Trong phòng họp của tàu Đại Thiên Sứ, một cuộc tranh luận sôi nổi diễn ra xung quanh vấn đề tấn công Trân Châu Cảng, không khí nóng bỏng không thua gì lần hội nghị trước, điều khác biệt duy nhất là lần trước họ thảo luận xem có nên tấn công hay không, còn lần này thảo luận xem tấn công như thế nào để đạt hiệu quả mà ít tổn thất nhất.
“Chuyện này cũng tương tự như bạn muốn ngựa phi nước đại nhưng lại bắt nó nhịn, không nói chính xác hơn là yêu cầu trâu phi như ngựa đồng thời không cho nó ăn, hây… trên đời có chuyện tốt thế sao? Thụy Sâm, tao thấy mày có thể tưởng tượng ra được tấn công căn cứ Trân Châu Cảng như thế nào cũng đã là khá lắm rồi, lần này không có vận may như lần trước, cho mày một đám mây đầy những khí thể dễ nổ và một hành tinh bất ổn định để gây nổ nữa đâu. Mày có giỏi thì phá hủy luôn mặt trời ở trung tâm thiên hà Shangri-La Blue một lần đi, khi đó Trân Châu Cảng cũng không tồn tại nữa, lại không thương vong gì! Thế nào hả, ý của tao không tồi chứ?” Đối với yêu cầu của Thụy Sâm đề ra, Robert Parnell chỉ trả lời bằng một giọng cười cợt.
Lắc đầu nhìn bạn, Thụy Sâm cũng chỉ biết cười khổ, lần thành công trước đây rõ ràng có công lao lớn của vận may, nhưng làn này quanh Trân Châu Cảng có thể nói là vườn không nhà trống, không gian thoáng đãng, đừng nói đến khí dễ nổ và hành tinh thể khí, cho dù là một bãi thiên thạch cũng chẳng có, thậm chí cả những đám rác vũ trụ lớn một chút cũng đã bị dọn sạch như chùi, hơn nữa quanh đó cũng không có cổng siêu không gian nào bí mật, các điểm theo dõi của Đế Quốc giám sát xung quanh từng giây một, chiến đấu cơ tuần tra thì có thể nói là không lúc nào không có, chí ít ở thiên hà Shangri-La Blue này, phi công Đế Quốc có lợi thế về hiểu biết hoàn cảnh hơn Đồng Minh. Nếu muốn dùng những chiêu cũ như lợi dụng chướng ngại vật tiếp cận rồi phát động tấn công là không thể, từ rất xa, đối phương đã có thể nhìn rõ bạn.
“Đó cũng là một ý kiến không tồi, cứ ghi nhớ ở đó, sau này chúng ta sẽ nghiên cứu kỹ hơn xem có khả năng thực hiện không.” Thụy Sâm ngán ngẩm nói, mặc dù bản thân anh cảm thấy nó căn bản là không có khả năng, nhưng phu nhân Almeida đã từng nói, không nên bỏ qua bất cứ ý kiến nào, khi xưa khi anh đề ra ý tưởng dẫn nổ hành tinh, chẳng phải cũng không ai dám tin sao? Ai mà biết thằng bạn anh có may mắn trúng số độc đắc không? Cho dù cuối cùng đánh giá là không thành công, cũng có thể thông qua các phương án khác nhau để có được linh cảm cũng nên.
“Mày… đúng là… thôi được rồi!” Robert Parnell ngớ người, anh chỉ tiện mồn nói thôi, không ngờ thẳng cha ấy lại coi là thật, anh ta chép miệng, khuyên can với Thụy Sâm vô hiệu, anh cũng chẳng nghĩ ra được cách nào hơn, thằng bạn anh lần này có thể nói là quyết làm cho bằng được, xem ra nếu chưa húc vào tường hắn chưa chịu quay đầu.
