Thanh Vân khiếp đảm nhìn Minh Tùng cười điên cuồng mà ánh mắt hằn lên tia sắc bén…cô ta giờ phút này mới thật sự hoảng sợ, cứ nghĩ rằng mình có thể núp bóng Thanh Lan mà áp chế Minh Tùng, không nghĩ đến Minh Tùng lại có thể xuống tay với mình.
Không đến 10’ sau, cửa được mở ra, một người thanh niên ăn mặc bụi bặm bước vào, cúi đầu trước Minh Tùng:
Cậu chủ, có chuyện gì cần giao phó ạ?
Minh Tùng không quay mặt lại, vẫn nhìn chằm chằm vào Thanh Vân, anh gằn từng tiếng:
Nhốt cô ta vào nơi tối tăm nhất, không cho cô ta ăn uống trong ba ngày, sau đó đợi lệnh của tôi.
Vâng thưa cậu chủ.
Sau đó chỉ vài thao tác nhỏ, Thanh Vân đã ngất đi, chưa kịp kêu tiếng nào đã không còn biết gì nữa. Trước khi người thanh niên đi, Minh Tùng còn giao phó:
Bịt miệng cô ta lại, trói cả tay lẫn chân. Làm thế nào để cô ta hiểu rõ, không thể đụng vào người của David Minh Tùng này.
Vâng thưa cậu chủ.
Khi người thanh niên không rõ mặt mũi kia vác Thanh Vân đi khuất, Minh Tùng mới vội vàng gọi điện thoại cho Thái Khang. Thái Khang nghe máy trả lời đã tìm được Kiều Thư… Minh Tùng vội vàng đến nơi Thái Khang nói, thấy Kiều Thư đang ngồi trong phòng karaoke hát một mình…cũng không tỏ thái độ gì, chỉ yên tĩnh ngồi hát những bài mình yêu thích mà thôi…anh đau xót muốn đi lại phía cô, thì Thái Khang ngăn cản:
Tôi biết rõ tính cách con bé, anh đã nghĩ ra là sẽ nói gì chưa?
Minh Tùng bất lực lắc đầu:
Cậu biết mà..tôi không thể nói sự thật với cô ấy…chung quy lại, cũng vì tôi nên cô ta mới tìm hiểu về Kiều Thư, nói đi nói lại…cũng chỉ do Minh Tùng tôi quá chủ quan, bị đánh bất ngờ, không có cách nào khác.
Minh Tùng giận dữ đấm mạnh tay vào bức tường bên cạnh, Thái Khang cũng chỉ im lặng, anh biết người đàn ông này thật lòng với em gái anh, nhưng giờ này…tất cả đã không còn lại gì nữa…một khi Kiều Thư đã vứt bỏ niềm tin, thì sẽ chẳng còn gì quan trọng hết. Thái Khang nhớ rõ lúc chạy xe đến nhà Kiều Thư, nhìn thấy Kiều Thư đang thất thần đi trên đường, anh ta liền hiểu Kiều Thư đã đau đớn như thế nào, gương mặt tuyệt vọng của Kiều Thư lúc đó giống với thời điểm mẹ qua đời, như không còn nơi nào để bấu víu, anh ta thật muốn tiến đến, ôm người em gái này vào lòng, nhưng tự bản thân biết rằng…sẽ không bao giờ có cơ hội ấy…vì trong mắt Kiều Thư…anh ta không có chút trọng lượng nào cả…vì vậy, chỉ có cách xuống xe, đi từng bước một phía sau Kiều Thư mà thôi.
Minh Tùng nhìn Kiều Thư như vô cảm, cầm mic hát như một người máy được cài đặt sẵn, anh không thể kìm lòng được nữa…Minh Tùng mở tung cánh cửa phòng trong khi Thái Khang chưa kịp định hình gì, nhưng Kiều Thư vẫn yên lặng không có phản ứng. Minh Tùng lại gần ôm chặt Kiều Thư vào lòng, anh hổn hển:
Kiều Thư anh xin lỗi, anh xin lỗi…
Kiều Thư nhẹ nhàng tách ra khỏi người Minh Tùng, cô hỏi lại như một cách vô thức nhất:
anh…là..ai…?
