Ánh sáng dần nhạt vì bị người đó khép cửa lại và rât nhanh sau đó, người đó đứng vào nơi tối nhất của căn phòng khiến tôi không thể biết đó là ai nhưng cũng đủ để nhận ra đó là một cô gái.
- Không cần phải run sợ thế đâu! - Một giọng nói dường như tôi đã nghe ở đâu đó rồi thì phải, sau câu nói đó, tiếng bước chân lại đều đều vang lên. Tuy nhận ra có cái gì đó rất quen thuộc từ người này nhưng tôi vẫn phải cảnh giác trước từng hành động.
- Cô là...? - Tôi không chắc đó có phải là cô ấy hay không hay chỉ là một kẻ lạ mặt nào đấy. Tôi ngập ngừng hỏi khi chẳng thể nào nhìn rõ được khuôn mặt cô ta vì nó bị che khuất bởi bóng tối đằng sau cánh cửa.
- Cô không cần biết, hãy rời khỏi đây mau lên! - Cô ta nói với âm lượng vừa đủ cho cả ba nghe, giọng cô ta trầm xuống cho tôi cảm giác thấy hình như sự việc rất nghiêm trọng. Tôi im lặng, không có ý định nghe theo bởi vì làm sao mà tôi tin được một kẻ mình còn chưa thấy mặt được chứ.
Trúc Ly nắm lấy tay tôi nhưng ánh mắt thì cương nghị nhìn về phía bóng người đó. Tôi e dè hỏi:
- Tại sao?
- Cô không cần phải biết, ra khỏi đây mau! - Như một mệnh lệnh dành cho kẻ dưới quyền, cô ta hét lên đầy tức giận. Tiếng bước chân của nhiều người vang lên gấp gáp ngoài kia vang vọng trong không gian yên tĩnh, cô ta dường như không thể chịu đựng được nữa liền hét lên đầy gấp gáp:
- Đi nhanh đi! Hãy đi về hướng ngược lại!
Tôi không thể làm gì hơn trước cơn phẫn nộ của cô ta ngoài cách tuân theo. Liệu tôi có đặt niềm tin đúng chỗ không khi nghe lời cô ta mà rời khỏi đây? Liệu những gì cô ta nói có là thật hay chỉ là một cái bẫy và tôi là con mồi của họ?
Tôi dẫn Trúc Ly chạy thật nhanh ra khỏi nơi ấy trước khi bọn người đó kéo đến ngày một đông...
---------------o0o---------------
- Tốt lắm! - Cô ta khẽ nở nụ cười nhạt rồi chạy thật nhanh vào trong một cánh cửa được ẩn sau bước tường. Lại một lối thoát hiểm khác của biệt thự? Cho dù có phải đi chăng nữa thì tại sao cô ta lại biết được? Rốt cuộc thì cô ta là ai và vào ngôi biệt thự này với mục đích gì?
Tiếng bước chân ngày càng dồn dập, trong phút chốc cánh cửa bị mở tung ra một cách thô bạo. Lớp bụi bay mù mịch sau luồn ánh sáng mờ nhạt, thứ đầu tiên nhìn thấy được chỉ là một sự trống trải, hoàn toàn không có ai khác ngoài bốn bức tường vàng nhạt bám đầy rêu.
- Không có ai cả! Chết tiệt! Chia ra tìm đi! - Một người đàn ông trạc tuổi trung niên quát lớn, sắc mặt trông có vẻ bực tức. Ông ta chạy đi về phía trước và một số người rẽ sang lối khác.
Ánh nắng chiều tà đổ dài xuống sàn gỗ ẩm ướt, những hạt bụi từ phương nào được gió thổi đến và bay lên chầm chậm dưới tia nắng vàng. Trong không gian lắng đọng và yên bình ấy, một bóng người khẽ bước ra, nụ cười nhạt còn đọng trên môi, nụ cười của niềm vui nhưng không được bộc lộ hết ra ngoài. Khánh Anh bình thản thả những bước chân mình trong ánh nắng nhẹ, lòng cô thầm nhủ mọi việc rồi sẽ ổn thôi, hai con người đó sẽ làm được mà nếu không làm được thì những khó khăn sau này làm sao họ có thể vượt qua đây? Thử thách sẽ không dừng lại ở đó, nó yêu cầu hai con người ấy phải vững mạnh bước đi, bước đi để tìm thấy hạnh phúc thật sự của chính mình. Ngôi biệt thự này còn nhiều gian khó, hai người họ sẽ như những cây xương rồng kiên cường sống trên sa mạc hay chỉ là một cành hoa liễu sẽ tàn trước những cơn gió?
