Trong phòng bệnh, Chung Luyến Lan đang cẩn thận chăm sóc cho mẹ Đỗ Thừa. Mấy ngày nay cô luôn học hỏi Tô Tuệ, cho dù Tô Tuệ không có ở đó thì một mình cô bây giờ cũng có thể chăm sóc mẹ Đỗ Thừa rồi.
“Ừm! Dì Tuệ đâu rồi?” Đỗ Thừa nhìn căn phòng một lượt, không thấy Tô Tuệ ở đó bèn hỏi một câu.
“Hôm nay con gái dì Tuệ trở về nên dì ấy đi tới bến xe đón con gái rồi” Chung Luyến Lan đang xoa bóp cơ thể cho mẹ Đỗ Thừa, những việc này trước kia vốn đều do ĐỗThừa làm nhưng nay đều do Chung Luyến Lan một tay đảm nhận.
“Ồ…!”
Đỗ Thừa tính khoảng thời gian còn lại, từ giờ tới kỳ nghỉ hè cũng không xa nữa, anh cũng không nói gì thêm.
Sau khi ngồi xuống một bên, ĐỗThừa nhìn dáng vẻ tận tâm của Chung Luyến Lan, rồi hỏi một câu: “Thế nào rồi? Có quen không vậy?”
Đỗ Thừa mấy ngày nay tuy có hay tới bệnh viện nhưng lai rất ít có cơ hội đụng mặt với Chung Luyến Lan, bởi vì khi Đỗ Thừa tới thường là tầm mười hai giờ trưa tới hai giờ chiều, sau đó lại đi tới Hoàng Phổ hội sở, hơn nữa có khi gặp Chung Luyến Lan thì cũng có mặt Tô Tuệ ở đó nên thường cũng chẳng nói chuyện với nhau.
Chung Luyến Lan ăn mặc rất giản dị, áo T-shirt giá rẻ cùng với quần jean, tuy nhiên những thứ đó mặc lên người cô trông lại rất đặc biệt, có người cần quần áo để làm đẹp, nhưng cũng có người sinh ra lại là làm đẹp cho quần áo, không thể phủ định rằng Chung Luyến Lan chính là một dạng phụ nữ dù mặc bất kỳ loại quần áo nào lên người thì cũng đều đẹp cả.
Đặc biệt khuôn mặt cô không hề có chút kém cỏi so với Cố Tư Hân, cùng với ánh mắt chuyên tâm khi làm việc, nếu nhìn kỹ thì có cảm giác mê người.
Từ Chung Luyến Lan, Đỗ Thừa ít nhiều cũng nhìn thấy hình bóng của bản thân trước kia.
“Ở đây rất tốt. Dì Tô còn dạy tôi rất nhiều thứ, đều là những thứ tôi chưa từng học” Chung Luyến Lan gật gật đầu, cô không hề để ý Đỗ Thừa đang nhìn cô, hoặc có thể nói ánh mắt Đỗ Thừa chỉ nhìn liếc qua cô rồi lại rời đi nơi khác.
Đỗ Thừa mỉm cười nói: “Đồng ý là tốt rồi, chắc khoảng hai ngày nữa là phải dời đi, sau này cô với Tô Tuệ tới làm việc không cần phải đi xe xa như vậy nữa”.
“Ừm”.
Chung Luyến Lan gật gật đầu lần nữa, cô vẫn rất cung kính trước mặt ĐỗThừa bởi vì Đỗ Thừa đã có ân tình lớn với cô, cô cũng là một cô gái biết biết ơn người khác.
“Mẹ cô bây giờ chắc sức khỏe cũng bình thường rồi, nếu có việc gì khó khăn thì cứ nói, tôi không muốn khi cô chăm sóc mẹ tôi lại phải suy nghĩ những chuyện khác” Nhìn ánh mắt Chung Luyến Lan thì có thể thấy mẹ cô đã ổn rồi, tuy nhiên vì khách khí nên Đỗ Thừa mới tiện miệng hỏi một câu.
Chung Luyến Lan cảm kích cười rồi đáp: “Không sao! Sức khỏe của mẹ tôi đã gần như hồi phục hoàn toàn rồi. những ngày này bà cũng muốn làm việc gì đó. Cám ơn anh đã quan tâm”.
