Thanh cố gỡ tay hắn ra khỏi eo, hắn ôm siết lấy, Thanh cảm thấy nghẹt thở, giọng hắn vang lên như gió thoảng.
_Yên nào…!! Em hãy cho anh ôm em, hôn em, gần gũi em…!! Anh sợ khi trở về rồi, anh không còn cơ hội để làm những việc đó nữa…!!
_Xin em đừng tỏ ra lạnh lùng và xa cách với anh…!!
Đôi mắt Thanh đỏ hoe, mặt dù đã cố tỏ ra là không cần hắn, không yêu hắn, không thích hắn, ghét hắn nhưng Thanh không thể dấu được cảm xúc, không thể dấu được tình cảm của bản thân. Tất cả mọi thứ mà Thanh có, Thanh đang nghĩ đều đang hướng về hắn, niềm đam mê, hạnh phúc, ngọt ngào mà hắn mang lại đã làm Thanh không cưỡng lại được.
Bàn tay Thanh từ từ buông thõng xuống, Thanh đã chấp nhận để cho hắn ôm Thanh, để cho hắn hít lấy hương thơm trên tóc Thanh, để cho hắn nói những lời thì thầm yêu thương. Thanh đã đầu hàng, đã gục ngã hoàn toàn.
Hoàng đã đến trường từ lâu, từ khi Thanh đồng ý đóng giả làm bạn gái của Hoàng, trong lòng Hoàng một niềm vui sướng, hạnh phúc dâng đầy. Hôm nay là ngày thứ hai cả hai đóng vai tình nhân.
Hoàng nhờ quản lý Dương Ca mua ột bó hoa hồng, Hoàng muốn tặng nó cho Thanh. Trên môi Hoàng nở một nụ cười, Hoàng đang hình dung ra ánh mắt, nụ cười của Thanh khi nhận được bó hoa này.
Cũng giống như mọi hôm Hoàng vừa đến cổng trường, cả một rừng fan hâm mộ ùa ra đón Hoàng, tiếng gọi, tiếng reo hò vang lên, những tấm băng rôn bay phần phật trong gió, đa số fan hâm mộ của Hoàng là con gái, cũng phải họ hâm mộ Hoàng vì Hoàng quá đẹp trai, quá phong độ và quá nổi tiếng nên bọn con gái trong trường thích và thần tượng Hoàng cũng không có gì là lạ.
Một cô gái bước lên hỏi Hoàng.
_Anh Hoàng…!! Có thể cho em hỏi anh một câu được không…??
Hoàng gật đầu.
_Em không hiểu tại sao anh lại chọn Thu…?? Cô ấy chỉ là một cô gái bình thường, một đứa con gái hậu đậu, một người không xứng với anh…!!
_Anh là một ngôi sao, một người có tất cả sao anh không chọn người xứng với anh. Anh làm thế khiến bọn em thất vọng quá…!!
Hoàng mỉm cười đáp.
_Vì anh có tất cả nên anh không còn muốn gì nữa. Anh muốn chọn một cô gái có thể cho anh cảm xúc, có thể làm cho anh mỉm cười, có thể cho anh hạnh phúc….!!
_Thu bình dị, trong sáng, hồn nhiên, ở bên cô ấy anh có thể quên anh là ai, có thể quên đi những áp lực mà cuộc sống của một ngôi sao mang lại. Nếu em có yêu, có thích em mới thực sự hiểu được…!!
_Rung động vì một người, thích một người lúc đầu vì ngoại hình, vì ánh mặt, vì nụ cười, vì khuôn mặt, vì vóc dáng, vì gia thế, vì thân phận của người đó, nhưng dần dần tất cả những gì mà người đó có mới thực sự thu hút, mới thực làm con tim anh rung động…!!
_Em thử nghĩ xem yêu mà quá tính toán, quá nghĩ cho bản thân, tình yêu như thế thì còn gì là trong sáng, còn gì là đam mê, còn gì là tình ái nữa…!!
_Mỗi một người chỉ có một mảnh ghép, anh biết là nếu muốn đến được với người đó, để có thể tìm được người đó không phải là dễ nhưng khi đã tìm được rồi thì không có từ nào, không có hạnh phúc nào, không có niềm vui nào, không có của cải nào có thể sáng bằng, có thể mang ra đổi trao…!!
_Trong mắt mọi người Thu là một cô gái bình thường, một cô gái bình dị, một cô gái không có gì nhưng trong mắt anh, cô ấy là tất cả, là hạnh phúc, là tương lai, là tất cả những gì mà anh có…!!