Khánh Anh hy vọng họ sẽ thoát khỏi những tay sai của Thảo Như và sẽ không làm phí công sức của cô bỏ ra để cứu họ. Hy vọng là thế!
*****
Tại một căn phòng nơi hành lang, nơi có khung cửa sổ nhỏ tràn đầy nắng ấm, gió thổi đung đưa chiếc chuông gió nhỏ khiên lòng Thảo Như rạo rực hẳn lên. Cô đang rất nóng lòng chờ đợi kết quả từ những tay sai của mình để chắc chắn rằng sẽ không còn ai là chướng ngại vật ngăn cản anh và cô nữa.
Thực ra tuyệt kế này do Mai An nghĩ ra, cô không ngờ Mai An lại có thể đi trước Thế Phi một bước như thế, cô ta thật là thông minh. Từ trước giờ cô luôn tin tưởng Mai An, mọi sự đều nhờ Mai an vạch ra từng đường đi nước bước và cô chỉ việc làm theo nhưng cô không hề cảm thấy mình bị lệ thuộc vào cô giúp việc nhỏ ấy.
Thảo Như nào biết rằng cô chính là con cờ của Mai An. Một con cờ tuyệt hảo và vô giá? Thảo Như nào biết rằng mình đang bị lợi dụng cho một kế hoạch của Mai An? Thân tâm Thảo Như nào đâu độc ác như người khác nghĩ, cô cũng có trái tim, cũng biết nhận định đâu là đúng, đâu là sai.
Tình yêu thường khiến con người ta mù quáng quả không sai. Sự ghen tuông và ích kỉ trong tình yêu đã lu mờ lí trí cô, khiến cô không còn nhận thức được mọi việc và dễ dàng bị người khác sai khiến.
Hiện giờ việc cô lo nhất chính là sự thất bại của kết hoạch và hậu quả của nó. Nếu anh biết được thì cô phải làm sao đây? Anh sẽ càng thêm ghét và căm hận cô. Nhưng anh nào có biết cô làm vậy chỉ vì quá yêu anh mà thôi, tình yêu ấy không thể dứt bỏ trong cô, cô phải làm sao đây? Làm sao để tình yêu của cô mãi được tồn tại và được đón nhận? Làm sao đây khi anh đã quên đi hình ảnh cô trong tâm trí?
Một con người hồn nhiên với nụ cười trong sáng 10 năm trước trong cô giờ chỉ là một kí ức mờ nhạt. Con người ấy đã chết rồi, chết vì anh, chết vì quá yêu anh, cô đã bị sự ích kỉ và lòng chiếm đoạt giết chết sự hồn nhiên, ngây thơ của một cô bé 9 tuổi mà anh đã từng yêu...
*****
Thế Phi bước chậm trên dãy hành lang dài, bước chân khẽ nhịp nhịp như đang vui mừng một điều gì đó. Cậu cất tiếng hát khe khẽ trông có vẻ yêu đời lắm. Là thứ gì đã thay đổi được một con người lạnh lùng cô độc như cậu? Là những giọt nắng ấm ngoài kia, là cơn gió nhẹ thổi hay là vì người đó?
- Xem cậu chủ kìa! Khác quá, còn hát nữa...
- Thật không tin nổi!
Có hai, ba cô giúp việc đi ngang qua khẽ cúi đầu chào Thế Phi rồi xì xầm bàn tán khi đã đứng cách xa cậu ở một khoảng cách an toàn. Dường như nhận thấy mình biểu lộ niềm vui hơi quá, cậu hắng giọng lấy lại phong thái lạnh lùng như trước rồi bước đi.
Ánh mắt hướng về phía trước, về phía căn nhà nhỏ bằng gỗ phía xa kia, lòng trào lên một cảm giác kì lạ. Cậu bước nhanh hơn về phía trước, tiếng giày vang lên "cộp cộp" trong không gian tĩnh lặng khiến người nghe cũng đủ hiểu cậu đang gấp gáp đến mức nào.
Cậu rẽ sang một hành lang khác, ánh nắng mờ nhạt dần hiện ra hình bóng hai con người bé nhỏ. Cậu khẽ nhíu mày khó hiểu. Tại sao họ có thể thoát ra được khi không có sự trợ giúp từ cậu? Ai? Là ai đã giúp họ?
