Quyết định tham gia “Cầm động tinh linh”, một cuộc thi lớn do đài truyền hình tổ chức, vậy nên sau khi ghi danh xong, Cổ Tư Hân đều dành hết thời gian cho việc luyện tập. Đỗ Thừa một số điểm còn chưa tốt lắm khi đàn bản “Thiên không chi luyến” và một số bản khác. Đa số các bản đều mang giai điệu tươi vui, hạnh phúc, rất phù hợp với Cổ Tư Hân, đồng thời cũng rất phù hợp để tham gia “Cầm động tinh linh”.
Khi Đỗ Thừa rời khỏi nhà Cổ Tư Hân thì cũng đã gần mười một giờ trưa, hắn không muốn để Phục Sinh suốt ngày đưa đón mình nữa nên hắn đến một trường dạy lái xe gần đó, ghi tên sau đó cầm các tài liệu tham khảo được phát về rồi đến thẳng bệnh viện.
Khi xuống xe ở cổng bệnh viện, anh nhìn thấy một dáng người quen thuộc ở cổng bệnh viện, nhìn kĩ thì chính là Chung Luyến Lan.
Chung Luyến Lan trông có vẻ như đang đợi ai, không ngưng đi đi lại lại ở cổng bệnh viện, đến khi nhìn thấy Đỗ Thừa ở cổng bệnh viện thì ánh mắt bỗng sáng ngời lên, vội chạy về phía hắn.
“Đỗ Thừa, cuối cùng thì tôi cũng đợi được anh?”
Sau khi chạy về phía Đỗ Thừa, gương mặt Chung Luyến Lan nói với hắn với khuôn mặt đầy biểu cảm.
“Cô ở đây đợi tôi?” Đỗ Thừa hỏi lại, ánh mắt anh nhìn Chung Luyến Lan có chút bất ngờ.
“Ừm, tôi không biết anh có đến bệnh viện hay không nhưng cũng không biết làm thế nào để tìm anh nên đến đây tìm. May là đã gặp được anh.”.
Chung Luyến Lan chỉ vào phía cổng bệnh viện rồi nói. Vì cuối cùng cùng đã gặp được Đỗ Thừa nên gương mặt xinh đẹp của cô có chút ửng đỏ.
“Cô đợi tôi bao lâu rồi? “ Đỗ Thừa hỏi lại.
“Chiều hôm qua tôi có đến đây một lúc nhưng không gặp anh, vậy nên sáng hôm nay tôi lại đến đợi anh từ sáng đến giờ” Cô ngại ngùng trả lời.
Đỗ Thừa hơi bất ngờ nhưng nghĩ đến tính cách của Chung Luyến Lan thì có thể cũng không có gì là lạ, “Nếu tôi không đến thì sao?”
“Tôi không biết, có lẽ tôi sẽ tiếp tục đợi”.
Chung Luyến Lan hơi bất ngờ vì câu hỏi của hắn, mỉm cười đáp. Cô lấy trong túi xách ra một tập tiền và một tờ giấy đưa cho anh: “Hôm qua anh đưa cho tôi hai trăm ngàn vẫn còn nhiêu đây. Tôi đã dùng mười ba ngàn sáu trăm, số tiền còn lại tôi sẽ cố gắng trả sớm cho anh, còn đây là giấy ghi nợ”.
Đỗ Thừa nhìn biểu cảm trên gương mặt Chung Luyến Lan, nghĩ một lát rồi nói: “Cái này không cần vội, cô chỉ cần chăm sóc cho mẹ cô nhanh khỏi, đợi đến khi nào mẹ cô xuất viện trả cho tôi cũng chưa muộn mà”.
Chung Luyến Lan gật gật đầu, cảm kích nói với Đỗ Thừa: “Vâng, rất cảm ơn anh. Nếu không có anh thì hôm qua mẹ tôi đã nguy rồi”.
“Mẹ cô không sao là tốt rồi, trước tiên cứ chăm sóc mẹ cô cho tốt đi, chờ sau này kiếm được tiền rồi đến lấy lại tờ giấy nợ này” Đỗ Thừa mỉm cười, giơ tờ giấy nợ trong tay lên, nói xong quay người bước đi.
