Kiều Thư khẽ vuốt ve khuôn mặt hốc hác của bà Thu Nga, chỉnh lại cổ áo hơi lệch của bà, yêu thương ôm chặt lấy như không muốn rời đi. Minh Tùng ở phía sau nhíu mày nhìn hành động vô thức của Kiều Thư, có gì đó không ổn, không phải do quá kích động mà rối loạn ý thức đó chứ? Anh lên tiếng dứt khoát gọi:
- Kiều Thư?
Vẫn thấy cô không quay lại, chỉ nhìn chăm chú vào bà Thu Nga đang yên tĩnh nằm đó. Anh chạm vào người cô, giọng trầm thấp ra lệnh:
- Kiều Thư…nhìn tôi.
Lúc đó mới thấy Kiều Thư có phản ứng, quay người lại phía anh, vẫn vẻ mặt thường ngày, chỉ có điều…đôi mắt mơ màng có một màn sương bao phủ, ngu ngơ như lúc cô mới ngủ dậy. Giọng nói nhỏ nhẹ:
- Anh là ai?
- Kiều Thư…tỉnh, tôi là Minh Tùng.
Vì lo lắng nên anh hơi dùng lực siết vai cô, lại nghe cô ngơ ngác hỏi lại:
- Minh Tùng?
- Phải…Minh Tùng, chúng ta ở cùng nhau hai tháng rồi. Nhớ không?
Kiều Thư lắc đầu, cười cười nhìn sang thi thể bà Thu Nga đã lạnh dần, cô thủ thỉ:
- Tôi chỉ ở chung với mẹ tôi thôi, không ở với ai, phải không mẹ, đợi con gọi người đưa mẹ về nhà, ở nhà con, nhé… Con sẽ chăm sóc mẹ thật tốt, không để mẹ gầy yếu như thế này nữa, được không? Đúng, chúng ta về thôi, về nhà thôi mẹ.
Nhìn Kiều Thư đòi đỡ bà Thu Nga dậy, Minh Tùng vội vàng đứng lên giữ lấy tay Kiều Thư, cô ngước đôi mắt mơ hồ nhìn anh, rồi nhíu mày:
- Anh làm gì? Bỏ tay ra không được động vào mẹ tôi.
Kiều Thư đòi hất tay Minh Tùng ra, nhưng ánh mắt anh nghiêm nghị nhìn cô, tay vẫn giữ chắc lấy. Anh lạnh lùng, khí thế lấn át khác hẳn phong thái thoải mái thường ngày. Anh mạnh mẽ nói:
- Kiều Thư, tỉnh lại cho tôi, mẹ cô không còn sống nữa.
Minh Tùng quyết liệt nói khiến Kiều Thư ngưng trệ mọi hoạt động. Anh ta nói cái gì? Mẹ cô không còn sống nữa ư? Vớ vẩn, mẹ cô xinh đẹp, trẻ khỏe, sống rất tốt, không vấn đề gì cả. Cô bỗng tức giận, đáy mắt bỗng đục ngầu lên nhìn lại Minh Tùng:
- Anh nói thần kinh cái gì vậy, ai cho phép anh nói gở về mẹ tôi, cút cho tôi…người đâu, lôi người này ra cho tôi.
Minh Tùng dùng cả hai tay lay mạnh bời vai yếu ớt của cô. Anh hơi to tiếng:
- Im lặng cho tôi, cô nhìn đi, sờ vào đây, vào đây, có phải tim mẹ cô ngừng đập rồi, có phải da thịt đã lạnh rồi, đúng hay không?
Minh Tùng cầm lấy tay Kiều Thư đặt vào ngực bà Thu Nga một lúc, lại đặt lên khuôn mặt bà một lúc… Đúng vậy, tại sao tim mẹ cô lại không đập giống tim cô, sao mẹ cô lạnh như vậy?
- Không được không được, mẹ bị lạnh, chăn…Thái Khang…lấy thêm chăn…
- Kiều Thư nghe tôi nói…mẹ cô đi rồi, cô phải chấp nhận, đừng dày vò bản thân, hãy để mẹ cô ra đi thanh thản…cô như thế này, có biết bác gái sẽ đau lòng lắm hay không? Cô muốn mẹ cô ra đi mà không thể nhắm mắt hả?
Kiều Thư sững người, lại hoang mang nhìn Minh Tùng, bỗng nhiên nước mắt ào ào, thi nhau trào ra khỏi khóe mắt, cô khóc lớn, và gào lên:
- Mẹ tôi, mẹ của tôi….phải làm gì đây…mẹ ơi….