Minh Tùng đau xót nhìn Kiều Thư, ánh mắt van xin, khẩn cầu đến đau lòng khiến Kiều Thư bỗng giật mình như gặp phải lửa…cô lùi hẳn lại phía sau hốt hoảng:
Tránh xa tôi ra, anh là người duy nhất không được động vào tôi, cút cho tôi.
Ánh mắt tuyệt vọng cầu cứu nhìn xung quanh, bắt gặp Thái Khang, Kiều Thư mạnh mẽ nói:
Thái Khang mau mang người này cút xa em, không được để anh ta lại gần em…nghe gì chưa Thái Khang…đưa em đi, đưa em đi khỏi đây..nhanh…
Kiều Thư bấn loạn bắt lấy cánh tay Thái Khang như để trốn tránh Minh Tùng triệt để. Thái Khang đau lòng dỗ dành:
Được đươc, anh đưa em đi…
Khi thấy Kiều Thư sắp rời xa khỏi mình, Minh Tùng hốt hoảng lên tiếng:
Kiều Thư nghe anh nói, xin em…
Kiều Thư bỗng nhanh chóng ổn định cảm xúc, tỉnh táo, nghiêm mặt quay lại hỏi:
Nói? Anh muốn nói gì? Được tôi cho anh 3’ nói cho tôi nghe lý do của anh.
Anh…yêu em…
Nên anh làm như vậy?
Anh…
Minh Tùng hướng ánh mắt bất đắc dĩ sang phía Minh Tùng đang sửng sốt, mang theo ánh mắt khẩn cầu nhìn Minh Tùng…đúng… Kiều Thư của anh làm sao chịu đựng được sự thật này chứ…giờ anh phải nói sao đây???
Minh Tùng rũ người xuống, bất lực mà nói:
Kiều Thư em không thể tin anh sao? Niềm tin em giành cho anh, không thể nhiều hơn một chút sao???
Tin??? Tôi tin anh thì được gì? Trước mặt người con gái khác anh nói với tôi như thế nào? Giờ anh lại chạy đến đây bảo tôi phải tin anh??? Tôi là con rối cho anh điều khiển chắc? Anh ôm người con gái khác trong lòng, nói cho tôi biết anh bên tôi là có mục đích, anh phải lấy cô ta, bảo tôi quên anh đi, coi như anh chưa từng xuất hiện…giờ bắt tôi tin, tin gì?
Em còn quên…anh có nói là anh yêu em nữa mà.
Minh Tùng, tôi nói cho anh biết tôi không phải người không có đầu óc, bị người ta đá một phát lại còn chạy tới cho người ta có cơ hội đá thêm một phát nữa. Anh nghĩ tôi sẽ cho người ta có cơ hội làm tổn thương mình hai lần ư? Có phải anh đã đánh giá bản thân mình quá cao hay không???
Anh có lý do của mình…
Lý do? Hay cho cái từ lý do của anh…vậy anh nói cho tôi lý do ấy ngay lập tức đi, nếu không thì đừng khi nào xuất hiện trước mặt tôi, rõ chưa?
Sau đó Kiều Thư quay bước, không nhìn lại Minh Tùng phía sau đã đổ thân hình cao lớn bất lực xuống chiếc ghế dài, phải…là anh không có khả năng nói ra, trách cô như thế nào đây…có trách chỉ có thể trách anh từng ấy thời gian mà không khiến cô tin tưởng mình nhiều hơn mà thôi.. Minh Tùng vò mái tóc vàng kim của mình rối bời, bất lực nhìn theo bóng dáng thẳng tắp của cô đang vững vàng bước đi…phải chăng cô ấy đã đủ mạnh mẽ để rời bỏ anh??? Nếu vậy anh phải làm sao??? Làm sao khi không có cô bên cạnh mình?
