Thanh ôm lấy Hoàng, Thanh gọi tên Hoàng.
_Hoàng…. !! Em…em nhớ anh… !!
Thanh giật mình kinh hãi, Thanh không hiểu tại sao Thanh lại làm thế, vội buông Hoàng ra, Thanh đỏ bừng cả mặt, Thanh lắp bắp.
_Em..em xin lỗi. Em không cố ý làm anh phải lo sợ. Em…em chỉ…chỉ…!!
Hoàng ôm lấy Thanh, Hoàng nói.
_Em có biết là anh hốt hoảng như thế nào khi thấy em bị ngất không…?? Anh thật vô ý quá, lẽ ra anh phải biết sức khỏe của em không được tốt, anh không nên đưa em đi chơi mới phải…!!
Thanh mỉm cười, Thanh nắm lấy tay Hoàng. Thanh nhắm mắt lại, Thanh đang cảm nhận nhịp đập của con tim mình, đang điều hòa lại hơi thở, Thanh mở mắt ra, Thanh cười.
_Em không hiểu tại sao em không thể xa anh, không thể đối xử vô tình với anh nhưng em hiểu là em thực sự quý mến anh. Có phải hai chúng ta đã từng quen biết nhau đúng không anh…??
Hoàng sững sờ không thốt nên lời, cách Thanh nhìn Hoàng bây giờ mới gần gũi, mới đáng yêu, mới giống Thiên Vy làm sao, Hoàng đỏ bừng cả mặt, Hoàng sợ hãi, vội quay mặt đi chỗ khác, Hoàng sợ nếu còn nhìn Thanh thêm một lúc nữa, Hoàng sẽ không điều khiển được hành động của mình.
Thanh ngây thơ không hiểu được nỗi khổ của Hoàng, Thanh cúi xuống hỏi Hoàng.
_Anh sao thế…??
Hoàng quay mặt lạin nhìn Thanh, Hoàng run rẩy nói.
_Anh…anh xin..xin lỗi….!!Anh…anh…!!
Thanh mở to mắt nhìn Hoàng, nhìn cử chỉ lúng túng của Hoàng, Thanh hỏi.
_Có chuyện gì xảy ra với anh à…??
Hoàng đứng bật dậy, Hoàng bảo.
_Em nghỉ ngơi đi, anh về phòng đây…!!
Thanh hỏi.
_Mấy giờ rồi hả anh…??
_Chín giờ sáng…!!
Thanh bật dậy như lò xo. Thanh kêu lên.
_Chết em rồi…!! Em lại đi học muộn nữa rồi kiểu này cô giáo lại trách phạt em mất…!!
Hoàng phì cười.
_Em quên hôm nay là chủ nhật à… ??
Thanh gật gù.
_À em quên. Thế bây giờ em phải làm gì cho hết ngày đây… !!
Hoàng nắm lấy tay Thanh.
_Hay là em cùng anh đến công ty nhé…??
Thanh gật gù.
_Vâng…!!
Thanh nhìn bộ quần áo đang mặc trên người. Thanh ấp úng.
_Có lẽ em không đi được đâu. Em cần phải về nhà tắm rửa, thay đồ. Em không ngờ là em lại ngủ lâu như thế…!!
Hoàng lắc đầu bảo Thanh.
_Em không cần phải về nhà đâu. Ở đây anh còn nhiều quần áo cho em thay, anh nghĩ là em có thể mặc tạm quần áo của Thiên Vy, em thấy sao…??
Thanh thấy lạnh hết cả người nhưng vẫn gật đầu đáp.
_Vâng…!!
Thanh nhìn tủ quần áo, Thanh chọn được một bộ đồ ưng ý, Thanh mang nó vào phòng tắm. Khi Thanh bước ra ngoài, Hoàng phải khó khăn lắm mới không buột miệng gọi tên Thiên Vy.
Thanh thấy Hoàng cứ nhìn mình mãi, vừa thẹn, vừa ngượng. Thanh gắt nhỏ.
_Mình đi thôi anh…!!
_Ừ…!!
Cả hai vừa bước vào trong. Thanh gặp ngay Long Nhật ở trước cửa. Vừa nhìn thấy hắn, Thanh tái hết cả mặt, Thanh run sợ, Thanh không muốn nhìn thấy hắn, không muốn gặp lại hắn một chút nào.
