Tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên, cô bò dậy khỏi giường, tưởng là xuất hiện ảo giác, nhưng âm thanh kia càng lúc càng rõ ràng, dường như còn kèm theo mùi vị quen thuộc
Đồng Hiểu đi tới phòng khách, đứng ở cạnh cửa, thấp giọng hỏi, “Ai thế?” “Anh đây, mở cửa ra.” Quả nhiên cô không đoán sai, muộn thế này rồi còn phát điện như vậy, trừ anh ra còn có thể là ai nữa? “Có chuyện gì không?”
Giọng nói bên ngoài đã có vẻ kiên nhẫn, “Mở cửa, cho anh vào.” “Muộn lắm rồi, không tiện, tôi phải ngủ đây.” “Đồng Hiểu!” Cô lại nằm lên giường, đêm nay không yên bình được nữa rồi
Thẩm Thần Bằng ngoan cố ấn chuông, cô không chịu mở anh3càng đập cửa mạnh hơn
Đồng Hiểu nhớ ra bà cụ nhà đối diện rất khó tính, luôn lạnh mặt dò xét cô, cô chạy vội ra mở cửa, sợ kinh động đến bà ta.
Đồng Hiểu mở cửa, đồng thời của đối diện cũng mở ra, bà cụ dụi đôi mắt lim dim, không vui cằn nhằn, “Cô gái, nửa đêm gà gáy cô còn không cho người khác ngủ à? Cái tầng này không phải chỉ có mình nhà cô đâu.”
“Bà, cháu xin lỗi, làm phiền bà rồi.” Bà cụ liếc Thẩm Thần Bằng một cái, khinh bỉ nói: “Thanh niên bây giờ càng ngày càng không biết tự trọng, không biết có mấy người bạn trai rồi.” Thẩm Thần Bằng giận đến nỗi muốn tiến lên lý luận với bà0ta, Đồng Hiểu vội vàng kéo anh vào phòng
“Ngày mai dọn nhà đi, ở cùng với cái kiểu quả phụ thế này, còn phải nhìn sắc mặt bà ta à?”
Đồng Hiểu cau mày, “Anh có thôi đi không? Đêm hôm khuya khoắt anh đánh thức người ta, anh có lý lắm à?”
Anh cười, “Ai bảo em không mở cửa cho anh?” Đồng Hiểu đóng cửa lại, Thẩm Thần Bằng đã đi đến sofa ngồi xuống, giống như đây là nhà mình
Cô đi tới, khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng nhìn anh, “Muộn thế này rồi, rốt cuộc anh có chuyện gì?” Anh ngẩng đầu lên nghiêm túc nhìn vào mắt cô, “Anh và Cổ Thu chia tay rồi.” Cô hơi ngẩn ra, bất ngờ, sau đó cười khẽ hỏi: “Chuyện5này liên quan gì đến tôi? “ Anh đứng lên, bóng dáng cao lớn phủ lên cô, lập tức che mất tầm mắt cô, giọng nói hơi giận dữ, “Đồng Hiểu, em thật sự không hiểu sao? Anh chia tay với cô ấy là vì em, anh yêu em, anh đã không có cách nào cùng cô ấy quay lại như trước đây nữa, em còn cảm thấy không liên quan đến em nữa không?” Cô muốn trốn tránh, khí thể của anh quá lớn, đứng ở trước mặt anh khiến cô luống cuống.
Giây phút cô quay người, anh dùng đôi tay mạnh mẽ ôm chặt lấy cô từ phía sau, tựa cằm lên đầu cô, hôn lên tóc cô
Tận lúc này, trái tim cô độc mới tìm được bến đỗ,4không bao la mờ mịt nữa.
“Anh yêu em, thật đấy, rất yêu rất yêu em
Anh xin lỗi, trước đây bởi vì Cổ Thụ mà anh đã vứt bỏ em, bởi vì anh không nhìn rõ lòng mình
Tha thứ cho anh được không?”
Cô hít sâu, dùng sức đẩy cánh tay sắt ở eo ra, quay người đối mặt với anh
“Thẩm Thần Bằng, không phải tất cả tình yêu đều có thể quay đầu, mất đi chính là mất đi, vĩnh viễn không có cách nào khôi phục lại không tổn hao gì cả
Giống như anh và Cổ Thu, quay đầu lại mới phát hiện đã không trở lại như trước được nữa
Chúng ta cũng như vậy
Cầm lên được đặt xuống được, vậy mới là đàn ông.”