Không đến 10’ sau, cửa được mở ra, một người thanh niên ăn mặc bụi bặm bước vào, cúi đầu trước Minh Tùng:
Cậu chủ, có chuyện gì cần giao phó ạ?
Minh Tùng không quay mặt lại, vẫn nhìn chằm chằm vào Thanh Vân, anh gằn từng tiếng:
Nhốt cô ta vào nơi tối tăm nhất, không cho cô ta ăn uống trong ba ngày, sau đó đợi lệnh của tôi.
Vâng thưa cậu chủ.
Sau đó chỉ vài thao tác nhỏ, Thanh Vân đã ngất đi, chưa kịp kêu tiếng nào đã không còn biết gì nữa. Trước khi người thanh niên đi, Minh Tùng còn giao phó:
Bịt miệng cô ta lại, trói cả tay lẫn chân. Làm thế nào để cô ta hiểu rõ, không thể đụng vào người của David Minh Tùng này.
Vâng thưa cậu chủ.
Khi người thanh niên không rõ mặt mũi kia vác Thanh Vân đi khuất, Minh Tùng mới vội vàng gọi điện thoại cho Thái Khang. Thái Khang nghe máy trả lời đã tìm được Kiều Thư… Minh Tùng vội vàng đến nơi Thái Khang nói, thấy Kiều Thư đang ngồi trong phòng karaoke hát một mình…cũng không tỏ thái độ gì, chỉ yên tĩnh ngồi hát những bài mình yêu thích mà thôi…anh đau xót muốn đi lại phía cô, thì Thái Khang ngăn cản:
Tôi biết rõ tính cách con bé, anh đã nghĩ ra là sẽ nói gì chưa?
Minh Tùng bất lực lắc đầu:
Cậu biết mà..tôi không thể nói sự thật với cô ấy…chung quy lại, cũng vì tôi nên cô ta mới tìm hiểu về Kiều Thư, nói đi nói lại…cũng chỉ do Minh Tùng tôi quá chủ quan, bị đánh bất ngờ, không có cách nào khác.
Minh Tùng giận dữ đấm mạnh tay vào bức tường bên cạnh, Thái Khang cũng chỉ im lặng, anh biết người đàn ông này thật lòng với em gái anh, nhưng giờ này…tất cả đã không còn lại gì nữa…một khi Kiều Thư đã vứt bỏ niềm tin, thì sẽ chẳng còn gì quan trọng hết. Thái Khang nhớ rõ lúc chạy xe đến nhà Kiều Thư, nhìn thấy Kiều Thư đang thất thần đi trên đường, anh ta liền hiểu Kiều Thư đã đau đớn như thế nào, gương mặt tuyệt vọng của Kiều Thư lúc đó giống với thời điểm mẹ qua đời, như không còn nơi nào để bấu víu, anh ta thật muốn tiến đến, ôm người em gái này vào lòng, nhưng tự bản thân biết rằng…sẽ không bao giờ có cơ hội ấy…vì trong mắt Kiều Thư…anh ta không có chút trọng lượng nào cả…vì vậy, chỉ có cách xuống xe, đi từng bước một phía sau Kiều Thư mà thôi.
Minh Tùng nhìn Kiều Thư như vô cảm, cầm mic hát như một người máy được cài đặt sẵn, anh không thể kìm lòng được nữa…Minh Tùng mở tung cánh cửa phòng trong khi Thái Khang chưa kịp định hình gì, nhưng Kiều Thư vẫn yên lặng không có phản ứng. Minh Tùng lại gần ôm chặt Kiều Thư vào lòng, anh hổn hển:
Kiều Thư anh xin lỗi, anh xin lỗi…
Kiều Thư nhẹ nhàng tách ra khỏi người Minh Tùng, cô hỏi lại như một cách vô thức nhất:
anh…là..ai…?