Chung Luyến Lan biết Đỗ Thừa nói nghiêm túc nhưng đến việc làm thế nào để liên lạc với hắn thì hắn vẫn chưa cho cô biết thì làm sao cô có thể tìm hắn mà trả tiền. Vậy nên khi Đỗ Thừa vừa quay người đi cô vội nói với theo:
“Đỗ Thưa, anh có thể cho tôi số điện thoại của anh được không? Để sau này tôi có thể tìm anh để trả tiền.
Đỗ Thừa biết tính Chung Luyến Lan nên không nói gì, liền nói cho cô biết số điện thoại của mình.
Chung Luyến Lan không có điện thoại di động nên vôi lấy bút khi vào một quyển sổ. Có lẽ cô đã chuẩn bị sẵn từ trước.
Chờ khi Chung Luyến Lan ghi xong, Đỗ Thừa lịch sự hỏi: “Đúng rồi, thế mẹ cô thế nào? Bây giờ ổn cả rồi chứ?”
“Không sao cả rồi, đã làm xong phẫu thuật, chiều qua đã có thể xuất viện về nhà rồi” Chung Luyến Lan cảm kích trả lời.
“Sao không ở lại bệnh viện thêm vài ngày, vừa mới làm phẫu thuật xong đã về nhà ngay, như thế có sao không?” Đỗ Thừa thấy hơi lạ.
“Tiền viện phí đắt như vậy, chúng tôi trả không nổi, hơn nữa tôi ở nhà chăm sóc mẹ cũng vậy mà thôi” Chung Luyến Lan mỉm cười đáp, giọng nói không có gì là tự ti. Thấy ánh mắt của Đỗ Thừa vẫn có gì đó khó hiểu, cô liền tiếp lời: “Thực ra thì tôi cũng đã tốt nghiệp trường Y, chăm sóc mẹ ở nhà chắc chắn là không sao đâu”.
“Vậy tại sao cô không làm việc ở bệnh viện? Làm việc ở bệnh viện đãi ngộ không phải là tốt hơn so với ở ngoài rất nhiều sao?” Đỗ Thừa càng thấy khó hiểu, liền hỏi cô.
Thấy Đỗ Thừa hỏi vậy, Chung Luyến Lan lại nghĩ lại câu chuyện đau lòng ấy, ánh mắt ảm đạm nói:
“Trước kia tôi cũng từng làm ở bệnh viện nhưng không được bao lâu thì có một số chuyện xảy ra nên tôi bị thôi việc và tịch thu chứng nhận y tá, hơn nữa sức khỏe của mẹ tôi không được tốt lắm nên tôi đành phải kiếm công việc ở bên ngoài”.
“Tại sao lại bị thu hồi giấy chứng nhận y tá?”
Với tính cách của Chung Luyến Lan thì cô tuyệt đối không thể làm điều gì phạm pháp, hơn nữa một người y tá như cô làm gì cũng tận tâm tận lực, Đỗ Thừa không thể tưởng tượng nổi làm thế nào mà cô lại bị cho thôi việc và tịch thu giấy chứng nhận hành nghề.
“Bởi vì viện trưởng muốn trả thù tôi vì việc tôi đã đá vào chỗ đấy của lão khi lão định giở trò với tôi, vì vậy sau khi đuổi việc tôi, lão còn tịch thu luôn cả giấy chứng nhận hành nghề của tôi”.
Chung Luyến Lan cười một cách đau khổ. Tất cả đều là sự trả thù của kẻ có quyền lực khi cô dám làm trái ý hắn.
“Hóa ra là như vậy”.
Đỗ Thừa hơi bất ngờ, trog đầu thiết nghĩ có vẻ tất cả các cô gái đều thích dùng chiêu này. Cả Cố Gia Nghị rồi giờ là Chung Luyến Lan, Đỗ Thừa chợt động tâm tư, sau đó nhìn cô và nói: “Cô đã từng làm ở bệnh viện, nhất định là có chút kinh nghiệm chăm sóc người bệnh đúng không?”
“Có chứ, trước đây tôi cũng đã làm việc ở hai bệnh viện, cũng phụ trách công việc chăm sóc bênh nhân” Chung Luyến Lan gật đầu đáp.
