"Xin chờ một chút, thiếu tá." Thụy Sâm vừa mới rời phòng họp, một thanh âm đã vang lên sau lưng.
"Chuyện gì?" Thụy Sâm cảm thấy đã hết kiên nhẫn, anh đã nói đến nỗi miệng khô lưỡi mỏi, vậy mà vẫn không yên? Bọn họ còn có vấn đề gì? Anh hiện tại thật sự hiểu vì sao Phi Luân lại có vẻ mỏi mệt, cô gái là người chấp bút làm bản báo cáo hành động, vấn đề đối với cô chắc chắn nhiều hơn so với anh.
"Thiếu tá, phu nhân Almeida yêu cầu tôi báo ngài, sau khi kết thúc hội nghị, mời ngài đến văn phòng của phu nhân lúc 5 giờ 30." Một trung úy trẻ nghiêm trang nói.
" Tôi biết rồi, , 5 giờ 30, văn phòng của phu nhân Almeida, tôi sẽ đến đúng giờ." Thụy Sâm gật gật đầu, chất vấn lâu như vậy, cũng nên có cái kết luận, bất kể kết quả như thế nào, bất kể là tốt hay xấu, anh đều đã có sự chuẩn bị tâm lý.
"Ngoài ra, thiếu tá, phu nhân còn yêu cầu tôi báo cho ngài, bà mời cả quyền thuyền trưởng Diêu Phi Luân cập thiếu tá Dương Sonia, thượng úy Robert Parnell cũng đến." Vị trung úy lại nói.
Tất cả đều đi? Thụy Sâm hơi sửng sốt, rồi lập tức hiểu được, bốn người bọn anh, một là quyền thuyền trưởng, còn lại là ba trung đội trưởng, ngoài nguyên thuyền trưởng Jean-Bertrand Aristide cùng trung tá phó thuyền trưởng đã hy sinh, trước mắt họ là những người chỉ huy tàu thực tế của Người Giải Phóng, sau khi kết thúc hội nghị chất vấn, nhất định là có quyết định cần tuyên bố với họ.
"Tôi biết rồi, tôi sẽ thông báo cho mọi người cùng đến."
" Cám ơn, thiếu tá." Vị trung úy trẻ đưa tay lên chào.
............
5 giờ 30 phút chiều, sau khi qua hàng loạt các bước kiểm tra an toàn, bốn người Thụy Sâm đứng trước bàn làm việc của phu nhân Almeida.
"Xin mời ngồi." Vị phu nhân mỉm cười, ôn hòa nói với bọn họ.
"Xin cám ơn phu nhân."
Bà hưng trí đưa mắt nhìn đánh giá mấy người trẻ tuổi này, Thụy Sâm không cần nói, bà và Thụy Sâm cũng không phải lần đầu tiên gặp nhau, có thể nói là tương đối quen thuộc. Vì thế bà chú ý quan sát những người khác, ngồi cạnh Thụy Sâm là anh chàng thượng úy trẻ tuổi Robert Parnell. Bà biết anh ta là bạn bè sống chết có nhau với Thụy Sâm, cùng Thụy Sâm thoát khỏi nhà giam Đế Quốc tới Đồng Minh, cũng là một phi công xuất sắc, chàng trai trẻ cứ nhìn qua cũng thấy còn có chút câu nệ, không khác gì Thụy Sâm khi gặp bà ở trên Đồng Minh 01, nhưng trong bộ quân trang gọn gàng ngay ngắn vẫn nổi bật vẻ đường hoàn chững chạc của một quân nhân đã qua tôi luyện.
Ánh mắt của bà dừng lại một chút trên người Robert Parnell, rồi chuyển tới hai cô gái. Phu nhân Almeida cũng là một phụ nữ, đương nhiên bà có hứng thú quan sát những cô gái ưu tú đã thành danh trên chiến trường này, mặc dù đều mang trên người quân phục của Đồng Minh, nhưng bộ quân phục cũng không thể che được dáng người hoàn mỹ của các cô gái, ngược lại càng làm nổi bật dáng người thon dài với những đường cong lung linh của họ. Hai cô gái bình tĩnh ngồi trước mặt bà giống như hai đóa hoa nở rộ, tỏa ra mùi thơm ngát mê người, khiến mọi người phải nhớ nhung. Đừng nói là đàn ông, thậm chí cùng là phụ nữ như phu nhân cũng không khỏi cảm thấy một tia hâm mộ.
Hơn nữa, khác với vẻ câu nệ của thượng úy Robert Parnell, cho dù là ở trước mặt bà, cho dù là lần đầu tiên gặp mặt, hai cô gái cũng không có cái gì là câu thúc hoặc mất tự nhiên, cả hai trấn đều bình tĩnh, thoải mái, điều này cũng không kỳ quái, cô gái ngồi ở bên trái là con gái của chủ tịch ủy ban ngân sách nghị viện Liên Bang, còn ngồi bên phải, lại là người có quan hệ thân thiết với tướng quân Hamilton, lần này cô ấy tự nguyện đến Đồng Minh, nghe nói cũng là nhiệm vụ của thượng tướng giao cho. Phu nhân Almeida mỉm cười, cả hai cô gái đều gặp qua không ít nhân vật lớn, đương nhiên sẽ không bị một “nhân vật nhỏ” như bà làm tự nhiên.
