Cư nhiên bắt một con chó không có khả năng phản kháng, ta khinh soái ca như ngươi. Đã vậy còn << cầu cầu >> ai là cầu cầu của hắn, cả nhà hắn mới là cầu cầu. Thầm nguyền rủa ba đời tổ tông nhà hắn, cư nhiên tạm thời cô không thể phán kháng, ai biểu cô cũng chỉ là một con chó con yếu ớt. Nằm trong lòng hắn thật ấm, trong một ngày này thật là mệt mỏi Lâm Ngọc Nhi có chút tham luyến cảm giác này bất giác ngủ đi. Xe ngựa vẫn như cũ chạy một đường về Lệ thành.
Bên trong xe, soái ca cũng đã ngủ. Lâm Ngọc Nhi nghe thấy như có ai kêu mình, giật mình tỉnh dậy. Hắn đâu mất rồi, cô nhớ mình vẫn nằm trong lòng hắn mà ngủ sẵn tiện chiếm một chút tiện nghi (bản tính háo sắc).
————————–oOo———————————
Một âm thanh vọng vào tai Lâm Ngọc Nhi, cô cứ nghĩ rằng là ảo giác cho đến khi cô xác định âm thanh này gọi mình. Trước mặt chỉ thấy một tiểu hài tử đang gọi cô “Lâm Ngọc Nhi, cô có thích bộ dạng bây giờ không?”
Lâm Ngọc Nhi ngạc nhiên kêu lên “A…Ngươi sao biết tên của ta?”
Tiểu hài tử ung dung thoải mái trả lời “Ta cái gì cũng đều biết, ngươi có gì thắc mắc không ta sẽ tốt bụng hảo hảo giải thích cho ngươi?”
Nguyên lai tiểu hài tử trước mặt là một bán tiên đang tu hành, còn tiểu cầu cầu là vật cưng của hắn. Chỉ vì cầu cầu đi lạc vô tình gặp được Lâm Ngọc Nhi đem về nuôi. Lúc ở trên đường tiểu cầu cầu do nhìn thấy hắn nên chạy lại mừng không nghĩ làm cho Lâm Ngọc Nhi bị tai nạn, cũng may lúc đó hắn kịp thời cứu Lâm Ngọc Nhi mang cô xuyên không, bảo toàn tính mạng cho cô.
Lâm Ngọc Nhi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu “Vậy bây giờ tiểu cầu cầu ở đâu? Vì sao lúc tiểu cầu cầu đi lạc tiểu tử ngươi không tới đem nó về mà để ta đem nó đi?”
“Nga, là do ta thấy ngươi rất thú vị nên để tiểu cầu cầu ở lại chơi một thời gian. Còn bây giờ tiểu cầu cầu do một thời gian bị lạc ở với ngươi nên hiện tại phải ở lại tiên giới luyện tập thêm để thành hình người.”
“Vậy sao ta lại có bộ dạng này???”
“Ta làm theo sở thích của ngươi”
“Ta khi nào thì có sở thích biến thái này”
“Mấy cái này đều do tiểu Cầu Cầu nói ta biết! Tiểu cầu cầu nhờ ta cứu ngươi rồi thu xếp cho ngươi, còn dặn ta ngươi ở hiện đại rất muốn làm tiểu Cầu Cầu đáng yêu được ăn được uống mà không phải lo. Nên ta cho ngươi biến thành tiểu Cầu Cầu, ngươi không thích à?”
Lâm Ngọc Nhi cố gắng tỏ vẻ đáng thương “Bây giờ ta không thích nữa, ngươi hãy cho ta trở về như cũ đi”
Hắn gãi gãi đầu vẻ khó nói “Nga, chuyện này có chút cần nói rõ với ngươi. Ta chỉ là bán tiên nên lúc kia cứu ngươi ở thanh lâu, ta dùng phép để ngươi biến thành một con chó giống hệt tiểu Cầu Cầu, còn giờ thì ta không thể cho ngươi trở lại như cũ được.”
“Ngươi, chẳng lẽ ta phải làm tiểu Cầu Cầu cả đời. Làm sao ta mới trở lại làm người được? Ngươi mau nói rõ nha”
“Chuyện này ta cũng không biết, tạm thời ngươi chịu khó chờ tiểu Cầu Cầu luyện tập xong sẽ tới giúp ngươi vậy. Hiện giờ ta rất bận, cáo từ trước.” Làm một bộ dáng bận rộn tức khắc biến mất như chưa từng có cuộc nói chuyện vừa rồi
Ngươi, xú tiểu tử. Cư nhiên bỏ mặc ta biến mất, tiểu Cầu Cầu mau tới giúp tỷ tỷ !!!
