Nói đến đời trước Chu Kính Niên quan tâm Phương Tranh so với hiện tại không bằng một phần mười. Khi đó anh bị người khác nuông chiều thành thói quen, thường ra lệnh một câu là có người vội vàng giúp anh làm việc. Lúc trước sau khi Phương Tranh bị tính kế chuyện qua đã lâu anh mới biết được, cũng là Ôn Dương tìm người đi giải quyết. Sau đó anh chỉ cầm lấy tấm hình Ôn Dương đưa nhìn một chút xem lúc ấy là ai tính kế Phương Tranh. Cuối cùng không quản là người tính kế Phương Tranh là Tạ Khánh hay là người đàn ông trung niên mang ý đồ xấu với Phương Tranh cũng không ai có kết cục tốt. Lúc đó trái lại kẻ tính kế bị người bao dưỡng, còn người sau thì bị phế đi mệnh căn.
Những việc này lúc ấy anh chỉ biết cho người giải quyết để thỏa mãn bản thân mình, sau khi giải quyết xong liền quên đi những chuyện này.
Chỉ là từng mất đi Phương Tranh quá tuyệt vọng thống khổ, anh không thể khống chế mà sống trong hồi ức, nguyên bản những chuyện tưởng chừng như phai nhạt cũng nhất nhất trở nên rõ ràng.
“Ông chủ Hồng” cái tên này Chu Kính chờ khi anh nhìn thấy người nọ đầu hói phong cách kiểu Địa Trung Hải, trong đầu chợt lóe lên, rốt cuộc nhớ tới người này là người đàn ông trung niên mà đời trước được Tạ Khánh tính kế để ông ta bao dưỡng Phương Tranh.
Phương Tranh cảm thấy bước chân của Chu Kính Niên chậm lại, không khỏi quay đầu nhìn anh.
Chu Kính Niên khoác vai Phương Tranh lấy thân mình che Phương Tranh lại, đẩy Phương Tranh một đường đi nhanh vào Vũ Trà Lâu.
Ông chủ Hồng cùng người quen chào hỏi xong, cảm nhận hình như bị người nhìn chăm chú, ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy bóng dáng mấy người thiếu niên dáng người cao lớn.
Hai mắt lão sáng ngời, nhưng đối phương nhanh chóng đã biến mất ở cửa, hơn nữa có thể tới Vũ Trà Lâu đều không phải là người bình thường, không phải là người lão có thể chọc đến. Nghĩ như vậy tâm tư của ông chủ Hồng như lửa nóng lập tức nguội đi vài phần.
“Anh làm sao vậy?” Chờ đến khi vào ghế lô, Phương Tranh tò mò hỏi Chu Kính Niên.
Chu Kính Niên sờ sờ đầu của cậu nói: “Anh đói bụng.”
Hoa Tung vừa nghe, tức khắc nói: “Đói bụng tôi lập tức gọi đồ ăn.”
Đồ ăn rất mau được mang lên. Tất cả mọi người đều biết Phương Tranh thích uống canh cá, Chu Kính Niên lại là người sủng bạn trai cho nên chung canh cá kia từ đầu tới cuối đều đặt ở trước mặt Phương Tranh.
Trong lúc ăn cơm Chu Kính Niên thường gắp thức ăn cho Phương Tranh ăn.
Phương Tranh đã quen việc Chu Kính Niên đối với mình cẩn thận tỉ mỉ chiếu cố, lúc trước khi ăn cơm Phương Tranh có hỏi Chu Kính Niên: “Vì cái sao anh hay gắp đồ ăn cho tôi?”
Chu Kính Niên đương nhiên nói: “Em là bạn trai của anh, anh không gắp đồ ăn cho em thì còn gắp đồ ăn cho ai.” Sau đó Chu Kính Niên dừng một chút, hỏi: “Em không thích?”
Lúc ấy trong lòng Phương Tranh vui vẻ như nở hoa rất nhanh cười gật đầu: “Thích, rất thích!”
Bọn họ hai người ở bên này ăn nùng tình mật ý, bên cạnh độc thân cún x3, biểu tình thập phần lạnh nhạt.
Gần 9 giờ, Chu Kính Niên và Phương Tranh mới về đến nhà.