Minh Tùng đau xót nhìn Kiều Thư, ánh mắt van xin, khẩn cầu đến đau lòng khiến Kiều Thư bỗng giật mình như gặp phải lửa…cô lùi hẳn lại phía sau hốt hoảng:
Tránh xa tôi ra, anh là người duy nhất không được động vào tôi, cút cho tôi.
Ánh mắt tuyệt vọng cầu cứu nhìn xung quanh, bắt gặp Thái Khang, Kiều Thư mạnh mẽ nói:
Thái Khang mau mang người này cút xa em, không được để anh ta lại gần em…nghe gì chưa Thái Khang…đưa em đi, đưa em đi khỏi đây..nhanh…
Kiều Thư bấn loạn bắt lấy cánh tay Thái Khang như để trốn tránh Minh Tùng triệt để. Thái Khang đau lòng dỗ dành:
Được đươc, anh đưa em đi…
Khi thấy Kiều Thư sắp rời xa khỏi mình, Minh Tùng hốt hoảng lên tiếng:
Kiều Thư nghe anh nói, xin em…
Kiều Thư bỗng nhanh chóng ổn định cảm xúc, tỉnh táo, nghiêm mặt quay lại hỏi:
Nói? Anh muốn nói gì? Được tôi cho anh 3’ nói cho tôi nghe lý do của anh.
Anh…yêu em…
Nên anh làm như vậy?
Anh…
Minh Tùng hướng ánh mắt bất đắc dĩ sang phía Minh Tùng đang sửng sốt, mang theo ánh mắt khẩn cầu nhìn Minh Tùng…đúng… Kiều Thư của anh làm sao chịu đựng được sự thật này chứ…giờ anh phải nói sao đây???
Minh Tùng rũ người xuống, bất lực mà nói:
Kiều Thư em không thể tin anh sao? Niềm tin em giành cho anh, không thể nhiều hơn một chút sao???
Tin??? Tôi tin anh thì được gì? Trước mặt người con gái khác anh nói với tôi như thế nào? Giờ anh lại chạy đến đây bảo tôi phải tin anh??? Tôi là con rối cho anh điều khiển chắc? Anh ôm người con gái khác trong lòng, nói cho tôi biết anh bên tôi là có mục đích, anh phải lấy cô ta, bảo tôi quên anh đi, coi như anh chưa từng xuất hiện…giờ bắt tôi tin, tin gì?
Em còn quên…anh có nói là anh yêu em nữa mà.
Minh Tùng, tôi nói cho anh biết tôi không phải người không có đầu óc, bị người ta đá một phát lại còn chạy tới cho người ta có cơ hội đá thêm một phát nữa. Anh nghĩ tôi sẽ cho người ta có cơ hội làm tổn thương mình hai lần ư? Có phải anh đã đánh giá bản thân mình quá cao hay không???
Anh có lý do của mình…
Lý do? Hay cho cái từ lý do của anh…vậy anh nói cho tôi lý do ấy ngay lập tức đi, nếu không thì đừng khi nào xuất hiện trước mặt tôi, rõ chưa?
Sau đó Kiều Thư quay bước, không nhìn lại Minh Tùng phía sau đã đổ thân hình cao lớn bất lực xuống chiếc ghế dài, phải…là anh không có khả năng nói ra, trách cô như thế nào đây…có trách chỉ có thể trách anh từng ấy thời gian mà không khiến cô tin tưởng mình nhiều hơn mà thôi.. Minh Tùng vò mái tóc vàng kim của mình rối bời, bất lực nhìn theo bóng dáng thẳng tắp của cô đang vững vàng bước đi…phải chăng cô ấy đã đủ mạnh mẽ để rời bỏ anh??? Nếu vậy anh phải làm sao??? Làm sao khi không có cô bên cạnh mình?
/46
|