Chỉ trong một chiêu đối đầu, Đỗ Thanh Vũ bị chiêu của Bành Vịnh Hoa đánh bay người ra ngoài.
Nhưng Bành Vịnh Hoa lại lùi lại hai bước.
Trong ánh mắt Đỗ Thừa có chút không ngờ, Đỗ Thừa không nghĩ rằng Đỗ Thanh Vũ giữ sức mạnh đến lúc cuối cùng mới tung chiêu, lúc này sức mạnh mới tăng lên gấp bội.
Mà lúc này Bành Vịnh Hoa, tuy đánh Đỗ Thanh Vũ bay ra xa nhưng Đỗ Thanh Vũ lại xem ra chẳng hề hấn gì, chiêu của Bành Vịnh Hoa không gặt được thành quả như mong đợi, ngược lại còn bị Đỗ Thanh Vũ giáng cho một đòn khá mạnh.
Sau một chiêu, thân thủ cao thấp có thể nhìn ra rất rõ ràng, cứ cho Đỗ Thanh Vũ có thể giữ lại chút sức lực nhưng sức mạnh của Bành Vịnh Hoa vẫn ở thế thượng phong, hơn nữa, tuyệt đối thượng phong:
“Ma Quỷ Hoa thì vẫn là Ma Quỷ Hoa, xem ra mạnh hơn một chút rồi…”
A Tam nói giọng đầy thán phục, nhưng âm thanh rất nhỏ, rõ ràng sợ Bành Vịnh Hoa nghe thấy.
Đại Cương bên cạnh tỏ vẻ đồng ý gật đầu, trong ánh mắt lộ chút sợ hãi.
Ngược lại Nữ vương nhìn Bành Vịnh Hoa với vẻ không tán thành, ngoài vẻ tham lam bên ngoài thì còn chút đáng tiếc.
“Vẫn muốn lên tiếp à?” Bành Vịnh Hoa làm như nghe không thấy giọng A Tam ở đằng sau, hướng về phía Đỗ Thanh Vũ ngoắc ngoắc tay.
Thần sắc của Đỗ Thanh Vũ vẫn lạnh lùng, trong ánh mắt đầy chiến ý, chỉ là thân hình không động đậy vì lúc này chân hắn không còn cảm giác gì rồi. Một đòn Thốn kình của Bành Vịnh Hoa khiến lòng bàn chân hắn mềm nhũn mất đi tri giác, giống như bị chặt đứt đi vậy.
“Để cho chúng nó đi”.
Trong ánh mắt Đỗ Thanh Vũ vẫn lộ vẻ không cam tâm nhưng đã đến nước này thì không thể không để bọn Đỗ Thừa đi.
“Cảm ơn” Đỗ Thừa mỉm vười, cũng không định nói thêm gì, trực tiếp cùng Bành Vịnh Hoa và những người khác rời đi.
Sau khi rời khỏi Kim thu dạ, trong lòng Đỗ Thừa hết sức rõ ràng, e rằng ngày mai nhà họ Đỗ sẽ tiếp tục đến gây rối với mình, chỉ là trong lòng đã có sự chuẩn bị trước.
Nhưng Đỗ Thừa không chỉ ngồi đợi nhà họ Đỗ đến gây rối, Đỗ Thừa biết rằng đã đến lúc bản thân mình cần phải tiến hành phản công.
Tối đó Đỗ Thừa không dẫn ba người A Tam cùng về mà dẫn họ đến một khách sạn cao cấp bốn sao ở phía tây thành phố, thuê phòng cho bọn họ rồi đưa cho mỗi người một tờ ngân phiếu một triệu, sau đó mới cùng Bành Vịnh Hoa đi về khu biệt thự số 15.
Đỗ Thừa và Bành Vịnh Hoa về tới nơi cũng đã gần mười giờ tối.
Xuống xe xong Bành Vịnh Hoa không vội vào nhà ngày mà đứng lại hỏi Đỗ Thừa: “Có thể cùng với tôi luyện tập một chút được không?”