Đúng vậy, bà chỉ có thể coi là một “nhân vật nhỏ”, so với Liên Bang và Đế Quốc, Đồng Minh có thể nói là đang còn ‘non yếu’, nhưng cục diện này, sẽ không tồn tại lâu nữa, nó sẽ bắt đầu cải biến rất nhanh.
Bà rất tin vào điều đó......
Bà lại nhìn nhìn Thụy Sâm, những kỳ tích của anh chàng này thật sự không ít, không riêng ở trên chiến trường, ngay cả tình trường cũng khiến người kinh dị, tẩm ngẩm tầm ngầm lại cưa được hai cô gái Liên Bang vừa xinh đẹp vừa ưu tú, đối với những thanh niên khác thật là một sự bất công. Chỉ là hai nàng đều xinh đẹp, ưu tú, cơ hồ khó phân hơn kém, không biết hắn cuối cùng sẽ chọn ai đây?
Ừm, hoặc là phải nói, trong cuộc chiến tranh tàn khốc này bọn họ sẽ đi đến đâu? Liệu cả ba còn sống đến khi chiến tranh kết thúc không? Chiến tranh đi kèm với chết chóc, đằng sau kỳ tích và danh hiệu anh hùng của Thụy Sâm là bao gian lao nguy hiểm, bao lần tử thần lướt qua trong đường tơ kẽ tóc? Bà thật sự không nhẫn tâm nhìn thấy bọn họ mất đi ở tuổi thanh xuân, những chàng trai cô gái này cũng chỉ vừa mới hơn hai mươi, thậm chí nếu đứa con của bà còn sống cũng hơn tuổi bọn họ, nhưng trớ trêu thay, người ký phát mệnh lệnh cho bọn họ ra trận lại là bà.
Trong phòng xuất hiện một khoảng khắc lặng im, Thụy Sâm không biết phu nhân Almeida đang suy nghĩ gì, anh cũng không muốn quấy rầy suy nghĩ của nàng, mọi người chỉ lẳng lặng chờ đợi, có điều phu nhân cũng không bắt họ phải chờ lâu......
"Các bạn, tôi mời các bạn đến đây là muốn nói với các bạn lời cảm ơn chân thành nhất của Đồng Miinh với các bạn, hành động anh dũng của các bạn không những cứu thoát tàu Người Giải Phóng, dành lại sự sống cho những người trên tàu, mà còn tránh cho sự nghiệp của chúng ta một lần nữa bị tổn thương......" Vị phu nhân nói.
" Phu nhân, chúng tôi chỉ cố gắng hết sức mà thôi, dù sao, chúng tôi cũng không muốn chết." Thụy Sâm khách khí trả lời.
" Không muốn chết, a.. a…, thiếu tá anh thành thật lắm." Vị phu nhân hơi ngạc nhiên rồi, nở nụ cười.
" Hôm nay cho mời các bạn đến đây có hai chuyện muốn tuyên bố." Phu nhân Almeida nói," Một là về quyết định của hội nghị, các uỷ viên sau quá trình thảo luận cẩn thận, cuối cùng xác định các bạn không phải chịu trách nhiệm vì những việc đã xảy ra."
" Cái gì?" Thụy Sâm sửng sốt, điều này vượt ra ngoài dự kiến.
" Nói như vậy, chúng tôi không có việc gì?" Robert Parnell vui sướng nói.
" Đúng! Các uỷ viên đã cẩn thận xem xét các vấn đề có liên quan cùng với báo cáo của quyền thuyền trưởng Phi Luân. Sau khi đối chiếu với lời tự thuật của những người khác, chúng tôi xác nhận, trước khi lọt vào ổ phục kích, tàu Người Giải Phóng đã thực hiện đủ các động tác cảnh giới cần thiết, cũng chuẩn bị đầy đủ các biện pháp dự phòng, nhưng có một số thứ không phải chúng ta có thể đoán trước được, trong chiến tranh, có ai nắm chắc trăm phần trăm đâu? Chiến tranh tức là có thắng có bại, đó là chuyện bình thường. Chúng tôi không cần, cũng không được phép vô duyên vô cớ vì một trận đánh bất lợi lại xử phạt các sĩ quan của chúng ta."
Bà thở dài nói tiếp " Muốn nói trách nhiệm, bộ chỉ huy là người phải chịu trách nhiệm lớn nhất, các bạn là do chúng tôi phái đi chấp hành nhiệm vụ, khi phát hiện hạm đội Đế Quốc hoạt động, bộ chỉ huy dự đoán sẽ có khả năng phục kích. Nhưng chúng ta quá sơ suất, những thắng lợi liên tiếp làm cho chúng ta có chút lơi lỏng, nên cứ cho là nhiệm vụ lần này chỉ như một nhiệm vụ trinh sát đơn giản, không phân tích toàn diện mọi khả năng. Tuy Đế Quốc gần nhất suy sụp, nhưng so với chúng ta còn rất mạnh, đó cũng là một bài học sâu sắc cho chúng ta."
