" Thụy Sâm, em ngạc nhiên là từ khi nào anh nghĩ đến dùng cách đó? Lúc trước nhìn anh còn bộ dáng vò đầu bứt tai không biết làm sao" Phi Luân tò mò hỏi.
Đây là một phòng ăn nhỏ những tao nhã, dưới ánh sáng dìu dịu của những ngọn đèn nhỏ, không khí có vẻ ấm áp và lãng mạn, căn phòng ở trong một vườn hoa trên không có tên là nhà hàng Nhã Vận, đây cũng là khu vực giải trí duy nhất ở tổng bộ Đồng Minh.
Từ biệt tiến sĩ Li Puman, bọn họ đến nơi này, tuy rằng không có hẹn trước, nhưng vừa thấy ba người trong quân phục với quân hàm cấp tá và quân hiệu, nhân viên phục vụ lập tức đưa bọn họ vào trong gian phòng tốt nhất.
Ở Đồng Minh, có tư cách đeo quân hiệu thuyền trưởng thái không mẫu hạm cũng không có bao nhiêu người.
"Khi nào thì? Kỳ thật cũng không bao lâu, anh mới liền nghĩ ra ở hội nghị." Thụy Sâm nhẹ nhàng nâng chiếc cốc có chân dài, dưới ánh sáng, ly rượu vang màu hồng lấp lánh như một khối rubi, rượu ở đây ngon hơn hẳn so với trạm không gian KZJ-11, trong vài năm nay, cùng với sự phát triển lớn mạnh, Đồng Minh cũng đã cải thiện tình trạng cung ứng rất nhiều, đương nhiên, nơi này là tổng bộ cũng là nguyên nhân chính.
Thụy Sâm nhẹ nhàng nhấm một ngụm rượu, tiếp tục nói," Đầu tiên phải cảm tạ Sonia, thành lũy dễ dàng nhất là công phá từ trong nội bộ, là những lời này đã khiến cho anh chú ý đến phương diện này."
"Em á?" Sonia chớp đôi hàng mi, hỏi lại."Vì sao lại nói như vậy, cho dù em không nói, những lời này kỳ thật mọi người đều biết."
" Đúng vậy, đều biết, anh lúc trước không phải không nghĩ tới phương án đó, nhưng rồi nhanh chóng chú ý tới chuyện tấn công chính diện, theo cách thông thường đánh hạ Trân Châu Cảng, vì cái gì?" Anh cười cười,"Ai cũng biết thành lũy dễ dàng nhất là công phá từ trong nội bộ , vì cái gì chúng ta dễ dàng bỏ quan nó mà chấp nhất tìm cách tấn công từ bên ngoài? Nguyên nhân là tàu Siri Lanka mang đến cho chúng ta tin tình báo, quả thật là một tin tức tốt, nhưng đồng thời, nó cũng vô ý dẫn ý nghĩ của chúng ta đi lệch hướng, đã có ưu thế, vì cái gì không lợi dụng ưu thế đó?"
"Dù vậy, sau này chúng ta cũng thảo luận xem công kích từ nội bộ như thế nào. Nhưng không có người nào có thể nghĩ đến lợi dụng tin tức đó, có mỗi anh nghĩ tới." Sonia thở dài.
" Không phải chỉ có mình anh nghĩ đến, mà là anh nghĩ đến điểm này trước" Thụy Sâm sửa lại " Chỉ cần có ý nghĩ, mọi người đều là người thông minh, sớm hay muộn có ai đó sẽ nghĩ đến điểm này."
