Lúc Đỗ Thừa cúp điện thoại Triệu Quốc Vinh, Triệu Quốc Vinh liên tục gọi trở lại, nhưng mà đều bị Đỗ Thừa ngắt máy, sau đó lại đóng máy, tiện tay đem điện thoại di động ném vào trong một khe nước ở một bên.
Bởi vì Đỗ Thừa biết, cái điện thoại này đã không cần nữa, nếu như mình dẫn xà xuất động không dùng được mà nói, chỉ có thể lại dùng biện pháp khác.
Cũng may, Triệu Quốc Vinh cũng không có để cho Đỗ Thừa thất vọng, ước chừng mười phút sau, Đỗ Thừa liền nhìn thấy Triệu Quốc Vinh đi ra khỏi cửa chính toàn nhà Điện tử Trung Tín.
Đỗ Thừa cái kế này thật ra rất đơn giản, chỉ là lợi dụng tâm lý người thường, Đỗ Thừa trong lòng rõ ràng, chính mình sau khi gọi điện thoại cho Triệu Quốc Vinh, Triệu Quốc Vinh cho dù không muốn đem những di vật văn hoá kia dời đi, ít nhất cũng sẽ trở về nhìn một cái.
Đây là một loại tâm tính, không thể nghi ngờ, Đỗ Thừa đoán chắc.
Thật ra Triệu Quốc Vinh này bên ngoài mười phần dễ nhận thức, một người mập mạp, giống như trong tấm hình mà Thiết Quân truyền cho hắn, tuy hơi có khác, nhưng mà Đỗ Thừa trước tiên liền nhận ra Triệu Quốc Vinh đi ra.
“Hân Nhi, có thể bắt đầu rồi”.
Nhìn Triệu Quốc Vinh ngồi vào cỗ xe Mercedes của hắn rời đi, Đỗ Thừa trực tiếp hướng đến Hân Nhi phân phó một tiếng, ngay sau đó, trước mắt Đỗ Thừa lập tức xuất hiện hơn mười cái màn hình nhỏ.
Đây là hệ thống theo dõi đường phố, với năng lực Đỗ Thừa bây giờ có, muốn xâm nhập cái hệ thống này, hoàn toàn chính là việc dễ dàng, mà ở vừa rồi trong thời gian đợi Triệu Quốc Vinh kia, Đỗ Thừa đã là hoàn thành xâm nhập cùng khống chế.
“Đỗ Thừa thân ái, ngài yên tâm đi, hắn nhất định là trốn không thoát bàn tay bổn đại tiểu thư”.
Hân Nhi vẻ mặt đắc ý nói, mà Đỗ Thừa, thì là ngồi trên xe, xa xa đi theo, căn bản là không hiện ra ở trong phạm vi ánh mắt của Triệu Quốc Vinh, để tránh khiến cho Triệu Quốc Vinh hoài nghi.
Triệu Quốc Vinh cũng là giảo hoạt, lái xe Mercedes của hắn đang không ngừng vòng quanh, đến sau khi xác định không có ai theo dõi, Triệu Quốc Vinh lại đem xe nhanh chóng ngừng lại, sau đó lên một chiếc taxi nghênh ngang rời đi.
Không thể phủ nhận, Triệu Quốc Vinh này rất là giảo hoạt, chiêu thức ấy có thể khiến người khó lòng phòng bị, cũng may, hệ thống theo dõi đã khá phát triển, hầu như tất cả vị trí mấu chốt trên các con đường đều trang bị cameras quản chế, cho nên, nhất cử nhất động của Triệu Quốc Vinh đều hoàn toàn ở dưới sự giám thị của Hân Nhi.
Đương nhiên Triệu Quốc Vinh chỉ sợ nằm mơ cũng sẽ không nghĩ đến những cameras kia bình thường dễ dàng làm cho người ta bỏ qua nhất, vậy mà lại đã trở thành công cụ để người khác theo dõi hắn.