Minh Tùng vội vàng ôm lấy Kiều Thư, cho cô một điểm tựa vững chắc…ôm người con gái đang run rẩy gào khóc trong lòng mình, Minh Tùng tự nhủ…đúng, anh tình nguyện là nơi để Kiều Thư tựa vào , dựa dẫm bất cứ lúc nào…người con gái này đau khổ, anh thật đau lòng, người con gái này thổn thức khóc, anh thật lo lắng, người con gái này hoang mang, anh thật sợ hãi… Vậy tại sao lại không thể vì người con gái này làm mọi chuyện.
Hai hàng nước mắt khẽ chảy ra từ đôi mắt nâu đen của Minh Tùng… Kiều Thư…tôi phải làm gì cho em? Anh khẽ vuốt mái tóc ngắn của cô, xoa nhẹ lưng cô, ôm cô chặt chẽ như muốn sẻ chia tất cả nỗi buồn của cô, như muốn giành lấy tất cả nỗi đau của cô.
Cho đến khi Kiều Thư an tĩnh lại, anh mới tách cô ra, Kiều Thư ngay lập tức nằm lại bên cạnh bà Thu Nga sợ sệt mà nói:
- Con không muốn xa mẹ đâu mẹ ơi…giờ con phải làm gì?
- Kiều Thư…
Minh Tùng đau xót gọi tên cô, lại nghe cô nói:
- Giúp tôi gọi Thái Khang, điện thoại trong túi xách.
Minh Tùng bất đắc dĩ lấy điện thoại của cô, tìm số Thái Khang ấn goi. Chỉ 10′ sau, đã thấy Thái Khang có mặt.
Khuôn mặt anh ta suy sụp đứng cuối giường bệnh, nhìn Kiều Thư đang âu yếm ôm lấy mẹ, anh ta muốn tiến lên tách cô ra thì Minh Tùng đưa tay cản lại. Rồi thấy Kiều Thư lên tiếng:
- Trước đây mẹ từng nói, khi mẹ qua đời, mẹ muốn được an nghỉ ở một nơi yên tĩnh, muốn nằm trên một ngọn đồi xanh tươi, có cỏ xanh mướt, có tán lá rộng che nắng, một nơi có gió trời dạo chơi qua lại…cho anh một ngày, tìm nơi hợp ý mẹ, ngày mai đưa mẹ tới.
Thái Khang vội vàng:
- Mẹ đã chuẩn bị cả, không cần tìm, ngày mai có thể trực tiếp đưa mẹ tới.
Kiều Thư lại vuốt ve khuôn mặt hốc hác:
- Mẹ…mẹ đã chuẩn bị hết rồi ư? Kế hoạch kĩ lưỡng để vứt bỏ con ư? Sao không để con được lo cho mẹ một chút?
Hơi ngừng một chút, cô lại lên tiếng:
- Bố đâu? Giờ này ông ta ở đâu?
- Ông ấy…ông ấy đi công tác, không về kịp…
- Ông ta ở đâu?
- Ông ấy đi Mỹ…
- Anh biết từ bao giờ?
Thái Khang cúi gằm mặt mà nói:
- Khoảng hơn một tháng trước.
- Ông ta biết không?
- Biết…chỉ có điều…công việc…
- Im miệng. Bố con nhà anh có khi nào không bao che cho nhau. Tôi còn lạ sao? Tốt nhất anh nên gọi ông ta về, đừng để tôi ra mặt, hiểu ý tôi không?
- Được được, đang trên đường về, ngày mai sẽ tới nơi, anh đảm bảo.
Thái Khang hốt hoảng nói, tránh cho Kiều Thư tức giận, anh lại không biết cô em gái này đáng sợ như thế nào sao… Kiều Thư tiếp tục nói:
- Về hết đi, tôi muốn bên mẹ đêm nay, đừng ai làm phiền tôi.
Rồi cô lại vùi mặt vào thân người đã lạnh của bà Thu Nga, ôm chặt lấy, như không muốn để bà phải chịu đựng sự lạnh lẽo.
Thái Khang rưng rưng chầm chậm ra về, còn Minh Tùng thì chỉ ra ngoài, anh ngồi ở ghế đợi phía cạnh cửa, anh không muốn để cô lại một mình…ánh mắt tuyệt vọng kia…ai biết cô ấy có thể làm những gì chứ?
