Canteen
- Hi Kris
Khang vui vẻ chào Kris rồi ngồi xuống cạnh nó
- Không ai hoan nghênh anh đâu, đi dùm đi
Lin vừa đút củ cà rốt vào miệng vừa nhăn mặt nói
- Cả tuần nay cô chỉ nói được thế thôi sao (ghét quá nên Khang đổi cách xưng hô luôn)
- Phải, đối với thứ mặt dầy như anh cả tuần đều đến ăn chung dù không ai mời thì nói một câu nhiều lần mới thấm
- Cô cũng là cái thứ chậm tiến hóa thôi suốt tuần chỉ tiêu hóa được mỗi củ cà rốt
- Vẫn còn hơn anh đấy đồ vượn người
- ‘*%#$%$%
- ‘*(‘^%%%##$%$##@$’*
Suốt tuần bắt đầu đi học lại Kris đã luôn phải chịu đựng 2 con người kia “cắn xé” lẫn nhau. Tuy nó cũng chẳng quan tâm gì nhưng lỗ tai thì bị tổn thương nặng nề. Giờ nó đã hiểu vì sao cứ có 2 tên này thì Phong lại biến mất tăm….
Tiếng động làm Kris ngước lên nhìn. Khang và Lin sau khi đấu võ mồm không đã, Lin đã “chơi” nguyên dĩa súp vào áo của Khang, Khang cũng tức giận xịt tương ớt lên người Lin, thế là cả 2 “ẩu đả” qua lại, kết quả là những tiếng động vừa rồi, nhưng chói tai hơn hết chính là tiếng hét buốt đến tận óc…
- Này 2 em kia, nghĩ mình đang làm gì thế hả?
…của ông thầy nổi tiếng nghiêm nhất trường (đã xuất hiện ở chap 1). Chẳng nể nang ai, lão mắng xối xả vào cả 3, vì Kris ngồi giữa nên bị vạ lây luôn. Lão phạt cả 3 sau giờ học ở lại quét dọn nhà kho. Khi Lin giãy nảy lên phản đối thì lão cười đầy gian tà
- Không muốn quét nhà kho thì quét khu nhà cũ nhé
Lin lập tức nín bặt. Ai không biết khu nhà cũ nỗi tiếng vì bị ma ám. Không khí ghê rợn toát ra từ ngôi nhà khiến người đứng cách 100m đã cảm thấy buồn nôn khó chịu. Huống hồ khu nhà cũ nằm trong khuôn viên phía tây, sau dãy nhà H – vốn được dùng làm khu nhà giải phẫu của trường đại học Y trước đây. Sau khi chuyển nhượng cho E.K thì hiện giờ đã bị bỏ hoang.
Nhà kho
- A! bụi chết đi được – Lin rên rỉ
- Im đi, tại ai mà phải khổ thế này hả? – Khang bực bội trách móc
- %^$%#@@#
Lại bắt đầu nữa rồi
- Im lặng đi, làm cho nhanh để còn về sớm, trời tối rồi – Kris nói giọng lanh tanh
Cả 2 nín bặt. Phần vì thấy có lỗi phần vì Kris nói đúng. Thế là 2 đứa hì hục làm (Kris vô tư ngồi nghe nhạc vì nó hoàn toàn vô tội nên không có lý do gì phải chịu phạt). Lúc gần xong thì Lin chợt reo lên
- Này, xem tớ tìm được gì này
Kris đến gần Lin, Khang cũng bu lại. Trên tay Lin là một mẩu giấy báo đã ngả màu vàng ố
“ Họa báo năm 1995 ”. Kris như chạm phải nguồn điện, lập tức tập trung chú ý vào tờ báo
“Cuối năm 1995, một vụ hỏa hoạn xảy ra tại khu phòng học thí nghiệm, dẫn đến cái chết thương tâm của một em học sinh. Hiện vụ hỏa hoạn vẫn chưa xác định là do người hay sự cố gây nên. Phía cảnh sát vẫn tiếp tục tiến hành điều tra…”
- Àh hình như vụ này rùm beng lắm, báo chí hồi đó tốn cũng khá nhiều giấy mực – Khang nói
- Trường mình vẫn đồn sau vụ ấy oan hồn người học sinh kia không được siêu thoát nên vẫn còn luẩn quẩn đâu đó trong trường – Lin vừa nói vừa lấy tay xoa xoa 2 vai
- Ha, sợ rồi sao, đồ chết nhát
- Her, tôi sợ nhất là cái thứ đồng bóng như anh
- #$%@’**
- Đi thử không? – Kris chợt hỏi
- Sao? – 2 người kia ngưng sỉ vả nhau, quay lại nhìn nó đồng thanh
- Tớ không nghĩ đó là ý hay đâu Kris àh – Lin mặt méo xệ
- Anh không đồng ý đâu, chỗ đó cấu trúc đã bị hủy hoại rất nhiều, rất nguy hiểm – Khang tỏ vẻ nghiêm túc
Kris cười khẩy một cái rồi quay người bước đi
- Này sao cậu cười đểu thế? Khinh thường tớ àh? Sợ gì chứ, tớ đi – Lin chạy đuổi theo, nói giọng đầy tự tin
- Haizz, anh đi theo bảo vệ em – Khang cũng đuổi theo Kris
