Tôi ngước mắt lên, ngay lập tức sững người. Khuôn mặt xinh xắn hệt như búp bê, làn da trắng muốt, ửng hồng. Đôi mắt đen láy, mái tóc ngắn màu hạt dẻ được cắt tỉa cẩn thận, ôm sát khuôn mặt. Cô gái khoảng 22, 23 tuổi, đeo ba lô du lịch, cao khoảng 1m70, vóc dáng như người mẫu...Nếu so với Phượng Ngân thì chỉ có hơn chứ không có kém. Thật sự rất đẹp. Tôi ngẩn ngơ nhìn đến quên cả chớp mắt.
_Khụ...Xin hỏi, từ đây đến phố Bà Triệu đi như thế nào ?
Tôi giật mình, thế mới biết mình vừa thất thố, bèn cười khan hai tiếng.
_Đi dọc theo con phố này, đến ngã tư thì rẽ phải, đi thêm một đoạn nữa là đến.
_Thanks ! - Cô gái cười tỏ vẻ cảm ơn rồi bước đi. Còn tôi vẫn ngây ngốc tại chỗ cho đến khi thân ảnh đó biến mất chỗ ngã tư.
_Hù !
_A ! - Tôi giật thót.
_Ha ha...Em làm gì mà như mất hồn thế ?
_Không có gì.
_Này, uống đi. - Anh đặt chai C2 mát lạnh vào tay tôi.
_Anh dừng xe chỉ để mua nước ?
_Cũng không hẳn. Đường tắc rất khó đi, chẳng bằng chờ lát nữa cho thông thoáng bớt rồi về cũng không muộn.
Tôi nhìn anh, rồi lại nhìn chai nước trong tay. Hơi nước nhàn nhạt bốc lên làm nóng nực trông tôi như tan hết.
_Cám ơn anh. - Đây là đường cái, nếu muốn đi mua nước sẽ phải đi một đoạn khá xa...Nếu nói không cảm động là nói dối, nhưng ngoài lời cảm ơn tôi lại không biết phải nói gì.
_Ngốc. Cái gì mà cám ơn ? - Chợt anh nhẹ nhàng xoa xoa đầu tôi.
_Đừng ! - Như bị điện giật, tôi vội né tránh làm bàn tay anh hẫng ở giữa không trung. Trong mắt anh hiện lên sự sững sờ cùng nghi hoặc. Tôi cố che giấu sự bối rối và nhịp tim đang đập mạnh lên một cách bất thường.
_Anh không cần phải xoa đầu em, em cũng không phải là con cún con!
Anh chợt bật cười, nghi hoặc phút chốc tan biến, thay bằng đùa cợt.
_Không là cún con, vậy chắc em là cún to rồi !
_Không phải !!
_Ha ha...Thu, em đáng yêu thật đấy !
Người tôi hơi cứng lại.
_Bớt nói nhảm đi. Đường cũng đỡ đông rồi, em muốn về.
_Được. - Anh quay ra khởi động xe...
Trong đầu tôi một mảnh hỗn loạn. Không ! Cho dù những hành động giống nhau...Thế Anh là Thế Anh, Nhật Minh là Nhật Minh, không được lẫn lộn ! Tôi ấn sâu móng tay vào lòng bàn tay, để cái nhói đau nhắc nhở chính mình...
Minh, em xin lỗi, em không đáng yêu đâu...
***
_Thu à, xin lỗi em, hôm nay anh có việc, không đến đón em được.
_Vậy anh cứ làm việc của mình đi, em tự đón xe buýt về cũng được.
_Như vậy không sao chứ ?
_Em quen đi bằng xe buýt rồi, không sao đâu.
_Vậy lát em về cẩn thận nhé.
_Ừm.
_Thu !
_Ừ ?
_Anh nhớ em.
Tôi phì cười. Có đôi khi tính anh như trẻ con.
_Không phải hôm qua chúng ta vừa gặp sao ?
_Nhưng đó là việc của 20 giờ 43 phút 26 giây trước rồi.
Tôi thực sự dở khóc dở cười, đến cả giây cũng đếm ?
_Em dập máy đây.
_Khoan !
_Còn gì nữa ?
_Mai gặp.
_Ừ, mai gặp.
Tôi ngắt máy, nụ cười bất đắc dĩ vẫn vương trên môi.
_Hả ? Các cậu...làm gì thế ?
Ặc! Không biết họ đứng sau lưng tôi từ lúc nào? Mà những cặp mắt đáng sợ kia...Sao trông cứ như sói nhìn thấy thỏ!? Tay tôi bỗng nổi gai hết cả lên.
_Có phải anh Nhật Minh gọi không?
_...Ừ.
_Thảo nào mà hai chữ "hạnh phúc" khắc trên mặt cậu rõ thế!
Hơ? Có sao? @,@
_Này, quan hệ hai người như thế nào rồi?
_A a a...Ngưỡng mộ quá!!!
...
Tôi day day huyệt thái dương. Đúng là nhức đầu với cái đám bát nháo này...
_Thầy đến kìa!
_Cái gì? Á!!
...
