Tỏa Hồn

Chương 80: Cung nghênh thần nữ

/110


Edit: Nhật Nguyệt Phong Hoa

***

"Sư muội, dì Nguyệt, không ngờ hai người cũng ở đây." Mộ Sơ Lương khẽ gật đầu với Tô Tiện và Tây Môn Nguyệt, nụ cười vẫn thường trực trên môi. Hắn thật sự không rõ hành tung của hai người Tô Tiện.

Tô Tiện hơi ngập ngừng, Mộ Sơ Lương không tới vì bọn họ vậy thì hẳn là vì Quỷ Môn.

Quả nhiên, Mộ Sơ Lương bước lên trước, đối mặt với Tứ đại hộ pháp Quỷ Môn nói: "Mối thù các ngươi đả thương Minh chủ Thiên Cương Minh ta nay phải thanh toán rồi."

Thì ra là vậy.

Có vẻ như Tứ đại hộ pháp đã sớm nhận được tin tức nên không hề tỏ ra kinh ngạc trước sự xuất hiện của Mộ Sơ Lương và Thiên Cương Minh. Quỷ Môn đã dám gây ra chuyện như vậy thì nhất định không sợ Thiên Cương Minh đến trả thù. Tứ đại hộ pháp đồng thời xuất thủ, các đệ tử Quỷ Môn phía sau cũng không chút do dự, đánh về phía Thiên Cương Minh.

Mộ Sơ Lương vẫn khoan thai đứng tại chỗ, lấy một địch bốn.

Trong ánh mắt kinh ngạc của Tô Tiện các nàng, Mộ Sơ Lương rút kiếm, bước về trước một bước.

Một bước này vựa vặn tránh khỏi công kích của Hắc Y. Lưỡi đao của Hắc Y quét qua, thân hình nhanh nhẹn, quỷ quyệt, một đao nhẹ nhàng như không dùng sức nhưng ẩn trong đó là sát ý mãnh liệt. Mộ Sơ Lương không chút lo sợ, đường kiếm cũng nhẹ nhàng như Hắc Y, chiêu thức của cả hai tựa giọt mưa xuân, giao đấu mà không phát ra một tí âm thanh nào. Khoảnh khắc kiếm đao giao nhau chỉ nhìn thấy một đường sáng lướt qua, Hắc Y thụt lui nửa bước, đã lộ ra thế bại trận.

Bước chân của Mộ Sơ Lương vẫn chưa dừng lại, hắn tiếp tục cất bước lên trước nghênh đón Bích Nhãn.

Hai thanh đao trong tay Bích Nhãn như tia chớp, Hắc Y vừa bại, thanh đao lập tức tấn công về phía Mộ Sơ Lương. Mộ Sơ Lương cong môi, ngẩng đầu cười nhạt với Bích Nhãn.

Nụ cười vừa tắt, Mộ Sơ Lương nhấc tay lên, Bích Nhãn chấn động, sắc mặt trắng bệch ra. Chỉ bằng sức mạnh của một ngón tay đã đẩy lui nàng ta hơn mười bước.

Tiếp đó, tiếng cầm vang vọng, tóc trắng vươn dài.

Hồng Trang và Bạch Phát cùng xuất thủ, Mộ Sơ Lương rảo bước chậm rãi, khoanh tay từ từ đi về hướng hai người.

Giờ phút này, thực lực Mộ Sơ Lương biểu hiện ra bên ngoài đã vượt xa tưởng tượng của mọi người đối với hắn. Huyền Thiên Thí ba năm trước, hắn giành hạng nhất trong lớp đệ tử trẻ trở thành người chiến thắng trong Huyền Thiên Thí. Mà nay, thực lực của hắn đã vượt xa ngày ấy, tốc độ này thật khiến người ta khó lòng bắt kịp.

Đây mới là thực lực thật sự của Mộ Sơ Lương, hoặc đây còn chưa phải là thực lực thật của hắn.