Chẳng qua Khang cũng không muốn Kris coi thường mình, vả lại con nhỏ chết nhát kia cũng đi không lẽ mình con trai mà không đi, nên Khang đành đi cùng
Kris mỉm cười đắc thắng. Dính bẫy hết rồi
- Khu phòng thí nghiệm năm đó bây giờ ở đâu? – Kris quay sang hỏi
Khang không trả lời. Lin đánh ực một tiếng rồi khó khăn nặn từng chữ
- Khu..nhà…cũ
- Khu…nhà….cũ
Lin vừa dứt lời thì một đợt gió ở đâu thổi qua làm nhỏ sởn cả gai óc. Kris vẫn bình thản bước đi. Khang tuy vẫn bước đều đều nhưng mắt ngó dáo dát ( teo rồi :) ) )
10 phút sau…
3 người đã đứng trước khu nhà cũ. Khu nhà quả không hổ danh bị ma ám. Những tàn tích từ lần hỏa hoạn 17 năm trước vẫn còn. Những bức tường cháy đen loang lổ, những mảnh thủy tinh vương ***, những cánh cửa mở tang hoang…
Khu nhà gồm 2 tầng, có dạng hình chữ U. Xung quanh cây cối đã chết trụi từ lâu, càng “giúp” cho khu nhà nổi bật lên giữa cảnh nền xơ xác. Từng đợt gió lạnh lại thổi, lùa qua những kẽ ngách trong tòa nhà, phát ra những âm thanh như đang rên rỉ..
Vừa nãy khi băng qua dãy H Lin đã run lắm rồi, giờ đứng trước khu nhà cũ nhỏ muốn quay đầu bỏ chạy ngay, nhưng phần vì tính tò mò, phần vì không dám (cái này nhiều hơn), nên đành đứng chôn chân tại đây
- Chúng ta nên về thôi. Trời tối quá rồi, ở lại đây rất nguy hiểm
Khang lên tiếng, khẽ xoa xoa 2 vai. Lin như vớ được “đồng đội”, cũng nhanh chóng hùa theo
- Phải đó Kris, khu nhà này đã bị cháy qua rồi, cấu trúc không còn chắc chắn nữa, nguy hiểm lắm
Kris không nói gì, ánh mắt chỉ nhìn xa xăm
- Vậy 2 người về trước đi – nó vẫn nói giọng đều đều, chân bước vào khu nhà
Đương nhiên sẽ không bao giờ có chuyện 2 người kia bỏ lại Kris mà về rồi. Nghe giọng nó quả quyết như vậy, Khang và Lin biết chắc không thể kéo được Kris về rồi, nên cũng miễn cưỡng bước vào theo.
Tiếng bước chân của 3 đứa vang lên đánh động dãy hành lang dài tĩnh mịch, rồi lại nhanh chóng rơi vào hư vô. Lin vừa bước đi vừa nín thở. Khang ngược lại càng bước càng thở mạnh hơn. Không biết từ lúc nào mà 3 người đi dính chùm vào nhau, nói đúng hơn là Khang và Lin bám lí nhí đằng sau Kris. Nó chợt cảm thấy buồn cười. thế là cố tình đi nhanh hơn, 2 người kia lập tức bước nhanh theo.
9 phút trôi qua nặng nề như 540 giây. Tụi nó đang đứng dưới chân cầu thang. Lin liên tục níu tay Kris ra hiệu đừng lên. Nó phớt lờ. Từng bước chân khẽ khàng bước lên, tiếng gỗ mục phát ra theo từng nhịp chân…
Đã lên đến tầng 2
Hành lang tầng 2 tối hơn nhiều, đâu đó còn thoảng mùi khét. Kris nhìn một lượt rồi định bước đi thì bị níu lại. Nó quay lại nhìn, hơi bất ngờ, nhưng nhanh chóng nhịn cười nói
- Đừng khóc
Lin ngơ ngác nhìn Kris, nhưng nó không nhìn nhỏ, mà nhìn…Khang. Lin cũng quay lại nhìn và suýt té ra cười nếu không phải nhỏ cũng đang sợ.
- Ai khóc đâu
Khang quay đi, mặt hơi đỏ ,mắt đã ngân ngấn, vì cậu sợ nhất là ma. Thế là hình tượng sụp đổ hoàn toàn. Lại còn trước mặt người con gái cậu thích và con nhỏ cậu ghét nữa chứ, càng nghĩ Khang càng muốn khóc. Nhìn khuôn mặt của Khang mà Kris không nhịn được, bất giác nở nụ cười. Lin và Khang đơ ngay lập tức, quên cả nỗi sợ mà ngây người ra ngắm. Đến khi thấy Kris đi được một đoạn rồi mới lạch bạch chạy theo
- Lại thấy nữa rồi – Lin nghĩ
- Lần đầu tiên mình thấy – Khang nghĩ
- ĐẸP QUÁ – cả 2 đồng thanh gào lên trong suy nghĩ (==’)
Nụ cười của Kris trong phút chốc làm cho 2 tên kia mê mẩn. Đến khi thấy nó dừng trước cửa phòng số 7 mới hoàn hồn
- Kris..àh, phòng này là…người học sinh đó…chết mà..
