Tóc Tựa Tuyết

Chương 10

/14


Song, Mạc Thất Nương đã lầm.

Sở Khanh Vũ hoàn toàn không có ý muốn ra đi, y vẫn ở đó giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy, mỗi ngày vẫn có đủ loại nữ nhân đến để được thấy bóng hình của Sở đại bộ đầu. Vì thế Thất Nương bắt đầu vô ý lẫn cố ý mà tránh né y, hy vọng một ngày nào đó y có thể tìm được người mình yêu thích giữa những mỹ nữ kia rồi đem sự chú ý dời khỏi người nàng.

Sở Khanh Vũ mỗi ngày đều cùng những cô gái kia chơi đùa, khóe miệng chỉ cần cong lên thành một nụ cười nhẹ là đã có thể mê hoặc được cô nương đối diện rồi, chỉ cần vậy là đủ để họ có thể bày ra bộ dáng vì y mà sẵn sàng nhảy vào nước sôi lửa bỏng. Vậy nên càng lúc càng có thêm nhiều cô nương đặt chân đến khách sạn Vân Long, số các cô nương bước qua cửa khách sạn thậm chí còn nhiều hơn số đàn ông.

Một tháng nữa lại trôi đi, thời tiết lại lạnh hơn nhưng Sở Khanh Vũ vẫn chưa rời đi. Thất Nương cũng quen dần với sự có mặt của y, nhìn y mỗi ngày lại cười cười nói nói với một cô nương khác nhau, nàng cũng cảm thấy y đã quên mất nàng rồi, không để tâm đến nàng nữa rồi. Cho nên nàng lại bắt đầu ra ngồi ở bậc cửa mỗi ngày, mỗi ngày đều chờ đợi một người đàn ông mà chẳng biết bao giờ sẽ trở về...

Thời tiết hôm nay thật u ám, nhưng không khí trong khách sạn Vân Long vẫn chẳng thay đổi. Ngoài những người đàn ông ngày nào cũng đến để nhìn ngắm Thất Nương xinh đẹp thì còn có thật nhiều những thiếu nữ với khuôn mặt ngượng ngùng e ấp hoặc là tươi cười vui vẻ, ánh mắt của các nàng đều siết chặt trên người Sở Khanh Vũ, trong mắt ai nấy đều lộ ra si mê thật sâu nồng.

“Sở đại nhân!”

Một giọng nữ nũng nịu vang lên, mềm dịu đến mức khiến cho kẻ lão luyện tình trường như Sở Khanh Vũ cũng phải có chút sợ hãi, “Có phải là ngài ở trấn Bạch Vân để tra án tử không vậy? Nếu không thì sao chả bao giờ đi đâu vậy?” Giọng của cô gái kia mềm đến độ có thể vò nát được bao nhiêu trái tim của những người đàn ông khác, nhưng trong mắt Sở Khanh Vũ chỉ nhìn thấy một bóng dáng cô đơn ngoài bậc thềm kia. Trời lạnh như thế này, sao nàng không mặc thêm áo quần kia chứ?

Y bất đắc dĩ mà đưa mắt nhìn cô gái đang đứng phía trước, cô gái kia có một khuôn mặt xinh đẹp vô cùng, cặp mắt có thể đoạt mất hồn người kia nhìn thẳng vào y, giống như muốn đem y ăn tươi nuốt sống vậy. Chẳng biết tại sao, Sở Khanh Vũ chợt nhớ tới một câu nói: “Có những cô gái nhìn qua thì có vẻ không ra gì, thật ra trái tim so với bất cứ kẻ nào cũng đều thuần khiết hơn cả, nhưng lại có những cô gái nhìn thì trong sáng, thuần khiết, nhưng trong lòng so với bất cứ ai cũng đen tối hơn, thâm độc hơn, lăng loàn hơn.” Hiển nhiên, cô ả đang đứng trước mặt y là loại thứ hai rồi. Y thầm cười giễu một tiếng, “Không, chỉ là ta thấy trấn Bạch Vân này rất xinh đẹp, muốn ở lại một thời gian thôi.”

“Thế sao?” Nụ cười của cô ả càng thêm phần quyến rũ, “Trấn Bạch Vân đẹp đến vậy sao?” Ả hỏi, trong mắt hiện lên sự kỳ vọng, dĩ nhiên là ả hi vọng có thể nghe được câu trả lời hợp với ý của ả rồi.

