Tiêu Vương

Chương 1 - Chương 1~1

/17


TIẾT TỬ

Edit: Hamano Michiyo(Momo)

Nguồn: Tử Vi Các

Võ lâm minh chủ– Chu Thạch Toàn đột nhiên chết bất đắc kỳ tử(chết đột ngột), làm cho giới võ lâm luôn luôn xoay chuyển, khó giữ được bình tĩnh lại lần nữa nổi lên gợn sóng. Đã xảy ra chuyện đáng kinh sợ như vậy trong giới võ lâm, theo lý mà nói nên có một lời giải thích thỏa đáng, làm lòng người an ổn mới đúng.

Nhưng mà không biết vì sao, thủy chung không có dấu vết để lại cho người ta tìm hiểu, thế là các đạo nhân mã chính tà hai phe thi nhau phỏng đoán cùng phân tranh, lại rầm rĩ một phen náo loạn.

Đến tột cùng võ lâm minh chủ là vì nguyên nhân gì mà chết? Sinh bệnh? Ngoài ý muốn? Hay là bị ám sát? Mọi người đều nghi hoặc, nhưng là không ai biết được lý do thật sự bên trong……

Tuy rằng sự việc này đã khởi phát ra rất nhiều hỗn loạn, nhưng nghi vấn thì vẫn là nghi vấn, quan trọng nhất bây giờ chính là mau chóng tìm ra tân nhậm võ lâm minh chủ, nếu không, không ai chủ trì chính nghĩa cùng công đạo, võ lâm sẽ rung chuyển bất an.

Đồng thời, từ tận đáy lòng còn đang lo lắng mọi người vẫn chú tâm, việc võ lâm minh chủ chết có phải hay không là một âm mưu? Những ngày tháng bình yên của giang hồ liệu có vì thế mà chấm dứt?

Mà hữu tâm nhân sĩ vì ngai vàng minh chủ, liệu có hay không sẽ lại nổi lên một hồi gió tanh mưa máu trên giang hồ?

Những kẻ âm thầm có mưu đồ gây rối sớm đã bị các phe phái đối nghịch động thủ, cũng vì muốn làm cho các đại môn phái khác đối bọn họ thêm khâm phục.

Chưởng môn các phái vì bảo hộ, duy trì sự an toàn của võ lâm, liên tục tụ hội thương thảo, mau chóng tuyển ra võ lâm minh chủ, nhưng là liên tiếp gặp phải cản trở, mọi người thương thấu cân não vô cùng.

Đương lúc mọi người ở đây đang vô kế khả thi(không có cách nào giải quyết) thì lại xuất hiện năm nam nhân đến từ những nơi khác nhau, bọn họ xuất đầu lộ diện đối với thế cục hỗn loạn hiện giờ có rất nhiều lợi ích.

Năm nam nhân thần bí khó lường lại võ nghệ uyên thâm này là chính là huynh đệ đồng môn, vì thế dựa vào năng lực mỗi người, nhân sĩ giang hồ vì bọn họ xưng tụng danh hào, được gọi như sau–

Vũ vương– Tả Dực, hai mươi tám tuổi, đại sư huynh, tóc đen con ngươi đen, má phải có một vết sẹo do đao, tăng thêm sức quyến rũ nam tính trên người hắn. Cả người Vũ Vương phát ra hơi thở lạnh lùng vô tình, nội công tu hành thượng thừa, chiêu thức tinh diệu.

Hắn ít lời lại âm trầm, hỉ giận không lộ ra bên ngoài, dáng vẻ tôn quý, khí thế làm người ta kiêng kị.

Có lời đồn rằng hắn chính là thiếu trang chủ Tả Sứ Sơn Trang tiếng tăm lừng lẫy, nhưng chung quy vẫn là không có được bằng chứng xác thực.

Tả Dực thường xuyên xuất hiện ở Chiết Giang, giúp đỡ dân chúng ven biển làm muối kiếm sống.