Lin khó nhọc nặn ra từng tiếng, từ từ nhỏ dần. Tay thì bấu chặt vào Khang. Cậu thì chẳng nói gì, chỉ nhìn “trăn trối” vào cánh cửa. Kris khẽ gật đầu ra chiều như đã biết, rồi cầm lấy nắm cửa khẽ xoay
Tiếng cửa khô khan vang lên, vọng lại trong khoảng không im ắng. 2 đứa kia không hẹn mà cùng che mắt lại, nín thở chờ đợi…cái gì đó.
Cửa mở toang. Kris nhìn vào trong. Tối thui. Không thấy gì cả. Nó không thích bóng tối. Đứng bên ngoài khoảng 2 phút. Mắt dần quen với bóng tối trong phòng. Kris từ từ bước vào…
Phòng có 6 cái bàn dài chia làm 3 dãy. Những ống nghiệm vỡ tứ tung. Căn phòng từng có người chết để lại một cảm giác rờn rợn. Gió lùa qua khung cửa thông hơi nhỏ ở sát trần nhà. Lạnh buốt…
9:30pm
Hàn Quốc đang bước vào cuối thu. Nhiệt độ liên tục hạ thấp. Hôm nay có lẽ khoảng 210C, thêm vào đó là những đợt gió thổi lạnh đến thấu xương. Vậy mà 3 con người kia lưng áo ướt đẫm mồ hôi. Lin và Khang không biết từ khi nào gạt qua mọi hận thù mà dính chặt vào nhau, chỉ dám đứng lấp ló ngoài cửa
Kris quan sát căn phòng, suy nghĩ gì đó
- Kris…về thôi
Khang cố gắng nói giọng nhỏ nhất có thể, gần như là năn nỉ, xem chừng nếu ở đây thêm phút nào chắc cậu khóc thiệt ấy chứ
Có tiếng động. Lin đang định nói hùa vào, chưa kịp mở miệng thì lời nói lập tức bị nuốt ngược vào trong. Cả 3 ngoái nhìn ra chỗ phát ra tiếng…
Tối thui
Không có gì cả
3 người vẫn giữ nguyên tư thế, nhìn chăm chăm vào khoảng tối đó. Không có một tiếng thở
Tiếng bước chân. Hướng về phía tụi nó. Đều đều. Ngày càng gần…
Im bặt
Không nghe tiếng gì nữa. Theo lẽ thường tình, trí tò mò luôn chiến thắng nỗi sợ. Kris bước ra hành lang. Vẫn sâu thẳm, tối đen và yên ắng, như thể tiếng bước chân kia chưa hề tồn tại hay đột nhiên mất hút trong không khí
- Là…người..học sinh.. đó đó
Lin nói như mếu, chân run bần bật. Khang nghe nhỏ nói thế mặt cũng tái xanh. Kris vẫn đứng yên nhìn hành lang dài hun hút. Không phải không sợ, mà vì nó là người tỉnh táo nhất trong 3 đứa ý thức được rằng những tiếng động đó không phải do ma gây ra. Điều khiến nó sợ chính là có người khác trong khu nhà này, và người đó không phải người tốt, như thế còn đáng sợ hơn bóng ma lẩn khuất nào đó. Trong bóng tối Kris không thể xác định được phương hướng chính xác, khả năng tự vệ cũng giảm đi nhiều, đó chính là điểm yếu của nó.
Có gì rơi xuống chân Kris. Vụn đá. Nó ngước lên trần nhà, có vài lỗ hổng, nhìn có vẻ như sắp sập đến nơi..
Lần này không phải tiếng vụn đá rớt nữa. Là tiếng bước chân. Nghe rất rõ, và, rất gần….
Cả 3 lại nín thở, dỏng tai lên nghe. Kris nhìn vào khoảng hành lang tối om, cái nhìn như muốn xuyên thủng màn đêm. Một dáng người dần xuất hiện
- Làm gì thế?
Giọng nói trầm ấm vang lên. Phong nhìn 3 người trước mặt. Khang mặt tái xanh sắp khóc. Lin bám víu vào Khang, đã khóc. Kris mặt căng thẳng nhìn mình chằm chằm. Trời lạnh mà cả 3 đều thi nhau chảy mồ hôi..
- Phong
Kris kêu khẽ rồi bay đến ôm chầm Phong, 2 người kia cũng lao đến ôm hắn
- Blue – Khang
- Anh Phong – Lin
Thấy Phong đến, 3 người dường như không còn sợ gì nữa. Phong hơi bất ngờ
- Bỏ ra – giọng lạnh tanh
Chỉ có Lin bỏ. 2 kẻ kia như chẳng quan tâm. Kris không nghe cũng đúng thôi vì câu đó không phải nói với nó, còn Khang, không những không thèm để ý mà còn bám chặt lấy Phong hơn
- Blue ơii, mày đến tao mừng quá !
