Ôn Dĩ Ninh chưa từng gặp hay nghe qua cái tên Đường Diệu. Thậm chí còn không biết Đường Kỳ Sâm có một người em trai. Công ty của Đường Diệu làm về công nghệ, Cao Minh Lãng có lẽ cũng không biết cậu ta, đầu óc hắn tự dưng bị nhúng nước nên mới đình chiến. Giờ tỉnh táo rồi đương nhiên không chấp nhận chuyện giảng hòa.
Hắn báo cảnh sát, canh giữ không cho Ôn Dĩ Ninh đi, quyết phải trút cơn giận này bằng được
Chuyện này mà làm lớn thì Giang Liên Tuyết chắc chắn không cứu được. Nếu truy tố với tội danh cố ý gây thương tích thì người thiệt thòi cuối cùng vẫn cứ là Ôn Dĩ Ninh
Chuyện này, Đường Diệu đương nhiên không cố thuyết phục thêm. Cậu ta đỡ Ôn Dĩ Ninh đứng dậy, khẽ nói,"Tôi nghĩ cô nên gọi luật sư"
Ôn Dĩ Ninh gật đầu,"Cảm ơn"
Đường Diệu suy nghĩ một lát rồi đứng dậy, xoay người nói với Cao Minh Lãng,"Cao tổng có hứng tới đây ăn một bữa cơm, là người làm ăn, chúng ta nên coi trọng hòa khí thì hơn. Vì chuyện nhỏ nhặt thế này mà mất hứng thì đúng là không đáng. Người ta chỉ là một cô gái dẫn người nhà tới đoàn viên. Chuyện tốt như vậy, mỗi bên nên cố nhịn lùi một bước "
Hàm răng của Cao Minh Lãng bị đập vào đau tới nỗi hắn phải cắn răng chịu đựng. Nghe Đường Diệu phân tích đạo lý, lửa giận trong lòng hắn cũng đã vơi bớt, nhưng oán giận vẫn mắc nghẹn nơi cổ họng. Làm người, thì nên để lại một con đường về sau còn gặp mặt nhau được. Hắn cười khẩy,"Đường tiên sinh, tôi nể mặt anh đấy"
Đường Diệu vỗ vai hắn, rồi nói với thư ký đứng ở cửa,"Bữa cơm hôm nay của Cao tổng tôi mời"
Đều là người thông minh, đã ném cho một bậc thang thì đương nhiên phải bước xuống. Cao minh Lãng tự nhủ đúng là con mẹ nó đen đủi gặp phải hòn đá cản đường, lần nào muốn đụng tới người phụ nữ này cũng không được, đúng là gặp quỷ
Cục diện đã được Đường Diệu gỡ rối. Cậu ta không ở lại nữa, trước khi đi còn dặn Ôn Dĩ Ninh,"Tới bệnh viện khám xem sao"
"Cảm ơn anh Đường" Ôn Dĩ Ninh thở hổn hển,"Tiền không cần anh trả đâu, tôi không có nhiều tiền trong tài khoản ngân hàng, anh cho tôi xin số wechat, tôi chuyển qua đó cho anh"
Chuyện nào ra chuyện đấy, đừng đem lòng tốt của người khác trở thành lẽ đương nhiên. Đường Diệu cười,"Được"
Hai người thêm bạn wechat với nhau, nhưng Đường Diệu chưa chấp nhận tin nhắn kết bạn của Ôn Dĩ Ninh ngay, chỉ để lại một câu đầy hàm ý,"Cô Ôn, gặp lại sau" Sau đó rời đi
Chẳng còn tâm trạng ăn nốt bữa trưa, Ôn Dĩ Ninh bắt xe đưa Giang Liên Tuyết về phòng trọ. Hai người đầu tóc rối bù, Giang Liên Tuyết bù lu bù loa, không chấp nhận được bản thân phải chịu thiệt
"Thằng chó cặn bã, còn dám báo công an, mẹ còn chưa tố cáo nó quấy rối tình dục thì thôi!"
Ôn Dĩ Ninh xoa bóp bả vai đau nhức,"Mẹ đừng gây rắc rối cho con nữa được không?"
Giang Liên Tuyết cười lạnh lùng,"Sợ cái gì"
Ôn Dĩ Ninh không nhịn được nữa, cơn giận như bùng nổ,"Mẹ làm việc không biết tính tới hậu quả sao? Hôm nay nếu Cao Minh Lãng quyết sống mái với mẹ, thì mẹ cứ chờ ăn cơm tù đi!"
"Mẹ ra mặt vì con mà con có thái độ gì đây hả? Con ở đây sống như thế ư? Quen rồi phải không? Mẹ biết nguyên nhân con đổi nghề, nhưng mẹ không nói vì sợ con khó chịu. Nhưng bây giờ mẹ đã nhận ra rồi, con cứng đầu không chịu nghe ai tự cho mình là đúng, căn bản không có ý định thức tỉnh!"
Giang Liên Tuyết như ăn phải thùng thuốc nổ, bà đang tức giận vô cùng,"Em gái con chết rồi, hiểu chưa? Dĩ An nhảy lầu tự tử vì chứng trầm cảm! Không liên quan tới bất cứ ai cả! Tòa án đã phán xét như vậy mà con còn không tin sao? Con không thể buông tha cho bản thân được ư?"
Sắc mặt Ôn Dĩ Ninh trong nháy mắt trở nên trắng bệch, cô siết chặt nắm tay, đầu móng tay nhọn đâm vào trong da thịt, rồi cô cứ im lặng mãi không cất lời. Giang Liên Tuyết bị bộ dạng như đống tro tàn này của con gái dọa sợ, biết điều ngậm miệng lại. Trong mấy giây này, trông bà giống như già đi tận năm tuổi
Bầu không khí giữa hai mẹ con trở nên lạnh nhạt, một người nhìn ra ngoài cửa sổ, một người thì đang thần người, không ai nói với ai câu gì
Ôn Dĩ Ninh vào phòng ngủ một giấc tới chiều, cô đóng cửa để Giang Liên Tuyết ở ngoài phòng khách. Khi Ôn Dĩ Ninh tỉnh lại thì trời đã tối, cô vừa mở cửa phòng thì đúng lúc Giang Liên Tuyết từ bên ngoài trở về
"Mẹ vừa đi đâu thế?" Giọng Ôn Dĩ Ninh khàn khàn, trông thấy gói thuốc trên tay bà thì ngạc nhiên,"Mẹ đi khám bệnh à?"
"Trên tay bị bầm tím, mẹ đi mua thuốc tiêu sưng"Giang Liên Tuyết thản nhiên nhét túi thuốc vào trong vali, cúi người quay lưng nói với cô,"Sáng sớm mai mẹ về quê"
Ôn Dĩ Ninh không biểu hiện gì, chỉ vâng một tiếng,"Mẹ mua được vé chưa?"
"Mua rồi"
Ôn Dĩ Ninh quay về phòng ngủ, lúc ra cầm theo một xập tiền nhỏ,"Mẹ cầm dùng đi. Chơi bài ít thôi, ngồi lâu hại sức khỏe lắm, bệnh sỏi thận của mẹ..."
"Biết rồi" Giang Liên Tuyết cầm lấy tiền, vui vẻ gật đầu đếm,"Sáng mai con không cần tiễn mẹ đâu"
Hôm sau, Ôn Dĩ Ninh tới công ty làm, không quên đi qua phòng Trần Táp để chào hỏi một câu. Trần Táp đang định đi họp, chị quan sát cô,"Khỏi bệnh rồi?"
