Tối Cường Ngôn Linh Sư

Chương 75 - Chương 75

/95


“Ứng Thiên!” Túc Thanh Nguyên nổ đom đóm mắt.

Dù là ai cũng không nghĩ tới, ngay tại lúc mọi người đồng tâm hiệp lực kháng địch, sẽ có một người từ trong đội ngũ phe mình chạy ra đẩy người vào hố!

Mắt Túc Thanh Nguyên thấy Ứng Thiên bị người khổng lồ lửa kia dùng song chưởng ôm lấy, lập tức nâng kiếm chém về phía thiếu nữ dùng lửa.

Bạch Y lại chỉ khẽ liếc Túc Thanh Nguyên một cái, dường như hoàn toàn không để hắn vào trong mắt. Vào lúc một kiếm Túc Thanh Nguyên chém tới hướng cô, sau lưng của cô không biết từ khi nào nhiều thêm một bóng dáng cao to, mang theo cô nhẹ nhàng nhảy một cái lơ lửng giữa không trung, hoàn mỹ tránh được một kiếm này.

Thân thể Túc Thanh Nguyên bị liệt hỏa nung nóng đến mồ hôi đầm đìa, đáy lòng lại từng trận lạnh ngắt. Hắn thả người nhảy một cái, một kiếm chém đứt hai tay hỏa diễm cự nhân.

Sương giá từ chỗ tay cụt của hỏa diễm cự nhân lan tràn ra bên ngoài, đôi tay ôm lấy Ứng Thiên dần dần bị nước đá nóng chảy, hiện ra bóng người bị ôm ở bên trong.

“Ứng Thiên!” Túc Thanh Nguyên một tay xé ra ngoại bào, đắp lên người Ứng Thiên.

Lúc này bầy hồ điệp đã bị mọi người liên hợp dập tắt, lòng bàn tay Quý Trạch nắm chặt, mặt đất chấn động, một bàn tay khổng lồ từ cát đất ngưng tụ thành mở ra năm ngón, mang theo khí thế ngập trời đập tới hướng thiếu nữ tóc trắng kia.

Mi mắt Bạch Y khẽ run, bóng đen theo ở sau lưng lập tức mang cô tránh ra thật xa. Bàn tay lớn kia lại linh hoạt cực kỳ, theo thủ thế Quý Trạch không ngừng biến ảo từ mỗi góc độ bọc đánh, dần dần đem Bạch Y nhốt lại.

Thiếu nữ tóc trắng phơ vẫn như trước mặt không hề cảm xúc, tay chỉ khẽ nhúc nhích, một tầng lửa đỏ dùng cô làm trung tâm lan ra, biến thành một lớp bình phong đem bàn tay khổng lồ kia vững vàng chặn ở bên ngoài. Thừa dịp này yểm trợ, cô lấy ra một cái còi đặt ở trong túi áo, nhẹ nhàng thổi một hơi.

Tiếng còi sắc bén vang lên trong rừng cây, cấp tốc dùng Bạch Y làm trung tâm khuếch tán ra bên ngoài, dần dần vang vọng toàn bộ rừng cây. Cùng lúc đó, trong những nơi kín đáo xung quanh đột nhiên nhảy ra rất nhiều thức tỉnh giả mặc quần áo bó màu đen thống nhất, trong tay bọn họ mang theo một đôi vuốt câu sắc bén, giống như rắn độc vồ tới những thức tỉnh giả tiến vào rừng cây!

Sự yên tĩnh ban đầu trong cánh rừng cây này từ lâu đã không còn tồn tại nữa, hoàn toàn bị ánh lửa chói mắt cùng các loại linh quang và tiếng reo hò khi mọi người tranh đấu tràn ngập.

Quý Trạch không thể không phân tâm đi đối phó những người đột nhiên nhô ra này, trong nháy mắt thời gian như vậy, Bạch Y bị anh vây dưới thổ chưởng lập tức trốn không còn thấy tăm hơi bóng dáng!