“Lúc nào?” Đỗ Thừa không từ chối, hắn cũng muốn thử xem sao, mấy ngày nay, thực lực bản thân đã đạt đến cảnh giới nào rồi.
“Sáng ngày mai, thế nào?” Bành Vịnh Hoa không nghĩ gì nhiều, cô đã xem Đỗ Thừa là đối thủ mạnh nhất của mình, nên cùng đứng với Đỗ Thừa, cô muốn tinh, khí, thần của mình đều đạt đến mức thượng phong.
“Ok” Đỗ Thừa trả lời ngắn gọn một câu rồi cùng Bành Vịnh Hoa bước vào trong ngôi biệt thự.
Vì Cố Tư Hân vừa về nên Cố Giai Nghi có nhiều chuyện muốn nói với Cố Tư Hân, Đỗ Thừa không muốn tới làm phiền bọn họ nên trực tiếp quay lại phòng của mình.
Sau khi tắm qua, Đỗ Thừa nằm trên giường tiếp tục học lĩnh vực tri thức.
Từng thớ thịt tràn đầy sức mạnh, lại thêm tinh, khí, thần kết hợp, lúc này Đỗ Thừa luôn bảo trì thân thể ở trạng thái tốt nhất, mỗi ngày chỉ cần hai tiếng đồng hồ ngủ là đủ rồi.
Cho nên mỗi ngày Đỗ Thừa đều học đến khoảng ba giờ sáng.
Cho dù là ngày mai cùng Bành Vịnh Hoa tỉ thí, Đỗ Thừa cũng vẫn học đến ba giờ sáng, sau đó mới chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, đợi Đỗ Thừa bước đến sân cỏ, hắn đã nhìn thấy Bành Vịnh Hoa đang tập Vịnh Xuân quyền.
Thấy Đỗ Thừa đi tới, Bành Vịnh Hoa không ngừng lại, rõ ràng là đang chờ Đỗ Thừa khởi động làm nóng cơ thể.
Đỗ Thừa cũng không rề rà, sau khi tập xong Thái cực quyền và Phục hổ La Hán quyền, sau đó hắn nhìn Bành Vịnh Hoa nói: “Đến đây đi, quy củ cũ, điểm đến là dừng”.
“Được”.
Bành Vịnh Hoa đáp lại một cách khảng khái, toàn thân lao nhanh như một mũi tên về phía Đỗ Thừa, tốc độ cực nhanh.
Tuy Đỗ Thừa không biết Cổ Vịnh Xuân, nhưng đối với chiêu thức tinh xảo của Cổ Vịnh Xuân thì Đỗ Thừa vô cùng quen thuộc, chỉ cần nhìn tư thế của Bành Vịnh Hoa là hắn biết Bành Vịnh Hoa định làm gì.
Một chiếu Tam Hợp Chưởng quỷ dị, Bành Vịnh Hoa đối diện Đỗ Thừa dùng toàn bộ sức lực tiến tới.
Nếu là lúc trước, đối diện Bành Vịnh Hoa, Đỗ Thừa chỉ có một cách chống đỡ, nhưng lúc này, Đỗ Thừa có hàng trăm ngàn cách.
Đỗ Thừa thân hình bất động, một đòn thái cực thôi thủ vô cùng thuần thục, nghênh hướng về phía Bành Vịnh Hoa.
Hai bàn tay nhanh chóng giao tiếp, tốc độ Bành Vịnh Hoa nhanh mà linh hoạt, giống như bươm bướm xuyên hoa.
Vốn dĩ Vịnh Xuân quyền chú trọng trong một cự ly ngắn để công kích, nhưng giờ Bành Vịnh Hoa đã học Cổ Vịnh Xuân càng có nhiều chỗ khác.
Ngược lại, chưởng pháp của Đỗ Thừa vô cùng thanh nhã, tuy rằng tốc độ không nhanh nhưng Đỗ Thừa giống như một bậc đại trí giả ngu, khéo léo chống trả mọi đòn công kích của Bành Vịnh Hoa, hơn nữa khi thế chưởng của Bành Vịnh Hoa yếu đi, đã trực tiếp đẩy Bành Vịnh Hoa ra một bên.
