì nàng cũng không cần phải nói.Chuyện gì phải tới sẽ tới thôi.Giữ bí mật một chút sẽ hay hơn,hơn nữa,đây hẳn cũng có thể coi là một chuyện có thể dùng để uy hiếp hoàng đế a.Âu Dương Ngọc không nhịn được,lại nở một nụ cười gian xảo.
Thiên Thiên liếc thấy Âu Dương Ngọc cười gian,ngỡ nàng nghĩ tới kế hoạch tuyệt vời của hai người cũng không khỏi cười thầm trong bụng.
Tội nghiệp nàng vẫn nghĩ tới tình đồng chí đồng cam cộng khổ có nhau,không ngờ được đã sớm bị Âu Dương Ngọc sắp sẵn bẫy đưa vào tròng.
Thiên Thiên tới lúc này mới có dịp ngắm kỹ bốn nam nhân kia.Ngoại trừ Hoàng Di và Dương Thiên Hạo nàng đã biết,hai người còn lại cũng tuyệt đối là mỹ nam a.
Một người mặc áo màu xám,gương mặt hơi đen,nhưng đường nét rất tuấn tú,thân hình cân đối,rắn chắc.
Người kia mặc áo xanh,cước bộ nhẹ nhàng,hẳn là võ công rất cao,đôi mắt rất sáng,khuôn mặt có vẻ lạnh lùng,nhưng không kém phần anh tuấn (tỷ ngắm hơi bị kỹ đấy) .
Bất chợt ánh mắt nàng bắt gặp ánh mắt của Hoàng Di,Thiên Thiên vội quay mặt ra ngoài,gương mặt đã dần dần ửng hồng.
Thì ra nãy giờ nàng lén ngắm hai người kia hắn đều nhìn thấy cả,nhớ lại lần đầu gặp hắn,nàng cũng nhìn hắn không chớp mắt,thật là xấu hổ mà.
Phương Quân Di ôn nhu nhìn Thiên Thiên,chợt phát hiện nàng đang nhìn hai tên thị vệ Thượng Quan Kỳ và Lãnh Phong không chớp mắt,hắn chợt thấy bực mình,đánh một ánh mắt như xẹt lửa sang,hai tên thị vệ tội nghiệp biết ý vội viện cớ lui ra sau (Di ca ăn dấm a )
Âu Dương Ngọc đang cười thầm quan sát,thấy thế giật mình :
“Các ngươi cũng lại đây ngồi đi.Ăn xong chúng ta sẽ đi tiếp.”
Một bên là hoàng thượng,một bên là công chúa,thật là làm khó bọn hắn mà.Chén cơm nô tài thật không dễ nuốt.
Phương Quân Di quay lại liếc liếc rồi nhẹ gật đầu,ba nam nhân kia cuối cùng cũng được yên vị. Âu Dương Ngọc cầm lấy vò rượu,hơi cúi đầu ngửi,mùi hương lập tức sực nức.
“Rượu thơm ghê.”
Nàng quay người,đưa vò rượu tới trước mặt Thiên Thiên.
“Thiên Thiên,ngươi ngửi thử xem.”
Tay áo nàng vừa vặn che khuất ánh mắt của bốn nam nhân kia,tay phải khẽ động,đã trút một gói thuốc bột vào vò rượu.
Thiên Thiên mỉm cười cầm lấy,gật gật đầu,bắt đầu rót rượu. Chén đầu tiên đặt trước mặt Phương Quân Di.
“Hoàng công tử,trời nắng như vậy,hẳn là rất khát,uống một chén đi.”
Chén thứ hai lại đặt trước mặt Dương Thiên Hạo.
” Đại ca,mời!”
Nàng lại rót liền hai chén nữa,mời Lãnh Phi và Thượng Quan Kỳ. Ba nam tử kia khẽ liếc nhìn Phương Quân Di,thấy hắn gật đầu mới nâng chén uống cạn.
Bên kia,Âu Dương Ngọc và Dương Thiên Thiên đưa mắt nhìn nhau,khẽ mỉm cười.