“Ừm! Không sao thì tốt” Đỗ Thừa nhẹ nhàng nói, hắn cũng không định nói thêm gì cả.
Chung Luyến Lan như nhớ ra điều gì đó, sau khi cô ngưng xoa tay thì hướng về phía ĐỗThừa hỏi với vẻ mặt chờ mong: “Đúng rồi! ĐỗThừa, mẹ tôi nói muốn đích thân cám ơn anh, bà muốn mời anh tới nhà chúng tôi dùng cơm, không biết buổi tối anh có thời gian không?”
“Tôi lúc nào cũng có thời gian, chỉ là không biết có làm phiền dì không thôi”.
Đỗ Thừa không từ chối bởi vì vừa hay hắn cũng chưa có chỗ nào ăn tối, hơn nữa Chung Luyến Lan đã mời rồi, nếu như mình không đi thì Chung Luyến Lan nhất định sẽ nghĩ mình ghét bỏ nhà cô ấy.
“Không phiền phức! Không phiền phức. Chỉ cần ra chợ mua chút đồ là được rồi”.
Thấy Đỗ Thừa đồng ý, Chung Luyến Lan vô cùng vui mừng, nghĩ một lát, cô nói: “Hay là tối nay được không? Tôi gọi điện thoại về cho mẹ bảo mẹ tôi chuẩn bị chút, chúng ta tới là có thể ăn rồi”.
“Ừm!”
Đỗ Thừa gật gật đầu, thấy Chung Luyến Lan đang chuẩn bị đi ra khỏi cửa anh liền lấy chiếc điện thoại ra rồi nói với Chung Luyến Lan: “Tôi cho cô mượn. Không cần phải ra ngoài gọi đâu”.
“Cảm ơn!”
Chung Luyến Lan cảm ơn mộ tiếng, sau đó cẩn thận nhận lấy điện thoại, đồng thời cô nhẹ nhàng bấm số máy nhà mình.
Nhà nghèo, đối với Chung Luyến Lan mà nói có một cái điện thoại bàn trong nhà đã là xa xỉ rồi, càng không nghĩ gì tới điện thoại di động, cho dù có dư tiền thì Chung Luyến Lan cũng sẽ tích cóp lại chứ không đi mua đồ đạc lung tung.
Bởi vì trong nhà giờ chỉ có cô với mẹ, Chung Luyến Lan sợ sau này mình không chăm sóc được cho mẹ, cho nên cô luôn giữ tiền để sau này khi mẹ cô dưỡng lão sẽ dùng, chỉ một lần làm phẫu thuật mà đã dùng hết cả số tiền mà Chung Luyến Lan tích cóp được, hơn nữa cô còn phải mượn ĐỗThừa hai vạn tệ, cho nên Chung Luyến Lan càng không thể đi mua thêm những đồ đạc đối với cô là xa xỉ như điện thoại di động được.
Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, sau khi bấm chuông điện thoại, tai Đỗ Thừa có thể nghe rất rõ âm thanh truyền ra từ trong loa, sau khi nghe thấy Chung Luyến Lan nói Đỗ Thừa muốn đi ăn thì âm thanh đó lại càng kích động hơn, vội vội vàng vàng nói đi chuẩn bị ngay rồi cúp máy.
Nhìn dáng vẻ Chung Luyến Lan cùng cùng mẹ nói chuyện, chằng hiểu sao mà trong lòng Đỗ Thừa lại có chút gì đó ấm áp, nhưng hắn lại không nói được ra đó là cảm giác gì.
Ban đầu Đỗ Thừa chỉ định ngồi chơi một lát rồi đi nhưng hắn đã đồng ý với Chung Luyến Lan là sẽ tới nhà cô ăn cơm nên hắn bèn ở trong phòng bệnh đến khoảng năm giờ rưỡi, sau đó cùng Chung Luyến Lan rời đi.
Từ sáu giờ sẽ có y tá từ bệnh viện tới chăm sóc nên Đỗ Thừa cũng không cần phải lo lắng gì thêm nữa.
Hai người đi xuống cầu thang, Chung Luyến Lan luôn đi sau Đỗ Thừa khoảng nửa bước chân, rõ ràng cô rất tôn trọng Đỗ Thừa, nhưng đây cũng là cách để giữ khoảng cách.
