Nhìn thấy Đỗ Thừa xuất hiện ở sảnh lớn, không khí trong sảnh bỗng có phần quái dị.
Ánh mắt Đỗ Ân Minh lộ vẻ khó hiểu, đợi nhìn thấy Hà Diệu Anh và Đỗ Thanh Vũ, ông ta rõ ràng đã nghĩ ra điều gì rồi lộ thần thái vô cùng tức giận, giống như ngọn lửa phẫn nộ đang hừng hực cháy, ánh mắt lạnh như một tảng băng.
Tất cả mọi người có mặt đều nhận thấy rõ sự tức giận của Đỗ Ân Minh, lúc này trên khuôn mặt của Hà Diệu Anh và Đỗ Thanh Vũ đều có thể thấy rõ cùng cảm giác như vậy, họ nhìn Đỗ Thừa bằng ánh mắt vô cùng lãnh đạm.
Theo sau Đỗ Ân Minh là hai người nữa, một là Đỗ Vân Long, người còn lại cũng là con trưởng nhà họ Đỗ, và cũng là chủ tịch công ty Dược Thiên Dung – Đỗ Thế Kính.
Đỗ Vân Long rõ ràng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, những ngày gần đây hắn cũng thay đổi nhiều, ngày nào cũng đi cùng Đỗ Thế Kính học tập chuyện kinh doanh, vì hắn biết với thân thế Đỗ Thừa hiện nay, muốn đánh bại hắn chỉ còn cách trên thương trường.
Mà trong con mắt tất cả anh em nhà họ Đỗ, Đỗ Thế Kính là tốt nhất, trong mắt hắn chỉ có Đỗ Vân Long và Đỗ Thanh Vũ mà không hề tồn tại Đỗ Thừa.
"Hà Diệu Anh, là bà ra tay đúng không?"
Đỗ Thừa nhìn quét qua tất cả đám người đứng trong sảnh rồi dừng lại ở Hà Diệu Anh, anh cất giọng lạnh lùng hỏi.
"To gan, tên mẹ tao mà mày dám gọi thẳng ra thể à?"
Hà Diệu Anh không trả lời, Đỗ Vân Long đứng một bên chỉ vào mặt Đỗ Thừa quát, hắn không thể để Đỗ Thừa gọi thẳng tên mẹ hắn một cách vô lễ như vậy trước mặt hắn.
Nghe Đỗ Vân Long nói vậy, Đỗ Thừa mỉm cười lạnh nói: "Gọi tên bà ta thì sao? Nếu mày thích, tao có thể gọi thêm bà ta là tiện nhân, sao? Muốn cắn tao à?"
Đối với Đỗ Thừa thì Hà Diệu Anh có là gì đáng để hắn phải tôn trọng, nếu có thể đạp vài phát lên người bà ta thì Đỗ Thừa cũng chẳng khách khí huống gì mấy cái chuyện xưng hô.
"Đỗ Thừa, mày…"
Đỗ Vân Long không ngờ Đỗ Thừa không để ý tí nào đến chút tình nghĩa mà nói vậy, hắn chỉ tay vào mặt Đỗ Thừa không thốt ra được lời nào.
Thân thể Hà Diệu Anh không ngừng run lên, thân phận của bà ta thế nào mà giờ bị một đứa con riêng lớn tiếng la mắng trước mặt bao nhiêu người, sao bà ta có thể chịu nổi.
"Đủ rồi".
Lúc này Đỗ Ân Minh đã lên tiếng, cả sảnh đều im lặng.
"Đỗ Thừa, mày cũng không biết lớn nhỏ gì nữa rồi".
Đỗ Ân Minh nhìn chằm chằm Đỗ Thừa rồi lên tiếng quát giận dữ.
"Không biết lớn nhỏ?"