Tô Tiện đứng sau Mộ Sơ Lương, ban đầu nàng cực kỳ lo lắng nhưng sau khi chứng kiến màn ra tay của Mộ Sơ Lương, mọi lo lắng đều tan biến. Mộ Sơ Lương đơn độc chiến với Tứ đại hộ pháp mà không hề yếu thế, Tô Tiện yên lòng lui về sau, nói nhỏ với Tây Môn Nguyệt: "Chúng ta đi thôi."

Tây Môn Nguyệt cũng biết sự việc phức tạp, càng ở lại càng phiền phức nên lập tức gật đầu. Hai người xông ra ngoài vòng chiến.

Nhưng chỉ mới rời đi được một đoạn ngắn, bốn bề chợt nổi gió lớn, lá cây bay tán loạn trong gió. Trận cuồng phong ẩn chứa mùi máu tanh cuồn cuộn thổi vào chiến trường.

Vì trận cuồng phong bất ngờ này, Tứ đại hộ pháp Quỷ Môn và Mộ Sơ Lương đồng loạt dừng tay.

"Là y?" Hồng Trang thì thầm.

Bích Nhãn bên cạnh không khỏi vui mừng, nhướng mày cười với Mộ Sơ Lương: "Xem Thiên Cương Minh các ngươi kìa, đừng để bị diệt toàn bộ ở đây đó."

Mộ Sơ Lương không đáp lời Bích Nhãn, ý cười trên mặt hắn vẫn không nhạt đi, thần sắc vẫn rất bình tĩnh, cho dù trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng không tỏ ra sợ hãi. Hắn chuyển hướng nhìn từ hộ pháp Quỷ Môn sang phía tây: "Không ngờ Cốc chủ Vô Ưu Cốc lại đích thân đến đây."

Mọi người nhìn theo tầm mắt hắn, đằng sau đám người, một tấm màn đen quỷ dị dâng lên, trong trận cuồng phong, vô số bóng dáng dần dần hiện hình. Trong chớp mắt, bóng đen đã bao vây toàn bộ người Thiên Cương Minh và Quỷ Môn bên trong.

Một bóng người bước ra từ trong đám người nọ.

Đó là một ông lão tóc bạc trắng, lưng hơi khòm, trên mặt lỗ chỗ vết rỗ. Ông ta chống gậy, mặc hắc bào, từng bước từng bước đi về phía mọi người.

Người này, Tô Tiện từng gặp.

Ba năm trước, Vô Ưu Cốc và Huyền Nguyệt giáo đại chiến, Sở Khinh Tửu nhân cơ hội ấy đưa Tô Tiện trốn đi nhưng ai ngờ lọt vào tay kẻ này. Sở Khinh Tửu bị đánh trọng thương, Tô Tiện đưa hắn đi cầu y và dẫn đến hàng loạt những chuyện sau này.

Ông ta chính là Cốc chủ Vô Ưu Cốc - Thượng Quan Nghiêu, người có thực lực đáng gờm nhất thiên hạ.

Mà ông ta nhìn qua chỉ là một lão già hết sức bình thường.

Thượng Quan Nghiêu bước đi chậm chạp, cánh tay chống gậy còn hơi run như mỗi bước đi đều tốn rất nhiều sức. Mọi người nhìn ông ta không chớp mắt, đến khi ông ta đến gần Mộ Sơ Lương.

Chẳng ai dám phát ra bất cứ âm thanh nào.

Mọi người đều đang đợi ông ta lên tiếng.

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Thượng Quan Thấu ngẩng đầu, nhìn Mộ Sơ Lương cao hơn ông ta cả một cái đầu, ho nhẹ một tiếng rồi run run mỉm cười với hắn: "Tiểu tử nhà Mộ gia đây ư, không ngờ lớn đến vậy rồi."

Không đợi Mộ Sơ Lương trả lời, ông ta nói tiếp: "Năm xưa khi ta và cha ngươi giao thủ với nhau, ngươi còn bé tí. Người của Mộ gia đều là kỳ tài, năm đó cha ngươi là đối thủ khó gặp nhất trong cuộc đời ta, bây giờ thực lực ngươi cũng rất bất phàm nhưng đáng tiếc... ngươi còn kém cha ngươi nhiều lắm."