Long ngược lại gặp lại Thanh thế này khiến Long vui hẳn, vì Long đã được Hoàng nói cho Long biết tình cảm thật của Thanh.
Hắn tươi cười chào.
_Chào…!! Hôm nay cậu đi làm trễ thế…??
Hoàng mệt mỏi trả lời.
_Mình bị căn bệnh cũ tái phát hành hạ nên bây giờ mới nhấc nổi thân thể đến đây…!!
_Cậu không sao chứ…??
_Mình không sao…!!
Long nheo mắt trêu Thanh. Thanh vội quay mặt đi chỗ khác, Thanh không có dũng khí nhìn thẳng vào mặt hắn, chuyện xảy ra tối hôm trước vẫn còn ám ảnh Thanh.
_Vừa mới sáng sớm mà hai người đã hẹn gặp mặt nhau rồi cơ à…??
Hoàng trả lời.
_Ừ…!!
Thanh không muốn đứng ở đây thêm một giây nào nữa, gần gũi với hắn, nói chuyện với hắn khiến trái tim Thanh nhảy lung tung trong lồng ngực, khiến đầu Thanh rỗng tuếch, khiến tâm trạng Thanh rối bời, Thanh không còn là chính mình nữa. Thanh hối thúc Hoàng.
_Mình vào trong đi anh…!!
Hoàng bảo Long.
_Cậu cũng vào phòng thu âm luôn chứ…??
_Thôi cậu đi đi, mình còn có việc nên lúc nữa mình vào…!!
_Nếu thế mình đi trước đây…!!
_Chúc cậu một ngày vui vẻ…!!
_Cậu cũng thế…!!
Hoàng đi trước, Thanh bước theo sau. Khi Thanh đi qua người Long, Long nắm lấy tay Thanh, Long thầm thì bảo.
_Em đừng có đối xử lạnh lùng với anh quá, nếu không anh sẽ không để yên cho em đâu. Em nên cẩn thận…!!
Thanh nghiến răng.
_Anh khỏi phải thách tôi…!!
Long mỉm cười.
_Xem ra em vẫn không biết sợ là gì nhỉ….?? Anh nghĩ là anh nên mạnh tay với em hơn…!!
_Anh cứ giở hết trò của anh ra đi, tôi chờ…!!
Long đe dọa.
_Em cẩn thận đấy, nếu lần sau gặp lại anh, em mà không chào anh, hay không chịu mỉm cười với anh thì anh sẽ đem bức ảnh đó cho Hoàng xem….!!
Thanh cáu tiết, lợi dụng lúc hắn sơ ý, Thanh bỏ chạy thật nhanh, Thanh sợ hắn, cả đời Thanh, Thanh chưa từng sợ một tên đàn ông nào như hắn. Thanh rủa.
_Tên điên…!! Tại sao tôi lại có thể thích, có thể yêu một thằng đàn ông ích kỉ, gia trưởng và hay bắt người khác làm theo ý mình như anh được nhỉ…??
_Mình đúng là bị điên mất rồi…!!
Hoàng hỏi.
_Em đang lẩm bẩm gì đó…??
Thanh chối biến.
_Có gì đâu anh…!!
_Chúng ta vào thôi…!!
_Vâng…!!
Long mỉm cười nhìn theo, khi bóng Thanh và Hoàng khuất sau hành lang, Long mới chịu bỏ đi, hôm nay công ty của Long có đợt tuyển diễn viên mới, thân làm ông chủ nên Long không thể vắng mặt.
Do bố mẹ Thanh, cô Lý làm ở đài truyền hình nên đây không phải lần đầu tiên Thanh đến phòng thu âm, Thanh nhìn những cây đàn, dàn máy, Thanh háo hức muốn được sờ tay vào cây đàn piano. Anh chàng trợ lí của Hoàng vội nói.
_Em đừng sờ tay vào đấy…!!
Thanh nhíu mày hỏi.
_Tại sao…??
Anh ta lo sợ bảo Thanh.
_Tại vì cây đàn này là của cậu Hoàng, từ trước đến nay cậu ấy không cho phép anh sờ vào nó cả…!!
Thanh nhìn cây đàn, một cảm giác mãnh liệt trào dâng lên trong lòng, không kìm nén được, Thanh mở nắp, Thanh kéo ghế, bàn tay Thanh lướt nhẹ trên phím đàn, âm Thanh vui tai khiến Thanh mỉm cười hạnh phúc.
Anh chàng trợ lí kêu to.