Ngồi ở ghế sau taxi, Triệu Quốc Vinh trực tiếp nói người lái taxi hướng phía chân núi Tiên Nhạc lái thẳng mà đi.
Ở phía dưới chân núi Tiên Nhạc, có một mảnh biệt thự tương đối kiểu cũ, mà mục tiêu của Triệu Quốc Vinh, chính là chỗ kia. Triệu Quốc Vinh lúc cách đám biệt thự còn có gần trăm mét liền ngừng lại, sau đó một bên quay đầu lại một bên hướng phía bên trong đám biệt thự đi đến.
Đỗ Thừa ở phía xa cũng xuống xe, xa xa đi theo đằng sau Triệu Quốc Vinh tiến vào bên trong đám căn biệt thự kia.
Mục tiêu của Triệu Quốc Vinh là một tòa biệt thự tương đối kiểu cũ, xem ra hẳn là đã có vài chục năm lịch sử. Triệu Quốc Vinh sau khi nhìn một vòng bốn phía không người lúc này mới lấy cái chìa khóa nhẹ nhàng mở cửa, hơn nữa nhanh chóng lóe vào trong cửa.
Đỗ Thừa theo tư liệu của Thiết Quân biết rằng Triệu Quốc Vinh có ba chỗ điền sản, nhưng mà ba chỗ này cũng không phải là ở đây, nói cách khác, căn biệt thự này hẳn không phải là ở danh nghĩa của Triệu Quốc Vinh, nếu không mà nói Thiết Quân tại sao có thể sẽ tra không được.
“Xem ra ở đây hằn là địa phương hắn giấu những di vật văn hoá quốc gia trộm được kia, khó trách cảnh sát tìm không thấy những di vật văn hoá này, nếu như Triệu Quốc Vinh không đến đây mà nói, có ai có thể biết Triệu Quốc Vinh đem di vật văn hoá kia giấu ở cái chỗ này”.
Đỗ Thừa trong lòng âm thầm thầm nghĩ, sau khi đánh giá sơ qua biệt thự một cái, Đỗ Thừa đem mũ áp xuống một ít, sau đó hướng về phía biệt thự đi đến.
Đỗ Thừa đi là cửa chính, tất nhiên đã biết địa điểm, Đỗ Thừa sẽ không cần chơi thủ đoạn gì, cho nên, lúc Đỗ Thừa đi tới chỗ cửa lớn biệt thự, trực tiếp một cước đem cửa chính dày cộp đạp cho bay ra.
Tiếng vang cực lớn hiển nhiên là khiến cho Triệu Quốc Vinh chú ý, Đỗ Thừa có thể dùng thính lực mười phần tinh tường nghe được tiếng bước chân trên lầu hai biệt thự của Triệu Quốc Vinh, chỉ là khiến cho Đỗ Thừa có chút cảnh giác là, Đỗ Thừa còn nghe được một tiếng vang cơ giới cực kỳ nhỏ, sau đó Triệu Quốc Vinh liền không có động tĩnh.
Đỗ Thừa biết Triệu Quốc Vinh nhất định là mai phục xong rồi, đang chờ mình, theo thanh âm cơ giới vừa rồi, Đỗ Thừa hầu như có thể khẳng định, ở trong tay Triệu Quốc Vinh kia chỉ sợ là có một khẩu súng.
Đỗ Thừa trên mặt lại là nổi lên một nụ cười yếu ớt, không chỉ trên lầu này có những di vật văn hoá quốc gia kia hay không, chỉ bằng cây súng ngắn kia trong tay Triệu Quốc Vinh, Đỗ Thừa có thể bảo Thiết Quân chiêu đãi hắn cho tốt rồi.
“Hân Nhi, giao cho cô”.
Nghĩ đến đây, Đỗ Thừa không có chút gì do dự, trực tiếp đem quyền khống chế thân thể giao cho Hân Nhi.
