Tôi Đã Chờ Em Rất Lâu

Chương 22 - Gió xuân phảng phất đâu đây (2)

/67


Đường Kỳ Sâm có vẻ không được ổn. Tay trái ôm bụng, tay phải quăng hộp thuốc ra, sau khi nói xong bèn gục xuống tay lái không động đậy thêm nữa. Ôn Dĩ Ninh cầm thuốc, lấy đúng liều lượng theo lời anh rồi đưa qua,"Giờ khó tìm được nước nóng lắm, anh uống tạm nước lạnh đi vậy"

Đường Kỳ Sâm nuốt chửng thuốc rồi uống hai ngụm nước, tựa đầu ra sau nhắm mắt lại. Nhiệt độ trong xe đột ngột tăng, tiết trời đã vào cuối đông, không còn có mưa gió vào đêm, hơi ấm của mùa xuân đã phảng phất đâu đây. Đường Kỳ Sâm mở mắt, đẩy cửa xuống xe nói," Em lái"

Hai người đổi chỗ, Ôn Dĩ Ninh chuyển sang ghế lái. Đường Kỳ Sâm bật thẳng định vị vì không muốn phải nói nhiều, cơ thể anh dựa sát vào cửa xe, bên hông tạo thành một đường vòng cung nhỏ, chỉ chừa lại mỗi bóng lưng

Dọc đường hai người đều im lặng, chỉ có âm thanh định vị báo cáo tuyến đường cần đi, rẽ trái, rẽ phải, dừng xe, khởi động xe, nhanh chậm, ánh đèn neon lùi dần về phía sau khuất hẳn khỏi tầm mắt. Lúc Ôn Dĩ Ninh lái xe, thỉnh thoảng cô lại nghe thấy tiếng ho khan của Đường Kỳ Sâm, dù anh đã cố nhưng không kìm nén nổi, nơi chân mày anh cau chặt, mặt nhăn nhó. Nghe thấy động tĩnh ấy, trong lòng cô chợt cảm thấy bồi hồi

Đã vài năm rồi mà bệnh cũ của anh không tốt hơn tí nào

Nghe Kha Lễ nói, trước đây Đường Kỳ Sâm rất siêng tập thể dục. Các chức năng của cơ thể vẫn tốt, chỉ tiêu khám sức khỏe hàng năm cũng ổn, ngoại trừ bệnh dạ dày

Bệnh đau dạ dày phải duy trì theo chế độ, cần phải kết hợp chế độ ăn uống cùng với giờ giấc nghỉ ngơi thư giãn. Nhưng đối với Đường Kỳ Sâm, chuyện này quá khó. Ngày nghỉ cả năm của anh còn chưa được tới một tháng, lúc nào anh cũng quay như chong chóng. Cộng thêm chuyện hội đồng quản trị hỗn loạn ba năm trước, mấy vị lãnh đạo kỳ cựu cùng thời với ông cụ Đường rất tự cao, họ không thích thủ đoạn đổi mới của người trẻ tuổi, nhiều lần ngáng đường anh, hoặc công khai hoặc ngấm ngầm. Thời điểm ấy, muốn cải cách thật sự rất khó khăn, Đường Kỳ Sâm lúc nào cũng trong tình trạng phải di chuyển khắp nơi, từ trong nước tới nước ngoài, lịch trình dày đặc, bệnh dạ dày cũng phải xếp sau.

Công bằng mà nói, Ôn Dĩ Ninh hiểu được cảm giác của anh. Mẹ cô bị sỏi thận, lúc phát bệnh có thể đau tới gục xuống đất không đứng dậy nổi, dù bà là một người miệng lưỡi sắc bén, quật cường đi chăng nữa thì lúc ấy biến thành cây bông mềm yếu. Tuy cuộc đời mỗi người không giống nhau, nhưng đôi lúc sẽ tìm thấy được sự đồng cảm.

Nghĩ vậy, Ôn Dĩ Ninh hỏi,"Anh từng đi điều trị chưa?"

Đường Kỳ Sâm vẫn nhắm mắt trả lời,"Tôi không có thời gian đi điều trị"

Cuộc sống mà, ai cũng muốn được khỏe mạnh, người nghèo thì phải mưu sinh vất vả lo miếng cơm manh áo, còn ở vị trí của Đường Kỳ Sâm, anh cũng có những chuyện lực bất tòng tâm. Ôn Dĩ Ninh giảm tốc độ xe lại,"Kiếm tiền bạt mạng vậy ư?"