Nhìn bốn nam nhân kia gục mình trên bàn,Âu Dương Ngọc đắc ý cười :
“Thế nào? Mông Hãn Dược của ta không tồi chứ? Phải ba canh giờ nữa họ mới tỉnh được.”
Thiên Thiên nháy nháy mắt :
“Tuyệt vời.Thủ đoạn bỏ thuốc mê của mi thật vô cùng cao minh.Giờ còn chờ gì nữa.Đi thôi.”
Nói xong hai nàng kéo nhau đi,Âu Dương Ngọc không quên ngoái lại lẩm bẩm :
“Good bye,hoàng huynh.”
Đường phố cổ đại thật vô cùng náo nhiệt ,hai bên đường hàng quán san sát,người ta đi lại tấp nập,cư dân trong thành ôn hòa phong nhã,cũng có rất nhiều nam nhân tuấn tú dễ coi,Thiên Thiên và Âu Dương Ngọc không ngớt xuýt xoa,quả nhiên phong thủy rất tốt.
Lúc đầu hai nàng chỉ ngồi trên xe,hơi vén rèm ra nhìn,về sau thì hất tung rèm cửa,thiếu điều nhoài cả người ra ngoài.
Phương Quân Di cưỡi ngựa đi một bên trừng mắt nhìn cả hai.Nhoài người ra như thế thì còn ra thể thống gì nữa chứ.
Đáng tiếc hai nàng lúc này chẳng thèm để mắt tới hắn,vẫn thoải mái ngồi chỉ trỏ xuýt xoa,thỉnh thoảng lại nói mấy câu kỳ lạ mà hắn nghe không hiểu.
Cũng may mà Phương Quân Di không nghe hiểu.Nếu hắn biết Thiên Thiên và Âu Dương Ngọc đang nói về cái gì,hẳn là không nhịn được,lập tức ra lệnh hồi cung,hoặc là hận không thể đem hai nàng bóp chết ngay lập tức.
Đường phố không rộng lắm,lại nhiều gánh hàng rong,người người đi lại,xe ngựa đi quả là không tiện.
Thiên Thiên và Âu Dương Ngọc quyết định dừng ở một tòa tửu lầu lớn có tên là Túy Tiên lầu.Âu Dương Ngọc nháy nháy mắt,kéo Thiên Thiên xăm xăm đi vào.
Tiểu nhị nhanh chóng ra đón tiếp,múa mép một phen.Dương Thiên Hạo vung tay,keng một cái,một đĩnh bạc lớn bay lên quầy :
“Lầu trên ta bao cả,nhanh chóng dọn mấy món thượng hạng lên.”
“Kèm theo hai vò rượu ngon cho ta.”
Âu Dương Ngọc nói xong kéo tay Thiên Thiên đi lên lầu,không thèm để ý tới mấy nam nhân kia. Chưởng quỹ nhìn đĩnh bạc lớn cười tít mắt,lập tức phân phó đám tiểu nhị dọn thức ăn lên.
Phương Quân Di cười nhẹ nhìn theo hai thiếu nữ đang phăm phăm bước lên lầu.Dương Thiên Hạo cúi đầu mời hắn lên trước rồi cùng hai nam nhân kia theo sau.
Âu Dương Ngọc quay người vẫy vẫy tay :
“Hoàng …ah,các ngươi lại đây ngồi cả đi.”
Nói xong nàng lén lút liếc Thiên Thiên rồi lại quay sang nhìn Phương Quân Di cười thầm.
Hoàng huynh đã không muốn tiết lộ thân phận với Thiên Thiên thì nàng cũng không cần phải nói.Chuyện gì phải tới sẽ tới thôi.Giữ bí mật một chút sẽ hay hơn,hơn nữa,đây hẳn cũng có thể coi là một chuyện có thể dùng để uy hiếp hoàng đế a.Âu Dương Ngọc không nhịn được,lại nở một nụ cười gian xảo.
Thiên Thiên liếc thấy Âu Dương Ngọc cười gian,ngỡ nàng nghĩ tới kế hoạch tuyệt vời của hai người cũng không khỏi cười thầm trong bụng.