_Anh muốn cầm bàn tay cô ấy đi suốt cuộc đời này, muốn cho cô ấy tất cả những gì mà anh có, muốn trao đổi cuộc sống của anh để lấy cuộc sống của cô ấy. …!!
Tất cả mọi người im lặng lắng nghe Hoàng nói. Hoàng nói hay quá đến nỗi, những cô gái còn kêu gào phản đối phải chú ý lắng nghe, Hoàng khiến những người còn ghi ngờ, còn muốn hỏi phải đỏ mặt.
Ánh mắt Hoàng rực sáng, trên môi Hoàng nở một nụ cười, nhìn Hoàng lúc này rất giống một chàng trai đang yêu, đang hạnh phúc, đang chìm đắm trong mật ngọt tình yêu. Đâu mới là thật, đâu mới là giả, chỉ có mình Hoàng biết, chỉ có mình Hoàng hiểu mà thôi.
Tất cả không ai bảo ai, họ tự động chừa cho Hoàng một lối đi, Hoàng lái xe vào sân trường. Hoàng tự hỏi không biết Thanh đã đến trường chưa..?? Đã ngủ dậy rồi hay lại đi học muộn như mọi hôm…??, Từ khi mang danh nghĩa có bạn gái trên vai, lòng Hoàng chưa có lúc nào vui sướng, và hạnh phúc như thế.
Hoàng cảm tưởng Hoàng đang yêu, đang có bạn gái, Hoàng cần phải có trách nhiệm làm Thanh vui, làm Thanh cười, làm những việc mà một ngươi con trai khi yêu nên làm.
Hoàng muốn từ ngày mai Hoàng sẽ đón Thanh đi học, muốn được cùng ăn cơm trưa, muốn cùng nhau đi dạo, cùng nhau đi xem phim, cùng nhau dạo bước trong công viên, muốn đưa Thanh về nhà Hoàng chơi, muốn giới thiệu cho Thanh biết nhà Hoàng có bao nhiêu người, muốn cho Thanh xâm nhập vào thế giới riêng tư của Hoàng mà lâu rồi Hoàng không cho phép ai làm điều đó, Hoàng muốn san sẻ, muốn cho Thanh biết tất cả.
Hoàng cầm bó hoa, Hoàng bước lên lớp. Tất cả mọi người trong phòng đều nhìn Hoàng, hôm nay trông Hoàng lạ lắm, trông Hoàng như được ai đó truyền thêm sinh khí, như được ai đó ban tặng ột nụ cười, nhìn khuôn mặt bừng sáng, nhìn ánh mắt tươi vui, nhìn khuôn mặt đỏ hồng của Hoàng, tất cả mọi người trong phòng đều phì cười, họ hiểu vì ai Hoàng mới biến đổi một cách nhanh chóng như thế này.
Dung trêu.
_Thu đâu mà anh lại đi học có một mình…?? Không phải là nó đi sau anh chứ…??
Hoàng nhíu mày.
_Cô ấy vẫn chưa đi học à…??
Dung lắc đầu.
_Vẫn chưa thấy bóng dáng nó đâu…!! Em gọi điện cho nó nhưng điện thoại bị khóa máy nên không gọi được, còn nhà nó em có đến rủ nó đi học nhưng người ta nói là cả đêm hôm qua nó không có về nhà…!!
Tin thông báo của Dung làm cả bọn kinh ngạc, họ đều nhìn Hoàng không chớp. Họ đang tò mò muốn hỏi, buổi tối hôm qua sau khi họp báo xong, Hoàng đã đưa Thanh đi đâu chơi…??
Hoàng tái mặt, ánh mắt Hoàng từ vui tươi chuyển sang màu xám, mặc dù Thanh chỉ đóng giả làm bạn của Hoàng thôi nhưng Hoàng vẫn cảm thấy ghen tức, vẫn cảm thấy lo sợ vu vơ.
Hoàng không thể nói cho họ biết là đêm hôm qua sau khi họp báo xong, Thanh đã bỏ về nhà trước, không thể nói cho họ biết là giữa Thanh và Hoàng không có mối quan hệ gì đặc biệt, nếu Hoàng nói ra, mọi thứ sẽ đổ vỡ hết, Hoàng đã tan vỡ một lần, Hoàng không muốn tan vỡ thêm lần hai, không muốn đau khổ thêm nữa.
Hắn dẫn Thanh đi dạo khắp nơi, nơi nào cũng đẹp, cũng đông vui, cả hai cố hoà mình vào dòng người đông đúc, cố dấu mọi người họ thực sự là ai.