Đỗ Thừa cười lớn rồi anh nói thẳng: "Lớn nhỏ gì, bà ta còn sai người đến giết tôi thì sao tôi có thể tôn trọng bà ta? Đỗ Ân Minh, lẽ nào con ông bị bà ta giết cũng phải tôn trọng bà ta? Thật buồn cười".
Nghe Đỗ Thừa nói vậy, trong lòng Đỗ Ân Minh đã biết rõ sự thực rồi, ông ta cũng không để ý đến việc Đỗ Thừa cũng gọi thẳng tên ông ta mà ánh mắt nhìn sang Hà Diệu Anh hỏi: "Hà Diệu Anh, có đúng vậy không?"
Loại người như Hà Diệu Anh thì đã làm việc gì ắt sẽ không phủ nhận, không cần nghĩ ngợi gì nhiều, bà ta lên tiếng đáp một cách lạnh lùng: "Đúng, là tôi sai người giết nó, vốn dĩ nó không nên có mặt trên đời này, không giết nó không được".
"Câm miệng" Đỗ Ân Minh rõ ràng càng lạnh lùng, ông quát lớn.
Lúc này tất cả những người đang có mặt ở sảnh đều vô cùng bất ngờ.
Nếu Đỗ Thừa không nhầm thì đây là lần đâu tiên Đỗ Ân Minh lớn tiếng với Hà Diệu Anh.
Mà mấy anh em nhà họ Đỗ không ngờ một người thường ngày vô cùng ôn hòa, chưa từng giận dữ như Đỗ Ân Minh lại tỏ ra giận dữ như vậy: "Hà Diệu Anh, bà càng ngày càng quá rồi đấy, Đỗ Thừa dù nói thế nào cũng là con của tôi, chẳng lẽ bà không thể nói với tôi một tiếng? Định giết nó xong rồi tôi đi nhặt xác nó à?"
Đỗ Ân Minh vô cùng tức giận, ánh mắt bừng bừng như lửa thiêu nhìn Hà Diệu Anh.
"Đỗ Ân Minh, thái độ của ông là gì vậy? Sao lại vì cái loại tạp chủng mà lớn tiếng với tôi?" Hà Diệu Anh chưa từng bị Đỗ Ân Minh tức giận như vậy nên bà ta không những nhượng bộ mà còn lên lớn tiếng quát lại.
Nhìn Đỗ Ân Minh là Hà Diệu Anh cãi nhau, ánh mắt Đỗ Thừa lóe lên một tia lạnh lùng.
Đỗ Thừa không lấy gì làm cảm kích với mấy lời nói của Đỗ Ân Minh, thậm chí là một chút cũng không, vì Đỗ Ân Minh đang cho Hà Diệu Anh một cơ hội, chỉ cần bà ta nói ngọt một chút lập tức ông ta sẽ đứng về phía bà ta.
Nhưng thật đáng tiếc, Hà Diệu Anh không hiểu ý đồ của Đỗ Ân Minh, Đỗ Thừa quát một tiếng lạnh băng: "Đủ rồi".
Quát xong, Đỗ Thừa bước thẳng tới trước mặt Hà Diệu Anh.
"Đỗ Thừa, mày muốn làm gì?"
Thấy Đỗ Thừa đi về phía mẹ mình, Đỗ Vân Long lập tức đứng chắn ngang trước mặt hắn.
"Cút".
Đỗ Thừa không thèm nhìn Đỗ Vân Long, hắn giơ chân đạp Đỗ Vân Long ngã nhào sang một bên.
Đỗ Thừa ra tay không chút khách khí, Đỗ Vân Long bị đá văng gần ba mét, đập văng người vào chiếc ghế sô pha, nhất thời không thể ngóc đầu dậy nổi.
"Vân Long".
Nhìn Đỗ Vân Long bị đá văng đi, Hà Diệu Anh hoảng loạn kêu lên một tiếng, nhưng Đỗ Vân Long không thể đáp lại lời bà ta vì bị đạp như thế, đến sức đứng dậy còn không có, toàn thân bất động nằm trên mặt đất.