Đỗ Thừa nghe vậy thấy rất vui, liền quay sang phía nói với Chung Luyến Lan: “Vậy thế này đi, cô có thời gian không? Đi với tôi một chút”.
Tô Tuệ nói với Đỗ Thừa là sẽ giúp anh tìm một y tá đến để chăm sóc cho mẹ anh nhưng bây giờ xem ra, Chung Luyến Lan là một lựa chọn rất tuyệt vời. Là người cẩn thận lại nghiêm túc trong công việc, tính kỉ luật cao, Đỗ Thừa tin rằng Chung Luyến Lan có thể chăm sóc tốt cho mẹ anh. Tuy nhiên còn phải xem Chung Luyến Lan có đồng ý hay không.
“Vâng, bây giờ tôi cũng không làm gì cả” Chung Luyến Lan gật đầu đồng ý, dù mẹ cô vẫn đang chờ cô về nấu cơm ở nhà, nhưng bây giờ vẫn còn chút thời gian, huống hồ Đỗ Thừa đã giúp đỡ cô nhiều như vậy.
“Vậy đi với tôi”.
Đỗ Thừa nói xong, cùng với Chung Luyến Lan vào thang mày, đi lên tầng 16 của bệnh viện.
Khi phòng bệnh mở, lúc này dì Tô Tuệ đã về nhà, trong phòng chỉ có mẹ Đỗ Thừa đang nằm trên giường bệnh thì không có ai cả.
“Đỗ Thừa, đây là…?”
Chung Luyến Lan đi vào phòng bệnh, nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đang nằm yên trên giường thì cũng mơ hồ hiểu được chủ đích của Đỗ Thừa.
“Người này là mẹ tôi, bốn trước đã rơi vào trạng thái sống thực vật”.
Đỗ Thừa đưa mắt nhìn Chung Luyến Lan nói: “Vài ngày nữa tôi sẽ chuyển mẹ tôi ra khỏi viện, cho nên rất cần một y tá chăm sóc cho mẹ tôi, không biết cô có thể giúp tôi được không?”
“Dĩ nhiên là được rồi, chỉ là tôi không có giấy phép hành nghề thôi” Nghe Đỗ Thừa nói vậy, Chung Luyến Lan cảm thấy rất vui nhưng chợt nghĩ đến chuyện đó, giọng lại trùng xuống.
“Chuyện đó không quan trọng, cô chỉ cần cùng với dì Tuệ, chăm sóc cho mẹ tôi là được. lương thì cứ theo mức lương của một y tá như bình thường, cô thấy thế nào?” Đỗ Thừa biết Chung Luyến Lan cảm thấy lo lắng nên liền nhắc đến dì Tuệ để cô cảm thấy yên tâm hơn.
“Vâng, được rồi. Tôi đồng ý”.
Chung Luyến Lan thực sự trong lòng cũng cảm thấy lo lắng. Mặc dù cô rất tin tưởng Đỗ Thừa nhưng không phải là tất cả. Nghe Đỗ Thừa nói là còn có một y tá khác cùng chăm sóc bà, như vậy cô cũng cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Đỗ Thừa thấy Chung Luyến Lan đồng ý, trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Dù sao việc tìm được một y tá tư nhân không phải là chuyện chơi, tìm được người tin tưởng thì mới yên tâm.
Nghĩ ngợi một lát, Đỗ Thừa liền lấy số tiền trong túi mà Chung Luyến Lan vừa trả lại cho cô lúc nãy, đưa lại cho cô rồi nói:
“Số tiền này cô cứ cầm đi, coi như là tiền lương tôi đưa trước cho cô. Cô phải dùng số tiền này chăm sóc cho mình nữa, nếu không thì tôi không biết cô có thể đủ sức khỏe mà đảm nhận việc chăm sóc cho hai người hay không”.
“Cảm ơn anh”.
Chung Luyến Lan nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn phải nhận lại số tiền Đỗ Thừa đưa cho bởi vì cô biết, mẹ cô cũng vừa mới xuất viện, còn phải bồi bổ rất nhiều, hơn nữa sau lần phẫu thuật này, cô cũng không còn nhiều tiền, vừa phải đi làm vừa phải chăm sóc mẹ, hơn nữa cô biết điều Đỗ Thừa lo lắng là đúng, vậy nên cô không thể từ chối được nữa.