Hắn không muốn Thanh biết hắn là Long, hắn muốn sau khi trả Thanh về thế giới của Thanh,Thanh vẫn là Thanh, hắn vẫn là hắn. Hắn sợ sau khi Thanh biết hắn là ai, mối quan hệ giữa Thanh và hắn sẽ không còn được tự nhiên như trước nữa, hắn chỉ muốn trong lòng Thanh đang nghĩ hắn là ca sĩ Long Nhật, là một người yêu và thích Thanh trong bí mật.
Thanh chưa bao giờ được đi chơi vui như hôm nay, Thanh đã cười rất nhiều, chạy rất nhiều, và cũng đã khóc rất nhiều, chưa có hôm nào tâm tư Thanh lại thay đổi như chong chóng thế này, một phút trước Thanh cười, một phút sau Thanh khóc, hắn có thể làm cho Thanh cười, có thể làm cho Thanh khóc, hắn là người có thể điều khiển được trạng thái tình cảm, và cảm xúc của Thanh.
Thanh sợ hãi, nhưng Thanh không trốn chạy, Thanh muốn cả ngày hôm nay Thanh sống buông thả, cả ngày hôm nay Thanh muốn tạm quên Thanh là ai..??, Thanh đang làm gì…??, đang ở đâu…??, và đang có chuyện gì chờ Thanh ở phía trước, Thanh muốn quên hết.
Thanh nắm lấy tay hắn, cả hai người đang đứng trên một hòn đảo, nơi này có một nhà thờ rất đẹp. Rất tự nhiên hắn ôm lấy Thanh, miệng hắn kề sát vào tai Thanh, hắn bảo.
_Anh muốn mai sau khi chúng ta kết hôn chúng ta sẽ làm lễ cưới tại nhà thờ này…!!
Thanh đỏ bừng mặt, viễn tưởng hạnh phúc hắn vừa vẽ ra làm trái tim Thanh đau nhói, Thanh có quá nhiều bí mật, có quá nhiều trách nhiệm, Thanh không nắm chắc được hạnh phúc trong tay. Thanh không muốn làm hắn đau khổ, không muốn hắn hy vọng vào tình cảm của Thanh.
Giọng Thanh tắc nghẹn.
_Em xin lỗi nhưng hai chúng ta không bao giờ có được một cái kết hạnh phúc. Em hy vọng sau buổi đi chơi hôm nay, mai sau khi gặp lại nhau chúng ta hãy coi nhau như hai người xa lạ, em về với thế giới của em, anh về với thế giới của anh…!!
Hắn xoay Thanh đối diện với hắn. Ánh mắt hắn nhìn Thanh vừa nồng nàn, vừa hỡn dỗi, vừa đau khổ, hắn hỏi.
_Em không muốn có anh hay sao…?? Không muốn anh yêu em, không muốn anh thích em sao…??
_Hay là trong trái tim em đã có hắn nên em không thể chấp nhận được tình cảm của anh…??
Thanh lắc đầu.
_Tình cảm của em dành cho ai, em hiểu nhưng bây giờ vẫn còn quá sớm để nói trước được điều gì…!!
_Em không muốn chúng ta quá vội vàng. Không muốn chúng ta sống quá ích kỉ, em sợ vì em sẽ có rất nhiều người bị tổn thương theo…!!
Hắn cười nhạt.
_Cô đúng là có quá nhiều lí do…!! Cô đừng tưởng cô nói thế là tôi sẽ buông tha cho cô. Tôi không bao giờ từ bỏ tình yêu của đời mình. Dù cô có chấp nhận tôi hay không tôi cũng không ngừng yêu cô, thích cô. Dù cô chọn ai, tôi hay là hắn, tôi cũng cầu chúc cho cô được hạnh phúc…!!
_Nhưng sức chịu đựng của tôi có giới hạn, đến một lúc nào đó nếu tôi không thể chịu đựng hơn được nữa, tôi sẽ công khai nói ọi người biết tình cảm của tôi dành cho cô. Tôi mặc kệ, cô là gì của hắn, hắn là gì của cô, mặc kệ cái danh tiếng hão này, tôi phải dành lấy cô, phải có cô…!!
_Vì vậy cô hãy nhớ lấy, hãy lựa chọn cho kĩ, Tôi là một thằng đàn ông ích kỉ, một kẻ khi đã quyết định làm điều gì thì sẽ không bao giờ quay đầu ngoảnh lại, không bao giờ hối hận với những gì mà tôi đã gây ra….!!