Liễu Phong đã trở về nhà bưng một ly rượu vang đỏ ngồi ở trên sô pha, trong TV đã bắt đầu chiếu chương trình 998 mua sắm quảng cáo, y lại như mất hồn không biết.
“Cậu?” Chu Kính Niên và Phương Tranh đồng thời kêu y một tiếng.
Liễu Phong hoàn hồn, thấy bọn họ đã trở lại, vội hỏi chuyện buổi chiều.
Chu Kính Niên đem chuyện nói ra, biết được Phương Tranh có mấy người thân thích như vậy Liễu Phong rất đồng tình với cậu.
Chờ lúc Phương Tranh đi tắm rửa Liễu Phong nói với Chu Kính Niên: “Phương Hạo Nhiên là em họ của Phương Tranh con muốn xử trí ra sao, có hỏi qua Phương Tranh không?”
Chu Kính Niên nói: “Phương Hạo Nhiên còn có một đôi cha mẹ rất khó chơi, sợ là sẽ quậy đến trường học. Con sẽ bảo Phương Tranh ra mặt cầu tình giảm bớt tội cho Hạo Nhiên.”
Liễu Phong kinh ngạc nói: “ Vậy tên nhóc kia khi dễ bạn trai con, con lại dễ dàng mà buông tha cho nó?”
Chu Kính Niên nhàn nhạt liếc y một cái, ánh mắt kia không dấu vẻ châm chọc: Là cậu ngốc hay là cậu cảm thấy con khờ?
Mặt than sở dĩ gọi là mặt than là vì người đó rất ít đem cảm xúc nội tâm biểu hiện ở trên mặt. Nhưng một khi mặt than biểu hiện cảm xúc ra ngoài thì hiệu quả uy lực khá lớn. Cho nên khi mặt than khinh bỉ lực sát thương cũng không thể coi thường.
Liễu Phong bị ánh mắt lạnh lùng của cháu trai ánh nhìn, rượu vang đỏ vừa uống một ngụm cũng nuốt không trôi, bỏ ly rượu chạy vào phòng.
Cửa phòng tắm cùm cụp một tiếng mở ra, Phương Tranh mang theo một thân hơi nước đi ra.
Bởi vì hiện tại ngủ ngon ăn ngon, quầng thâm trên mắt Phương Tranh cũng không còn sắc mặt trở nên hồng nhuận, lúc cậu tắm rửa nhìn vào trong gương phát hiện tuy rằng mỗi ngày đều có vận động chạy xe đạp nhưng hai bên eo vẫn là toàn là thịt.
Lúc cậu từ phòng tắm đi ra Chu Kính Niên thấy cậu vừa đi vừa niết cái bụng nhỏ của mình cho rằng cậu không thoải mái, vội đi qua hỏi: “Không thoải mái?”
Phương Tranh ngẩng đầu hỏi anh: “Có phải em mập lên hay không?”
Mỗi ngày Chu Kính Niên luôn ở cùng cậu cho nên Phương Tranh thay đổi anh thật đúng là không thấy, lúc này nhìn kỹ một chút, cuối cùng nói: “Càng đẹp mắt.” Nói xong ôm mặt Phương Tranh hôn một cái.
Phương Tranh ngượng ngùng ho khan một tiếng, vội vàng đẩy anh ra nói:“Anh chú ý một chút.”
Hai người vẫn đang ở phòng khách, may mắn cậu và bà ngoại đều trở về phòng, bằng không bị nhìn thấy rất là ngượng ngùng nha.
Phương Tranh nói: “Có phải em mập lên thật hay không? Không được, sau này em không thể lại ngủ nướng nữa phải dậy sớm một chút rèn luyện thân thể.”
Hiện tại thời tiết không còn lạnh, buổi sáng rời giường cũng không cần dựa vào nghị lực, Chu Kính Niên gật đầu: “Chúng ta đi cùng nhau.”
Phương Tranh luôn là người có nghị lực cậu nói dậy sớm rèn luyện thân thể là thật sự dậy sớm. Hai người buổi sáng ra tiểu khu chạy một vòng, thuận tiện mua cho bà ngoại và cậu bữa sáng, sau đó lấy xe đi học, chờ tới trường học rồi mới ăn bữa sáng.