"Khỏe rồi ạ"
"Được, vậy em giúp chị làm mấy cái này đi. Trước mười giờ đưa tới văn phòng cho chị" Trần Táp đưa cho cô một tập tài liệu,"Vào hai giờ chiều, có một cuộc thảo luận về các kênh quảng bá sản phẩm của công ty, chuẩn bị tham gia cùng chị nhé"
Chỉ có bận rộn mới khiến con người ta cảm giác được cuộc sống đang đi đúng quỹ đạo của nó. Làm tới tận trưa mới xong việc, ngay cả thời gian uống nước cũng chẳng có, lúc này Ôn Dĩ Ninh mới bật điện thoại xem, hai tiếng trước Giang Liên Tuyết có gửi tin nhắn wechat cho cô: "Mẹ lên tàu rồi". Rồi cô ngó qua danh sách bạn bè, Đường Diệu vẫn chưa chấp nhận lời mời kết bạn của cô. Đang ngây người thì có đồng nghiệp gọi,"Dĩ Ninh, có phải buổi chiều cậu tham gia cuộc họp với giám đốc Trần không?"
"Hả?Đúng rồi"
"Vậy cậu chú ý chút nhé"
"Sao thế?"
Cô đồng nghiệp này bên phòng hành chính có mối quan hệ khá tốt với Ôn Dĩ Ninh, cô nàng sán lại gần nhỏ giọng nói,"Hai hôm nay cậu nghỉ đã bỏ lỡ nhiều chuyện rồi. Cuộc họp hội đồng quản trị thường kỳ hôm trước có vẻ rất gay gắt. Đường tổng từ trước tới giờ vẫn muốn tối ưu hóa cơ cấu công nghiệp hiện tại của tập đoàn, nhưng một số thành viên ban giám đốc cực kỳ phản đối. Cuộc họp đã kết thúc không mấy vui vẻ, bầu không khí trong công ty dạo này rất trầm. Chiều nay, Kỳ tổng và Tiếu tổng cũng tham gia, cậu cố gắng kiềm chế, bớt nói lại nhé"
Ôn Dĩ Ninh đã tới tập đoàn Á Hội được hơn nửa năm nhưng quả thật chưa bao giờ cô chú ý tới vấn đề này. Các cuộc tranh giành đấu đá lẫn nhau là chuyện thường thấy trong doanh nghiệp lớn, trên cương vị CEO, Đường Kỳ Sâm đúng là một vị lãnh đạo tuổi trẻ tài cao. Nhưng nếu muốn tất cả nhân viên đều trung thành với anh thì đúng là không thực tế. Đa phần các thành viên hội đồng quản trị đều là người từng trải, mặt nào cũng ổn, chỉ là cứ đụng tới chính sách cải cách thì đủ loại phiền toái ập tới
Đứng giữa cục diện này ai mà không khó xử, bản thân Ôn Dĩ Ninh hiểu cả
Buổi chiều, tại phòng họp cấp cao của tập đoàn Á Hối, không một ai tới muộn
Đường Kỳ Sâm đúng giờ bước vào, Kha Lễ đi sau anh dặn dò thư ký mang nước ấm tới. Từ sau buổi tối hôm đó, đã mấy ngày Đường Kỳ Sâm không gặp ai. Sắc mặt anh có vẻ không được tốt lắm, nơi chân mày hiện lên sự mệt mỏi, anh bước tới vị trí của mình rồi ngồi xuống, Kha Lễ chủ trì bắt đầu cuộc họp, mở đầu bằng vài câu tóm tắt đơn giản và rõ ràng, liên quan tới các chiến lược tiếp thị sản phẩm của tập đoàn.
Trần Táp đã chuẩn bị chu đáo, từ âm thanh ánh sáng đưa lên máy chiếu, tới phân phát tài liệu cho từng người rồi bắt đầu tiến hành phân tích trình bày. Cuối cùng còn liệt kê một vài kênh quảng cáo, đây là phần nằm trong báo cáo của Ôn Dĩ Ninh. Sau khi thuyết trình xong, mọi người có thể bắt đầu thảo luận đưa ra ý kiến của mình
"Tôi tán thành hai hình thức là mạng di động và các công cụ tìm kiếm. Đồng thời có thể sử dụng cả liên minh Baidu(baidu union) nữa, ta có thể đăng video và quảng bá qua đó. Nhưng việc phát hành trò chơi mà cô đề cập có phải hơi thừa không?" Người vừa phát biểu chính là một trong những thành viên ban giám đốc Tiếu Quốc Minh
Ôn Dĩ Ninh dựa trên căn cứ trả lời,"Xin chào Tiếu tổng, sản phẩm được tập đoàn Á Hối quảng bá có liên quan tới lĩnh vực AL(Trí tuệ nhân tạo), người trẻ tuổi là đối tượng có năng lực tiếp nhận rất cao, mà trò chơi mang tính đồng đội chính là để nhằm vào nhóm người này. Tuy chi phí quảng cáo cao nhưng chúng tôi dự tính hiệu quả mang lại cũng là tốt nhất"
Tiếu tổng là một trong những thành viên hội đồng phản đối Đường Kỳ Sâm bỏ vốn đầu tư vào lĩnh vực trí tuệ nhân tạo hiện đại, ông không quá coi trọng nhóm sản phẩm này, nhưng Đường Kỳ Sâm rất cố gắng thúc đẩy hoạt động phát triển và tiêu thụ sản phẩm. Tiếu tổng phụ trách phòng kinh doanh, đương nhiên không thể mặc kệ. Muốn cố tình bắt bẻ cũng quá đơn giản, ông dùng thái độ chủ quan, nói rằng phần trình bày dự án của Ôn Dĩ Ninh quá tệ, cô chưa hiểu hết toàn bộ về định hướng của sản phẩm này.
Ôn Dĩ Ninh đáp,"Tiếu tổng, đại cục mà ngài nói tới là do hệ thống chính sách quyết định, nhưng chúng ta cần thảo luận về mục tiêu cuối cùng của quảng cáo, đó là tuyên truyền và nhận lại những nội dung có giá trị. Mù quáng đuổi theo tổng sản lượng đã là quy tắc cũ bị thời đại đào thải rồi. Chúng ta không thể bác bỏ truyền thông giấy, cũng không thể phủ nhận sự phát triển của nhiều nền tảng truyền thông mới mang lại. Biến số lượng truy cập thành lợi nhuận, tóm trọn trái tim người tiêu dùng, đó mới là phương pháp tốt nhất"
Sắc mặt Tiếu tổng vô cùng khó coi, ông phê bình không chút khách khí,"Đó chỉ là lời nói dựa trên lý thuyết"
Ôn Dĩ Ninh vẫn giữ đúng mực hỏi lại,"Tất cả số liệu trong dự án này hoàn toàn đều dựa trên phản hồi thực tế, nếu còn điểm nào nghi ngờ ngài có thể chỉ thẳng ra, tôi sẽ giải thích rõ ràng từng thứ một"
Sở dĩ Ôn Dĩ Ninh tự tin thế là bởi cô đã dùng hết 100% tâm tư vào hạng mục này. Tiếu tổng không muốn bỏ vốn đầu tư quá nhiều cho nên lời chỉ trích cũng chỉ là nói xuông, giờ bắt ông ta liệt kê cụ thể thì đúng là khó
Cuộc họp rơi vào thế giằng co. Nét mặt vài lãnh đạo cao cấp có vẻ nghiêm nghị, từ trưởng phòng tới nhân viên, ai cũng cúi gằm không dám thở mạnh. Trần Táp ngồi ở vị trí thứ hai bên tay trái, chị tỏ vẻ không liên quan,cũng không giúp học trò cưng giải vây, cũng chẳng bày tỏ thái độ
Đây là cuộc họp hội đồng cấp cao, Đường Kỳ Sâm ở đây, muốn tỏ thái độ cũng không tới lượt chị
Tất cả mọi người đều chờ đợi, chờ đợi thái độ của vị boss này
Ôn Dĩ Ninh cố gắng ngồi thẳng, cô ngồi đó không nói lời nào. Tiếu tổng châm thuốc rồi quăng bật lửa lên bàn, phả ra một làn khói, gương mặt tái mét.