Ánh mắt anh quét qua, đưa tay đem người nghi là cấu kết với địch hại Ứng Thiên vồ tới, còn chưa kịp xử trí liền nhìn thấy mười mấy thức tỉnh giả cùng nhào tới, muốn từ dưới tay anh đem người cứu đi, châm chọc là, những người này đều là anh mang vào.

Ánh mắt Quý Trạch lóe lên một tia lệ mang, đánh ra một chiêu, sinh ra mấy cái khóa bằng linh lực đem mười mấy người này cùng nhau bó làm một đoàn ném qua một bên, lệnh Tả Tư Phục để nhân viên không chiến đấu trông coi, anh quay người đầu nhập vào chiến cuộc.

Người thả ra dây xích kéo Ứng Thiên gọi là Lưu Bình, y vốn không có tư cách tiến hành nhiệm vụ lần này, thế nhưng khi tàu hỏa nổ, có hai mươi mấy thức tỉnh giả trọng thương được đưa về, lâm thời liền tìm một nhóm người xếp đầu đến, Lưu Bình cùng mười mấy người cùng quấn lấy y chính là nhóm lâm thời đưa đến.

Mắt thấy Triệu Thành An cùng Tả Tư Phục đều dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn chằm chằm bọn họ, Lưu Bình vặn vẹo nở nụ cười, oán hận nói: “Các ngươi đây là ý gì? Ta giết là một cái yêu ma, lẽ nào có chỗ nào không đúng sao?”

“Ứng Thiên không phải yêu ma!” Túc Thanh Nguyên tiến lên phía trước nói, khuôn mặt tuấn mỹ ôn hòa giờ khắc này tràn đầy phẫn nộ, “Các ngươi muốn giải quyết ân oán cá nhân có thể chờ trở về rồi hãy nói, hà tất ở vào thời điểm này sốt ruột?”

Ân oán cá nhân sao? Triệu Thành An liếc mắt nhìn Ứng Thiên đứng ở sau lưng Túc Thanh Nguyên, từ đầu đến chân đều quấn ngoại bào của Túc Thanh Nguyên, không tỏ rõ ý kiến.

Đám người đi cùng Lưu Bình kia vừa nghe Túc Thanh Nguyên nói, trên mặt liền lộ ra vẻ cừu hận, trong đó có một người ha ha cười nói: “Sắc mặt của đám người như các ngươi ta nhìn đã quá nhiều, thật đợi đến trở lại, chỉ sợ chúng ta vẫn chưa có động thủ đã bị các ngươi làm thịt rồi!”

Lưu Bình lớn tiếng nói: “Ca ca ta làm chó săn cho những đại gia tộc các người bao nhiêu năm? Chuyện gì cũng làm rồi! Kết quả vì một lợi ích tí tẹo như thế, các người cũng không thèm quan tâm mạng người, ngược lại bao che tên yêu ma Ứng Thiên kia! Quái vật! Mệnh anh ta chỉ như vậy? Mệnh của nhiều huynh đệ chúng ta cũng không phải mệnh?”

Lại có một người nói: “Còn có đệ đệ ta, nó chết không hề minh bạch! Cả thi thể cũng không thấy!”

“Ba ba ta cũng là bị tên yêu ma Ứng Thiên kia hại chết!”

Mười mấy người kia chân tay bị trói chặt, lại không hề có vẻ sợ hãi, trên mặt mỗi người đều lộ ra cừu hận cùng không cam lòng!

Ánh mắt bọn họ nhìn chằm chằm Ứng Thiên, trong lòng mỗi người đều hận không thể đem y chém thành muôn mảnh!

Túc Thanh Nguyên nhìn những người trước mặt này tuổi tác bình quân không tới hai mươi lăm, nhất thời càng nói không ra lời phản bác. Hắn có thể bởi vì tư tâm không truy cứu, lại không thể bởi vì tư tâm cướp đoạt quyền lợi trả thù Ứng Thiên của những người này. Dù sao, vô luận có nỗi khổ tâm gì không thể nói ra miệng, Ứng Thiên sai khiến yêu ma giết người, chính là sự thực. Hắn có thể bảo vệ Ứng Thiên, có thể ngăn cản bọn họ thương tổn Ứng Thiên, lại không thể làm bộ như không có chuyện gì xảy ra mà nói ra câu “Ứng Thiên không có hại người”.

