Xuyên thấy qua ly rượu trên tay nhìn ra bốn phía, ánh mắt Đỗ Thừa giống như hàn tinh, để lộ ta vài tia vui vẻ cùng chờ mong.
Nhẹ ngàng đung đưa chiếc ly trong tay mình, chiếc ly giống như đang cảm ứng được sự ồn ào của bốn phía xung quanh, thoáng có một chút sôi trào, từng làn hương rượu như lan tỏa ra bốn phía xung quanh ly, còn rượu vang trong ly thì đung đưa theo tiết tấu mà Đỗ Thừa tạo ra, giống như con rồng vậy, dao động trong ly thủy tinh.
Đây là một phương pháp lắc rượu mà Đỗ Thừa học được từ Hân Nhi, nếu đổi là lúc trước thì Đỗ Thừa chắc chắn khó mà lắc được, nhưng sau khi thành tinh khí thần hoàn mỹ dung nhập, Đỗ Thừa đã có thể tùy ý khống chế được động tác rồi, phương pháp lắc rượu này đối với Đỗ Thừa mà nói không có một chút khó khăn nào, ngược lại là biện pháp tốt để giết thời gian.
A Tam và Nữ Vương lại chạy lên trên sàn nhảy khiêu vũ rồi.
Dựa vào một khuôn mặt điển trai của mình, A Tam ở chỗ các mỹ nữ mà vui vẻ, Nữ vương cũng ở trong một đám mỹ nữ khác, nhìn thấy bộ dáng say mê của Nữ vương đang quang minh chính vui vẻ, Đỗ Thừa lập tức không biết nói gì.
“Tiên sinh, anh đến đây có một mình thôi sao?”
Vào lúc mà ánh mắt Đỗ Thừa hướng ra phái ngoài khu giải trí, có một phụ nữ cầm trong tay li rượu vang đi về phía Đỗ Thừa.
Người phụ nữ rất xinh đẹp, đẹp tới mức Đỗ Thừa cũng phải kinh ngạc, nếu chỉ luận hình thức bên ngoài mà nói người phụ nữ này còn muốn đẹp hơn cả Cô Giai Nghi, Diệp Mỵ mấy nàng một ít, khuôn mặt tinh xảo đến gần như hoàn mỹ, bất quá đặc biệt nhất, vẫn là khí chất của người phụ nữ này, mười phần ưu nhã, tràn đầy khí chất cổ điển.
Nhìn thấy ánh mắt Đỗ Thừa nhìn sang mình, mặt người phụ đẹp đến mức đáng kinh ngạc nở một nự cười hết sức ưu nhã, sau khi từ từ nâng ly rượu lên quay về phía Đỗ Thừa cười nhã nhặn nói: “Tôi có thể được ngồi chỗ bên cạnh anh không?”
Người phụ nữ này cười nhìn rất xinh, nụ cười này khiến người phụ nữ khác thấy trong lòng tự ti, thậm chí những người phụ nữ khác phải thất sắc.
“Mời ngồi”.
Đỗ Thừa mỉm cười, nụ cười cũng gần giống nhau, Đỗ Thừa cũng không có cự tuyệt yêu cầu của người phụ nữ này, chỉ vào chỗ ngồi đối diện hướng về phía người phụ nữ nhẹ giọng nói.
“Cảm ơn”.
Người phụ nữ lên tiếng cảm ơn, sau đó ngồi đối diện với Đỗ Thừa, động tác cũng rất ưu nhã.
Chỉ là, ánh mắt nàng nhìn Đỗ Thừa lại có chút tò mò.
Bởi vì cô phát hiện ánh mắt Đỗ Thừa nhìn cô hết sức đặc biệt, trong mắt hiện rõ thần sắc thưởng thức, thế nhưng ngoài thưởng thức ra không có thêm bất kì thần sắc lạ nào nữa.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, người phụ nữ nhẹ nhàng quơ quơ ly rượu vang trong tay mình, hướng sang Đỗ Thừa hỏi: “Thủ pháp lắc rượu của anh rất đẹp mắt, có thể dạy cho tôi được không?”
“Cô không sợ mấy người bạn kia của cô phải đợi quá lâu sao?”