"Theo các thông tin tình báo về lực lượng đồn trú tại Trân Châu Cảng hiện nay, nếu tập kết hạm đội 7 của tướng quân Martin, hạm đội của chúng ta, còn có hạm đội hỗn hợp của tàu Người Giải Phóng, cùng với thái không mẫu hạm Người Thách Đấu vừa mới đóng xong. Nhân cơ hội Trân Châu Cảng không có sự yểm trợ của pháo chủ lực. Có lẽ cũng không phải không thể hạ nó, nhưng mà......" thiếu tá Wilson do dự một hồi rồi nói.
" Bất quá. Chúng ta sẽ phải trả cái giá nào? Để tôi nói thay luôn cho." thiếu tá Soros giành trước nói," Còn có, cho dù hạm đội chúng ta tập kết, hạm đội Đế Quốc sẽ ở đâu? Không tính các chiến hạm đang ở trong cảng sửa chữa, hạm đội đồn trú còn có ba chiếc thái không mẫu hạm và bốn chiến liệt hạm, đó là thái không mẫu hạm tiêu chuẩn đấy, mỗi chiếc đều mang nhiều hơn các thái không mẫu hạm tốc độ cao của chúng ta một liên đội chiến đấu cơ, cho dù chúng ta có ưu thế về chất lượng của Tia Chớp, nhưng Đế Quốc còn có thể được chiến đấu cơ của Trân Châu Cảng chi viện, theo tôi thấy, chúng ta có thể đột phá hạm đội để tới gần căn cứ, cũng đã xem như kỳ tích, chính diện tác chiến, chúng ta có bao nhiêu phần nắm chắc?"
"Cái này...... trước đây hạm đội 7 không phải đã từng dụ đại bộ phận hạm đội ở Trân Châu Cảng ra ngoài sao? Chúng ta có thể lại dụ chúng ra một lầ nữa."
" Nói nghe thì dễ." thiếu tá Khải Ân chen vào," Không phái ra một hạm đội chính quy, hạm đội Đế Quốc sẽ dễ dàng mắc mưu? Hạm đội 7 có lẽ còn khả dĩ, nhưng nếu hạm đội 7 dùng làm mồi nhử, Trân Châu Cảng cố nhiên thiếu hạm đội, nhưng chúng ta cũng không có hạm đội 7, không có nó chúng ta còn có thể làm gì?"
" Có thể chặt đứt tuyến tiếp viện cho Trân Châu Cảng? Nó dù sao cũng không phải là căn cứ sản sinh lương thực, nhân viên cũng cần ăn."
" Không có khả năng, chúng ta nhiều lắm cũng chỉ có thể quấy rầy hậu phương của Đế Quốc, yếu muốn hoàn toàn chặt đứt tuyến tiếp viện cho Trân Châu Cảng, chỉ bằng lực lượng hiện có là không thể, ấy là chưa nói nói, căn cứ dù sao cũng có dự trữ ít nhất có thể dùng hơn một năm, đợi đến lúc đó, phỏng chừng chúng ta cũng không cần nghĩ đến chuyện tiến công Trân Châu Cảng nữa." Phi Luân lắc đầu, sau khi nói chuyện với phu nhân Almeida, cô hiểu rõ, vấn đề khi đó có lẽ là xây dựng lại tổng bộ ở đâu.
"Hoặc là, chúng ta tìm khối vẫn thạch cực lớn, lắp động cơ, để cho nó đâm thẳng vào Trân Châu Cảng, làm một nhát cả hai cùng chết."
" Chủ ý này không tồi, nhưng vẫn thạch không phải là chiến hạm, khống chế đường bay là một vấn đề lớn, hơn nữa, để phá hủy Trân Châu Cảng cần một khối vẫn thạch cỡ nào? Nó cần bao nhiêu động cơ ion? Nhớ kỹ rằng, dù sao cũng không thể quá nhỏ, nếu không thì thà để tàu Đại Thiên Sứ làm một cú hy sinh anh dũng còn hơn, bớt được nhiều việc."
