Lúc Chu Kính Niên bị đánh thức thì nhìn thấy Phương Tranh dùng vẻ mặt lo lắng mà nhìn mình.
Phương Tranh dùng tay lau nước mắt trên mặt anh hỏi: “Anh mơ thấy gì, sao lại khóc?”
Chu Kính Niên sờ sờ khóe mắt, phát hiện có nước mắt.
Trong mộng nội tâm đau vô cùng nổi hối hận vô biên còn tràn ngập trong lồng ngực, cảm xúc của anh còn dừng lại ở từng cảnh trong giấc mộng kia, anh cần gấp sự an ủi mà ôm lấy Phương Tranh, chỉ khi lòng bàn tay cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Phương Tranh anh mới chậm rãi bình tĩnh lại.
“Là ác mộng sao?” Phương Tranh hỏi, cậu dựa vào Chu Kính Niên giống như vỗ về trẻ con lấy tay để ở trên ngực Chu Kính Niên nhẹ nhàng mà vỗ.
“Mơ thấy em không cần anh.” Chu Kính Niên nói.
Phương Tranh nói: “Mộng là ngược với thực tế, cho nên khẳng định em sẽ không bỏ anh.”
“Thật sự?”
“Thật sự!”
Chu Kính Niên rất sợ ác mộng sẽ tái hiện, chỉ có thể lần lượt thông qua lời nói của Phương Tranh để xác nhận, chỉ có nghe giọng nói của Phương Tranh mới có thể làm tâm của anh an ổn.
Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, bà ngoại ở bên ngoài hỏi hai người đã thức dậy chưa.
Hôm nay Phương Tranh muốn đi đến bệnh viện kiểm tra lại lần nữa nên phải đi tương đối sớm. Chu Kính Niên nhìn Phương Tranh từ trên người mình bò dậy, tưởng tượng cậu sẽ giống như trước kia nhanh chóng nhảy xuống giường, trong lòng hoảng sợ vội vàng ấn cậu nằm xuống nói: “Em đợi chút, anh tìm quần áo cho em.”
Phương Tranh xấu hổ mà cười, lúc này mới nhớ tới thân thể của mình không thích hợp, đêm qua trong lòng cậu bực bội không thể nói hết cho rằng sẽ ngủ không được, không nghĩ tới thật ra mình đã ngủ đến hừng đông, buổi sáng bị Chu Kính Niên bất an giãy giụa đụng trúng cậu mới tỉnh ngủ.
Cậu không biết Chu Kính Niên mơ thấy cái gì mà biểu hiện thương tâm đến như vậy, cậu lại phát hiện từ ngày hôm qua sau khi có kết quả xét nghiệm, trong hai người vốn dĩ người nên bất an và thương tâm phải là cậu cuối cùng lại trở thành Chu Kính Niên, sự bất an và thương tâm này cũng không phải vì người yêu của mình là nam mà lại mang thai, nguyên nhân thật sự cậu không thể hiểu rõ.
Chu Kính Niên vô cùng ý tứ nên cậu cũng không hỏi, dù hai người có thân mật khăng khít với nhau thì trong lòng cũng sẽ có một vài bí mật không muốn nói ra.
Phương Tranh ngồi ở trên giường, nhìn Chu Kính Niên tìm quần áo cho mình, giúp cậu phối hợp quần áo với nhau, sau đó còn muốn tự mình mặc áo cho cậu.
Phương Tranh dở khóc dở cười mà gạt tay anh ra nói: “Em có thể tự mình mặc.”
Chu Kính Niên buông tay ra, đứng ở một bên nhìn cậu thay đồ sau đó chờ Phương Tranh thay quần áo xong lại theo sát Phương Tranh vào buồng vệ sinh cùng Phương Tranh rửa mặt. Chờ Phương Tranh chuẩn bị xong mọi thứ, sau khi nhìn Phương Tranh ngồi xuống sô pha, Chu Kính Niên mới yên tâm đi rửa mặt.
Trong lòng Phương Tranh phức tạp cực kỳ, tình huống này hoàn toàn phát triển ngược với suy nghĩ của cậu, sau khi biết kết quả xét nghiệm người càng ngày càng càng lo lắng lại không phải là cậu làm cậu cảm thấy rất buồn cười, trong lòng lại vô cùng ấm áp.
Trong lúc nhất thời cậu cũng cảm thấy lấy thân thể đàn ông mang thai cũng không có gì ghê gớm.