Nói đến đây bà chợt nhớ lại những lời đã nói trong hội nghị "Chúng ta ngồi an nhàn ở phía sau. Viết mấy chữ, nói mấy câu, chỉ vào bản đồ điện tử tuyên bố mệnh lệnh, những chàng trai cô gái của chúng ta chỉ dựa theo mệnh lệnh mà chấp hành nhiệm vụ. Lọt vào ổ phục kích, bọn họ trải qua khổ chiến, trả một giá đắt, liều chết bảo vệ tàu, đột phá phòng tuyến Đế Quốc, cửu tử nhất sinh trở về, chúng ta lại còn muốn truy cứu trách nhiệm của bọn họ?"
Bọn họ không nên bị truy cứu, yếu truy cứu, đầu tiên cần truy cứu trách nhiệm của bà, là bà ký mệnh lệnh, là nàng yêu cầu bọn họ đi, đối với điều này bà cảm thấy có chút áy náy......
" Sự kiện thứ hai kiện cần tuyên bố" Phu nhân Almeida lấy một tờ giấy khác ra tiếp tục nói" Là về chức vụ mới của các bạn, đầu tiên là nguyên tàu quyền thuyền trưởng Người Giải Phóng, thượng úy Diêu Phi Luân."
Nguyên? Thụy Sâm lập tức chú ý tới từ này.
" Phu nhân, là tôi?"
" Đúng vậy," Vị phu nhân đứng lên, đi đến trước mặt cô gái, Phi Luân cũng vội đứng dậy.
" Trong lần hành động nay, những gì cô đã thể hiện khiến người ta có ấn tượng khắc sâu, khi trở về thiên hà New Siberia, điều khiển tàu Người Giải Phóng thành công vào ụ chỉ bằng một lần lại càng khiến chúng tôi được mở rộng tầm mắt! Thượng úy, cô vốn là một thuyền trưởng rất giỏi, chức vụ quyền thuyền trưởng quả thực hơi phí phạm tài năng của cô, cho nên chúng ta quyết định khôi phục chức vị vốn có của cô. Xin chúc mừng, thuyền trưởng Diêu Phi Luân."
" Nhưng......" Phi Luân ngần ngừ một lát "Phu nhân, nhưng mà thuyền trưởng tàu Người Giải Phóng là thượng tá thuyền trưởng Jean-Bertrand Aristide, hơn nữa, tôi chỉ là thượng úy, một sĩ quan cấp úy đảm nhiệm thuyền trưởng một thái không mẫu hạm, tựa hồ không thích hợp."
" Không, hiện tại cô đã là thiếu tá, quân hàm thượng úy này nguyên là quân hàm của cô ở Liên Bang, hiện nay cô đã xuất ngũ và đi tới với Đồng Minh, chúng ta đương nhiên là có quyền lợi cho cô quân hàm mới, sĩ quan cấp tá đảm nhiệm chức vụ thuyền trưởng một con thái không mẫu hạm coi như miễn cưỡng thích hợp, Đồng Minh chúng ta cũng không có bao nhiêu người thích hợp đảm nhiệm thuyền trưởng thái không mẫu hạm, cho nên đôi khi cũng không thể không linh hoạt một chút, về phần thuyền trưởng Jean-Bertrand Aristide, không cần lo lắng, thượng tá vẫn đang là thuyền trưởng tàu Người Giải Phóng, trên thực tế, thượng tá hết sức đề cử, chúng ta mới quyết định chức vụ đặc thù, cô sẽ đảm nhiệm thuyền trưởng một chiếc tàu thái không mẫu hạm khác." Phu nhân Almeida trịnh trọng giải thích.
" Cái gì? Tàu Kẻ Đột Kích không phải đã có thuyền trưởng sao? Chẳng nhẽ Đồng Minh chúng ta còn có chiếc thái không mẫu hạm thứ ba sao?" Thụy Sâm kinh dị vô cùng, anh biết Đồng Minh chỉ có hai chiếc tàu thái không mẫu hạm tốc độ cao à, chẳng lẽ tàu Kẻ Đột Kích đã xảy ra chuyện gì?
" Quả thật có chiếc tàu thứ ba, không, không chỉ có mỗi ba chiếc thôi đâu." Ánh mắt của bà lộ ra một tia đắc ý," Nhưng, những chiếc đó đều còn đang được đóng tại xưởng, thiếu tá, ngoài hai chiếc tàu đã đưa vào biên chế, chúng ta còn đang đóng mới bốn chiếc thái không mẫu hạm tốc độ cao nữa, nhưng từ giờ đến lúc đưa chúng vào biên chế còn khá lâu"
"Thiếu tá, chiếc tàu của cô sẽ là…" Phu nhân Almeida nhìn trợ ly gật gật đầu, một con tàu đang ở sửa chữa lập tức xuất hiện trên màn hình, Thụy Sâm chỉ liếc mắt nhìn một cái, anh lập tức nhíu mày lại, này chiếc tàu này, không giống vối những chiếc thái không mẫu hạm tốc độ cao mà anh đã từng thấy, rõ ràng nhất là đuôi tàu không to và dày như Kẻ Đột Kích hoặc Người Giải Phóng, đó là một chiếc thái không mẫu hạm thường.