Ánh mắt Đường Kỳ Sâm đảo qua hai người một vòng, không thể nhận ra được chút gợn sóng gì từ trong đó. Cuối cùng, anh mới lên tiếng,"Tôi tán thành ý kiến của Tiếu tổng, điều chỉnh lại kênh quảng cáo một lần nữa, hủy bỏ hạng mục trò chơi"
Chỉ cần một câu nói trầm ổn đanh thép để chấm dứt cuộc tranh luận này. Đường Kỳ Sâm ra hiệu cho Kha Lễ, Kha Lễ gật đầu nói với mọi người,"Chủ đề tiếp theo"
Tư thế của Ôn Dĩ Ninh không hề thay đổi, biểu cảm cũng không hề dao động, cô nhẹ nhàng khép tập tài liệu trên tay vào, như thể đặt dấu chấm hết cho sự kiên trì nực cười này.
Tan họp, Đường Kỳ Sâm quay lại phòng làm việc, Kha Lễ đóng chặt cửa, dặn thư ký không tiếp khách rồi mới xoay người nhìn, quả nhiên, Đường Kỳ Sâm đang ngồi trên sofa nhắm chặt mắt bóp đầu
"Anh ổn không?" Kha Lễ rót cho anh cốc nước ấm,"Cuộc họp đã kéo dài hai ngày chưa dứt. Tiếu tổng là người phản đối dữ nhất đối với dự án đầu tư vật liệu lần này của anh. Ông ta đã có thâm niên lâu năm trong tập đoàn, lại khá thân thiết với vài thành viên hội đồng quản trị nữa"
Đường Kỳ Sâm bưng cốc nước, ngón tay vuốt dọc theo thân chén,"Công thần kỳ cựu, đương nhiên phải cho ông ta chút thể diện rồi"
"Anh đừng vội, cứ bước từng bước, mấy ông già này xương cốt cứng rắn, khó gặm là chuyện quá bình thường". Kha Lễ biết trong thời gian này Đường Kỳ Sâm rất để tâm tới dự án, bây giờ hạng mục không được suôn sẻ, đương nhiên tâm trạng anh bất an tổn hại sức khỏe
"Đúng rồi, em nghe nói bên phía ông cụ gần đây thường xuyên đề cập tới Đường Diệu, hai người bọn họ cũng hay liên lạc với nhau lắm"
UI', Verdana, 'Times New Roman', sans-serif; font-size: 13px;">Đường Kỳ Sâm đặt cốc nước lên bàn, bình tĩnh đáp,"Nó gia nhập vào hội đồng quản trị chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi"
Kha Lễ ngẩn người
"Cậu tự biết cân nhắc là được" Đường Kỳ Sâm liếc Kha Lễ
Kha Lễ biểu hiện đã hiểu. Im lặng một lúc, cậu định nói lại thôi, "Vừa nãy trong buổi họp, quan điểm của Dĩ Ninh thật ra...."
"Cô ấy nói rất tốt" Nét mặt Đường Kỳ Sâm thoáng thay đổi, vẻ mệt mỏi cũng dần tan biến, anh chỉ nói tới đó thì ngừng, không thêm thắt bất kỳ chuyện gì, sau đó anh dựa sát vào sofa,"Tôi nghỉ ngơi một lát, nửa tiếng sau bảo lão Dư lái xe qua"
Buổi tối Đường Kỳ Sâm còn có tiệc xã giao ở Lãm Hương do Bí thư Lý của Đảng ủy thành phố tổ chức.Giao tình giữa anh và bí thư Lý khá tốt, hai người không ham rượu, chỉ làm một bình trà rồi ngồi tán gẫu. Bí thư Lý nói, lễ trao giải dành cho các doanh nhân trẻ tuổi và xuất sắc có một vị trí dành cho anh. Chín giờ bữa tiệc kết thúc, lão Dư hỏi Đường Kỳ Sâm muốn về đâu
Đường Kỳ Sâm nhìn đồng hồ rồi đáp,"Về công ty"
Sau khi tới nơi, Đường Kỳ Sâm dặn lão Dư tối nay đợi ở ngoài. Lão Dư dừng xe trước cổng,"Đường tổng, lúc nào ngài cần dùng xe thì gọi điện cho tôi"
Giờ này còn rất ít người tăng ca. Đường Kỳ Sâm không tới phòng mình mà ghé qua bộ phận của Trần Táp. Bàn Ôn Dĩ Ninh vẫn sáng đèn, máy tính thì bật, cô nằm gục trên bàn, vùi đầu ngủ. Lúc cô ngẩng đầu, phát hiện ra Đường Kỳ Sâm thì không biết anh đã đứng ngắm mình bao lâu rồi
Một người đứng, một người ngồi, một cao một thấp cứ thế nhìn nhau, Ôn Dĩ Ninh không hề trốn tránh, cô rất bình tĩnh. Tóc của cô hơi rối, vài sợi dính lên gò má, buông lơi ra sau. Đường Kỳ Sâm mở miệng hỏi,"Ăn cơm chưa?"
Ôn Dĩ Ninh vén mấy sợi tóc rối ra sau tai, ngủ một lúc khiến cổ họng hơi khàn,"Chưa ăn"
"Trần Táp không khóa cửa phòng à?"
"Tôi khóa giúp chị ấy, tôi có chìa" Ôn Dĩ Ninh ngồi thẳng dậy,"Buổi tối chị ấy đưa Trần Tử Du tới nhà bạn ăn cơm"
Đường Kỳ Sâm ừ một tiếng, không hỏi thêm gì
Sắc mặt Ôn Dĩ Ninh có vẻ mệt mỏi, Đường Kỳ Sâm dứng nhìn cô một lúc, anh có thể nhìn thấy quầng thâm nơi bọng mắt của cô
"Muốn ăn cơm không?" Đường Kỳ Sâm hỏi
Ôn Dĩ Ninh im lặng rồi trả lời,"Có"
Lão Dư chạy đi mua cơm, ông lái xe rất nhanh nên khi mang về đồ ăn vẫn nóng hổi. Cơm và các món ăn kèm, cũng phải tới mười mấy cái hộp. Sau khi lão Dư để đồ xuống thì lập tức rời đi, Ôn Dĩ Ninh ngây người hồi lâu,"Lúc gọi không ngờ nhiều vậy"
Nửa tiếng trước Đường Kỳ Sâm hỏi cô muốn ăn gì, cô không do dự lập tức bèn nói ăn lẩu. Khi ấy Đường Kỳ Sâm chỉ cười, Ôn Dĩ Ninh phản ứng kịp liền xin lỗi,"Ngại quá, tôi quên mất anh không ăn được cay"
"Gọi đi" Đường Kỳ Sâm nói,"Tôi thấy trên thực đơn có nước dùng không cay, tôi ăn được"
Khung cảnh lúc này khá buồn cười, văn phòng của Đường Kỳ Sâm có thể coi như một nơi khá tôn nghiêm, vậy mà bây giờ ở nơi tiếp khách lại biến thành nơi để ăn lẩu, đồi ăn bày la liệt khắp bàn, hai nồi lẩu đã được châm lửa. Đường Kỳ Sâm và Ôn Dĩ Ninh ngồi đối diện nhau, Đường Kỳ Sâm cởi áo vest, xắn tay áo sơ mi lên để lộ cánh tay cơ bắp. Chỗ ngồi hơi thấp chân anh lại dài, nên phải khom người, choãi chân ra, anh bốc hai lá cải trắng và chả cá bỏ vào nồi
Ôn Dĩ Ninh có thể ăn cay, cô buộc gọn tóc, nhiệt tình ăn uống. Gọi lẩu còn được tặng kèm đồ uống, một chai nước cam và một bình rượu trắng nhỏ. Ôn Dĩ Ninh đưa chai nước cam cho Đường Kỳ Sâm còn mình thì mở nắp bình rượu."Không uống thì phí quá"
Đường Kỳ Sâm không cản cô, chỉ nhắc,"Em uống ít thôi. Rượu vào em hay quên lắm"
Ôn Dĩ Ninh ngẩng đầu,"Chuyện này trợ lý Kha từng nói với tôi rồi. Tôi quên chuyện gì vậy?"