Thấy Túc Thanh Nguyên trầm mặc, đám người Lưu Bình càng thêm lớn tiếng, mỗi người căm phẫn sục sôi, ngôn từ kịch liệt, nói thẳng đến Ứng Thiên không bằng heo chó, người người phải trừ diệt!

Dưới ánh trăng sáng mờ, mỗi người bọn họ đều mang khuôn mặt dữ tợn, ánh mắt nhìn chằm chằm Ứng Thiên như đang nhìn sài lang hổ báo.

“Loại yêu ma khoác da người gieo vạ như Ứng Thiên, nên…”

“Nói đủ chưa?” Sâu trong rừng cây quanh quẩn sương mù, bỗng nhiên vang lên một âm thanh trầm thấp lạnh như băng.

Đám người Lưu Bình cả người phát lạnh, chỉ cảm thấy yết hầu như bị thứ gì chặn lại, khó chịu đến cực điểm, càng nói không ra lời.

Mục Trường Sinh vừa bước một bước từ trong linh vực ra, liền nhìn thấy những người này nước miếng văng tung tóe với Ứng Thiên, một bộ hận không thể lập tức đem Ứng Thiên giải quyết tại chỗ.

Hắn cau mày, thầm nghĩ cho dù Ứng Thiên sai, có thể xử trí y cũng chỉ có Mục Trường Sinh hắn đây, còn chưa tới phiên những người này.

“Ứng Thiên, cậu nói nguyên nhân với bọn người này đi.” Mục Trường Sinh nhìn về phía Ứng Thiên, lại phát hiện cái người mới vừa đứng ở sau lưng Túc Thanh Nguyên không thấy!

Mục Trường Sinh nhíu mày đến càng sâu, xoay người lại nói với đám người Túc Thanh Nguyên: “Tôi đi tìm cậu ấy.”

Túc Thanh Nguyên nghe vậy khựng lại, Mục Trường Sinh không biết Ứng Thiên tại sao tránh né, nhưng hắn biết đến. Nghĩ tới đây lời hắn muốn khuyên can liền nuốt trở vào, cũng tốt, Mục Trường Sinh sớm muộn gì cũng phải biết. Đến khi đó nếu hắn dám ngại Ứng Thiên xấu, kiểu gì mình cũng phải đánh Mục Trường Sinh một trận xả giận vì con trai!

Mục Trường Sinh đi ra khỏi linh vực, tự nhiên cũng đem chủ nhân linh vực bắt được, hắn lưu lại Lạc Âm đã bị hắn phong ấn linh lực, quay người rời đi.

Mắt thấy Mục Trường Sinh rời đi, Túc Thanh Nguyên nhân tiện nói: “Bần đạo đi thăm dò xem thứ gì hạn chế mọi người phát huy thực lực, cáo từ.” Hắn chắp chắp tay với đám người Triệu Thành An, cũng ly khai.

Mãi đến tận khi thân ảnh Mục Trường Sinh biến mất, đám người Lưu Bình mới phát giác được nỗi sợ hãi ở trong lòng dần tiêu tan.

Rốt cục có thể nói chuyện, Lưu Bình cười lạnh nói: “Da người khoác lên bị thiêu không còn, còn không phải phải lén lén lút lút trốn đi?”

Một người khác nói: “Chờ khi tên Ngôn linh sư kia thấy bộ mặt thật của Ứng Thiên, còn có thể cùng y được không ha ha ha!”

“Câm miệng đi!” Triệu Thành An không kiên nhẫn cau mày quát lớn.

Lưu Bình nói: “Làm sao? Gia tộc của các ngươi có thể công nhiên bao che Ứng Thiên, chúng ta là gia thuộc những người bị hại lại ngay cả quyền lợi lên án cũng không có?”

Triệu Thành An quanh năm dùng các loại thân phận hành tẩu trên toàn quốc, hạng người gì chưa từng thấy? Đương nhiên sẽ không đem lời mười mấy người này để trong lòng.