Thụy Sâm nhún nhún vai," Anh chỉ là có ấn tượng đặc biệt với tin tức từ tàu Siri Lanka cho nên mới là người đầu tiên lần theo hướng này. Khi mọi người nhắc tới việc đưa một quả bom vào, anh đã nghĩ, nếu bàn về uy lực. pháo chủ lực có uy lực lớn hơn không? Nếu để cho nó nã một phát vào căn cứ thì sẽ thế nào? Khi chuẩn bị phương án anh đã đọc các thông tin liên quan đến uy lực và kết cấu cơ bản của khẩu pháo, ta cũng biết chúng ta bắt được các linh kiện duy tu lắp ráp cho nó, trong đó có một kiện đánh số CX-67324-5F, anh nghĩ, chúng ta có lẽ có thể sử dụng được nó, tuy rằng lúc ấy không mấy tin tưởng, nhưng hai người vừa rồi cũng nghe tiến sĩ Li Puman nói, ông cho rằng có thể làm."
"Nhưng anh đã tính xem đưa nó vào căn cứ như thế nào để khiến người ta không nghi ngờ chưa?"
"Đương nhiên, toàn bộ kế hoạch cần phân tích toàn diện các loại khả năng, tuần dương hạm Siri Lanka cùng với tàu Bảo Lũy bị tập kích là chuyện mà Đế Quốc ai cũng biết, Trân Châu Cảng đương nhiên không ngoại lệ, chỉ cần chiếc tuần dương hạm vừa xuất hiện ở trước mặt, vô luận chúng ta có che đậy thế nào cũng sẽ khiến đối phương hoài nghi và tiếp đó là quá trình thẩm tra nghiêm ngặt, sửa các chi tiết ở đó không có khả năng qua mắt chúng. Nhưng, thay đổi cách nghĩ một chút, nếu ta làm chỉ huy ở Trân Châu Cảng, biết các linh kiện bị cướp, vũ khí lợi hại nhất của căn cứ-- pháo chủ lực ‘Ngọn giáo ba mũi’ vẫn không thể sử dụng như cũ, ta sẽ làm như thế nào?" anh cười cười nói "Chúng ta có thể đơn giản nói, nếu đã bị cướp thì thôi, quên đi, khẩu pháo này không cần cũng được? Để cho nó nằm đó chờ làm phế phẩm đi hay là chúng ta sẽ yêu cầu ngành hậu cần vận chuyển một cái khác để sửa chữa?"
"Thì ra là như vậy." Hai cái cô gái đều tỉnh ngộ," Anh nhắm vào quá trình vận chuyển."
" Đúng vậy, dùng cái chúng ta đã lấy đi đổi lại cái mới, đến lúc đó cứ để cho Đế Quốc khóc đi." Thụy Sâm đắc ý nói," Cái này kêu là thay đào đổi mận."
" Nhưng anh định đổi thế nào? Do đã có tiền lệ tập kích, lần vận chuyển này nhất định sẽ áp dụng các biện pháp nghiêm ngặt, các phương án bảo vệ an toàn nhiều hơn, vả lại, toàn bộ hành động lại không thể để cho Đế Quốc phát giác, chỉ cần Đế Quốc có hoài nghi, coi như xôi hỏng bỏng không." Sonia nhíu mày, điều này chẳng phải là chuyện dễ dàng gì.
"Cho nên tiến sĩ cũng nói, đây là một chỗ khó." Thụy Sâm đau đầu nói," Anh bây giờ còn chưa nghĩ được, chúng ta cần càng nhiều tin tình báo càng tốt, nhưng bất luận như thế nào, lén lút đổi một kiện phụ tùng so với trực tiếp đưa bom tiến vào căn cứ, hoặc trực tiếp tiến công căn cứ đều dễ hơn nhiều."
"Đến lúc đó nhất định cần mọi người cùng giúp đỡ, nhưng, hôm nay, chúng ta không nói về công việc nữa, việc cải tạo của tiến sĩ vẫn cần thời gian, ngày mai chúng ta bàn lại cũng không muộn, hiện tại mọi người cứ hưởng thụ một chút, được không?"
Thụy Sâm nhẹ nhàng nâng ly rượu lên, hai cô gái, một với nụ cười kiều diễm, một vẫn còn nét ngượng ngùng, liếc mắt nhìn nhau, đồng thời nâng ly.