Đường Kỳ Sâm liếc cô, ánh mắt hiện lên ý cười rồi nhanh chóng vụt tan
Ôn Dĩ Ninh buồn bực nhấp hai ngụm rượu, nói nhiều hơn bình thường,"Ban đầu anh nói để cho tôi đi theo Trần Táp học hỏi, anh nói, chị ấy là một thầy giáo tốt"
"Nghiệp vụ của Trần Táp rất giỏi, chỉ cần cô ấy dụng tâm dẫn dắt thì em sẽ tiên bộ nhanh chóng"
"Chị ấy là một người thầy tốt" Ôn Dĩ Ninh hỏi,"Vậy Trần Tử Du thật sự không có ba à?"
"Ừ" Đường Kỳ Sâm không hề gạt cô, đây là một sự thật mà mọi người đều ngầm hiểu. Bản thân Trần Táp cũng rất thản nhiên thừa nhận rằng duyên tàn phận mỏng, anh tình tôi nguyện, chị cũng không muốn bắt người ta phải chịu trách nhiệm.
Ôn Dĩ Ninh cau mày,"Chị ấy thật vất vả, đứa bé là trách nhiệm chung của cả hai người"
"Giây phút mà cô ấy quyết định sinh đứa bé thì nó đã là trách nhiệm thuộc về cô ấy rồi" Đường Kỳ Sâm lạnh nhạt nói
Bầu không khí chìm trong yên lặng, hai người tựa như cũng ý thức được chủ đề này không thích hợp để bàn luận cho lắm. Ôn Dĩ Ninh tiếp tục ăn, cô gắp thịt bò chấm đẫm dầu ớt, rồi cô bưng chén rượu uống cạn. Uống xong, cổ họng nóng tựa như ngọn lửa trên nồi lẩu khiến người cô không ngừng đổ mồ hôi.
Đường Kỳ Sâm nhíu mày,"Em uống rượu tới nghiện rồi đấy"
Ôn Dĩ Ninh lắc đầu
Đường Kỳ Sâm ăn uống khá điều độ, nhưng ở bữa tiệc của bí thư Lý, vì mải nói chuyện nên ăn khá ít, bây giờ quả thật hơi đói bụng, chớp mắt hai đĩa rau đã bị anh ăn sạch.Dạ dày ấm áp quét đi gần hết cơn mệt mỏi. Anh buông đũa xuống, nhìn Ôn Dĩ Ninh, ngắm cô cắm cúi ăn rồi buồn bực uống rượu, anh biết trong lòng cô khó chịu
Đường Kỳ Sâm phá vỡ lớp vỏ bọc,"Cảm thấy oan ức hả?"
Động tác của Ôn Dĩ Ninh khựng lại mất mấy giây, cô lắc đầu tiếp tục ăn
"Trong trường hợp này, em không nên tranh cãi cùng với Tiếu tổng. Điều này không có lợi với em" Đường Kỳ Sâm biết trong lòng cô còn vướng mắc nên mãi không buông xuống được chuyện buổi họp lúc chiều
Lúc này Ôn Dĩ Ninh mới bướng bỉnh đáp,"Tôi chỉ muốn làm tốt việc của mình"
" Xem ai nói lớn, xem ai nói nhiều, thế có gì tốt?" Trong giọng nói của Đường Kỳ Sâm ẩn chứa sự coi thường
Ôn Dĩ Ninh ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh,"Tôi không sai"
"Em làm nghề này đâu phải mới chỉ một hai năm, đạo lý này em còn chưa ngộ ra ư? Địa vị của Tiếu tổng ở trên cao, em lại khiến ông ta mất thể diện trước mặt bao nhiêu người, nhìn thì có vẻ là em thắng đấy,nhưng bước ra khỏi phòng họp, kết quả sẽ vẫn như cũ không thể thay đổi đâu" Đường Kỳ Sâm bình tĩnh nói, thậm chí còn mang theo cả sự lạnh lùng,"Trần Táp có thể quản em đương nhiên ông ta cũng có thể, ngày tháng còn dài, em không cần thiết phải chấp nhận rủi ro lần này, không cần cảm thấy khó chịu làm gì"
Ôn Dĩ Ninh sầm mặt, cô cúi đầu, cầm bình rượu nhỏ uống cạn. Đường Kỳ Sâm không cản nổi, thoáng tức giận,"Người chịu uất ức cuối cùng vẫn là em"
Ôn Dĩ Ninh ngẩng đầu, hốc mắt ửng đỏ,"Tôi chỉ biết là tôi đúng, đúng là đúng, sai là sai. Tôi không nghĩ quanh co được nhiều như thế, đó là suy nghĩ của anh, không phải của tôi, tôi không chấp nhận nổi, không thể thừa nhận nổi. Tôi không oan ức, tôi có gì mà phải oan ức, tôi có thẹn với lòng mình đâu"
Nói xong, cô đứng dậy, định rời khỏi bàn bước đi. Nhưng men rượu xộc lên khiến bước chân cô lảo đảo, phải nắm lấy mép bàn mới miễn cưỡng đứng vững
Đường Kỳ Sâm bước theo, vòng tay kéo cánh tay rồi xoay người cô lại. Hai tay anh nắm lấy hai bả vai cô, mười ngón tay dùng lực giữ chặt
Kiên nhẫn của anh bị sự hung hăng của cô dẫm nát. Anh lên tiếng,"Em nghe lời tôi có được không hả?"
Ôn Dĩ Ninh giãy dụa hòng thoát khỏi anh,"Tôi có thể nghe lời bất cứ ai, chỉ anh là không! Nghe anh có mà chết sớm!"
Say rượu khiến người ta nói thật, hay là say rượu khiến con người ta trở nên to gan cũng không còn quan trọng nữa, quan trọng là ở nơi sâu thẳm trong trái tim cô vẫn còn để tâm tới Đường Kỳ Sâm, cứ như anh đã trở thành một dấu ấn không mấy xinh đẹp trong sinh mệnh của cô vậy
Hai người nhìn nhau, ánh mắt Ôn Dĩ Ninh vừa quật cường vừa mang theo sự oán hận, giống như một tấm lưới gió thổi không lọt, bao trọn Đường Kỳ Sâm vào trong đó.