" Còn có một vấn đề, ở thiên hà Shangri-La Blue, dưới con mắt của Đế Quốc, không thể làm được chuyện đó, nếu tiến hành cải tạo vẫn thạch ở thiên hà khác, vậy có thể cho tôi biết, một khối đá lớn như vậy thì cần những gì để cho nó có thể xuyên qua cổng siêu không gian? Cần bao nhiêu động cơ xuyên siêu không gian nữa?"
" Đúng rồi, cho dù có thể đưa đến thiên hà Shangri-La Blue, Đế Quốc khẳng định sẽ phát hiện từ xa? Khi nó bay về hướng căn cứ, chúng ta làm thế nào có thể phòng bị Đế Quốc công kích có hiệu quả? Đế Quốc không cần đánh nát vẫn thạch, chỉ cần phá huỷ mấy động cơ ion, tảng vân thạch sẽ lệch khỏi quỹ đạo, lúc đó coi như công sức của chúng ta đổ hết xuống sông xuống biển."
" Quên đi quên đi, coi như tôi chưa nói."
" Tôi xem, rõ ràng là..........."
Liên tục vài cái phương án và giả thiết đưa ra, rồi liên tiếp bị phủ quyết. Trong một thoáng căn phòng chìm trong yên lặng.
" Phi Luân, chị thấy, tiến công chính diện, đối kháng với chủ lực Đế Quốc không phải là ý hay, cho dù là tập kích bất ngờ, khả năng thành công cũng rất nhỏ. Thậm chí nếu thành công, cái giá phải trả cũng rất lớn. Chị nghĩ có một câu. Thành lũy, dễ dàng nhất là công phá từ trong nội bộ, nhân loại suốt mấy ngàn năm phát triển đã xác định điều này là đúng, chị nghĩ, tốt nhất vẫn chúng ta nghĩ theo phương diện này." Sonia nhẹ giọng nói, từ trước cô không lên tiếng, chỉ ngồi nghe. Vừa nghe cô vừa đánh giá kết quả, càng lúc Sonia càng khẳng định tấn công chính diện sẽ không ăn thua.
"Ý kiến hay, tôi đồng ý với ý kiến của thiếu tá Dương, chúng ta nghĩ xem, liệu có thể dùng cách như trong kế hoạch Cáo Lửa, tìm một mật mã cũ, trang bị một quả bom có uy lực lớn lên tàu, trà trộn vào trong căn cứ rồi cho nổ." Một người nói.
"Như thế gọi là vào trong? Ông bạn hiểu thật đúng là...... Còn nữa, phá hủy căn cứ không phải là phá hủy một chiến hạm, ông bạn qua Trân Châu Cảng bao giờ chưa? Căn cứ lớn thế nào có ông bạn có biết không? Bên trong nó có thể chứa vài chiến hạm đồng thời tiến hành duy tu, thậm chí còn có thể có thể có cả một day chuyền sản xuất chiến đấu cơ! Cần bom cỡ nào? Hệ thống kiểm tra an toàn của căn cứ để làm đồ chơi sao? Hay ông bạn nghĩ Đế Quốc lắp đặt các cảm biến đủ kiểu để cho vui? Nếu đem bom vào dễ thế......" thiếu tá Thuler bĩu môi lắc đầu.
" Nếu không đưa bom được, chúng ta cho đội đột kích trà trộn vào đi, tìm cách tiến vào bộ tư lệnh khống chế được chỉ huy căn cứ, hoặc là phóng khí thôi miên vào hệ thống thông gió, khiến cho đối phương mất sức chiến đấu, thế nào?"