Đỗ Thừa không tra lời, mà lại chỉ về một quầy rượu cách đó không xa mỉm cười hỏi, vây quanh một cái bàn có nam có nữ, có người thì đang nhìn hai người chăm chăm, thấy Đỗ Thừa chỉ tay lại phía mình, những người này lập tức sững sờ ở bên đó.
Với thính lực hết sức nhạy bén của mình, mặc dù tiếng nhạc trong phòng khiêu vũ hết sức ồn ào, lại thêm khoảng cách giữa hai bàn phải hơn mười mét, Đỗ Thừa vẫn có thể nghe rõ những người bên đó đang nói cái gì.
Người phụ nữ này cũng sững sờ một chút, sau đó cười một cách quyến rũ, cười rất ưu nhã, giống như điệu cười của tuyệt thế giai nhân thời cổ đại được miêu tả trong sách vậy.
“Thì ra anh đã biết rồi, vậy tại sao vẫn để tôi ngồi xuống?” Sau khi cười xong, người này tò mò hướng sang Đỗ Thừa bỏi.
Đỗ Thừa nhẹ nhàng mỉm cười sau đó từ từ nói: “Dù gì thì vị trí này tạm thời cũng không có ai ngồi, hơn nữa có thể khiến cô và bạn của cô có cái để giao lưu, đối với tôi mà nói cũng không có tổn thất gì, thế thì tại sao tôi phải cự tuyệt”.
“Cảm ơn.”.
Người phụ nữ không ngờ được rằng Đỗ Thừa lại trả lời trực tiếp như vậy, nhưng cô vẫn phải cảm ơn một tiếng, sau đó đứng dậy, hướng về phía bàn lúc nãy Đỗ Thừa chỉ rồi bước đi.
Nhìn thấy bóng người phụ nữ bước đi, trong lòng Đỗ Thừa mặc dù kinh ngạc trước vẻ đẹp bề ngoài và khí chất ưu nhã khiến người khác phải rung động của đối phương nhưng Đỗ Thừa không có bất cứ ý nghĩ nào khác, rất nhanh thu ánh mắt đang nhìn về.
Mà sau tích tắc mà Đỗ Thừa quay đầu lại, người phụ nữ cũng quay đầu lại nhìn Đỗ Thừa một cái, quay hẳn đầu lại nhìn Đỗ Thừa, trong mắt của cô có một ánh nhìn lạ, sau đó bỗng nhiên quay người lại, hướng về phía Đỗ Thừa đi tới một lần nữa.
“Còn có chuyện gì sao?”.
Nhìn thấy người phụ nữ lại quay lại lần nữa, trong mắt Đỗ Thừa có mấy phần khó hiểu.
“Tôi tên Trình Yên, có thể làm quen với anh một chút được không?”
Người phụ nữ đưa ly rượu vang đang cầm trong tay ra hướng về phía Đỗ Thừa, sau đó nở một nụ cười đủ để tất thảy đàn ông phải si mê.
Chỉ có điều, định lực của Đỗ Thừa cũng hết sức mạnh mẽ, đối diện với nụ cười mê hoặc người khác của cô gái tên Trình Yên này, trong lòng hắn mặc dù sợ hãi than thầm, nhưng biểu hiện vẫn chỉ là mỉm cười, sau đó cùng đối phương cụm ly rồi nói: “Tôi tên Đỗ Thừa, hân hạnh được làm quen”.
“Thủ pháp lắc rượu của anh đúng là rất đẹp mắt, là người lắc rượu đẹp nhất mà tôi được nhìn thấy”.
Vừa nói Trình Yên vừa chăm chú đánh giá Đỗ Thừa, cô có một câu mà chưa nói, Đỗ Thừa không chỉ có thủ pháp lắc rượu rất đẹp hơn nữa còn là một người rất đặc biệt trong tất cả những người đàn ông mà Trình Yên từng gặp.
Về trang phục, mặc dù đều là hàng hiệu nhưng không hiện lên nét thô tục, hết sức phù hợp với khí chất nho nhã, tóc ngắn hơi rối, lại thêm khuôn mặt anh tuấn cùng đôi mắt thâm thúy như sao, nếu nhìn kĩ thì sẽ rất hấp dẫn người khác.