Thanh nhìn hắn, nhìn thật kĩ, nước mắt Thanh chảy ra. Thanh không tài nào hiểu được, tại sao chỉ gặp mặt nhau có hai lần, hắn có thể hiểu Thanh đến thế, lại yêu Thanh đến thế. Thanh run giọng hỏi.
_Anh…anh đang đùa tôi đúng không…?? Tại sao hai chúng ta chỉ vừa mới quen biết nhau, anh đều biết hết những thói quen, những sở thích của tôi…??
Hắn mỉm cười.
_Bí mật…!! Người ta thường nói khi đã thích, đã yêu ai thì những thói quen, sở thích, ngày sinh của người ấy đều phải biết, phải tìm hiểu…!!
Nhìn khuôn mặt nhăn nhó và lo lắng của Thanh. Hắn phì cười bảo.
_Em đừng lo, anh không hề theo dõi em nhưng những điều anh biết về em cũng đủ làm anh yêu em…!!
Thanh im lặng, đây là lần đầu tiên có người con trai nói yêu Thanh, thích Thanh. Thanh run rẩy bảo hắn.
_Hãy quên đi anh nhé…!! Em không xứng với anh đâu…!! Em chỉ là một cô gái bình thường, một người có quá nhiều khuyết điểm, một kẻ hậu đậu, một người không ra gì. Bây giờ em đã có người yêu rồi, em không thể phản bội lại anh ấy, em không muốn vì em tình bạn giữa hai người bị sứt mẻ, không muốn vì em, anh đánh mất đi nụ cười, đánh mất đi niềm tin vào tình yêu…!!
Thanh dịu dàng cầm lấy tay hắn, Thanh nói tiếp.
_Em tin là anh sẽ tìm được một người con gái xứng đáng hơn em, giỏi hơn em, tốt hơn em, cô ấy sẽ làm cho anh được hạnh phúc, làm cho anh cười, còn em, em phải về với vai trò của mình, em không thể đi xa hơn được nữa. Em xin lỗi…!!
Hắn tức giận, hai bàn tay hắn bóp chặt bả vai Thanh.
_Cô tưởng là cô hay lắm sao… ?? cô tưởng là cô cao đẹp lắm à..?? Đúng là tôi yêu cô, thích cô nhưng điều đó không có nghĩa tôi phải nghe những lời chúc phúc, những lời biệt li của cô. Trận chiến giữa tôi và hắn vẫn chưa diễn ra cơ mà, sao cô lại bất công thế…??, cô phải cho chúng tôi được thử sức với nhau chứ…??
Thanh run rẩy.
_Sao…sao anh lại cố chấp thế…?? tại sao anh chỉ biết đến cảm giác, ý thích, và mong ước của chính anh…?? Anh có nghĩ đến cảm nhận, đến tình cảm của tôi không…??
_Lúc đầu tôi tưởng anh là bạn, là một người có thể cho tôi san sẻ những khúc mắc, những ưu phiền trong cuộc sống nhưng tôi đã lầm tưởng, tôi đã đánh giá sai con người anh. Anh vẫn mãi chỉ là một người ích kỉ, một tên gia trưởng đáng ghét, nếu anh thực sự để ý đến tôi, thật sự thích tôi, anh hãy để tôi sống yên, để tôi làm tốt vai trò của tôi, tôi không muốn anh khuấy đảo mọi thứ vốn đã bình yên của tôi lên…!!
Hắn nhếch mép.
_Chuyện mà cô vẫn còn chưa biết về tôi còn nhiều lắm, nếu cô muốn sống yên thì cô hãy ở bên cạnh tôi còn nếu không tôi sẽ làm cho cô sống không yên mà chạy trốn cũng không được…!!
Thanh sợ hãi, mặt Thanh trắng bệch, bây giờ trông hắn đáng sợ quá, Thanh cảm thấy khiếp đảm, yêu một người đàn ông có tính cách độc đoán, có tính cách gia trưởng thì hạnh phúc đấy nhưng cũng lo sợ không kém, vì anh ta yêu nhiều quá, thì ý muốn được sở hữu, muốn độc chiếm càng mạnh mẽ, lòng ghen tuông càng nhiều hơn.
Một cô gái phóng túng như Thanh sẽ không chịu đựng được, từ xưa đến nay Thanh vẫn coi con trai và con gái như nhau, làm sao Thanh có thể quên ngay được ý nghĩ đó trong đầu, ngay cả tình cảm vừa mới nảy sinh trong trái tim cũng khiến Thanh buồn đau, cũng khiến Thanh bồn chồn, lo lắng không yên, nếu mai sau khi đã thực sự yêu, thực sự không thể sống thiếu hắn, chắc là Thanh còn phải chịu khổ nhiều hơn nữa.