"Từ từ… Từ từ…, S..T..O..P H..E..R..E! Ông anh xem tiểu thuyết huyễn huyễn tẩu hỏa nhập ma rồi. Hay ông anh muốn thằng em tự sát cho nhanh? Đội đột kích Bạo Phong tổng cộng có bao nhiêu người? Trân Châu Cảng lớn như vậy, có bao nhiêu tiểu đoàn vệ binh? Khống chế sĩ quan chỉ huy dễ dàng như vậy sao? Không tới bộ tư lệnh, đã bị phát hiện mang vũ khí trên người rồi, nếu chúng ta phải nộp vũ khí mới được vào thì sao? Không giao ra thì bằng mấy khẩu súng nhỏ, muốn bọn em đối phó với số lượng vệ binh gấp trăm lần? Cái gã sĩ quan chỉ huy tính cách như thế nào? Nếu hắn sống chết không chịu khuất phục, chúng ta sẽ làm cái gì bây giờ? Phóng ra khí độc thôi miên? Nói cho mà nghe, hệ thống thông gió là một phần của hệ thống khống chế hoàn cảnh sống, ông anh quên hệ thống giám sát của nó hả, mặt khác, hệ thống khống chế hoàn cảnh sống được cấu trúc độc lập và phân tán nhằm bảo đảm sẽ vì một nơi phát sinh sự cố mà ảnh hưởng đến toàn căn cứ......" Thượng úy Turner thiếu chút nữa nhảy dựng lên, đừng thấy anh ta từ khi ngồi họp tới nay vẫn rất ít lên tiếng, nhưng đề cập đến chuyện môn của anh ta thì một chút cũng không chậm lý do liên tiếp đưa ra, tựa hồ là vô tận.
".........."
Phi Luân khẽ thở dài một cái, nói nửa ngày, vẫn không có một phương án nào nghe có vẻ khả thi một chút, tấn công Trân Châu Cảng, vẫn đang là một vấn đề xa với không thể thành hiện thực, nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu dễ dàng đối phó với nó, Đồng Minh đã sớm hạ thủ, Trân Châu Cảng cũng sẽ không trở thành căn cứ đầu mối then chốt của Đế Quốc ở khu vực này.
Cô gái bỗng nhiên cảm thấy là lạ, dường như thiếu một cái gì đó, rất nhanh cô nhận ra, đúng vậy, thiếu giọng nói của một kẻ đáng ghét, đáng ghét nhưng quan trọng.
Liếc mắt sang trái, quả nhiên, Thụy Sâm đang cúi đầu, tập trung viết lách hay vẽ cái gì đó, sự tranh luận và phiền não của mọi người, có vẻ như không ảnh hưởng gì đến anh chàng, sự tập trung hoàn toàn dồn vào cây bút và tờ giấy.
" Thụy Sâm?" Phi Luân nhẹ nhàng gọi một tiếng, thấy anh chàng hoàn toàn không chú ý tới, cô gái lại cao giọng gọi một tiếng "Thụy Sâm!"
Đột nhiên mọi người trở nên im lặng, mọi ánh mắt đều nhìn về phía cái gã vẫn im lặng, cái gã đã từng sáng tạo kỳ tích.
" A… Ơ…, Phi Luân," Thụy Sâm như vừa bừng tỉnh, ngơ ngác nhìn bốn phía," Làm sao vậy, mọi người, trên mặt tôi có vết bẩn à?"
" Không có, chỉ là, mọi người muốn nghe xem, anh có phương án gì hay không?" Phi Luân thay mặt mọi người hỏi, đầy hy vọng.
"A… A, trước mắt tạm thời không có." Thụy Sâm chần chờ một hồi rồi lắc đầu.
"Thật ư….?" Cô gái nhìn không chớp mắt vào mặt người yêu, tất cả mọi người chẳng ai tin lời Thụy Sâm, ai cũng thấy được sự chần chờ của anh ta.
"Ấy… Ấy… Mọi người có cần nhìn kiểu đó không, cứ như muốn đem tớ ra ăn thịt vậy, tớ sợ......"
………………………….