Đòn này cho thấy Đỗ Thừa có thể là đối thủ ngang hàng với Bành Vịnh Hoa rồi.
Trong ánh mắt Bành Vịnh Hoa thoáng qua một tia bất ngờ.
Bình thường Bành Vịnh Hoa cũng không có thấy qua Đỗ Thừa đánh qua Thái Cực quyền, nhưng Thái Cực quyền thì ai cũng biết, nhưng không mấy người có thể đạt được tâm pháp của môn võ này, thân thế tao nhã đến vậy.
“Tiếp tục”.
Nhưng Bành Vịnh Hoa không có ý định chịu thua, thét một tiếng rồi cô lại lao người về phía Đỗ Thừa.
Lúc đợi Bành Vịnh Hoa, Đỗ Thừa chuyển từ Thái Cực quyền sang thế tương phản Phục Hổ La Hán quyền. Phục Hổ La Hán quyền xem chừng có vẻ đơn giản nhưng uy lực vô cùng lợi hại, Bành Vịnh Hoa không có cách nào lại gần được Đỗ Thừa.
Nhưng Đỗ Thừa cũng không thể lại gần được Bành Vịnh Hoa. Tuy hiện tại Đỗ Thừa nắm giữ được Thái Cực quyền và Phục Hổ La Hán quyền nhưng lúc đối diện với Bành Vịnh Hoa, phần nhiều là phòng thủ chứ không tấn công là mấy, vì Bành Vịnh Hoa phòng thủ rất kĩ không lọt một khe nào.
Trong tình huống này, hai người đã đối địch gần nửa giờ đồng hồ nhưng không ai chiếm được ưu thế.
Đối với thành tích như vậy, Đỗ Thừa vô cùng mãn ý nhưng Bành Vịnh Hoa không cảm thấy như vậy. Nhìn vẻ thoải mái của Đỗ Thừa cô có cảm giác Đỗ Thừa đang nhường cô, vì lần đầu tiên Đỗ Thừa dùng Cổ Vịnh Xuân đánh bại cô nhưng lần này hắn không hề dùng tới Cổ Vịnh Xuân, nhưng lần này chỉ là luyện tập nên Bành Vịnh Hoa không để ý đến chuyện thắng thua, cô đã sớm biết mình lúc này không phải là đối thủ của Đỗ Thừa rồi.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Đỗ Thừa lái xe đi tới khách sạn nơi bọn ba người A Tam đang ở.
Trước khi đi Đỗ Thừa đã gọi điện báo trước cho A Tam nên khi Đỗ Thừa tới nơi, bọn hai người A Tam đã đợi anh một lúc khá lâu rồi, nhưng cánh cửa phòng của Nữ vương vẫn đóng kín, mà trên nét mặt A Tam và Đại Cương đều lộ ánh cười quái dị.
Nhìn vẻ mặt của hai người họ, Đỗ Thừa biết rằng trong phòng Nữ Vương chắc có điều gì không bình thường rồi nhưng Đỗ Thừa cũng không có ý định tìm hiểu. Hôm nay Đỗ Thừa tới vì hai người A Tam và Đại Cương, hắn muốn đưa họ đến hai nơi, A Tam tới xí nghiệp Dược Trung Tín còn Đại Cang đi đến công ty liên doanh điện tử, còn Nữ Vương, hoặc là đi cùng Cố Giai Nghi, hoặc là ra công trường đang xây dựng.
Sau khi A Tam và Đại Cương đã chuẩn bị xong xuôi, hoặc có thể nói, họ chẳng có mấy đồ đạc mà chuẩn bị, sau khi Đỗ Thừa tới, họ trực tiếp cùng Đỗ Thừa đi ra.