Như không thể tin vào những thứ hình ảnh mờ ảo phía trước, cậu chạy thật nhanh và thầm mong đấy không phải là Trúc Ly và Gia Hân bởi vì hành động của họ chẳng khác nào là trốn ngục và điều ấy sẽ phải trả giá rất đắt...
*****
- Này! Đứng lại. - Thế Phi nắm chặt lấy tay Gia Hân và thở hồng hộc. Cậu thô bạo kéo mạnh tay khiến Gia Hân mất đà ngã vào lòng cậu rồi ôm xiết lấy như sợ mất đi một thứ gì đó. Cảm xúc hỗn loạn! Cậu không tài nào tự chủ bản thân mình được, thứ cảm xúc trào lên trong lòng chẳng biết là gì. Buồn, vui, hạnh, ngượng ngùng hay tức giận?
Lòng cậu ngùn ngụt lửa giận. Tại sao họ lại trốn ra khỏi nơi ấy? Họ không thể chờ đợi cậu thêm một phút nào nữa sao? Xô mạnh Gia Hân ra, cậu hét lên đầy tức giận:
- Tại sao? Tại sao lại trốn ra khỏi nơi đó? - Thế Phi nhắm nghiền mắt cho cơn giận trôi xuống, cố gắng kiềm chế để không phải tát cho cô một cái nhớ đời. Thế Phi lắng tai nghe lời giải thích từ phía bên kia nhưng không như những gì cậu muốn, đáp lại cơn thịnh nộ của cậu chỉ là tiếng khóc thút thít của hai cô giá bé nhỏ.
- Cậu chủ! Chúng tôi đã làm gì sai ạ? Hay đã làm cậu phiền lòng? Cậu nói đi, chúng tôi sẽ sửa chữa ạ. Cậu chủ...!
Thế Phi mở mắt ra sau giọng nói xa lạ đó, giọng nói không mang sự trong trẻo, ấm áp hằng ngày ấy khiến cậu ngạc nhiên và nhận ra rằng: Cậu đã nhận lầm người!
Chết tiệt! Cậu tức giận nhìn vào khoảng không gian trước mắt, bản thân tự trách mình đã không tinh ý hơn, cậu đã mất một khoảng thời gian với chuyện nhầm lẫn này rồi!
Vội nói lời xin lỗi rồi cậu lại chạy đi, tiếp tục công việc tìm kiếm của mình. Rốt cuộc thì cậu đang cái quái gì đây? Cậu đã tự biến mình thành một tên ngốc. Cậu đã không còn là cậu như trước kia, một con người bất cần mọi thứ trong cuộc sống này giờ đã biến mất. Cậu tự hỏi mình sẽ như thế nào khi trở thành một con người khác? Trở thành một con người trái ngược với những gì mà cha tạo ra cho cậu?
*****
Gió thổi khiến cành lá va vào nhau nghe xào xạc như đang chơi đùa. Lá chơi đùa với gió? Hay định mệnh chơi đùa với con người?
Dù biết sinh mệnh con người do cha mẹ tạo ra nhưng số phận của mỗi con người đều được gắn mác hai chữ định mệnh. Tất cả... tất cả đều do ông trời nắm giữ và chính định mệnh ấy là sợi dây xích vô hình trói buộc mỗi con người...
---------------o0o---------------
Tại một căn phòng ở dãy hành lang thứ nhất- nơi địa phận của Thế Phong...
Tôi thở hồng hộc trên chiếc ghế sofa đặt ở góc phòng, khẽ liếc nhìn sang Trúc Ly, cô ấy cũng không khá hơn tôi là bao, chiếc bàn bên cạnh cũng bị cô ấy chiếm lấy và nằm dài ra đấy.
Nhìn thấy bộ dạng của tôi và Trúc Ly, anh ta khẽ bật cười. Nụ cười của anh ta khiến tôi ngẩn ngơ, nó có vẻ khá giống kiểu cười thường niên của anh tôi lúc trước. Tôi vội cúi mặt để tránh ánh nhìn của anh ta. Sao mà giống thế? Cử chỉ, ánh mắt, ngay cả nụ cười cũng rất giống, nhưng tôi chắc chắn một điều rằng, đây không phải là anh.