Thiên vương– Bạch Tinh Vũ, nhị sư đệ, hai mươi lăm tuổi, tóc đen con ngươi đen, diện mạo tuấn mỹ, môi hồng răng trắng, cá tính nhã nhặn.

Tinh thông kỳ môn độn giáp thuật, có thể xem tinh đoạn cát hung, hóa thảo đã lớn, sửa dở thành hay, mặc dù không tinh thông võ học, nhưng tài điểm huyệt cùng thuật ẩn thân cũng là không người nào có thể bì kịp.

Nam nữ đều đối hắn xu nịnh si mê, nghĩ rằng hắn cá tính tốt liền dễ dàng theo đuổi, kỳ thật, hắn đã sớm nhìn ra ai đối với hắn có ý đồ mà sớm chuồn mất.

Truyền thuyết kể rằng hắn là một cô nhi, luôn luôn một thân một mình độc lai độc vãng.

Hắn thường thường lui tới địa phương là Thục Sơn, cũng thường thay người bói toán giải thích nghi hoặc.

Đao vương– Lí Hàn Băng, hai mươi ba tuổi, tam sư đệ, tóc hồng con ngươi đen, bộ dạng tục tằng, tính tình hỏa bạo, vô tình lãnh huyết, không hề nhẫn nại.(Momo: Sao tên hay mà miêu tả giống Trương Phi thế >_<, đánh chết tác giả, sao lại cho huynh ấy như thế TT_TT)

Trên vai luôn khiêng một đại đao, bộ dáng dũng mãnh không kiềm chế được, hơn nữa mỗi khi đại đao vung lên, khí thế kinh người, làm người người nể phục.

Đại đao ở trên tay giống như hòa hợp nhất thể cùng hắn, hắn trời sinh trên lưng có một cây đao. Đao khởi đao lạc(đại loại như vung đao) trong lúc đó, chỉ có thể dùng ba chữ để hình dung– mau, ngoan, chuẩn.

Thân thế của hắn bí ẩn vô cùng, chỉ biết là có sư phụ cùng bốn huyh đệ đồng môn khác.

Giang Tô là căn cứ của Lí Hàn Băng.

Kì vương– Thẩm Thiếu Phong, tứ sư đệ, hai mươi tuổi, tóc đen con ngươi đen, bộ dạng tuấn tú anh tuấn, nhưng cá tính trầm ổn, nội liễm, thâm trầm không giống như là người mới có hai mươi tuổi mà hệt như kẻ có trí tuệ tuổi ba mươi vậy.

Kì tài cao thâm, đến nay không người có thể đả bại hắn, cho dù là kẻ được Hoàng Thượng phong làm Kì Thánh Lí Thánh Kinh cùng hắn đối địch, vẫn là mười ván thất bại hoàn toàn. (Kì tài: tài đánh cờ tướng.)

Nghe đồn hắn có thể lấy quân cờ đả thương người, mỗi khỏa kì đều có thể hóa thành lợi khí của hắn. (Lợi khí: Vũ khí sắc bén)

Tuổi còn trẻ đã là cốc chủ của Nguyệt Ẩn Sơn Cốc, nắm giữ trong tay toàn bộ mạch máu kinh tế, cho nên mỗi người đối hắn tôn sùng không thôi, ngay cả quan phụ mẫu cũng đều đối hắn lễ nhượng ba phần.

Nữ nhân trong cốc người người xinh đẹp, còn về phần đẹp đến mức nào thì ai ai cũng đều xôn xao.

Phần lớn thời gian hắn đều ẩn thân ở Nguyệt Ẩn Sơn Cốc.

Tiêu vương– Giang Nhược Viễn, tiểu sư đệ, ba mươi tuổi, tóc đen ngân mâu, luôn mang một cái mặt nạ màu bạc, cho nên không thể biết được diện mạo thật của hắn như thế nào.(30=ngũ sư đệ, ta chịu thua~~Ặc, đành rằng là vào sau nhưng~~~)

Cá tính của hắn biến hóa kỳ lạ vô cùng, trên người luôn có một hơi thở u buồn, làm người ta không thể thừa nhận được loại tình cảm đau thương ấy.