Đồng hồ đã 7h sáng, nhưng sao trời bỗng u ám, lạnh lẽo đến vậy, anh nhìn vào phòng bệnh, thấy Kiều Thư vẫn chặt chẽ ôm mẹ không một chút rời ra. Lại thấy Thái Khang cùng một người đàn ông trung niên mặc bộ vest xám chỉnh chu đi gần lại, anh hơi nhíu mày…chắc là bố Kiều Thư…
Anh khẽ lay Kiều Thư và nói:
- Có lẽ đến lúc rồi.
Cô không động, chỉ im lặng nghe Minh Tùng nói:
- Họ đến rồi.
Cho đến khi ông Thái Hòa và Thái Khang cùng vài người vào phòng, Kiều Thư mới ngồi dậy, cô không tỏ vẻ gì, chỉ nhanh chóng tách khỏi mẹ mình để họ đưa bà Thu Nga đi, không dám nhìn vì sợ không đủ tự tin rời xa bà. Minh Tùng nhẹ ôm lấy thân hình mảnh mai như sẵn sàng đổ xuống bất cứ lúc nào của Kiều Thư. Cô tựa vào anh mà nói:
- Giúp tôi…đưa tôi ra chỗ mẹ…
Anh gật đầu đỡ lấy cô đang xiêu vẹo đi theo mọi người mà không dám ngẩng mặt lên. Anh đau xót bên cạnh cô cho đến lúc mọi việc hoàn tất. Chỉ có điều…từ khi ở bệnh viện đi ra, Kiều Thư không khóc, không gào thét, chỉ lạnh lùng lại yếu ớt nhìn mẹ đang xa rời mình mà thôi. Gương mặt xinh xắn giờ đây mệt mỏi, tuyệt vọng và vô cảm xa cách. Cô như không màng đến bất cứ việc gì, ánh mắt đau đớn chỉ nhìn tin vào nơi mẹ cô đang yên nghỉ, miệng thì lẩm bẩm điều gì đó rất nhỏ, anh không thể nghe thấy. Xót xa dâng tràn trong lòng, anh siết chặt lấy bờ vai mềm mại, anh khẽ gọi:
- Kiều Thư…đừng như vậy được không? Anh thật đau lòng…
Kiều Thư không động tĩnh gì, chỉ luôn miệng lẩm bẩm không ngừng, đôi mắt tinh anh giờ rời rã vô hồn… Kiều Thư…anh phải làm gì đây?
Khi mọi việc xong xuôi cả, anh đỡ lấy Kiều Thư vô hồn, lúc đi ngang qua ông Thái Hòa, anh chỉ gật đầu trước ánh mắt dò xét, cũng không tỏ thái độ gì, nhưng đi thêm vài bước, Minh Tùng nghe thấy ông ta lên tiếng:
- Cậu là ai?
- Là bạn của Kiều Thư.
Anh hơi dừng bước, vẫn cầm tay Kiều Thư, khẽ xoay người nhìn xoáy vào khuôn mặt không tỏ thái độ thương xót gì của ông Thái Hòa mà nhíu mày, một cơn gió lướt qua, anh lại giữ chặt Kiều Thư hơn, tỏ rõ thái độ che chở, bao bọc người con gái này. Anh lên tiếng:
- Nếu ông đã không thương xót con gái ông, vậy thì để tôi làm việc ấy.
- Cậu nghĩ con bé cho phép sao?
- Chỉ cần là người tôi quan tâm, thì không vấn đề gì.
Sau đó tự tin quay người, thân ảnh phiêu dật nhưng rắn rỏi, chống đỡ cho thân hình mềm mại của Kiều Thư.
Ông Thái Hòa nhìn theo thở dài…ông thật muốn thương yêu Kiều Thư…chỉ có điều…đó là chuyện quá khó khăn…haizzzz cũng không thể trách bà Thu Nga…là do ông không tốt. Thật lòng…ông rất thương yêu người vợ này, nhưng đã bước sai một lần, thì vĩnh viễn không thể bước lại. Chỉ vì tức tối mà ông lại càng sai lầm, khi nhìn lại cũng không còn gì để cứu vãn, điều ông làm được duy nhất bây giờ…chính là im lặng, giữ lại bí mật này cho tới lúc chết mà thôi. Ông Thái Hòa lẳng lặng quay bước về phía Thái Khang đang đợi. Phía chân trời chỉ còn lại một chút ánh sáng tàn dư mầu hồng nhạt, không thể làm rực rỡ sắc trời u ám, và Kiều Thư cũng lững thững cùng Minh Tùng ra xe về nhà.