"Đỗ Thừa, mày…"
Đỗ Ân Minh định ngăn Đỗ Thừa lại nhưng khi nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của Đỗ Thừa thì không thể nói ra lời, Đỗ Ân Minh có cảm giác nếu giết người không phạm pháp thì chắc chắn đòn vừa rồi đã giết chết Đỗ Vân Long, lúc này Đỗ Thừa đã đi tới trước mặt Hà Diệu Anh.
Sau đó, trong sự chú ý của tất cả mọi người đang có mặt, Đỗ Thừa giơ tay, giáng một cú tát trời giáng vào mặt bà ta.
“Bốp”, tiếng cái tát mạnh vang lên, lực Đỗ Thừa rất mạnh khiến Hà Diệu Anh ngã nhào xuống đất.
Khuôn mặt vốn được Hà Diệu Anh chăm sóc kĩ lưỡng nhanh chóng đỏ ửng sưng phồng lên, máu trong mồm chảy ra giàn giụa.
"Nếu còn để tôi nghe thấy tên bà nữa thì đừng trách tôi ra tay giết bà…"
Giọng điệu Đỗ Thừa vô cùng ranh mãnh nhưng cũng không kém sự lạnh lùng.
Hà Diệu Anh sững sờ đến quên cả đau, vốn dĩ bà ta không nghĩ Đỗ Thừa dám đánh bà, hơn nữa lại còn ở trước mặt bao nhiêu người như vậy.
"Đỗ Thừa, mày tới đây để tìm cái chết rồi".
Đỗ Thanh Vũ không ngờ Đỗ Thừa phản ứng dữ dội như thế, nhìn thấy Đỗ Thừa làm tới, hai tay hắn nắm chặt lại.
"Đỗ Thanh Vũ, mày tưởng mày có tư cách nói với tao những lời ấy à?"
Nhìn thấy Đỗ Thanh Vũ đang lao tới, trong ánh mắt Đỗ Thừa không biểu hiện một chút sợ hãi. Thực lực của Đỗ Thanh Vũ rất mạnh nhưng Đỗ Thừa không hề chú ý tới, đợi lúc Đỗ Thanh Vũ lao tới, Đỗ Thừa cũng lao lên, đấm thẳng vào người Đỗ Thanh Vũ.
Đòn này Đỗ Thanh Vũ không dùng bất cứ kĩ xảo gì nên Đỗ Thừa trực tiếp đánh trả.
Hai người xông lên, bỗng chốc âm thanh xô xát vang lên.
Sức của Đỗ Thanh Vũ rất mạnh, theo Hân Nhi xác nhận, nhưng đối với Đỗ Thừa thì sức mạnh ấy còn kém xa vì lực lượng của Đỗ Thừa hiện tại tăng đến gần 400.
Cho nên, đồng thời cùng với thanh âm va chạm nhau, còn có một tiếng xương gãy mười phần thanh thúy cốt rõ ràng, ở trong tiếng xương gãy, Đỗ Thanh Vũ cả người bị Đỗ Thừa cứng rắn đánh lui hơn mười bước, bàn tay mới cùng Đỗ Thừa va chạm nhau mềm nhũn rũ xuống, mà Đỗ Thanh Vũ mặt còn là tái nhợt, trong ánh mắt tràn ngập thần sắc không thể tưởng tượng. Đỗ Thanh Vũ biết Đỗ Thừa có thực lực, chỉ là, hắn chưa từng chính mắt thấy qua Đỗ Thừa xuất thủ, nhưng cho tới hiện tại đều không có nghĩ tới thân thủ của Đỗ Thừa lại cường đại đến mức khủng bố như thế, so với Bành Vịnh Hoa hắn lần trước đụng tới kia còn muốn càng thêm khủng bố.