Hắn có một cây tiêu dài không rời khỏi người, thổi ra tiếng nhạc nghe đồn tùy theo sự vui buồn, hỉ giận của nó mà có thể dễ dàng điều khiển cảm xúc của kẻ khác.

Hắn là người đứng đầu Cửu Dương đảo, dân trên đảo hơn trăm người, cuộc sống đều dựa vào hắn. Đồn rằng hắn không thích cho nữ nhân đến gần người, bởi vì hắn chán ghét đàn bà.

Hắn thường xuất hiện trên Nguyệt Mi đảo, cũng giúp cư dân trên đảo đánh đuổi những kẻ vọng tưởng muốn xưng vương chỗ này, giúp họ có được cuộc sống bình yên, êm ả.

Ngũ vương huynh đệ đồng môn, nghe đâu là quan hệ bạn tốt, nhưng sự thật thế nào, không ai biết được.

Những câu chuyện tình yêu khi xưa của ngũ vương luôn khiến mọi người tò mò, khiến bao nhân sĩ giang hồ đua nhau ước đoán…Hải vực Nguyệt Mi đảo.

Một đám nữ tử mặc áo đỏ cùng áo lam ở bờ cát ẩm ướt đánh nhau bất phân thắng bại, từ những dấu chân hỗn độn trên bờ có thể biết được, hai bên đánh nhau cũng đã rất lâu rồi.

Thể lực hai bên nhanh chóng cạn kiệt nhưng vẫn cứ cứng rắn chống đỡ, ai cũng không muốn nhận thua.

Bỗng nhiên, một cô gái áo đỏ vươn tay ném ra một loại bột phấn, thứ bột màu trắng theo gió bay đi tạt về hướng đám người mặc áo lam.

“Coi chừng! Có độc, mọi người cẩn thận.” Một cô gái xinh đẹp vội vàng lên tiếng cảnh cáo đồng bọn, sau đó bế khí để tránh hít phấn độc vào người.

Tuy thế, lát sau trong nhóm nữ tử áo lam đã có bốn người trúng độc mà ngất đi.

“Chu La Sát, ngươi thật ti bỉ, lại dám sử dụng loại thủ đoạn ti tiện không dung này.” Mộc La Toa lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt đang lộ ra nụ cười đắc ý mà nói.

“Bớt sàm ngôn đi, chỉ cần bắt được ngươi thì sẽ không sợ đoạt không nổi Nguyệt Mi đảo nữa. Đây chính là thứ mà nương ta hao hết tâm tư cơ mà.”

“Vậy ngươi liền thử xem sao.” Mộc La Toa hừ một tiếng.

Hai phương lại lần nữa bắt đầu tranh đấu, Mộc La Toa cùng với hai người còn lại đối chọi với sáu tên hồng y nữ tử. Công phu của Chu La Sát mặc dù không kém, đấu một chọi một thì nàng còn có thể ứng phó, nhưng bây giờ cô ta có thêm hai người giúp đỡ làm cho nàng khó mà địch lại được.

Hải Đường cùng Mẫn Nhi dù chưa ngất, bất quá cũng hút vào không ít phấn độc, vì thế mà đối phó với địch thủ cũng có chút yếu thế…

Mộc La Toa một bên đánh nhau, một bên vô cùng lo lắng cho Hải Đường và Mẫn Nhi, phân tâm một chút liền tạo cơ hội cho Chu La Sát thừa dịp tiến lên.

Chu La Sát rút kiếm đâm về hướng Mộc La Toa, tuy rằng nàng lắc mình tránh được nhưng vẫn bị thương trên tay. Ả thấy sắc mặt nàng đã có chút tái nhợt, thở hổn hển không thôi, biết nếu bây giờ mình thừa thắng xông lên, nhất định có thể dễ dàng bắt được Mộc La Toa dễ như trở bàn tay.