_Đừng đụng vào nó. Em có biết là…!!
Anh ta còn chưa nói hết câu, Hoàng bước vào. Hoàng hỏi.
_Có chuyện gì xảy ra ở đây à… ??
Anh chàng trợ lí run run.
_Xin..xin lỗi cậu chủ. Tại vì….!!
Tiếng nhạc vang lên, cả hai người đều bị tiếng đàn cuốn hút, Thanh say sưa chơi, bàn tay Thanh dạo trên những phím đàn, Thanh thấy bản nhạc này quen lắm, Thanh chơi đến quên cả thời gian, quên cả hiện tại.
Bây giờ Thanh hoàn toàn chìm đắm vào giai điệu của bài hát, đến đoạn cao trào, Thanh hát, Thanh mỉm cười, mắt Thanh nhắm lại, ngay cả bây giờ Thanh là ai Thanh cũng không nhớ, Thanh chỉ biết có nhạc, có thơ,có nỗi nhớ, có nỗi đau, và một phần kí ức đang ùa về. Bản nhạc này làm Thanh khóc, Thanh cảm tưởng bài hát này Thanh đã được ai đó viết tặng.
Trong một thoáng Thanh mơ thấy một người con gái đang ngồi trước cây đàn piano, cô gái đang chơi bản nhạc, người con trai ngồi cạnh bên, mắt không rời người con gái, trên môi anh ta nở một nụ cười. Hình bóng nhạt nhòa quá nên Thanh không nhìn rõ được mặt, Thanh cảm thấy nghẹt thở, khi bản nhạc dứt cũng là lúc nước mắt trên mặt Thanh rơi xuống, bàn tay Thanh run run, Thanh không hiểu gì cả, tại sao tất cả những điều khó hiểu này lại xảy ra với Thanh, tại sao…??
Thanh ôm lấy đầu, từ xưa đến nay Thanh có bao giờ chơi piano, Thanh chưa từng nuôi chó, tại sao Thanh lại thấy cây đàn này, con chó Bạch Tuyết ở nhà Hoàng quen thế…?? Tại sao…??
Người kinh ngạc và khiếp sợ nhất là Hoàng, Hoàng đứng ngây người ra nhìn Thanh, bản nhạc này chỉ có mình Thiên Vy và Hoàng biết. Hoàng đã viết tặng cho Thiên Vy, Hoàng từng nói là nó chỉ thuộc riêng về hai người nên Hoàng không hề công bố tác phẩm này cho người thứ ba biết.
Nếu như chỉ có mình Hoàng và Thiên Vy biết tại sao Thanh lại biết…?? Tại sao…??
Thanh quay lại, đôi mắt Thanh đỏ hoe, Thanh run rẩy bảo Hoàng.
_Em …em xin..xin lỗi. Em không cố ý động vào cây đàn của anh. Mong anh tha lỗi cho em…!!
Mặt Hoàng tái nhợt, Hoàng mấp máy môi.
_Bản..bản nhạc này ai dạy cho em biết…??
Thanh lắc đầu đáp.
_Em..em cũng..cũng không biết nữa…!! Chỉ là khi nhìn thấy cây đàn, em không cầm lòng được nên em chơi vậy thôi…!!
Hoàng run giọng hỏi.
_Em..em có chắc là em chưa từng nghe thấy bản nhạc này…!!
Thanh thấy đầu Thanh bây giờ đau kinh khủng, Thanh nói.
_Vâng…!! Em chưa từng nghe bao giờ. Từ bé đến giờ em có bao giờ chơi piano, không hiểu tại sao hôm nay em lại có thể chơi được, bản nhạc này em thấy quen lắm, hình như em đã nghe ở đâu đó thì phải…!!
Thanh ôm lấy đầu, Thanh lảo đảo sắp ngã. Hoàng hốt hoảng, vội chạy lại, Hoàng ôm lấy Thanh, Hoàng lo lắng hỏi.
_Em…em không sao chứ…??
Thanh kêu.
_Em đau đầu quá….!!
Hoàng hét anh chàng trợ lí.
_Mau gọi bác sĩ….!!
_Vâng….!!
Hoàng ôm Thanh thật chặt, đôi mắt Hoàng đỏ hoe.
_Em đừng lo, anh đã bảo anh Trương đi gọi bác sĩ cho em rồi. Em sẽ mau chóng khỏe lại thôi…!!
Thanh thều thào.