Màn đêm thì yên tĩnh, còn đáy lòng của Đường Kỳ Sâm thì chua xót
Mười ngón tay anh khẽ buông lơi, trượt xuống nắm lấy cổ tay cô
Theo bản năng, người Ôn Dĩ Ninh run lên
Đường Kỳ Sâm không để cô chạy thoát, anh khẽ dịu dàng vuốt ve mu bàn tay cô, thì thầm nói," Được rồi, ngoan nào...Niệm Niệm ngoan nào"
Hắn báo cảnh sát, canh giữ không cho Ôn Dĩ Ninh đi, quyết phải trút cơn giận này bằng được
Chuyện này mà làm lớn thì Giang Liên Tuyết chắc chắn không cứu được. Nếu truy tố với tội danh cố ý gây thương tích thì người thiệt thòi cuối cùng vẫn cứ là Ôn Dĩ Ninh
Chuyện này, Đường Diệu đương nhiên không cố thuyết phục thêm. Cậu ta đỡ Ôn Dĩ Ninh đứng dậy, khẽ nói,"Tôi nghĩ cô nên gọi luật sư"
Ôn Dĩ Ninh gật đầu,"Cảm ơn"
Đường Diệu suy nghĩ một lát rồi đứng dậy, xoay người nói với Cao Minh Lãng,"Cao tổng có hứng tới đây ăn một bữa cơm, là người làm ăn, chúng ta nên coi trọng hòa khí thì hơn. Vì chuyện nhỏ nhặt thế này mà mất hứng thì đúng là không đáng. Người ta chỉ là một cô gái dẫn người nhà tới đoàn viên. Chuyện tốt như vậy, mỗi bên nên cố nhịn lùi một bước "
Hàm răng của Cao Minh Lãng bị đập vào đau tới nỗi hắn phải cắn răng chịu đựng. Nghe Đường Diệu phân tích đạo lý, lửa giận trong lòng hắn cũng đã vơi bớt, nhưng oán giận vẫn mắc nghẹn nơi cổ họng. Làm người, thì nên để lại một con đường về sau còn gặp mặt nhau được. Hắn cười khẩy,"Đường tiên sinh, tôi nể mặt anh đấy"
Đường Diệu vỗ vai hắn, rồi nói với thư ký đứng ở cửa,"Bữa cơm hôm nay của Cao tổng tôi mời"
Đều là người thông minh, đã ném cho một bậc thang thì đương nhiên phải bước xuống. Cao minh Lãng tự nhủ đúng là con mẹ nó đen đủi gặp phải hòn đá cản đường, lần nào muốn đụng tới người phụ nữ này cũng không được, đúng là gặp quỷ
Cục diện đã được Đường Diệu gỡ rối. Cậu ta không ở lại nữa, trước khi đi còn dặn Ôn Dĩ Ninh,"Tới bệnh viện khám xem sao"
"Cảm ơn anh Đường" Ôn Dĩ Ninh thở hổn hển,"Tiền không cần anh trả đâu, tôi không có nhiều tiền trong tài khoản ngân hàng, anh cho tôi xin số wechat, tôi chuyển qua đó cho anh"
Chuyện nào ra chuyện đấy, đừng đem lòng tốt của người khác trở thành lẽ đương nhiên. Đường Diệu cười,"Được"
Hai người thêm bạn wechat với nhau, nhưng Đường Diệu chưa chấp nhận tin nhắn kết bạn của Ôn Dĩ Ninh ngay, chỉ để lại một câu đầy hàm ý,"Cô Ôn, gặp lại sau" Sau đó rời đi
Chẳng còn tâm trạng ăn nốt bữa trưa, Ôn Dĩ Ninh bắt xe đưa Giang Liên Tuyết về phòng trọ. Hai người đầu tóc rối bù, Giang Liên Tuyết bù lu bù loa, không chấp nhận được bản thân phải chịu thiệt
"Thằng chó cặn bã, còn dám báo công an, mẹ còn chưa tố cáo nó quấy rối tình dục thì thôi!"
Ôn Dĩ Ninh xoa bóp bả vai đau nhức,"Mẹ đừng gây rắc rối cho con nữa được không?"
Giang Liên Tuyết cười lạnh lùng,"Sợ cái gì"
Ôn Dĩ Ninh không nhịn được nữa, cơn giận như bùng nổ,"Mẹ làm việc không biết tính tới hậu quả sao? Hôm nay nếu Cao Minh Lãng quyết sống mái với mẹ, thì mẹ cứ chờ ăn cơm tù đi!"
"Mẹ ra mặt vì con mà con có thái độ gì đây hả? Con ở đây sống như thế ư? Quen rồi phải không? Mẹ biết nguyên nhân con đổi nghề, nhưng mẹ không nói vì sợ con khó chịu. Nhưng bây giờ mẹ đã nhận ra rồi, con cứng đầu không chịu nghe ai tự cho mình là đúng, căn bản không có ý định thức tỉnh!"
Giang Liên Tuyết như ăn phải thùng thuốc nổ, bà đang tức giận vô cùng,"Em gái con chết rồi, hiểu chưa? Dĩ An nhảy lầu tự tử vì chứng trầm cảm! Không liên quan tới bất cứ ai cả! Tòa án đã phán xét như vậy mà con còn không tin sao? Con không thể buông tha cho bản thân được ư?"
Sắc mặt Ôn Dĩ Ninh trong nháy mắt trở nên trắng bệch, cô siết chặt nắm tay, đầu móng tay nhọn đâm vào trong da thịt, rồi cô cứ im lặng mãi không cất lời. Giang Liên Tuyết bị bộ dạng như đống tro tàn này của con gái dọa sợ, biết điều ngậm miệng lại. Trong mấy giây này, trông bà giống như già đi tận năm tuổi
Bầu không khí giữa hai mẹ con trở nên lạnh nhạt, một người nhìn ra ngoài cửa sổ, một người thì đang thần người, không ai nói với ai câu gì
Ôn Dĩ Ninh vào phòng ngủ một giấc tới chiều, cô đóng cửa để Giang Liên Tuyết ở ngoài phòng khách. Khi Ôn Dĩ Ninh tỉnh lại thì trời đã tối, cô vừa mở cửa phòng thì đúng lúc Giang Liên Tuyết từ bên ngoài trở về
"Mẹ vừa đi đâu thế?" Giọng Ôn Dĩ Ninh khàn khàn, trông thấy gói thuốc trên tay bà thì ngạc nhiên,"Mẹ đi khám bệnh à?"
"Trên tay bị bầm tím, mẹ đi mua thuốc tiêu sưng"Giang Liên Tuyết thản nhiên nhét túi thuốc vào trong vali, cúi người quay lưng nói với cô,"Sáng sớm mai mẹ về quê"
Ôn Dĩ Ninh không biểu hiện gì, chỉ vâng một tiếng,"Mẹ mua được vé chưa?"
"Mua rồi"
Ôn Dĩ Ninh quay về phòng ngủ, lúc ra cầm theo một xập tiền nhỏ,"Mẹ cầm dùng đi. Chơi bài ít thôi, ngồi lâu hại sức khỏe lắm, bệnh sỏi thận của mẹ..."
"Biết rồi" Giang Liên Tuyết cầm lấy tiền, vui vẻ gật đầu đếm,"Sáng mai con không cần tiễn mẹ đâu"
Hôm sau, Ôn Dĩ Ninh tới công ty làm, không quên đi qua phòng Trần Táp để chào hỏi một câu. Trần Táp đang định đi họp, chị quan sát cô,"Khỏi bệnh rồi?"