_Yên nào…!! Em hãy cho anh ôm em, hôn em, gần gũi em…!! Anh sợ khi trở về rồi, anh không còn cơ hội để làm những việc đó nữa…!!
_Xin em đừng tỏ ra lạnh lùng và xa cách với anh…!!
Đôi mắt Thanh đỏ hoe, mặt dù đã cố tỏ ra là không cần hắn, không yêu hắn, không thích hắn, ghét hắn nhưng Thanh không thể dấu được cảm xúc, không thể dấu được tình cảm của bản thân. Tất cả mọi thứ mà Thanh có, Thanh đang nghĩ đều đang hướng về hắn, niềm đam mê, hạnh phúc, ngọt ngào mà hắn mang lại đã làm Thanh không cưỡng lại được.
Bàn tay Thanh từ từ buông thõng xuống, Thanh đã chấp nhận để cho hắn ôm Thanh, để cho hắn hít lấy hương thơm trên tóc Thanh, để cho hắn nói những lời thì thầm yêu thương. Thanh đã đầu hàng, đã gục ngã hoàn toàn.
Hoàng đã đến trường từ lâu, từ khi Thanh đồng ý đóng giả làm bạn gái của Hoàng, trong lòng Hoàng một niềm vui sướng, hạnh phúc dâng đầy. Hôm nay là ngày thứ hai cả hai đóng vai tình nhân.
Hoàng nhờ quản lý Dương Ca mua ột bó hoa hồng, Hoàng muốn tặng nó cho Thanh. Trên môi Hoàng nở một nụ cười, Hoàng đang hình dung ra ánh mắt, nụ cười của Thanh khi nhận được bó hoa này.
Cũng giống như mọi hôm Hoàng vừa đến cổng trường, cả một rừng fan hâm mộ ùa ra đón Hoàng, tiếng gọi, tiếng reo hò vang lên, những tấm băng rôn bay phần phật trong gió, đa số fan hâm mộ của Hoàng là con gái, cũng phải họ hâm mộ Hoàng vì Hoàng quá đẹp trai, quá phong độ và quá nổi tiếng nên bọn con gái trong trường thích và thần tượng Hoàng cũng không có gì là lạ.
Một cô gái bước lên hỏi Hoàng.
_Anh Hoàng…!! Có thể cho em hỏi anh một câu được không…??
Hoàng gật đầu.
_Em không hiểu tại sao anh lại chọn Thu…?? Cô ấy chỉ là một cô gái bình thường, một đứa con gái hậu đậu, một người không xứng với anh…!!
_Anh là một ngôi sao, một người có tất cả sao anh không chọn người xứng với anh. Anh làm thế khiến bọn em thất vọng quá…!!
Hoàng mỉm cười đáp.
_Vì anh có tất cả nên anh không còn muốn gì nữa. Anh muốn chọn một cô gái có thể cho anh cảm xúc, có thể làm cho anh mỉm cười, có thể cho anh hạnh phúc….!!
_Thu bình dị, trong sáng, hồn nhiên, ở bên cô ấy anh có thể quên anh là ai, có thể quên đi những áp lực mà cuộc sống của một ngôi sao mang lại. Nếu em có yêu, có thích em mới thực sự hiểu được…!!
_Rung động vì một người, thích một người lúc đầu vì ngoại hình, vì ánh mặt, vì nụ cười, vì khuôn mặt, vì vóc dáng, vì gia thế, vì thân phận của người đó, nhưng dần dần tất cả những gì mà người đó có mới thực sự thu hút, mới thực làm con tim anh rung động…!!
_Em thử nghĩ xem yêu mà quá tính toán, quá nghĩ cho bản thân, tình yêu như thế thì còn gì là trong sáng, còn gì là đam mê, còn gì là tình ái nữa…!!
_Mỗi một người chỉ có một mảnh ghép, anh biết là nếu muốn đến được với người đó, để có thể tìm được người đó không phải là dễ nhưng khi đã tìm được rồi thì không có từ nào, không có hạnh phúc nào, không có niềm vui nào, không có của cải nào có thể sáng bằng, có thể mang ra đổi trao…!!
_Trong mắt mọi người Thu là một cô gái bình thường, một cô gái bình dị, một cô gái không có gì nhưng trong mắt anh, cô ấy là tất cả, là hạnh phúc, là tương lai, là tất cả những gì mà anh có…!!