Dùng một chút, cô nhẹ giọng khuyên9nhủ, “Anh về đi, anh ưu tú như vậy, tôi tin anh nhất định có thể tìm được cô gái tốt.”
Anh đột nhiên bật khóc, cưỡng ép ôm cô, không chịu buông tay
“Đồng Hiểu, em đừng nói như vậy, cho anh một cơ hội đi, cầu xin em!”
Anh nói rồi vùi đầu vào cổ cô, cắn mút da thịt trắng như tuyết của cô như điên, vào giờ phút này, anh chỉ muốn lại có cô, chứng minh cô vẫn là của anh
Đồng Hiểu mệt mỏi thở dài, “Thẩm Thần Bằng, một cái tát không làm anh tỉnh táo, vẫn muốn tôi tát anh thêm mấy cái nữa à?” Anh như không nghe thấy, bắt đầu xé áo ngủ mỏng manh trên người cô.
Cô dùng sức toàn thân, đẩy mạnh anh ra
“Đủ rồi, Thẩm Thần Bằng, anh có thôi đi không hả! Tôi đã quá xem thường anh rồi, đừng để cho tôi kinh tởm anh từ tận nội tâm được không?”
Anh đau đớn nhìn cô
Cơ thể cô, trái tim cô, dường như đều không thuộc về anh nữa
Tỉnh rồi chứ? Tỉnh rồi thì cút đi!”
Đồng Hiểu lạnh lùng nói xong quay người vào phòng ngủ, dùng sức đóng cửa lại.
Bị Thẩm Thần Bằng bám lấy cả đêm không ngủ, mặt trời mọc, vẫn phải đối mặt với một ngày mới.
Cô soi gương, dấu vết anh để lại trên cổ rất rõ ràng
Đang là mùa hè, muốn che cũng không che được
Nếu đồng nghiệp hỏi thì đúng là có trăm miệng cũng không biện bạch được
Cô đột nhiên nghĩ ra một cách, dùng băng urgo dán dấu vết lại
Lúc ra cửa, gặp ngay bà cụ đối diện đi chợ mua đồ ăn, ở trong thang máy, bà cụ rất châm biếm hỏi cô, “Cô có mấy người bạn trai thế?”
Đồng Hiểu ngẩn ra, sau đó giải thích, “Người tối hôm qua không phải là bạn trai cháu.” Rõ ràng bà cụ không tin, “Con gái phải yêu quý bản thân mình, nếu như ngay cả mình cũng không biết yêu mình, thì đừng hy vọng sau này chồng mình sẽ yêu mình.”
Hai người cùng đi ra khỏi thang máy, xe của Hách Triết đã đợi ở dưới tầng rồi.
Anh bước từ trên xe xuống, cười đi về phía Đông Hiểu
Vẻ mặt bà cụ càng thêm khinh bỉ, bà ta lắc đầu, đi ra ngoài.
“Sao anh lại đến đây?”
Anh thoải mái trả lời, “Anh đi ngang qua.”
Rõ ràng là hai hướng ngược nhau, Đồng Hiểu còn có thể nói gì nữa.
“Cổ em làm sao thế?” Anh phát hiện cổ cô có miếng dán, giơ tay muốn lấy xuống.
Đồng Hiểu tránh né, “Tối hôm qua em bị muỗi đốt sưng rất to, em đã bôi thuốc rồi.”
Người bình thường đều sẽ nghi ngờ, anh dùng một tay giữ vai cô, cưỡng ép kéo miếng băng urgo xuống.
Giây phút đó, hai người đều im lặng, tay anh cứng đờ giữa không trung, sau đó nắm chặt thành nắm đấm, ánh mắt lạnh thấu xương
Đồng Hiểu vòng qua anh lên xe, anh đứng ngây ra tại chỗ rất lâu
Xe đi trên đường, tốc độ rất nhanh
“Anh Triết, đi chậm một chút.” Cố lên tiếng nhắc nhở
Anh đạp mạnh phanh xe, xe “két” một tiếng dừng lại, cơ thể Đồng Hiểu theo quán tính lao về phía trước.
“Làm gì thế? Anh có biết lái xe không?”
“Thẩm Thần Bằng gây ra à?” Giọng nói lạnh như băng của anh lập tức dập tắt lửa giận của cô
“Lúc em mang thai anh ta vứt bỏ em, em quên rồi à?” Anh gầm lên.
Đồng Hiểu mím môi, nhẹ nhàng khoác cánh tay anh, “Anh Triết, không phải như anh nghĩ đâu, em và anh ta không có gì.”
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/136
|