Đặc biệt là lực lượng của Đỗ Thừa, làm cho hắn có một loại cảm giác hoàn toàn không thể ngăn cản, giống nhau mình ở trước mặt đối phương, liền như một cơn gió ở giữa biển lớn vậy.
Những người còn lại đang đứng nhìn Đỗ Thừa với con mặt sợ hãi, sức mạnh của Đỗ Thừa đã vượt qua sự tưởng tượng của họ.
Mà A Cửu đứng sau lưng Đỗ Thừa cũng đang vô cùng bất ngờ.
Cô ta tuy biết rằng Đỗ Thừa rất mạnh nhưng không ngờ sức mạnh lại đến mức vô cùng đáng sợ như vậy.
"Đỗ Thừa, đủ rồi".
Thấy Đỗ Thừa đang định đi tới chỗ Đỗ Thanh Vũ, Đỗ Ân Minh sợ Đỗ Thừa tiếp tục ra tay nên vội lên tiếng ngăn hắn lại.
"Tại sao?"
Đỗ Thừa nhìn Đỗ Ân Minh, trong lòng vẫn vô cùng tức giận, lanh lùng hỏi một câu, tuy Đỗ Thừa biết trong lòng Đỗ Ân Minh hắn cũng có một vị trí nhưng không thể sánh với bọn người Đỗ Thanh Vũ.
"Mày còn muốn thế nào nữa, muốn giết người hay sao? Dừng tay".
Đỗ Ân Minh hoàn toàn nhận thấy ánh mắt lạnh lùng Đỗ Thừa nhìn ông ta nhưng lúc này ông ta không thể không lên tiếng bảo vệ Đỗ Thanh Vũ.
"Tôi dừng tay, thế còn bọn nó? Ông muốn tôi về đợi chết à? Đợi chúng nó sai người khác đến giết tôi hay sao?"
Đỗ Thừa lạnh lùng đáp, lần này tới Đỗ Thừa đã chuẩn bị trước, hắn lần này đến để đoạn tuyệt với nhà họ Đỗ nên Đỗ Thừa không thể ra tay nhẹ được.
Ánh mắt Đỗ Ân Minh lộ vẻ khó hiểu, đợi nhìn thấy Hà Diệu Anh và Đỗ Thanh Vũ, ông ta rõ ràng đã nghĩ ra điều gì rồi lộ thần thái vô cùng tức giận, giống như ngọn lửa phẫn nộ đang hừng hực cháy, ánh mắt lạnh như một tảng băng.
Tất cả mọi người có mặt đều nhận thấy rõ sự tức giận của Đỗ Ân Minh, lúc này trên khuôn mặt của Hà Diệu Anh và Đỗ Thanh Vũ đều có thể thấy rõ cùng cảm giác như vậy, họ nhìn Đỗ Thừa bằng ánh mắt vô cùng lãnh đạm.
Theo sau Đỗ Ân Minh là hai người nữa, một là Đỗ Vân Long, người còn lại cũng là con trưởng nhà họ Đỗ, và cũng là chủ tịch công ty Dược Thiên Dung – Đỗ Thế Kính.
Đỗ Vân Long rõ ràng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, những ngày gần đây hắn cũng thay đổi nhiều, ngày nào cũng đi cùng Đỗ Thế Kính học tập chuyện kinh doanh, vì hắn biết với thân thế Đỗ Thừa hiện nay, muốn đánh bại hắn chỉ còn cách trên thương trường.
Mà trong con mắt tất cả anh em nhà họ Đỗ, Đỗ Thế Kính là tốt nhất, trong mắt hắn chỉ có Đỗ Vân Long và Đỗ Thanh Vũ mà không hề tồn tại Đỗ Thừa.
"Hà Diệu Anh, là bà ra tay đúng không?"
Đỗ Thừa nhìn quét qua tất cả đám người đứng trong sảnh rồi dừng lại ở Hà Diệu Anh, anh cất giọng lạnh lùng hỏi.