Sau khi xuống lầu, Đỗ Thừa liền đi lấy xe, sau đó cùng Chung Luyến Lan đi về hướng khu tây thành.
Nhà của Chung Luyến Lan đối diện với nhà Tô Tuệ, Đỗ Thừa đã từng đến nhà Tô Tuệ nên cũng không thấy lạ đường và đương nhiên cũng chẳng cần Chung Luyến Lan chỉ đường.
Chung Luyến Lan ngồi trên chiếc ghế xa hoa thoải mái này lại có chút gì đó co quắp người lại, ngoài đôi mắt có chút tò mò nhìn ngắm những đồ trang sức xa hoa tinh xảo kia ra thì cả người cô đang ngồi thu lu lại, không dám nhúc nhích nửa phân, rõ ràng là cô không quen ngồi trên chiếc xe hào hoa như thế này.
Hơn nữa sau khi lên xe, trong lòng Chung Luyến Lan còn bồn chồn không yên hơn.
Một phút nhiệt tình của bản thân, sẽ tăng thêm một phút giao đãi của mẹ, cho nên cô mới mời Đỗ Thừa, nhưng gia đình cô đơn sơ như vậy, cô sợ Đỗ Thừa không quen.
Có điều giờ đã đang trên đường đi rồi nên Chung Luyến Lan cũng không tiện đổi ý.
Đỗ Thừa không hề biết suy nghĩ trong lòng Chung Luyến Lan nên cũng không nói gì cả, Đỗ Thừa có thể nhìn thấy hình bóng năm đó của mình trên người Chung Luyến Lan nên hắn có thể hiểu cảm giác của Chung Luyến Lan.
Chiếc xe rất nhanh đã đi vào khu vực Tây Thành, hơn nữa đã dừng lại ngay trước cửa nhà Chung Luyến Lan.
Tuy rằng cùng là trên một con đường nhưng kiến trúc hai bên con đường này lại hoàn toàn không giống nhau, phía bên Tô Tuệ đều là những nhà nhỏ hai ba tầng, còn bên Chung Luyến Lan lại đa số là các tòa nhà gỗ với kiến trúc cổ, so với Tứ hợp viện mà Đỗ Thừa sống trước đây thì đơn sơ hơn một chút.
Chung Luyến Lan sống trong một tòa Tứ hợp viện, ngoài Chung Luyến Lan ra, trong Tứ hợp viện này còn có hai hộ gia đình khác cũng khá khó khăn.
Xuống xe, Đỗ Thừa không có ý nghĩ sẽ chào hỏi Tô Tuệ, mọi người đang tụ họp, Đỗ Thừa cũng không muốn tham gia vào những việc náo nhiệt như vậy nên đã cùng Chung Luyến Lan đi vào trong Tứ hợp viện.
Tứ hợp viện tuy đơn sơ nhưng lại rất gọn gang sạch sẽ, lúc này lại đang là giờ cơm tối nên âm thanh xào nấu vang vọng khắp nơi.
Nhà của Chung Luyến Lan ở phía bên trái cửa ra vào, chỗ này có hai gian nhà gỗ, một gian là nhà bếp còn một gian là phòng ngủ của Chung Luyến Lan và mẹ cô.
Đỗ Thừa không hề thấy phản cảm với hoàn cảnh đơn sơ thế này, ngược lại anh còn có cảm giác vô cùng thân thiết, bởi vì chỗ trước đây anh ở còn không được tốt như thế này, đó là một dãy phòng nhỏ chưa tới ba mươi mét vuông, diện tích trong phòng chưa tới mười mét vuông, hơn nữa lại còn là tường đá đỏ, nhiều khi trời mưa to chúng còn chảy hết cả vào phòng.
Chung Luyến Lan từ khi bước vào cửa phòng thì cứ nhìn Đỗ Thừa, nhìn Đỗ Thừa vẫn giữ khuôn mặt tươi cười , lại không giống như làm ra vẻ thì cô mới cười nhẹ an tâm.
Những người sống trong cùng tứ hợp viện đều nhìn chằm chằm Đỗ Thừa, trong đó có vài người phụ nữ trung niên nhìn Chung Tử Lan với ánh mắt ngưỡng mộ.