Đỗ Thừa thấy Chung Luyến Lan nhận số tiền đó thì cũng cảm thấy rất vui, nói với cô: “Đúng rồi, sáng mai nếu cô không bận gì thì hãy điện cho tôi, tôi muốn cho làm quen với dì Tuệ trước”.
“Vâng, được rồi. Có gì tôi sẽ gọi cho anh”.
Chung Luyến Lan gật đầu đồng ý rồi tạm biệt Đỗ Thừa, xin phép về trước.
Đỗ Thừa còn ở lại phòng bệnh thêm một lúc nữa, xoa bóp cơ thể cho mẹ, rồi nói chuyện với bà một lát sau đó mới về.
Rời khỏi bệnh viện nhưng Đỗ Thừa không đến Hoàng Phổ hội ngay mà còn ghé qua mấy cửa hiệu thuốc Đông y, phân biệt một số loại thuốc Đông y sau đó mới đến Hoàng Phổ hội.
Đến Hoàng Phổ hội, Đỗ Thừa vào luôn phòng làm việc của mình, sau đó lấy ra các loại dược liệu, dựa theo phương thuốc giảm béo mà Hân Nhi đưa ra tiến hành phân phối, hợp thành ba phần thuốc giảm béo. Song Đỗ Thừa không thể cứ thế mà đưa cho Lâm Trung Lăng được, hắn còn phải động tay động chân một ít vào thuốc thì mới có thể giao cho Lâm Trung Lăng được.
Đỗ Thừa gần như có thể khẳng định, Lâm Trung Lăng sau khi nhận được số thuốc Đông y này, nhất định hắn sẽ nghiên cứu rồi lấy công thức thuốc giảm béo này của hắn, nhất định Lâm Trung Lăng sẽ tìm công thức sau đó đem cho Trung Hằng sản xuất. Nếu quả thực như vậy thì Đỗ Thừa lại tặng cho Lâm Trung Lăng một món quà quá béo bở. Tuy nhiên tất cả những điều này Đỗ Thừa đều đã nghĩ đến.
Vậy nên, Đỗ Thừa lấy ra một con dao nhỏ, sau đó bắt đầu “gia công” ba phần thuốc này.
Khi Đỗ Thừa rời khỏi nhà Cổ Tư Hân thì cũng đã gần mười một giờ trưa, hắn không muốn để Phục Sinh suốt ngày đưa đón mình nữa nên hắn đến một trường dạy lái xe gần đó, ghi tên sau đó cầm các tài liệu tham khảo được phát về rồi đến thẳng bệnh viện.
Khi xuống xe ở cổng bệnh viện, anh nhìn thấy một dáng người quen thuộc ở cổng bệnh viện, nhìn kĩ thì chính là Chung Luyến Lan.
Chung Luyến Lan trông có vẻ như đang đợi ai, không ngưng đi đi lại lại ở cổng bệnh viện, đến khi nhìn thấy Đỗ Thừa ở cổng bệnh viện thì ánh mắt bỗng sáng ngời lên, vội chạy về phía hắn.
“Đỗ Thừa, cuối cùng thì tôi cũng đợi được anh?”
Sau khi chạy về phía Đỗ Thừa, gương mặt Chung Luyến Lan nói với hắn với khuôn mặt đầy biểu cảm.
“Cô ở đây đợi tôi?” Đỗ Thừa hỏi lại, ánh mắt anh nhìn Chung Luyến Lan có chút bất ngờ.
“Ừm, tôi không biết anh có đến bệnh viện hay không nhưng cũng không biết làm thế nào để tìm anh nên đến đây tìm. May là đã gặp được anh.”.
Chung Luyến Lan chỉ vào phía cổng bệnh viện rồi nói. Vì cuối cùng cùng đã gặp được Đỗ Thừa nên gương mặt xinh đẹp của cô có chút ửng đỏ.
“Cô đợi tôi bao lâu rồi? “ Đỗ Thừa hỏi lại.