Thế nhưng những thứ này đối với Trình Yên mà nói không tính làm gì, điểm là cô thật sự tò mò là khí chất và khuôn mặt mỉm cười của Đỗ Thừa.
Nụ cười đầy vẻ tự tin ấy, hơn nữa là tự tin tuyệt đối, lại phối hợp thêm với hình thể lãnh đạm, kết lại tạo thành một khí chất rất đặc biệt, khiến cho Trình Yên chỉ có thể cảm nhận thấy chứ không hình dung ra được.
“Cảm ơn”.
Đỗ Thừa cũng chú ý đến ánh mắt của Trình Yên, mỉm cười, hắn cũng không có tự tin đến mức sẽ làm cho phụ nữ vừa nhìn thấy là yêu, hơn nữa Đỗ Thừa biết ánh mắt Trình Yên đang nhìn hắn và ánh mắt hắn nhìn cô là giống nhau, đa phần là thưởng thức.
Mà đúng lúc này, ánh mắt Đỗ Thừa bỗng chuyển sáng cửa lớn thứ hai của khu giải trí.
Chỗ cửa lớn, từng người mặc áo đen một từ bên ngoài tiến vào, trên mặt những người này đầy sát khí, hơn nữa mỗi lúc một nhiều.
Nhìn thấy cảnh này, Đỗ Thừa biết màn kịch hay hắn đang chờ đợi sắp diễn rồi, cũng không nghĩ gì nữa, Đỗ Thừa liền quay luôn sang hướng Trình Yên nói: “Chỗ này có thể sẽ có chuyện xảy ra, cô cùng các bạn cô đi trước đi”.
Trình Yên thuận theo ánh mắt của Đỗ Thừa nhìn ra cảnh ngoài cửa, chỉ là nghe những lời Đỗ Thừa nói cô cũng không có ý muốn rời khỏi, mà lại hướng sang Đỗ Thừa nói: “Còn anh, biết là có việc xảy ra, chẳng lẽ anh không muốn rời khỏi đây sao?”
“Tôi đang chờ” Đỗ Thừa đáp một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa mà ánh mắt hướng lên chỗ A Tam và Nữ Vương đang trên sàn nhảy, bởi vì việc chính đã bắt đầu.
Nhìn thấy thần sắc của Đỗ Thừa, Trình Yên cũng không nói thêm gì, đứng dậy một cách rất ưu nhã, từ từ rời đi.
A Tam và Nữ Vương mặc dù đang nhảy rất cuồng nhiệt trên sàn nhảy, nhưng ngay lúc đấy đã cảm thấy ánh mắt của Đỗ Thừa, sau khi hai người quay ra cửa lớn nhìn thấy điềm lạ liền cùng nhau rời khỏi sân sàn nhảy, sau đó đi đến đến chỗ Đỗ Thừa đang đứng.
Nhìn thấy A Tam và Nữ Vương ngồi xuống gần Đỗ Thừa, ánh mắt của Trình Yên phía xa lại lộ vẻ khác lạ, ánh nhìn tò mò càng rõ.
“Đỗ ca, cô gái xinh đẹp vừa rồi là ai thế, anh quen cô ấy sao?”
Sau khi Nữ Vương ngồi xuống, trước tiên chỉ về chỗ Trình Yên ngồi ở phía xa rồi hỏi Đỗ Thừa, hai mắt đều sáng lên.
“Trình Yên, vừa mới quen, sao thế, cô có hứng thú sao?” Đỗ Thừa có nét không nói được lời nào hỏi.
“Một cô gái đẹp như thế, lần đầu tiên em được nhìn thấy đấy…” Nữ Vương bỗng nhiên liếm liếm đầu lưỡi, sau đó vẻ mặt mong chờ hướng về phía Đỗ Thừa hỏi: “Đỗ ca, anh và cô ấy chắc là không có gì phải không?”
“Không có, nếu cô thích thì cứ yên tâm ra tay là được rồi” Đỗ Thừa trả lời rất dứt khoát
Nữ Vương cười lên mấy tiếng hắc hắc, sau đó nói: “Cái này không vội, giờ đây chính sự quan trọng hơn, đợi lát nữa có thời gian, em mới cùng nàng tâm sự”.