“Cảnh đẹp, nhưng người còn đẹp hơn…” Sở Khanh Vũ nói đầy ẩn ý, ánh mắt y lại lần nữa lưu luyến đưa đến phía cửa, thanh âm của y thật ấm áp, thật dịu dàng, thoáng chốc đã bóp nát trái tim của các cô nương. Có rất nhiều cô nương đã sớm vui mừng đến mở cờ trong bụng, “Là ai vậy? Đại nhân thấy ai đẹp thế ạ?” Các nàng liền nhao nhao lên, thật giống một đám người hung ác.

Sở Khanh Vũ đành thu lại ánh nhìn dịu dàng kia, “Rất đẹp, đều rất đẹp…” Y đột nhiên nói, “Ngay cả một bà chủ khách sạn của trấn Bạch Vân còn xinh đẹp như vậy, huống chi là các cô nương đây chứ!” Y nói không lớn lắm, nhưng lại cố ý nâng cao giọng, nhanh chóng thu hút được sự chú ý Mạc Thất Nương mới rồi còn đang lơ đãng về phía y.

“Đúng vậy!” Trong giọng của cô ả mới nãy có chút ghen tức, mình cùng người đàn ông này nói nhiều như vậy, cuối cùng y lại chỉ nhắc đến một mình Mạc Thất Nương, chuyện này có thể không làm cho ả khó chịu hay sao? Thế nhưng câu sau của y quả không sai, bất cứ ai trong trấn này cũng đều xinh đẹp hơn con đàn bà điên kia.

“Xinh đẹp thì có ích gì đâu? Cứ ngu ngốc mà chờ đợi một kẻ đã chết trở về!” Ả không nói nhiều, chỉ là muốn nói cho hả nỗi giận dỗi trong lòng, không ngờ sắc mặt Sở Khanh Vũ lại hóa đen.

Một loạt thanh âm vỡ vụn của đồ sứ đột nhiên vang lên , mọi người đều kinh sợ, nhao nhao ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Mạc Thất Nương lúc nãy còn đang tựa trên bậc cửa giờ đã đứng trước mặt cô ả nói năng lung tung kia, vò rượu trong tay vỡ nát trên mặt đất, rượu bắn tung tóe.“Chàng chưa chết!” Đôi mắt Thất Nương lạnh lẽo, giống như muốn dùng ánh mắt mà nghiền nát cô ả kia vậy.

“Hừ!” Cô ả kia thầm sợ hãi, nhưng vẫn không chịu yếu thế, “Ngươi đừng tự lừa mình gạt người nữa, cha ta chính là Tổng tiêu đầu của Tiêu cục Thanh Phong, ông nói Kỷ Hình Phong đã chết cách đây hai năm rồi! Con mụ điên nhà ngươi còn ở đây mà ngày ngày chờ đợi hắn, đêm ba mươi lại còn mặc y phục tân nương, ngươi thèm đàn ông đến phát điên luôn rồi à?”

“Bốp!”

Trên khuôn mặt của ả liền in dấu năm ngón tay đỏ ửng, Mạc Thất Nương đỏ mặt tía tai, “Chàng không có chết!” Trong giọng nói của nàng mang theo mấy phần kích động, thân thể yếu đuối khẽ run lên vì tức giận.

“Con mụ chết tiệt nhà ngươi dám đánh ta à!” Cô ả cất lên một tiếng thét chói tai, theo đó là một trận thanh âm vỡ vụn loảng xoảng, cô ả giống như chó điên cắn càn mà lao tới, móng tay thật dài cấu xé khuôn mặt trắng nõn, mềm mại của Thất Nương, “Con mụ điên nhà ngươi! Cái mồm thối tha nhà ngươi!” Tiếng chửi rủa kia câu sau lại càng khó nghe hơn câu trước, cánh tay vung lên sắp đánh xuống mặt Thất Nương.

Bỗng nhiên, cánh tay đang vung lên kia bị bóp chặt, rồi thanh âm lạnh lẽo đến mức khiến người ta cũng muốn đóng băng của Sở Khanh Vũ vang lên, “Đủ chưa vậy? Ta ghét nhất là loại đàn bà thích chửi mắng người khác, giống y như chó điên vậy!” Ánh mắt của y giống như lưỡi dao sắc nhọn, đâm cho cô ả kia một trận run rẩy.