Đường Kỳ Sâm mở mắt, nơi chân mày thoáng hiện lên nét giận dữ,"Em nói chuyện cứ phải châm chọc thế à?"

Ôn Dĩ Ninh cười lạnh lùng,"Thế này mà đã gọi là châm chọc?"

Đôi mắt Đường Kỳ Sâm tối sầm, anh cố kìm nén lại,"Trần Táp không cho phép em tới bữa tiệc đó, tại sao em phải tới?"

Ôn Dĩ Ninh không lên tiếng

Đường Kỳ Sâm không muốn nói nhiều, anh ngồi thẳng người, đã bình tĩnh quay lại trạng thái lạnh nhạt như thường. Anh nói,"Tần Quân có quan hệ tốt với lãnh đạo cũ của em. Thủ đoạn của hắn em còn chưa thấy được hết đâu, lần đầu hắn còn chưa ra tay, nhưng tới lần thứ ba thứ tư thì sao, em chạy thoát nổi không"

Đường Kỳ Sâm nhận xét một cách vô cùng lý trí, anh mang lại cho người ta cảm giác ưu việt vượt trội. Ôn Dĩ Ninh lạnh lùng đáp,"Anh yên tâm, tôi từng sai một lần, chắc chắn không sai thêm lần nữa đâu"

Ôn Dĩ Ninh cứ mải băn khoăn về những cảm xúc bối rối và khó chịu từ quá khứ, về lần đầu tiên rung động nhưng kết thúc bằng sự thật tàn nhẫn. Khi cô mới được nếm thử dư vị của tình yêu thì Đường Kỳ Sâm lại làm cô tổn thương, những năm sau này, tuy cô cũng từng yêu thêm, từng có một cuộc sống mới, nhưng vết thương ấy dường như chưa thể lành lại.

Cô đặt anh và mình ở phía đối lập, dù chỉ là một cuộc trò chuyện đơn giản cũng muốn dùng lời lẽ làm vũ khí tổn phương đối phương

Đường Kỳ Sâm im lặng rất lâu

Đường Kỳ Sâm chậm rãi quay đầu, giọng nói tỉnh táo tới tàn nhẫn,"Nếu em đã không buông xuống được, vậy từ đầu vốn không nên đến Á Hối"

Đèn đỏ, xe chậm rãi dừng lại. Ôn Dĩ Ninh bình tĩnh hỏi,"Nếu anh đã bằng lòng cho tôi một cơ hôi tới Á Hối, tại sao vẫn không thể buông xuống?"

Nói xong, cô nghiêng mặt, ánh mắt trong veo nhìn thẳng về phía Đường Kỳ Sâm. Đường Kỳ Sâm bỗng nhiên mất kiên nhẫn, anh không định nói tới chuyện này. Duyên phận là thứ hợp rồi tan, dù ban đầu có tiếc nuối, có sai lầm, có ý kiến, nhưng tan chính là kết thúc. Một người chưa đủ dứt khoát, một người thiếu lý trí, lỗi lầm thuộc về cả hai bên, ai cũng sai, ai cũng không đúng, liệu có ai chưa từng nói dối trong tình yêu .

Có vô số người từng đi ngang qua cuộc đời nhau nhưng hỏi có mấy người có thể gặp lại. Đường Kỳ Sâm muốn bỏ qua quá khứ, không nói tới tình riêng chỉ tập trung vào công việc. Nhưng chỉ khi tự mình trải nghiệm thì anh mới hiểu, từng chi tiết nhỏ, từng hồi ức xưa cũ ấy, mẹ kiếp, anh không thể quên được!

Đường Kỳ Sâm cố gắng chịu đựng cảm giác hỗn loạn trong lòng,"Có phải em muốn tôi tức chết mới cam tâm phải không? Tôi nói gì cũng không lọt tai phải không? Dù là trước đây hay hiện tại, em vẫn cố chấp, vẫn không chịu nghe giải thích, hay tuyệt chiêu của em chỉ cho mỗi mình tôi?"