" Đinh," Ba chiếc ly nhẹ nhàng chạm vào nhau......
--------------------------------------------------------
Có suy nghĩ chính xác, lại có Phi Luân và Sonia trợ giúp, có tiến sĩ Li Puman thuyết trình, ở hội nghị bí mật, Thụy Sâm giải thích với những người khác trong hạm đội không gặp chuyện gì phiền phức, phương án của anh dù sao cũng có tính khả thi cao hơn mọi người án đã có. Khó khăn đã đương nhiên nhưng không phải là không thể vượt qua. Một bản báo cáo mới nhanh chóng đuợc chuyển đến chỗ phu nhân Almeida, bà không những nhanh chóng đồng ý với ý kiến của họ mà còn giao cho hạm đội độc lập cơ động số 5 trực tiếp thực hiện phương án, đồng thời đặt cho nó một cái tên hoành tráng “Lằn ranh sống chết.”
Từ cái tên cũng có thể thấy, kế hoạch này có tầm quan trọng thế nào đối với Đồng Minh, phu nhân Almeida đã giải thích cho Thụy Sâm tính quan trọng của nó, kế hoạch được đưa vào phạm vi ưu tiên số một. Toàn bộ tài nguyên và tiềm lực của Đồng Minh đểu dồn về đây, điều này khiến cho Thụy Sâm, với tư cách là người định phương án càng cảm thấy trách nhiệm của mình, anh tự nhủ nhất định không thể để cho có vấn đề nào xảy ra.
Cả hệ thống tình báo của Đồng Minh, khổng lồ và hiệu quả, được vận động hết công suất, các tin tình báo dồn dập truyền về căn phòng họp nhỏ trên tàu Đại Thiên Sứ, ở đó đã được liệt vào hàng tối một, không có thẻ đặc biệt, nói theo cách của Robert Parnell, một con ruồi cùng không thể vào.
Đương nhiên trên thái không mẫu hạm không có ruồi, nhưng Thụy Sâm hiểu sâu sắc rằng điểm mấu chốt của cả kế hoạch là tính bí mật và bất ngờ, hạ thủ ở nơi mà kẻ địch không ngờ tới, điểm quan trọng để đảm bảo thành công là giữ bí mật. Điều thừ hai còn quan trọng không chỉ với kẻ thù mà còn với cả đồng đội, đối với kẻ địch đương nhiên phải bảo mật, nhưng đối với bản thân người của mình cũng không thể nơi lỏng, đã có rất nhiều trường hợp tin tức bị tiết lộ chỉ vì những chuyện rất tình cờ, lịch sử đã chứng minh, đôi khi bản thân người tiết lộ cũng không biết mình đã vô ý truyền tin ra.
Thụy Sâm hiểu rằng nếu hành động còn chưa bắt đầu đã truyền đi khắp nơi, tin đồn thổi tràn lan thì có dùng ngón chân cũng có thể tưởng tượng kết quả sẽ ra sao, chỉ là một trường tai nạn. Do đó anh cẩn thận tuyển chọn những đối tượng để thông tin, dù có nhiều bộ phận cần phối hợp nhưng ai chỉ biết việc người ấy, cung cấp thông tin mà không hiểu vì sao, bọn họ không biết những chi tiết thậm chí còn không biết có một kế hoạch tên là “Lằn ranh sống chết” tồn tại, tất cả những người có liên quan đều bị cơ quan tình báo nhắc nhở, không được nói với bất kỳ ai, càng không được ghi chép lại hoặc lưu vào máy tính, bằng không sẽ phải chịu trách nhiệm.
Những nhân viên gạo cội giàu kinh nghiệm đoán được rằng sắp có một hoạt động quân sự quy mô lớn sắp diễn ra, là cái gì, họ không biết, nhưng từ quy mô và hoạt động bảo mật có thể thấy đó là một hoạt động khiến người ta hưng phấn và mong đợi…
Thụy Sâm cố gắng giảm tối thiểu số người biết về kế hoạch, chỉ một số rất ít người có liên quan mới biết toàn bộ chi tiết, đó cũng là yếu tố quan trọng để đảm bảo thành công.