Sau khi Đỗ Thừa luyện tập thuật luyện thân thì khuôn mặt vốn cương nghị của hắn lại càng thêm kiên quyết, hơn nữa khuôn mặt với các góc cạnh rõ ràng làm cho người ta có cảm giác lập thể, lại thêm bộ quần áo Armani lấy từ chỗ Diệp Thành Đồ mặc lên người khiến cho khí chất vốn đã như vương tử của Đỗ Thừa nay lại càng thêm rõ rệt, ở đây lại càng thêm tỏa sáng.
Những người phụ nữ kia thấy Đỗ Thừa cũng tới những nơi như vậy nên đều nghĩ rằng Đỗ Thừa là bạn trai của Chung Luyến Lan cho nên ánh mắt ngưỡng mộ của họ không thể nào che giấu được, trong lòng họ đều cho rằng Chung Luyến Lan chắc chắn là kiếm được một anh chàng con nhà giàu, từ nay về sau có thể bay lên thành phượng hoàng rồi.
Đương nhiên, bản thân Chung Luyến Lan cơ bản cũng đã nghĩ tới điều này, cô cùng Đỗ Thừa về khá sớm, mẹ cô còn chưa chuẩn bị xong bữa tối, trong nhà bếp vẫn còn đang nấu cơm, vì không có máy hút khói nên trong đó tràn ngập khói dầu, Chung Luyến Lan tất nhiên sẽ không để cho Đỗ Thừa đi vào trong phòng bếp bởi vì chỉ cần vào trong đó chưa tới năm phút thì khắp người Đỗ Thừa chắc chắn sẽ toàn mùi dầu mỡ.
Cho nên Chung Luyến Lan nhanh chóng mang từ trong bếp ra một chiếc ghế gỗ dài, sau khi dùng giẻ lau sạch sẽ mấy lần mới để Đỗ Thừa ngồi xuống.
Ban đầu Đỗ Thừa muốn để Chung Luyến Lan không cần phải chăm chú như vậy nhưng nhìn bộ dạng Chung Luyến Lan vô cùng tập trung, khuôn mặt lại có chút biểu cảm nên Đỗ Thừa không thể nói lên lời.
Tuy nhiên, Đỗ Thừa vừa mới ngồi xuống liền phát hiện từ trong ngôi nhà đối diện trước mặt có một người trẻ tuổi dáng vẻ hung ác đi ra, hơn nữa ánh mắt của người đó lại đang rơi vào chính Đỗ Thừa.
“Ừm! Dì Tuệ đâu rồi?” Đỗ Thừa nhìn căn phòng một lượt, không thấy Tô Tuệ ở đó bèn hỏi một câu.
“Hôm nay con gái dì Tuệ trở về nên dì ấy đi tới bến xe đón con gái rồi” Chung Luyến Lan đang xoa bóp cơ thể cho mẹ Đỗ Thừa, những việc này trước kia vốn đều do ĐỗThừa làm nhưng nay đều do Chung Luyến Lan một tay đảm nhận.
“Ồ…!”
Đỗ Thừa tính khoảng thời gian còn lại, từ giờ tới kỳ nghỉ hè cũng không xa nữa, anh cũng không nói gì thêm.
Sau khi ngồi xuống một bên, ĐỗThừa nhìn dáng vẻ tận tâm của Chung Luyến Lan, rồi hỏi một câu: “Thế nào rồi? Có quen không vậy?”
Đỗ Thừa mấy ngày nay tuy có hay tới bệnh viện nhưng lai rất ít có cơ hội đụng mặt với Chung Luyến Lan, bởi vì khi Đỗ Thừa tới thường là tầm mười hai giờ trưa tới hai giờ chiều, sau đó lại đi tới Hoàng Phổ hội sở, hơn nữa có khi gặp Chung Luyến Lan thì cũng có mặt Tô Tuệ ở đó nên thường cũng chẳng nói chuyện với nhau.
Chung Luyến Lan ăn mặc rất giản dị, áo T-shirt giá rẻ cùng với quần jean, tuy nhiên những thứ đó mặc lên người cô trông lại rất đặc biệt, có người cần quần áo để làm đẹp, nhưng cũng có người sinh ra lại là làm đẹp cho quần áo, không thể phủ định rằng Chung Luyến Lan chính là một dạng phụ nữ dù mặc bất kỳ loại quần áo nào lên người thì cũng đều đẹp cả.