- Kiều Thư?
Vẫn thấy cô không quay lại, chỉ nhìn chăm chú vào bà Thu Nga đang yên tĩnh nằm đó. Anh chạm vào người cô, giọng trầm thấp ra lệnh:
- Kiều Thư…nhìn tôi.
Lúc đó mới thấy Kiều Thư có phản ứng, quay người lại phía anh, vẫn vẻ mặt thường ngày, chỉ có điều…đôi mắt mơ màng có một màn sương bao phủ, ngu ngơ như lúc cô mới ngủ dậy. Giọng nói nhỏ nhẹ:
- Anh là ai?
- Kiều Thư…tỉnh, tôi là Minh Tùng.
Vì lo lắng nên anh hơi dùng lực siết vai cô, lại nghe cô ngơ ngác hỏi lại:
- Minh Tùng?
- Phải…Minh Tùng, chúng ta ở cùng nhau hai tháng rồi. Nhớ không?
Kiều Thư lắc đầu, cười cười nhìn sang thi thể bà Thu Nga đã lạnh dần, cô thủ thỉ:
- Tôi chỉ ở chung với mẹ tôi thôi, không ở với ai, phải không mẹ, đợi con gọi người đưa mẹ về nhà, ở nhà con, nhé… Con sẽ chăm sóc mẹ thật tốt, không để mẹ gầy yếu như thế này nữa, được không? Đúng, chúng ta về thôi, về nhà thôi mẹ.
Nhìn Kiều Thư đòi đỡ bà Thu Nga dậy, Minh Tùng vội vàng đứng lên giữ lấy tay Kiều Thư, cô ngước đôi mắt mơ hồ nhìn anh, rồi nhíu mày:
- Anh làm gì? Bỏ tay ra không được động vào mẹ tôi.
Kiều Thư đòi hất tay Minh Tùng ra, nhưng ánh mắt anh nghiêm nghị nhìn cô, tay vẫn giữ chắc lấy. Anh lạnh lùng, khí thế lấn át khác hẳn phong thái thoải mái thường ngày. Anh mạnh mẽ nói:
- Kiều Thư, tỉnh lại cho tôi, mẹ cô không còn sống nữa.
Minh Tùng quyết liệt nói khiến Kiều Thư ngưng trệ mọi hoạt động. Anh ta nói cái gì? Mẹ cô không còn sống nữa ư? Vớ vẩn, mẹ cô xinh đẹp, trẻ khỏe, sống rất tốt, không vấn đề gì cả. Cô bỗng tức giận, đáy mắt bỗng đục ngầu lên nhìn lại Minh Tùng:
- Anh nói thần kinh cái gì vậy, ai cho phép anh nói gở về mẹ tôi, cút cho tôi…người đâu, lôi người này ra cho tôi.
Minh Tùng dùng cả hai tay lay mạnh bời vai yếu ớt của cô. Anh hơi to tiếng:
- Im lặng cho tôi, cô nhìn đi, sờ vào đây, vào đây, có phải tim mẹ cô ngừng đập rồi, có phải da thịt đã lạnh rồi, đúng hay không?
Minh Tùng cầm lấy tay Kiều Thư đặt vào ngực bà Thu Nga một lúc, lại đặt lên khuôn mặt bà một lúc… Đúng vậy, tại sao tim mẹ cô lại không đập giống tim cô, sao mẹ cô lạnh như vậy?
- Không được không được, mẹ bị lạnh, chăn…Thái Khang…lấy thêm chăn…
- Kiều Thư nghe tôi nói…mẹ cô đi rồi, cô phải chấp nhận, đừng dày vò bản thân, hãy để mẹ cô ra đi thanh thản…cô như thế này, có biết bác gái sẽ đau lòng lắm hay không? Cô muốn mẹ cô ra đi mà không thể nhắm mắt hả?
Kiều Thư sững người, lại hoang mang nhìn Minh Tùng, bỗng nhiên nước mắt ào ào, thi nhau trào ra khỏi khóe mắt, cô khóc lớn, và gào lên:
- Mẹ tôi, mẹ của tôi….phải làm gì đây…mẹ ơi….