“Ngươi, ngươi...” Một giây sau đó, đôi mắt to tròn, xinh đẹp của cô ả kia thoáng chốc đỏ lên, những giọt nước mắt thật lớn thi nhau tràn ra như nước triều dâng, “Ô ô ô... Ô ô ô...” Cánh tay mới rồi còn muốn đánh người của ả giờ đây đang bưng lấy khuôn mặt kiều diễm, nghiễm nhiên đã khóc không ra tiếng.

“Cút!” Sở Khanh Vũ lạnh lùng phun ra một chữ, ánh mắt nhanh chóng tìm kiếm bóng dáng Thất Nương nhưng không thấy Thất Nương đâu!

Cô gái phải nhận nỗi sỉ nhục to lớn vội vã chạy ra khỏi cửa, Sở Khanh Vũ tìm khắp nơi nhưng vẫn không thấy bóng dáng Thất Nương đâu. Nàng đã đi đâu? Nỗi hoảng sợ cùng bất an chất đầy trong lòng y, y sợ cô gái ngốc kia sẽ làm ra chuyện gì đó không thể cứu chữa được, sớm biết vậy y sẽ không ở đó mà dung túng cho mấy cô ả kia! Bỗng nhiên, y nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Xú Đậu Hũ đang nhìn chằm chằm vào tấm mành cửa treo ở góc đại sảnh, trong lòng y liền tìm được manh mối.

Mạc Thất Nương đứng ngây ra bên giếng nước ở sân sau, dường như tim của nàng đã bị người ta khoét mất, giống như một cái xác không hồn, chỉ có đôi môi vẫn đang lẩm bẩm, “Chàng không có chết, không có chết, không có...” Một đôi tay mạnh mẽ mà có lực đột nhiên bao lấy bờ vai nàng, phiến môi ẩm ướt kia áp vào vành tai nàng, cố sức hít thật sâu, tựa như muốn cướp lấy tất cả mùi vị trên cơ thể nàng.

“Nha đầu, muốn khóc thì cứ khóc đi…”

Lưng Mạc Thất Nương thoáng chốc run rẩy, đôi mắt nàng mở ra thật to, trong mắt hiện lên một trận hoang mang cùng với sợ hãi, rồi nước mắt rơi xuống trong lặng yên. “Nha đầu” là tiếng gọi quen thuộc đến nhường nào? Nàng còn nhớ rõ người đàn ông kia rất thích gọi nàng như vậy, là mỗi lúc họ cười với nhau, là mỗi lúc ôm lấy nhau, là mỗi lúc vui vẻ, là mỗi lúc…

Sở Khanh Vũ đem cô gái trong lồng ngực quay mặt về phía mình, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt nàng, nhẹ nhàng hôn sự yếu đuối mà nàng chưa từng để lộ ra trước mắt người ngoài. Rất đắng, thật sự rất đắng… Môi y chạm lên đôi môi tái nhợt, khô khốc của nàng, bờ môi mà y đã khao khát bấy lâu, nhưng sao khi hôn lên lại chỉ thấy nỗi đau xót trào ra từ trong tim thế này?

Nha đầu, tại sao nàng cứ phải tự lừa dối bản thân mình như vậy? Tại sao?

Khi y lần đầu tiên nhìn thấy bức thư tự tay Kỷ Hình Phong viết cho Thất Nương thì từ tận đáy lòng y đã bắt đầu gọi nàng là “Nha đầu”, y chưa từng quên cái tên gọi ấy, dù chỉ là một lần. Tối đó, y cũng gọi nàng như thế, chỉ là nàng đã thiếp đi, nói mớ mà đáp lại y một tiếng, khóe miệng chứa đựng nụ cười hạnh phúc.

“A!”

Mạc Thất Nương giật mình tỉnh giấc giữa lòng hồi ức, nàng lập tức đẩy kẻ đang ôm siết lấy cơ thể nàng ra. Lần đầu tiên nàng còn có thể tha thứ mình, nhưng nàng lại để cho y hôn lần nữa! Chuyện này tuyệt đối không thể!

“Nha đầu!” Bị đẩy ra khiến cho tim Sở Khanh Vũ nhói lên một tia mất mát, lồng ngực trống rỗng, trong lòng đột nhiên cũng trở nên trống rỗng, “Đừng tự gạt mình nữa, được không? Nha đầu...”