Câu nói này tựa như một giọt nước tràn ly, xé toạc lớp mặt nạ giữa hai người. Đường Kỳ Sâm hỏi,"Em thà đứng ngoài cửa tin vài câu nói đùa còn hơn nghe tôi giải thích. Ngày ấy tôi chưa đủ tốt với em à? Hay tôi lừa em lên giường? Em tin một câu nói chứ không tin tôi. Vậy còn em thì sao? Em cho rằng tôi là người có tiền thì nhất định sẽ thiếu nghiêm túc trong tình cảm? Em cho rằng tôi đối xử tốt với em chỉ là diễn trò? Em cho rằng tôi vô công rồi nghề cả ngày đưa đón em, dỗ dành em là giả dối? Em nói đi là đi, một lời chào cũng không để lại, ngay cả cơ hội giải thích cũng cướp mất, thẳng thừng phán án tử hình cho tôi? À, chẳng lẽ cứ tùy hứng như em mới là đúng? Phải không?"

Giọng nói của Đường Kỳ Sâm chẳng khác nào tiếng chuông, từng tiếng rõ ràng, để lại đư âm, đánh thẳng vào màng nhĩ, vào ngực thậm chí lan tỏa cả cơ thể Ôn Dĩ Ninh. Anh phẫn nộ, hoang mang, không muốn và cũng không cam tâm. Cố một số việc chính là như vậy, ở thời điểm đó dù có hàng nghìn nút thắt, nhưng vận đổi sao rời, con người ta cũng phải bước tiếp. Anh tưởng rằng tất cả đã là quá khứ, nhưng không, những ký ức đó vẫn ở đây, nguyên vẹn.

Im lặng một hồi, đèn giao thông đã chuyển xanh. Ôn Dĩ Ninh chậm chạp không đi tiếp, tiếng còi phía sau không ngừng réo rắt. Đường Kỳ Sâm liếc cô,"Em không muốn lái thì để tôi"

Ôn Dĩ Ninh không nói không rằng, tháo dây an toàn rồi đẩy cửa bước xuống xe

Tiếng còi càng gay gắt, Đường Kỳ Sâm không vui, bước xuống vòng qua ngồi vào ghế lái, anh đánh vô lăng rẽ phải, cướp làn rồi phi thẳng sang bên kia. Tốc độ quá nhanh khiến lốp xe ma sát với lòng đường tạo thành âm sắc chói tai. Đường Kỳ Sâm thắng gấp, đầu chiếc xe Land Rover hơn ba trăm vạn suýt nữa thì đâm vào lan can bảo vệ. Sau khi dừng lại, anh bước xuống xe quên cả đóng cửa, cứ thế đuổi theo Ôn Dĩ Ninh.

Đường Kỳ Sâm kéo lây tay cô, Ôn Dĩ Ninh vẫn quay mặt về phía trước, quật cường không chịu ngoảnh lại

Anh như một bức tường thành bằng đồng, cổ tay dùng sức, nào giống người bị đau dạ dày,"Quay lại xe" Giọng anh cương quyết

Bị anh lôi kéo, Ôn Dĩ Ninh không chống lại được, lúc này mới ngoảnh đầu, cô nhìn anh, khóe mắt ướt át rõ ràng vừa khóc.

Nhìn vào đôi mắt ấy, anh bình tĩnh trở lại song vẫn không hề buông tay mà cứ thế kéo cô về xe. Khung xương của cô khá nhỏ nhắn, nắm bàn tay cô chỉ cảm thấy sự mềm mại, nhưng lúc này Đường Kỳ Sâm không hề cảm nhận được bất kỳ hơi ấm từ nó

Anh mở cửa xe, đẩy cô ngồi vào ghế lái sau đó khom lưng vươn nửa người vào trong, thắt dây an toàn trói chặt cô.

"Em lái xe về, mai đi làm thì mang tới công ty luôn, chìa khóa em cứ đưa Kha Lễ" Giọng nói Đường Kỳ Sâm trầm thấp, đầy mệt mỏi. Nói xong, anh lùi ra ngoài và đóng cửa lại

Cơ thể lạnh lẽo của Ôn Dĩ Ninh ấm áp trở lại, đột nhiên cô mở miệng, đem hết tất cả những mảnh vỡ được chôn giấu tận đáy lòng bấy lâu nay hỏi thẳng anh,"Đường Kỳ Sâm, năm ấy anh đối xử tốt với tôi như thế có phải vì tôi trông giống người phụ nữ anh thích hay không?"

