Lý Ân Tuệ đưa hắn tới một quán bar.
Tuy quán bar ở Paris có phong cách không giống các quán bar khác trong nước, tràn ngập không khí lãng mạn, nhưng đối với Đỗ Thừa, điều đó không quan trọng. Quan trọng là Lý Ân Tuệ tìm hắn có mục đích gì.
“Đỗ Thừa, có phải anh rất tò mò tại sao đột nhiên tôi gọi anh tới Paris đúng không?”
Sau khi ngồi xuống, Lý Ân Tuệ gọi một bình rượu vang đỏ, vừa tự tay rót cho Đỗ Thừa một ly vừa hỏi.
Đỗ Thừa gật đầu không chút giấu diếm.
Nhìn Đỗ Thừa gật đầu, cô có chút trách móc: “Thực ra qua điện thoại cũng có thể nói được, nhưng ai bảo anh chẳng bao giờ chịu gọi cho tôi, nên tôi cố ý để anh tới Paris một chuyến”.
Nghe Lý Ân Tuệ nói vậy, Đỗ Thừa nhất thời cũng không hiểu là chuyện gì.
“Hừ, xem sau này anh dám đến điện thoại cũng không thèm gọi cho tôi, không chút gì nhớ đến tôi hay không?” Lý Ân Tuệ tựa như tức giận, hướng Đỗ Thừa gặng hỏi.
Đỗ Thừa thành thật nói: “Đâu có, chỉ là gọi điện cho cô thì biết nói gì”.
“Không biết nói gì thế là không gọi đúng không?”
Lý Ân Tuệ càng nói càng hăng, nhưng có vẻ cô tự thấy mình hơi kích động nên bật cười, thực ra đến bản thân cô cũng không biết tại sao cô lại nói như vậy, chỉ là sau khi nói ra, thấy lòng thoải mái hơn nhiều.
Nhìn Đỗ Thừa có chút lúng túng, cô liếc nhìn hắn rồi vô cùng đắc ý: “Thôi dẹp lời tôi nói sang một bên, sau này mà mấy tháng không gọi điện thoại cho tôi thì tự anh xử lý”.
“Sẽ không như vậy đâu” Đỗ Thừa đã hoàn toàn bại. Bất quá, nhìn bộ dạng của Lý Ân Tuệ như vậy, trong lòng hắn cũng cảm thấy ấm áp.
Thấy Đỗ Thừa như vậy, Lý Ân Tuệ mới vừa lòng, cô cười nói: “Được rồi, nói việc chính đi. Cố Tư Hân có phải là cô bạn gái bé nhỏ của anh không?”
Lý Ân Tuệ biết mối quan hệ giữa Đỗ Thừa và Cố Tư Hân, vì Đỗ Thừa có nói qua với cô rồi.
“Ừm” Đỗ Thừa gật đầu, Cố Tư Hân giờ đang rất có tiếng, trong nước thì gần như đạt tới đỉnh cao còn ở nước ngoài cũng dần dần khẳng định danh tiếng rồi. Chỉ là Đỗ Thừa không biết tại sao Lý Ân Tuệ lại nhắc đến việc này.
“Quả nhiên, không ngờ thành phố của chúng ta xuất hiện một nghệ sĩ piano tài năng. Nếu như cô ấy đi lại trong nước ngoài nước, sợ rằng danh tiếng nhanh chóng lan rộng khắp thế giới” Lý Ân Tuệ có chút cảm thán lại có chút tự hào nói.
“Ân Tuệ, cô tìm tôi đến tận đây không phải chỉ để khen Tư Hân đấy chứ?” Đỗ Thừa đương nhiên không tin chỉ vì mấy câu khen ngợi Cố Tư Hân của Lý Ân Tuệ, hơn nữa lúc này Đỗ Thừa bỗng lờ mờ đoán được mục đích Lý Ân Tuệ tìm hắn.
“Năm mươi, năm mươi” Lý Ân Tuệ mỉm cười nói: “Tôi định lấy mẫu váy công chúa làm điểm chủ chốt của thiết kế, nhưng tìm hết trong những người có thể thì chẳng có ai phù hợp cả, chợt nghĩ ra chỉ có cô bạn gái bé nhỏ của anh mới có khí chất phù hợp, không biết anh có hứng thú giúp mình có một buổi nói chuyện hay không?”