Đặc biệt khuôn mặt cô không hề có chút kém cỏi so với Cố Tư Hân, cùng với ánh mắt chuyên tâm khi làm việc, nếu nhìn kỹ thì có cảm giác mê người.
Từ Chung Luyến Lan, Đỗ Thừa ít nhiều cũng nhìn thấy hình bóng của bản thân trước kia.
“Ở đây rất tốt. Dì Tô còn dạy tôi rất nhiều thứ, đều là những thứ tôi chưa từng học” Chung Luyến Lan gật gật đầu, cô không hề để ý Đỗ Thừa đang nhìn cô, hoặc có thể nói ánh mắt Đỗ Thừa chỉ nhìn liếc qua cô rồi lại rời đi nơi khác.
Đỗ Thừa mỉm cười nói: “Đồng ý là tốt rồi, chắc khoảng hai ngày nữa là phải dời đi, sau này cô với Tô Tuệ tới làm việc không cần phải đi xe xa như vậy nữa”.
“Ừm”.
Chung Luyến Lan gật gật đầu lần nữa, cô vẫn rất cung kính trước mặt ĐỗThừa bởi vì Đỗ Thừa đã có ân tình lớn với cô, cô cũng là một cô gái biết biết ơn người khác.
“Mẹ cô bây giờ chắc sức khỏe cũng bình thường rồi, nếu có việc gì khó khăn thì cứ nói, tôi không muốn khi cô chăm sóc mẹ tôi lại phải suy nghĩ những chuyện khác” Nhìn ánh mắt Chung Luyến Lan thì có thể thấy mẹ cô đã ổn rồi, tuy nhiên vì khách khí nên Đỗ Thừa mới tiện miệng hỏi một câu.
Chung Luyến Lan cảm kích cười rồi đáp: “Không sao! Sức khỏe của mẹ tôi đã gần như hồi phục hoàn toàn rồi. những ngày này bà cũng muốn làm việc gì đó. Cám ơn anh đã quan tâm”.
“Ừm! Không sao thì tốt” Đỗ Thừa nhẹ nhàng nói, hắn cũng không định nói thêm gì cả.
Chung Luyến Lan như nhớ ra điều gì đó, sau khi cô ngưng xoa tay thì hướng về phía ĐỗThừa hỏi với vẻ mặt chờ mong: “Đúng rồi! ĐỗThừa, mẹ tôi nói muốn đích thân cám ơn anh, bà muốn mời anh tới nhà chúng tôi dùng cơm, không biết buổi tối anh có thời gian không?”
“Tôi lúc nào cũng có thời gian, chỉ là không biết có làm phiền dì không thôi”.
Đỗ Thừa không từ chối bởi vì vừa hay hắn cũng chưa có chỗ nào ăn tối, hơn nữa Chung Luyến Lan đã mời rồi, nếu như mình không đi thì Chung Luyến Lan nhất định sẽ nghĩ mình ghét bỏ nhà cô ấy.
“Không phiền phức! Không phiền phức. Chỉ cần ra chợ mua chút đồ là được rồi”.
Thấy Đỗ Thừa đồng ý, Chung Luyến Lan vô cùng vui mừng, nghĩ một lát, cô nói: “Hay là tối nay được không? Tôi gọi điện thoại về cho mẹ bảo mẹ tôi chuẩn bị chút, chúng ta tới là có thể ăn rồi”.
“Ừm!”
Đỗ Thừa gật gật đầu, thấy Chung Luyến Lan đang chuẩn bị đi ra khỏi cửa anh liền lấy chiếc điện thoại ra rồi nói với Chung Luyến Lan: “Tôi cho cô mượn. Không cần phải ra ngoài gọi đâu”.
“Cảm ơn!”
Chung Luyến Lan cảm ơn mộ tiếng, sau đó cẩn thận nhận lấy điện thoại, đồng thời cô nhẹ nhàng bấm số máy nhà mình.
Nhà nghèo, đối với Chung Luyến Lan mà nói có một cái điện thoại bàn trong nhà đã là xa xỉ rồi, càng không nghĩ gì tới điện thoại di động, cho dù có dư tiền thì Chung Luyến Lan cũng sẽ tích cóp lại chứ không đi mua đồ đạc lung tung.