Tôi ngồi ngả lưng ra ghế mà suy nghĩ, biết đâu trên đời này còn có người giống người? Không phải chỉ riêng anh tôi mới có ánh nhìn đó, không phải chỉ riêng anh tôi có nụ cười đó. Biết đâu chỉ là trùng hợp? Hoặc chỉ có thể anh ta cố ý làm như thế!
- Em uống đi, rồi về phòng nghỉ ngơi, phòng của ta không thoải mái lắm đâu.
Anh ta nói rồi đưa cho tôi cốc sữa cacao còn nóng hổi trên tay. Tôi nhấp một ngụm sữa nóng, cảm giác ngọt lịm trên đầu lưỡi khi uống làm tôi thích thú nhưng lại đắng dần khi vị ngọt mất đi. Cũng giống như con người, không có gì gọi là hạnh phúc vĩnh cửu, khi hạnh phúc qua rồi chỉ còn lại nỗi đau. Cảm giác đắng miệng cứ đọng mãi trong cổ họng cho đến khi ta chịu nhấp thêm một ngụm sữa ngọt ngào khác. Cũng giống như hạnh phúc qua đi, cảm giác tiếc nuối cứ âm ỉ mãi trong lòng và nó sẽ không bao giờ dứt khi chúng ta bắt đầu tìm kiếm lại.
Những tháng này bên cạnh anh tôi quả thật khiến tôi rất hạnh phúc, nhưng hạnh phúc là gì khi ấy tôi chẳng thể định nghĩa được, tôi chỉ biết tôi vui khi ở cạnh anh, tôi cảm thấy ấm áp khi ở cạnh gia đình, cảm thấy an toàn khi có anh bảo vệ... Những cảm giác ấy có gọi là hạnh phúc? Có gọi là tình yêu thương thật sự?
Đến bây giờ tôi chẳng thể định nghĩa được điều ấy nữa bởi vì... Hạnh phúc thật sự không tồn tại ở nơi đây... Và... Điều ấy hoàn toàn là một thứ xa xỉ đối với tôi vào lúc này, vào lúc tôi chẳng còn ai bên cạnh, phải tự dựa vào bản thân mình mà đứng lên chống chọi với mọi nguy hiểm của cuộc đời...
Nhưng tôi vẫn hy vọng rằng... Hạnh phúc sẽ đến với tôi một lần nữa...
- Không cần phải run sợ thế đâu! - Một giọng nói dường như tôi đã nghe ở đâu đó rồi thì phải, sau câu nói đó, tiếng bước chân lại đều đều vang lên. Tuy nhận ra có cái gì đó rất quen thuộc từ người này nhưng tôi vẫn phải cảnh giác trước từng hành động.
- Cô là...? - Tôi không chắc đó có phải là cô ấy hay không hay chỉ là một kẻ lạ mặt nào đấy. Tôi ngập ngừng hỏi khi chẳng thể nào nhìn rõ được khuôn mặt cô ta vì nó bị che khuất bởi bóng tối đằng sau cánh cửa.
- Cô không cần biết, hãy rời khỏi đây mau lên! - Cô ta nói với âm lượng vừa đủ cho cả ba nghe, giọng cô ta trầm xuống cho tôi cảm giác thấy hình như sự việc rất nghiêm trọng. Tôi im lặng, không có ý định nghe theo bởi vì làm sao mà tôi tin được một kẻ mình còn chưa thấy mặt được chứ.
Trúc Ly nắm lấy tay tôi nhưng ánh mắt thì cương nghị nhìn về phía bóng người đó. Tôi e dè hỏi:
- Tại sao?
- Cô không cần phải biết, ra khỏi đây mau! - Như một mệnh lệnh dành cho kẻ dưới quyền, cô ta hét lên đầy tức giận. Tiếng bước chân của nhiều người vang lên gấp gáp ngoài kia vang vọng trong không gian yên tĩnh, cô ta dường như không thể chịu đựng được nữa liền hét lên đầy gấp gáp:
- Đi nhanh đi! Hãy đi về hướng ngược lại!
Tôi không thể làm gì hơn trước cơn phẫn nộ của cô ta ngoài cách tuân theo. Liệu tôi có đặt niềm tin đúng chỗ không khi nghe lời cô ta mà rời khỏi đây? Liệu những gì cô ta nói có là thật hay chỉ là một cái bẫy và tôi là con mồi của họ?