"Khỏe rồi ạ"
"Được, vậy em giúp chị làm mấy cái này đi. Trước mười giờ đưa tới văn phòng cho chị" Trần Táp đưa cho cô một tập tài liệu,"Vào hai giờ chiều, có một cuộc thảo luận về các kênh quảng bá sản phẩm của công ty, chuẩn bị tham gia cùng chị nhé"
Chỉ có bận rộn mới khiến con người ta cảm giác được cuộc sống đang đi đúng quỹ đạo của nó. Làm tới tận trưa mới xong việc, ngay cả thời gian uống nước cũng chẳng có, lúc này Ôn Dĩ Ninh mới bật điện thoại xem, hai tiếng trước Giang Liên Tuyết có gửi tin nhắn wechat cho cô: "Mẹ lên tàu rồi". Rồi cô ngó qua danh sách bạn bè, Đường Diệu vẫn chưa chấp nhận lời mời kết bạn của cô. Đang ngây người thì có đồng nghiệp gọi,"Dĩ Ninh, có phải buổi chiều cậu tham gia cuộc họp với giám đốc Trần không?"
"Hả?Đúng rồi"
"Vậy cậu chú ý chút nhé"
"Sao thế?"
Cô đồng nghiệp này bên phòng hành chính có mối quan hệ khá tốt với Ôn Dĩ Ninh, cô nàng sán lại gần nhỏ giọng nói,"Hai hôm nay cậu nghỉ đã bỏ lỡ nhiều chuyện rồi. Cuộc họp hội đồng quản trị thường kỳ hôm trước có vẻ rất gay gắt. Đường tổng từ trước tới giờ vẫn muốn tối ưu hóa cơ cấu công nghiệp hiện tại của tập đoàn, nhưng một số thành viên ban giám đốc cực kỳ phản đối. Cuộc họp đã kết thúc không mấy vui vẻ, bầu không khí trong công ty dạo này rất trầm. Chiều nay, Kỳ tổng và Tiếu tổng cũng tham gia, cậu cố gắng kiềm chế, bớt nói lại nhé"
Ôn Dĩ Ninh đã tới tập đoàn Á Hội được hơn nửa năm nhưng quả thật chưa bao giờ cô chú ý tới vấn đề này. Các cuộc tranh giành đấu đá lẫn nhau là chuyện thường thấy trong doanh nghiệp lớn, trên cương vị CEO, Đường Kỳ Sâm đúng là một vị lãnh đạo tuổi trẻ tài cao. Nhưng nếu muốn tất cả nhân viên đều trung thành với anh thì đúng là không thực tế. Đa phần các thành viên hội đồng quản trị đều là người từng trải, mặt nào cũng ổn, chỉ là cứ đụng tới chính sách cải cách thì đủ loại phiền toái ập tới
Đứng giữa cục diện này ai mà không khó xử, bản thân Ôn Dĩ Ninh hiểu cả
Buổi chiều, tại phòng họp cấp cao của tập đoàn Á Hối, không một ai tới muộn
Đường Kỳ Sâm đúng giờ bước vào, Kha Lễ đi sau anh dặn dò thư ký mang nước ấm tới. Từ sau buổi tối hôm đó, đã mấy ngày Đường Kỳ Sâm không gặp ai. Sắc mặt anh có vẻ không được tốt lắm, nơi chân mày hiện lên sự mệt mỏi, anh bước tới vị trí của mình rồi ngồi xuống, Kha Lễ chủ trì bắt đầu cuộc họp, mở đầu bằng vài câu tóm tắt đơn giản và rõ ràng, liên quan tới các chiến lược tiếp thị sản phẩm của tập đoàn.
Trần Táp đã chuẩn bị chu đáo, từ âm thanh ánh sáng đưa lên máy chiếu, tới phân phát tài liệu cho từng người rồi bắt đầu tiến hành phân tích trình bày. Cuối cùng còn liệt kê một vài kênh quảng cáo, đây là phần nằm trong báo cáo của Ôn Dĩ Ninh. Sau khi thuyết trình xong, mọi người có thể bắt đầu thảo luận đưa ra ý kiến của mình
"Tôi tán thành hai hình thức là mạng di động và các công cụ tìm kiếm. Đồng thời có thể sử dụng cả liên minh Baidu(baidu union) nữa, ta có thể đăng video và quảng bá qua đó. Nhưng việc phát hành trò chơi mà cô đề cập có phải hơi thừa không?" Người vừa phát biểu chính là một trong những thành viên ban giám đốc Tiếu Quốc Minh
Ôn Dĩ Ninh dựa trên căn cứ trả lời,"Xin chào Tiếu tổng, sản phẩm được tập đoàn Á Hối quảng bá có liên quan tới lĩnh vực AL(Trí tuệ nhân tạo), người trẻ tuổi là đối tượng có năng lực tiếp nhận rất cao, mà trò chơi mang tính đồng đội chính là để nhằm vào nhóm người này. Tuy chi phí quảng cáo cao nhưng chúng tôi dự tính hiệu quả mang lại cũng là tốt nhất"
Tiếu tổng là một trong những thành viên hội đồng phản đối Đường Kỳ Sâm bỏ vốn đầu tư vào lĩnh vực trí tuệ nhân tạo hiện đại, ông không quá coi trọng nhóm sản phẩm này, nhưng Đường Kỳ Sâm rất cố gắng thúc đẩy hoạt động phát triển và tiêu thụ sản phẩm. Tiếu tổng phụ trách phòng kinh doanh, đương nhiên không thể mặc kệ. Muốn cố tình bắt bẻ cũng quá đơn giản, ông dùng thái độ chủ quan, nói rằng phần trình bày dự án của Ôn Dĩ Ninh quá tệ, cô chưa hiểu hết toàn bộ về định hướng của sản phẩm này.
Ôn Dĩ Ninh đáp,"Tiếu tổng, đại cục mà ngài nói tới là do hệ thống chính sách quyết định, nhưng chúng ta cần thảo luận về mục tiêu cuối cùng của quảng cáo, đó là tuyên truyền và nhận lại những nội dung có giá trị. Mù quáng đuổi theo tổng sản lượng đã là quy tắc cũ bị thời đại đào thải rồi. Chúng ta không thể bác bỏ truyền thông giấy, cũng không thể phủ nhận sự phát triển của nhiều nền tảng truyền thông mới mang lại. Biến số lượng truy cập thành lợi nhuận, tóm trọn trái tim người tiêu dùng, đó mới là phương pháp tốt nhất"
Sắc mặt Tiếu tổng vô cùng khó coi, ông phê bình không chút khách khí,"Đó chỉ là lời nói dựa trên lý thuyết"
Ôn Dĩ Ninh vẫn giữ đúng mực hỏi lại,"Tất cả số liệu trong dự án này hoàn toàn đều dựa trên phản hồi thực tế, nếu còn điểm nào nghi ngờ ngài có thể chỉ thẳng ra, tôi sẽ giải thích rõ ràng từng thứ một"
Sở dĩ Ôn Dĩ Ninh tự tin thế là bởi cô đã dùng hết 100% tâm tư vào hạng mục này. Tiếu tổng không muốn bỏ vốn đầu tư quá nhiều cho nên lời chỉ trích cũng chỉ là nói xuông, giờ bắt ông ta liệt kê cụ thể thì đúng là khó
Cuộc họp rơi vào thế giằng co. Nét mặt vài lãnh đạo cao cấp có vẻ nghiêm nghị, từ trưởng phòng tới nhân viên, ai cũng cúi gằm không dám thở mạnh. Trần Táp ngồi ở vị trí thứ hai bên tay trái, chị tỏ vẻ không liên quan,cũng không giúp học trò cưng giải vây, cũng chẳng bày tỏ thái độ
Đây là cuộc họp hội đồng cấp cao, Đường Kỳ Sâm ở đây, muốn tỏ thái độ cũng không tới lượt chị
Tất cả mọi người đều chờ đợi, chờ đợi thái độ của vị boss này
Ôn Dĩ Ninh cố gắng ngồi thẳng, cô ngồi đó không nói lời nào. Tiếu tổng châm thuốc rồi quăng bật lửa lên bàn, phả ra một làn khói, gương mặt tái mét.