"To gan, tên mẹ tao mà mày dám gọi thẳng ra thể à?"
Hà Diệu Anh không trả lời, Đỗ Vân Long đứng một bên chỉ vào mặt Đỗ Thừa quát, hắn không thể để Đỗ Thừa gọi thẳng tên mẹ hắn một cách vô lễ như vậy trước mặt hắn.
Nghe Đỗ Vân Long nói vậy, Đỗ Thừa mỉm cười lạnh nói: "Gọi tên bà ta thì sao? Nếu mày thích, tao có thể gọi thêm bà ta là tiện nhân, sao? Muốn cắn tao à?"
Đối với Đỗ Thừa thì Hà Diệu Anh có là gì đáng để hắn phải tôn trọng, nếu có thể đạp vài phát lên người bà ta thì Đỗ Thừa cũng chẳng khách khí huống gì mấy cái chuyện xưng hô.
"Đỗ Thừa, mày…"
Đỗ Vân Long không ngờ Đỗ Thừa không để ý tí nào đến chút tình nghĩa mà nói vậy, hắn chỉ tay vào mặt Đỗ Thừa không thốt ra được lời nào.
Thân thể Hà Diệu Anh không ngừng run lên, thân phận của bà ta thế nào mà giờ bị một đứa con riêng lớn tiếng la mắng trước mặt bao nhiêu người, sao bà ta có thể chịu nổi.
"Đủ rồi".
Lúc này Đỗ Ân Minh đã lên tiếng, cả sảnh đều im lặng.
"Đỗ Thừa, mày cũng không biết lớn nhỏ gì nữa rồi".
Đỗ Ân Minh nhìn chằm chằm Đỗ Thừa rồi lên tiếng quát giận dữ.
"Không biết lớn nhỏ?"
Đỗ Thừa cười lớn rồi anh nói thẳng: "Lớn nhỏ gì, bà ta còn sai người đến giết tôi thì sao tôi có thể tôn trọng bà ta? Đỗ Ân Minh, lẽ nào con ông bị bà ta giết cũng phải tôn trọng bà ta? Thật buồn cười".
Nghe Đỗ Thừa nói vậy, trong lòng Đỗ Ân Minh đã biết rõ sự thực rồi, ông ta cũng không để ý đến việc Đỗ Thừa cũng gọi thẳng tên ông ta mà ánh mắt nhìn sang Hà Diệu Anh hỏi: "Hà Diệu Anh, có đúng vậy không?"
Loại người như Hà Diệu Anh thì đã làm việc gì ắt sẽ không phủ nhận, không cần nghĩ ngợi gì nhiều, bà ta lên tiếng đáp một cách lạnh lùng: "Đúng, là tôi sai người giết nó, vốn dĩ nó không nên có mặt trên đời này, không giết nó không được".
"Câm miệng" Đỗ Ân Minh rõ ràng càng lạnh lùng, ông quát lớn.
Lúc này tất cả những người đang có mặt ở sảnh đều vô cùng bất ngờ.
Nếu Đỗ Thừa không nhầm thì đây là lần đâu tiên Đỗ Ân Minh lớn tiếng với Hà Diệu Anh.
Mà mấy anh em nhà họ Đỗ không ngờ một người thường ngày vô cùng ôn hòa, chưa từng giận dữ như Đỗ Ân Minh lại tỏ ra giận dữ như vậy: "Hà Diệu Anh, bà càng ngày càng quá rồi đấy, Đỗ Thừa dù nói thế nào cũng là con của tôi, chẳng lẽ bà không thể nói với tôi một tiếng? Định giết nó xong rồi tôi đi nhặt xác nó à?"
Đỗ Ân Minh vô cùng tức giận, ánh mắt bừng bừng như lửa thiêu nhìn Hà Diệu Anh.