Tôi dẫn Trúc Ly chạy thật nhanh ra khỏi nơi ấy trước khi bọn người đó kéo đến ngày một đông...
---------------o0o---------------
- Tốt lắm! - Cô ta khẽ nở nụ cười nhạt rồi chạy thật nhanh vào trong một cánh cửa được ẩn sau bước tường. Lại một lối thoát hiểm khác của biệt thự? Cho dù có phải đi chăng nữa thì tại sao cô ta lại biết được? Rốt cuộc thì cô ta là ai và vào ngôi biệt thự này với mục đích gì?
Tiếng bước chân ngày càng dồn dập, trong phút chốc cánh cửa bị mở tung ra một cách thô bạo. Lớp bụi bay mù mịch sau luồn ánh sáng mờ nhạt, thứ đầu tiên nhìn thấy được chỉ là một sự trống trải, hoàn toàn không có ai khác ngoài bốn bức tường vàng nhạt bám đầy rêu.
- Không có ai cả! Chết tiệt! Chia ra tìm đi! - Một người đàn ông trạc tuổi trung niên quát lớn, sắc mặt trông có vẻ bực tức. Ông ta chạy đi về phía trước và một số người rẽ sang lối khác.
Ánh nắng chiều tà đổ dài xuống sàn gỗ ẩm ướt, những hạt bụi từ phương nào được gió thổi đến và bay lên chầm chậm dưới tia nắng vàng. Trong không gian lắng đọng và yên bình ấy, một bóng người khẽ bước ra, nụ cười nhạt còn đọng trên môi, nụ cười của niềm vui nhưng không được bộc lộ hết ra ngoài. Khánh Anh bình thản thả những bước chân mình trong ánh nắng nhẹ, lòng cô thầm nhủ mọi việc rồi sẽ ổn thôi, hai con người đó sẽ làm được mà nếu không làm được thì những khó khăn sau này làm sao họ có thể vượt qua đây? Thử thách sẽ không dừng lại ở đó, nó yêu cầu hai con người ấy phải vững mạnh bước đi, bước đi để tìm thấy hạnh phúc thật sự của chính mình. Ngôi biệt thự này còn nhiều gian khó, hai người họ sẽ như những cây xương rồng kiên cường sống trên sa mạc hay chỉ là một cành hoa liễu sẽ tàn trước những cơn gió?
Khánh Anh hy vọng họ sẽ thoát khỏi những tay sai của Thảo Như và sẽ không làm phí công sức của cô bỏ ra để cứu họ. Hy vọng là thế!
*****
Tại một căn phòng nơi hành lang, nơi có khung cửa sổ nhỏ tràn đầy nắng ấm, gió thổi đung đưa chiếc chuông gió nhỏ khiên lòng Thảo Như rạo rực hẳn lên. Cô đang rất nóng lòng chờ đợi kết quả từ những tay sai của mình để chắc chắn rằng sẽ không còn ai là chướng ngại vật ngăn cản anh và cô nữa.
Thực ra tuyệt kế này do Mai An nghĩ ra, cô không ngờ Mai An lại có thể đi trước Thế Phi một bước như thế, cô ta thật là thông minh. Từ trước giờ cô luôn tin tưởng Mai An, mọi sự đều nhờ Mai an vạch ra từng đường đi nước bước và cô chỉ việc làm theo nhưng cô không hề cảm thấy mình bị lệ thuộc vào cô giúp việc nhỏ ấy.
Thảo Như nào biết rằng cô chính là con cờ của Mai An. Một con cờ tuyệt hảo và vô giá? Thảo Như nào biết rằng mình đang bị lợi dụng cho một kế hoạch của Mai An? Thân tâm Thảo Như nào đâu độc ác như người khác nghĩ, cô cũng có trái tim, cũng biết nhận định đâu là đúng, đâu là sai.
Tình yêu thường khiến con người ta mù quáng quả không sai. Sự ghen tuông và ích kỉ trong tình yêu đã lu mờ lí trí cô, khiến cô không còn nhận thức được mọi việc và dễ dàng bị người khác sai khiến.
Hiện giờ việc cô lo nhất chính là sự thất bại của kết hoạch và hậu quả của nó. Nếu anh biết được thì cô phải làm sao đây? Anh sẽ càng thêm ghét và căm hận cô. Nhưng anh nào có biết cô làm vậy chỉ vì quá yêu anh mà thôi, tình yêu ấy không thể dứt bỏ trong cô, cô phải làm sao đây? Làm sao để tình yêu của cô mãi được tồn tại và được đón nhận? Làm sao đây khi anh đã quên đi hình ảnh cô trong tâm trí?