Minh Tùng vội vàng ôm lấy Kiều Thư, cho cô một điểm tựa vững chắc…ôm người con gái đang run rẩy gào khóc trong lòng mình, Minh Tùng tự nhủ…đúng, anh tình nguyện là nơi để Kiều Thư tựa vào , dựa dẫm bất cứ lúc nào…người con gái này đau khổ, anh thật đau lòng, người con gái này thổn thức khóc, anh thật lo lắng, người con gái này hoang mang, anh thật sợ hãi… Vậy tại sao lại không thể vì người con gái này làm mọi chuyện.
Hai hàng nước mắt khẽ chảy ra từ đôi mắt nâu đen của Minh Tùng… Kiều Thư…tôi phải làm gì cho em? Anh khẽ vuốt mái tóc ngắn của cô, xoa nhẹ lưng cô, ôm cô chặt chẽ như muốn sẻ chia tất cả nỗi buồn của cô, như muốn giành lấy tất cả nỗi đau của cô.
Cho đến khi Kiều Thư an tĩnh lại, anh mới tách cô ra, Kiều Thư ngay lập tức nằm lại bên cạnh bà Thu Nga sợ sệt mà nói:
- Con không muốn xa mẹ đâu mẹ ơi…giờ con phải làm gì?
- Kiều Thư…
Minh Tùng đau xót gọi tên cô, lại nghe cô nói:
- Giúp tôi gọi Thái Khang, điện thoại trong túi xách.
Minh Tùng bất đắc dĩ lấy điện thoại của cô, tìm số Thái Khang ấn goi. Chỉ 10′ sau, đã thấy Thái Khang có mặt.
Khuôn mặt anh ta suy sụp đứng cuối giường bệnh, nhìn Kiều Thư đang âu yếm ôm lấy mẹ, anh ta muốn tiến lên tách cô ra thì Minh Tùng đưa tay cản lại. Rồi thấy Kiều Thư lên tiếng:
- Trước đây mẹ từng nói, khi mẹ qua đời, mẹ muốn được an nghỉ ở một nơi yên tĩnh, muốn nằm trên một ngọn đồi xanh tươi, có cỏ xanh mướt, có tán lá rộng che nắng, một nơi có gió trời dạo chơi qua lại…cho anh một ngày, tìm nơi hợp ý mẹ, ngày mai đưa mẹ tới.
Thái Khang vội vàng:
- Mẹ đã chuẩn bị cả, không cần tìm, ngày mai có thể trực tiếp đưa mẹ tới.
Kiều Thư lại vuốt ve khuôn mặt hốc hác:
- Mẹ…mẹ đã chuẩn bị hết rồi ư? Kế hoạch kĩ lưỡng để vứt bỏ con ư? Sao không để con được lo cho mẹ một chút?
Hơi ngừng một chút, cô lại lên tiếng:
- Bố đâu? Giờ này ông ta ở đâu?
- Ông ấy…ông ấy đi công tác, không về kịp…
- Ông ta ở đâu?
- Ông ấy đi Mỹ…
- Anh biết từ bao giờ?
Thái Khang cúi gằm mặt mà nói:
- Khoảng hơn một tháng trước.
- Ông ta biết không?
- Biết…chỉ có điều…công việc…
- Im miệng. Bố con nhà anh có khi nào không bao che cho nhau. Tôi còn lạ sao? Tốt nhất anh nên gọi ông ta về, đừng để tôi ra mặt, hiểu ý tôi không?
- Được được, đang trên đường về, ngày mai sẽ tới nơi, anh đảm bảo.
Thái Khang hốt hoảng nói, tránh cho Kiều Thư tức giận, anh lại không biết cô em gái này đáng sợ như thế nào sao… Kiều Thư tiếp tục nói:
- Về hết đi, tôi muốn bên mẹ đêm nay, đừng ai làm phiền tôi.
Rồi cô lại vùi mặt vào thân người đã lạnh của bà Thu Nga, ôm chặt lấy, như không muốn để bà phải chịu đựng sự lạnh lẽo.
Thái Khang rưng rưng chầm chậm ra về, còn Minh Tùng thì chỉ ra ngoài, anh ngồi ở ghế đợi phía cạnh cửa, anh không muốn để cô lại một mình…ánh mắt tuyệt vọng kia…ai biết cô ấy có thể làm những gì chứ?