Ánh mắt Đường Kỳ Sâm đảo qua hai người một vòng, không thể nhận ra được chút gợn sóng gì từ trong đó. Cuối cùng, anh mới lên tiếng,"Tôi tán thành ý kiến của Tiếu tổng, điều chỉnh lại kênh quảng cáo một lần nữa, hủy bỏ hạng mục trò chơi"
Chỉ cần một câu nói trầm ổn đanh thép để chấm dứt cuộc tranh luận này. Đường Kỳ Sâm ra hiệu cho Kha Lễ, Kha Lễ gật đầu nói với mọi người,"Chủ đề tiếp theo"
Tư thế của Ôn Dĩ Ninh không hề thay đổi, biểu cảm cũng không hề dao động, cô nhẹ nhàng khép tập tài liệu trên tay vào, như thể đặt dấu chấm hết cho sự kiên trì nực cười này.
Tan họp, Đường Kỳ Sâm quay lại phòng làm việc, Kha Lễ đóng chặt cửa, dặn thư ký không tiếp khách rồi mới xoay người nhìn, quả nhiên, Đường Kỳ Sâm đang ngồi trên sofa nhắm chặt mắt bóp đầu
"Anh ổn không?" Kha Lễ rót cho anh cốc nước ấm,"Cuộc họp đã kéo dài hai ngày chưa dứt. Tiếu tổng là người phản đối dữ nhất đối với dự án đầu tư vật liệu lần này của anh. Ông ta đã có thâm niên lâu năm trong tập đoàn, lại khá thân thiết với vài thành viên hội đồng quản trị nữa"
Đường Kỳ Sâm bưng cốc nước, ngón tay vuốt dọc theo thân chén,"Công thần kỳ cựu, đương nhiên phải cho ông ta chút thể diện rồi"
"Anh đừng vội, cứ bước từng bước, mấy ông già này xương cốt cứng rắn, khó gặm là chuyện quá bình thường". Kha Lễ biết trong thời gian này Đường Kỳ Sâm rất để tâm tới dự án, bây giờ hạng mục không được suôn sẻ, đương nhiên tâm trạng anh bất an tổn hại sức khỏe
"Đúng rồi, em nghe nói bên phía ông cụ gần đây thường xuyên đề cập tới Đường Diệu, hai người bọn họ cũng hay liên lạc với nhau lắm"
UI', Verdana, 'Times New Roman', sans-serif; font-size: 13px;">Đường Kỳ Sâm đặt cốc nước lên bàn, bình tĩnh đáp,"Nó gia nhập vào hội đồng quản trị chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi"
Kha Lễ ngẩn người
"Cậu tự biết cân nhắc là được" Đường Kỳ Sâm liếc Kha Lễ
Kha Lễ biểu hiện đã hiểu. Im lặng một lúc, cậu định nói lại thôi, "Vừa nãy trong buổi họp, quan điểm của Dĩ Ninh thật ra...."
"Cô ấy nói rất tốt" Nét mặt Đường Kỳ Sâm thoáng thay đổi, vẻ mệt mỏi cũng dần tan biến, anh chỉ nói tới đó thì ngừng, không thêm thắt bất kỳ chuyện gì, sau đó anh dựa sát vào sofa,"Tôi nghỉ ngơi một lát, nửa tiếng sau bảo lão Dư lái xe qua"
Buổi tối Đường Kỳ Sâm còn có tiệc xã giao ở Lãm Hương do Bí thư Lý của Đảng ủy thành phố tổ chức.Giao tình giữa anh và bí thư Lý khá tốt, hai người không ham rượu, chỉ làm một bình trà rồi ngồi tán gẫu. Bí thư Lý nói, lễ trao giải dành cho các doanh nhân trẻ tuổi và xuất sắc có một vị trí dành cho anh. Chín giờ bữa tiệc kết thúc, lão Dư hỏi Đường Kỳ Sâm muốn về đâu
Đường Kỳ Sâm nhìn đồng hồ rồi đáp,"Về công ty"
Sau khi tới nơi, Đường Kỳ Sâm dặn lão Dư tối nay đợi ở ngoài. Lão Dư dừng xe trước cổng,"Đường tổng, lúc nào ngài cần dùng xe thì gọi điện cho tôi"
Giờ này còn rất ít người tăng ca. Đường Kỳ Sâm không tới phòng mình mà ghé qua bộ phận của Trần Táp. Bàn Ôn Dĩ Ninh vẫn sáng đèn, máy tính thì bật, cô nằm gục trên bàn, vùi đầu ngủ. Lúc cô ngẩng đầu, phát hiện ra Đường Kỳ Sâm thì không biết anh đã đứng ngắm mình bao lâu rồi
Một người đứng, một người ngồi, một cao một thấp cứ thế nhìn nhau, Ôn Dĩ Ninh không hề trốn tránh, cô rất bình tĩnh. Tóc của cô hơi rối, vài sợi dính lên gò má, buông lơi ra sau. Đường Kỳ Sâm mở miệng hỏi,"Ăn cơm chưa?"
Ôn Dĩ Ninh vén mấy sợi tóc rối ra sau tai, ngủ một lúc khiến cổ họng hơi khàn,"Chưa ăn"
"Trần Táp không khóa cửa phòng à?"
"Tôi khóa giúp chị ấy, tôi có chìa" Ôn Dĩ Ninh ngồi thẳng dậy,"Buổi tối chị ấy đưa Trần Tử Du tới nhà bạn ăn cơm"
Đường Kỳ Sâm ừ một tiếng, không hỏi thêm gì
Sắc mặt Ôn Dĩ Ninh có vẻ mệt mỏi, Đường Kỳ Sâm dứng nhìn cô một lúc, anh có thể nhìn thấy quầng thâm nơi bọng mắt của cô
"Muốn ăn cơm không?" Đường Kỳ Sâm hỏi
Ôn Dĩ Ninh im lặng rồi trả lời,"Có"
Lão Dư chạy đi mua cơm, ông lái xe rất nhanh nên khi mang về đồ ăn vẫn nóng hổi. Cơm và các món ăn kèm, cũng phải tới mười mấy cái hộp. Sau khi lão Dư để đồ xuống thì lập tức rời đi, Ôn Dĩ Ninh ngây người hồi lâu,"Lúc gọi không ngờ nhiều vậy"
Nửa tiếng trước Đường Kỳ Sâm hỏi cô muốn ăn gì, cô không do dự lập tức bèn nói ăn lẩu. Khi ấy Đường Kỳ Sâm chỉ cười, Ôn Dĩ Ninh phản ứng kịp liền xin lỗi,"Ngại quá, tôi quên mất anh không ăn được cay"
"Gọi đi" Đường Kỳ Sâm nói,"Tôi thấy trên thực đơn có nước dùng không cay, tôi ăn được"
Khung cảnh lúc này khá buồn cười, văn phòng của Đường Kỳ Sâm có thể coi như một nơi khá tôn nghiêm, vậy mà bây giờ ở nơi tiếp khách lại biến thành nơi để ăn lẩu, đồi ăn bày la liệt khắp bàn, hai nồi lẩu đã được châm lửa. Đường Kỳ Sâm và Ôn Dĩ Ninh ngồi đối diện nhau, Đường Kỳ Sâm cởi áo vest, xắn tay áo sơ mi lên để lộ cánh tay cơ bắp. Chỗ ngồi hơi thấp chân anh lại dài, nên phải khom người, choãi chân ra, anh bốc hai lá cải trắng và chả cá bỏ vào nồi
Ôn Dĩ Ninh có thể ăn cay, cô buộc gọn tóc, nhiệt tình ăn uống. Gọi lẩu còn được tặng kèm đồ uống, một chai nước cam và một bình rượu trắng nhỏ. Ôn Dĩ Ninh đưa chai nước cam cho Đường Kỳ Sâm còn mình thì mở nắp bình rượu."Không uống thì phí quá"
Đường Kỳ Sâm không cản cô, chỉ nhắc,"Em uống ít thôi. Rượu vào em hay quên lắm"
Ôn Dĩ Ninh ngẩng đầu,"Chuyện này trợ lý Kha từng nói với tôi rồi. Tôi quên chuyện gì vậy?"