“Không được! Không được gọi ta là nha đầu! Ta không phải là nha đầu của ngươi!”

Mạc Thất Nương gào thét, chạy đến đánh vào lồng ngực y, khuôn mặt bị nước mắt che phủ, như trái tim nàng, sớm đã nứt ra thành trăm mảnh, “Rốt cục ngươi là ai? Rốt cục ngươi là ai hả? Sao ngươi lại gọi ta như thế? Ta không phải là nha đầu của ngươi! Không phải! Có phải vì Kỷ Hình Phong chưa trở về nên các ngươi mới hùa nhau bắt nạt ta hay không? Các ngươi chỉ muốn hành hạ ta mà thôi! Các ngươi là đồ khốn kiếp! Khốn kiếp...”

Giọng nàng khàn hẳn đi, cả cõi lòng đều tan nát.

“Nha đầu...” Y nhẹ giọng gọi.

“Cút! Ngươi cút ngay cho ta!”

Mạc Thất Nương giống như phát điên mà ra sức đẩy người đàn ông kia, là y chỉ ra vết thương của nàng, là y rắc muối lên miệng vết thương của nàng, là y cứ từng chút, từng chút một dùng hai chữ kia xé rách lòng nàng, để cho lòng nàng rỉ máu, từng giọt không ngừng trào ra.

Sở Khanh Vũ ngây ra mà nhìn cô gái đang phát điên trước mắt, tóc nàng rối bù, son phấn trên mặt cũng nhòe hết, không còn là Thất Nương xinh đẹp như hoa như ngọc trong suy nghĩ của những người đàn ông nữa. Nhưng cho dù nàng có như vậy đi chăng nữa thì y cũng không cách nào dời mắt khỏi nàng được.

Mới hay tim y từ khi nhìn thấy cô gái này đã từng chút, từng chút bị nắm giữ, vì vẻ ngoài kiên cường bao bọc lấy sự yếu đuối của nàng, vì nàng khi thì mỉm cười, hờn dỗi như trẻ con, đôi lúc lại buồn bã đưa mắt quyến luyến nhìn về phía cuối đường, vì chỉ cần nhắc đến Kỷ Hình Phong là hạnh phúc liền đong đầy trong mắt nàng, vì ánh mắt cô đơn của nàng, vì nàng đợi không được…

Từng chút, từng chút ấy, y nhìn trong mắt nhưng lại tích lũy trong lòng.

Mãi cho đến khi cô ả điên kia cấu xé khuôn mặt nàng, tình cảm tích lũy trong lòng y mới mãnh liệt trào dâng, y nhận ra, y đã không cách nào rời bỏ nàng được nữa rồi.

Nhưng mới rồi, y lại vì sự giận dỗi nhất thời của mình mà tổn thương nàng…

Sở Khanh Vũ ngây ngốc lùi lại một bước, chỉ là một bước thật nhỏ thôi nhưng lại tựa như gần nhau trong gang tấc mà phân cách giữa biển trời, cô gái này khiến cho y đau lòng, để cho y không muốn thấy nàng đau lòng, không muốn thấy nàng khóc. Chợt, y xoay người rời đi, nỗi đau trong lòng y đâu phải nhìn thấy nước mắt của nàng là có thể giảm bớt được, làm nàng đau, y còn đau hơn gấp vạn lần.

Nha đầu, nói cho ta biết, ta phải làm thế nào với nàng mới đúng đây?

Bầu trời u ám, những đám mây đen dày đặc kia đem tất cả buồn đau giấu vào trong. Một tia chớp đột nhiên rạch ngang qua bầu trời, một lúc sau, từng trận sấm vang rền truyền đến. Tiếng sấm trầm thấp, vang vọng thật lâu, thật lâu, một giọt mưa cứ như vậy mà rơi xuống khuôn mặt vương đầy nước mắt của Thất Nương.

Lại một giọt…

Hai giọt

Ba giọt

...

Mưa hòa lẫn nước mắt lăn dài trên mặt nàng, thấm vào nỗi đắng cay trong lòng nàng.

Kỷ Hình Phong, chàng trở về đi mà, được không vậy? Chàng không chết, không có, thật sự không có, không có…


/14

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status