Bên trong xe, soái ca cũng đã ngủ. Lâm Ngọc Nhi nghe thấy như có ai kêu mình, giật mình tỉnh dậy. Hắn đâu mất rồi, cô nhớ mình vẫn nằm trong lòng hắn mà ngủ sẵn tiện chiếm một chút tiện nghi (bản tính háo sắc).
————————–oOo———————————
Một âm thanh vọng vào tai Lâm Ngọc Nhi, cô cứ nghĩ rằng là ảo giác cho đến khi cô xác định âm thanh này gọi mình. Trước mặt chỉ thấy một tiểu hài tử đang gọi cô “Lâm Ngọc Nhi, cô có thích bộ dạng bây giờ không?”
Lâm Ngọc Nhi ngạc nhiên kêu lên “A…Ngươi sao biết tên của ta?”
Tiểu hài tử ung dung thoải mái trả lời “Ta cái gì cũng đều biết, ngươi có gì thắc mắc không ta sẽ tốt bụng hảo hảo giải thích cho ngươi?”
Nguyên lai tiểu hài tử trước mặt là một bán tiên đang tu hành, còn tiểu cầu cầu là vật cưng của hắn. Chỉ vì cầu cầu đi lạc vô tình gặp được Lâm Ngọc Nhi đem về nuôi. Lúc ở trên đường tiểu cầu cầu do nhìn thấy hắn nên chạy lại mừng không nghĩ làm cho Lâm Ngọc Nhi bị tai nạn, cũng may lúc đó hắn kịp thời cứu Lâm Ngọc Nhi mang cô xuyên không, bảo toàn tính mạng cho cô.
Lâm Ngọc Nhi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu “Vậy bây giờ tiểu cầu cầu ở đâu? Vì sao lúc tiểu cầu cầu đi lạc tiểu tử ngươi không tới đem nó về mà để ta đem nó đi?”
“Nga, là do ta thấy ngươi rất thú vị nên để tiểu cầu cầu ở lại chơi một thời gian. Còn bây giờ tiểu cầu cầu do một thời gian bị lạc ở với ngươi nên hiện tại phải ở lại tiên giới luyện tập thêm để thành hình người.”
“Vậy sao ta lại có bộ dạng này???”
“Ta làm theo sở thích của ngươi”
“Ta khi nào thì có sở thích biến thái này”
“Mấy cái này đều do tiểu Cầu Cầu nói ta biết! Tiểu cầu cầu nhờ ta cứu ngươi rồi thu xếp cho ngươi, còn dặn ta ngươi ở hiện đại rất muốn làm tiểu Cầu Cầu đáng yêu được ăn được uống mà không phải lo. Nên ta cho ngươi biến thành tiểu Cầu Cầu, ngươi không thích à?”
Lâm Ngọc Nhi cố gắng tỏ vẻ đáng thương “Bây giờ ta không thích nữa, ngươi hãy cho ta trở về như cũ đi”
Hắn gãi gãi đầu vẻ khó nói “Nga, chuyện này có chút cần nói rõ với ngươi. Ta chỉ là bán tiên nên lúc kia cứu ngươi ở thanh lâu, ta dùng phép để ngươi biến thành một con chó giống hệt tiểu Cầu Cầu, còn giờ thì ta không thể cho ngươi trở lại như cũ được.”
“Ngươi, chẳng lẽ ta phải làm tiểu Cầu Cầu cả đời. Làm sao ta mới trở lại làm người được? Ngươi mau nói rõ nha”
“Chuyện này ta cũng không biết, tạm thời ngươi chịu khó chờ tiểu Cầu Cầu luyện tập xong sẽ tới giúp ngươi vậy. Hiện giờ ta rất bận, cáo từ trước.” Làm một bộ dáng bận rộn tức khắc biến mất như chưa từng có cuộc nói chuyện vừa rồi
Ngươi, xú tiểu tử. Cư nhiên bỏ mặc ta biến mất, tiểu Cầu Cầu mau tới giúp tỷ tỷ !!!
/16
|