Chuyện tiếp theo đúng như lời Chu Kính Niên suy đoán, vợ chồng Phương Lương Bân biết Phương Hạo Nhiên vì chuyện tống tiền bị bắt tới đồn công an, chuyện thứ nhất đi đến đồn công an tìm hiểu tình huống, chuyện thứ hai chính là tới trường học tìm Phương Tranh.
Bọn họ thái độ rất là cường ngạnh, muốn trực tiếp xông vào trường học nhưng bị bảo vệ không cho vào trường, Trương Thiên Thiên biết hai người ở cửa ầm ĩ, mới mời hai người đến văn phòng, sau khi tìm hiểu đầu đuôi câu chuyện mới kêu Phương Tranh đến, bởi vì Chu Kính Niên cũng là đương sự cho nên anh cũng đi theo.
Trương Lôi vừa nhìn thấy Phương Tranh liền muốn chạy lại đánh cậu, bị Chu Kính Niên đẩy ra.
Tuy rằng đêm đó trời rất tối, Trương Lôi không thấy rõ diện mạo của Chu Kính Niên nhưng bà rất ấn tượng với thân hình cao lớn của Chu Kính Niên, vừa thấy lại là người này, liền hận đến ngứa răng.
Trương Thiên Thiên sắc mặt khó coi, quát: “Có chuyện từ từ mà nói, sao lại ra tay đánh người.”
Trương Thiên Thiên đối với đôi vợ chồng này không có ấn tượng tốt, chuyện trong nhà Phương Tranh cô cũng hiểu biết, cũng từng tới nhà khuyên bảo hai người là thành tích của Phương Tranh rất tốt nên giúp cậu đóng học phí mấy năm học. Phương Tranh nhớ ân, tương lai khi cậu thi đậu đại học rồi đi làm tuyệt đối sẽ đền ơn họ gấp bội. Nhưng đôi vợ chồng này ánh mắt thiển cận, chết sống không muốn, nói chỉ nuôi Phương Tranh đến mười tám tuổi.
Phương Lương Bân đứng ra, nhìn Phương Tranh dùng ngữ khí oán trách chất vấn: “Phương Tranh, Hạo Nhiên là em họ của mày sao mày có thể đối xử với nó như vậy!”
Phương Tranh trào phúng cười: “Nhưng con không có một đứa em dẫn người khác tới uy hiếp làm tiền anh mình.”
Trương Lôi quát: “Nó chỉ là không hiểu chuyện, chỉ hỏi mượn mày chút tiền tiêu vặt, mày không muốn cho mượn trở về nói cho tao biết là được, mày lại đem nó đưa vào đồn công an, Phương Tranh sao mày lại ác độc như vậy!”
Chu Kính Niên lên tiếng cảnh cáo: “Lại nói không lựa lời, có tin tôi có thể làm Phương Hạo Nhiên thật sự không ra ngoài được.” Hai mắt anh lạnh lùng nhìn đôi vợ chồng này, nói tiếp: “Phương Hạo Nhiên lần này hình phạt nhẹ hay nặng chỉ phụ thuộc vào Phương Tranh có nguyện ý vì hắn cầu tình hay không.”
Vẻ mặt Trương Lôi lập tức trở nên tái nhợt, nhìn thần sắc lạnh nhạt của Phương Tranh bước chân về sau một bước, môi bà run rẩy bắt đầu hối hận vừa rồi la hét mắng chửi Phương Tranh.
Phương Lương Bân lại nhanh chóng thay đổi biểu tình, miễn cưỡng mà cười làm vẻ mặt của ông ta nhìn rất mất tự nhiên, cơ trên mặt hơi hơi co rút, ông dùng vẻ mặt lấy lòng mà nhìn Phương Tranh: “Tiểu Tranh, vừa rồi là chú thím không đúng, bây giờ nhận lỗi với con. Con nể tình chú thím nuôi con nhiều năm như vậy giúp Hạo Nhiên một lần, nó không thể ngồi tù. Con có yêu cầu gì cứ việc mở miệng, chỉ cần chú có thể làm được, nhất định sẽ làm cho con.”
Thấy chồng thay đổi sắc mặt rất mau nhưng Trương Lôi lại không làm được, câm miệng ở bên cạnh không hé răng, trong lòng lại kỳ vọng Phương Tranh có thể đáp ứng.