Nhưng ngay tại thời điểm Đỗ Thừa tính cùng A Tam và Đại Cương rời đi, cửa phòng Nữ vương cũng là mở ra, ngay sau đó, Đỗ Thừa thấy thân thổ Nữ vương mặc một thân váy ngắn gợi cảm, ôm một cô gái trông mười phần xinh đẹp từ bên trong đi ra.
Cô gái kia sắc mặt xấu hổ, chỉ là sắc mặt cũng là có chút ít ửng hồng quỷ dị nhị.
“Đỗ ca, em thì sao?”Nhìn thấy Đỗ Thừa định rời đi cùng A Tam và Đại Cương, Nữ Vương quay sang hỏi trực tiếp Đỗ Thừa.
“Cô ở lại đây, tôi đưa hai người họ đến nơi sẽ quay lại đón cô” Đỗ Thừa tự nhiên hiểu được tại sao khuôn mặt Nữ Vương trở nên ửng hồng, chợt nghĩ tới tính cách của Nữ Vương, trong đầu Đỗ Thừa bất chợt nghĩ tới những điều không nên nghĩ.
“Vâng thế cũng được”.
Nghe Đỗ Thừa nói vậy, Nữ Vương cũng không nói thêm gì, mà hướng về phía cô bé đang ôm trong lòng nói.
“Nào, bảo bối, chúng ta chơi tiếp”.
Nói xong, trực tiếp ôm cô gái quay lại trong phòng, rồi đá cửa đóng lại.
Nghe giọng Nữ Vương chẳng khác gì giọng đàn ông, Đỗ Thừa có chút phản cảm, nhưng A Tam và Đại Cương lại lấy làm bình thường, không có gì làm bất ngờ, trực tiếp cùng Đỗ Thừa rời khỏi khách sạn cao cấp bốn sao.
Sau khi rời khách sạn, Đỗ Thừa đưa A Tam đến xí nghiệp Dược Trung Tín, trước khi đi hắn cũng đã gọi điện báo trước cho Lâm Trung Lăng, để Lâm Trung Lăng sắp xếp cho A Tam. Rồi sau đó cho xe tiến về phía Hạ Môn.
Nhưng Bành Vịnh Hoa lại lùi lại hai bước.
Trong ánh mắt Đỗ Thừa có chút không ngờ, Đỗ Thừa không nghĩ rằng Đỗ Thanh Vũ giữ sức mạnh đến lúc cuối cùng mới tung chiêu, lúc này sức mạnh mới tăng lên gấp bội.
Mà lúc này Bành Vịnh Hoa, tuy đánh Đỗ Thanh Vũ bay ra xa nhưng Đỗ Thanh Vũ lại xem ra chẳng hề hấn gì, chiêu của Bành Vịnh Hoa không gặt được thành quả như mong đợi, ngược lại còn bị Đỗ Thanh Vũ giáng cho một đòn khá mạnh.
Sau một chiêu, thân thủ cao thấp có thể nhìn ra rất rõ ràng, cứ cho Đỗ Thanh Vũ có thể giữ lại chút sức lực nhưng sức mạnh của Bành Vịnh Hoa vẫn ở thế thượng phong, hơn nữa, tuyệt đối thượng phong:
“Ma Quỷ Hoa thì vẫn là Ma Quỷ Hoa, xem ra mạnh hơn một chút rồi…”
A Tam nói giọng đầy thán phục, nhưng âm thanh rất nhỏ, rõ ràng sợ Bành Vịnh Hoa nghe thấy.
Đại Cương bên cạnh tỏ vẻ đồng ý gật đầu, trong ánh mắt lộ chút sợ hãi.
Ngược lại Nữ vương nhìn Bành Vịnh Hoa với vẻ không tán thành, ngoài vẻ tham lam bên ngoài thì còn chút đáng tiếc.
“Vẫn muốn lên tiếp à?” Bành Vịnh Hoa làm như nghe không thấy giọng A Tam ở đằng sau, hướng về phía Đỗ Thanh Vũ ngoắc ngoắc tay.