Mọi người đều dậy sớm, bao gồm cả dì mèo Tuyết Nhi, dì mèo nằm ở một đầu khác của sô pha lúc này nhìn thấy Phương Tranh lập tức bò dậy duỗi duỗi người, sau đó “Miêu miêu” bò lên trên chân Phương Tranh, khò khè lấy đầu cọ cọ vào bụng Phương Tranh.
Liễu Phong la “Ai ai” muốn đem Tuyết Nhi ôm đi chỗ khác, bà ngoại và Phương Tranh đồng thời nói: “Không có việc gì.”
Phương Tranh gãi cằm Tuyết Nhi, nói: “Dì mèo không nặng, để cho dì nằm ở đây đi.” Nói lời này là Phương Tranh biết ý của Liễu Phong sợ dì mèo làm ảnh hưởng đến sinh mệnh nhỏ trong bụng của mình, cậu không được tự nhiên, cho nên mặt có chút hồng.
Bà ngoại cũng cười nói: “Động vật nhỏ cũng rất là hiểu chuyện đó.” Chẳng qua Phương Tranh còn chưa có quyết định nên để hay bỏ đứa con trong bụng, bà ngoại tươi cười trước sau cũng mang theo một chút buồn buồn.
Chờ Chu Kính Niên rửa mặt xong cả nhà ăn sáng, rồi lại lần nữa đi đến bệnh viện.
Vẫn là bệnh viện ngày hôm qua, vẫn là vị bác sĩ đó, hôm nay làm kiểm tra nhiều hơn, dùng hết toàn bộ thời buổi sáng, kết quả cũng giống như ngày hôm qua, Phương Tranh thật sự mang thai, là thai song sinh.
Mọi chuyện đã được định đoạt, một chút may mắn cuối cùng cũng đã không có, trong lòng Phương Tranh lại rơi xuống một tảng đá lớn.
Bây giờ trong văn phòng chỉ có hai người bác sĩ và Phương Tranh. Bác sĩ đích thân nói chuyện với Phương Tranh nếu muốn phá thai căn cứ vào tình trạng sức khỏe trước mắt của cậu thì hoàn toàn có thể, nhưng cấu tạo thân thể của cậu không giống như người bình thường, lần này phá thai về sau còn có thể mang thai được hay không cũng không thể biết được..
Phương Tranh đối với chuyện hai đứa con này trừ bỏ khiếp sợ kinh hoảng thì cảm giác lớn nhất chính là vớ vẩn. Bởi vì cậu cũng không có chờ mong cho nên nếu bên cạnh không có người thân lý giải và bạn trai an ủi thì vào lúc cậu chưa thể chấp nhận này cảm giác vớ vẩn sẽ chậm rãi biến thành phản cảm.
Sau khi xác nhận mình thật sự mang thai, suy nghĩ đầu tiên của Phương Tranh là bỏ đứa con trong bụng, một mình cậu nói chuyện với bác sĩ cũng vì ôm cái ý niệm này.
Nhưng khi bác sĩ bảo cậu nên suy xét lại một chút, cậu nghĩ đến thái độ của người trong nhà nên đồng ý.
Khi cậu từ trong văn phòng đi ra nhìn thấy Chu Kính Niên đứng ở nơi đó, đôi tay không tự giác nắm lại khẩn trương mà nhìn chằm chằm mình, Phương Tranh từ trong ánh mắt anh đọc ra một cảm giác khát vọng ẩn sâu.
Phương Tranh đi về phía mọi người, bà ngoại và Liễu Phong nhìn cậu muốn nói nhưng lại thôi, Chu Kính Niên như cũ là vẫn là bộ dạng bình đạm nếu không phải Phương Tranh hiểu rõ những hành động mờ ám của anh, biết được mỗi suy nghĩ biểu hiện trên mặt của anh chỉ sợ Phương Tranh cũng sẽ không phát hiện ra gì cả.
Ra khỏi bệnh viện bước lên xe Phương Tranh nhìn vị trí ngồi của mình để thêm một cái đệm mềm mại, trong lòng cậu hiểu người trong nhà đều rất muốn giữ lại hai đứa bé này.
Ở bệnh viện hết một buổi sáng Phương Tranh thật sự quá mệt mỏi, về đến nhà miễn cưỡng ăn một chút rồi về phòng ngủ. Trong lúc cậu ngủ Chu Kính Niên và bà ngoại ngồi ở phòng khách, bà ngoại trầm mặc, ngày thường không hút thuốc lá Liễu Phong cũng đi mua một gói thuốc lá, mới vừa ở phòng khách bậc lửa đã bị bà ngoại đuổi ra ngoài, bất đắc dĩ chỉ có thể đứng ở ngoài cửa hút thuốc, so với Chu Kính Niên người sắp được làm cha tâm thần càng không yên hơn nữa.