"Đỗ Ân Minh, thái độ của ông là gì vậy? Sao lại vì cái loại tạp chủng mà lớn tiếng với tôi?" Hà Diệu Anh chưa từng bị Đỗ Ân Minh tức giận như vậy nên bà ta không những nhượng bộ mà còn lên lớn tiếng quát lại.
Nhìn Đỗ Ân Minh là Hà Diệu Anh cãi nhau, ánh mắt Đỗ Thừa lóe lên một tia lạnh lùng.
Đỗ Thừa không lấy gì làm cảm kích với mấy lời nói của Đỗ Ân Minh, thậm chí là một chút cũng không, vì Đỗ Ân Minh đang cho Hà Diệu Anh một cơ hội, chỉ cần bà ta nói ngọt một chút lập tức ông ta sẽ đứng về phía bà ta.
Nhưng thật đáng tiếc, Hà Diệu Anh không hiểu ý đồ của Đỗ Ân Minh, Đỗ Thừa quát một tiếng lạnh băng: "Đủ rồi".
Quát xong, Đỗ Thừa bước thẳng tới trước mặt Hà Diệu Anh.
"Đỗ Thừa, mày muốn làm gì?"
Thấy Đỗ Thừa đi về phía mẹ mình, Đỗ Vân Long lập tức đứng chắn ngang trước mặt hắn.
"Cút".
Đỗ Thừa không thèm nhìn Đỗ Vân Long, hắn giơ chân đạp Đỗ Vân Long ngã nhào sang một bên.
Đỗ Thừa ra tay không chút khách khí, Đỗ Vân Long bị đá văng gần ba mét, đập văng người vào chiếc ghế sô pha, nhất thời không thể ngóc đầu dậy nổi.
"Vân Long".
Nhìn Đỗ Vân Long bị đá văng đi, Hà Diệu Anh hoảng loạn kêu lên một tiếng, nhưng Đỗ Vân Long không thể đáp lại lời bà ta vì bị đạp như thế, đến sức đứng dậy còn không có, toàn thân bất động nằm trên mặt đất.
"Đỗ Thừa, mày…"
Đỗ Ân Minh định ngăn Đỗ Thừa lại nhưng khi nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của Đỗ Thừa thì không thể nói ra lời, Đỗ Ân Minh có cảm giác nếu giết người không phạm pháp thì chắc chắn đòn vừa rồi đã giết chết Đỗ Vân Long, lúc này Đỗ Thừa đã đi tới trước mặt Hà Diệu Anh.
Sau đó, trong sự chú ý của tất cả mọi người đang có mặt, Đỗ Thừa giơ tay, giáng một cú tát trời giáng vào mặt bà ta.
“Bốp”, tiếng cái tát mạnh vang lên, lực Đỗ Thừa rất mạnh khiến Hà Diệu Anh ngã nhào xuống đất.
Khuôn mặt vốn được Hà Diệu Anh chăm sóc kĩ lưỡng nhanh chóng đỏ ửng sưng phồng lên, máu trong mồm chảy ra giàn giụa.
"Nếu còn để tôi nghe thấy tên bà nữa thì đừng trách tôi ra tay giết bà…"
Giọng điệu Đỗ Thừa vô cùng ranh mãnh nhưng cũng không kém sự lạnh lùng.
Hà Diệu Anh sững sờ đến quên cả đau, vốn dĩ bà ta không nghĩ Đỗ Thừa dám đánh bà, hơn nữa lại còn ở trước mặt bao nhiêu người như vậy.
"Đỗ Thừa, mày tới đây để tìm cái chết rồi".
Đỗ Thanh Vũ không ngờ Đỗ Thừa phản ứng dữ dội như thế, nhìn thấy Đỗ Thừa làm tới, hai tay hắn nắm chặt lại.
"Đỗ Thanh Vũ, mày tưởng mày có tư cách nói với tao những lời ấy à?"