Lúc này Phương Tranh cũng không biết nên trả lời như thế nào tư tâm cậu muốn cho Phương Hạo Nhiên một chút giáo huấn, nhưng cậu biết nếu cậu không mở miệng thì hai vợ chồng này có thể mỗi ngày sẽ đến trường học quấy rối, cậu quay đầu đem ánh mắt nhìn về hướng Chu Kính Niên.
Chu Kính Niên liền nói: “Các người đi về trước, việc này ngày mai sẽ cho các người một câu trả lời.”
Trương Lôi nghe vậy muốn mở miệng, Phương Lương Bân chạy nhanh giữ bà lại, bảo Phương Tranh nhất định phải cẩn thận suy ngẫm lại, sau đó thức thời kéo vợ đi về.
Sau khi hai người đi rồi Trương Thiên Thiên xoa xoa cái trán, nói với Phương Tranh: “Phương Tranh, cô cảm thấy em vẫn nên nhả ra đi, xã hội này, dư luận đều thiên về kẻ yếu.”
Nếu Phương Tranh bị đối phương thành công dùng vũ lực tống tiền, mặc kệ đối phương có ung dung ngoài vòng pháp luật hay không, mọi người cũng sẽ đồng tình cho Phương Tranh. Nhưng bởi vì đối phương gây án chưa thành, hơn nữa hai người còn có quan hệ anh em họ, ở trong mắt người khác sẽ biến thành tuy rằng cậu bị uy hiếp nhưng thực tế cũng không có tổn thất gì lại đem thân thích đưa vào trong phòng giam, dư luận sẽ nghiên về Phương Hạo Nhiên. Người ngoài luôn là đứng nói chuyện không đau lòng, đến lúc đó Phương Tranh sẽ bị vợ chồng Phương Lương Bân dây dưa bôi đen, ở trong trường học cũng sẽ bị các bạn học nhìn bằng ánh mắt khác thường.
Cô đã từng muốn lấy tiền giúp đỡ Phương Tranh đi học nhưng Phương Tranh cự tuyệt, nói trước mắt cậu còn có năng lực, còn chưa tới lúc sơn cùng thủy tận, chờ thật tới bước đường cùng cậu sẽ mở miệng xin cô giúp đỡ. Học kỳ này qua đi là đến lớp mười hai, Trương Thiên Thiên không hy vọng một học sinh vất vả nỗ lực tốt như vậy bị một chuyện không tốt ảnh hưởng.
Phương Tranh hiểu những băn khoăn lo lắng của Trương Thiên Thiên, cậu do dự cũng là điểm này, nhưng nếu không làm ra cái gì trừng phạt Phương Hạo Nhiên thì cậu không cam tâm.
Trương Thiên Thiên nhìn bộ dáng này của cậu tuy rằng cũng thay cậu cảm thấy ủy khuất, nhưng vẫn chuẩn bị mở miệng khuyên một câu.
Nhưng Chu Kính Niên lại mở miệng, anh nói: “Cô Trương em sẽ nói cho Phương Tranh hiểu.”
Trương Thiên Thiên biết hai người luôn như hình với bóng, quan hệ rất tốt, liền gật gật đầu, cho hai người trở về lớp học.
Trên đường trở về lớp học, Phương Tranh hỏi Chu Kính Niên: “Tôi nên đáp ứng sao?”
“Đây là biện pháp trước mắt đối với em tốt nhất.” Chu Kính Niên nói.
Phương Tranh bĩu môi, trong thanh âm có chút mất mát không cam lòng: “Người xấu phạm sai lầm, đều không cần chịu xử phạt sao?”
Chu Kính Niên đứng yên, xoay người nhìn Phương Tranh: “Sẽ. Mặc dù đợi người xấu chịu bị trừng phạt sẽ rất lâu nhưng Phương Hạo Nhiên sẽ không.”
Phương Tranh ngơ ngác nhìn Chu Kính Niên, cảm thấy khi Chu Kính Niên nói chuyện chắc chắn nghiêm túc biểu tình thật sự vô cùng mê người. Cậu bỗng nhiên cười cười, gật đầu nói: “Đúng, không phải không báo, là thời điểm chưa tới, tôi biết rồi.”