Chỉ trong vài ngày, một phương án tác chiến chi tiết được đưa đến trước mặt phu nhân Almeida, sau đó ngay lập tức được chuyển đến hội đồng thẩm tra, hội đồng trong thời gian ngắn nhất phê duyệt nó…
Hạm đội độc lập cơ động số 5 chấm dứt nghỉ ngơi, ngay khi phương án giao lên, Phi Luân đã gọi mọi nhân viên về tàu sẵn sàng chờ lệnh…
Xưởng đóng tàu Newport News làm ngày làm đêm để sửa chữa chiếc tuần dương hạm nguyên là Siri Lanka, khi xuất xưởng chiếc tuần dương hạm lớp Quân Đao được mang tên mới là tàu Dũng Cảm, chính thức được đưa vào biên chế hạm đội độc lập cơ động số 5…
Trong những biện pháp an ninh nghiêm ngặt nhất, một chiếc rương lớn được bao bọc cần thận chuyển xuống tàu Đại Thiên Sứ ngay trong đêm, cùng với nó là một người đàn ông tóc bạc trắng cùng với hơn mười kỹ thuật viên…
Mờ sáng, khi mọi người còn đang ngủ, tàu Đại Thiên Sứ dưới sự yểm hộ của hai chiếc tuần dương hạm và ba chiếc khu trục hạm lén lút rời bến, hạm đội đi vội vã thậm chí cả đèn cũng không bật lên, còn hướng đi của nó, trừ vài người ra tiễn không ai biết…
Trong số những người đó có một vị phu nhân trong bộ váy trắng quen thuộc, phong thái tao nhã, bà cứ đứng đó, mãi đến khi hạm đội đi khuất tầm mắt mới thôi, trong ánh mắt của bà gửi theo sự tin cậy và mong đợi…
Đây là một phòng ăn nhỏ những tao nhã, dưới ánh sáng dìu dịu của những ngọn đèn nhỏ, không khí có vẻ ấm áp và lãng mạn, căn phòng ở trong một vườn hoa trên không có tên là nhà hàng Nhã Vận, đây cũng là khu vực giải trí duy nhất ở tổng bộ Đồng Minh.
Từ biệt tiến sĩ Li Puman, bọn họ đến nơi này, tuy rằng không có hẹn trước, nhưng vừa thấy ba người trong quân phục với quân hàm cấp tá và quân hiệu, nhân viên phục vụ lập tức đưa bọn họ vào trong gian phòng tốt nhất.
Ở Đồng Minh, có tư cách đeo quân hiệu thuyền trưởng thái không mẫu hạm cũng không có bao nhiêu người.
"Khi nào thì? Kỳ thật cũng không bao lâu, anh mới liền nghĩ ra ở hội nghị." Thụy Sâm nhẹ nhàng nâng chiếc cốc có chân dài, dưới ánh sáng, ly rượu vang màu hồng lấp lánh như một khối rubi, rượu ở đây ngon hơn hẳn so với trạm không gian KZJ-11, trong vài năm nay, cùng với sự phát triển lớn mạnh, Đồng Minh cũng đã cải thiện tình trạng cung ứng rất nhiều, đương nhiên, nơi này là tổng bộ cũng là nguyên nhân chính.
Thụy Sâm nhẹ nhàng nhấm một ngụm rượu, tiếp tục nói," Đầu tiên phải cảm tạ Sonia, thành lũy dễ dàng nhất là công phá từ trong nội bộ, là những lời này đã khiến cho anh chú ý đến phương diện này."
"Em á?" Sonia chớp đôi hàng mi, hỏi lại."Vì sao lại nói như vậy, cho dù em không nói, những lời này kỳ thật mọi người đều biết."