“Chiều hôm qua tôi có đến đây một lúc nhưng không gặp anh, vậy nên sáng hôm nay tôi lại đến đợi anh từ sáng đến giờ” Cô ngại ngùng trả lời.
Đỗ Thừa hơi bất ngờ nhưng nghĩ đến tính cách của Chung Luyến Lan thì có thể cũng không có gì là lạ, “Nếu tôi không đến thì sao?”
“Tôi không biết, có lẽ tôi sẽ tiếp tục đợi”.
Chung Luyến Lan hơi bất ngờ vì câu hỏi của hắn, mỉm cười đáp. Cô lấy trong túi xách ra một tập tiền và một tờ giấy đưa cho anh: “Hôm qua anh đưa cho tôi hai trăm ngàn vẫn còn nhiêu đây. Tôi đã dùng mười ba ngàn sáu trăm, số tiền còn lại tôi sẽ cố gắng trả sớm cho anh, còn đây là giấy ghi nợ”.
Đỗ Thừa nhìn biểu cảm trên gương mặt Chung Luyến Lan, nghĩ một lát rồi nói: “Cái này không cần vội, cô chỉ cần chăm sóc cho mẹ cô nhanh khỏi, đợi đến khi nào mẹ cô xuất viện trả cho tôi cũng chưa muộn mà”.
Chung Luyến Lan gật gật đầu, cảm kích nói với Đỗ Thừa: “Vâng, rất cảm ơn anh. Nếu không có anh thì hôm qua mẹ tôi đã nguy rồi”.
“Mẹ cô không sao là tốt rồi, trước tiên cứ chăm sóc mẹ cô cho tốt đi, chờ sau này kiếm được tiền rồi đến lấy lại tờ giấy nợ này” Đỗ Thừa mỉm cười, giơ tờ giấy nợ trong tay lên, nói xong quay người bước đi.
Chung Luyến Lan biết Đỗ Thừa nói nghiêm túc nhưng đến việc làm thế nào để liên lạc với hắn thì hắn vẫn chưa cho cô biết thì làm sao cô có thể tìm hắn mà trả tiền. Vậy nên khi Đỗ Thừa vừa quay người đi cô vội nói với theo:
“Đỗ Thưa, anh có thể cho tôi số điện thoại của anh được không? Để sau này tôi có thể tìm anh để trả tiền.
Đỗ Thừa biết tính Chung Luyến Lan nên không nói gì, liền nói cho cô biết số điện thoại của mình.
Chung Luyến Lan không có điện thoại di động nên vôi lấy bút khi vào một quyển sổ. Có lẽ cô đã chuẩn bị sẵn từ trước.
Chờ khi Chung Luyến Lan ghi xong, Đỗ Thừa lịch sự hỏi: “Đúng rồi, thế mẹ cô thế nào? Bây giờ ổn cả rồi chứ?”
“Không sao cả rồi, đã làm xong phẫu thuật, chiều qua đã có thể xuất viện về nhà rồi” Chung Luyến Lan cảm kích trả lời.
“Sao không ở lại bệnh viện thêm vài ngày, vừa mới làm phẫu thuật xong đã về nhà ngay, như thế có sao không?” Đỗ Thừa thấy hơi lạ.
“Tiền viện phí đắt như vậy, chúng tôi trả không nổi, hơn nữa tôi ở nhà chăm sóc mẹ cũng vậy mà thôi” Chung Luyến Lan mỉm cười đáp, giọng nói không có gì là tự ti. Thấy ánh mắt của Đỗ Thừa vẫn có gì đó khó hiểu, cô liền tiếp lời: “Thực ra thì tôi cũng đã tốt nghiệp trường Y, chăm sóc mẹ ở nhà chắc chắn là không sao đâu”.
“Vậy tại sao cô không làm việc ở bệnh viện? Làm việc ở bệnh viện đãi ngộ không phải là tốt hơn so với ở ngoài rất nhiều sao?” Đỗ Thừa càng thấy khó hiểu, liền hỏi cô.