Phong ngán ngẩm thở dài. Từ nhỏ đến giờ lúc nào cha mẹ Khang vắng nhà hay nhà cúp điện cậu đều ôm đồ qua nhà Phong ngủ, có khi ở lì cả tuần đến khi Phong bỏ nhà mình mà đi Khang mới chịu về. Nếu đến ở chung thôi thì Phong cũng chẳng quan tâm Khang ở bao lâu, nhưng đằng này cậu cứ nài nì đòi ngủ chung, Phong không chịu thì sáng dậy cũng thấy Khang nằm kế bên từ lúc nào…
Hồi tưởng lại những chuyện đó, Phong không biết tại sao có thể làm bạn được với “tên đàn bà” này (Khang trong suy nghĩ của Phong)
- Được rồi bỏ ra giùm đi
Đến khi Phong gần như dùng đến bạo lực Khang mới miễn cưỡng buông ra. Lúc này Kris và Lin nhìn cậu sững sờ. Khang mặc kệ. Lỡ mất hình tượng rồi thì mất thêm chút cũng chả sao…
- Sao đến đây? – Kris quay sang hỏi Phong
- Nó nhắn – nhìn Khang
- Ờ..tại tao nghĩ là sẽ có nguy hiểm gì nên mới…nhắn mày – Khang quay mặt đi nhìn láo liên
Hồi tưởng lại khi Khang nhắn cho Phong
Khi đi qua dãy H, không khí nặng nề khiến người ta sởn gai óc. Đâu đó trong dãy nhà còn vương mùi tử khí. Lin và Kris đã đi cách một đoạn phía trước, Khang vẫn bước chậm rãi nhưng mồ hôi đã túa ướt đẫm mái tóc màu nâu đồng. 2 tay đút vào túi quần, dáng vẻ vô cùng bình thản nhưng thực ra trong túi quần phải, đôi tay đang bấm tin nhắn thuần thục.
< “Khu nhà cũ. Cứu tao” – to Blue >
Sent
Lin phá ra cười sặc sụa
- Không ngờ anh chết nhát đến thế !!
- Tôi trời không sợ đất không sợ. Chỉ sợ…ma thôi – Khang cãi lại
- Hahaha, ai chẳng biết ma không có thực, chỉ có mấy đứa đầu đất mới sợ thôi… (nói vậy nhỏ cũng là đầu đất)
Lập tức im bặt. Tiếng động lạ hút hết sự chú ý. Phong khẽ nheo mắt nhìn vào khoảng tối trước mặt. Khang và Lin nhảy bổ ra sau lưng hắn và Kris..
Cả 4 người nhìn xuống chân. Gạch vụn. Rồi nhanh như cắt hướng mặt lên trần nhà
1 mảng trần lớn đổ xuống. tụi nó lập tức dạt qua 2 bên. Lại thêm một mảnh khác.
<Ầm ầm>
Xem ra “phạm vi” và “quy mô” rơi rớt ngày càng tăng. Sàn nhà nghiêng và có vẻ sắp không trụ nổi. Chúng nó lập tức chạy đến cầu thang
Bóng tối và hỗn loạn khiến cho việc đó khó hơn bình thường. Khi đến cầu thang thì gần như toàn bộ tầng 2 đang sập xuống. Lin và Khang chạy thoát được xuống dưới. Phong và Kris thì không
Hoang tàn
Khu nhà cũ vốn đã tàn tạ vô cùng, lúc này đây thì càng hoang phế. Bụi bay tứ tung, phủ lên màn đêm một làn khói màu xám . Toàn bộ dãy hành lang A của khu nhà cũ sụp đổ hoàn toàn
- Krissss
- Bluee
Khang và Lin thi nhau gọi, trong lòng đầy lo lắng
- Ở…đây..
Lin và Khang chạy nhanh đến chỗ phát ra tiếng nói, dùng sức bới đống gạch ra. Thấy Kris đang nằm đè lên Phong. Ngoài một số xây xát trên mặt thì không có gì nghiêm trọng. Cả 2 thở phào nhẹ nhõm, nằm vật ra thở
- Lần…thứ 3
Phong nhoẻn miệng cười ma mãnh, tay khẽ chạm vào vết thương trên mặt Kris. Nó chống cằm lên ngực hắn, cũng cười ma mãnh đáp lại
- Bị đè đến 3 lần, quá lời rồi
Phong cười hắt ra, đưa tay vuốt lại vài lọn tóc lòa xòa của Kris.
Chợt
Cánh tay hắn như bị rút hết sức, buông thõng xuống đất, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi
Kris kinh ngạc. Lập tức bật dậy
*
*
Máu
Máu loang đỏ chiếc áo thun trắng
*
Phong thở khó nhọc. Đôi mắt khẽ nhắm lại.
*
Nụ cười vụt tắt….