Mộc La Toa biết nếu còn đánh tiếp như vậy đối với các nàng tuyệt đối là bất lợi, nhưng nàng lại không thể bỏ mặc các tỷ muội đã bị ngất xỉu ở đây mà đào tẩu một mình được.

Đung lúc nàng đang suy nghĩ đắn đo thì một tiếng tiêu từ xa truyền đến, đám người đang đánh giết lẫn nhau vốn không định để ý, nhưng tiếng tiêu này nhu hoà uyển chuyển, thư thái lòng người, bất tri bất giác khiến cho mỗi người ở đây đều đắm chìm vào trong, quên đi hết thảy mọi chuyện.

Sắc mặt Chu La Sát đại biến, phát giác tiếng tiêu này ẩn hàm tiếng nhạc ảnh hưởng đến lòng người, vội vàng ổn định tâm trí, một lần nữa tấn công đến chỗ Mộc La Toa, Mộc La Toa cũng vội vàng tập trung toàn lực ứng chiến.

Tiếng tiêu vào lúc này bất ngờ ngẩng cao, biến đổi bất ngờ, ngàn khúc trăm chuyển, thanh vận réo rắt hết sức thảm thiết.

Mộc la toa chỉ cảm thấy càng nghe tâm tình càng trầm trọng, nàng vội vàng thu tay lại, kêu hai người đi cùng tự bảo vệ tâm mạch, rồi nương theo tiếng tiêu mà điều chỉnh hơi thở của mình.

Tâm tính Chu La Sát luôn cao ngạo, thấy thế không khỏi cười nhạt, thừa dịp này giơ kiếm hướng Mộc La Toa đâm tới, không ngờ, ả vừa vận nội lực, máu liền từ trong miệng phun ra.

Chu La Sát hoảng hốt, nhất thời lĩnh ngộ ra tiếng tiêu kia đúng là tuyệt kỹ có thể đả thương người. Biết chính mình không chiếm được lợi thế nữa, ở lại không ổn, ả lui về sau dùng ánh mắt ngầm thông báo cho đồng bọn, trong chốc lát bóng dáng các hồng y nữ tử hoàn toàn biến mất.

Lúc này, tiếng tiêu bỗng nhiên chuyển đổi, từng trận từng trận âm u phiêu dật trong gió, Mộc La Toa theo âm luật này mà nhắm mắt điều dưỡng hơi thở, không đến một lát đã cảm thấy toàn thân lưu thông, thể lực đã hoàn toàn khôi phục.

Nàng trợn mắt nhìn lên, phát hiện những người bị ngất đều thức tỉnh, cũng đang đi theo tiếng tiêu kia mà điều chỉnh nội lực, nàng nhẹ nhảy, đi theo tiếng nhạc chỉ dẫn, nhanh chóng bước vào một khu rừng cách bờ cát không xa.

Nàng kích động đi vào sâu bên trong, chỉ thấy một nam tử cao lớn, hai tay cầm tiêu, thổi lên nhạc khúc khiến lòng người thư thái, nàng biết đó chính là âm pháp có thể giúp người ta chữa thương.

Mộc La Toa đi đến trước mặt hắn, nhìn thấy nam tử trên mặt mang một cái mặt nạ màu bạc liền kinh ngạc không thôi, đúng lúc nàng đang chăm chú đánh giá gương mặt đằng sau lớp mặt nạ thì tiếng tiêu mê hồn đột nhiên dừng lại, chỉ còn những dư âm quanh quẩn trong không gian.

Nam tử buông cây tiêu và ngẩng đầu, dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn nàng, trong đó tràn ngập sự thần bí mê hoặc khiến Mộc La Toa nhất thời chìm sâu vào mà không thể kiềm chế.