Thì ra chỉ là chuyện nhỏ.
Đỗ Thừa không tỏ chút gì ngạc nhiên, vì hắn đã đoán ra ít nhiều rồi.
Vậy nên sau khi nghĩ một hồi, Đỗ Thừa trực tiếp nói: “Tôi sẽ nói với Tư Hân, nhất định không có vấn đề gì. Chỉ là thời gian này Tư Hân không có thời gian rảnh. Nếu thực sự muốn gặp nói chuyện, sợ rằng phải chờ một hai tháng nữa mới được”.
Gặp kiểu này có thể khiến tên tuổi Cố Tư Hân vươn ra tầm thế giới, Đỗ Thừa chẳng từ chối làm gì.
Lý Ân Tuệ thấy Đỗ Thừa đồng ý nên rất hứng thú tiếp lời: “Không sao, một hai tháng tới cũng vừa kịp tuần lễ thời trang. Đợi tới lúc đó có thể nói chuyện được rồi, lúc ấy mà cô bạn gái nhỏ bé của anh không đồng ý thì tôi sẽ tìm anh tính sổ”.
“Không vấn đề gì, lúc ấy cậu quay về tính sổ, bất cứ lúc nào mình cũng nồng nhiệt tiếp đón”.
Lúc này, nhạc trong quán Bar bỗng chuyển sang một bản nhạc Jazz. Có một đôi nam nữ đang bước lên sàn khiêu vũ.
Nhìn đôi nam nữ đang bước lên sàn khiêu vũ, Lý Ân Tuệ bất chợt muốn cùng Đỗ Thừa nhảy một điệu. Với tay về phía Đỗ Thừa, cô nói: “Cùng nhảy một điệu nhé, anh thấy thế nào? Để tôi xem kĩ thuật của anh có tiến bộ thêm chút nào không?”
“Ít nhất là không kém đi” Đỗ Thừa mỉm cười, hắn đón lấy đôi tay trắng nõn mềm mại của Lý Ân Tuệ, cùng cô bước lên sàn khiêu vũ.
Thời khắc hai người sánh bước đi lên sàn khiêu vũ, bên ngài quán có một cô gái xinh đẹp cũng đang sững sờ đang nhìn vào bên trong quán.
Trình Yên vẻ mặt không tin nhìn Đỗ Thừa. Ngay lúc này đây, cô chợt nhận ra, giữa cô và Đỗ Thừa không phải duyên phận bình thường. Chưa đầy mười mấy phút đồng hồ mà hai người đã lại chạm mặt rồi.
“Trình Yên tiên nữ, bạn sao vậy?”
Trình Yên không tới một mình, đi cùng cô là hai cô gái dáng mảnh khảnh, cũng xinh đẹp chẳng kém Trình Yên, vì họ cũng giống như cô, là tiếp viên hàng không.
Trình Yên tiên nữ là cách bọn họ vẫn thường gọi cô, ngoài ra họ cũng gọi cô là Trình tiên nữ, vì Trình Yên quá xinh đẹp.
“Không có gì, chúng ta đi chỗ khác đi”.
Ánh mắt Trình Yên không dõi lên sàn khiêu vũ nữa. Không hiểu tại sao mà Trình Yên không muốn gặp mặt Đỗ Thừa lúc này, nói cách khác, cô không muốn gặp tại đây.
“Trình Yên tiên nữ, mọi người đều đã hẹn rồi, phút chót đổi địa điểm rắc rối lắm, hay là nhìn thấy người nào không muốn gặp rồi? Đợi lát mấy chị em giúp bạn đuổi đi là được chứ gì?”
Vừa nói, một cô gái vừa kéo Trình Yên đi vào trong quán.
Trình Yên tuy trong lòng không muốn nhưng chẳng còn cách nào khác, đành phải cùng bước vào.
Trên sàn khiêu vũ, Đỗ Thừa cùng Lý Ân Tuệ phối hợp rất ăn ý. Mấy tháng không khiêu vũ nhưng Đỗ Thừa chẳng để gây ra một chút sơ suất nào, ngược lại còn phối hợp nhịp nhàng.
Đặt tay lên bên hông mềm mại của Lý Ân Tuệ, trong lòng Đỗ Thừa không tránh khỏi một cảm giác khác thường, trong đầu không thôi nghĩ về lần đầu tiên hai người tập khiêu vũ.