- Hi Kris
Khang vui vẻ chào Kris rồi ngồi xuống cạnh nó
- Không ai hoan nghênh anh đâu, đi dùm đi
Lin vừa đút củ cà rốt vào miệng vừa nhăn mặt nói
- Cả tuần nay cô chỉ nói được thế thôi sao (ghét quá nên Khang đổi cách xưng hô luôn)
- Phải, đối với thứ mặt dầy như anh cả tuần đều đến ăn chung dù không ai mời thì nói một câu nhiều lần mới thấm
- Cô cũng là cái thứ chậm tiến hóa thôi suốt tuần chỉ tiêu hóa được mỗi củ cà rốt
- Vẫn còn hơn anh đấy đồ vượn người
- ‘*%#$%$%
- ‘*(‘^%%%##$%$##@$’*
Suốt tuần bắt đầu đi học lại Kris đã luôn phải chịu đựng 2 con người kia “cắn xé” lẫn nhau. Tuy nó cũng chẳng quan tâm gì nhưng lỗ tai thì bị tổn thương nặng nề. Giờ nó đã hiểu vì sao cứ có 2 tên này thì Phong lại biến mất tăm….
Tiếng động làm Kris ngước lên nhìn. Khang và Lin sau khi đấu võ mồm không đã, Lin đã “chơi” nguyên dĩa súp vào áo của Khang, Khang cũng tức giận xịt tương ớt lên người Lin, thế là cả 2 “ẩu đả” qua lại, kết quả là những tiếng động vừa rồi, nhưng chói tai hơn hết chính là tiếng hét buốt đến tận óc…
- Này 2 em kia, nghĩ mình đang làm gì thế hả?
…của ông thầy nổi tiếng nghiêm nhất trường (đã xuất hiện ở chap 1). Chẳng nể nang ai, lão mắng xối xả vào cả 3, vì Kris ngồi giữa nên bị vạ lây luôn. Lão phạt cả 3 sau giờ học ở lại quét dọn nhà kho. Khi Lin giãy nảy lên phản đối thì lão cười đầy gian tà
- Không muốn quét nhà kho thì quét khu nhà cũ nhé
Lin lập tức nín bặt. Ai không biết khu nhà cũ nỗi tiếng vì bị ma ám. Không khí ghê rợn toát ra từ ngôi nhà khiến người đứng cách 100m đã cảm thấy buồn nôn khó chịu. Huống hồ khu nhà cũ nằm trong khuôn viên phía tây, sau dãy nhà H – vốn được dùng làm khu nhà giải phẫu của trường đại học Y trước đây. Sau khi chuyển nhượng cho E.K thì hiện giờ đã bị bỏ hoang.
Nhà kho
- A! bụi chết đi được – Lin rên rỉ
- Im đi, tại ai mà phải khổ thế này hả? – Khang bực bội trách móc
- %^$%#@@#
Lại bắt đầu nữa rồi
- Im lặng đi, làm cho nhanh để còn về sớm, trời tối rồi – Kris nói giọng lanh tanh
Cả 2 nín bặt. Phần vì thấy có lỗi phần vì Kris nói đúng. Thế là 2 đứa hì hục làm (Kris vô tư ngồi nghe nhạc vì nó hoàn toàn vô tội nên không có lý do gì phải chịu phạt). Lúc gần xong thì Lin chợt reo lên
- Này, xem tớ tìm được gì này
Kris đến gần Lin, Khang cũng bu lại. Trên tay Lin là một mẩu giấy báo đã ngả màu vàng ố
“ Họa báo năm 1995 ”. Kris như chạm phải nguồn điện, lập tức tập trung chú ý vào tờ báo
“Cuối năm 1995, một vụ hỏa hoạn xảy ra tại khu phòng học thí nghiệm, dẫn đến cái chết thương tâm của một em học sinh. Hiện vụ hỏa hoạn vẫn chưa xác định là do người hay sự cố gây nên. Phía cảnh sát vẫn tiếp tục tiến hành điều tra…”
- Àh hình như vụ này rùm beng lắm, báo chí hồi đó tốn cũng khá nhiều giấy mực – Khang nói
- Trường mình vẫn đồn sau vụ ấy oan hồn người học sinh kia không được siêu thoát nên vẫn còn luẩn quẩn đâu đó trong trường – Lin vừa nói vừa lấy tay xoa xoa 2 vai
- Ha, sợ rồi sao, đồ chết nhát
- Her, tôi sợ nhất là cái thứ đồng bóng như anh
- #$%@’**
- Đi thử không? – Kris chợt hỏi
- Sao? – 2 người kia ngưng sỉ vả nhau, quay lại nhìn nó đồng thanh
- Tớ không nghĩ đó là ý hay đâu Kris àh – Lin mặt méo xệ
- Anh không đồng ý đâu, chỗ đó cấu trúc đã bị hủy hoại rất nhiều, rất nguy hiểm – Khang tỏ vẻ nghiêm túc
Kris cười khẩy một cái rồi quay người bước đi
- Này sao cậu cười đểu thế? Khinh thường tớ àh? Sợ gì chứ, tớ đi – Lin chạy đuổi theo, nói giọng đầy tự tin
- Haizz, anh đi theo bảo vệ em – Khang cũng đuổi theo Kris