Hút được một nửa điếu thuốc, Liễu Phong nói: “Con thật sự không tranh thủ mở miệng nói chuyện với Phương Tranh một chút?”
“Nếu A Tranh là nữ con khẳng định sẽ mở miệng.” Chu Kính Niên nói, nguyên nhân là phụ nữ mang thai là việc bình thường không phải chịu đựng ánh mắt khác thường của người ngoài, không cần đối mặt với những người có rắp tâm thảo luận tìm hiểu. Có thể mang bụng to quang minh chính đại xuất hiện trước mặt mọi người mà không cần trốn trốn tránh tránh.
Liễu Phong nghe xong hút thuốc càng nhiều hơn.
Bởi vì chuyện này đột nhiên phát sinh, vốn nên cùng người nhà vui sướng vượt qua ngày cuối tuần thì hai ngày cuối tuần này lại trôi qua trong hoảng loạn. Bởi vì Phương Tranh còn do dự chuyện mang thai nên bây giờ cũng không tiện trở về Tứ Cửu Thành, Chu Kính Niên gọi điện thoại xin phép cho hai người nghỉ học, Ôn Dương bên kia gọi điện thoại tới nói muốn hẹn đi chơi cũng bị Chu Kính Niên từ chối.
Nhất thời không thể quay về, Chu Kính Niên gọi điện thoại nói với Chu Tùng một tiếng, bảo Chu Tùng xử lý văn kiện mà mình đã gửi qua hòm thư, buổi chiều anh ở phòng khách xử lý công việc lại không yên tâm Phương Tranh, thường thường nhẹ nhàng mở cửa vào nhìn cậu, trong đầu luôn vì những hình ảnh trong giấc mộng tối hôm qua mà hiệu suất công việc rất chậm.
Chờ tới giờ cơm chiều Chu Kính Niên đem nguyên liệu nấu ăn Liễu Phong mua về đi nấu ăn, sau khi nấu nướng xong thì mở cửa kêu Phương Tranh ra ăn cơm.
Phương Tranh đã sớm thức dậy cậu dựa vào đầu giường suy tư, tay đặt ở bụng vẫn luôn chậm rãi vuốt ve.
Âm thanh khi Chu Kính Niên mở cửa làm cho cậu bừng tỉnh, cậu lại một lần nữa muốn mở miệng hỏi Chu Kính Niên có phải rất muốn hai đứa nhỏ này hay không nhưng thấy Chu Kính Niên đang cố ý che dấu cảm xúc Phương Tranh biết mình sẽ nghe không được đáp án chính xác, nhưng mà nghe không được ngược lại càng có thể nhìn ra đâu mới là đáp án.
Chu Kính Niên cúi người hôn trán Phương Tranh một cái, cầm áo khoác lên cho cậu, nói: “Đứng lên đi, ăn cơm chiều.”
Phương Tranh gật gật đầu, mặc áo khoác ra khỏi phòng.
Bà ngoại và Liễu Phong muốn hỏi Phương Tranh nghĩ sao rồi nhưng lại sợ nghe được những câu làm mình thất vọng nên cũng lảng tránh không hỏi.
Phương Tranh cũng không suy xét tốt trong lòng luôn do dự, bỏ hay không bỏ đứa bé cậu không biết nghiên về bên nào. Buổi tối trước khi ngủ, Phương Tranh kêu Chu Kính Niên đem laptop đưa cho mình.
Chu Kính Niên ngồi bên cạnh, nhìn cậu mở máy tính bắt đầu tìm tòi một ít tư liệu về việc mang thai.
Chu Kính Niên không dám nhìn những cái này, anh sợ khi mình nhìn tâm sẽ hoàn toàn dao động, ảnh hưởng đến sự lựa chọn của Phương Tranh, cậu sẽ vì anh mà miễn cưỡng quyết định. Nhưng Phương Tranh còn lôi kéo anh cùng thảo luận với cậu muốn từ trong đối đáp xác nhận suy nghĩ chân thật trong lòng anh.
Anh cho rằng mình đã giấu rất tốt nhưng ở trước mặt Phương Tranh thì tất cả mọi chuyện anh cũng không thể ngụy trang tốt, hơn nữa sau khi biết chân tướng anh bị đả kích rất lớn, mấy ngày nay cảm xúc của anh có trăm ngàn chỗ hở mà anh cũng không biết.