_Anh muốn cầm bàn tay cô ấy đi suốt cuộc đời này, muốn cho cô ấy tất cả những gì mà anh có, muốn trao đổi cuộc sống của anh để lấy cuộc sống của cô ấy. …!!
Tất cả mọi người im lặng lắng nghe Hoàng nói. Hoàng nói hay quá đến nỗi, những cô gái còn kêu gào phản đối phải chú ý lắng nghe, Hoàng khiến những người còn ghi ngờ, còn muốn hỏi phải đỏ mặt.
Ánh mắt Hoàng rực sáng, trên môi Hoàng nở một nụ cười, nhìn Hoàng lúc này rất giống một chàng trai đang yêu, đang hạnh phúc, đang chìm đắm trong mật ngọt tình yêu. Đâu mới là thật, đâu mới là giả, chỉ có mình Hoàng biết, chỉ có mình Hoàng hiểu mà thôi.
Tất cả không ai bảo ai, họ tự động chừa cho Hoàng một lối đi, Hoàng lái xe vào sân trường. Hoàng tự hỏi không biết Thanh đã đến trường chưa..?? Đã ngủ dậy rồi hay lại đi học muộn như mọi hôm…??, Từ khi mang danh nghĩa có bạn gái trên vai, lòng Hoàng chưa có lúc nào vui sướng, và hạnh phúc như thế.
Hoàng cảm tưởng Hoàng đang yêu, đang có bạn gái, Hoàng cần phải có trách nhiệm làm Thanh vui, làm Thanh cười, làm những việc mà một ngươi con trai khi yêu nên làm.
Hoàng muốn từ ngày mai Hoàng sẽ đón Thanh đi học, muốn được cùng ăn cơm trưa, muốn cùng nhau đi dạo, cùng nhau đi xem phim, cùng nhau dạo bước trong công viên, muốn đưa Thanh về nhà Hoàng chơi, muốn giới thiệu cho Thanh biết nhà Hoàng có bao nhiêu người, muốn cho Thanh xâm nhập vào thế giới riêng tư của Hoàng mà lâu rồi Hoàng không cho phép ai làm điều đó, Hoàng muốn san sẻ, muốn cho Thanh biết tất cả.
Hoàng cầm bó hoa, Hoàng bước lên lớp. Tất cả mọi người trong phòng đều nhìn Hoàng, hôm nay trông Hoàng lạ lắm, trông Hoàng như được ai đó truyền thêm sinh khí, như được ai đó ban tặng ột nụ cười, nhìn khuôn mặt bừng sáng, nhìn ánh mắt tươi vui, nhìn khuôn mặt đỏ hồng của Hoàng, tất cả mọi người trong phòng đều phì cười, họ hiểu vì ai Hoàng mới biến đổi một cách nhanh chóng như thế này.
Dung trêu.
_Thu đâu mà anh lại đi học có một mình…?? Không phải là nó đi sau anh chứ…??
Hoàng nhíu mày.
_Cô ấy vẫn chưa đi học à…??
Dung lắc đầu.
_Vẫn chưa thấy bóng dáng nó đâu…!! Em gọi điện cho nó nhưng điện thoại bị khóa máy nên không gọi được, còn nhà nó em có đến rủ nó đi học nhưng người ta nói là cả đêm hôm qua nó không có về nhà…!!
Tin thông báo của Dung làm cả bọn kinh ngạc, họ đều nhìn Hoàng không chớp. Họ đang tò mò muốn hỏi, buổi tối hôm qua sau khi họp báo xong, Hoàng đã đưa Thanh đi đâu chơi…??
Hoàng tái mặt, ánh mắt Hoàng từ vui tươi chuyển sang màu xám, mặc dù Thanh chỉ đóng giả làm bạn của Hoàng thôi nhưng Hoàng vẫn cảm thấy ghen tức, vẫn cảm thấy lo sợ vu vơ.
Hoàng không thể nói cho họ biết là đêm hôm qua sau khi họp báo xong, Thanh đã bỏ về nhà trước, không thể nói cho họ biết là giữa Thanh và Hoàng không có mối quan hệ gì đặc biệt, nếu Hoàng nói ra, mọi thứ sẽ đổ vỡ hết, Hoàng đã tan vỡ một lần, Hoàng không muốn tan vỡ thêm lần hai, không muốn đau khổ thêm nữa.
Hắn dẫn Thanh đi dạo khắp nơi, nơi nào cũng đẹp, cũng đông vui, cả hai cố hoà mình vào dòng người đông đúc, cố dấu mọi người họ thực sự là ai.