Chẳng qua Khang cũng không muốn Kris coi thường mình, vả lại con nhỏ chết nhát kia cũng đi không lẽ mình con trai mà không đi, nên Khang đành đi cùng
Kris mỉm cười đắc thắng. Dính bẫy hết rồi
- Khu phòng thí nghiệm năm đó bây giờ ở đâu? – Kris quay sang hỏi
Khang không trả lời. Lin đánh ực một tiếng rồi khó khăn nặn từng chữ
- Khu..nhà…cũ
- Khu…nhà….cũ
Lin vừa dứt lời thì một đợt gió ở đâu thổi qua làm nhỏ sởn cả gai óc. Kris vẫn bình thản bước đi. Khang tuy vẫn bước đều đều nhưng mắt ngó dáo dát ( teo rồi :) ) )
10 phút sau…
3 người đã đứng trước khu nhà cũ. Khu nhà quả không hổ danh bị ma ám. Những tàn tích từ lần hỏa hoạn 17 năm trước vẫn còn. Những bức tường cháy đen loang lổ, những mảnh thủy tinh vương ***, những cánh cửa mở tang hoang…
Khu nhà gồm 2 tầng, có dạng hình chữ U. Xung quanh cây cối đã chết trụi từ lâu, càng “giúp” cho khu nhà nổi bật lên giữa cảnh nền xơ xác. Từng đợt gió lạnh lại thổi, lùa qua những kẽ ngách trong tòa nhà, phát ra những âm thanh như đang rên rỉ..
Vừa nãy khi băng qua dãy H Lin đã run lắm rồi, giờ đứng trước khu nhà cũ nhỏ muốn quay đầu bỏ chạy ngay, nhưng phần vì tính tò mò, phần vì không dám (cái này nhiều hơn), nên đành đứng chôn chân tại đây
- Chúng ta nên về thôi. Trời tối quá rồi, ở lại đây rất nguy hiểm
Khang lên tiếng, khẽ xoa xoa 2 vai. Lin như vớ được “đồng đội”, cũng nhanh chóng hùa theo
- Phải đó Kris, khu nhà này đã bị cháy qua rồi, cấu trúc không còn chắc chắn nữa, nguy hiểm lắm
Kris không nói gì, ánh mắt chỉ nhìn xa xăm
- Vậy 2 người về trước đi – nó vẫn nói giọng đều đều, chân bước vào khu nhà
Đương nhiên sẽ không bao giờ có chuyện 2 người kia bỏ lại Kris mà về rồi. Nghe giọng nó quả quyết như vậy, Khang và Lin biết chắc không thể kéo được Kris về rồi, nên cũng miễn cưỡng bước vào theo.
Tiếng bước chân của 3 đứa vang lên đánh động dãy hành lang dài tĩnh mịch, rồi lại nhanh chóng rơi vào hư vô. Lin vừa bước đi vừa nín thở. Khang ngược lại càng bước càng thở mạnh hơn. Không biết từ lúc nào mà 3 người đi dính chùm vào nhau, nói đúng hơn là Khang và Lin bám lí nhí đằng sau Kris. Nó chợt cảm thấy buồn cười. thế là cố tình đi nhanh hơn, 2 người kia lập tức bước nhanh theo.
9 phút trôi qua nặng nề như 540 giây. Tụi nó đang đứng dưới chân cầu thang. Lin liên tục níu tay Kris ra hiệu đừng lên. Nó phớt lờ. Từng bước chân khẽ khàng bước lên, tiếng gỗ mục phát ra theo từng nhịp chân…
Đã lên đến tầng 2
Hành lang tầng 2 tối hơn nhiều, đâu đó còn thoảng mùi khét. Kris nhìn một lượt rồi định bước đi thì bị níu lại. Nó quay lại nhìn, hơi bất ngờ, nhưng nhanh chóng nhịn cười nói
- Đừng khóc
Lin ngơ ngác nhìn Kris, nhưng nó không nhìn nhỏ, mà nhìn…Khang. Lin cũng quay lại nhìn và suýt té ra cười nếu không phải nhỏ cũng đang sợ.
- Ai khóc đâu
Khang quay đi, mặt hơi đỏ ,mắt đã ngân ngấn, vì cậu sợ nhất là ma. Thế là hình tượng sụp đổ hoàn toàn. Lại còn trước mặt người con gái cậu thích và con nhỏ cậu ghét nữa chứ, càng nghĩ Khang càng muốn khóc. Nhìn khuôn mặt của Khang mà Kris không nhịn được, bất giác nở nụ cười. Lin và Khang đơ ngay lập tức, quên cả nỗi sợ mà ngây người ra ngắm. Đến khi thấy Kris đi được một đoạn rồi mới lạch bạch chạy theo
- Lại thấy nữa rồi – Lin nghĩ
- Lần đầu tiên mình thấy – Khang nghĩ
- ĐẸP QUÁ – cả 2 đồng thanh gào lên trong suy nghĩ (==’)
Nụ cười của Kris trong phút chốc làm cho 2 tên kia mê mẩn. Đến khi thấy nó dừng trước cửa phòng số 7 mới hoàn hồn
- Kris..àh, phòng này là…người học sinh đó…chết mà..