Chu Kính Niên thấy trong mắt cậu khói mù tan đi, khẽ cười cười, hai người tiếp tục đi về phía trước, bởi vì thời gian vào học hành lang không ai, hai người vai kề vai, cánh tay song song chạm vào nhau.
Phương Tranh cong ngón trỏ, lén lút giữ chặt ngón tay Chu Kính Niên. Chu Kính Niên mắt vẫn nhìn phía trước, trong mắt hiện lên ý cười, đáp lại mà cong lên ngón tay
Những việc này lúc ấy anh chỉ biết cho người giải quyết để thỏa mãn bản thân mình, sau khi giải quyết xong liền quên đi những chuyện này.
Chỉ là từng mất đi Phương Tranh quá tuyệt vọng thống khổ, anh không thể khống chế mà sống trong hồi ức, nguyên bản những chuyện tưởng chừng như phai nhạt cũng nhất nhất trở nên rõ ràng.
“Ông chủ Hồng” cái tên này Chu Kính chờ khi anh nhìn thấy người nọ đầu hói phong cách kiểu Địa Trung Hải, trong đầu chợt lóe lên, rốt cuộc nhớ tới người này là người đàn ông trung niên mà đời trước được Tạ Khánh tính kế để ông ta bao dưỡng Phương Tranh.
Phương Tranh cảm thấy bước chân của Chu Kính Niên chậm lại, không khỏi quay đầu nhìn anh.
Chu Kính Niên khoác vai Phương Tranh lấy thân mình che Phương Tranh lại, đẩy Phương Tranh một đường đi nhanh vào Vũ Trà Lâu.
Ông chủ Hồng cùng người quen chào hỏi xong, cảm nhận hình như bị người nhìn chăm chú, ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy bóng dáng mấy người thiếu niên dáng người cao lớn.
Hai mắt lão sáng ngời, nhưng đối phương nhanh chóng đã biến mất ở cửa, hơn nữa có thể tới Vũ Trà Lâu đều không phải là người bình thường, không phải là người lão có thể chọc đến. Nghĩ như vậy tâm tư của ông chủ Hồng như lửa nóng lập tức nguội đi vài phần.
“Anh làm sao vậy?” Chờ đến khi vào ghế lô, Phương Tranh tò mò hỏi Chu Kính Niên.
Chu Kính Niên sờ sờ đầu của cậu nói: “Anh đói bụng.”
Hoa Tung vừa nghe, tức khắc nói: “Đói bụng tôi lập tức gọi đồ ăn.”
Đồ ăn rất mau được mang lên. Tất cả mọi người đều biết Phương Tranh thích uống canh cá, Chu Kính Niên lại là người sủng bạn trai cho nên chung canh cá kia từ đầu tới cuối đều đặt ở trước mặt Phương Tranh.
Trong lúc ăn cơm Chu Kính Niên thường gắp thức ăn cho Phương Tranh ăn.
Phương Tranh đã quen việc Chu Kính Niên đối với mình cẩn thận tỉ mỉ chiếu cố, lúc trước khi ăn cơm Phương Tranh có hỏi Chu Kính Niên: “Vì cái sao anh hay gắp đồ ăn cho tôi?”
Chu Kính Niên đương nhiên nói: “Em là bạn trai của anh, anh không gắp đồ ăn cho em thì còn gắp đồ ăn cho ai.” Sau đó Chu Kính Niên dừng một chút, hỏi: “Em không thích?”
Lúc ấy trong lòng Phương Tranh vui vẻ như nở hoa rất nhanh cười gật đầu: “Thích, rất thích!”
Bọn họ hai người ở bên này ăn nùng tình mật ý, bên cạnh độc thân cún x3, biểu tình thập phần lạnh nhạt.
Gần 9 giờ, Chu Kính Niên và Phương Tranh mới về đến nhà.
Liễu Phong đã trở về nhà bưng một ly rượu vang đỏ ngồi ở trên sô pha, trong TV đã bắt đầu chiếu chương trình 998 mua sắm quảng cáo, y lại như mất hồn không biết.
“Cậu?” Chu Kính Niên và Phương Tranh đồng thời kêu y một tiếng.
Liễu Phong hoàn hồn, thấy bọn họ đã trở lại, vội hỏi chuyện buổi chiều.