Với năng lực của Đỗ Thừa hiện tại, mặc dù có thị lực cực tốt, nhưng mà Đỗ Thừa lại không dám đi tránh một viên đạn, bởi vì Đỗ Thừa biết xác xuất thành công của mình tuyệt đối sẽ không vượt qua ba thành, cho nên, đem bản thân giao cho Hân Nhi khống chế, không thể nghi ngờ là tốt nhất lựa chọn của Đỗ Thừa.
“Không có vấn đề, chủ nhân Đỗ Thừa thân ái” Hân Nhi vui vẻ lĩnh mệnh, sau đó bắt đầu đối với Đỗ Thừa tiến vào khống chế, hơn nữa tiện tay từ bên cạnh cầm lên một chiếc ghế, lặng lẽ hướng phía nơi cầu thang lầu hai đi đến.
Đi tới dưới cầu thang, Hân Nhi mãnh liệt khống chế được thân thể Đỗ Thừa đem chiếc ghế hướng phía trên lầu quẳng lên, sau đó cả người liền giống như mũi tên nhọn rời dây cung, nhanh chóng hướng phía trên lầu phóng đi.
Liên tục hai tiếng tiếng súng vang lên, phát súng đầu bắn trúng chiếc ghế, mà phát thứ hai thì là hướng về phía Đỗ Thừa bắn thẳng mà đến.
Chỉ là, Hân Nhi sớm đã tính xong kế hoạch, giờ khắc này, liền ở lúc viên đạn sắp bắn trúng thân thể, mãnh liệt uốn éo thân, vậy mà lại trực tiếp thuận thế hướng về phía trên sàn nhà lăn đi.
Tuy do Hân Nhi khống chế được thân thể, nhưng mà Đỗ Thừa lại có thể hết sức rõ ràng cảm giác được một viên đạn lửa nóng đang từ chỗ vai phải của mình tìm đi qua, mà trên quần áo mình đã hiện ra một vết rách.
Chỉ là, Hân Nhi lại tránh thoát, hơn nữa tại đồng thời tránh thoát, Hân Nhi càng lật qua lại thân thể Đỗ Thừa, hướng về phía một tên mập trên tay cầm súng ngắn màu đen mf phóng thẳng tới.
Ten mập kia tất nhiên chính là Triệu Quốc Vinh, chờ sau khi Hân Nhi tránh được phát đầu tiên, hắn đã không cách nào lại hướng về phía Hân Nhi bắn ra phát nữa, Hân Nhi khống chế thân thể Đỗ Thừa trực tiếp một cước đá bay súng ngắn trên tay Triệu Quốc Vinh, đồng thời một quyền nặng nề đánh lên trên bụng Triệu Quốc Vinh.
Một quyền này vô cùng mạnh mẽ, khiến cho Triệu Quốc Vinh trong nháy mắt ngã sấp trên mặt đất, thân thể run rẩy không thôi, mà Hân Nhi đã ở một khắc kia, đem quyền khống chế thân thể trả lại cho Đỗ Thừa.
Đỗ Thừa không có khách khí, trực tiếp lột quần áo Triệu Quốc Vinh đem hắn cho trói lại, Hân Nhi ra tay rất nặng, Triệu Quốc Vinh kia trong lúc nhất thời căn bản là không dậy nổi.
Mà Đỗ Thừa thì hướng về phía một gian phòng sau thân Triệu Quốc Vinh đi qua, khi thấy thứ trong phòng, Đỗ Thừa đã cầm lên điện thoại bấm điện thoại gọi cho Thiết Quân.
Đỗ Thừa biết Triệu Quốc Vinh này chết chắc rồi, bởi vì hắn nhìn thấy là một đống lớn di vật văn hoá, trong đó liền có mấy cái di vật văn hoá quốc gia bậc một trong hình ảnh mà Thiết Quân đã chuyển cho hắn.