"Được rồi… được rồi, sợ các người luôn, tôi quả thật có một ý." Thụy Sâm đem kia tờ giấy gập cẩn thận lại, bỏ vào túi ngực." Nhưng trước hết tôi còn muốn tìm một người, hỏi mấy vấn đề đã."
“Chuyện này cũng tương tự như bạn muốn ngựa phi nước đại nhưng lại bắt nó nhịn, không nói chính xác hơn là yêu cầu trâu phi như ngựa đồng thời không cho nó ăn, hây… trên đời có chuyện tốt thế sao? Thụy Sâm, tao thấy mày có thể tưởng tượng ra được tấn công căn cứ Trân Châu Cảng như thế nào cũng đã là khá lắm rồi, lần này không có vận may như lần trước, cho mày một đám mây đầy những khí thể dễ nổ và một hành tinh bất ổn định để gây nổ nữa đâu. Mày có giỏi thì phá hủy luôn mặt trời ở trung tâm thiên hà Shangri-La Blue một lần đi, khi đó Trân Châu Cảng cũng không tồn tại nữa, lại không thương vong gì! Thế nào hả, ý của tao không tồi chứ?” Đối với yêu cầu của Thụy Sâm đề ra, Robert Parnell chỉ trả lời bằng một giọng cười cợt.
Lắc đầu nhìn bạn, Thụy Sâm cũng chỉ biết cười khổ, lần thành công trước đây rõ ràng có công lao lớn của vận may, nhưng làn này quanh Trân Châu Cảng có thể nói là vườn không nhà trống, không gian thoáng đãng, đừng nói đến khí dễ nổ và hành tinh thể khí, cho dù là một bãi thiên thạch cũng chẳng có, thậm chí cả những đám rác vũ trụ lớn một chút cũng đã bị dọn sạch như chùi, hơn nữa quanh đó cũng không có cổng siêu không gian nào bí mật, các điểm theo dõi của Đế Quốc giám sát xung quanh từng giây một, chiến đấu cơ tuần tra thì có thể nói là không lúc nào không có, chí ít ở thiên hà Shangri-La Blue này, phi công Đế Quốc có lợi thế về hiểu biết hoàn cảnh hơn Đồng Minh. Nếu muốn dùng những chiêu cũ như lợi dụng chướng ngại vật tiếp cận rồi phát động tấn công là không thể, từ rất xa, đối phương đã có thể nhìn rõ bạn.
“Đó cũng là một ý kiến không tồi, cứ ghi nhớ ở đó, sau này chúng ta sẽ nghiên cứu kỹ hơn xem có khả năng thực hiện không.” Thụy Sâm ngán ngẩm nói, mặc dù bản thân anh cảm thấy nó căn bản là không có khả năng, nhưng phu nhân Almeida đã từng nói, không nên bỏ qua bất cứ ý kiến nào, khi xưa khi anh đề ra ý tưởng dẫn nổ hành tinh, chẳng phải cũng không ai dám tin sao? Ai mà biết thằng bạn anh có may mắn trúng số độc đắc không? Cho dù cuối cùng đánh giá là không thành công, cũng có thể thông qua các phương án khác nhau để có được linh cảm cũng nên.
“Mày… đúng là… thôi được rồi!” Robert Parnell ngớ người, anh chỉ tiện mồn nói thôi, không ngờ thẳng cha ấy lại coi là thật, anh ta chép miệng, khuyên can với Thụy Sâm vô hiệu, anh cũng chẳng nghĩ ra được cách nào hơn, thằng bạn anh lần này có thể nói là quyết làm cho bằng được, xem ra nếu chưa húc vào tường hắn chưa chịu quay đầu.
"Theo các thông tin tình báo về lực lượng đồn trú tại Trân Châu Cảng hiện nay, nếu tập kết hạm đội 7 của tướng quân Martin, hạm đội của chúng ta, còn có hạm đội hỗn hợp của tàu Người Giải Phóng, cùng với thái không mẫu hạm Người Thách Đấu vừa mới đóng xong. Nhân cơ hội Trân Châu Cảng không có sự yểm trợ của pháo chủ lực. Có lẽ cũng không phải không thể hạ nó, nhưng mà......" thiếu tá Wilson do dự một hồi rồi nói.