Một con người hồn nhiên với nụ cười trong sáng 10 năm trước trong cô giờ chỉ là một kí ức mờ nhạt. Con người ấy đã chết rồi, chết vì anh, chết vì quá yêu anh, cô đã bị sự ích kỉ và lòng chiếm đoạt giết chết sự hồn nhiên, ngây thơ của một cô bé 9 tuổi mà anh đã từng yêu...
*****
Thế Phi bước chậm trên dãy hành lang dài, bước chân khẽ nhịp nhịp như đang vui mừng một điều gì đó. Cậu cất tiếng hát khe khẽ trông có vẻ yêu đời lắm. Là thứ gì đã thay đổi được một con người lạnh lùng cô độc như cậu? Là những giọt nắng ấm ngoài kia, là cơn gió nhẹ thổi hay là vì người đó?
- Xem cậu chủ kìa! Khác quá, còn hát nữa...
- Thật không tin nổi!
Có hai, ba cô giúp việc đi ngang qua khẽ cúi đầu chào Thế Phi rồi xì xầm bàn tán khi đã đứng cách xa cậu ở một khoảng cách an toàn. Dường như nhận thấy mình biểu lộ niềm vui hơi quá, cậu hắng giọng lấy lại phong thái lạnh lùng như trước rồi bước đi.
Ánh mắt hướng về phía trước, về phía căn nhà nhỏ bằng gỗ phía xa kia, lòng trào lên một cảm giác kì lạ. Cậu bước nhanh hơn về phía trước, tiếng giày vang lên "cộp cộp" trong không gian tĩnh lặng khiến người nghe cũng đủ hiểu cậu đang gấp gáp đến mức nào.
Cậu rẽ sang một hành lang khác, ánh nắng mờ nhạt dần hiện ra hình bóng hai con người bé nhỏ. Cậu khẽ nhíu mày khó hiểu. Tại sao họ có thể thoát ra được khi không có sự trợ giúp từ cậu? Ai? Là ai đã giúp họ?
Như không thể tin vào những thứ hình ảnh mờ ảo phía trước, cậu chạy thật nhanh và thầm mong đấy không phải là Trúc Ly và Gia Hân bởi vì hành động của họ chẳng khác nào là trốn ngục và điều ấy sẽ phải trả giá rất đắt...
*****
- Này! Đứng lại. - Thế Phi nắm chặt lấy tay Gia Hân và thở hồng hộc. Cậu thô bạo kéo mạnh tay khiến Gia Hân mất đà ngã vào lòng cậu rồi ôm xiết lấy như sợ mất đi một thứ gì đó. Cảm xúc hỗn loạn! Cậu không tài nào tự chủ bản thân mình được, thứ cảm xúc trào lên trong lòng chẳng biết là gì. Buồn, vui, hạnh, ngượng ngùng hay tức giận?
Lòng cậu ngùn ngụt lửa giận. Tại sao họ lại trốn ra khỏi nơi ấy? Họ không thể chờ đợi cậu thêm một phút nào nữa sao? Xô mạnh Gia Hân ra, cậu hét lên đầy tức giận:
- Tại sao? Tại sao lại trốn ra khỏi nơi đó? - Thế Phi nhắm nghiền mắt cho cơn giận trôi xuống, cố gắng kiềm chế để không phải tát cho cô một cái nhớ đời. Thế Phi lắng tai nghe lời giải thích từ phía bên kia nhưng không như những gì cậu muốn, đáp lại cơn thịnh nộ của cậu chỉ là tiếng khóc thút thít của hai cô giá bé nhỏ.
- Cậu chủ! Chúng tôi đã làm gì sai ạ? Hay đã làm cậu phiền lòng? Cậu nói đi, chúng tôi sẽ sửa chữa ạ. Cậu chủ...!
Thế Phi mở mắt ra sau giọng nói xa lạ đó, giọng nói không mang sự trong trẻo, ấm áp hằng ngày ấy khiến cậu ngạc nhiên và nhận ra rằng: Cậu đã nhận lầm người!
Chết tiệt! Cậu tức giận nhìn vào khoảng không gian trước mắt, bản thân tự trách mình đã không tinh ý hơn, cậu đã mất một khoảng thời gian với chuyện nhầm lẫn này rồi!