Hắn không muốn Thanh biết hắn là Long, hắn muốn sau khi trả Thanh về thế giới của Thanh,Thanh vẫn là Thanh, hắn vẫn là hắn. Hắn sợ sau khi Thanh biết hắn là ai, mối quan hệ giữa Thanh và hắn sẽ không còn được tự nhiên như trước nữa, hắn chỉ muốn trong lòng Thanh đang nghĩ hắn là ca sĩ Long Nhật, là một người yêu và thích Thanh trong bí mật.
Thanh chưa bao giờ được đi chơi vui như hôm nay, Thanh đã cười rất nhiều, chạy rất nhiều, và cũng đã khóc rất nhiều, chưa có hôm nào tâm tư Thanh lại thay đổi như chong chóng thế này, một phút trước Thanh cười, một phút sau Thanh khóc, hắn có thể làm cho Thanh cười, có thể làm cho Thanh khóc, hắn là người có thể điều khiển được trạng thái tình cảm, và cảm xúc của Thanh.
Thanh sợ hãi, nhưng Thanh không trốn chạy, Thanh muốn cả ngày hôm nay Thanh sống buông thả, cả ngày hôm nay Thanh muốn tạm quên Thanh là ai..??, Thanh đang làm gì…??, đang ở đâu…??, và đang có chuyện gì chờ Thanh ở phía trước, Thanh muốn quên hết.
Thanh nắm lấy tay hắn, cả hai người đang đứng trên một hòn đảo, nơi này có một nhà thờ rất đẹp. Rất tự nhiên hắn ôm lấy Thanh, miệng hắn kề sát vào tai Thanh, hắn bảo.
_Anh muốn mai sau khi chúng ta kết hôn chúng ta sẽ làm lễ cưới tại nhà thờ này…!!
Thanh đỏ bừng mặt, viễn tưởng hạnh phúc hắn vừa vẽ ra làm trái tim Thanh đau nhói, Thanh có quá nhiều bí mật, có quá nhiều trách nhiệm, Thanh không nắm chắc được hạnh phúc trong tay. Thanh không muốn làm hắn đau khổ, không muốn hắn hy vọng vào tình cảm của Thanh.
Giọng Thanh tắc nghẹn.
_Em xin lỗi nhưng hai chúng ta không bao giờ có được một cái kết hạnh phúc. Em hy vọng sau buổi đi chơi hôm nay, mai sau khi gặp lại nhau chúng ta hãy coi nhau như hai người xa lạ, em về với thế giới của em, anh về với thế giới của anh…!!
Hắn xoay Thanh đối diện với hắn. Ánh mắt hắn nhìn Thanh vừa nồng nàn, vừa hỡn dỗi, vừa đau khổ, hắn hỏi.
_Em không muốn có anh hay sao…?? Không muốn anh yêu em, không muốn anh thích em sao…??
_Hay là trong trái tim em đã có hắn nên em không thể chấp nhận được tình cảm của anh…??
Thanh lắc đầu.
_Tình cảm của em dành cho ai, em hiểu nhưng bây giờ vẫn còn quá sớm để nói trước được điều gì…!!
_Em không muốn chúng ta quá vội vàng. Không muốn chúng ta sống quá ích kỉ, em sợ vì em sẽ có rất nhiều người bị tổn thương theo…!!
Hắn cười nhạt.
_Cô đúng là có quá nhiều lí do…!! Cô đừng tưởng cô nói thế là tôi sẽ buông tha cho cô. Tôi không bao giờ từ bỏ tình yêu của đời mình. Dù cô có chấp nhận tôi hay không tôi cũng không ngừng yêu cô, thích cô. Dù cô chọn ai, tôi hay là hắn, tôi cũng cầu chúc cho cô được hạnh phúc…!!
_Nhưng sức chịu đựng của tôi có giới hạn, đến một lúc nào đó nếu tôi không thể chịu đựng hơn được nữa, tôi sẽ công khai nói ọi người biết tình cảm của tôi dành cho cô. Tôi mặc kệ, cô là gì của hắn, hắn là gì của cô, mặc kệ cái danh tiếng hão này, tôi phải dành lấy cô, phải có cô…!!
_Vì vậy cô hãy nhớ lấy, hãy lựa chọn cho kĩ, Tôi là một thằng đàn ông ích kỉ, một kẻ khi đã quyết định làm điều gì thì sẽ không bao giờ quay đầu ngoảnh lại, không bao giờ hối hận với những gì mà tôi đã gây ra….!!
Thanh nhìn hắn, nhìn thật kĩ, nước mắt Thanh chảy ra. Thanh không tài nào hiểu được, tại sao chỉ gặp mặt nhau có hai lần, hắn có thể hiểu Thanh đến thế, lại yêu Thanh đến thế. Thanh run giọng hỏi.