" Đúng vậy, đều biết, anh lúc trước không phải không nghĩ tới phương án đó, nhưng rồi nhanh chóng chú ý tới chuyện tấn công chính diện, theo cách thông thường đánh hạ Trân Châu Cảng, vì cái gì?" Anh cười cười,"Ai cũng biết thành lũy dễ dàng nhất là công phá từ trong nội bộ , vì cái gì chúng ta dễ dàng bỏ quan nó mà chấp nhất tìm cách tấn công từ bên ngoài? Nguyên nhân là tàu Siri Lanka mang đến cho chúng ta tin tình báo, quả thật là một tin tức tốt, nhưng đồng thời, nó cũng vô ý dẫn ý nghĩ của chúng ta đi lệch hướng, đã có ưu thế, vì cái gì không lợi dụng ưu thế đó?"
"Dù vậy, sau này chúng ta cũng thảo luận xem công kích từ nội bộ như thế nào. Nhưng không có người nào có thể nghĩ đến lợi dụng tin tức đó, có mỗi anh nghĩ tới." Sonia thở dài.
" Không phải chỉ có mình anh nghĩ đến, mà là anh nghĩ đến điểm này trước" Thụy Sâm sửa lại " Chỉ cần có ý nghĩ, mọi người đều là người thông minh, sớm hay muộn có ai đó sẽ nghĩ đến điểm này."
Thụy Sâm nhún nhún vai," Anh chỉ là có ấn tượng đặc biệt với tin tức từ tàu Siri Lanka cho nên mới là người đầu tiên lần theo hướng này. Khi mọi người nhắc tới việc đưa một quả bom vào, anh đã nghĩ, nếu bàn về uy lực. pháo chủ lực có uy lực lớn hơn không? Nếu để cho nó nã một phát vào căn cứ thì sẽ thế nào? Khi chuẩn bị phương án anh đã đọc các thông tin liên quan đến uy lực và kết cấu cơ bản của khẩu pháo, ta cũng biết chúng ta bắt được các linh kiện duy tu lắp ráp cho nó, trong đó có một kiện đánh số CX-67324-5F, anh nghĩ, chúng ta có lẽ có thể sử dụng được nó, tuy rằng lúc ấy không mấy tin tưởng, nhưng hai người vừa rồi cũng nghe tiến sĩ Li Puman nói, ông cho rằng có thể làm."
"Nhưng anh đã tính xem đưa nó vào căn cứ như thế nào để khiến người ta không nghi ngờ chưa?"
"Đương nhiên, toàn bộ kế hoạch cần phân tích toàn diện các loại khả năng, tuần dương hạm Siri Lanka cùng với tàu Bảo Lũy bị tập kích là chuyện mà Đế Quốc ai cũng biết, Trân Châu Cảng đương nhiên không ngoại lệ, chỉ cần chiếc tuần dương hạm vừa xuất hiện ở trước mặt, vô luận chúng ta có che đậy thế nào cũng sẽ khiến đối phương hoài nghi và tiếp đó là quá trình thẩm tra nghiêm ngặt, sửa các chi tiết ở đó không có khả năng qua mắt chúng. Nhưng, thay đổi cách nghĩ một chút, nếu ta làm chỉ huy ở Trân Châu Cảng, biết các linh kiện bị cướp, vũ khí lợi hại nhất của căn cứ-- pháo chủ lực ‘Ngọn giáo ba mũi’ vẫn không thể sử dụng như cũ, ta sẽ làm như thế nào?" anh cười cười nói "Chúng ta có thể đơn giản nói, nếu đã bị cướp thì thôi, quên đi, khẩu pháo này không cần cũng được? Để cho nó nằm đó chờ làm phế phẩm đi hay là chúng ta sẽ yêu cầu ngành hậu cần vận chuyển một cái khác để sửa chữa?"