" Tôi tin rằng các bạn cũng đã nhìn ra, đây là một một chiếc thái không mẫu hạm thông thường," Tựa hồ nhìn thấy sự nghi hoặc của mọi người, bà nói "Nói đến nó còn phải cảm thiếu tá Thụy Sâm, chiếc tàu này nguyên thuộc hạm đội 5 Đế Quốc, thía không mẫu hạm Princeton, sau khi bị những đoàn khí thể màu lam làm nổ, đây là chiếc duy nhất trong số ba chiếc thái không mẫu hạm lớp Đế Quốc không bị phá huỷ lò phản ứng, còn có thể giữ được đầy đủ hình dạng của một con tàu, các tàu kéo của chúng ta đã kéo nó và xác các tàu khác về đây, trải qua nửa năm toàn diện sửa chữa cùng chỉnh trang, hiện tại công tác cơ bản kết thúc, trong vòng một tháng nó có thể một lần nữa ra khơi."
" Chiếc tàu này bản thân nó có khả năng mang theo nhiều chiến đấu cơ hơn loại thái không mẫu hạm tốc độ cao của chúng ta, chúng ta khi tu bổ còn trang bị thêm rất nhiều hệ thống phòng ngự cũng như thay lò phản ứng, hệ thống màn chắn năng lượng, do đó, so với các thái không mẫu hạm tốc độ cao của chúng ta nó có sức chiến đấu cao hơn, nhưng nó lại không thích hợp với chiến du kích đánh nhanh rút nhanh của Đồng Minh, trên thực tế nó thích hơn cho viêc tác chiến thường quy, cho nên đối với việc sử dụng nó như thế nào, chúng tôi vẫn tồn tại tranh luận, sử dụng không tốt sẽ tạo ra những hiệu quả không lường được, lúc đầu chúng tôi định dùng làm tàu huấn luyện hoặc thực nghiệm, nhưng điều này sẽ khiến chúng ta lãng phí rất lớn, có điều hiện tại hội đồng uỷ viên đã thay đổi chủ ý, và cô là ngươi làm cho bọn họ thay đổi chủ ý, thiếu tá Diêu Phi Luân."
" Nhưng mà...... Nhưng mà!" Cô gái vẫn do dự, quyền thuyền trưởng là một chuyện, thuyền trưởng chính thức lại là một chuyện khác, chỉ huy một tàu tuần dương hạm khác xa chỉ huy một tàu thái không mẫu hạm, cô cũng chưa từng đảm nhiệm thuyền trưởng thái không mẫu hạm bao giờ, hơn nữa, phải xa Thụy Sâm, Sonia cùng các chị em trung đội Lam Thiên Sứ, làm cho cô cảm thấy không đành.
"Đừng lo lắng!" Phu nhân Almeida tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ của nàng" thiếu tá Thụy Sâm, thiếu tá Dương Sonia cùng thượng úy Robert Parnell cũng cùng điều động theo cô, tuy rằng chỉ huy này chiếc tàu không hợp phong cách này khả năng có chút khó khăn, nhưng có bọn họ giúp đỡ, chắc cô cũng không gặp vấn đề gì lớn."
" Chúng tôi cũng cùng được điều đi?" Thụy Sâm sung sướng hỏi, mới đầu anh còn lo lắng hai người bọn họ lại phải chia lìa.
" Đúng vậy, tàu Người Giải Phóng tổn thương còn nghiêm trọng hơn so với sự tưởng tượng, một bộ phận kết cấu thậm chí cần gia cường thêm, nó cần ít nhất ba tháng sửa chữa, chúng ta không thể để cho những phi công ưu tú như các bạn nhàn nhã ba bốn tháng, thượng tá Jean-Bertrand Aristide đáng thương, ta không thể không nói cho ông ấy một tin tức buồn là có vẻ ông ấy sẽ phải đi tìm đội trưởng phi đội một lần nữa." Phu nhân Almeida cười nói.
" Tôi hiểu được, thưa phu nhân, tôi xin nhận này nhiệm vụ này." Phi Luân yên tâm, chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với Thụy Sâm, có thể ở cùng Sonia, ở cùng các chị em của cô, cô không sợ gì cả.
" Chúc mừng cô, thuyền trưởng Phi Luân." Phu nhân Almeida hài lòng nói.
" À! Đúng rồi, này chiếc tàu này trước kia ở Đế Quốc được gọi là Princeton, hiện tại tiếp tục dùng cái tên này đã không thích hợp, nó còn chưa có tên chính thức, thuyền trưởng, cô đã là người đầu tiên đảm nhận chức vụ thuyền trưởng sau khi nó được trọng sinh, cô đặt cho nó một cái tên đi.