Đững giữa phố xá náo nhiệt nhưng dường như Đường Kỳ Sâm lại nghe thấy có tiếng gió từ nơi hoang vu truyền tới, đường núi quanh co như ngập tràn thê lương. Đường Kỳ Sâm im lặng tới đáng sợ, bàn tay anh đặt lên cửa kính xe, lúc siết chặt lúc thả lỏng, cuối cùng anh buông xuống, khom người thờ ơ hỏi ngược lại,"Còn quan trọng không?"

Ôn Dĩ Ninh không hé nửa lời



"Tôi nói không phải, em tin không?"

Vẫn cứ im lặng

Khóe miệng Đường Kỳ Sâm nhếch lên thản nhiên cười, khóe mắt cong cong, anh nói,"Niệm Niệm, tôi đã từng muốn có một khởi tốt đẹp với em, năm ấy thông tin vé tàu em đưa cho Kha Lễ là giả, thật ra tôi đã từng tới ga tàu cao tốc. Nếu em ngoảnh đầu nhìn lại, thì em sẽ thấy được câu trả lời"

Đường Kỳ Sâm trở tay đóng cửa xe lại, rồi xoay người hòa vào dòng người trong bóng đêm, không hề quay đầu lại

__

Chủ nhật, Đường Kỳ Sâm quay về Fangdian ăn cơm

Hai hôm trước, Cảnh An Dương đã gọi điện luôn miệng nhắc anh hôm nay phải về nhà. Bà không nói thì Đường Kỳ Sâm vẫn nhớ hôm nay là sinh nhật mẹ. Cảnh An Dương không phải người gốc Thượng Hải, quê bà ở Nam Kinh. Ông ngoại của Đường Kỳ Sâm thời trẻ phục vụ trong quân ngũ, giờ ông đã về hưu nhưng ba người con trai vẫn còn đang giữ chức vị chính trị quan trọng, chỉ đợi hoàn thiện lý lịch là tiền đồ sau này sẽ vô cùng rộng mở. Cảnh An Dương là con gái út trong nhà, cuộc sống khá thuận buồm xuôi gió, không kinh doanh cũng chẳng tham chính, sau khi lấy ba Đường Kỳ Sâm, ngoài lo liệu việc nhà, tính cả ngấm ngầm cả công khai thì không ít lần bà ra tay giúp đỡ cho anh

Khi Đường Kỳ Sâm về tới nhà, An Lam đang ngồi trên sofa cười nói cùng Cảnh An Dương. Thấy con trai về, Cảnh An Dương vui mừng vỗ tay An Lam,"An An đúng là có lòng, lịch trình kín thế mà còn tới mừng sinh nhật với mẹ"

An Lam cất tiếng gọi,"Anh Kỳ Sâm" Sau đó cười,"Không sao đâu dì, chỗ con quay phim gần Thượng Hải lắm. Con đã xin đạo diễn Trần nghỉ hai tiếng, vẫn theo kịp tiến độ bộ phim"

Đường Kỳ Sâm tháo găng tay, vắt lên tay vịn sofa, rồi đặt hộp quà lên bàn,"Chúc mừng sinh nhật mẹ"

Sinh nhật của Cảnh An Dương không bao giờ tổ chức lớn vì bà không thích lắm người nhiều miệng, chỉ vui vẻ cùng nhau ăn một bữa cơm gia đình là được. An Lam và Đường Kỳ Sâm ngồi cạnh nhau, nhưng người lên tiếng chủ yếu là An Lam và Cảnh An Dương. Sau khi ăn xong, Cảnh An Dương để hai người ngồi riêng một lát, còn mình thì đi vào bếp làm món tráng miệng.

Đường Kỳ Sâm nhìn chằm chằm vào bể cá sinh thái của ba, thỉnh thoảng lại ném vài viên thức ăn vào trong đó. Vài con có đuôi nhiều màu sắc kéo dài như dải ruy băng, có một con hớn hớn hở hở tên là "Bất hủ kim thân" được ba anh cưng nhất.

An Lam bước tới, nhéo chút đồ ăn cho cá vứt xuống,"Anh vẫn còn giận chuyện lần trước?"