Triệu Quốc Vinh này xong rồi, cảnh sát không chỉ ở trong biệt thự của hắn tìm được một đám di vật văn hoá quốc gia bị mất kia, lại còn tìm được hơn mười món di vật văn hoá quốc gia cấp hai, chỉ bằng vào những cái này, Triệu Quốc Vinh cũng có thể ngồi tù đến chết.
Triệu Quốc Vinh sau khi bị bắt, cảnh sát nhanh chóng đóng băng tất cả tài sản của hắn, kể cả công ty hữu hạn khoa học kỹ thuật Điện tử Trung Tín, mà Đỗ Thừa, sớm đã là phân phó xong Đàm Văn đối với những công nhân viên Điện tử Trung Tín sắp thất nghiệp kia tiến hành mời chào cùng dung nạp, sau đó chờ đợi thời gian tham gia đấu giá đại lâu Điện tử Trung Tín.
Mà chính hắn, ở ngay trong đêm đó, liền lái xe trở về.
Sự tình còn lại, Đỗ Thừa tin tưởng Đàm Văn hẳn là có thể thu phục, nếu như ngay cả điểm năng lực ấy cũng không có, vậy sau này công ty sau khi phát triển lên, Đỗ Thừa chỉ có thể lại nâng đỡ ra một người lãnh đạo có năng lực hơn.
Về phần đến lúc sự tình đấu giá, tự nhiên là cần Đỗ Thừa tự thân xuất mã, bởi vì với tài lực công ty liên doanh điện tử giờ đây, căn bản là không có khả năng mua được đại lâu Điện tử Trung Tín. Đến lúc đó tất nhiên cần Đỗ Thừa hắn ra tay, chỉ là đến lúc đó tài chính của Đỗ Thừa sẽ chỉ làm cho cổ phần công ty của mấy người Đàm Văn áp súc cfng nhỏ lại, đây cũng là tất nhiên, bởi vì công ty phát triển cần như thế, hơn nữa nếu như không có Đỗ Thừa hắn mà nói, đám người Đàm Văn giờ đây chỉ sợ đã là hai bàn tay trắng.
Chờ lúc Đỗ Thừa trở lại biệt thự số 15, sắc trời đã bắt đầu biến thành đen, Cố Giai Nghi cùng mẹ con Chung gia đang ăn cơm, chỉ là Cố Giai Nghi vừa ăn cơm, nhưng lại một bên nhìn vào máy tính tựa như đang xem cái gì.
“Đỗ Thừa, anh mau tới đây” Vừa thấy được Đỗ Thừa, Cố Giai Nghi trước tiên liền hướng về phía Đỗ Thừa vẫy vẫy tay, trên mặt đẹp tràn đầy thần sắc kích động.
“Sự tình gì?” Đỗ Thừa trong lòng có chút hiếu kỳ, chẳng qua cũng đã đoán được một ít, có thể làm cho Cố Giai Nghi kích động như thế, ngoại trừ Cố Tư Hân còn ai vào đây.
Chỉ là, lúc Đỗ Thừa nhìn thấy từng dòng nội dung trong màn hình, Đỗ Thừa cũng có chút ngây ngẩn cả người.
Đỗ Thừa nghĩ tới Cố Tư Hân nổi tiếng, nhưng mà Đỗ Thừa lại không có nghĩ qua, Cố Tư Hân lại sẽ nổi tiếng nhanh như vậy.
Vòng thi đấu loại vừa chấm dứt, phía nhà đài vậy mà đã mời Cố Tư Hân đảm nhiệm hình tượng đại sứ của cuộc thi “Cầm động tinh linh” lần này, mà xem trên inte, từng chủ đề liên quan về Cố Tư Hân, đều bị tiếng ca ngợi vô tận che lấp, số người xem tăng chóng mặt, mà tất cả, cũng chỉ là mới trong vòng mấy giờ mà thôi.