"Nếu Cốc chủ muốn ôn chuyện xưa thì đợi chuyện ở đây kết thúc rồi ôn sau cũng không muộn." Mộ Sơ Lương mỉm cười nhạt nhạt như thường. Trước mặt hắn là cao nhân đương thời nhưng cũng không ảnh hưởng tới hắn tí nào.

Trên thế gian này có thể nói chuyện như thế với Cốc chủ Vô Ưu Cốc e là hiếm lắm.

Có người thầm hít khí lạnh, ai nấy đều đang đợi Thượng Quan Nghiêu đáp lời. Thượng Quan Nghiêu gật gật đầu, hỏi: "Ngươi muốn thế nào?"

"Quỷ Môn đả thương Minh chủ Thiên Cương Minh, thù này không báo uy tín Thiên Cương Minh còn đâu?"

Quỷ Môn và Vô Ưu Cốc vốn có quan hệ rất tốt, thế gian ai cũng biết. Mộ Sơ Lương nói như vậy chẳng khác nào muốn đối địch với Vô Ưu Cốc, chúng nhân Quỷ Môn vừa nghe đã bày ra vẻ mặt sắp xem kịch hay. Còn người bên Thiên Cương Minh lại im lặng không ai dám phát ra tiếng động.

Bất ngờ, Thượng Quan Nghiêu nghe thế chỉ nhàn nhạt đáp: "Ngươi muốn động thủ thì cứ động thủ. Ta đến lần này không phải vì Thiên Cương Minh các ngươi."

Trong lúc nói những lời này, đôi mắt đục ngầu của ông ta dường như vô ý hướng ra phía sau đoàn người, không rõ là có ý đồ gì.

Ông ta vừa dứt câu, ai nấy không khỏi hoảng hồn.

Bọn họ cứ nghĩ Vô Ưu Cốc đến giúp Quỷ Môn nhưng ai dè một câu của ông ta đã chặn đứng mọi suy tưởng của bọn họ. Trong lúc ấy, Thượng Quan Nghiêu lại quay đầu qua, nhìn về phía mọi người nói: "Ta đến đây là muốn nghênh đón Thần nữ Vô Ưu Cốc bọn ta."

Lời này của Thượng Quan Nghiêu như một quả bom nổ ầm giữa đám người. Nhất thời mọi người đều nhìn ngó tứ phía, chưa ai nghe nói Vô Ưu Cốc có Thần nữ thần gì, cũng chưa ai diện kiện dung mạo Thần nữ cả.

Chỉ có Tô Tiện, vừa nghe đến đây, trái tim nàng không khỏi trầm xuống. Từ khi Thượng Quan Nghiêu xuất hiện nàng đã có dự cảm không lành rồi, và bây giờ dự cảm đó đã thành hiện thực. Nàng thầm đưa ra quyết định, quay lưng nhét ngọc bội vào tay Tây Môn Nguyệt nói nhỏ: "Nếu ta không thể rời khỏi đây, Tây Môn tiền bối người cứ đi trước."

"Tô Tiện?" Tây Môn Nguyệt khó hiểu hỏi.

Tô Tiện lắc đầu, âm thanh âm trầm nặng nề, ánh mắt lại rất quả quyết: "Lần này ta chỉ có thể nhờ cậy cả vào tiền bối rồi, nếu có thể mở cổng Tứ Phương Thành xin tiền bối hãy đưa Sở Khinh Tửu theo, cho dù chỉ có một tia hy vọng cũng phải cầu xin Thành chủ Tứ Phương Thành ra tay cứu huynh ấy."

"Ngươi..." Tây Môn Nguyệt chưa kịp nói, tiếng bước chân đã tiến về phía hai người. Tây Môn Nguyệt quay đầu sang, người đến là Thượng Quan Nghiêu.

Tây Môn Nguyệt nhất thời rõ ràng trong lòng, nhẽ gật đầu với Tô Tiện, âm thầm cất ngọc bội vào người.

Ngay lúc đó, Thượng Quan Nghiêu đã đến trước mặt hai người.

Không gian im ắng bao trùm, Tô Tiện đề phòng đối mặt với Thượng Quan Nghiêu, không hiểu ông ta rốt cuộc muốn làm gì. Thượng Quan Nghiêu dường như rất hứng thú với cái nhìn của Tô Tiện, ông ta nhìn nàng hồi lâu, cuối cùng làm một hành động.