Đường Kỳ Sâm đáp,"Không phải"

An Lam nhìn anh,"Rõ ràng anh không vui mà"

"Làm gì có" Đường Kỳ Sâm đặt hộp thức ăn cho cá lên bàn, ngón tay chà xát vào nhau phủi vụn còn sót xuống, sau đó quay người đi về phía sofa,"Gần đây quay phim thuận lợi không?"

"Vẫn vậy" An Lam cũng ngồi xuống,"Dẫn dắt thêm hai người mới đi quay phim, phim cổ trang, nhưng mà hóa trang phiền phức quá"

Đường Kỳ Sâm ừ một tiếng, không nói thêm gì nữa

An Lam mím môi, tươi cười nói,"Cuối tuần anh rảnh không?"

"Để làm gì?"

"Cuối tuần sau bộ phim của em kết thúc rồi. Chúng ta đi Thụy Sỹ trượt tuyết nhé" An Lam vẫn nhìn anh đầy mong đợi

Đường Kỳ Sâm suy nghĩ rồi đáp,"Em diễn cho tốt đi, cuối tuần anh không đi được"

Sắc mặt An Lam vô cùng thất vọng,"Anh đúng là nhàm chán"

"Còn vài dự án cần đưa lên hội đồng quản trị, anh bận" Đường Kỳ Sâm nói tiếp,"Nếu em muốn có người đi cùng thì tìm Phó Tây Bình"

An Lam mất hứng,"Thôi để sau vậy. Lần trước sinh nhật em anh cũng về sớm, làm gì mà bận rộn tới vậy"

Đường Kỳ Sâm cười,"Anh đi thì em không tổ chức nữa chắc? Đúng là trẻ con"

An Lam lầm bầm,"Năm tới không cho phép anh về trước nữa"

Đường Kỳ Sâm cúi đầu, nét mặt điềm đạm nhưng không hề lên tiếng trả lời. Khi một sự vật sự việc chưa chắc chắn thì anh sẽ không dễ dàng hứa hẹn. An Lam biết chừng mực, không nói chủ đề này nữa."Đúng rồi, lần trước phát ngôn là cấp dưới của Trần Táp hả?"

Đường Kỳ Sâm nhướng mắt,"Có chuyện gì à?"

"Không, em hỏi thăm thôi" Hôm nay An Lam mặc một chiếc váy rất tinh tế, trang điểm nhẹ nhàng đầy khí chất, đúng kiểu các bậc phụ huynh thích, cô nhíu

mày không nhịn được mà thăm dò,"Cô ta họ Ôn phải không, họ đặc biệt nhỉ. Phụ trách nghiệp vụ gì thế?" Đường Kỳ Sâm đáp,"Học nghiệp vụ từ Trần Táp"

An Lam hất cằm,"Lợi hại đấy, cô ta còn bảo không biết em"

Trong buổi họp báo, có một phóng viên đã hỏi về mối quan hệ giữa Đường Kỳ Sâm và An Lam, cố gắng cạy tin tức từ miệng Ôn Dĩ Ninh, hỏi bóng hỏi gió để bóc được một cái tin bát quái. Nhưng Ôn Dĩ Ninh rất thẳng thắn trẳ lời rằng mình không xem phim, cũng không biết An ảnh hậu là ai, khiến cho cả hội trường phải phì cười

Nghe ngữ điệu của An Lam thì có vẻ không hài lòng cho lắm

Đường Kỳ Sâm nhìn An Lam hai giây, chân trái vắt lên đùi phải, tựa người vào lưng ghế, khóe mắt hiện lên ý cười, nơi chân mày có chút ý tứ của một công tử phong lưu. Anh nói,"Người không xem phim nhiều lắm nên không biết em là chuyện quá bình thường, thế mà em cũng phải so đo à?"