Đường Kỳ Sâm liếc cô, ánh mắt hiện lên ý cười rồi nhanh chóng vụt tan
Ôn Dĩ Ninh buồn bực nhấp hai ngụm rượu, nói nhiều hơn bình thường,"Ban đầu anh nói để cho tôi đi theo Trần Táp học hỏi, anh nói, chị ấy là một thầy giáo tốt"
"Nghiệp vụ của Trần Táp rất giỏi, chỉ cần cô ấy dụng tâm dẫn dắt thì em sẽ tiên bộ nhanh chóng"
"Chị ấy là một người thầy tốt" Ôn Dĩ Ninh hỏi,"Vậy Trần Tử Du thật sự không có ba à?"
"Ừ" Đường Kỳ Sâm không hề gạt cô, đây là một sự thật mà mọi người đều ngầm hiểu. Bản thân Trần Táp cũng rất thản nhiên thừa nhận rằng duyên tàn phận mỏng, anh tình tôi nguyện, chị cũng không muốn bắt người ta phải chịu trách nhiệm.
Ôn Dĩ Ninh cau mày,"Chị ấy thật vất vả, đứa bé là trách nhiệm chung của cả hai người"
"Giây phút mà cô ấy quyết định sinh đứa bé thì nó đã là trách nhiệm thuộc về cô ấy rồi" Đường Kỳ Sâm lạnh nhạt nói
Bầu không khí chìm trong yên lặng, hai người tựa như cũng ý thức được chủ đề này không thích hợp để bàn luận cho lắm. Ôn Dĩ Ninh tiếp tục ăn, cô gắp thịt bò chấm đẫm dầu ớt, rồi cô bưng chén rượu uống cạn. Uống xong, cổ họng nóng tựa như ngọn lửa trên nồi lẩu khiến người cô không ngừng đổ mồ hôi.
Đường Kỳ Sâm nhíu mày,"Em uống rượu tới nghiện rồi đấy"
Ôn Dĩ Ninh lắc đầu
Đường Kỳ Sâm ăn uống khá điều độ, nhưng ở bữa tiệc của bí thư Lý, vì mải nói chuyện nên ăn khá ít, bây giờ quả thật hơi đói bụng, chớp mắt hai đĩa rau đã bị anh ăn sạch.Dạ dày ấm áp quét đi gần hết cơn mệt mỏi. Anh buông đũa xuống, nhìn Ôn Dĩ Ninh, ngắm cô cắm cúi ăn rồi buồn bực uống rượu, anh biết trong lòng cô khó chịu
Đường Kỳ Sâm phá vỡ lớp vỏ bọc,"Cảm thấy oan ức hả?"
Động tác của Ôn Dĩ Ninh khựng lại mất mấy giây, cô lắc đầu tiếp tục ăn
"Trong trường hợp này, em không nên tranh cãi cùng với Tiếu tổng. Điều này không có lợi với em" Đường Kỳ Sâm biết trong lòng cô còn vướng mắc nên mãi không buông xuống được chuyện buổi họp lúc chiều
Lúc này Ôn Dĩ Ninh mới bướng bỉnh đáp,"Tôi chỉ muốn làm tốt việc của mình"
" Xem ai nói lớn, xem ai nói nhiều, thế có gì tốt?" Trong giọng nói của Đường Kỳ Sâm ẩn chứa sự coi thường
Ôn Dĩ Ninh ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh,"Tôi không sai"
"Em làm nghề này đâu phải mới chỉ một hai năm, đạo lý này em còn chưa ngộ ra ư? Địa vị của Tiếu tổng ở trên cao, em lại khiến ông ta mất thể diện trước mặt bao nhiêu người, nhìn thì có vẻ là em thắng đấy,nhưng bước ra khỏi phòng họp, kết quả sẽ vẫn như cũ không thể thay đổi đâu" Đường Kỳ Sâm bình tĩnh nói, thậm chí còn mang theo cả sự lạnh lùng,"Trần Táp có thể quản em đương nhiên ông ta cũng có thể, ngày tháng còn dài, em không cần thiết phải chấp nhận rủi ro lần này, không cần cảm thấy khó chịu làm gì"
Ôn Dĩ Ninh sầm mặt, cô cúi đầu, cầm bình rượu nhỏ uống cạn. Đường Kỳ Sâm không cản nổi, thoáng tức giận,"Người chịu uất ức cuối cùng vẫn là em"
Ôn Dĩ Ninh ngẩng đầu, hốc mắt ửng đỏ,"Tôi chỉ biết là tôi đúng, đúng là đúng, sai là sai. Tôi không nghĩ quanh co được nhiều như thế, đó là suy nghĩ của anh, không phải của tôi, tôi không chấp nhận nổi, không thể thừa nhận nổi. Tôi không oan ức, tôi có gì mà phải oan ức, tôi có thẹn với lòng mình đâu"
Nói xong, cô đứng dậy, định rời khỏi bàn bước đi. Nhưng men rượu xộc lên khiến bước chân cô lảo đảo, phải nắm lấy mép bàn mới miễn cưỡng đứng vững
Đường Kỳ Sâm bước theo, vòng tay kéo cánh tay rồi xoay người cô lại. Hai tay anh nắm lấy hai bả vai cô, mười ngón tay dùng lực giữ chặt
Kiên nhẫn của anh bị sự hung hăng của cô dẫm nát. Anh lên tiếng,"Em nghe lời tôi có được không hả?"
Ôn Dĩ Ninh giãy dụa hòng thoát khỏi anh,"Tôi có thể nghe lời bất cứ ai, chỉ anh là không! Nghe anh có mà chết sớm!"
Say rượu khiến người ta nói thật, hay là say rượu khiến con người ta trở nên to gan cũng không còn quan trọng nữa, quan trọng là ở nơi sâu thẳm trong trái tim cô vẫn còn để tâm tới Đường Kỳ Sâm, cứ như anh đã trở thành một dấu ấn không mấy xinh đẹp trong sinh mệnh của cô vậy
Hai người nhìn nhau, ánh mắt Ôn Dĩ Ninh vừa quật cường vừa mang theo sự oán hận, giống như một tấm lưới gió thổi không lọt, bao trọn Đường Kỳ Sâm vào trong đó.
Màn đêm thì yên tĩnh, còn đáy lòng của Đường Kỳ Sâm thì chua xót
Mười ngón tay anh khẽ buông lơi, trượt xuống nắm lấy cổ tay cô
Theo bản năng, người Ôn Dĩ Ninh run lên
Đường Kỳ Sâm không để cô chạy thoát, anh khẽ dịu dàng vuốt ve mu bàn tay cô, thì thầm nói," Được rồi, ngoan nào...Niệm Niệm ngoan nào"
/67
|