Nhìn một màn này, Đỗ Thừa đã có thể dự cảm được, một khôi sao mới sẽ oanh động thế giới, tại thời khắc này đã là mềm mại bay lên.
Bởi vì Đỗ Thừa biết, cái điện thoại này đã không cần nữa, nếu như mình dẫn xà xuất động không dùng được mà nói, chỉ có thể lại dùng biện pháp khác.
Cũng may, Triệu Quốc Vinh cũng không có để cho Đỗ Thừa thất vọng, ước chừng mười phút sau, Đỗ Thừa liền nhìn thấy Triệu Quốc Vinh đi ra khỏi cửa chính toàn nhà Điện tử Trung Tín.
Đỗ Thừa cái kế này thật ra rất đơn giản, chỉ là lợi dụng tâm lý người thường, Đỗ Thừa trong lòng rõ ràng, chính mình sau khi gọi điện thoại cho Triệu Quốc Vinh, Triệu Quốc Vinh cho dù không muốn đem những di vật văn hoá kia dời đi, ít nhất cũng sẽ trở về nhìn một cái.
Đây là một loại tâm tính, không thể nghi ngờ, Đỗ Thừa đoán chắc.
Thật ra Triệu Quốc Vinh này bên ngoài mười phần dễ nhận thức, một người mập mạp, giống như trong tấm hình mà Thiết Quân truyền cho hắn, tuy hơi có khác, nhưng mà Đỗ Thừa trước tiên liền nhận ra Triệu Quốc Vinh đi ra.
“Hân Nhi, có thể bắt đầu rồi”.
Nhìn Triệu Quốc Vinh ngồi vào cỗ xe Mercedes của hắn rời đi, Đỗ Thừa trực tiếp hướng đến Hân Nhi phân phó một tiếng, ngay sau đó, trước mắt Đỗ Thừa lập tức xuất hiện hơn mười cái màn hình nhỏ.
Đây là hệ thống theo dõi đường phố, với năng lực Đỗ Thừa bây giờ có, muốn xâm nhập cái hệ thống này, hoàn toàn chính là việc dễ dàng, mà ở vừa rồi trong thời gian đợi Triệu Quốc Vinh kia, Đỗ Thừa đã là hoàn thành xâm nhập cùng khống chế.
“Đỗ Thừa thân ái, ngài yên tâm đi, hắn nhất định là trốn không thoát bàn tay bổn đại tiểu thư”.
Hân Nhi vẻ mặt đắc ý nói, mà Đỗ Thừa, thì là ngồi trên xe, xa xa đi theo, căn bản là không hiện ra ở trong phạm vi ánh mắt của Triệu Quốc Vinh, để tránh khiến cho Triệu Quốc Vinh hoài nghi.
Triệu Quốc Vinh cũng là giảo hoạt, lái xe Mercedes của hắn đang không ngừng vòng quanh, đến sau khi xác định không có ai theo dõi, Triệu Quốc Vinh lại đem xe nhanh chóng ngừng lại, sau đó lên một chiếc taxi nghênh ngang rời đi.
Không thể phủ nhận, Triệu Quốc Vinh này rất là giảo hoạt, chiêu thức ấy có thể khiến người khó lòng phòng bị, cũng may, hệ thống theo dõi đã khá phát triển, hầu như tất cả vị trí mấu chốt trên các con đường đều trang bị cameras quản chế, cho nên, nhất cử nhất động của Triệu Quốc Vinh đều hoàn toàn ở dưới sự giám thị của Hân Nhi.
Đương nhiên Triệu Quốc Vinh chỉ sợ nằm mơ cũng sẽ không nghĩ đến những cameras kia bình thường dễ dàng làm cho người ta bỏ qua nhất, vậy mà lại đã trở thành công cụ để người khác theo dõi hắn.
Ngồi ở ghế sau taxi, Triệu Quốc Vinh trực tiếp nói người lái taxi hướng phía chân núi Tiên Nhạc lái thẳng mà đi.