Chu Kính Niên đem chuyện nói ra, biết được Phương Tranh có mấy người thân thích như vậy Liễu Phong rất đồng tình với cậu.
Chờ lúc Phương Tranh đi tắm rửa Liễu Phong nói với Chu Kính Niên: “Phương Hạo Nhiên là em họ của Phương Tranh con muốn xử trí ra sao, có hỏi qua Phương Tranh không?”
Chu Kính Niên nói: “Phương Hạo Nhiên còn có một đôi cha mẹ rất khó chơi, sợ là sẽ quậy đến trường học. Con sẽ bảo Phương Tranh ra mặt cầu tình giảm bớt tội cho Hạo Nhiên.”
Liễu Phong kinh ngạc nói: “ Vậy tên nhóc kia khi dễ bạn trai con, con lại dễ dàng mà buông tha cho nó?”
Chu Kính Niên nhàn nhạt liếc y một cái, ánh mắt kia không dấu vẻ châm chọc: Là cậu ngốc hay là cậu cảm thấy con khờ?
Mặt than sở dĩ gọi là mặt than là vì người đó rất ít đem cảm xúc nội tâm biểu hiện ở trên mặt. Nhưng một khi mặt than biểu hiện cảm xúc ra ngoài thì hiệu quả uy lực khá lớn. Cho nên khi mặt than khinh bỉ lực sát thương cũng không thể coi thường.
Liễu Phong bị ánh mắt lạnh lùng của cháu trai ánh nhìn, rượu vang đỏ vừa uống một ngụm cũng nuốt không trôi, bỏ ly rượu chạy vào phòng.
Cửa phòng tắm cùm cụp một tiếng mở ra, Phương Tranh mang theo một thân hơi nước đi ra.
Bởi vì hiện tại ngủ ngon ăn ngon, quầng thâm trên mắt Phương Tranh cũng không còn sắc mặt trở nên hồng nhuận, lúc cậu tắm rửa nhìn vào trong gương phát hiện tuy rằng mỗi ngày đều có vận động chạy xe đạp nhưng hai bên eo vẫn là toàn là thịt.
Lúc cậu từ phòng tắm đi ra Chu Kính Niên thấy cậu vừa đi vừa niết cái bụng nhỏ của mình cho rằng cậu không thoải mái, vội đi qua hỏi: “Không thoải mái?”
Phương Tranh ngẩng đầu hỏi anh: “Có phải em mập lên hay không?”
Mỗi ngày Chu Kính Niên luôn ở cùng cậu cho nên Phương Tranh thay đổi anh thật đúng là không thấy, lúc này nhìn kỹ một chút, cuối cùng nói: “Càng đẹp mắt.” Nói xong ôm mặt Phương Tranh hôn một cái.
Phương Tranh ngượng ngùng ho khan một tiếng, vội vàng đẩy anh ra nói:“Anh chú ý một chút.”
Hai người vẫn đang ở phòng khách, may mắn cậu và bà ngoại đều trở về phòng, bằng không bị nhìn thấy rất là ngượng ngùng nha.
Phương Tranh nói: “Có phải em mập lên thật hay không? Không được, sau này em không thể lại ngủ nướng nữa phải dậy sớm một chút rèn luyện thân thể.”
Hiện tại thời tiết không còn lạnh, buổi sáng rời giường cũng không cần dựa vào nghị lực, Chu Kính Niên gật đầu: “Chúng ta đi cùng nhau.”
Phương Tranh luôn là người có nghị lực cậu nói dậy sớm rèn luyện thân thể là thật sự dậy sớm. Hai người buổi sáng ra tiểu khu chạy một vòng, thuận tiện mua cho bà ngoại và cậu bữa sáng, sau đó lấy xe đi học, chờ tới trường học rồi mới ăn bữa sáng.
Chuyện tiếp theo đúng như lời Chu Kính Niên suy đoán, vợ chồng Phương Lương Bân biết Phương Hạo Nhiên vì chuyện tống tiền bị bắt tới đồn công an, chuyện thứ nhất đi đến đồn công an tìm hiểu tình huống, chuyện thứ hai chính là tới trường học tìm Phương Tranh.