Chu Kính Niên cùng Phương Tranh xem hơn một giờ, rõ ràng đã ngủ hết một buổi trưa Phương Tranh lại ngáp liên tục. Chu Kính Niên tắt máy tính để cho Phương Tranh đibngủ.
Tối hôm qua Chu Kính Niên ngủ không được, hôm nay anh cũng không dám ngủ, sợ một khi nhắm mắt lại thấy cảnh ở mơ, một lần lại một lần thấy những cảnh đó làm cho người có thể lâm vào tuyệt vọng.
Chờ đến khi hừng đông anh thật sự chịu không nổi mới nhắm mắt mơ hồ trong chốc lát thì cảm thấy Phương Tranh đang ở trong ngực của mình thức dậy anh vội vàng mở mắt.
Phương Tranh chuẩn bị ngồi dậy đi WC, thấy anh cũng thức giấc ngượng ngùng nói: “Đánh thức anh hả, anh ngủ đi, em đi WC.” Bây giờ Chu Kính Niên không dám để cho Phương Tranh một mình đi đâu hết nên bò dậy kéo cánh tay Phương Tranh muốn đi với cậu.
Phòng ngủ chỉ mở một ngọn đèn đặt dưới đất, cũng không quá sáng nên lúc vào buồng vệ sinh khi Phương Tranh nhìn thấy Chu Kính Niên cơ hồ bị anh dọa đến nhảy dựng.
Đáy mắt Chu Kính Niên toàn là tơ máu, râu ria mọc lởm cha lởm chởm còn chưa có cạo, vẻ mặt mệt mỏi, trắng bệch dưới ánh đèn nhìn đặc biệt tiều tụy. Chu Kính Niên không có nhìn vào trong gương, cho nên khi thấy Phương Tranh đứng nhìn mình, anh còn nhắc nhở cậu: “Không phải là muốn đi WC sao?”
Sau khi Phương Tranh giải quyết xong, kéo quần cúi đầu đi ra ngoài.
Chu Kính Niên thấy cậu đi nhanh như vậy, sợ bị ngã vội vàng đuổi theo.
Hai người một lần nữa nằm trên giường, Phương Tranh nhất thời không còn buồn ngủ cậu nhìn rõ ràng thấy Chu Kính Niên rất buồn ngủ lại cố gắng mở to mắt, cậu vuốt ve râu lởm cha lởm chởm trên cằm, hỏi anh: “A Niên, anh nói cho em biết, nếu em quyết định giữ lại con có phải anh sẽ rất vui không? Đừng nói cái gì mà ý kiến của anh không trọng yếu, ý kiến của anh đối với em rất quan trọng.”
Chu Kính Niên không dám mở miệng.
Phương Tranh ở dưới chăn kéo tay của Chu Kính Niên lại, lấy tay của anh để trên bụng của mình nói: “Anh sờ xem, ở chỗ này có hai sinh mệnh nhỏ bé anh thích chúng nó không?”
Chu Kính Niên khắc chế xúc động muốn rút tay về, bàn tay bỗng nhiên cuộn tròn. Anh nhớ tới trong mộng khi mất đi hai đứa nhỏ, trước mắt như mơ hồ, lòng bàn tay một lần nữa dán lên da thịt ấm áp, anh không thể tiếp tục che dấu suy nghĩ chân thật trong lòng, gần như mang theo cầu xin mà nói: “Anh thích hai đứa bé, nếu em quyết định giữ lại, A Tranh, anh sẽ rất vui vẻ, vô cùng vui vẻ.”
Phương Tranh chưa bao giờ gặp qua một Chu Kính Niên yếu ớt như vậy, giống như anh đã gặp một chuyện làm anh vô cùng sợ hãi, sợ đến làm anh tuyệt vọng muốn khóc ra.
Người đàn ông này luôn mạnh mẽ che chở cậu đầy đủ vì sao lại biến thành cái dạng này. Phương Tranh vô cùng đau lòng, so với chuyện mang thai làm cậu sinh ra cảm giác không an toàn bộ dạng Chu Kính Niên tuyệt vọng như thế này càng làm cho cậu lo lắng hơn.
Phương Tranh đồng ý nói: “Chúng ta sẽ giữ con lại, sinh nó ra được không?”
Nước mắt vẫn còn đọng lại trên hốc mắt, Chu Kính Niên nghẹn ngào xác nhận: “Thật sự?”
Phương Tranh gật đầu: “Thật sự!”
Chu Kính Niên ôm Phương Tranh nhẹ nhàng hôn cậu, nói: “A Tranh, cám ơn em, cám ơn em.”