Nhìn thấy Đỗ Thanh Vũ đang lao tới, trong ánh mắt Đỗ Thừa không biểu hiện một chút sợ hãi. Thực lực của Đỗ Thanh Vũ rất mạnh nhưng Đỗ Thừa không hề chú ý tới, đợi lúc Đỗ Thanh Vũ lao tới, Đỗ Thừa cũng lao lên, đấm thẳng vào người Đỗ Thanh Vũ.
Đòn này Đỗ Thanh Vũ không dùng bất cứ kĩ xảo gì nên Đỗ Thừa trực tiếp đánh trả.
Hai người xông lên, bỗng chốc âm thanh xô xát vang lên.
Sức của Đỗ Thanh Vũ rất mạnh, theo Hân Nhi xác nhận, nhưng đối với Đỗ Thừa thì sức mạnh ấy còn kém xa vì lực lượng của Đỗ Thừa hiện tại tăng đến gần 400.
Cho nên, đồng thời cùng với thanh âm va chạm nhau, còn có một tiếng xương gãy mười phần thanh thúy cốt rõ ràng, ở trong tiếng xương gãy, Đỗ Thanh Vũ cả người bị Đỗ Thừa cứng rắn đánh lui hơn mười bước, bàn tay mới cùng Đỗ Thừa va chạm nhau mềm nhũn rũ xuống, mà Đỗ Thanh Vũ mặt còn là tái nhợt, trong ánh mắt tràn ngập thần sắc không thể tưởng tượng. Đỗ Thanh Vũ biết Đỗ Thừa có thực lực, chỉ là, hắn chưa từng chính mắt thấy qua Đỗ Thừa xuất thủ, nhưng cho tới hiện tại đều không có nghĩ tới thân thủ của Đỗ Thừa lại cường đại đến mức khủng bố như thế, so với Bành Vịnh Hoa hắn lần trước đụng tới kia còn muốn càng thêm khủng bố.
Đặc biệt là lực lượng của Đỗ Thừa, làm cho hắn có một loại cảm giác hoàn toàn không thể ngăn cản, giống nhau mình ở trước mặt đối phương, liền như một cơn gió ở giữa biển lớn vậy.
Những người còn lại đang đứng nhìn Đỗ Thừa với con mặt sợ hãi, sức mạnh của Đỗ Thừa đã vượt qua sự tưởng tượng của họ.
Mà A Cửu đứng sau lưng Đỗ Thừa cũng đang vô cùng bất ngờ.
Cô ta tuy biết rằng Đỗ Thừa rất mạnh nhưng không ngờ sức mạnh lại đến mức vô cùng đáng sợ như vậy.
"Đỗ Thừa, đủ rồi".
Thấy Đỗ Thừa đang định đi tới chỗ Đỗ Thanh Vũ, Đỗ Ân Minh sợ Đỗ Thừa tiếp tục ra tay nên vội lên tiếng ngăn hắn lại.
"Tại sao?"
Đỗ Thừa nhìn Đỗ Ân Minh, trong lòng vẫn vô cùng tức giận, lanh lùng hỏi một câu, tuy Đỗ Thừa biết trong lòng Đỗ Ân Minh hắn cũng có một vị trí nhưng không thể sánh với bọn người Đỗ Thanh Vũ.
"Mày còn muốn thế nào nữa, muốn giết người hay sao? Dừng tay".
Đỗ Ân Minh hoàn toàn nhận thấy ánh mắt lạnh lùng Đỗ Thừa nhìn ông ta nhưng lúc này ông ta không thể không lên tiếng bảo vệ Đỗ Thanh Vũ.
"Tôi dừng tay, thế còn bọn nó? Ông muốn tôi về đợi chết à? Đợi chúng nó sai người khác đến giết tôi hay sao?"
Đỗ Thừa lạnh lùng đáp, lần này tới Đỗ Thừa đã chuẩn bị trước, hắn lần này đến để đoạn tuyệt với nhà họ Đỗ nên Đỗ Thừa không thể ra tay nhẹ được.
/265
|