Bọn họ thái độ rất là cường ngạnh, muốn trực tiếp xông vào trường học nhưng bị bảo vệ không cho vào trường, Trương Thiên Thiên biết hai người ở cửa ầm ĩ, mới mời hai người đến văn phòng, sau khi tìm hiểu đầu đuôi câu chuyện mới kêu Phương Tranh đến, bởi vì Chu Kính Niên cũng là đương sự cho nên anh cũng đi theo.
Trương Lôi vừa nhìn thấy Phương Tranh liền muốn chạy lại đánh cậu, bị Chu Kính Niên đẩy ra.
Tuy rằng đêm đó trời rất tối, Trương Lôi không thấy rõ diện mạo của Chu Kính Niên nhưng bà rất ấn tượng với thân hình cao lớn của Chu Kính Niên, vừa thấy lại là người này, liền hận đến ngứa răng.
Trương Thiên Thiên sắc mặt khó coi, quát: “Có chuyện từ từ mà nói, sao lại ra tay đánh người.”
Trương Thiên Thiên đối với đôi vợ chồng này không có ấn tượng tốt, chuyện trong nhà Phương Tranh cô cũng hiểu biết, cũng từng tới nhà khuyên bảo hai người là thành tích của Phương Tranh rất tốt nên giúp cậu đóng học phí mấy năm học. Phương Tranh nhớ ân, tương lai khi cậu thi đậu đại học rồi đi làm tuyệt đối sẽ đền ơn họ gấp bội. Nhưng đôi vợ chồng này ánh mắt thiển cận, chết sống không muốn, nói chỉ nuôi Phương Tranh đến mười tám tuổi.
Phương Lương Bân đứng ra, nhìn Phương Tranh dùng ngữ khí oán trách chất vấn: “Phương Tranh, Hạo Nhiên là em họ của mày sao mày có thể đối xử với nó như vậy!”
Phương Tranh trào phúng cười: “Nhưng con không có một đứa em dẫn người khác tới uy hiếp làm tiền anh mình.”
Trương Lôi quát: “Nó chỉ là không hiểu chuyện, chỉ hỏi mượn mày chút tiền tiêu vặt, mày không muốn cho mượn trở về nói cho tao biết là được, mày lại đem nó đưa vào đồn công an, Phương Tranh sao mày lại ác độc như vậy!”
Chu Kính Niên lên tiếng cảnh cáo: “Lại nói không lựa lời, có tin tôi có thể làm Phương Hạo Nhiên thật sự không ra ngoài được.” Hai mắt anh lạnh lùng nhìn đôi vợ chồng này, nói tiếp: “Phương Hạo Nhiên lần này hình phạt nhẹ hay nặng chỉ phụ thuộc vào Phương Tranh có nguyện ý vì hắn cầu tình hay không.”
Vẻ mặt Trương Lôi lập tức trở nên tái nhợt, nhìn thần sắc lạnh nhạt của Phương Tranh bước chân về sau một bước, môi bà run rẩy bắt đầu hối hận vừa rồi la hét mắng chửi Phương Tranh.
Phương Lương Bân lại nhanh chóng thay đổi biểu tình, miễn cưỡng mà cười làm vẻ mặt của ông ta nhìn rất mất tự nhiên, cơ trên mặt hơi hơi co rút, ông dùng vẻ mặt lấy lòng mà nhìn Phương Tranh: “Tiểu Tranh, vừa rồi là chú thím không đúng, bây giờ nhận lỗi với con. Con nể tình chú thím nuôi con nhiều năm như vậy giúp Hạo Nhiên một lần, nó không thể ngồi tù. Con có yêu cầu gì cứ việc mở miệng, chỉ cần chú có thể làm được, nhất định sẽ làm cho con.”
Thấy chồng thay đổi sắc mặt rất mau nhưng Trương Lôi lại không làm được, câm miệng ở bên cạnh không hé răng, trong lòng lại kỳ vọng Phương Tranh có thể đáp ứng.
Lúc này Phương Tranh cũng không biết nên trả lời như thế nào tư tâm cậu muốn cho Phương Hạo Nhiên một chút giáo huấn, nhưng cậu biết nếu cậu không mở miệng thì hai vợ chồng này có thể mỗi ngày sẽ đến trường học quấy rối, cậu quay đầu đem ánh mắt nhìn về hướng Chu Kính Niên.