Trong điệu cười có thể dùng từ lưu manh để hình dung, trong lòng Đỗ Thừa nổi lên cảm giác nổi da gà, nhanh chóng chuyển ánh mắt ra phía cửa lớn.
Lúc này chỗ cửa lớn đã tụ tập được khoảng ba mươi người mặc áo đen rồi, mặc dù không ăn mặc giống vẻ xã hội đen trên tivi nhưng 30 người cùng mặc áo T-shirt màu đen, lại thêm màu đen của quần jean, cũng là mười phần khí phái.
Tựa như bởi vì người đến đông đủ cả rồi, những người mặc áo đen này từ sau lưng rút ra một ống tuýp, sau đó bắt đầu đập phá cửa lớn, trực tiếp phá khu giải trí này.
Những kẻ mặc áo đen này rõ ràng là được sai khiến, chỉ đập phá đồ đạc không đánh người, nhưng cho dù có như thế, bên trong sàn nhảy cũng được một phen toán loạn, người ngồi hai bên cửa chính quầy bar, đều nhanh chóng dời về phía trong vũ trường.
“Đỗ ca, đợi một lúc nữa ra tay, chúng ta cũng cần phải trợ giúp bên nào?”
Xem cảnh này, A Tam lập tức mười phần hưng phấn hướng về phía Đỗ Thừa hỏi.
Nữ Vương vẻ mặt cũng hết sức mong chờ nhìn Đỗ Thừa, thần sắc hưng phấn ngày càng đậm dần.
“Xem trước một chút đã, đợi lát nữa nếu cần thì ra tay thì tôi nói cho các người”.
Đỗ Thừa không nói cho A Tam, bởi vì lần này hắn đến là nhận điện thoại của A Cửu, muốn đến xem trò hay, đương nhiên cũng là sự bảo đảm cuối cùng của A Cửu, nếu không có vấn đề gì, hắn tất nhiên là không cần A Tam và Nữ Vương ra tay.
Nghe Đỗ Thừa nói như vậy, A Tam và Nữ Vương cũng không nói gì thêm, mà cùng Đỗ Thừa đứng xem trò hay.
Nhẹ ngàng đung đưa chiếc ly trong tay mình, chiếc ly giống như đang cảm ứng được sự ồn ào của bốn phía xung quanh, thoáng có một chút sôi trào, từng làn hương rượu như lan tỏa ra bốn phía xung quanh ly, còn rượu vang trong ly thì đung đưa theo tiết tấu mà Đỗ Thừa tạo ra, giống như con rồng vậy, dao động trong ly thủy tinh.
Đây là một phương pháp lắc rượu mà Đỗ Thừa học được từ Hân Nhi, nếu đổi là lúc trước thì Đỗ Thừa chắc chắn khó mà lắc được, nhưng sau khi thành tinh khí thần hoàn mỹ dung nhập, Đỗ Thừa đã có thể tùy ý khống chế được động tác rồi, phương pháp lắc rượu này đối với Đỗ Thừa mà nói không có một chút khó khăn nào, ngược lại là biện pháp tốt để giết thời gian.
A Tam và Nữ Vương lại chạy lên trên sàn nhảy khiêu vũ rồi.
Dựa vào một khuôn mặt điển trai của mình, A Tam ở chỗ các mỹ nữ mà vui vẻ, Nữ vương cũng ở trong một đám mỹ nữ khác, nhìn thấy bộ dáng say mê của Nữ vương đang quang minh chính vui vẻ, Đỗ Thừa lập tức không biết nói gì.
“Tiên sinh, anh đến đây có một mình thôi sao?”
Vào lúc mà ánh mắt Đỗ Thừa hướng ra phái ngoài khu giải trí, có một phụ nữ cầm trong tay li rượu vang đi về phía Đỗ Thừa.
Người phụ nữ rất xinh đẹp, đẹp tới mức Đỗ Thừa cũng phải kinh ngạc, nếu chỉ luận hình thức bên ngoài mà nói người phụ nữ này còn muốn đẹp hơn cả Cô Giai Nghi, Diệp Mỵ mấy nàng một ít, khuôn mặt tinh xảo đến gần như hoàn mỹ, bất quá đặc biệt nhất, vẫn là khí chất của người phụ nữ này, mười phần ưu nhã, tràn đầy khí chất cổ điển.