_Em cám ơn anh…!!
_Đừng nói thế..!!Em không sao là anh mừng rồi…!!
Thanh vừa dứt lời, Người Thanh lả dần, Hoàng kinh sợ, Hoàng hét.
_Thu….!! Thu…!! Người đâu…!!
Khi họ đưa Thanh đến bệnh viện thì Thanh hoàn toàn không còn biết gì nữa. Bác sĩ nhanh chóng tiến hành kiểm tra, và chụp toàn thân cho Thanh. Họ đặc biệt chú ý đền phần đầu của Thanh.
Hoàng đợi trước cửa phòng bệnh của Thanh. Sau hai tiếng một vị bác sĩ hỏi Hoàng.
_Cậu là gì của bệnh nhân… !!
Hoàng trả lời ngay.
_Cháu là bạn trai của cô ấy… !! Cô ấy sao rồi hả bác sĩ… ??
_Cậu theo tôi vào đây… !!
_Vâng… !!
Ông treo mấy tấm phim chụp phần đầu của Thanh, ông bảo Hoàng.
_Trước đây, bạn gái cháu có từng bị tai nạn không… ??
Mặt Hoàng trắng bệch, Hoàng lắp bắp.
_Cháu…cháu không…không biết… !!
_Cháu quen cô ấy được bao lâu rồi… ??
_Dạ cách đây hai tháng… !!
_Nếu thế cháu không biết cũng đúng. Cô ấy bị thương vào đầu rất nặng nên một phần kí ức của cô ấy bị mất, tình trạng này người ta gọi là mất trí nhớ… !!
Hoàng ngồi không còn vững nữa. Hoàng thấy cổ họng khô khốc, nước mắt Hoàng trực trào ra. Hoàng nghẹn lời.
_Cô…cô ấy có khả năng hồi phục lại trí nhớ không hả bác sĩ… ??
Bác sĩ gật đầu đáp.
_Việc này không phải là quá khó nhưng e rằng sẽ phải mất rất nhiều thời gian. Tôi sợ suốt đời cô ấy cũng không lấy lại được kí ức của mình…. !!
_Không còn cách nào hả bác sĩ… ??
_Điều này còn tùy thuộc vào lí do vì sao cô ấy bị tai nạn dẫn đến mất trí nhớ, nếu có thể tìm ra được nguyên nhân thì việc điều trị cho cô ấy sẽ dễ dàng hơn… !!
Trên môi Hoàng nở một cười, mắt Hoàng long lanh lệ, nếu những suy đoán của Hoàng là đúng sự thật thì trời ơi không thể nào là cô ấy, không thể… !!
_Cô ấy đã chết rồi, đúng là cô ấy đã chết rồi, rõ ràng bố mẹ cô ấy nói với mình là cô ấy đã chết rồi. Sao lại có chuyện cô ấy vẫn còn sống, và bị mất trí nhớ được...?? hay là họ nói dối mình...??. Nếu cô ấy chết, phải có một đám tang hay phải có một ngôi mộ ình đến thăm viếng chứ… ??
_Nhưng nếu Thu không phải là Thiên Vy thì tại sao cô ấy lại biết bài hát đó, tại sao cô ấy lại thân thiết với con chó Bạch Tuyết đến thế.. ?? bài hát mình viết tặng cho cô ấy chỉ có mình và cô ấy biết..!!
_Con Bạch Tuyết chỉ có mình, bác quản gia và Thiên Vy là có thể đến gần, không thể có chuyện vì cô ấy giống Thiên Vy mà con Bạch Tuyết nhận lầm chủ nhân của nó được, chó không bao giờ nhận lầm chủ, đặc biệt là sau một thời gian dài xa cách như thế...!!
_Còn bản nhạc mình viết tặng cho Thiên Vy nữa. Thu không thể nào biết được, không thể, vì bản nhạc đó sau khi cô ấy mất mình đã hủy rồi, mình và cô ấy chỉ chơi được có một lần thì cô ấy mất, mình vì nghĩ tiêu đề của nó có nghĩa là chia li nên mới làm mình phải chia li cô ấy, mình mới oán hận bản thân, mới đốt nó đi… !!
_Ngoài ra cách cô ấy cười, giọng nói, dáng đi, tất cả mọi thứ của cô ấy đều làm ình nhớ đến Thiên Vy, tuy là bây giờ cô ấy mạnh mẽ hơn nhưng tính cách trẻ con, hồn nhiên và trong sáng của cô ấy vẫn không có gì thay đổi… !!