Cuối cùng cũng yên tĩnh rồi. =,=
***
Tôi bước chậm rãi trên con đường nhỏ quen thuộc. Bóng cây xiên ngang trên mặt đất, lồng vào chiếc bóng nhỏ cô đơn.Vài chiếc lá vàng úa lượn lờ trong gió rồi nhẹ nhàng đáp xuống...
Lặng lẽ thở dài, tôi thật không thể hiểu nổi cảm xúc của mình lúc này. từ hôm quen Nhật Minh, rất hiếm khi tôi chạm mặt Thế Anh. Thậm chí, tôi còn có cảm giác cậu ấy đang tránh tôi...
A A a!!!!! Tôi lại nghĩ linh tinh gì thế này? Gõ gõ đầu, không nghĩ nữa, không nghĩ nữa!
_Chị Thu?
_Hả! Thế...Anh!? - Tôi há hốc mồm, ngây ra như phỗng. Đừng nói là cậu ấy đọc được suy nghĩ của tôi nhớ!
_Sao...sao em lại ở đây? - Phải mất một lúc tôi mới hoàn hồn, lắp bắp được câu thứ hai.
_Chị...- Cậu ấy có vẻ như muốn nói lại thôi.
_Có chuyện gì vậy?
_...
_Có gì em nói đi, cứ úp mở vậy đâu có giống em.
_Hôm nay chị có gặp Nhật Minh không?
_Sao em lại hỏi thế?
_...
_Rốt cuộc là chuyện gì? - Tôi bắt đầu thấy bất an. Không phải là Nhật Minh...làm sao chứ?
_Chiều nay em thấy anh ta...đi cùng một người khác.
Thịch. Tim tôi bỗng trật một nhịp.
_Con gái!?
_Trông họ rất thân mật, hình như...không giống bạn bè bình thường.
_...
_Chị không sao chứ?
_Không có gì.
_Nếu anh ta dám làm gì có lỗi với chị, em sẽ...
_Thế Anh, đủ rồi, em không cần nói gì nữa đâu.
Cậu ấy như vẫn muốn nói tiếp, nhưng không đợi cậu ấy kịp mở miệng tôi đã ngắt lời.
_Đừng lo, chị biết phải làm thế nào.
...
_Vậy thôi, em về đây.
_Thế Anh!
_...
_Cám ơn em.
Cậu ấy cười, nụ cười thoảng qua như gió.
_Không cần cám ơn, em chỉ mong chị được hạnh phúc.
Bóng cậu ấy quay đi...Phảng phất như không có thật, phảng phất như ảo ảnh...
Hạnh phúc ư?
Có lẽ nó quá xa xỉ.
Có lẽ nó sẽ không dành cho tôi.
Có lẽ...tôi không xứng để có được nó.
Nhật Minh, cho dù anh quyết định ra sao, em cũng sẽ không trách anh.
Bởi vì em không có quyền đó...
Bởi vì...xin lỗi, em không yêu anh...
_Khụ...Xin hỏi, từ đây đến phố Bà Triệu đi như thế nào ?
Tôi giật mình, thế mới biết mình vừa thất thố, bèn cười khan hai tiếng.
_Đi dọc theo con phố này, đến ngã tư thì rẽ phải, đi thêm một đoạn nữa là đến.
_Thanks ! - Cô gái cười tỏ vẻ cảm ơn rồi bước đi. Còn tôi vẫn ngây ngốc tại chỗ cho đến khi thân ảnh đó biến mất chỗ ngã tư.
_Hù !
_A ! - Tôi giật thót.
_Ha ha...Em làm gì mà như mất hồn thế ?
_Không có gì.
_Này, uống đi. - Anh đặt chai C2 mát lạnh vào tay tôi.
_Anh dừng xe chỉ để mua nước ?
_Cũng không hẳn. Đường tắc rất khó đi, chẳng bằng chờ lát nữa cho thông thoáng bớt rồi về cũng không muộn.
Tôi nhìn anh, rồi lại nhìn chai nước trong tay. Hơi nước nhàn nhạt bốc lên làm nóng nực trông tôi như tan hết.
_Cám ơn anh. - Đây là đường cái, nếu muốn đi mua nước sẽ phải đi một đoạn khá xa...Nếu nói không cảm động là nói dối, nhưng ngoài lời cảm ơn tôi lại không biết phải nói gì.
_Ngốc. Cái gì mà cám ơn ? - Chợt anh nhẹ nhàng xoa xoa đầu tôi.
_Đừng ! - Như bị điện giật, tôi vội né tránh làm bàn tay anh hẫng ở giữa không trung. Trong mắt anh hiện lên sự sững sờ cùng nghi hoặc. Tôi cố che giấu sự bối rối và nhịp tim đang đập mạnh lên một cách bất thường.
_Anh không cần phải xoa đầu em, em cũng không phải là con cún con!
Anh chợt bật cười, nghi hoặc phút chốc tan biến, thay bằng đùa cợt.
_Không là cún con, vậy chắc em là cún to rồi !
_Không phải !!
_Ha ha...Thu, em đáng yêu thật đấy !
Người tôi hơi cứng lại.
_Bớt nói nhảm đi. Đường cũng đỡ đông rồi, em muốn về.