Bởi vì trong nhà giờ chỉ có cô với mẹ, Chung Luyến Lan sợ sau này mình không chăm sóc được cho mẹ, cho nên cô luôn giữ tiền để sau này khi mẹ cô dưỡng lão sẽ dùng, chỉ một lần làm phẫu thuật mà đã dùng hết cả số tiền mà Chung Luyến Lan tích cóp được, hơn nữa cô còn phải mượn ĐỗThừa hai vạn tệ, cho nên Chung Luyến Lan càng không thể đi mua thêm những đồ đạc đối với cô là xa xỉ như điện thoại di động được.
Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, sau khi bấm chuông điện thoại, tai Đỗ Thừa có thể nghe rất rõ âm thanh truyền ra từ trong loa, sau khi nghe thấy Chung Luyến Lan nói Đỗ Thừa muốn đi ăn thì âm thanh đó lại càng kích động hơn, vội vội vàng vàng nói đi chuẩn bị ngay rồi cúp máy.
Nhìn dáng vẻ Chung Luyến Lan cùng cùng mẹ nói chuyện, chằng hiểu sao mà trong lòng Đỗ Thừa lại có chút gì đó ấm áp, nhưng hắn lại không nói được ra đó là cảm giác gì.
Ban đầu Đỗ Thừa chỉ định ngồi chơi một lát rồi đi nhưng hắn đã đồng ý với Chung Luyến Lan là sẽ tới nhà cô ăn cơm nên hắn bèn ở trong phòng bệnh đến khoảng năm giờ rưỡi, sau đó cùng Chung Luyến Lan rời đi.
Từ sáu giờ sẽ có y tá từ bệnh viện tới chăm sóc nên Đỗ Thừa cũng không cần phải lo lắng gì thêm nữa.
Hai người đi xuống cầu thang, Chung Luyến Lan luôn đi sau Đỗ Thừa khoảng nửa bước chân, rõ ràng cô rất tôn trọng Đỗ Thừa, nhưng đây cũng là cách để giữ khoảng cách.
Sau khi xuống lầu, Đỗ Thừa liền đi lấy xe, sau đó cùng Chung Luyến Lan đi về hướng khu tây thành.
Nhà của Chung Luyến Lan đối diện với nhà Tô Tuệ, Đỗ Thừa đã từng đến nhà Tô Tuệ nên cũng không thấy lạ đường và đương nhiên cũng chẳng cần Chung Luyến Lan chỉ đường.
Chung Luyến Lan ngồi trên chiếc ghế xa hoa thoải mái này lại có chút gì đó co quắp người lại, ngoài đôi mắt có chút tò mò nhìn ngắm những đồ trang sức xa hoa tinh xảo kia ra thì cả người cô đang ngồi thu lu lại, không dám nhúc nhích nửa phân, rõ ràng là cô không quen ngồi trên chiếc xe hào hoa như thế này.
Hơn nữa sau khi lên xe, trong lòng Chung Luyến Lan còn bồn chồn không yên hơn.
Một phút nhiệt tình của bản thân, sẽ tăng thêm một phút giao đãi của mẹ, cho nên cô mới mời Đỗ Thừa, nhưng gia đình cô đơn sơ như vậy, cô sợ Đỗ Thừa không quen.
Có điều giờ đã đang trên đường đi rồi nên Chung Luyến Lan cũng không tiện đổi ý.
Đỗ Thừa không hề biết suy nghĩ trong lòng Chung Luyến Lan nên cũng không nói gì cả, Đỗ Thừa có thể nhìn thấy hình bóng năm đó của mình trên người Chung Luyến Lan nên hắn có thể hiểu cảm giác của Chung Luyến Lan.
Chiếc xe rất nhanh đã đi vào khu vực Tây Thành, hơn nữa đã dừng lại ngay trước cửa nhà Chung Luyến Lan.
Tuy rằng cùng là trên một con đường nhưng kiến trúc hai bên con đường này lại hoàn toàn không giống nhau, phía bên Tô Tuệ đều là những nhà nhỏ hai ba tầng, còn bên Chung Luyến Lan lại đa số là các tòa nhà gỗ với kiến trúc cổ, so với Tứ hợp viện mà Đỗ Thừa sống trước đây thì đơn sơ hơn một chút.
Chung Luyến Lan sống trong một tòa Tứ hợp viện, ngoài Chung Luyến Lan ra, trong Tứ hợp viện này còn có hai hộ gia đình khác cũng khá khó khăn.