Ở phía dưới chân núi Tiên Nhạc, có một mảnh biệt thự tương đối kiểu cũ, mà mục tiêu của Triệu Quốc Vinh, chính là chỗ kia. Triệu Quốc Vinh lúc cách đám biệt thự còn có gần trăm mét liền ngừng lại, sau đó một bên quay đầu lại một bên hướng phía bên trong đám biệt thự đi đến.
Đỗ Thừa ở phía xa cũng xuống xe, xa xa đi theo đằng sau Triệu Quốc Vinh tiến vào bên trong đám căn biệt thự kia.
Mục tiêu của Triệu Quốc Vinh là một tòa biệt thự tương đối kiểu cũ, xem ra hẳn là đã có vài chục năm lịch sử. Triệu Quốc Vinh sau khi nhìn một vòng bốn phía không người lúc này mới lấy cái chìa khóa nhẹ nhàng mở cửa, hơn nữa nhanh chóng lóe vào trong cửa.
Đỗ Thừa theo tư liệu của Thiết Quân biết rằng Triệu Quốc Vinh có ba chỗ điền sản, nhưng mà ba chỗ này cũng không phải là ở đây, nói cách khác, căn biệt thự này hẳn không phải là ở danh nghĩa của Triệu Quốc Vinh, nếu không mà nói Thiết Quân tại sao có thể sẽ tra không được.
“Xem ra ở đây hằn là địa phương hắn giấu những di vật văn hoá quốc gia trộm được kia, khó trách cảnh sát tìm không thấy những di vật văn hoá này, nếu như Triệu Quốc Vinh không đến đây mà nói, có ai có thể biết Triệu Quốc Vinh đem di vật văn hoá kia giấu ở cái chỗ này”.
Đỗ Thừa trong lòng âm thầm thầm nghĩ, sau khi đánh giá sơ qua biệt thự một cái, Đỗ Thừa đem mũ áp xuống một ít, sau đó hướng về phía biệt thự đi đến.
Đỗ Thừa đi là cửa chính, tất nhiên đã biết địa điểm, Đỗ Thừa sẽ không cần chơi thủ đoạn gì, cho nên, lúc Đỗ Thừa đi tới chỗ cửa lớn biệt thự, trực tiếp một cước đem cửa chính dày cộp đạp cho bay ra.
Tiếng vang cực lớn hiển nhiên là khiến cho Triệu Quốc Vinh chú ý, Đỗ Thừa có thể dùng thính lực mười phần tinh tường nghe được tiếng bước chân trên lầu hai biệt thự của Triệu Quốc Vinh, chỉ là khiến cho Đỗ Thừa có chút cảnh giác là, Đỗ Thừa còn nghe được một tiếng vang cơ giới cực kỳ nhỏ, sau đó Triệu Quốc Vinh liền không có động tĩnh.
Đỗ Thừa biết Triệu Quốc Vinh nhất định là mai phục xong rồi, đang chờ mình, theo thanh âm cơ giới vừa rồi, Đỗ Thừa hầu như có thể khẳng định, ở trong tay Triệu Quốc Vinh kia chỉ sợ là có một khẩu súng.
Đỗ Thừa trên mặt lại là nổi lên một nụ cười yếu ớt, không chỉ trên lầu này có những di vật văn hoá quốc gia kia hay không, chỉ bằng cây súng ngắn kia trong tay Triệu Quốc Vinh, Đỗ Thừa có thể bảo Thiết Quân chiêu đãi hắn cho tốt rồi.
“Hân Nhi, giao cho cô”.
Nghĩ đến đây, Đỗ Thừa không có chút gì do dự, trực tiếp đem quyền khống chế thân thể giao cho Hân Nhi.