Hắn lặng im không nói, ánh mắt hàm chứa một chút u buồn, mà sự u buồn này khiến cho tâm của Mộc La Toa rung động không ngừng. Nam tử không rõ diện mạo này, trong mắt lại có sự đau thương sâu sắc khiến nàng dường như cũng thấy khó chịu theo.

Nàng hiểu được, nếu không mở miệng đánh vỡ bầu không khí đang biến hoá kỳ lạ này, bản thân nhất định sẽ làm ra hành động bất thường.

“Công tử, đa tạ ơn cứu mạng của người.” Thái độ của Mộc La Toa đối với người ngoài luôn luôn lạnh nhạt, nhưng đối với hắn thì trong giọng nói của nàng lại ẩn hàm một chút ôn nhu.

Lời vừa ra khỏi miệng, ngay cả Mộc La Toa cũng cảm thấy kinh ngạc, sợ nếu nàng thô thanh một chút sẽ khiến hắn không thể nào chịu nổi.

Nhưng nam nhân mang mặt nạ màu bạc này không hề nói một câu nào, chỉ chăm chú nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng giống như cái bàn đá không hề nhúc nhích, đứng yên một chỗ vậy.

Mộc La Toa rõ ràng biết trong mắt hắn không có một chút nào khinh bạc hay coi rẻ mình, phảng phất giống như là đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật mà thôi. Nam nhân này, một câu cũng không cần nói, chỉ cần đứng ở đó, toàn thân toả ra khí chất lạnh lùng, ánh mắt lơ đãng lộ ra cái nhìn trầm trọng khiến cả người như một viên ngọc quý lóng lánh mà xa xôi khiến người ta không cách nào hái được.

“Công tử, xin hỏi đại danh là gì? Tiểu nữ tử có cơ hội nhất định báo đáp ân cứu mạng của người.” Mộc La Toa cho rằng tính tình của mình đã đủ bình tĩnh, không thích nói lời vô nghĩa hay dài dòng, bây giờ mới phát hiện thì ra người này còn ít lời hơn cả mình nữa.

Nam nhân đeo mặt nạ màu bạc chỉ đạm mạc nhìn nàng liếc mắt một cái, lập tức xoay người bay đu theo gió.

Nhìn bóng dáng của hắn, Mộc La Toa phát hiện mình không thể bước chân đuổi theo nổi, bời vì bóng dáng người này khiến nàng cảm thấy vô cùng run sợ.

“La Toa tỉ, người nọ là ai vậy?” Từ sau lưng Mộc La Toa truyền đến thanh âm của sư muội Liễu Nhi.

Nàng xoay người thì thấy sáu tỷ muội đều đã đi đến bên cạnh mình. “Mọi người đều không sao cả chứ?”

“Tỷ tỷ, đừng lo lắng, công lực của người nọ nhất định rất cao thâm, nếu không sẽ không thể chỉ bằng một tiếng tiêu liền thay chúng ta giải độc được.” Muội muội của Mộc La Toa – Mộc Uyển Toa nói.

Vừa rồi sáu người các nàng đều đề khí thử qua, có thể xác định trên người mình độc đã vơi đi không ít.

“La Toa tỉ, người còn không có nói cho chúng ta biết, người nọ là ai đâu?” Lần này đổi là Mẫn Nhi mở miệng, nàng cùng Liễu nhi là tỷ muội song sinh.

“Ta cũng không biết.” Mộc La Toa lắc đầu, đối với nam nhân phát ra hơi thở tối tăm có thể dễ dàng ảnh hưởng tâm tình của mình càng cảm thấy khó hiểu cùng tim đập dữ dội. “Chúng ta nhanh chút trở về đi! Miễn cho nương lại lo lắng chúng ta.”

Mọi người gật gật đầu, đi theo sau Mộc La Toa trở lại Mộc Gia Trang trên Nguyệt Mi đảo.


/17

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status