An Lam không vui,"ANh còn nói đỡ cô ta"

Đường Kỳ Sâm không muốn kéo dài chủ đề này, nơi chân mày anh toát lên sự thản nhiên, anh cứ như vậy nhìn An Lam. An Lam quay mặt qua chỗ khác. Bầu không khí trầm hẳn xuống

Cảnh An Dương bước từ bếp ra, nhiệt tình bắt chuyện, "An An, nào qua nếm thử đồ dì làm, mẻ tổ yến này ngon lắm, con cũng nên bồi bổ thêm đi"

An Lam đứng lên,"Cảm ơn dì, dì với anh Kỳ Sâm ăn đi, con phải về quay phim rồi"

Ngữ điệu và biểu cảm khiến người ta phải thương xót, An Lam xách túi rời đi. Cảnh An Dương ra tiễn cô, lúc quay lại, bà có vẻ không vui hỏi Đường Kỳ Sâm,"Vậy mà con không đưa con bé về"



Đường Kỳ Sâm cau mày,"Mẹ"

"Mẹ biết con không muốn bị chụp ảnh" Cảnh An Dương tức giận ngồi xuống sofa, "Mẹ thì thấy rất bình thường, chụp thì cứ chụp, mình thừa nhận là được"

Đường Kỳ Sâm đứng lên, vắt áo lên cánh tay, bộ dạng như muốn rời đi. Cảnh An Dương không giữ được và cũng không dám nói nhiều, bà cực kỳ phiền muộn. Nhớ lại chuyện ông cụ Đường xem bát tự, cụ nói tam hợp của Đường Kỳ Sâm là sửu tý hợi hợp lại tạo thành thủy cuộc ở phía bắc, vừa khéo kết hợp với sự thuần khiết, thì vận mệnh và tài khí mới đạt tới đỉnh cao. Duy chỉ có điều, người sinh vào năm quý hợi chuyện tình cảm thường không suôn sẻ và thuận lợi.

Cảnh An Dương chỉ biết thở dài vì đau lòng, con trai bà đã hơn ba mươi rồi mà vẫn lẻ bóng.

___

Những ngày sau tết trôi qua nhanh chóng, thời tiết thay đổi rõ rệt, Gần tới tháng ba, bước ra khỏi tập đoàn Á Hối là có thể trông thấy mấy cây hoa quế xung quanh đang đâm trồi nảy lộc. Hôm nay mở cuộc họp, Trần Táp tiếp tục đàm luận, đề cập tới việc điều chỉnh và quảng bá sản phẩm vào quý II. Đường Kỳ Sâm chủ yếu là ngồi nghe, thỉnh thoảng mới đưa ra ý kiến

Báo cáo được môt lúc, Kha Lễ mới nhớ ra một chuyện,"Gần đây ít trông thấy Dĩ Nhinh nhỉ?"

Trần Táp qua loa,"Tôi đẩy con bé đi làm việc vặt rồi"

.

Tất cả chỉ vì lần trước Ôn Dĩ Ninh tự tiện tới buổi tiệc của Đông Hoàng Entertainment. Trần Táp làm việc luôn công tư phân minh, cực kỳ nguyên tắc, dù có là học trò tài năng mà chị yêu thích đi chăng nữa thì chị vẫn cứ đối xử bình đẳng

Kha Lễ đuối lý, đương nhiên không dại trêu vào họng súng. Đường Kỳ Sâm làm như không nghe thấy, vẫn ngồi thẳng tắp, áo vest phanh ra, thời tiết đã ấm áp hơn, bên trong anh mặc mỗi một chiếc áo sơ mi mỏng, màu sắc ấm làm tôn lên

Trần Táp nói,"Đúng rồi, buổi tối tôi không cùng ăn cơm với mọi người được. Trần Tử Du đang ở văn phòng đợi tôi"

Đường Kỳ Sâm,"Cô gọi cả nó luôn"

"Nó ồn ào lắm, vừa ăn lại còn phải bịt mồm nó lại ấy chứ" Giọng điệu Trần Táp ra vẻ ghét bỏ

Kha Lễ cười,"Dù sao cũng không có người ngoài. Dẫn cậu ấy đi cùng đi, kẻo hai mẹ con lại cãi nhau vì mỗi người một nơi"

Trần Táp thực sự không muốn đi cùng Trần Tử Du tới nhà hàng robot gì đó. Thằng nhóc này lúc nào cũng thích trải nghiệm điều mới lạ. Chị gật đầu đồng ý,"ok"

Chỗ cũ, quán lão Lý

Vừa trông thấy Đường Kỳ Sâm, Trần Tử Du đã giơ ngón cái tỏ vẻ khoa trương,"Boss đẹp trai quá đi"

Đường Kỳ Sâm vui vẻ vuốt mái tóc dựng đứng của Trần Tử Du, "Có lúc nào không đẹp hả?"