“Vậy hay gọi là tàu Đại Thiên Sứ đi." Cô gái không chút do dự nói.
"Chuyện gì?" Thụy Sâm cảm thấy đã hết kiên nhẫn, anh đã nói đến nỗi miệng khô lưỡi mỏi, vậy mà vẫn không yên? Bọn họ còn có vấn đề gì? Anh hiện tại thật sự hiểu vì sao Phi Luân lại có vẻ mỏi mệt, cô gái là người chấp bút làm bản báo cáo hành động, vấn đề đối với cô chắc chắn nhiều hơn so với anh.
"Thiếu tá, phu nhân Almeida yêu cầu tôi báo ngài, sau khi kết thúc hội nghị, mời ngài đến văn phòng của phu nhân lúc 5 giờ 30." Một trung úy trẻ nghiêm trang nói.
" Tôi biết rồi, , 5 giờ 30, văn phòng của phu nhân Almeida, tôi sẽ đến đúng giờ." Thụy Sâm gật gật đầu, chất vấn lâu như vậy, cũng nên có cái kết luận, bất kể kết quả như thế nào, bất kể là tốt hay xấu, anh đều đã có sự chuẩn bị tâm lý.
"Ngoài ra, thiếu tá, phu nhân còn yêu cầu tôi báo cho ngài, bà mời cả quyền thuyền trưởng Diêu Phi Luân cập thiếu tá Dương Sonia, thượng úy Robert Parnell cũng đến." Vị trung úy lại nói.
Tất cả đều đi? Thụy Sâm hơi sửng sốt, rồi lập tức hiểu được, bốn người bọn anh, một là quyền thuyền trưởng, còn lại là ba trung đội trưởng, ngoài nguyên thuyền trưởng Jean-Bertrand Aristide cùng trung tá phó thuyền trưởng đã hy sinh, trước mắt họ là những người chỉ huy tàu thực tế của Người Giải Phóng, sau khi kết thúc hội nghị chất vấn, nhất định là có quyết định cần tuyên bố với họ.
"Tôi biết rồi, tôi sẽ thông báo cho mọi người cùng đến."
" Cám ơn, thiếu tá." Vị trung úy trẻ đưa tay lên chào.
............
5 giờ 30 phút chiều, sau khi qua hàng loạt các bước kiểm tra an toàn, bốn người Thụy Sâm đứng trước bàn làm việc của phu nhân Almeida.
"Xin mời ngồi." Vị phu nhân mỉm cười, ôn hòa nói với bọn họ.
"Xin cám ơn phu nhân."
Bà hưng trí đưa mắt nhìn đánh giá mấy người trẻ tuổi này, Thụy Sâm không cần nói, bà và Thụy Sâm cũng không phải lần đầu tiên gặp nhau, có thể nói là tương đối quen thuộc. Vì thế bà chú ý quan sát những người khác, ngồi cạnh Thụy Sâm là anh chàng thượng úy trẻ tuổi Robert Parnell. Bà biết anh ta là bạn bè sống chết có nhau với Thụy Sâm, cùng Thụy Sâm thoát khỏi nhà giam Đế Quốc tới Đồng Minh, cũng là một phi công xuất sắc, chàng trai trẻ cứ nhìn qua cũng thấy còn có chút câu nệ, không khác gì Thụy Sâm khi gặp bà ở trên Đồng Minh 01, nhưng trong bộ quân trang gọn gàng ngay ngắn vẫn nổi bật vẻ đường hoàn chững chạc của một quân nhân đã qua tôi luyện.
Ánh mắt của bà dừng lại một chút trên người Robert Parnell, rồi chuyển tới hai cô gái. Phu nhân Almeida cũng là một phụ nữ, đương nhiên bà có hứng thú quan sát những cô gái ưu tú đã thành danh trên chiến trường này, mặc dù đều mang trên người quân phục của Đồng Minh, nhưng bộ quân phục cũng không thể che được dáng người hoàn mỹ của các cô gái, ngược lại càng làm nổi bật dáng người thon dài với những đường cong lung linh của họ. Hai cô gái bình tĩnh ngồi trước mặt bà giống như hai đóa hoa nở rộ, tỏa ra mùi thơm ngát mê người, khiến mọi người phải nhớ nhung. Đừng nói là đàn ông, thậm chí cùng là phụ nữ như phu nhân cũng không khỏi cảm thấy một tia hâm mộ.
Hơn nữa, khác với vẻ câu nệ của thượng úy Robert Parnell, cho dù là ở trước mặt bà, cho dù là lần đầu tiên gặp mặt, hai cô gái cũng không có cái gì là câu thúc hoặc mất tự nhiên, cả hai trấn đều bình tĩnh, thoải mái, điều này cũng không kỳ quái, cô gái ngồi ở bên trái là con gái của chủ tịch ủy ban ngân sách nghị viện Liên Bang, còn ngồi bên phải, lại là người có quan hệ thân thiết với tướng quân Hamilton, lần này cô ấy tự nguyện đến Đồng Minh, nghe nói cũng là nhiệm vụ của thượng tướng giao cho. Phu nhân Almeida mỉm cười, cả hai cô gái đều gặp qua không ít nhân vật lớn, đương nhiên sẽ không bị một “nhân vật nhỏ” như bà làm tự nhiên.