Thần sắc của Đỗ Thanh Vũ vẫn lạnh lùng, trong ánh mắt đầy chiến ý, chỉ là thân hình không động đậy vì lúc này chân hắn không còn cảm giác gì rồi. Một đòn Thốn kình của Bành Vịnh Hoa khiến lòng bàn chân hắn mềm nhũn mất đi tri giác, giống như bị chặt đứt đi vậy.
“Để cho chúng nó đi”.
Trong ánh mắt Đỗ Thanh Vũ vẫn lộ vẻ không cam tâm nhưng đã đến nước này thì không thể không để bọn Đỗ Thừa đi.
“Cảm ơn” Đỗ Thừa mỉm vười, cũng không định nói thêm gì, trực tiếp cùng Bành Vịnh Hoa và những người khác rời đi.
Sau khi rời khỏi Kim thu dạ, trong lòng Đỗ Thừa hết sức rõ ràng, e rằng ngày mai nhà họ Đỗ sẽ tiếp tục đến gây rối với mình, chỉ là trong lòng đã có sự chuẩn bị trước.
Nhưng Đỗ Thừa không chỉ ngồi đợi nhà họ Đỗ đến gây rối, Đỗ Thừa biết rằng đã đến lúc bản thân mình cần phải tiến hành phản công.
Tối đó Đỗ Thừa không dẫn ba người A Tam cùng về mà dẫn họ đến một khách sạn cao cấp bốn sao ở phía tây thành phố, thuê phòng cho bọn họ rồi đưa cho mỗi người một tờ ngân phiếu một triệu, sau đó mới cùng Bành Vịnh Hoa đi về khu biệt thự số 15.
Đỗ Thừa và Bành Vịnh Hoa về tới nơi cũng đã gần mười giờ tối.
Xuống xe xong Bành Vịnh Hoa không vội vào nhà ngày mà đứng lại hỏi Đỗ Thừa: “Có thể cùng với tôi luyện tập một chút được không?”
“Lúc nào?” Đỗ Thừa không từ chối, hắn cũng muốn thử xem sao, mấy ngày nay, thực lực bản thân đã đạt đến cảnh giới nào rồi.
“Sáng ngày mai, thế nào?” Bành Vịnh Hoa không nghĩ gì nhiều, cô đã xem Đỗ Thừa là đối thủ mạnh nhất của mình, nên cùng đứng với Đỗ Thừa, cô muốn tinh, khí, thần của mình đều đạt đến mức thượng phong.
“Ok” Đỗ Thừa trả lời ngắn gọn một câu rồi cùng Bành Vịnh Hoa bước vào trong ngôi biệt thự.
Vì Cố Tư Hân vừa về nên Cố Giai Nghi có nhiều chuyện muốn nói với Cố Tư Hân, Đỗ Thừa không muốn tới làm phiền bọn họ nên trực tiếp quay lại phòng của mình.
Sau khi tắm qua, Đỗ Thừa nằm trên giường tiếp tục học lĩnh vực tri thức.
Từng thớ thịt tràn đầy sức mạnh, lại thêm tinh, khí, thần kết hợp, lúc này Đỗ Thừa luôn bảo trì thân thể ở trạng thái tốt nhất, mỗi ngày chỉ cần hai tiếng đồng hồ ngủ là đủ rồi.
Cho nên mỗi ngày Đỗ Thừa đều học đến khoảng ba giờ sáng.
Cho dù là ngày mai cùng Bành Vịnh Hoa tỉ thí, Đỗ Thừa cũng vẫn học đến ba giờ sáng, sau đó mới chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, đợi Đỗ Thừa bước đến sân cỏ, hắn đã nhìn thấy Bành Vịnh Hoa đang tập Vịnh Xuân quyền.
Thấy Đỗ Thừa đi tới, Bành Vịnh Hoa không ngừng lại, rõ ràng là đang chờ Đỗ Thừa khởi động làm nóng cơ thể.