_Được. - Anh quay ra khởi động xe...
Trong đầu tôi một mảnh hỗn loạn. Không ! Cho dù những hành động giống nhau...Thế Anh là Thế Anh, Nhật Minh là Nhật Minh, không được lẫn lộn ! Tôi ấn sâu móng tay vào lòng bàn tay, để cái nhói đau nhắc nhở chính mình...
Minh, em xin lỗi, em không đáng yêu đâu...
***
_Thu à, xin lỗi em, hôm nay anh có việc, không đến đón em được.
_Vậy anh cứ làm việc của mình đi, em tự đón xe buýt về cũng được.
_Như vậy không sao chứ ?
_Em quen đi bằng xe buýt rồi, không sao đâu.
_Vậy lát em về cẩn thận nhé.
_Ừm.
_Thu !
_Ừ ?
_Anh nhớ em.
Tôi phì cười. Có đôi khi tính anh như trẻ con.
_Không phải hôm qua chúng ta vừa gặp sao ?
_Nhưng đó là việc của 20 giờ 43 phút 26 giây trước rồi.
Tôi thực sự dở khóc dở cười, đến cả giây cũng đếm ?
_Em dập máy đây.
_Khoan !
_Còn gì nữa ?
_Mai gặp.
_Ừ, mai gặp.
Tôi ngắt máy, nụ cười bất đắc dĩ vẫn vương trên môi.
_Hả ? Các cậu...làm gì thế ?
Ặc! Không biết họ đứng sau lưng tôi từ lúc nào? Mà những cặp mắt đáng sợ kia...Sao trông cứ như sói nhìn thấy thỏ!? Tay tôi bỗng nổi gai hết cả lên.
_Có phải anh Nhật Minh gọi không?
_...Ừ.
_Thảo nào mà hai chữ "hạnh phúc" khắc trên mặt cậu rõ thế!
Hơ? Có sao? @,@
_Này, quan hệ hai người như thế nào rồi?
_A a a...Ngưỡng mộ quá!!!
...
Tôi day day huyệt thái dương. Đúng là nhức đầu với cái đám bát nháo này...
_Thầy đến kìa!
_Cái gì? Á!!
...
Cuối cùng cũng yên tĩnh rồi. =,=
***
Tôi bước chậm rãi trên con đường nhỏ quen thuộc. Bóng cây xiên ngang trên mặt đất, lồng vào chiếc bóng nhỏ cô đơn.Vài chiếc lá vàng úa lượn lờ trong gió rồi nhẹ nhàng đáp xuống...
Lặng lẽ thở dài, tôi thật không thể hiểu nổi cảm xúc của mình lúc này. từ hôm quen Nhật Minh, rất hiếm khi tôi chạm mặt Thế Anh. Thậm chí, tôi còn có cảm giác cậu ấy đang tránh tôi...
A A a!!!!! Tôi lại nghĩ linh tinh gì thế này? Gõ gõ đầu, không nghĩ nữa, không nghĩ nữa!
_Chị Thu?
_Hả! Thế...Anh!? - Tôi há hốc mồm, ngây ra như phỗng. Đừng nói là cậu ấy đọc được suy nghĩ của tôi nhớ!
_Sao...sao em lại ở đây? - Phải mất một lúc tôi mới hoàn hồn, lắp bắp được câu thứ hai.
_Chị...- Cậu ấy có vẻ như muốn nói lại thôi.
_Có chuyện gì vậy?
_...
_Có gì em nói đi, cứ úp mở vậy đâu có giống em.
_Hôm nay chị có gặp Nhật Minh không?
_Sao em lại hỏi thế?
_...
_Rốt cuộc là chuyện gì? - Tôi bắt đầu thấy bất an. Không phải là Nhật Minh...làm sao chứ?
_Chiều nay em thấy anh ta...đi cùng một người khác.
Thịch. Tim tôi bỗng trật một nhịp.
_Con gái!?
_Trông họ rất thân mật, hình như...không giống bạn bè bình thường.
_...
_Chị không sao chứ?
_Không có gì.
_Nếu anh ta dám làm gì có lỗi với chị, em sẽ...
_Thế Anh, đủ rồi, em không cần nói gì nữa đâu.
Cậu ấy như vẫn muốn nói tiếp, nhưng không đợi cậu ấy kịp mở miệng tôi đã ngắt lời.
_Đừng lo, chị biết phải làm thế nào.
...
_Vậy thôi, em về đây.
_Thế Anh!
_...
_Cám ơn em.
Cậu ấy cười, nụ cười thoảng qua như gió.
_Không cần cám ơn, em chỉ mong chị được hạnh phúc.
Bóng cậu ấy quay đi...Phảng phất như không có thật, phảng phất như ảo ảnh...
Hạnh phúc ư?
Có lẽ nó quá xa xỉ.
Có lẽ nó sẽ không dành cho tôi.
Có lẽ...tôi không xứng để có được nó.
Nhật Minh, cho dù anh quyết định ra sao, em cũng sẽ không trách anh.
Bởi vì em không có quyền đó...
Bởi vì...xin lỗi, em không yêu anh...
/56
|