" Bất quá. Chúng ta sẽ phải trả cái giá nào? Để tôi nói thay luôn cho." thiếu tá Soros giành trước nói," Còn có, cho dù hạm đội chúng ta tập kết, hạm đội Đế Quốc sẽ ở đâu? Không tính các chiến hạm đang ở trong cảng sửa chữa, hạm đội đồn trú còn có ba chiếc thái không mẫu hạm và bốn chiến liệt hạm, đó là thái không mẫu hạm tiêu chuẩn đấy, mỗi chiếc đều mang nhiều hơn các thái không mẫu hạm tốc độ cao của chúng ta một liên đội chiến đấu cơ, cho dù chúng ta có ưu thế về chất lượng của Tia Chớp, nhưng Đế Quốc còn có thể được chiến đấu cơ của Trân Châu Cảng chi viện, theo tôi thấy, chúng ta có thể đột phá hạm đội để tới gần căn cứ, cũng đã xem như kỳ tích, chính diện tác chiến, chúng ta có bao nhiêu phần nắm chắc?"
"Cái này...... trước đây hạm đội 7 không phải đã từng dụ đại bộ phận hạm đội ở Trân Châu Cảng ra ngoài sao? Chúng ta có thể lại dụ chúng ra một lầ nữa."
" Nói nghe thì dễ." thiếu tá Khải Ân chen vào," Không phái ra một hạm đội chính quy, hạm đội Đế Quốc sẽ dễ dàng mắc mưu? Hạm đội 7 có lẽ còn khả dĩ, nhưng nếu hạm đội 7 dùng làm mồi nhử, Trân Châu Cảng cố nhiên thiếu hạm đội, nhưng chúng ta cũng không có hạm đội 7, không có nó chúng ta còn có thể làm gì?"
" Có thể chặt đứt tuyến tiếp viện cho Trân Châu Cảng? Nó dù sao cũng không phải là căn cứ sản sinh lương thực, nhân viên cũng cần ăn."
" Không có khả năng, chúng ta nhiều lắm cũng chỉ có thể quấy rầy hậu phương của Đế Quốc, yếu muốn hoàn toàn chặt đứt tuyến tiếp viện cho Trân Châu Cảng, chỉ bằng lực lượng hiện có là không thể, ấy là chưa nói nói, căn cứ dù sao cũng có dự trữ ít nhất có thể dùng hơn một năm, đợi đến lúc đó, phỏng chừng chúng ta cũng không cần nghĩ đến chuyện tiến công Trân Châu Cảng nữa." Phi Luân lắc đầu, sau khi nói chuyện với phu nhân Almeida, cô hiểu rõ, vấn đề khi đó có lẽ là xây dựng lại tổng bộ ở đâu.
"Hoặc là, chúng ta tìm khối vẫn thạch cực lớn, lắp động cơ, để cho nó đâm thẳng vào Trân Châu Cảng, làm một nhát cả hai cùng chết."
" Chủ ý này không tồi, nhưng vẫn thạch không phải là chiến hạm, khống chế đường bay là một vấn đề lớn, hơn nữa, để phá hủy Trân Châu Cảng cần một khối vẫn thạch cỡ nào? Nó cần bao nhiêu động cơ ion? Nhớ kỹ rằng, dù sao cũng không thể quá nhỏ, nếu không thì thà để tàu Đại Thiên Sứ làm một cú hy sinh anh dũng còn hơn, bớt được nhiều việc."