"Mùa đông chú toàn thích mặc quần áo tối màu thế nhỉ, áo khoác áo len quần và giày da, có phải quần lót của chú cũng màu đen không?" Trần Tử Du nhất quyết không buông, con người cậu ta cũng kỳ lạ, tư tưởng tiến bộ, không có quan niệm phải kính già yêu trẻ,"Chú đừng mặc quần lót màu đen nhé, cháu có kinh nghiệm rồi, màu đen mặc trông gầy lắm, để cháu giới thiệu cho chú một thương hiệu mà gần đây cháu rất thích, nhiều loại lại còn vừa vặn với đường cong sinh lý"

Kha Lễ cười tới nỗi phải dùng cả hai tay để điều khiển vô lăng

Trần Táp thò tay đập lên gáy thằng con,"Có biết dùng não không đấy?"

Trần Tử Du nhe răng kêu đau rồi né xa bà mẹ, dán người sát vào cửa xe, vừa xoa đầu vừa hỏi," ́y, sao không thấy chị gái xinh đẹp của con nhỉ"

Chị gái xinh đẹp là tên gọi thân mật mà Trần Tử Du dùng để gọi Ôn Dĩ Ninh, không ít lần cậu ta spam wechat của cô, dù có đang đi bộ trông thấy hai con chó đánh nhau cũng phải quay clip lại gửi. Sự gần gũi này khó mà giải thích được nguyên nhân.

Kha Lễ cười hỏi,"Sao cậu lại có thiện cảm với cô ấy thế?"

"Không phải chỉ có thiện cảm thôi đâu" Trần Tử Du gạt vài sợi tóc rớt xuống mắt, mày rậm mắt sâu, nam tính sạch sẽ. Cậu huýt sáo, nằm tựa lưng ra sau nhìn Kha Lễ,"Không giấu gì chú, cháu chuẩn bị theo đuổi chị ấy"

Vừa dứt lời, Trần Táp lại "thân thiện" hỏi thăm cái gáy của thằng con,"Nói bậy cái gì đấy"

Trần Tử Du cúi đầu né kịp, dửng dưng đáp,"Thích thì theo đuổi mà mẹ. Trai chưa vợ gái chưa chồng, có gì lạ đâu"

Kha Lễ bật cười,"Tử Du, sau này lúc tôi lái xe thì cậu bớt nổ dùm tôi nhé, làm tài xế sợ không an toàn đâu"

Trần Tử Du liếc nhìn mẹ, vẻ mặt như gặp phải kẻ thù, cực kỳ cao hứng,"Nữ hơn ba ôm cục vàng, nếu chị ấy muốn ở bên con thì con trai mẹ sẽ được ôm ba cục vàng về đấy. Nhưng nam mà hơn nữ quá nhiều thì lại khác. Ví dụ như boss đây này, nếu chú ấy ở bên chị Ninh, cách nhau tận mười tuổi, trời ạ, đúng là ánh hoàng hôn đỏ tuyệt vời đó (*)!"

(*) phép ẩn dụ chỉ người già...

Trần Táp lạnh lùng, cười giễu cợt

Đường Kỳ Sâm ngồi ở ghế phó lái, khẽ lẩm bẩm vài từ,"8 tuổi"

Trần Từ Du thắc mắc,"Vậy khác gì nhau?"

Trần Táp không nhịn được cắt ngang màn trình diễn của con khỉ con,"Con im lặng cho mẹ, tâm tư dồn hết vào được việc học thì mỗi tháng mẹ cho con 3 vạn tiêu vặt"

Trần Tử Du không quan tâm mấy,"Sao con không thể theo đuổi chị ấy, theo con biết thì chị ấy vẫn độc thân mà. Chú Kha, không phải chú định theo đuổi đấy chứ?"

Kha Lễ chép miệng, "Chú cái gì mà chú"

Trần Tử Du lại ngoảnh đầu hỏi Đường Kỳ Sâm,"Boss, vậy chú có theo đuổi không?"

Đường Kỳ Sâm nhướng mày, trên mặt viết rõ hai chữ *không vui*, anh bảo Kha Lễ,"Dừng xe" Sau đó quay lại nói với Trần Tử Du,"Giờ tôi cho cậu 3 vạn tiêu vặt, cậu, xuống xe"

/67

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status