_Anh…anh đang đùa tôi đúng không…?? Tại sao hai chúng ta chỉ vừa mới quen biết nhau, anh đều biết hết những thói quen, những sở thích của tôi…??
Hắn mỉm cười.
_Bí mật…!! Người ta thường nói khi đã thích, đã yêu ai thì những thói quen, sở thích, ngày sinh của người ấy đều phải biết, phải tìm hiểu…!!
Nhìn khuôn mặt nhăn nhó và lo lắng của Thanh. Hắn phì cười bảo.
_Em đừng lo, anh không hề theo dõi em nhưng những điều anh biết về em cũng đủ làm anh yêu em…!!
Thanh im lặng, đây là lần đầu tiên có người con trai nói yêu Thanh, thích Thanh. Thanh run rẩy bảo hắn.
_Hãy quên đi anh nhé…!! Em không xứng với anh đâu…!! Em chỉ là một cô gái bình thường, một người có quá nhiều khuyết điểm, một kẻ hậu đậu, một người không ra gì. Bây giờ em đã có người yêu rồi, em không thể phản bội lại anh ấy, em không muốn vì em tình bạn giữa hai người bị sứt mẻ, không muốn vì em, anh đánh mất đi nụ cười, đánh mất đi niềm tin vào tình yêu…!!
Thanh dịu dàng cầm lấy tay hắn, Thanh nói tiếp.
_Em tin là anh sẽ tìm được một người con gái xứng đáng hơn em, giỏi hơn em, tốt hơn em, cô ấy sẽ làm cho anh được hạnh phúc, làm cho anh cười, còn em, em phải về với vai trò của mình, em không thể đi xa hơn được nữa. Em xin lỗi…!!
Hắn tức giận, hai bàn tay hắn bóp chặt bả vai Thanh.
_Cô tưởng là cô hay lắm sao… ?? cô tưởng là cô cao đẹp lắm à..?? Đúng là tôi yêu cô, thích cô nhưng điều đó không có nghĩa tôi phải nghe những lời chúc phúc, những lời biệt li của cô. Trận chiến giữa tôi và hắn vẫn chưa diễn ra cơ mà, sao cô lại bất công thế…??, cô phải cho chúng tôi được thử sức với nhau chứ…??
Thanh run rẩy.
_Sao…sao anh lại cố chấp thế…?? tại sao anh chỉ biết đến cảm giác, ý thích, và mong ước của chính anh…?? Anh có nghĩ đến cảm nhận, đến tình cảm của tôi không…??
_Lúc đầu tôi tưởng anh là bạn, là một người có thể cho tôi san sẻ những khúc mắc, những ưu phiền trong cuộc sống nhưng tôi đã lầm tưởng, tôi đã đánh giá sai con người anh. Anh vẫn mãi chỉ là một người ích kỉ, một tên gia trưởng đáng ghét, nếu anh thực sự để ý đến tôi, thật sự thích tôi, anh hãy để tôi sống yên, để tôi làm tốt vai trò của tôi, tôi không muốn anh khuấy đảo mọi thứ vốn đã bình yên của tôi lên…!!
Hắn nhếch mép.
_Chuyện mà cô vẫn còn chưa biết về tôi còn nhiều lắm, nếu cô muốn sống yên thì cô hãy ở bên cạnh tôi còn nếu không tôi sẽ làm cho cô sống không yên mà chạy trốn cũng không được…!!
Thanh sợ hãi, mặt Thanh trắng bệch, bây giờ trông hắn đáng sợ quá, Thanh cảm thấy khiếp đảm, yêu một người đàn ông có tính cách độc đoán, có tính cách gia trưởng thì hạnh phúc đấy nhưng cũng lo sợ không kém, vì anh ta yêu nhiều quá, thì ý muốn được sở hữu, muốn độc chiếm càng mạnh mẽ, lòng ghen tuông càng nhiều hơn.
Một cô gái phóng túng như Thanh sẽ không chịu đựng được, từ xưa đến nay Thanh vẫn coi con trai và con gái như nhau, làm sao Thanh có thể quên ngay được ý nghĩ đó trong đầu, ngay cả tình cảm vừa mới nảy sinh trong trái tim cũng khiến Thanh buồn đau, cũng khiến Thanh bồn chồn, lo lắng không yên, nếu mai sau khi đã thực sự yêu, thực sự không thể sống thiếu hắn, chắc là Thanh còn phải chịu khổ nhiều hơn nữa.
/100
|