Cám ơn em… A Tranh của anh.
Phương Tranh dùng tay lau nước mắt trên mặt anh hỏi: “Anh mơ thấy gì, sao lại khóc?”
Chu Kính Niên sờ sờ khóe mắt, phát hiện có nước mắt.
Trong mộng nội tâm đau vô cùng nổi hối hận vô biên còn tràn ngập trong lồng ngực, cảm xúc của anh còn dừng lại ở từng cảnh trong giấc mộng kia, anh cần gấp sự an ủi mà ôm lấy Phương Tranh, chỉ khi lòng bàn tay cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Phương Tranh anh mới chậm rãi bình tĩnh lại.
“Là ác mộng sao?” Phương Tranh hỏi, cậu dựa vào Chu Kính Niên giống như vỗ về trẻ con lấy tay để ở trên ngực Chu Kính Niên nhẹ nhàng mà vỗ.
“Mơ thấy em không cần anh.” Chu Kính Niên nói.
Phương Tranh nói: “Mộng là ngược với thực tế, cho nên khẳng định em sẽ không bỏ anh.”
“Thật sự?”
“Thật sự!”
Chu Kính Niên rất sợ ác mộng sẽ tái hiện, chỉ có thể lần lượt thông qua lời nói của Phương Tranh để xác nhận, chỉ có nghe giọng nói của Phương Tranh mới có thể làm tâm của anh an ổn.
Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, bà ngoại ở bên ngoài hỏi hai người đã thức dậy chưa.
Hôm nay Phương Tranh muốn đi đến bệnh viện kiểm tra lại lần nữa nên phải đi tương đối sớm. Chu Kính Niên nhìn Phương Tranh từ trên người mình bò dậy, tưởng tượng cậu sẽ giống như trước kia nhanh chóng nhảy xuống giường, trong lòng hoảng sợ vội vàng ấn cậu nằm xuống nói: “Em đợi chút, anh tìm quần áo cho em.”
Phương Tranh xấu hổ mà cười, lúc này mới nhớ tới thân thể của mình không thích hợp, đêm qua trong lòng cậu bực bội không thể nói hết cho rằng sẽ ngủ không được, không nghĩ tới thật ra mình đã ngủ đến hừng đông, buổi sáng bị Chu Kính Niên bất an giãy giụa đụng trúng cậu mới tỉnh ngủ.
Cậu không biết Chu Kính Niên mơ thấy cái gì mà biểu hiện thương tâm đến như vậy, cậu lại phát hiện từ ngày hôm qua sau khi có kết quả xét nghiệm, trong hai người vốn dĩ người nên bất an và thương tâm phải là cậu cuối cùng lại trở thành Chu Kính Niên, sự bất an và thương tâm này cũng không phải vì người yêu của mình là nam mà lại mang thai, nguyên nhân thật sự cậu không thể hiểu rõ.
Chu Kính Niên vô cùng ý tứ nên cậu cũng không hỏi, dù hai người có thân mật khăng khít với nhau thì trong lòng cũng sẽ có một vài bí mật không muốn nói ra.
Phương Tranh ngồi ở trên giường, nhìn Chu Kính Niên tìm quần áo cho mình, giúp cậu phối hợp quần áo với nhau, sau đó còn muốn tự mình mặc áo cho cậu.
Phương Tranh dở khóc dở cười mà gạt tay anh ra nói: “Em có thể tự mình mặc.”
Chu Kính Niên buông tay ra, đứng ở một bên nhìn cậu thay đồ sau đó chờ Phương Tranh thay quần áo xong lại theo sát Phương Tranh vào buồng vệ sinh cùng Phương Tranh rửa mặt. Chờ Phương Tranh chuẩn bị xong mọi thứ, sau khi nhìn Phương Tranh ngồi xuống sô pha, Chu Kính Niên mới yên tâm đi rửa mặt.
Trong lòng Phương Tranh phức tạp cực kỳ, tình huống này hoàn toàn phát triển ngược với suy nghĩ của cậu, sau khi biết kết quả xét nghiệm người càng ngày càng càng lo lắng lại không phải là cậu làm cậu cảm thấy rất buồn cười, trong lòng lại vô cùng ấm áp.
Trong lúc nhất thời cậu cũng cảm thấy lấy thân thể đàn ông mang thai cũng không có gì ghê gớm.
Mọi người đều dậy sớm, bao gồm cả dì mèo Tuyết Nhi, dì mèo nằm ở một đầu khác của sô pha lúc này nhìn thấy Phương Tranh lập tức bò dậy duỗi duỗi người, sau đó “Miêu miêu” bò lên trên chân Phương Tranh, khò khè lấy đầu cọ cọ vào bụng Phương Tranh.