Nhìn thấy ánh mắt Đỗ Thừa nhìn sang mình, mặt người phụ đẹp đến mức đáng kinh ngạc nở một nự cười hết sức ưu nhã, sau khi từ từ nâng ly rượu lên quay về phía Đỗ Thừa cười nhã nhặn nói: “Tôi có thể được ngồi chỗ bên cạnh anh không?”
Người phụ nữ này cười nhìn rất xinh, nụ cười này khiến người phụ nữ khác thấy trong lòng tự ti, thậm chí những người phụ nữ khác phải thất sắc.
“Mời ngồi”.
Đỗ Thừa mỉm cười, nụ cười cũng gần giống nhau, Đỗ Thừa cũng không có cự tuyệt yêu cầu của người phụ nữ này, chỉ vào chỗ ngồi đối diện hướng về phía người phụ nữ nhẹ giọng nói.
“Cảm ơn”.
Người phụ nữ lên tiếng cảm ơn, sau đó ngồi đối diện với Đỗ Thừa, động tác cũng rất ưu nhã.
Chỉ là, ánh mắt nàng nhìn Đỗ Thừa lại có chút tò mò.
Bởi vì cô phát hiện ánh mắt Đỗ Thừa nhìn cô hết sức đặc biệt, trong mắt hiện rõ thần sắc thưởng thức, thế nhưng ngoài thưởng thức ra không có thêm bất kì thần sắc lạ nào nữa.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, người phụ nữ nhẹ nhàng quơ quơ ly rượu vang trong tay mình, hướng sang Đỗ Thừa hỏi: “Thủ pháp lắc rượu của anh rất đẹp mắt, có thể dạy cho tôi được không?”
“Cô không sợ mấy người bạn kia của cô phải đợi quá lâu sao?”
Đỗ Thừa không tra lời, mà lại chỉ về một quầy rượu cách đó không xa mỉm cười hỏi, vây quanh một cái bàn có nam có nữ, có người thì đang nhìn hai người chăm chăm, thấy Đỗ Thừa chỉ tay lại phía mình, những người này lập tức sững sờ ở bên đó.
Với thính lực hết sức nhạy bén của mình, mặc dù tiếng nhạc trong phòng khiêu vũ hết sức ồn ào, lại thêm khoảng cách giữa hai bàn phải hơn mười mét, Đỗ Thừa vẫn có thể nghe rõ những người bên đó đang nói cái gì.
Người phụ nữ này cũng sững sờ một chút, sau đó cười một cách quyến rũ, cười rất ưu nhã, giống như điệu cười của tuyệt thế giai nhân thời cổ đại được miêu tả trong sách vậy.
“Thì ra anh đã biết rồi, vậy tại sao vẫn để tôi ngồi xuống?” Sau khi cười xong, người này tò mò hướng sang Đỗ Thừa bỏi.
Đỗ Thừa nhẹ nhàng mỉm cười sau đó từ từ nói: “Dù gì thì vị trí này tạm thời cũng không có ai ngồi, hơn nữa có thể khiến cô và bạn của cô có cái để giao lưu, đối với tôi mà nói cũng không có tổn thất gì, thế thì tại sao tôi phải cự tuyệt”.
“Cảm ơn.”.
Người phụ nữ không ngờ được rằng Đỗ Thừa lại trả lời trực tiếp như vậy, nhưng cô vẫn phải cảm ơn một tiếng, sau đó đứng dậy, hướng về phía bàn lúc nãy Đỗ Thừa chỉ rồi bước đi.
Nhìn thấy bóng người phụ nữ bước đi, trong lòng Đỗ Thừa mặc dù kinh ngạc trước vẻ đẹp bề ngoài và khí chất ưu nhã khiến người khác phải rung động của đối phương nhưng Đỗ Thừa không có bất cứ ý nghĩ nào khác, rất nhanh thu ánh mắt đang nhìn về.