Đỗ Thừa cũng không rề rà, sau khi tập xong Thái cực quyền và Phục hổ La Hán quyền, sau đó hắn nhìn Bành Vịnh Hoa nói: “Đến đây đi, quy củ cũ, điểm đến là dừng”.
“Được”.
Bành Vịnh Hoa đáp lại một cách khảng khái, toàn thân lao nhanh như một mũi tên về phía Đỗ Thừa, tốc độ cực nhanh.
Tuy Đỗ Thừa không biết Cổ Vịnh Xuân, nhưng đối với chiêu thức tinh xảo của Cổ Vịnh Xuân thì Đỗ Thừa vô cùng quen thuộc, chỉ cần nhìn tư thế của Bành Vịnh Hoa là hắn biết Bành Vịnh Hoa định làm gì.
Một chiếu Tam Hợp Chưởng quỷ dị, Bành Vịnh Hoa đối diện Đỗ Thừa dùng toàn bộ sức lực tiến tới.
Nếu là lúc trước, đối diện Bành Vịnh Hoa, Đỗ Thừa chỉ có một cách chống đỡ, nhưng lúc này, Đỗ Thừa có hàng trăm ngàn cách.
Đỗ Thừa thân hình bất động, một đòn thái cực thôi thủ vô cùng thuần thục, nghênh hướng về phía Bành Vịnh Hoa.
Hai bàn tay nhanh chóng giao tiếp, tốc độ Bành Vịnh Hoa nhanh mà linh hoạt, giống như bươm bướm xuyên hoa.
Vốn dĩ Vịnh Xuân quyền chú trọng trong một cự ly ngắn để công kích, nhưng giờ Bành Vịnh Hoa đã học Cổ Vịnh Xuân càng có nhiều chỗ khác.
Ngược lại, chưởng pháp của Đỗ Thừa vô cùng thanh nhã, tuy rằng tốc độ không nhanh nhưng Đỗ Thừa giống như một bậc đại trí giả ngu, khéo léo chống trả mọi đòn công kích của Bành Vịnh Hoa, hơn nữa khi thế chưởng của Bành Vịnh Hoa yếu đi, đã trực tiếp đẩy Bành Vịnh Hoa ra một bên.
Đòn này cho thấy Đỗ Thừa có thể là đối thủ ngang hàng với Bành Vịnh Hoa rồi.
Trong ánh mắt Bành Vịnh Hoa thoáng qua một tia bất ngờ.
Bình thường Bành Vịnh Hoa cũng không có thấy qua Đỗ Thừa đánh qua Thái Cực quyền, nhưng Thái Cực quyền thì ai cũng biết, nhưng không mấy người có thể đạt được tâm pháp của môn võ này, thân thế tao nhã đến vậy.
“Tiếp tục”.
Nhưng Bành Vịnh Hoa không có ý định chịu thua, thét một tiếng rồi cô lại lao người về phía Đỗ Thừa.
Lúc đợi Bành Vịnh Hoa, Đỗ Thừa chuyển từ Thái Cực quyền sang thế tương phản Phục Hổ La Hán quyền. Phục Hổ La Hán quyền xem chừng có vẻ đơn giản nhưng uy lực vô cùng lợi hại, Bành Vịnh Hoa không có cách nào lại gần được Đỗ Thừa.
Nhưng Đỗ Thừa cũng không thể lại gần được Bành Vịnh Hoa. Tuy hiện tại Đỗ Thừa nắm giữ được Thái Cực quyền và Phục Hổ La Hán quyền nhưng lúc đối diện với Bành Vịnh Hoa, phần nhiều là phòng thủ chứ không tấn công là mấy, vì Bành Vịnh Hoa phòng thủ rất kĩ không lọt một khe nào.
Trong tình huống này, hai người đã đối địch gần nửa giờ đồng hồ nhưng không ai chiếm được ưu thế.