Chu Kính Niên liền nói: “Các người đi về trước, việc này ngày mai sẽ cho các người một câu trả lời.”
Trương Lôi nghe vậy muốn mở miệng, Phương Lương Bân chạy nhanh giữ bà lại, bảo Phương Tranh nhất định phải cẩn thận suy ngẫm lại, sau đó thức thời kéo vợ đi về.
Sau khi hai người đi rồi Trương Thiên Thiên xoa xoa cái trán, nói với Phương Tranh: “Phương Tranh, cô cảm thấy em vẫn nên nhả ra đi, xã hội này, dư luận đều thiên về kẻ yếu.”
Nếu Phương Tranh bị đối phương thành công dùng vũ lực tống tiền, mặc kệ đối phương có ung dung ngoài vòng pháp luật hay không, mọi người cũng sẽ đồng tình cho Phương Tranh. Nhưng bởi vì đối phương gây án chưa thành, hơn nữa hai người còn có quan hệ anh em họ, ở trong mắt người khác sẽ biến thành tuy rằng cậu bị uy hiếp nhưng thực tế cũng không có tổn thất gì lại đem thân thích đưa vào trong phòng giam, dư luận sẽ nghiên về Phương Hạo Nhiên. Người ngoài luôn là đứng nói chuyện không đau lòng, đến lúc đó Phương Tranh sẽ bị vợ chồng Phương Lương Bân dây dưa bôi đen, ở trong trường học cũng sẽ bị các bạn học nhìn bằng ánh mắt khác thường.
Cô đã từng muốn lấy tiền giúp đỡ Phương Tranh đi học nhưng Phương Tranh cự tuyệt, nói trước mắt cậu còn có năng lực, còn chưa tới lúc sơn cùng thủy tận, chờ thật tới bước đường cùng cậu sẽ mở miệng xin cô giúp đỡ. Học kỳ này qua đi là đến lớp mười hai, Trương Thiên Thiên không hy vọng một học sinh vất vả nỗ lực tốt như vậy bị một chuyện không tốt ảnh hưởng.
Phương Tranh hiểu những băn khoăn lo lắng của Trương Thiên Thiên, cậu do dự cũng là điểm này, nhưng nếu không làm ra cái gì trừng phạt Phương Hạo Nhiên thì cậu không cam tâm.
Trương Thiên Thiên nhìn bộ dáng này của cậu tuy rằng cũng thay cậu cảm thấy ủy khuất, nhưng vẫn chuẩn bị mở miệng khuyên một câu.
Nhưng Chu Kính Niên lại mở miệng, anh nói: “Cô Trương em sẽ nói cho Phương Tranh hiểu.”
Trương Thiên Thiên biết hai người luôn như hình với bóng, quan hệ rất tốt, liền gật gật đầu, cho hai người trở về lớp học.
Trên đường trở về lớp học, Phương Tranh hỏi Chu Kính Niên: “Tôi nên đáp ứng sao?”
“Đây là biện pháp trước mắt đối với em tốt nhất.” Chu Kính Niên nói.
Phương Tranh bĩu môi, trong thanh âm có chút mất mát không cam lòng: “Người xấu phạm sai lầm, đều không cần chịu xử phạt sao?”
Chu Kính Niên đứng yên, xoay người nhìn Phương Tranh: “Sẽ. Mặc dù đợi người xấu chịu bị trừng phạt sẽ rất lâu nhưng Phương Hạo Nhiên sẽ không.”
Phương Tranh ngơ ngác nhìn Chu Kính Niên, cảm thấy khi Chu Kính Niên nói chuyện chắc chắn nghiêm túc biểu tình thật sự vô cùng mê người. Cậu bỗng nhiên cười cười, gật đầu nói: “Đúng, không phải không báo, là thời điểm chưa tới, tôi biết rồi.”
Chu Kính Niên thấy trong mắt cậu khói mù tan đi, khẽ cười cười, hai người tiếp tục đi về phía trước, bởi vì thời gian vào học hành lang không ai, hai người vai kề vai, cánh tay song song chạm vào nhau.
Phương Tranh cong ngón trỏ, lén lút giữ chặt ngón tay Chu Kính Niên. Chu Kính Niên mắt vẫn nhìn phía trước, trong mắt hiện lên ý cười, đáp lại mà cong lên ngón tay
/69
|