Ông ta cúi thấp đầu.

Lưng ông ta khom xuống, động tác vô cùng thành kính. Một người thực lực sánh ngang tạo hóa thế này lại chịu cúi đầu trước mặt Tô Tiện. Giọng ông ta hơi run nhưng lại rõ ràng hơn bất cứ cái gì khác, nói: "Thượng Quan Nghiêu đến nghênh đón Thần nữ về cốc."

Thần nữ mà hắn nói chính là Tô Tiện.

Mọi người quay sang nhìn nhau, Tô Tiện từng tham gia Huyền Thiên Thí, còn giành được hạng nhất, những người trong Thiên Cương Minh hầu như đều quen biết nàng, bọn họ đều biết nàng là đệ tử Không Thiền Phái Chấp Minh Tông, nhưng bây giờ sao lại vô cớ trở thành Thần nữ Vô Ưu Cốc rồi. Không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra, trên mặt ai nấy đều hiện đầy nét kinh ngạc, kể cả Mộ Sơ Lương, nét mặt hắn cuối cùng cũng có biến đổi.

"Sư muội." Mộ Sơ Lương khẽ thở dài, tràn đầy bất lực.

Tô Tiện nhìn Thượng Quan Nghiêu trước mặt, cảm giác tất cả ánh mắt đều đang rọi về phía mình.

Ngay khoảnh khắc ấy nàng nhận ra rằng mình không thể là một đệ tử bình thường của Không Thiền Phái được nữa, những ngày tháng an nhàn vui vẻ ấy cũng không thể quay trở lại nữa.

"Thần nữ, theo ta về thôi." Thượng Quan Nghiêu mở miệng, lần này ông ta ngẩng đầu, tròng mắt nhạt màu nhìn chằm chằm Tô Tiện như xuyên thấu cả lòng người.

Trong lòng Tô Tiện lướt qua vô số ý niệm, nàng muốn biết chuyện gì đang diễn ra trước mắt, sao lại thành ra thế này. Nàng và Vô Ưu Cốc rất ít khi tiếp xúc, Vô Ưu Cốc và Huyền Nguyệt giáo đều thuộc tà đạo nhưng hai phái hoàn toàn khác nhau. Người trong Huyền Nghiệt giáo tuy là yêu ma nhưng bọn họ chỉ muốn quay về Ma giới sống những tháng ngày yên bình. Còn Vô Ưu Cốc tuy không phải yêu ma nhưng bọn chúng muốn mở cánh cửa Ma giới, khiến người và ma đại chiến lần nữa.

Chỉ có một điểm chung duy nhất chính là bọn họ đều muốn mở cửa Ma giới.

Không lâu trước, nàng đã vô ý mở cánh cửa Ma giới một lần.

Vô Ưu Cốc nhất định biết được gì đó nên mới đột nhiên xuất hiện.

Tô Tiện suy nghĩ kỹ càng, vẻ mặt cũng kiên định hơn trước. Nàng lui lại một bước, nắm chặt Ly Hỏa kiếm trong tay, lạnh lùng nói: "Nếu ta không đồng ý thì sao?" Nhân lúc ấy, cánh tay còn lại sau lưng nàng ra hiệu với Tây Môn Nguyệt. Thần sắc bà ấy khẽ biến, gật gật đầu, quay người rời đi.

Sự chú ý của mọi người đều đặt hết lên Tô Tiện và Thượng Quan Nghiêu, chẳng ai quan tâm một người không liên quan như Tây Môn Nguyệt.

- Hết chương 80 -

Lảm nhảm:

"Ngươi còn kém cha ngươi nhiều lắm." Oh no nghe mùi thuốc súng nồng nặc đâu đây. Ý lão là Tiểu Mộ còn lâu mới là đối thủ của lão đó. Nhưng yên tâm, ông mới không xứng làm đối thủ của người ta đó.

Lúc dịch xong chương này là gần 12h đêm rồi, buồn ngủ chết nhưng gây cấn quá phải ráng cho xong.

/110

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status