Hoàng đi thật nhanh về phòng bệnh của Thanh, Hoàng có nhiều chuyện cần hỏi Thanh. Thanh đã tỉnh từ lâu, Thanh đang thả hồn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt Thanh đang nhìn mông lung vào khoảng không trước mặt, Thanh không còn điều khiển được con tim và khối óc của Thanh nữa.
Hoàng gõ cửa, Thanh nói vọng ra.
_Mời vào… !!
Hoàng thấy Thanh tỉnh, Hoàng vui mừng hỏi.
_Em cảm thấy sao rồi…??
Thanh cười.
_Em không sao…!!
Hoàng cầm lấy tay Thanh, Hoàng nhìn thật sâu vào mắt Thanh, Hoàng dịu giọng.
_Em có thể cho anh biết vì sao em bị tai nạn dẫn đến mất trí nhớ được không…??
Thanh giật mình, miệng Thanh đắng nghét.
_Anh…anh bảo sao..?? Em từng bị tai nạn dẫn đến mất trí nhớ sao…?? Tại sao bố mẹ em không nói gì với em cả…!!
_Bây giờ em có thể cho anh biết bố mẹ em là ai, đang ở đâu và đang làm gì được không…??
Thanh nhíu mày.
_Tại sao anh lại muốn biết…??
_Em không thấy lạ là vì sao con chó Bạch Tuyết lại thích em, tại sao em thể chơi được bản nhạc của anh trong khi anh chỉ viết tặng nó ột mình Thiên Vy thôi sao…??
Thanh mở to mắt nhìn Hoàng, mặt Thanh tái nhợt.
_Anh…anh đừng..đừng bảo em…em là Thiên Vy đấy nhé…??
Thanh lắc đầu.
_Em không thể vì em có chị gái ở nhà, đây là lần đầu tiên em đến đây nên em không thể nào là Thiên Vy được…!!
_Em học tiếng Trung ở đâu…??
Thanh lắp bắp.
_Em..em…!!
_Em nghe bản nhạc của anh khi nào…??
_Em…em…!!
_Tại sao em lại biết là con Bạch Tuyết thích được gãi vào đầu nhất…?? Tại sao em lại biết nó từng bị thương ở chân…??
_Em…em…!!
Thanh lúng túng và cảm thấy khổ sở, Thanh không trả lời được câu hỏi nào của Hoàng. Thanh chỉ còn biết ngồi im chịu trận.
_Em còn không mau nói cho anh biết bố mẹ của em là ai, họ đang ở đâu và đang làm gì…??
Thanh khóc nấc lên, sự tức giận và kích động của Hoàng khiến Thanh sợ. Hoàng hốt hoảng, vội ôm lấy Thanh, Hoàng an ủi.
_Anh xin lỗi. Anh không cố ý làm em sợ nhưng em phải hiểu cho anh nếu không làm rõ được thân thế của em, anh không thể sống yên được…!!
Thanh run giọng.
_Nhưng thân thế của em có gì cho anh tìm hiểu đâu. Em có bố, có mẹ, có chị gái, có cô, có bạn bè, em cũng giống như bao nhiêu người bình thường khác…!!
_Làm sao mà bình thường được, ngay cả bản thân em cũng không hiểu tại sao em bị tan nạn dẫn đến mất trí nhớ, em cũng không hiểu tại sao có nhiều chuyện em thấy quen thuộc mà lại không thể nhớ nó từng xảy ra với em khi nào, em bảo anh làm sao mà không nghi ngờ, không muốn tìm hiểu cho được…!!
Thanh cúi gằm mặt xuống, Thanh lí nhí nói.
_Em…em không thể nói cho anh biết em là ai được…!!
Hoàng hết kiên nhẫn, Hoàng gặn hỏi.
_Tại sao…??
Thanh ấp úng.
_Tại vì….!!
_Tại sao em nói nhanh lên…!! Em làm anh lo lắng muốn phát điên lên đây này…!!
Thanh ngoảnh mặt đi hướng khác, Thanh nói.
_Em xin lỗi vì đã dấu anh. Thật ra tên thật của em không phải là Thu…!!
Hoàng chồm người lên, Hoàng xoay Thanh đối diện với mình, giọng nói của Hoàng như người bị đứt hơi.
_Tên..tên của em là gì… ??
_Thanh…. !!