Trên nét mặt Lý Ân Tuệ cũng biểu hiện chút ngại ngùng. Lúc đầu do hứng lên nên muốn cùng Đỗ Thừa nhảy một điệu, nhưng sau khi bắt đầu nhảy, cô có cảm giác đôi tay ấm nóng của Đỗ Thừa có một sức hút kì lạ khiến thân thể cô cũng rạo rực lên, phút chốc trở nên mềm mại, rồi toàn thân dựa vào Đỗ Thừa lúc nào không hay biết.
Điều đó làm cho Lý Ân Tuệ không thôi cắn nhẹ vào đầu lưỡi để bản thân mình tỉnh táo, tránh lại xảy ra sự việc như lần trước.
Ở dưới, Trình Yên xuất thần nhìn đôi nam nữ đang khiêu vũ, cũng may hai cô bạn vẫn đang mải nói chuyện, không chú ý tới sự khác thường của Trình Yên.
Điệu nhạc kết thúc, Đỗ Thừa và Lý Ân Tuệ nhìn nhau mỉm cười rồi cùng bước xuống sàn khiêu vũ.
Vừa bước xuống, Đỗ Thừa liếc mắt trông ngay thấy Trình Yên khiến hắn không khỏi ngỡ ngàng.
Bởi vì lần này chính là lần thứ tư rồi.
Lúc này, Đỗ Thừa không thể không tin cái gọi là duyên phận đich thực tồn tại. Chỉ trong vòng hơn một ngày mà họ đã chạm mặt nhau tới bốn lần, hơn nữa lại là ở bốn nơi khác nhau, thậm chí là ở hai đất nước.
Lý Ân Tuệ thấy dáng vẻ sững sờ của Đỗ Thừa khi nhìn thấy Trình Yên .
Lý Ân Tuệ cũng thuộc hạng sắc nước hương trời ấy vậy mà thời khắc nhìn thấy Trình Yên cũng khiến cô cảm thấy có chút tự ti.
Nhưng Lý Ân Tuệ vốn không quan tâm đến ngoại hình, đối với cô, ngoại hình chỉ là hệ lụy, vậy nên nhìn bộ dạng của Đỗ Thừa, cô hỏi nhỏ: “Đỗ Thừa, anh sao vậy? Anh quen cô ta à?”
Đỗ Thừa mỉm cười nhưng không trả lời Lý Ân Tuệ, vì Trình Yên đang bước tới hướng về phía Đỗ Thừa.
Đến trước mặt Đỗ Thừa, Trình Yên nở một nụ cười tươi: “Là lần thứ tư rồi đó”.
Đỗ Thừa gật gật đầu, “Xem ra cô nói đúng rồi”.
“Nếu các bạn không ngại hay là chúng ta cùng ngồi với nhau? Vừa khéo chúng tôi cũng đang muốn làm quen với cô Lý Ân Tuệ đây” Vừa nói Trình Yên vừa nhìn sang Lý Ân Tuệ, rồi cô đưa tay ra hướng về phía Lý Ân Tuệ: “Chào cô Lý Ân Tuệ, tôi là Trình Yên, rất hân hạnh!”
“Cảm ơn”.
Lý Ân Tuệ nhẹ bắt tay Trình Yên, cô biết việc Trình Yên muốn nói, vì bộ độ Trình Yên đang mặc nằm trong bộ sưu tập thiết kế đầu năm của cô.
Trình Yên nhẹ buông tay rồi chỉ về phía quầy bar sau lưng, hỏi Lý Ân Tuệ: “Nếu cô không ngại chúng ta có thể cùng ngồi không?”
“Được thôi. Với lại bây giờ tôi cũng chẳng có việc gì” Lý Ân Tuệ trả lời nhanh lẹ kèm theo một nụ cười.
Lý Ân Tuệ cũng đồng ý rồi, Đỗ Thừa đương nhiên chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể cùng Lý Ân Tuệ cùng đi về phía quầy bar.
Hai cô bạn Trình Yên nhìn thấy Trình Yên cùng Lý Ân Tuệ đang đi tới liền sáng bừng mắt lên. Rõ ràng họ đều nhận ra Lý Ân Tuệ, hay nói cách khác, Lý Ân Tuệ ở trong nhóm bọn họ là được bọn họ phi thường hâm mộ.