Tội nghiệp nàng vẫn nghĩ tới tình đồng chí đồng cam cộng khổ có nhau,không ngờ được đã sớm bị Âu Dương Ngọc sắp sẵn bẫy đưa vào tròng.
Thiên Thiên tới lúc này mới có dịp ngắm kỹ bốn nam nhân kia.Ngoại trừ Hoàng Di và Dương Thiên Hạo nàng đã biết,hai người còn lại cũng tuyệt đối là mỹ nam a.
Một người mặc áo màu xám,gương mặt hơi đen,nhưng đường nét rất tuấn tú,thân hình cân đối,rắn chắc.
Người kia mặc áo xanh,cước bộ nhẹ nhàng,hẳn là võ công rất cao,đôi mắt rất sáng,khuôn mặt có vẻ lạnh lùng,nhưng không kém phần anh tuấn (tỷ ngắm hơi bị kỹ đấy) .
Bất chợt ánh mắt nàng bắt gặp ánh mắt của Hoàng Di,Thiên Thiên vội quay mặt ra ngoài,gương mặt đã dần dần ửng hồng.
Thì ra nãy giờ nàng lén ngắm hai người kia hắn đều nhìn thấy cả,nhớ lại lần đầu gặp hắn,nàng cũng nhìn hắn không chớp mắt,thật là xấu hổ mà.
Phương Quân Di ôn nhu nhìn Thiên Thiên,chợt phát hiện nàng đang nhìn hai tên thị vệ Thượng Quan Kỳ và Lãnh Phong không chớp mắt,hắn chợt thấy bực mình,đánh một ánh mắt như xẹt lửa sang,hai tên thị vệ tội nghiệp biết ý vội viện cớ lui ra sau (Di ca ăn dấm a )
Âu Dương Ngọc đang cười thầm quan sát,thấy thế giật mình :
“Các ngươi cũng lại đây ngồi đi.Ăn xong chúng ta sẽ đi tiếp.”
Một bên là hoàng thượng,một bên là công chúa,thật là làm khó bọn hắn mà.Chén cơm nô tài thật không dễ nuốt.
Phương Quân Di quay lại liếc liếc rồi nhẹ gật đầu,ba nam nhân kia cuối cùng cũng được yên vị. Âu Dương Ngọc cầm lấy vò rượu,hơi cúi đầu ngửi,mùi hương lập tức sực nức.
“Rượu thơm ghê.”
Nàng quay người,đưa vò rượu tới trước mặt Thiên Thiên.
“Thiên Thiên,ngươi ngửi thử xem.”
Tay áo nàng vừa vặn che khuất ánh mắt của bốn nam nhân kia,tay phải khẽ động,đã trút một gói thuốc bột vào vò rượu.
Thiên Thiên mỉm cười cầm lấy,gật gật đầu,bắt đầu rót rượu. Chén đầu tiên đặt trước mặt Phương Quân Di.
“Hoàng công tử,trời nắng như vậy,hẳn là rất khát,uống một chén đi.”
Chén thứ hai lại đặt trước mặt Dương Thiên Hạo.
” Đại ca,mời!”
Nàng lại rót liền hai chén nữa,mời Lãnh Phi và Thượng Quan Kỳ. Ba nam tử kia khẽ liếc nhìn Phương Quân Di,thấy hắn gật đầu mới nâng chén uống cạn.
Bên kia,Âu Dương Ngọc và Dương Thiên Thiên đưa mắt nhìn nhau,khẽ mỉm cười.
Nhìn bốn nam nhân kia gục mình trên bàn,Âu Dương Ngọc đắc ý cười :
“Thế nào? Mông Hãn Dược của ta không tồi chứ? Phải ba canh giờ nữa họ mới tỉnh được.”
Thiên Thiên nháy nháy mắt :
“Tuyệt vời.Thủ đoạn bỏ thuốc mê của mi thật vô cùng cao minh.Giờ còn chờ gì nữa.Đi thôi.”
Nói xong hai nàng kéo nhau đi,Âu Dương Ngọc không quên ngoái lại lẩm bẩm :
“Good bye,hoàng huynh.”
/40
|