Anh nhìn chằm chằm người trước mặt nói: “Chúng ta tại sao đem chuyện này nhẹ nhàng thả xuống, các ngươi lẽ nào không tỉ mỉ nghĩ tới?”

Không chờ những người này phản ứng lại, anh bắt đầu từng cái từng cái điểm danh, “Vương Xuân Sinh, đệ đệ ngươi nổi danh là tên công tử bột du thủ du thực, trước khi thức tỉnh hắn buôn ma túy, sau khi thức tỉnh hắn cũng không còn chơi ma túy, lại dựa vào năng lực thức tỉnh giả ức hiếp người bình thường chung quanh, số người trực tiếp gián tiếp hại chết dùng mười đầu ngón tay đều đếm không hết.”

“Chu Sách Sinh, phụ thân ngươi lợi dụng chức vụ xâm chiếm tài nguyên tu luyện của thức tỉnh giả khác, còn thu hối lộ đồng thời buôn lậu đồ cổ Hoa quốc ra nước ngoài, đừng nói với ta những chuyện này ngươi không có chút nào biết.”

“Trịnh Sĩ Lương…”

“Còn có Lưu Bình.” Cuối cùng, ánh mắt Triệu Thành An dừng lại ở trên người Lưu Bình là kẻ đầu tiên khuấy lên mọi chuyện, “Ca ca Lưu Mang của người thật đúng là lưu mang, hắn làm cái gì không cần ta nói đi?” Ánh mắt vô cùng có lực áp bách đảo qua từng khuôn mặt đám thanh niên này, sắc mặt Triệu Thành An âm trầm nói: “Chớ cùng ta nói cái gì có bao nhiêu người là tội không đáng chết, chính bởi vì như vậy cho nên tổ chức mới đem cơ hội thức tỉnh cho các ngươi, phải biết trong các ngươi không ít người vốn là căn bản không có cơ hội thức tỉnh. Không nghĩ tới các ngươi không chỉ không chút nào quý trọng, trái lại trong nhiệm vụ trọng yếu như thế này gây cản trở!”

Lời này nói ra không ít người sắc mặt đỏ lên, mà có mấy người vẫn cứ phản đối, tỷ như Lưu Bình, ánh mắt hắn lấp loé, trong lòng nghĩ, huynh đệ mình mới quan trọng, người thân của người khác cũng không phải của hắn, chết nhiều ít cũng không sánh nổi một mạng của huynh đệ hắn!

Bên kia, Quý Trạch đã dẫn theo thủ hạ đem đám hắc y nhân đột nhiên xuất hiện kia tiêu diệt. Đang muốn dẫn người tiếp tục tiến lên, thiếu nữ tóc trắng lúc trước chạy thoát lại một lần nữa xuất hiện, bóng đen theo ở sau lưng cô dần dần rõ ràng, lại là một nam nhân trung niên thân hình cao to.

Nam nhân kia trưng ra khuôn mặt chữ điền thoạt nhìn vô cùng cứng nhắc quay mắt về phía bọn họ, há mồm phun ra một câu nói, ” Rốt cuộc Ngôn linh sư cùng tên khủng long hình người kia đã đi, tiếp theo, có thể đối phó các ngươi.”

===

Ứng Thiên chạy trốn, khoác theo ngoại bào Túc Thanh Nguyên chạy trốn. Bởi vì y thực sự không dám tưởng tượng trên khuôn mặt Mục Trường Sinh khi nhìn thấy y, sẽ là biểu tình gì.

Mục Trường Sinh sẽ không ghét bỏ y, hắn biết thế. Thế nhưng ai sẽ nguyện ý thân cận với một đối tượng không phải là mỹ nhân mà là một quái vật?

Ngày hôm qua mảnh rừng này có lẽ từng có mưa, đi vài bước có thể nhìn thấy một vũng nước nhỏ.

Dựa vào ánh trăng không sáng lắm, Ứng Thiên cúi đầu xuống, thấy khuôn mặt mình lúc này, y nhìn chằm chằm hình chiếu từ vũng nước cả một phút, bỗng nhiên thần sắc thôi bạo tàn ác mà phất tay đánh tan.