Lin khó nhọc nặn ra từng tiếng, từ từ nhỏ dần. Tay thì bấu chặt vào Khang. Cậu thì chẳng nói gì, chỉ nhìn “trăn trối” vào cánh cửa. Kris khẽ gật đầu ra chiều như đã biết, rồi cầm lấy nắm cửa khẽ xoay
Tiếng cửa khô khan vang lên, vọng lại trong khoảng không im ắng. 2 đứa kia không hẹn mà cùng che mắt lại, nín thở chờ đợi…cái gì đó.
Cửa mở toang. Kris nhìn vào trong. Tối thui. Không thấy gì cả. Nó không thích bóng tối. Đứng bên ngoài khoảng 2 phút. Mắt dần quen với bóng tối trong phòng. Kris từ từ bước vào…
Phòng có 6 cái bàn dài chia làm 3 dãy. Những ống nghiệm vỡ tứ tung. Căn phòng từng có người chết để lại một cảm giác rờn rợn. Gió lùa qua khung cửa thông hơi nhỏ ở sát trần nhà. Lạnh buốt…
9:30pm
Hàn Quốc đang bước vào cuối thu. Nhiệt độ liên tục hạ thấp. Hôm nay có lẽ khoảng 210C, thêm vào đó là những đợt gió thổi lạnh đến thấu xương. Vậy mà 3 con người kia lưng áo ướt đẫm mồ hôi. Lin và Khang không biết từ khi nào gạt qua mọi hận thù mà dính chặt vào nhau, chỉ dám đứng lấp ló ngoài cửa
Kris quan sát căn phòng, suy nghĩ gì đó
- Kris…về thôi
Khang cố gắng nói giọng nhỏ nhất có thể, gần như là năn nỉ, xem chừng nếu ở đây thêm phút nào chắc cậu khóc thiệt ấy chứ
Có tiếng động. Lin đang định nói hùa vào, chưa kịp mở miệng thì lời nói lập tức bị nuốt ngược vào trong. Cả 3 ngoái nhìn ra chỗ phát ra tiếng…
Tối thui
Không có gì cả
3 người vẫn giữ nguyên tư thế, nhìn chăm chăm vào khoảng tối đó. Không có một tiếng thở
Tiếng bước chân. Hướng về phía tụi nó. Đều đều. Ngày càng gần…
Im bặt
Không nghe tiếng gì nữa. Theo lẽ thường tình, trí tò mò luôn chiến thắng nỗi sợ. Kris bước ra hành lang. Vẫn sâu thẳm, tối đen và yên ắng, như thể tiếng bước chân kia chưa hề tồn tại hay đột nhiên mất hút trong không khí
- Là…người..học sinh.. đó đó
Lin nói như mếu, chân run bần bật. Khang nghe nhỏ nói thế mặt cũng tái xanh. Kris vẫn đứng yên nhìn hành lang dài hun hút. Không phải không sợ, mà vì nó là người tỉnh táo nhất trong 3 đứa ý thức được rằng những tiếng động đó không phải do ma gây ra. Điều khiến nó sợ chính là có người khác trong khu nhà này, và người đó không phải người tốt, như thế còn đáng sợ hơn bóng ma lẩn khuất nào đó. Trong bóng tối Kris không thể xác định được phương hướng chính xác, khả năng tự vệ cũng giảm đi nhiều, đó chính là điểm yếu của nó.
Có gì rơi xuống chân Kris. Vụn đá. Nó ngước lên trần nhà, có vài lỗ hổng, nhìn có vẻ như sắp sập đến nơi..
Lần này không phải tiếng vụn đá rớt nữa. Là tiếng bước chân. Nghe rất rõ, và, rất gần….
Cả 3 lại nín thở, dỏng tai lên nghe. Kris nhìn vào khoảng hành lang tối om, cái nhìn như muốn xuyên thủng màn đêm. Một dáng người dần xuất hiện
- Làm gì thế?
Giọng nói trầm ấm vang lên. Phong nhìn 3 người trước mặt. Khang mặt tái xanh sắp khóc. Lin bám víu vào Khang, đã khóc. Kris mặt căng thẳng nhìn mình chằm chằm. Trời lạnh mà cả 3 đều thi nhau chảy mồ hôi..
- Phong
Kris kêu khẽ rồi bay đến ôm chầm Phong, 2 người kia cũng lao đến ôm hắn
- Blue – Khang
- Anh Phong – Lin
Thấy Phong đến, 3 người dường như không còn sợ gì nữa. Phong hơi bất ngờ
- Bỏ ra – giọng lạnh tanh
Chỉ có Lin bỏ. 2 kẻ kia như chẳng quan tâm. Kris không nghe cũng đúng thôi vì câu đó không phải nói với nó, còn Khang, không những không thèm để ý mà còn bám chặt lấy Phong hơn
- Blue ơii, mày đến tao mừng quá !