Xuống xe, Đỗ Thừa không có ý nghĩ sẽ chào hỏi Tô Tuệ, mọi người đang tụ họp, Đỗ Thừa cũng không muốn tham gia vào những việc náo nhiệt như vậy nên đã cùng Chung Luyến Lan đi vào trong Tứ hợp viện.
Tứ hợp viện tuy đơn sơ nhưng lại rất gọn gang sạch sẽ, lúc này lại đang là giờ cơm tối nên âm thanh xào nấu vang vọng khắp nơi.
Nhà của Chung Luyến Lan ở phía bên trái cửa ra vào, chỗ này có hai gian nhà gỗ, một gian là nhà bếp còn một gian là phòng ngủ của Chung Luyến Lan và mẹ cô.
Đỗ Thừa không hề thấy phản cảm với hoàn cảnh đơn sơ thế này, ngược lại anh còn có cảm giác vô cùng thân thiết, bởi vì chỗ trước đây anh ở còn không được tốt như thế này, đó là một dãy phòng nhỏ chưa tới ba mươi mét vuông, diện tích trong phòng chưa tới mười mét vuông, hơn nữa lại còn là tường đá đỏ, nhiều khi trời mưa to chúng còn chảy hết cả vào phòng.
Chung Luyến Lan từ khi bước vào cửa phòng thì cứ nhìn Đỗ Thừa, nhìn Đỗ Thừa vẫn giữ khuôn mặt tươi cười , lại không giống như làm ra vẻ thì cô mới cười nhẹ an tâm.
Những người sống trong cùng tứ hợp viện đều nhìn chằm chằm Đỗ Thừa, trong đó có vài người phụ nữ trung niên nhìn Chung Tử Lan với ánh mắt ngưỡng mộ.
Sau khi Đỗ Thừa luyện tập thuật luyện thân thì khuôn mặt vốn cương nghị của hắn lại càng thêm kiên quyết, hơn nữa khuôn mặt với các góc cạnh rõ ràng làm cho người ta có cảm giác lập thể, lại thêm bộ quần áo Armani lấy từ chỗ Diệp Thành Đồ mặc lên người khiến cho khí chất vốn đã như vương tử của Đỗ Thừa nay lại càng thêm rõ rệt, ở đây lại càng thêm tỏa sáng.
Những người phụ nữ kia thấy Đỗ Thừa cũng tới những nơi như vậy nên đều nghĩ rằng Đỗ Thừa là bạn trai của Chung Luyến Lan cho nên ánh mắt ngưỡng mộ của họ không thể nào che giấu được, trong lòng họ đều cho rằng Chung Luyến Lan chắc chắn là kiếm được một anh chàng con nhà giàu, từ nay về sau có thể bay lên thành phượng hoàng rồi.
Đương nhiên, bản thân Chung Luyến Lan cơ bản cũng đã nghĩ tới điều này, cô cùng Đỗ Thừa về khá sớm, mẹ cô còn chưa chuẩn bị xong bữa tối, trong nhà bếp vẫn còn đang nấu cơm, vì không có máy hút khói nên trong đó tràn ngập khói dầu, Chung Luyến Lan tất nhiên sẽ không để cho Đỗ Thừa đi vào trong phòng bếp bởi vì chỉ cần vào trong đó chưa tới năm phút thì khắp người Đỗ Thừa chắc chắn sẽ toàn mùi dầu mỡ.
Cho nên Chung Luyến Lan nhanh chóng mang từ trong bếp ra một chiếc ghế gỗ dài, sau khi dùng giẻ lau sạch sẽ mấy lần mới để Đỗ Thừa ngồi xuống.
Ban đầu Đỗ Thừa muốn để Chung Luyến Lan không cần phải chăm chú như vậy nhưng nhìn bộ dạng Chung Luyến Lan vô cùng tập trung, khuôn mặt lại có chút biểu cảm nên Đỗ Thừa không thể nói lên lời.
Tuy nhiên, Đỗ Thừa vừa mới ngồi xuống liền phát hiện từ trong ngôi nhà đối diện trước mặt có một người trẻ tuổi dáng vẻ hung ác đi ra, hơn nữa ánh mắt của người đó lại đang rơi vào chính Đỗ Thừa.
/265
|