Đồng hồ đã 7h sáng, nhưng sao trời bỗng u ám, lạnh lẽo đến vậy, anh nhìn vào phòng bệnh, thấy Kiều Thư vẫn chặt chẽ ôm mẹ không một chút rời ra. Lại thấy Thái Khang cùng một người đàn ông trung niên mặc bộ vest xám chỉnh chu đi gần lại, anh hơi nhíu mày…chắc là bố Kiều Thư…
Anh khẽ lay Kiều Thư và nói:
- Có lẽ đến lúc rồi.
Cô không động, chỉ im lặng nghe Minh Tùng nói:
- Họ đến rồi.
Cho đến khi ông Thái Hòa và Thái Khang cùng vài người vào phòng, Kiều Thư mới ngồi dậy, cô không tỏ vẻ gì, chỉ nhanh chóng tách khỏi mẹ mình để họ đưa bà Thu Nga đi, không dám nhìn vì sợ không đủ tự tin rời xa bà. Minh Tùng nhẹ ôm lấy thân hình mảnh mai như sẵn sàng đổ xuống bất cứ lúc nào của Kiều Thư. Cô tựa vào anh mà nói:
- Giúp tôi…đưa tôi ra chỗ mẹ…
Anh gật đầu đỡ lấy cô đang xiêu vẹo đi theo mọi người mà không dám ngẩng mặt lên. Anh đau xót bên cạnh cô cho đến lúc mọi việc hoàn tất. Chỉ có điều…từ khi ở bệnh viện đi ra, Kiều Thư không khóc, không gào thét, chỉ lạnh lùng lại yếu ớt nhìn mẹ đang xa rời mình mà thôi. Gương mặt xinh xắn giờ đây mệt mỏi, tuyệt vọng và vô cảm xa cách. Cô như không màng đến bất cứ việc gì, ánh mắt đau đớn chỉ nhìn tin vào nơi mẹ cô đang yên nghỉ, miệng thì lẩm bẩm điều gì đó rất nhỏ, anh không thể nghe thấy. Xót xa dâng tràn trong lòng, anh siết chặt lấy bờ vai mềm mại, anh khẽ gọi:
- Kiều Thư…đừng như vậy được không? Anh thật đau lòng…
Kiều Thư không động tĩnh gì, chỉ luôn miệng lẩm bẩm không ngừng, đôi mắt tinh anh giờ rời rã vô hồn… Kiều Thư…anh phải làm gì đây?
Khi mọi việc xong xuôi cả, anh đỡ lấy Kiều Thư vô hồn, lúc đi ngang qua ông Thái Hòa, anh chỉ gật đầu trước ánh mắt dò xét, cũng không tỏ thái độ gì, nhưng đi thêm vài bước, Minh Tùng nghe thấy ông ta lên tiếng:
- Cậu là ai?
- Là bạn của Kiều Thư.
Anh hơi dừng bước, vẫn cầm tay Kiều Thư, khẽ xoay người nhìn xoáy vào khuôn mặt không tỏ thái độ thương xót gì của ông Thái Hòa mà nhíu mày, một cơn gió lướt qua, anh lại giữ chặt Kiều Thư hơn, tỏ rõ thái độ che chở, bao bọc người con gái này. Anh lên tiếng:
- Nếu ông đã không thương xót con gái ông, vậy thì để tôi làm việc ấy.
- Cậu nghĩ con bé cho phép sao?
- Chỉ cần là người tôi quan tâm, thì không vấn đề gì.
Sau đó tự tin quay người, thân ảnh phiêu dật nhưng rắn rỏi, chống đỡ cho thân hình mềm mại của Kiều Thư.
Ông Thái Hòa nhìn theo thở dài…ông thật muốn thương yêu Kiều Thư…chỉ có điều…đó là chuyện quá khó khăn…haizzzz cũng không thể trách bà Thu Nga…là do ông không tốt. Thật lòng…ông rất thương yêu người vợ này, nhưng đã bước sai một lần, thì vĩnh viễn không thể bước lại. Chỉ vì tức tối mà ông lại càng sai lầm, khi nhìn lại cũng không còn gì để cứu vãn, điều ông làm được duy nhất bây giờ…chính là im lặng, giữ lại bí mật này cho tới lúc chết mà thôi. Ông Thái Hòa lẳng lặng quay bước về phía Thái Khang đang đợi. Phía chân trời chỉ còn lại một chút ánh sáng tàn dư mầu hồng nhạt, không thể làm rực rỡ sắc trời u ám, và Kiều Thư cũng lững thững cùng Minh Tùng ra xe về nhà.
/46
|