Tuy quán bar ở Paris có phong cách không giống các quán bar khác trong nước, tràn ngập không khí lãng mạn, nhưng đối với Đỗ Thừa, điều đó không quan trọng. Quan trọng là Lý Ân Tuệ tìm hắn có mục đích gì.
“Đỗ Thừa, có phải anh rất tò mò tại sao đột nhiên tôi gọi anh tới Paris đúng không?”
Sau khi ngồi xuống, Lý Ân Tuệ gọi một bình rượu vang đỏ, vừa tự tay rót cho Đỗ Thừa một ly vừa hỏi.
Đỗ Thừa gật đầu không chút giấu diếm.
Nhìn Đỗ Thừa gật đầu, cô có chút trách móc: “Thực ra qua điện thoại cũng có thể nói được, nhưng ai bảo anh chẳng bao giờ chịu gọi cho tôi, nên tôi cố ý để anh tới Paris một chuyến”.
Nghe Lý Ân Tuệ nói vậy, Đỗ Thừa nhất thời cũng không hiểu là chuyện gì.
“Hừ, xem sau này anh dám đến điện thoại cũng không thèm gọi cho tôi, không chút gì nhớ đến tôi hay không?” Lý Ân Tuệ tựa như tức giận, hướng Đỗ Thừa gặng hỏi.
Đỗ Thừa thành thật nói: “Đâu có, chỉ là gọi điện cho cô thì biết nói gì”.
“Không biết nói gì thế là không gọi đúng không?”
Lý Ân Tuệ càng nói càng hăng, nhưng có vẻ cô tự thấy mình hơi kích động nên bật cười, thực ra đến bản thân cô cũng không biết tại sao cô lại nói như vậy, chỉ là sau khi nói ra, thấy lòng thoải mái hơn nhiều.
Nhìn Đỗ Thừa có chút lúng túng, cô liếc nhìn hắn rồi vô cùng đắc ý: “Thôi dẹp lời tôi nói sang một bên, sau này mà mấy tháng không gọi điện thoại cho tôi thì tự anh xử lý”.
“Sẽ không như vậy đâu” Đỗ Thừa đã hoàn toàn bại. Bất quá, nhìn bộ dạng của Lý Ân Tuệ như vậy, trong lòng hắn cũng cảm thấy ấm áp.
Thấy Đỗ Thừa như vậy, Lý Ân Tuệ mới vừa lòng, cô cười nói: “Được rồi, nói việc chính đi. Cố Tư Hân có phải là cô bạn gái bé nhỏ của anh không?”
Lý Ân Tuệ biết mối quan hệ giữa Đỗ Thừa và Cố Tư Hân, vì Đỗ Thừa có nói qua với cô rồi.
“Ừm” Đỗ Thừa gật đầu, Cố Tư Hân giờ đang rất có tiếng, trong nước thì gần như đạt tới đỉnh cao còn ở nước ngoài cũng dần dần khẳng định danh tiếng rồi. Chỉ là Đỗ Thừa không biết tại sao Lý Ân Tuệ lại nhắc đến việc này.
“Quả nhiên, không ngờ thành phố của chúng ta xuất hiện một nghệ sĩ piano tài năng. Nếu như cô ấy đi lại trong nước ngoài nước, sợ rằng danh tiếng nhanh chóng lan rộng khắp thế giới” Lý Ân Tuệ có chút cảm thán lại có chút tự hào nói.
“Ân Tuệ, cô tìm tôi đến tận đây không phải chỉ để khen Tư Hân đấy chứ?” Đỗ Thừa đương nhiên không tin chỉ vì mấy câu khen ngợi Cố Tư Hân của Lý Ân Tuệ, hơn nữa lúc này Đỗ Thừa bỗng lờ mờ đoán được mục đích Lý Ân Tuệ tìm hắn.
“Năm mươi, năm mươi” Lý Ân Tuệ mỉm cười nói: “Tôi định lấy mẫu váy công chúa làm điểm chủ chốt của thiết kế, nhưng tìm hết trong những người có thể thì chẳng có ai phù hợp cả, chợt nghĩ ra chỉ có cô bạn gái bé nhỏ của anh mới có khí chất phù hợp, không biết anh có hứng thú giúp mình có một buổi nói chuyện hay không?”
Thì ra chỉ là chuyện nhỏ.