Liễu Phong la “Ai ai” muốn đem Tuyết Nhi ôm đi chỗ khác, bà ngoại và Phương Tranh đồng thời nói: “Không có việc gì.”
Phương Tranh gãi cằm Tuyết Nhi, nói: “Dì mèo không nặng, để cho dì nằm ở đây đi.” Nói lời này là Phương Tranh biết ý của Liễu Phong sợ dì mèo làm ảnh hưởng đến sinh mệnh nhỏ trong bụng của mình, cậu không được tự nhiên, cho nên mặt có chút hồng.
Bà ngoại cũng cười nói: “Động vật nhỏ cũng rất là hiểu chuyện đó.” Chẳng qua Phương Tranh còn chưa có quyết định nên để hay bỏ đứa con trong bụng, bà ngoại tươi cười trước sau cũng mang theo một chút buồn buồn.
Chờ Chu Kính Niên rửa mặt xong cả nhà ăn sáng, rồi lại lần nữa đi đến bệnh viện.
Vẫn là bệnh viện ngày hôm qua, vẫn là vị bác sĩ đó, hôm nay làm kiểm tra nhiều hơn, dùng hết toàn bộ thời buổi sáng, kết quả cũng giống như ngày hôm qua, Phương Tranh thật sự mang thai, là thai song sinh.
Mọi chuyện đã được định đoạt, một chút may mắn cuối cùng cũng đã không có, trong lòng Phương Tranh lại rơi xuống một tảng đá lớn.
Bây giờ trong văn phòng chỉ có hai người bác sĩ và Phương Tranh. Bác sĩ đích thân nói chuyện với Phương Tranh nếu muốn phá thai căn cứ vào tình trạng sức khỏe trước mắt của cậu thì hoàn toàn có thể, nhưng cấu tạo thân thể của cậu không giống như người bình thường, lần này phá thai về sau còn có thể mang thai được hay không cũng không thể biết được..
Phương Tranh đối với chuyện hai đứa con này trừ bỏ khiếp sợ kinh hoảng thì cảm giác lớn nhất chính là vớ vẩn. Bởi vì cậu cũng không có chờ mong cho nên nếu bên cạnh không có người thân lý giải và bạn trai an ủi thì vào lúc cậu chưa thể chấp nhận này cảm giác vớ vẩn sẽ chậm rãi biến thành phản cảm.
Sau khi xác nhận mình thật sự mang thai, suy nghĩ đầu tiên của Phương Tranh là bỏ đứa con trong bụng, một mình cậu nói chuyện với bác sĩ cũng vì ôm cái ý niệm này.
Nhưng khi bác sĩ bảo cậu nên suy xét lại một chút, cậu nghĩ đến thái độ của người trong nhà nên đồng ý.
Khi cậu từ trong văn phòng đi ra nhìn thấy Chu Kính Niên đứng ở nơi đó, đôi tay không tự giác nắm lại khẩn trương mà nhìn chằm chằm mình, Phương Tranh từ trong ánh mắt anh đọc ra một cảm giác khát vọng ẩn sâu.
Phương Tranh đi về phía mọi người, bà ngoại và Liễu Phong nhìn cậu muốn nói nhưng lại thôi, Chu Kính Niên như cũ là vẫn là bộ dạng bình đạm nếu không phải Phương Tranh hiểu rõ những hành động mờ ám của anh, biết được mỗi suy nghĩ biểu hiện trên mặt của anh chỉ sợ Phương Tranh cũng sẽ không phát hiện ra gì cả.
Ra khỏi bệnh viện bước lên xe Phương Tranh nhìn vị trí ngồi của mình để thêm một cái đệm mềm mại, trong lòng cậu hiểu người trong nhà đều rất muốn giữ lại hai đứa bé này.
Ở bệnh viện hết một buổi sáng Phương Tranh thật sự quá mệt mỏi, về đến nhà miễn cưỡng ăn một chút rồi về phòng ngủ. Trong lúc cậu ngủ Chu Kính Niên và bà ngoại ngồi ở phòng khách, bà ngoại trầm mặc, ngày thường không hút thuốc lá Liễu Phong cũng đi mua một gói thuốc lá, mới vừa ở phòng khách bậc lửa đã bị bà ngoại đuổi ra ngoài, bất đắc dĩ chỉ có thể đứng ở ngoài cửa hút thuốc, so với Chu Kính Niên người sắp được làm cha tâm thần càng không yên hơn nữa.