Thấy Đỗ Thừa hỏi vậy, Chung Luyến Lan lại nghĩ lại câu chuyện đau lòng ấy, ánh mắt ảm đạm nói:
“Trước kia tôi cũng từng làm ở bệnh viện nhưng không được bao lâu thì có một số chuyện xảy ra nên tôi bị thôi việc và tịch thu chứng nhận y tá, hơn nữa sức khỏe của mẹ tôi không được tốt lắm nên tôi đành phải kiếm công việc ở bên ngoài”.
“Tại sao lại bị thu hồi giấy chứng nhận y tá?”
Với tính cách của Chung Luyến Lan thì cô tuyệt đối không thể làm điều gì phạm pháp, hơn nữa một người y tá như cô làm gì cũng tận tâm tận lực, Đỗ Thừa không thể tưởng tượng nổi làm thế nào mà cô lại bị cho thôi việc và tịch thu giấy chứng nhận hành nghề.
“Bởi vì viện trưởng muốn trả thù tôi vì việc tôi đã đá vào chỗ đấy của lão khi lão định giở trò với tôi, vì vậy sau khi đuổi việc tôi, lão còn tịch thu luôn cả giấy chứng nhận hành nghề của tôi”.
Chung Luyến Lan cười một cách đau khổ. Tất cả đều là sự trả thù của kẻ có quyền lực khi cô dám làm trái ý hắn.
“Hóa ra là như vậy”.
Đỗ Thừa hơi bất ngờ, trog đầu thiết nghĩ có vẻ tất cả các cô gái đều thích dùng chiêu này. Cả Cố Gia Nghị rồi giờ là Chung Luyến Lan, Đỗ Thừa chợt động tâm tư, sau đó nhìn cô và nói: “Cô đã từng làm ở bệnh viện, nhất định là có chút kinh nghiệm chăm sóc người bệnh đúng không?”
“Có chứ, trước đây tôi cũng đã làm việc ở hai bệnh viện, cũng phụ trách công việc chăm sóc bênh nhân” Chung Luyến Lan gật đầu đáp.
Đỗ Thừa nghe vậy thấy rất vui, liền quay sang phía nói với Chung Luyến Lan: “Vậy thế này đi, cô có thời gian không? Đi với tôi một chút”.
Tô Tuệ nói với Đỗ Thừa là sẽ giúp anh tìm một y tá đến để chăm sóc cho mẹ anh nhưng bây giờ xem ra, Chung Luyến Lan là một lựa chọn rất tuyệt vời. Là người cẩn thận lại nghiêm túc trong công việc, tính kỉ luật cao, Đỗ Thừa tin rằng Chung Luyến Lan có thể chăm sóc tốt cho mẹ anh. Tuy nhiên còn phải xem Chung Luyến Lan có đồng ý hay không.
“Vâng, bây giờ tôi cũng không làm gì cả” Chung Luyến Lan gật đầu đồng ý, dù mẹ cô vẫn đang chờ cô về nấu cơm ở nhà, nhưng bây giờ vẫn còn chút thời gian, huống hồ Đỗ Thừa đã giúp đỡ cô nhiều như vậy.
“Vậy đi với tôi”.
Đỗ Thừa nói xong, cùng với Chung Luyến Lan vào thang mày, đi lên tầng 16 của bệnh viện.
Khi phòng bệnh mở, lúc này dì Tô Tuệ đã về nhà, trong phòng chỉ có mẹ Đỗ Thừa đang nằm trên giường bệnh thì không có ai cả.
“Đỗ Thừa, đây là…?”
Chung Luyến Lan đi vào phòng bệnh, nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đang nằm yên trên giường thì cũng mơ hồ hiểu được chủ đích của Đỗ Thừa.
“Người này là mẹ tôi, bốn trước đã rơi vào trạng thái sống thực vật”.
Đỗ Thừa đưa mắt nhìn Chung Luyến Lan nói: “Vài ngày nữa tôi sẽ chuyển mẹ tôi ra khỏi viện, cho nên rất cần một y tá chăm sóc cho mẹ tôi, không biết cô có thể giúp tôi được không?”
“Dĩ nhiên là được rồi, chỉ là tôi không có giấy phép hành nghề thôi” Nghe Đỗ Thừa nói vậy, Chung Luyến Lan cảm thấy rất vui nhưng chợt nghĩ đến chuyện đó, giọng lại trùng xuống.