Đối với thành tích như vậy, Đỗ Thừa vô cùng mãn ý nhưng Bành Vịnh Hoa không cảm thấy như vậy. Nhìn vẻ thoải mái của Đỗ Thừa cô có cảm giác Đỗ Thừa đang nhường cô, vì lần đầu tiên Đỗ Thừa dùng Cổ Vịnh Xuân đánh bại cô nhưng lần này hắn không hề dùng tới Cổ Vịnh Xuân, nhưng lần này chỉ là luyện tập nên Bành Vịnh Hoa không để ý đến chuyện thắng thua, cô đã sớm biết mình lúc này không phải là đối thủ của Đỗ Thừa rồi.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Đỗ Thừa lái xe đi tới khách sạn nơi bọn ba người A Tam đang ở.
Trước khi đi Đỗ Thừa đã gọi điện báo trước cho A Tam nên khi Đỗ Thừa tới nơi, bọn hai người A Tam đã đợi anh một lúc khá lâu rồi, nhưng cánh cửa phòng của Nữ vương vẫn đóng kín, mà trên nét mặt A Tam và Đại Cương đều lộ ánh cười quái dị.
Nhìn vẻ mặt của hai người họ, Đỗ Thừa biết rằng trong phòng Nữ Vương chắc có điều gì không bình thường rồi nhưng Đỗ Thừa cũng không có ý định tìm hiểu. Hôm nay Đỗ Thừa tới vì hai người A Tam và Đại Cương, hắn muốn đưa họ đến hai nơi, A Tam tới xí nghiệp Dược Trung Tín còn Đại Cang đi đến công ty liên doanh điện tử, còn Nữ Vương, hoặc là đi cùng Cố Giai Nghi, hoặc là ra công trường đang xây dựng.
Sau khi A Tam và Đại Cương đã chuẩn bị xong xuôi, hoặc có thể nói, họ chẳng có mấy đồ đạc mà chuẩn bị, sau khi Đỗ Thừa tới, họ trực tiếp cùng Đỗ Thừa đi ra.
Nhưng ngay tại thời điểm Đỗ Thừa tính cùng A Tam và Đại Cương rời đi, cửa phòng Nữ vương cũng là mở ra, ngay sau đó, Đỗ Thừa thấy thân thổ Nữ vương mặc một thân váy ngắn gợi cảm, ôm một cô gái trông mười phần xinh đẹp từ bên trong đi ra.
Cô gái kia sắc mặt xấu hổ, chỉ là sắc mặt cũng là có chút ít ửng hồng quỷ dị nhị.
“Đỗ ca, em thì sao?”Nhìn thấy Đỗ Thừa định rời đi cùng A Tam và Đại Cương, Nữ Vương quay sang hỏi trực tiếp Đỗ Thừa.
“Cô ở lại đây, tôi đưa hai người họ đến nơi sẽ quay lại đón cô” Đỗ Thừa tự nhiên hiểu được tại sao khuôn mặt Nữ Vương trở nên ửng hồng, chợt nghĩ tới tính cách của Nữ Vương, trong đầu Đỗ Thừa bất chợt nghĩ tới những điều không nên nghĩ.
“Vâng thế cũng được”.
Nghe Đỗ Thừa nói vậy, Nữ Vương cũng không nói thêm gì, mà hướng về phía cô bé đang ôm trong lòng nói.
“Nào, bảo bối, chúng ta chơi tiếp”.
Nói xong, trực tiếp ôm cô gái quay lại trong phòng, rồi đá cửa đóng lại.
Nghe giọng Nữ Vương chẳng khác gì giọng đàn ông, Đỗ Thừa có chút phản cảm, nhưng A Tam và Đại Cương lại lấy làm bình thường, không có gì làm bất ngờ, trực tiếp cùng Đỗ Thừa rời khỏi khách sạn cao cấp bốn sao.
Sau khi rời khách sạn, Đỗ Thừa đưa A Tam đến xí nghiệp Dược Trung Tín, trước khi đi hắn cũng đã gọi điện báo trước cho Lâm Trung Lăng, để Lâm Trung Lăng sắp xếp cho A Tam. Rồi sau đó cho xe tiến về phía Hạ Môn.
/265
|