Hút được một nửa điếu thuốc, Liễu Phong nói: “Con thật sự không tranh thủ mở miệng nói chuyện với Phương Tranh một chút?”
“Nếu A Tranh là nữ con khẳng định sẽ mở miệng.” Chu Kính Niên nói, nguyên nhân là phụ nữ mang thai là việc bình thường không phải chịu đựng ánh mắt khác thường của người ngoài, không cần đối mặt với những người có rắp tâm thảo luận tìm hiểu. Có thể mang bụng to quang minh chính đại xuất hiện trước mặt mọi người mà không cần trốn trốn tránh tránh.
Liễu Phong nghe xong hút thuốc càng nhiều hơn.
Bởi vì chuyện này đột nhiên phát sinh, vốn nên cùng người nhà vui sướng vượt qua ngày cuối tuần thì hai ngày cuối tuần này lại trôi qua trong hoảng loạn. Bởi vì Phương Tranh còn do dự chuyện mang thai nên bây giờ cũng không tiện trở về Tứ Cửu Thành, Chu Kính Niên gọi điện thoại xin phép cho hai người nghỉ học, Ôn Dương bên kia gọi điện thoại tới nói muốn hẹn đi chơi cũng bị Chu Kính Niên từ chối.
Nhất thời không thể quay về, Chu Kính Niên gọi điện thoại nói với Chu Tùng một tiếng, bảo Chu Tùng xử lý văn kiện mà mình đã gửi qua hòm thư, buổi chiều anh ở phòng khách xử lý công việc lại không yên tâm Phương Tranh, thường thường nhẹ nhàng mở cửa vào nhìn cậu, trong đầu luôn vì những hình ảnh trong giấc mộng tối hôm qua mà hiệu suất công việc rất chậm.
Chờ tới giờ cơm chiều Chu Kính Niên đem nguyên liệu nấu ăn Liễu Phong mua về đi nấu ăn, sau khi nấu nướng xong thì mở cửa kêu Phương Tranh ra ăn cơm.
Phương Tranh đã sớm thức dậy cậu dựa vào đầu giường suy tư, tay đặt ở bụng vẫn luôn chậm rãi vuốt ve.
Âm thanh khi Chu Kính Niên mở cửa làm cho cậu bừng tỉnh, cậu lại một lần nữa muốn mở miệng hỏi Chu Kính Niên có phải rất muốn hai đứa nhỏ này hay không nhưng thấy Chu Kính Niên đang cố ý che dấu cảm xúc Phương Tranh biết mình sẽ nghe không được đáp án chính xác, nhưng mà nghe không được ngược lại càng có thể nhìn ra đâu mới là đáp án.
Chu Kính Niên cúi người hôn trán Phương Tranh một cái, cầm áo khoác lên cho cậu, nói: “Đứng lên đi, ăn cơm chiều.”
Phương Tranh gật gật đầu, mặc áo khoác ra khỏi phòng.
Bà ngoại và Liễu Phong muốn hỏi Phương Tranh nghĩ sao rồi nhưng lại sợ nghe được những câu làm mình thất vọng nên cũng lảng tránh không hỏi.
Phương Tranh cũng không suy xét tốt trong lòng luôn do dự, bỏ hay không bỏ đứa bé cậu không biết nghiên về bên nào. Buổi tối trước khi ngủ, Phương Tranh kêu Chu Kính Niên đem laptop đưa cho mình.
Chu Kính Niên ngồi bên cạnh, nhìn cậu mở máy tính bắt đầu tìm tòi một ít tư liệu về việc mang thai.
Chu Kính Niên không dám nhìn những cái này, anh sợ khi mình nhìn tâm sẽ hoàn toàn dao động, ảnh hưởng đến sự lựa chọn của Phương Tranh, cậu sẽ vì anh mà miễn cưỡng quyết định. Nhưng Phương Tranh còn lôi kéo anh cùng thảo luận với cậu muốn từ trong đối đáp xác nhận suy nghĩ chân thật trong lòng anh.
Anh cho rằng mình đã giấu rất tốt nhưng ở trước mặt Phương Tranh thì tất cả mọi chuyện anh cũng không thể ngụy trang tốt, hơn nữa sau khi biết chân tướng anh bị đả kích rất lớn, mấy ngày nay cảm xúc của anh có trăm ngàn chỗ hở mà anh cũng không biết.