" Còn có một vấn đề, ở thiên hà Shangri-La Blue, dưới con mắt của Đế Quốc, không thể làm được chuyện đó, nếu tiến hành cải tạo vẫn thạch ở thiên hà khác, vậy có thể cho tôi biết, một khối đá lớn như vậy thì cần những gì để cho nó có thể xuyên qua cổng siêu không gian? Cần bao nhiêu động cơ xuyên siêu không gian nữa?"
" Đúng rồi, cho dù có thể đưa đến thiên hà Shangri-La Blue, Đế Quốc khẳng định sẽ phát hiện từ xa? Khi nó bay về hướng căn cứ, chúng ta làm thế nào có thể phòng bị Đế Quốc công kích có hiệu quả? Đế Quốc không cần đánh nát vẫn thạch, chỉ cần phá huỷ mấy động cơ ion, tảng vân thạch sẽ lệch khỏi quỹ đạo, lúc đó coi như công sức của chúng ta đổ hết xuống sông xuống biển."
" Quên đi quên đi, coi như tôi chưa nói."
" Tôi xem, rõ ràng là..........."
Liên tục vài cái phương án và giả thiết đưa ra, rồi liên tiếp bị phủ quyết. Trong một thoáng căn phòng chìm trong yên lặng.
" Phi Luân, chị thấy, tiến công chính diện, đối kháng với chủ lực Đế Quốc không phải là ý hay, cho dù là tập kích bất ngờ, khả năng thành công cũng rất nhỏ. Thậm chí nếu thành công, cái giá phải trả cũng rất lớn. Chị nghĩ có một câu. Thành lũy, dễ dàng nhất là công phá từ trong nội bộ, nhân loại suốt mấy ngàn năm phát triển đã xác định điều này là đúng, chị nghĩ, tốt nhất vẫn chúng ta nghĩ theo phương diện này." Sonia nhẹ giọng nói, từ trước cô không lên tiếng, chỉ ngồi nghe. Vừa nghe cô vừa đánh giá kết quả, càng lúc Sonia càng khẳng định tấn công chính diện sẽ không ăn thua.
"Ý kiến hay, tôi đồng ý với ý kiến của thiếu tá Dương, chúng ta nghĩ xem, liệu có thể dùng cách như trong kế hoạch Cáo Lửa, tìm một mật mã cũ, trang bị một quả bom có uy lực lớn lên tàu, trà trộn vào trong căn cứ rồi cho nổ." Một người nói.
"Như thế gọi là vào trong? Ông bạn hiểu thật đúng là...... Còn nữa, phá hủy căn cứ không phải là phá hủy một chiến hạm, ông bạn qua Trân Châu Cảng bao giờ chưa? Căn cứ lớn thế nào có ông bạn có biết không? Bên trong nó có thể chứa vài chiến hạm đồng thời tiến hành duy tu, thậm chí còn có thể có thể có cả một day chuyền sản xuất chiến đấu cơ! Cần bom cỡ nào? Hệ thống kiểm tra an toàn của căn cứ để làm đồ chơi sao? Hay ông bạn nghĩ Đế Quốc lắp đặt các cảm biến đủ kiểu để cho vui? Nếu đem bom vào dễ thế......" thiếu tá Thuler bĩu môi lắc đầu.
" Nếu không đưa bom được, chúng ta cho đội đột kích trà trộn vào đi, tìm cách tiến vào bộ tư lệnh khống chế được chỉ huy căn cứ, hoặc là phóng khí thôi miên vào hệ thống thông gió, khiến cho đối phương mất sức chiến đấu, thế nào?"