Với năng lực của Đỗ Thừa hiện tại, mặc dù có thị lực cực tốt, nhưng mà Đỗ Thừa lại không dám đi tránh một viên đạn, bởi vì Đỗ Thừa biết xác xuất thành công của mình tuyệt đối sẽ không vượt qua ba thành, cho nên, đem bản thân giao cho Hân Nhi khống chế, không thể nghi ngờ là tốt nhất lựa chọn của Đỗ Thừa.
“Không có vấn đề, chủ nhân Đỗ Thừa thân ái” Hân Nhi vui vẻ lĩnh mệnh, sau đó bắt đầu đối với Đỗ Thừa tiến vào khống chế, hơn nữa tiện tay từ bên cạnh cầm lên một chiếc ghế, lặng lẽ hướng phía nơi cầu thang lầu hai đi đến.
Đi tới dưới cầu thang, Hân Nhi mãnh liệt khống chế được thân thể Đỗ Thừa đem chiếc ghế hướng phía trên lầu quẳng lên, sau đó cả người liền giống như mũi tên nhọn rời dây cung, nhanh chóng hướng phía trên lầu phóng đi.
Liên tục hai tiếng tiếng súng vang lên, phát súng đầu bắn trúng chiếc ghế, mà phát thứ hai thì là hướng về phía Đỗ Thừa bắn thẳng mà đến.
Chỉ là, Hân Nhi sớm đã tính xong kế hoạch, giờ khắc này, liền ở lúc viên đạn sắp bắn trúng thân thể, mãnh liệt uốn éo thân, vậy mà lại trực tiếp thuận thế hướng về phía trên sàn nhà lăn đi.
Tuy do Hân Nhi khống chế được thân thể, nhưng mà Đỗ Thừa lại có thể hết sức rõ ràng cảm giác được một viên đạn lửa nóng đang từ chỗ vai phải của mình tìm đi qua, mà trên quần áo mình đã hiện ra một vết rách.
Chỉ là, Hân Nhi lại tránh thoát, hơn nữa tại đồng thời tránh thoát, Hân Nhi càng lật qua lại thân thể Đỗ Thừa, hướng về phía một tên mập trên tay cầm súng ngắn màu đen mf phóng thẳng tới.
Ten mập kia tất nhiên chính là Triệu Quốc Vinh, chờ sau khi Hân Nhi tránh được phát đầu tiên, hắn đã không cách nào lại hướng về phía Hân Nhi bắn ra phát nữa, Hân Nhi khống chế thân thể Đỗ Thừa trực tiếp một cước đá bay súng ngắn trên tay Triệu Quốc Vinh, đồng thời một quyền nặng nề đánh lên trên bụng Triệu Quốc Vinh.
Một quyền này vô cùng mạnh mẽ, khiến cho Triệu Quốc Vinh trong nháy mắt ngã sấp trên mặt đất, thân thể run rẩy không thôi, mà Hân Nhi đã ở một khắc kia, đem quyền khống chế thân thể trả lại cho Đỗ Thừa.
Đỗ Thừa không có khách khí, trực tiếp lột quần áo Triệu Quốc Vinh đem hắn cho trói lại, Hân Nhi ra tay rất nặng, Triệu Quốc Vinh kia trong lúc nhất thời căn bản là không dậy nổi.
Mà Đỗ Thừa thì hướng về phía một gian phòng sau thân Triệu Quốc Vinh đi qua, khi thấy thứ trong phòng, Đỗ Thừa đã cầm lên điện thoại bấm điện thoại gọi cho Thiết Quân.
Đỗ Thừa biết Triệu Quốc Vinh này chết chắc rồi, bởi vì hắn nhìn thấy là một đống lớn di vật văn hoá, trong đó liền có mấy cái di vật văn hoá quốc gia bậc một trong hình ảnh mà Thiết Quân đã chuyển cho hắn.