Chu Kính Niên cùng Phương Tranh xem hơn một giờ, rõ ràng đã ngủ hết một buổi trưa Phương Tranh lại ngáp liên tục. Chu Kính Niên tắt máy tính để cho Phương Tranh đibngủ.
Tối hôm qua Chu Kính Niên ngủ không được, hôm nay anh cũng không dám ngủ, sợ một khi nhắm mắt lại thấy cảnh ở mơ, một lần lại một lần thấy những cảnh đó làm cho người có thể lâm vào tuyệt vọng.
Chờ đến khi hừng đông anh thật sự chịu không nổi mới nhắm mắt mơ hồ trong chốc lát thì cảm thấy Phương Tranh đang ở trong ngực của mình thức dậy anh vội vàng mở mắt.
Phương Tranh chuẩn bị ngồi dậy đi WC, thấy anh cũng thức giấc ngượng ngùng nói: “Đánh thức anh hả, anh ngủ đi, em đi WC.” Bây giờ Chu Kính Niên không dám để cho Phương Tranh một mình đi đâu hết nên bò dậy kéo cánh tay Phương Tranh muốn đi với cậu.
Phòng ngủ chỉ mở một ngọn đèn đặt dưới đất, cũng không quá sáng nên lúc vào buồng vệ sinh khi Phương Tranh nhìn thấy Chu Kính Niên cơ hồ bị anh dọa đến nhảy dựng.
Đáy mắt Chu Kính Niên toàn là tơ máu, râu ria mọc lởm cha lởm chởm còn chưa có cạo, vẻ mặt mệt mỏi, trắng bệch dưới ánh đèn nhìn đặc biệt tiều tụy. Chu Kính Niên không có nhìn vào trong gương, cho nên khi thấy Phương Tranh đứng nhìn mình, anh còn nhắc nhở cậu: “Không phải là muốn đi WC sao?”
Sau khi Phương Tranh giải quyết xong, kéo quần cúi đầu đi ra ngoài.
Chu Kính Niên thấy cậu đi nhanh như vậy, sợ bị ngã vội vàng đuổi theo.
Hai người một lần nữa nằm trên giường, Phương Tranh nhất thời không còn buồn ngủ cậu nhìn rõ ràng thấy Chu Kính Niên rất buồn ngủ lại cố gắng mở to mắt, cậu vuốt ve râu lởm cha lởm chởm trên cằm, hỏi anh: “A Niên, anh nói cho em biết, nếu em quyết định giữ lại con có phải anh sẽ rất vui không? Đừng nói cái gì mà ý kiến của anh không trọng yếu, ý kiến của anh đối với em rất quan trọng.”
Chu Kính Niên không dám mở miệng.
Phương Tranh ở dưới chăn kéo tay của Chu Kính Niên lại, lấy tay của anh để trên bụng của mình nói: “Anh sờ xem, ở chỗ này có hai sinh mệnh nhỏ bé anh thích chúng nó không?”
Chu Kính Niên khắc chế xúc động muốn rút tay về, bàn tay bỗng nhiên cuộn tròn. Anh nhớ tới trong mộng khi mất đi hai đứa nhỏ, trước mắt như mơ hồ, lòng bàn tay một lần nữa dán lên da thịt ấm áp, anh không thể tiếp tục che dấu suy nghĩ chân thật trong lòng, gần như mang theo cầu xin mà nói: “Anh thích hai đứa bé, nếu em quyết định giữ lại, A Tranh, anh sẽ rất vui vẻ, vô cùng vui vẻ.”
Phương Tranh chưa bao giờ gặp qua một Chu Kính Niên yếu ớt như vậy, giống như anh đã gặp một chuyện làm anh vô cùng sợ hãi, sợ đến làm anh tuyệt vọng muốn khóc ra.
Người đàn ông này luôn mạnh mẽ che chở cậu đầy đủ vì sao lại biến thành cái dạng này. Phương Tranh vô cùng đau lòng, so với chuyện mang thai làm cậu sinh ra cảm giác không an toàn bộ dạng Chu Kính Niên tuyệt vọng như thế này càng làm cho cậu lo lắng hơn.
Phương Tranh đồng ý nói: “Chúng ta sẽ giữ con lại, sinh nó ra được không?”
Nước mắt vẫn còn đọng lại trên hốc mắt, Chu Kính Niên nghẹn ngào xác nhận: “Thật sự?”
Phương Tranh gật đầu: “Thật sự!”
Chu Kính Niên ôm Phương Tranh nhẹ nhàng hôn cậu, nói: “A Tranh, cám ơn em, cám ơn em.”
Cám ơn em… A Tranh của anh.
/69
|