Nước bùn tung toé, có văng đến trên người y, Ứng Thiên nhìn chằm chằm rơi xuống trên cánh tay kia một điểm cảm giác mát mẻ, đột nhiên cảm giác thấy coi như là nước bùn cũng so với trên người mình hảo nhìn.

Ngay lúc này, phía sau truyền đến một trận tiếng bước chân rất nhỏ, cả người Ứng Thiên cứng đờ, giấu thân thể cẩn thận phía sau cây rồi nhìn lại.

“Làm sao? Phát hiện người tới là tôi, rất thất vọng đúng không?” Thiếu niên áo đen quần trắng, tướng mạo thanh tú mỉm cười nhìn Ứng Thiên, trong tay cậu nắm một sợi tóc của Mục Trường Sinh, thoải mái tựa như bắt chước khí tức Mục Trường Sinh. “Ngươi thực sự là một yêu thú hết sức ưu tú, nếu là lúc trước ngươi nguyện ý ký khế ước cùng ta, thì hiện tại căn bản sẽ không gặp nhiều chuyện như vậy, nhưng là ngươi tại sao muốn chọn Mục Trường Sinh nha?”

Đáy mắt Ứng Thiên chợt lóe một tia ám quang, “Hóa ra thật là ngươi!”

Nhậm Thiên Lý hơi câu lên khóe môi, nụ cười không còn ngây ngô ngại ngùng như trước, trái lại mang theo khí tức âm u tà mị, cùng bộ dáng trong quá khứ ở trước mặt mọi người hoàn toàn khác nhau. “Là ta. Không thể khiến ngươi nhận ra đầu tiên, cũng thật là xin lỗi.”

Ứng Thiên cắn răng, “Là ngươi thiết kế, để ta lộ ra?”

Nhậm Thiên Lý nói: “Không, ta hoàn toàn là một mảnh lòng tốt, bởi vì ta thật sự là không đành lòng nhìn thấy Mục Trường Sinh vẫn luôn bị ngươi lừa dối. Nếu là hắn biết người yêu mình thật ra là quái vật khoác da người, vậy thật buồn nôn lắm a!”

Hai mắt Ứng Thiên đã mơ hồ hiện ra màu vàng, vảy trên trán y lan ra, một cái sừng đen tuyền từ giữa trán chui ra. Hai tay của y vặn vẹo biến hình, đã hoàn toàn biến thành móng vuốt…

===

Ứng Thiên không sử dụng linh lực, tốc độ cùng sức mạnh của y ở trong mảnh rừng này hoàn toàn không bị ảnh hưởng, đồng thời y dọc theo đường đi tận lực quét sạch vết tích, bất luận người nào muốn tìm đến y chỉ sợ đều phải phí một phen công phu rất lớn.

Nhưng mà Mục Trường Sinh có năng lực thiên phú đặc thù, quyết định hắn muốn tìm bất luận người nào đều dễ như ăn cháo, trừ phi, đối phương có cùng tính huống như Trường Phong, không ở cùng một thế giới với hắn.

Nhưng mà Mục Trường Sinh một đường đi tới, không phát hiện Ứng Thiên, trái lại gặp được một cự xà màu đen cùng một yêu thú khác triền đấu.

Yêu thú khổng lồ kia có hình thể như xà, thon dài dẻo dai, cả người đen kịt, tứ chi tráng kiện mạnh mẽ, mỗi một bước đều khiến mặt đất một trận rung động. Nhưng mà trên thân thể của y lại che kín các loại vết bỏng, vảy tuy rằng cứng rắn sắc bén, lại như bị nhiệt độ cực cao của hỏa diễm đốt cháy, chỉ còn dư lại vài miếng bao trùm trên thân thể, đặc biệt là khuôn mặt y, không giống thú loại tầm thường, trái lại loang loang lổ lổ lồi lõm. Sống mũi càng giống như là bị thứ gì lột một mảnh, cự thú đen tuyền kia bởi vậy nhìn qua cực kỳ vặn vẹo khủng bố.

Mục Trường Sinh liếc mắt nhìn qua, thị giác liền gặp xung kích cực độ, đáy mắt theo bản năng mà lộ ra vẻ kinh dị.

/95

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status