Mà sau tích tắc mà Đỗ Thừa quay đầu lại, người phụ nữ cũng quay đầu lại nhìn Đỗ Thừa một cái, quay hẳn đầu lại nhìn Đỗ Thừa, trong mắt của cô có một ánh nhìn lạ, sau đó bỗng nhiên quay người lại, hướng về phía Đỗ Thừa đi tới một lần nữa.
“Còn có chuyện gì sao?”.
Nhìn thấy người phụ nữ lại quay lại lần nữa, trong mắt Đỗ Thừa có mấy phần khó hiểu.
“Tôi tên Trình Yên, có thể làm quen với anh một chút được không?”
Người phụ nữ đưa ly rượu vang đang cầm trong tay ra hướng về phía Đỗ Thừa, sau đó nở một nụ cười đủ để tất thảy đàn ông phải si mê.
Chỉ có điều, định lực của Đỗ Thừa cũng hết sức mạnh mẽ, đối diện với nụ cười mê hoặc người khác của cô gái tên Trình Yên này, trong lòng hắn mặc dù sợ hãi than thầm, nhưng biểu hiện vẫn chỉ là mỉm cười, sau đó cùng đối phương cụm ly rồi nói: “Tôi tên Đỗ Thừa, hân hạnh được làm quen”.
“Thủ pháp lắc rượu của anh đúng là rất đẹp mắt, là người lắc rượu đẹp nhất mà tôi được nhìn thấy”.
Vừa nói Trình Yên vừa chăm chú đánh giá Đỗ Thừa, cô có một câu mà chưa nói, Đỗ Thừa không chỉ có thủ pháp lắc rượu rất đẹp hơn nữa còn là một người rất đặc biệt trong tất cả những người đàn ông mà Trình Yên từng gặp.
Về trang phục, mặc dù đều là hàng hiệu nhưng không hiện lên nét thô tục, hết sức phù hợp với khí chất nho nhã, tóc ngắn hơi rối, lại thêm khuôn mặt anh tuấn cùng đôi mắt thâm thúy như sao, nếu nhìn kĩ thì sẽ rất hấp dẫn người khác.
Thế nhưng những thứ này đối với Trình Yên mà nói không tính làm gì, điểm là cô thật sự tò mò là khí chất và khuôn mặt mỉm cười của Đỗ Thừa.
Nụ cười đầy vẻ tự tin ấy, hơn nữa là tự tin tuyệt đối, lại phối hợp thêm với hình thể lãnh đạm, kết lại tạo thành một khí chất rất đặc biệt, khiến cho Trình Yên chỉ có thể cảm nhận thấy chứ không hình dung ra được.
“Cảm ơn”.
Đỗ Thừa cũng chú ý đến ánh mắt của Trình Yên, mỉm cười, hắn cũng không có tự tin đến mức sẽ làm cho phụ nữ vừa nhìn thấy là yêu, hơn nữa Đỗ Thừa biết ánh mắt Trình Yên đang nhìn hắn và ánh mắt hắn nhìn cô là giống nhau, đa phần là thưởng thức.
Mà đúng lúc này, ánh mắt Đỗ Thừa bỗng chuyển sáng cửa lớn thứ hai của khu giải trí.
Chỗ cửa lớn, từng người mặc áo đen một từ bên ngoài tiến vào, trên mặt những người này đầy sát khí, hơn nữa mỗi lúc một nhiều.
Nhìn thấy cảnh này, Đỗ Thừa biết màn kịch hay hắn đang chờ đợi sắp diễn rồi, cũng không nghĩ gì nữa, Đỗ Thừa liền quay luôn sang hướng Trình Yên nói: “Chỗ này có thể sẽ có chuyện xảy ra, cô cùng các bạn cô đi trước đi”.
Trình Yên thuận theo ánh mắt của Đỗ Thừa nhìn ra cảnh ngoài cửa, chỉ là nghe những lời Đỗ Thừa nói cô cũng không có ý muốn rời khỏi, mà lại hướng sang Đỗ Thừa nói: “Còn anh, biết là có việc xảy ra, chẳng lẽ anh không muốn rời khỏi đây sao?”
“Tôi đang chờ” Đỗ Thừa đáp một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa mà ánh mắt hướng lên chỗ A Tam và Nữ Vương đang trên sàn nhảy, bởi vì việc chính đã bắt đầu.