Đúng vậy, bà chỉ có thể coi là một “nhân vật nhỏ”, so với Liên Bang và Đế Quốc, Đồng Minh có thể nói là đang còn ‘non yếu’, nhưng cục diện này, sẽ không tồn tại lâu nữa, nó sẽ bắt đầu cải biến rất nhanh.
Bà rất tin vào điều đó......
Bà lại nhìn nhìn Thụy Sâm, những kỳ tích của anh chàng này thật sự không ít, không riêng ở trên chiến trường, ngay cả tình trường cũng khiến người kinh dị, tẩm ngẩm tầm ngầm lại cưa được hai cô gái Liên Bang vừa xinh đẹp vừa ưu tú, đối với những thanh niên khác thật là một sự bất công. Chỉ là hai nàng đều xinh đẹp, ưu tú, cơ hồ khó phân hơn kém, không biết hắn cuối cùng sẽ chọn ai đây?
Ừm, hoặc là phải nói, trong cuộc chiến tranh tàn khốc này bọn họ sẽ đi đến đâu? Liệu cả ba còn sống đến khi chiến tranh kết thúc không? Chiến tranh đi kèm với chết chóc, đằng sau kỳ tích và danh hiệu anh hùng của Thụy Sâm là bao gian lao nguy hiểm, bao lần tử thần lướt qua trong đường tơ kẽ tóc? Bà thật sự không nhẫn tâm nhìn thấy bọn họ mất đi ở tuổi thanh xuân, những chàng trai cô gái này cũng chỉ vừa mới hơn hai mươi, thậm chí nếu đứa con của bà còn sống cũng hơn tuổi bọn họ, nhưng trớ trêu thay, người ký phát mệnh lệnh cho bọn họ ra trận lại là bà.
Trong phòng xuất hiện một khoảng khắc lặng im, Thụy Sâm không biết phu nhân Almeida đang suy nghĩ gì, anh cũng không muốn quấy rầy suy nghĩ của nàng, mọi người chỉ lẳng lặng chờ đợi, có điều phu nhân cũng không bắt họ phải chờ lâu......
"Các bạn, tôi mời các bạn đến đây là muốn nói với các bạn lời cảm ơn chân thành nhất của Đồng Miinh với các bạn, hành động anh dũng của các bạn không những cứu thoát tàu Người Giải Phóng, dành lại sự sống cho những người trên tàu, mà còn tránh cho sự nghiệp của chúng ta một lần nữa bị tổn thương......" Vị phu nhân nói.
" Phu nhân, chúng tôi chỉ cố gắng hết sức mà thôi, dù sao, chúng tôi cũng không muốn chết." Thụy Sâm khách khí trả lời.
" Không muốn chết, a.. a…, thiếu tá anh thành thật lắm." Vị phu nhân hơi ngạc nhiên rồi, nở nụ cười.
" Hôm nay cho mời các bạn đến đây có hai chuyện muốn tuyên bố." Phu nhân Almeida nói," Một là về quyết định của hội nghị, các uỷ viên sau quá trình thảo luận cẩn thận, cuối cùng xác định các bạn không phải chịu trách nhiệm vì những việc đã xảy ra."
" Cái gì?" Thụy Sâm sửng sốt, điều này vượt ra ngoài dự kiến.
" Nói như vậy, chúng tôi không có việc gì?" Robert Parnell vui sướng nói.
" Đúng! Các uỷ viên đã cẩn thận xem xét các vấn đề có liên quan cùng với báo cáo của quyền thuyền trưởng Phi Luân. Sau khi đối chiếu với lời tự thuật của những người khác, chúng tôi xác nhận, trước khi lọt vào ổ phục kích, tàu Người Giải Phóng đã thực hiện đủ các động tác cảnh giới cần thiết, cũng chuẩn bị đầy đủ các biện pháp dự phòng, nhưng có một số thứ không phải chúng ta có thể đoán trước được, trong chiến tranh, có ai nắm chắc trăm phần trăm đâu? Chiến tranh tức là có thắng có bại, đó là chuyện bình thường. Chúng tôi không cần, cũng không được phép vô duyên vô cớ vì một trận đánh bất lợi lại xử phạt các sĩ quan của chúng ta."
Bà thở dài nói tiếp " Muốn nói trách nhiệm, bộ chỉ huy là người phải chịu trách nhiệm lớn nhất, các bạn là do chúng tôi phái đi chấp hành nhiệm vụ, khi phát hiện hạm đội Đế Quốc hoạt động, bộ chỉ huy dự đoán sẽ có khả năng phục kích. Nhưng chúng ta quá sơ suất, những thắng lợi liên tiếp làm cho chúng ta có chút lơi lỏng, nên cứ cho là nhiệm vụ lần này chỉ như một nhiệm vụ trinh sát đơn giản, không phân tích toàn diện mọi khả năng. Tuy Đế Quốc gần nhất suy sụp, nhưng so với chúng ta còn rất mạnh, đó cũng là một bài học sâu sắc cho chúng ta."