Đỗ Thừa không tỏ chút gì ngạc nhiên, vì hắn đã đoán ra ít nhiều rồi.
Vậy nên sau khi nghĩ một hồi, Đỗ Thừa trực tiếp nói: “Tôi sẽ nói với Tư Hân, nhất định không có vấn đề gì. Chỉ là thời gian này Tư Hân không có thời gian rảnh. Nếu thực sự muốn gặp nói chuyện, sợ rằng phải chờ một hai tháng nữa mới được”.
Gặp kiểu này có thể khiến tên tuổi Cố Tư Hân vươn ra tầm thế giới, Đỗ Thừa chẳng từ chối làm gì.
Lý Ân Tuệ thấy Đỗ Thừa đồng ý nên rất hứng thú tiếp lời: “Không sao, một hai tháng tới cũng vừa kịp tuần lễ thời trang. Đợi tới lúc đó có thể nói chuyện được rồi, lúc ấy mà cô bạn gái nhỏ bé của anh không đồng ý thì tôi sẽ tìm anh tính sổ”.
“Không vấn đề gì, lúc ấy cậu quay về tính sổ, bất cứ lúc nào mình cũng nồng nhiệt tiếp đón”.
Lúc này, nhạc trong quán Bar bỗng chuyển sang một bản nhạc Jazz. Có một đôi nam nữ đang bước lên sàn khiêu vũ.
Nhìn đôi nam nữ đang bước lên sàn khiêu vũ, Lý Ân Tuệ bất chợt muốn cùng Đỗ Thừa nhảy một điệu. Với tay về phía Đỗ Thừa, cô nói: “Cùng nhảy một điệu nhé, anh thấy thế nào? Để tôi xem kĩ thuật của anh có tiến bộ thêm chút nào không?”
“Ít nhất là không kém đi” Đỗ Thừa mỉm cười, hắn đón lấy đôi tay trắng nõn mềm mại của Lý Ân Tuệ, cùng cô bước lên sàn khiêu vũ.
Thời khắc hai người sánh bước đi lên sàn khiêu vũ, bên ngài quán có một cô gái xinh đẹp cũng đang sững sờ đang nhìn vào bên trong quán.
Trình Yên vẻ mặt không tin nhìn Đỗ Thừa. Ngay lúc này đây, cô chợt nhận ra, giữa cô và Đỗ Thừa không phải duyên phận bình thường. Chưa đầy mười mấy phút đồng hồ mà hai người đã lại chạm mặt rồi.
“Trình Yên tiên nữ, bạn sao vậy?”
Trình Yên không tới một mình, đi cùng cô là hai cô gái dáng mảnh khảnh, cũng xinh đẹp chẳng kém Trình Yên, vì họ cũng giống như cô, là tiếp viên hàng không.
Trình Yên tiên nữ là cách bọn họ vẫn thường gọi cô, ngoài ra họ cũng gọi cô là Trình tiên nữ, vì Trình Yên quá xinh đẹp.
“Không có gì, chúng ta đi chỗ khác đi”.
Ánh mắt Trình Yên không dõi lên sàn khiêu vũ nữa. Không hiểu tại sao mà Trình Yên không muốn gặp mặt Đỗ Thừa lúc này, nói cách khác, cô không muốn gặp tại đây.
“Trình Yên tiên nữ, mọi người đều đã hẹn rồi, phút chót đổi địa điểm rắc rối lắm, hay là nhìn thấy người nào không muốn gặp rồi? Đợi lát mấy chị em giúp bạn đuổi đi là được chứ gì?”
Vừa nói, một cô gái vừa kéo Trình Yên đi vào trong quán.
Trình Yên tuy trong lòng không muốn nhưng chẳng còn cách nào khác, đành phải cùng bước vào.
Trên sàn khiêu vũ, Đỗ Thừa cùng Lý Ân Tuệ phối hợp rất ăn ý. Mấy tháng không khiêu vũ nhưng Đỗ Thừa chẳng để gây ra một chút sơ suất nào, ngược lại còn phối hợp nhịp nhàng.
Đặt tay lên bên hông mềm mại của Lý Ân Tuệ, trong lòng Đỗ Thừa không tránh khỏi một cảm giác khác thường, trong đầu không thôi nghĩ về lần đầu tiên hai người tập khiêu vũ.