Nhìn thấy thần sắc của Đỗ Thừa, Trình Yên cũng không nói thêm gì, đứng dậy một cách rất ưu nhã, từ từ rời đi.
A Tam và Nữ Vương mặc dù đang nhảy rất cuồng nhiệt trên sàn nhảy, nhưng ngay lúc đấy đã cảm thấy ánh mắt của Đỗ Thừa, sau khi hai người quay ra cửa lớn nhìn thấy điềm lạ liền cùng nhau rời khỏi sân sàn nhảy, sau đó đi đến đến chỗ Đỗ Thừa đang đứng.
Nhìn thấy A Tam và Nữ Vương ngồi xuống gần Đỗ Thừa, ánh mắt của Trình Yên phía xa lại lộ vẻ khác lạ, ánh nhìn tò mò càng rõ.
“Đỗ ca, cô gái xinh đẹp vừa rồi là ai thế, anh quen cô ấy sao?”
Sau khi Nữ Vương ngồi xuống, trước tiên chỉ về chỗ Trình Yên ngồi ở phía xa rồi hỏi Đỗ Thừa, hai mắt đều sáng lên.
“Trình Yên, vừa mới quen, sao thế, cô có hứng thú sao?” Đỗ Thừa có nét không nói được lời nào hỏi.
“Một cô gái đẹp như thế, lần đầu tiên em được nhìn thấy đấy…” Nữ Vương bỗng nhiên liếm liếm đầu lưỡi, sau đó vẻ mặt mong chờ hướng về phía Đỗ Thừa hỏi: “Đỗ ca, anh và cô ấy chắc là không có gì phải không?”
“Không có, nếu cô thích thì cứ yên tâm ra tay là được rồi” Đỗ Thừa trả lời rất dứt khoát
Nữ Vương cười lên mấy tiếng hắc hắc, sau đó nói: “Cái này không vội, giờ đây chính sự quan trọng hơn, đợi lát nữa có thời gian, em mới cùng nàng tâm sự”.
Trong điệu cười có thể dùng từ lưu manh để hình dung, trong lòng Đỗ Thừa nổi lên cảm giác nổi da gà, nhanh chóng chuyển ánh mắt ra phía cửa lớn.
Lúc này chỗ cửa lớn đã tụ tập được khoảng ba mươi người mặc áo đen rồi, mặc dù không ăn mặc giống vẻ xã hội đen trên tivi nhưng 30 người cùng mặc áo T-shirt màu đen, lại thêm màu đen của quần jean, cũng là mười phần khí phái.
Tựa như bởi vì người đến đông đủ cả rồi, những người mặc áo đen này từ sau lưng rút ra một ống tuýp, sau đó bắt đầu đập phá cửa lớn, trực tiếp phá khu giải trí này.
Những kẻ mặc áo đen này rõ ràng là được sai khiến, chỉ đập phá đồ đạc không đánh người, nhưng cho dù có như thế, bên trong sàn nhảy cũng được một phen toán loạn, người ngồi hai bên cửa chính quầy bar, đều nhanh chóng dời về phía trong vũ trường.
“Đỗ ca, đợi một lúc nữa ra tay, chúng ta cũng cần phải trợ giúp bên nào?”
Xem cảnh này, A Tam lập tức mười phần hưng phấn hướng về phía Đỗ Thừa hỏi.
Nữ Vương vẻ mặt cũng hết sức mong chờ nhìn Đỗ Thừa, thần sắc hưng phấn ngày càng đậm dần.
“Xem trước một chút đã, đợi lát nữa nếu cần thì ra tay thì tôi nói cho các người”.
Đỗ Thừa không nói cho A Tam, bởi vì lần này hắn đến là nhận điện thoại của A Cửu, muốn đến xem trò hay, đương nhiên cũng là sự bảo đảm cuối cùng của A Cửu, nếu không có vấn đề gì, hắn tất nhiên là không cần A Tam và Nữ Vương ra tay.
Nghe Đỗ Thừa nói như vậy, A Tam và Nữ Vương cũng không nói gì thêm, mà cùng Đỗ Thừa đứng xem trò hay.
/265
|