“Chuyện đó không quan trọng, cô chỉ cần cùng với dì Tuệ, chăm sóc cho mẹ tôi là được. lương thì cứ theo mức lương của một y tá như bình thường, cô thấy thế nào?” Đỗ Thừa biết Chung Luyến Lan cảm thấy lo lắng nên liền nhắc đến dì Tuệ để cô cảm thấy yên tâm hơn.
“Vâng, được rồi. Tôi đồng ý”.
Chung Luyến Lan thực sự trong lòng cũng cảm thấy lo lắng. Mặc dù cô rất tin tưởng Đỗ Thừa nhưng không phải là tất cả. Nghe Đỗ Thừa nói là còn có một y tá khác cùng chăm sóc bà, như vậy cô cũng cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Đỗ Thừa thấy Chung Luyến Lan đồng ý, trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Dù sao việc tìm được một y tá tư nhân không phải là chuyện chơi, tìm được người tin tưởng thì mới yên tâm.
Nghĩ ngợi một lát, Đỗ Thừa liền lấy số tiền trong túi mà Chung Luyến Lan vừa trả lại cho cô lúc nãy, đưa lại cho cô rồi nói:
“Số tiền này cô cứ cầm đi, coi như là tiền lương tôi đưa trước cho cô. Cô phải dùng số tiền này chăm sóc cho mình nữa, nếu không thì tôi không biết cô có thể đủ sức khỏe mà đảm nhận việc chăm sóc cho hai người hay không”.
“Cảm ơn anh”.
Chung Luyến Lan nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn phải nhận lại số tiền Đỗ Thừa đưa cho bởi vì cô biết, mẹ cô cũng vừa mới xuất viện, còn phải bồi bổ rất nhiều, hơn nữa sau lần phẫu thuật này, cô cũng không còn nhiều tiền, vừa phải đi làm vừa phải chăm sóc mẹ, hơn nữa cô biết điều Đỗ Thừa lo lắng là đúng, vậy nên cô không thể từ chối được nữa.
Đỗ Thừa thấy Chung Luyến Lan nhận số tiền đó thì cũng cảm thấy rất vui, nói với cô: “Đúng rồi, sáng mai nếu cô không bận gì thì hãy điện cho tôi, tôi muốn cho làm quen với dì Tuệ trước”.
“Vâng, được rồi. Có gì tôi sẽ gọi cho anh”.
Chung Luyến Lan gật đầu đồng ý rồi tạm biệt Đỗ Thừa, xin phép về trước.
Đỗ Thừa còn ở lại phòng bệnh thêm một lúc nữa, xoa bóp cơ thể cho mẹ, rồi nói chuyện với bà một lát sau đó mới về.
Rời khỏi bệnh viện nhưng Đỗ Thừa không đến Hoàng Phổ hội ngay mà còn ghé qua mấy cửa hiệu thuốc Đông y, phân biệt một số loại thuốc Đông y sau đó mới đến Hoàng Phổ hội.
Đến Hoàng Phổ hội, Đỗ Thừa vào luôn phòng làm việc của mình, sau đó lấy ra các loại dược liệu, dựa theo phương thuốc giảm béo mà Hân Nhi đưa ra tiến hành phân phối, hợp thành ba phần thuốc giảm béo. Song Đỗ Thừa không thể cứ thế mà đưa cho Lâm Trung Lăng được, hắn còn phải động tay động chân một ít vào thuốc thì mới có thể giao cho Lâm Trung Lăng được.
Đỗ Thừa gần như có thể khẳng định, Lâm Trung Lăng sau khi nhận được số thuốc Đông y này, nhất định hắn sẽ nghiên cứu rồi lấy công thức thuốc giảm béo này của hắn, nhất định Lâm Trung Lăng sẽ tìm công thức sau đó đem cho Trung Hằng sản xuất. Nếu quả thực như vậy thì Đỗ Thừa lại tặng cho Lâm Trung Lăng một món quà quá béo bở. Tuy nhiên tất cả những điều này Đỗ Thừa đều đã nghĩ đến.
Vậy nên, Đỗ Thừa lấy ra một con dao nhỏ, sau đó bắt đầu “gia công” ba phần thuốc này.
/265
|