Phong ngán ngẩm thở dài. Từ nhỏ đến giờ lúc nào cha mẹ Khang vắng nhà hay nhà cúp điện cậu đều ôm đồ qua nhà Phong ngủ, có khi ở lì cả tuần đến khi Phong bỏ nhà mình mà đi Khang mới chịu về. Nếu đến ở chung thôi thì Phong cũng chẳng quan tâm Khang ở bao lâu, nhưng đằng này cậu cứ nài nì đòi ngủ chung, Phong không chịu thì sáng dậy cũng thấy Khang nằm kế bên từ lúc nào…
Hồi tưởng lại những chuyện đó, Phong không biết tại sao có thể làm bạn được với “tên đàn bà” này (Khang trong suy nghĩ của Phong)
- Được rồi bỏ ra giùm đi
Đến khi Phong gần như dùng đến bạo lực Khang mới miễn cưỡng buông ra. Lúc này Kris và Lin nhìn cậu sững sờ. Khang mặc kệ. Lỡ mất hình tượng rồi thì mất thêm chút cũng chả sao…
- Sao đến đây? – Kris quay sang hỏi Phong
- Nó nhắn – nhìn Khang
- Ờ..tại tao nghĩ là sẽ có nguy hiểm gì nên mới…nhắn mày – Khang quay mặt đi nhìn láo liên
Hồi tưởng lại khi Khang nhắn cho Phong
Khi đi qua dãy H, không khí nặng nề khiến người ta sởn gai óc. Đâu đó trong dãy nhà còn vương mùi tử khí. Lin và Kris đã đi cách một đoạn phía trước, Khang vẫn bước chậm rãi nhưng mồ hôi đã túa ướt đẫm mái tóc màu nâu đồng. 2 tay đút vào túi quần, dáng vẻ vô cùng bình thản nhưng thực ra trong túi quần phải, đôi tay đang bấm tin nhắn thuần thục.
< “Khu nhà cũ. Cứu tao” – to Blue >
Sent
Lin phá ra cười sặc sụa
- Không ngờ anh chết nhát đến thế !!
- Tôi trời không sợ đất không sợ. Chỉ sợ…ma thôi – Khang cãi lại
- Hahaha, ai chẳng biết ma không có thực, chỉ có mấy đứa đầu đất mới sợ thôi… (nói vậy nhỏ cũng là đầu đất)
Lập tức im bặt. Tiếng động lạ hút hết sự chú ý. Phong khẽ nheo mắt nhìn vào khoảng tối trước mặt. Khang và Lin nhảy bổ ra sau lưng hắn và Kris..
Cả 4 người nhìn xuống chân. Gạch vụn. Rồi nhanh như cắt hướng mặt lên trần nhà
1 mảng trần lớn đổ xuống. tụi nó lập tức dạt qua 2 bên. Lại thêm một mảnh khác.
<Ầm ầm>
Xem ra “phạm vi” và “quy mô” rơi rớt ngày càng tăng. Sàn nhà nghiêng và có vẻ sắp không trụ nổi. Chúng nó lập tức chạy đến cầu thang
Bóng tối và hỗn loạn khiến cho việc đó khó hơn bình thường. Khi đến cầu thang thì gần như toàn bộ tầng 2 đang sập xuống. Lin và Khang chạy thoát được xuống dưới. Phong và Kris thì không
Hoang tàn
Khu nhà cũ vốn đã tàn tạ vô cùng, lúc này đây thì càng hoang phế. Bụi bay tứ tung, phủ lên màn đêm một làn khói màu xám . Toàn bộ dãy hành lang A của khu nhà cũ sụp đổ hoàn toàn
- Krissss
- Bluee
Khang và Lin thi nhau gọi, trong lòng đầy lo lắng
- Ở…đây..
Lin và Khang chạy nhanh đến chỗ phát ra tiếng nói, dùng sức bới đống gạch ra. Thấy Kris đang nằm đè lên Phong. Ngoài một số xây xát trên mặt thì không có gì nghiêm trọng. Cả 2 thở phào nhẹ nhõm, nằm vật ra thở
- Lần…thứ 3
Phong nhoẻn miệng cười ma mãnh, tay khẽ chạm vào vết thương trên mặt Kris. Nó chống cằm lên ngực hắn, cũng cười ma mãnh đáp lại
- Bị đè đến 3 lần, quá lời rồi
Phong cười hắt ra, đưa tay vuốt lại vài lọn tóc lòa xòa của Kris.
Chợt
Cánh tay hắn như bị rút hết sức, buông thõng xuống đất, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi
Kris kinh ngạc. Lập tức bật dậy
*
*
Máu
Máu loang đỏ chiếc áo thun trắng
*
Phong thở khó nhọc. Đôi mắt khẽ nhắm lại.
*
Nụ cười vụt tắt….
/49
|