Triệu Quốc Vinh này xong rồi, cảnh sát không chỉ ở trong biệt thự của hắn tìm được một đám di vật văn hoá quốc gia bị mất kia, lại còn tìm được hơn mười món di vật văn hoá quốc gia cấp hai, chỉ bằng vào những cái này, Triệu Quốc Vinh cũng có thể ngồi tù đến chết.
Triệu Quốc Vinh sau khi bị bắt, cảnh sát nhanh chóng đóng băng tất cả tài sản của hắn, kể cả công ty hữu hạn khoa học kỹ thuật Điện tử Trung Tín, mà Đỗ Thừa, sớm đã là phân phó xong Đàm Văn đối với những công nhân viên Điện tử Trung Tín sắp thất nghiệp kia tiến hành mời chào cùng dung nạp, sau đó chờ đợi thời gian tham gia đấu giá đại lâu Điện tử Trung Tín.
Mà chính hắn, ở ngay trong đêm đó, liền lái xe trở về.
Sự tình còn lại, Đỗ Thừa tin tưởng Đàm Văn hẳn là có thể thu phục, nếu như ngay cả điểm năng lực ấy cũng không có, vậy sau này công ty sau khi phát triển lên, Đỗ Thừa chỉ có thể lại nâng đỡ ra một người lãnh đạo có năng lực hơn.
Về phần đến lúc sự tình đấu giá, tự nhiên là cần Đỗ Thừa tự thân xuất mã, bởi vì với tài lực công ty liên doanh điện tử giờ đây, căn bản là không có khả năng mua được đại lâu Điện tử Trung Tín. Đến lúc đó tất nhiên cần Đỗ Thừa hắn ra tay, chỉ là đến lúc đó tài chính của Đỗ Thừa sẽ chỉ làm cho cổ phần công ty của mấy người Đàm Văn áp súc cfng nhỏ lại, đây cũng là tất nhiên, bởi vì công ty phát triển cần như thế, hơn nữa nếu như không có Đỗ Thừa hắn mà nói, đám người Đàm Văn giờ đây chỉ sợ đã là hai bàn tay trắng.
Chờ lúc Đỗ Thừa trở lại biệt thự số 15, sắc trời đã bắt đầu biến thành đen, Cố Giai Nghi cùng mẹ con Chung gia đang ăn cơm, chỉ là Cố Giai Nghi vừa ăn cơm, nhưng lại một bên nhìn vào máy tính tựa như đang xem cái gì.
“Đỗ Thừa, anh mau tới đây” Vừa thấy được Đỗ Thừa, Cố Giai Nghi trước tiên liền hướng về phía Đỗ Thừa vẫy vẫy tay, trên mặt đẹp tràn đầy thần sắc kích động.
“Sự tình gì?” Đỗ Thừa trong lòng có chút hiếu kỳ, chẳng qua cũng đã đoán được một ít, có thể làm cho Cố Giai Nghi kích động như thế, ngoại trừ Cố Tư Hân còn ai vào đây.
Chỉ là, lúc Đỗ Thừa nhìn thấy từng dòng nội dung trong màn hình, Đỗ Thừa cũng có chút ngây ngẩn cả người.
Đỗ Thừa nghĩ tới Cố Tư Hân nổi tiếng, nhưng mà Đỗ Thừa lại không có nghĩ qua, Cố Tư Hân lại sẽ nổi tiếng nhanh như vậy.
Vòng thi đấu loại vừa chấm dứt, phía nhà đài vậy mà đã mời Cố Tư Hân đảm nhiệm hình tượng đại sứ của cuộc thi “Cầm động tinh linh” lần này, mà xem trên inte, từng chủ đề liên quan về Cố Tư Hân, đều bị tiếng ca ngợi vô tận che lấp, số người xem tăng chóng mặt, mà tất cả, cũng chỉ là mới trong vòng mấy giờ mà thôi.
Nhìn một màn này, Đỗ Thừa đã có thể dự cảm được, một khôi sao mới sẽ oanh động thế giới, tại thời khắc này đã là mềm mại bay lên.
/265
|