Nói đến đây bà chợt nhớ lại những lời đã nói trong hội nghị "Chúng ta ngồi an nhàn ở phía sau. Viết mấy chữ, nói mấy câu, chỉ vào bản đồ điện tử tuyên bố mệnh lệnh, những chàng trai cô gái của chúng ta chỉ dựa theo mệnh lệnh mà chấp hành nhiệm vụ. Lọt vào ổ phục kích, bọn họ trải qua khổ chiến, trả một giá đắt, liều chết bảo vệ tàu, đột phá phòng tuyến Đế Quốc, cửu tử nhất sinh trở về, chúng ta lại còn muốn truy cứu trách nhiệm của bọn họ?"
Bọn họ không nên bị truy cứu, yếu truy cứu, đầu tiên cần truy cứu trách nhiệm của bà, là bà ký mệnh lệnh, là nàng yêu cầu bọn họ đi, đối với điều này bà cảm thấy có chút áy náy......
" Sự kiện thứ hai kiện cần tuyên bố" Phu nhân Almeida lấy một tờ giấy khác ra tiếp tục nói" Là về chức vụ mới của các bạn, đầu tiên là nguyên tàu quyền thuyền trưởng Người Giải Phóng, thượng úy Diêu Phi Luân."
Nguyên? Thụy Sâm lập tức chú ý tới từ này.
" Phu nhân, là tôi?"
" Đúng vậy," Vị phu nhân đứng lên, đi đến trước mặt cô gái, Phi Luân cũng vội đứng dậy.
" Trong lần hành động nay, những gì cô đã thể hiện khiến người ta có ấn tượng khắc sâu, khi trở về thiên hà New Siberia, điều khiển tàu Người Giải Phóng thành công vào ụ chỉ bằng một lần lại càng khiến chúng tôi được mở rộng tầm mắt! Thượng úy, cô vốn là một thuyền trưởng rất giỏi, chức vụ quyền thuyền trưởng quả thực hơi phí phạm tài năng của cô, cho nên chúng ta quyết định khôi phục chức vị vốn có của cô. Xin chúc mừng, thuyền trưởng Diêu Phi Luân."
" Nhưng......" Phi Luân ngần ngừ một lát "Phu nhân, nhưng mà thuyền trưởng tàu Người Giải Phóng là thượng tá thuyền trưởng Jean-Bertrand Aristide, hơn nữa, tôi chỉ là thượng úy, một sĩ quan cấp úy đảm nhiệm thuyền trưởng một thái không mẫu hạm, tựa hồ không thích hợp."
" Không, hiện tại cô đã là thiếu tá, quân hàm thượng úy này nguyên là quân hàm của cô ở Liên Bang, hiện nay cô đã xuất ngũ và đi tới với Đồng Minh, chúng ta đương nhiên là có quyền lợi cho cô quân hàm mới, sĩ quan cấp tá đảm nhiệm chức vụ thuyền trưởng một con thái không mẫu hạm coi như miễn cưỡng thích hợp, Đồng Minh chúng ta cũng không có bao nhiêu người thích hợp đảm nhiệm thuyền trưởng thái không mẫu hạm, cho nên đôi khi cũng không thể không linh hoạt một chút, về phần thuyền trưởng Jean-Bertrand Aristide, không cần lo lắng, thượng tá vẫn đang là thuyền trưởng tàu Người Giải Phóng, trên thực tế, thượng tá hết sức đề cử, chúng ta mới quyết định chức vụ đặc thù, cô sẽ đảm nhiệm thuyền trưởng một chiếc tàu thái không mẫu hạm khác." Phu nhân Almeida trịnh trọng giải thích.
" Cái gì? Tàu Kẻ Đột Kích không phải đã có thuyền trưởng sao? Chẳng nhẽ Đồng Minh chúng ta còn có chiếc thái không mẫu hạm thứ ba sao?" Thụy Sâm kinh dị vô cùng, anh biết Đồng Minh chỉ có hai chiếc tàu thái không mẫu hạm tốc độ cao à, chẳng lẽ tàu Kẻ Đột Kích đã xảy ra chuyện gì?
" Quả thật có chiếc tàu thứ ba, không, không chỉ có mỗi ba chiếc thôi đâu." Ánh mắt của bà lộ ra một tia đắc ý," Nhưng, những chiếc đó đều còn đang được đóng tại xưởng, thiếu tá, ngoài hai chiếc tàu đã đưa vào biên chế, chúng ta còn đang đóng mới bốn chiếc thái không mẫu hạm tốc độ cao nữa, nhưng từ giờ đến lúc đưa chúng vào biên chế còn khá lâu"
"Thiếu tá, chiếc tàu của cô sẽ là…" Phu nhân Almeida nhìn trợ ly gật gật đầu, một con tàu đang ở sửa chữa lập tức xuất hiện trên màn hình, Thụy Sâm chỉ liếc mắt nhìn một cái, anh lập tức nhíu mày lại, này chiếc tàu này, không giống vối những chiếc thái không mẫu hạm tốc độ cao mà anh đã từng thấy, rõ ràng nhất là đuôi tàu không to và dày như Kẻ Đột Kích hoặc Người Giải Phóng, đó là một chiếc thái không mẫu hạm thường.