"Từ từ… Từ từ…, S..T..O..P H..E..R..E! Ông anh xem tiểu thuyết huyễn huyễn tẩu hỏa nhập ma rồi. Hay ông anh muốn thằng em tự sát cho nhanh? Đội đột kích Bạo Phong tổng cộng có bao nhiêu người? Trân Châu Cảng lớn như vậy, có bao nhiêu tiểu đoàn vệ binh? Khống chế sĩ quan chỉ huy dễ dàng như vậy sao? Không tới bộ tư lệnh, đã bị phát hiện mang vũ khí trên người rồi, nếu chúng ta phải nộp vũ khí mới được vào thì sao? Không giao ra thì bằng mấy khẩu súng nhỏ, muốn bọn em đối phó với số lượng vệ binh gấp trăm lần? Cái gã sĩ quan chỉ huy tính cách như thế nào? Nếu hắn sống chết không chịu khuất phục, chúng ta sẽ làm cái gì bây giờ? Phóng ra khí độc thôi miên? Nói cho mà nghe, hệ thống thông gió là một phần của hệ thống khống chế hoàn cảnh sống, ông anh quên hệ thống giám sát của nó hả, mặt khác, hệ thống khống chế hoàn cảnh sống được cấu trúc độc lập và phân tán nhằm bảo đảm sẽ vì một nơi phát sinh sự cố mà ảnh hưởng đến toàn căn cứ......" Thượng úy Turner thiếu chút nữa nhảy dựng lên, đừng thấy anh ta từ khi ngồi họp tới nay vẫn rất ít lên tiếng, nhưng đề cập đến chuyện môn của anh ta thì một chút cũng không chậm lý do liên tiếp đưa ra, tựa hồ là vô tận.
".........."
Phi Luân khẽ thở dài một cái, nói nửa ngày, vẫn không có một phương án nào nghe có vẻ khả thi một chút, tấn công Trân Châu Cảng, vẫn đang là một vấn đề xa với không thể thành hiện thực, nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu dễ dàng đối phó với nó, Đồng Minh đã sớm hạ thủ, Trân Châu Cảng cũng sẽ không trở thành căn cứ đầu mối then chốt của Đế Quốc ở khu vực này.
Cô gái bỗng nhiên cảm thấy là lạ, dường như thiếu một cái gì đó, rất nhanh cô nhận ra, đúng vậy, thiếu giọng nói của một kẻ đáng ghét, đáng ghét nhưng quan trọng.
Liếc mắt sang trái, quả nhiên, Thụy Sâm đang cúi đầu, tập trung viết lách hay vẽ cái gì đó, sự tranh luận và phiền não của mọi người, có vẻ như không ảnh hưởng gì đến anh chàng, sự tập trung hoàn toàn dồn vào cây bút và tờ giấy.
" Thụy Sâm?" Phi Luân nhẹ nhàng gọi một tiếng, thấy anh chàng hoàn toàn không chú ý tới, cô gái lại cao giọng gọi một tiếng "Thụy Sâm!"
Đột nhiên mọi người trở nên im lặng, mọi ánh mắt đều nhìn về phía cái gã vẫn im lặng, cái gã đã từng sáng tạo kỳ tích.
" A… Ơ…, Phi Luân," Thụy Sâm như vừa bừng tỉnh, ngơ ngác nhìn bốn phía," Làm sao vậy, mọi người, trên mặt tôi có vết bẩn à?"
" Không có, chỉ là, mọi người muốn nghe xem, anh có phương án gì hay không?" Phi Luân thay mặt mọi người hỏi, đầy hy vọng.
"A… A, trước mắt tạm thời không có." Thụy Sâm chần chờ một hồi rồi lắc đầu.
"Thật ư….?" Cô gái nhìn không chớp mắt vào mặt người yêu, tất cả mọi người chẳng ai tin lời Thụy Sâm, ai cũng thấy được sự chần chờ của anh ta.
"Ấy… Ấy… Mọi người có cần nhìn kiểu đó không, cứ như muốn đem tớ ra ăn thịt vậy, tớ sợ......"
………………………….
"Được rồi… được rồi, sợ các người luôn, tôi quả thật có một ý." Thụy Sâm đem kia tờ giấy gập cẩn thận lại, bỏ vào túi ngực." Nhưng trước hết tôi còn muốn tìm một người, hỏi mấy vấn đề đã."
/346
|