"Thì ra là như vậy." Hai cái cô gái đều tỉnh ngộ," Anh nhắm vào quá trình vận chuyển."
" Đúng vậy, dùng cái chúng ta đã lấy đi đổi lại cái mới, đến lúc đó cứ để cho Đế Quốc khóc đi." Thụy Sâm đắc ý nói," Cái này kêu là thay đào đổi mận."
" Nhưng anh định đổi thế nào? Do đã có tiền lệ tập kích, lần vận chuyển này nhất định sẽ áp dụng các biện pháp nghiêm ngặt, các phương án bảo vệ an toàn nhiều hơn, vả lại, toàn bộ hành động lại không thể để cho Đế Quốc phát giác, chỉ cần Đế Quốc có hoài nghi, coi như xôi hỏng bỏng không." Sonia nhíu mày, điều này chẳng phải là chuyện dễ dàng gì.
"Cho nên tiến sĩ cũng nói, đây là một chỗ khó." Thụy Sâm đau đầu nói," Anh bây giờ còn chưa nghĩ được, chúng ta cần càng nhiều tin tình báo càng tốt, nhưng bất luận như thế nào, lén lút đổi một kiện phụ tùng so với trực tiếp đưa bom tiến vào căn cứ, hoặc trực tiếp tiến công căn cứ đều dễ hơn nhiều."
"Đến lúc đó nhất định cần mọi người cùng giúp đỡ, nhưng, hôm nay, chúng ta không nói về công việc nữa, việc cải tạo của tiến sĩ vẫn cần thời gian, ngày mai chúng ta bàn lại cũng không muộn, hiện tại mọi người cứ hưởng thụ một chút, được không?"
Thụy Sâm nhẹ nhàng nâng ly rượu lên, hai cô gái, một với nụ cười kiều diễm, một vẫn còn nét ngượng ngùng, liếc mắt nhìn nhau, đồng thời nâng ly.
" Đinh," Ba chiếc ly nhẹ nhàng chạm vào nhau......
--------------------------------------------------------
Có suy nghĩ chính xác, lại có Phi Luân và Sonia trợ giúp, có tiến sĩ Li Puman thuyết trình, ở hội nghị bí mật, Thụy Sâm giải thích với những người khác trong hạm đội không gặp chuyện gì phiền phức, phương án của anh dù sao cũng có tính khả thi cao hơn mọi người án đã có. Khó khăn đã đương nhiên nhưng không phải là không thể vượt qua. Một bản báo cáo mới nhanh chóng đuợc chuyển đến chỗ phu nhân Almeida, bà không những nhanh chóng đồng ý với ý kiến của họ mà còn giao cho hạm đội độc lập cơ động số 5 trực tiếp thực hiện phương án, đồng thời đặt cho nó một cái tên hoành tráng “Lằn ranh sống chết.”
Từ cái tên cũng có thể thấy, kế hoạch này có tầm quan trọng thế nào đối với Đồng Minh, phu nhân Almeida đã giải thích cho Thụy Sâm tính quan trọng của nó, kế hoạch được đưa vào phạm vi ưu tiên số một. Toàn bộ tài nguyên và tiềm lực của Đồng Minh đểu dồn về đây, điều này khiến cho Thụy Sâm, với tư cách là người định phương án càng cảm thấy trách nhiệm của mình, anh tự nhủ nhất định không thể để cho có vấn đề nào xảy ra.
Cả hệ thống tình báo của Đồng Minh, khổng lồ và hiệu quả, được vận động hết công suất, các tin tình báo dồn dập truyền về căn phòng họp nhỏ trên tàu Đại Thiên Sứ, ở đó đã được liệt vào hàng tối một, không có thẻ đặc biệt, nói theo cách của Robert Parnell, một con ruồi cùng không thể vào.