" Tôi tin rằng các bạn cũng đã nhìn ra, đây là một một chiếc thái không mẫu hạm thông thường," Tựa hồ nhìn thấy sự nghi hoặc của mọi người, bà nói "Nói đến nó còn phải cảm thiếu tá Thụy Sâm, chiếc tàu này nguyên thuộc hạm đội 5 Đế Quốc, thía không mẫu hạm Princeton, sau khi bị những đoàn khí thể màu lam làm nổ, đây là chiếc duy nhất trong số ba chiếc thái không mẫu hạm lớp Đế Quốc không bị phá huỷ lò phản ứng, còn có thể giữ được đầy đủ hình dạng của một con tàu, các tàu kéo của chúng ta đã kéo nó và xác các tàu khác về đây, trải qua nửa năm toàn diện sửa chữa cùng chỉnh trang, hiện tại công tác cơ bản kết thúc, trong vòng một tháng nó có thể một lần nữa ra khơi."
" Chiếc tàu này bản thân nó có khả năng mang theo nhiều chiến đấu cơ hơn loại thái không mẫu hạm tốc độ cao của chúng ta, chúng ta khi tu bổ còn trang bị thêm rất nhiều hệ thống phòng ngự cũng như thay lò phản ứng, hệ thống màn chắn năng lượng, do đó, so với các thái không mẫu hạm tốc độ cao của chúng ta nó có sức chiến đấu cao hơn, nhưng nó lại không thích hợp với chiến du kích đánh nhanh rút nhanh của Đồng Minh, trên thực tế nó thích hơn cho viêc tác chiến thường quy, cho nên đối với việc sử dụng nó như thế nào, chúng tôi vẫn tồn tại tranh luận, sử dụng không tốt sẽ tạo ra những hiệu quả không lường được, lúc đầu chúng tôi định dùng làm tàu huấn luyện hoặc thực nghiệm, nhưng điều này sẽ khiến chúng ta lãng phí rất lớn, có điều hiện tại hội đồng uỷ viên đã thay đổi chủ ý, và cô là ngươi làm cho bọn họ thay đổi chủ ý, thiếu tá Diêu Phi Luân."
" Nhưng mà...... Nhưng mà!" Cô gái vẫn do dự, quyền thuyền trưởng là một chuyện, thuyền trưởng chính thức lại là một chuyện khác, chỉ huy một tàu tuần dương hạm khác xa chỉ huy một tàu thái không mẫu hạm, cô cũng chưa từng đảm nhiệm thuyền trưởng thái không mẫu hạm bao giờ, hơn nữa, phải xa Thụy Sâm, Sonia cùng các chị em trung đội Lam Thiên Sứ, làm cho cô cảm thấy không đành.
"Đừng lo lắng!" Phu nhân Almeida tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ của nàng" thiếu tá Thụy Sâm, thiếu tá Dương Sonia cùng thượng úy Robert Parnell cũng cùng điều động theo cô, tuy rằng chỉ huy này chiếc tàu không hợp phong cách này khả năng có chút khó khăn, nhưng có bọn họ giúp đỡ, chắc cô cũng không gặp vấn đề gì lớn."
" Chúng tôi cũng cùng được điều đi?" Thụy Sâm sung sướng hỏi, mới đầu anh còn lo lắng hai người bọn họ lại phải chia lìa.
" Đúng vậy, tàu Người Giải Phóng tổn thương còn nghiêm trọng hơn so với sự tưởng tượng, một bộ phận kết cấu thậm chí cần gia cường thêm, nó cần ít nhất ba tháng sửa chữa, chúng ta không thể để cho những phi công ưu tú như các bạn nhàn nhã ba bốn tháng, thượng tá Jean-Bertrand Aristide đáng thương, ta không thể không nói cho ông ấy một tin tức buồn là có vẻ ông ấy sẽ phải đi tìm đội trưởng phi đội một lần nữa." Phu nhân Almeida cười nói.
" Tôi hiểu được, thưa phu nhân, tôi xin nhận này nhiệm vụ này." Phi Luân yên tâm, chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với Thụy Sâm, có thể ở cùng Sonia, ở cùng các chị em của cô, cô không sợ gì cả.
" Chúc mừng cô, thuyền trưởng Phi Luân." Phu nhân Almeida hài lòng nói.
" À! Đúng rồi, này chiếc tàu này trước kia ở Đế Quốc được gọi là Princeton, hiện tại tiếp tục dùng cái tên này đã không thích hợp, nó còn chưa có tên chính thức, thuyền trưởng, cô đã là người đầu tiên đảm nhận chức vụ thuyền trưởng sau khi nó được trọng sinh, cô đặt cho nó một cái tên đi.
“Vậy hay gọi là tàu Đại Thiên Sứ đi." Cô gái không chút do dự nói.
/346
|