Trên nét mặt Lý Ân Tuệ cũng biểu hiện chút ngại ngùng. Lúc đầu do hứng lên nên muốn cùng Đỗ Thừa nhảy một điệu, nhưng sau khi bắt đầu nhảy, cô có cảm giác đôi tay ấm nóng của Đỗ Thừa có một sức hút kì lạ khiến thân thể cô cũng rạo rực lên, phút chốc trở nên mềm mại, rồi toàn thân dựa vào Đỗ Thừa lúc nào không hay biết.
Điều đó làm cho Lý Ân Tuệ không thôi cắn nhẹ vào đầu lưỡi để bản thân mình tỉnh táo, tránh lại xảy ra sự việc như lần trước.
Ở dưới, Trình Yên xuất thần nhìn đôi nam nữ đang khiêu vũ, cũng may hai cô bạn vẫn đang mải nói chuyện, không chú ý tới sự khác thường của Trình Yên.
Điệu nhạc kết thúc, Đỗ Thừa và Lý Ân Tuệ nhìn nhau mỉm cười rồi cùng bước xuống sàn khiêu vũ.
Vừa bước xuống, Đỗ Thừa liếc mắt trông ngay thấy Trình Yên khiến hắn không khỏi ngỡ ngàng.
Bởi vì lần này chính là lần thứ tư rồi.
Lúc này, Đỗ Thừa không thể không tin cái gọi là duyên phận đich thực tồn tại. Chỉ trong vòng hơn một ngày mà họ đã chạm mặt nhau tới bốn lần, hơn nữa lại là ở bốn nơi khác nhau, thậm chí là ở hai đất nước.
Lý Ân Tuệ thấy dáng vẻ sững sờ của Đỗ Thừa khi nhìn thấy Trình Yên .
Lý Ân Tuệ cũng thuộc hạng sắc nước hương trời ấy vậy mà thời khắc nhìn thấy Trình Yên cũng khiến cô cảm thấy có chút tự ti.
Nhưng Lý Ân Tuệ vốn không quan tâm đến ngoại hình, đối với cô, ngoại hình chỉ là hệ lụy, vậy nên nhìn bộ dạng của Đỗ Thừa, cô hỏi nhỏ: “Đỗ Thừa, anh sao vậy? Anh quen cô ta à?”
Đỗ Thừa mỉm cười nhưng không trả lời Lý Ân Tuệ, vì Trình Yên đang bước tới hướng về phía Đỗ Thừa.
Đến trước mặt Đỗ Thừa, Trình Yên nở một nụ cười tươi: “Là lần thứ tư rồi đó”.
Đỗ Thừa gật gật đầu, “Xem ra cô nói đúng rồi”.
“Nếu các bạn không ngại hay là chúng ta cùng ngồi với nhau? Vừa khéo chúng tôi cũng đang muốn làm quen với cô Lý Ân Tuệ đây” Vừa nói Trình Yên vừa nhìn sang Lý Ân Tuệ, rồi cô đưa tay ra hướng về phía Lý Ân Tuệ: “Chào cô Lý Ân Tuệ, tôi là Trình Yên, rất hân hạnh!”
“Cảm ơn”.
Lý Ân Tuệ nhẹ bắt tay Trình Yên, cô biết việc Trình Yên muốn nói, vì bộ độ Trình Yên đang mặc nằm trong bộ sưu tập thiết kế đầu năm của cô.
Trình Yên nhẹ buông tay rồi chỉ về phía quầy bar sau lưng, hỏi Lý Ân Tuệ: “Nếu cô không ngại chúng ta có thể cùng ngồi không?”
“Được thôi. Với lại bây giờ tôi cũng chẳng có việc gì” Lý Ân Tuệ trả lời nhanh lẹ kèm theo một nụ cười.
Lý Ân Tuệ cũng đồng ý rồi, Đỗ Thừa đương nhiên chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể cùng Lý Ân Tuệ cùng đi về phía quầy bar.
Hai cô bạn Trình Yên nhìn thấy Trình Yên cùng Lý Ân Tuệ đang đi tới liền sáng bừng mắt lên. Rõ ràng họ đều nhận ra Lý Ân Tuệ, hay nói cách khác, Lý Ân Tuệ ở trong nhóm bọn họ là được bọn họ phi thường hâm mộ.
/265
|