Vội nói lời xin lỗi rồi cậu lại chạy đi, tiếp tục công việc tìm kiếm của mình. Rốt cuộc thì cậu đang cái quái gì đây? Cậu đã tự biến mình thành một tên ngốc. Cậu đã không còn là cậu như trước kia, một con người bất cần mọi thứ trong cuộc sống này giờ đã biến mất. Cậu tự hỏi mình sẽ như thế nào khi trở thành một con người khác? Trở thành một con người trái ngược với những gì mà cha tạo ra cho cậu?
*****
Gió thổi khiến cành lá va vào nhau nghe xào xạc như đang chơi đùa. Lá chơi đùa với gió? Hay định mệnh chơi đùa với con người?
Dù biết sinh mệnh con người do cha mẹ tạo ra nhưng số phận của mỗi con người đều được gắn mác hai chữ định mệnh. Tất cả... tất cả đều do ông trời nắm giữ và chính định mệnh ấy là sợi dây xích vô hình trói buộc mỗi con người...
---------------o0o---------------
Tại một căn phòng ở dãy hành lang thứ nhất- nơi địa phận của Thế Phong...
Tôi thở hồng hộc trên chiếc ghế sofa đặt ở góc phòng, khẽ liếc nhìn sang Trúc Ly, cô ấy cũng không khá hơn tôi là bao, chiếc bàn bên cạnh cũng bị cô ấy chiếm lấy và nằm dài ra đấy.
Nhìn thấy bộ dạng của tôi và Trúc Ly, anh ta khẽ bật cười. Nụ cười của anh ta khiến tôi ngẩn ngơ, nó có vẻ khá giống kiểu cười thường niên của anh tôi lúc trước. Tôi vội cúi mặt để tránh ánh nhìn của anh ta. Sao mà giống thế? Cử chỉ, ánh mắt, ngay cả nụ cười cũng rất giống, nhưng tôi chắc chắn một điều rằng, đây không phải là anh.
Tôi ngồi ngả lưng ra ghế mà suy nghĩ, biết đâu trên đời này còn có người giống người? Không phải chỉ riêng anh tôi mới có ánh nhìn đó, không phải chỉ riêng anh tôi có nụ cười đó. Biết đâu chỉ là trùng hợp? Hoặc chỉ có thể anh ta cố ý làm như thế!
- Em uống đi, rồi về phòng nghỉ ngơi, phòng của ta không thoải mái lắm đâu.
Anh ta nói rồi đưa cho tôi cốc sữa cacao còn nóng hổi trên tay. Tôi nhấp một ngụm sữa nóng, cảm giác ngọt lịm trên đầu lưỡi khi uống làm tôi thích thú nhưng lại đắng dần khi vị ngọt mất đi. Cũng giống như con người, không có gì gọi là hạnh phúc vĩnh cửu, khi hạnh phúc qua rồi chỉ còn lại nỗi đau. Cảm giác đắng miệng cứ đọng mãi trong cổ họng cho đến khi ta chịu nhấp thêm một ngụm sữa ngọt ngào khác. Cũng giống như hạnh phúc qua đi, cảm giác tiếc nuối cứ âm ỉ mãi trong lòng và nó sẽ không bao giờ dứt khi chúng ta bắt đầu tìm kiếm lại.
Những tháng này bên cạnh anh tôi quả thật khiến tôi rất hạnh phúc, nhưng hạnh phúc là gì khi ấy tôi chẳng thể định nghĩa được, tôi chỉ biết tôi vui khi ở cạnh anh, tôi cảm thấy ấm áp khi ở cạnh gia đình, cảm thấy an toàn khi có anh bảo vệ... Những cảm giác ấy có gọi là hạnh phúc? Có gọi là tình yêu thương thật sự?
Đến bây giờ tôi chẳng thể định nghĩa được điều ấy nữa bởi vì... Hạnh phúc thật sự không tồn tại ở nơi đây... Và... Điều ấy hoàn toàn là một thứ xa xỉ đối với tôi vào lúc này, vào lúc tôi chẳng còn ai bên cạnh, phải tự dựa vào bản thân mình mà đứng lên chống chọi với mọi nguy hiểm của cuộc đời...
Nhưng tôi vẫn hy vọng rằng... Hạnh phúc sẽ đến với tôi một lần nữa...
/20
|