Đương nhiên trên thái không mẫu hạm không có ruồi, nhưng Thụy Sâm hiểu sâu sắc rằng điểm mấu chốt của cả kế hoạch là tính bí mật và bất ngờ, hạ thủ ở nơi mà kẻ địch không ngờ tới, điểm quan trọng để đảm bảo thành công là giữ bí mật. Điều thừ hai còn quan trọng không chỉ với kẻ thù mà còn với cả đồng đội, đối với kẻ địch đương nhiên phải bảo mật, nhưng đối với bản thân người của mình cũng không thể nơi lỏng, đã có rất nhiều trường hợp tin tức bị tiết lộ chỉ vì những chuyện rất tình cờ, lịch sử đã chứng minh, đôi khi bản thân người tiết lộ cũng không biết mình đã vô ý truyền tin ra.
Thụy Sâm hiểu rằng nếu hành động còn chưa bắt đầu đã truyền đi khắp nơi, tin đồn thổi tràn lan thì có dùng ngón chân cũng có thể tưởng tượng kết quả sẽ ra sao, chỉ là một trường tai nạn. Do đó anh cẩn thận tuyển chọn những đối tượng để thông tin, dù có nhiều bộ phận cần phối hợp nhưng ai chỉ biết việc người ấy, cung cấp thông tin mà không hiểu vì sao, bọn họ không biết những chi tiết thậm chí còn không biết có một kế hoạch tên là “Lằn ranh sống chết” tồn tại, tất cả những người có liên quan đều bị cơ quan tình báo nhắc nhở, không được nói với bất kỳ ai, càng không được ghi chép lại hoặc lưu vào máy tính, bằng không sẽ phải chịu trách nhiệm.
Những nhân viên gạo cội giàu kinh nghiệm đoán được rằng sắp có một hoạt động quân sự quy mô lớn sắp diễn ra, là cái gì, họ không biết, nhưng từ quy mô và hoạt động bảo mật có thể thấy đó là một hoạt động khiến người ta hưng phấn và mong đợi…
Thụy Sâm cố gắng giảm tối thiểu số người biết về kế hoạch, chỉ một số rất ít người có liên quan mới biết toàn bộ chi tiết, đó cũng là yếu tố quan trọng để đảm bảo thành công.
Chỉ trong vài ngày, một phương án tác chiến chi tiết được đưa đến trước mặt phu nhân Almeida, sau đó ngay lập tức được chuyển đến hội đồng thẩm tra, hội đồng trong thời gian ngắn nhất phê duyệt nó…
Hạm đội độc lập cơ động số 5 chấm dứt nghỉ ngơi, ngay khi phương án giao lên, Phi Luân đã gọi mọi nhân viên về tàu sẵn sàng chờ lệnh…
Xưởng đóng tàu Newport News làm ngày làm đêm để sửa chữa chiếc tuần dương hạm nguyên là Siri Lanka, khi xuất xưởng chiếc tuần dương hạm lớp Quân Đao được mang tên mới là tàu Dũng Cảm, chính thức được đưa vào biên chế hạm đội độc lập cơ động số 5…
Trong những biện pháp an ninh nghiêm ngặt nhất, một chiếc rương lớn được bao bọc cần thận chuyển xuống tàu Đại Thiên Sứ ngay trong đêm, cùng với nó là một người đàn ông tóc bạc trắng cùng với hơn mười kỹ thuật viên…
Mờ sáng, khi mọi người còn đang ngủ, tàu Đại Thiên Sứ dưới sự yểm hộ của hai chiếc tuần dương hạm và ba chiếc khu trục hạm lén lút rời bến, hạm đội đi vội vã thậm chí cả đèn cũng không bật lên, còn hướng đi của nó, trừ vài người ra tiễn không ai biết…
Trong số những người đó có một vị phu nhân trong bộ váy trắng quen thuộc, phong thái tao nhã, bà cứ đứng đó, mãi đến khi hạm đội đi khuất tầm mắt mới thôi, trong ánh mắt của bà gửi theo sự tin cậy và mong đợi…
/346
|