_Thanh… ??
_Vâng… !!
_Sao em phải đổi tên…?? Tại sao em phải mang tên của người khác hay là Thanh là tên gọi của em khi ở nhà…??
Thanh lắc đầu đáp.
_Thanh là tên thật của em còn Thu là tên của chị gái em…??
Hoàng càng nghe Thanh nói, Hoàng càng mù mờ không hiểu. Hoàng hỏi.
_Tại sao em phải mang tên của chị gái em…??
Thanh đỏ bừng cả mặt trốn tránh cái nhìn như thiêu như đốt của Hoàng, Thanh kể cho Hoàng nghe lí do vì sao.
Hoàng vừa tức, vừa bực mình, vừa buồn cười. Hoàng thở dài bảo.
_Anh đúng là bó tay với hai chị em em. Chuyện như thế mà hai người cũng làm được nhưng mà cũng nhờ thế anh mới gặp được em…!!
_Họ có đúng là cha mẹ ruột của em không…??
Thanh cáu.
_Sao anh lại hỏi em thế…??Tất nhiên họ là cha mẹ ruột của em rồi…!!
Hoàng im lặng không đáp, bây giờ trong đầu Hoàng đang rối, Hoàng đang tính Hoàng nên làm gì tiếp theo. Hoàng bảo Thanh.
_Em cho anh xin điện chỉ nhà em ở Việt nam, anh cần xác minh lại vài chuyện…!!
Thanh nhíu mày.
_Anh cần xác minh lại chuyện gì…??
Hoàng nhéo mũi Thanh.
_Nghe này cô bé…!! Em nên cho anh biết bố mẹ em là ai, đang ở đâu và đang làm gì cho anh một cách chính xác nếu không anh sẽ tìm sang tận nhà em, anh sẽ gặp bố mẹ em và nói cho họ biết là bây giờ anh đang giữ con gái của họ, anh sẽ yêu cầu họ nộp tiền chuộc em nếu không anh sẽ giam giữ em cả đời…!!
Thanh vênh mặt lên.
_Anh dám…!!
Hoàng nháy mắt.
_Sao lại không…?? Nếu em là Thiên Vy - vợ chưa cưới của anh thì anh có quyền đúng không… ??
Thanh giật mình, mặt Thanh đỏ bừng, trái tim Thanh đập thật nhanh, ở bên Hoàng cho Thanh cảm giác hạnh phúc, ấm áp và bình yên. Thanh có thể vô tư cười nói, vô tư làm nũng. Thanh luôn cảm thấy được che chở khi ở trong vòng tay Hoàng. Nhưng còn tình cảm Thanh đang dành ột người khác thì sao...??. Mệt mỏi Thanh nhắm mắt lại, Hoàng đỡ Thanh nằm xuống, hôn lên trán Thanh, Hoàng bảo.
_Ngủ ngon nhé cô bé… !!
Thanh mỉm cười.
_Vâng… !!
_Hoàng…. !! Em…em nhớ anh… !!
Thanh giật mình kinh hãi, Thanh không hiểu tại sao Thanh lại làm thế, vội buông Hoàng ra, Thanh đỏ bừng cả mặt, Thanh lắp bắp.
_Em..em xin lỗi. Em không cố ý làm anh phải lo sợ. Em…em chỉ…chỉ…!!
Hoàng ôm lấy Thanh, Hoàng nói.
_Em có biết là anh hốt hoảng như thế nào khi thấy em bị ngất không…?? Anh thật vô ý quá, lẽ ra anh phải biết sức khỏe của em không được tốt, anh không nên đưa em đi chơi mới phải…!!
Thanh mỉm cười, Thanh nắm lấy tay Hoàng. Thanh nhắm mắt lại, Thanh đang cảm nhận nhịp đập của con tim mình, đang điều hòa lại hơi thở, Thanh mở mắt ra, Thanh cười.
_Em không hiểu tại sao em không thể xa anh, không thể đối xử vô tình với anh nhưng em hiểu là em thực sự quý mến anh. Có phải hai chúng ta đã từng quen biết nhau đúng không anh…??
Hoàng sững sờ không thốt nên lời, cách Thanh nhìn Hoàng bây giờ mới gần gũi, mới đáng yêu, mới giống Thiên Vy làm sao, Hoàng đỏ bừng cả mặt, Hoàng sợ hãi, vội quay mặt đi chỗ khác, Hoàng sợ nếu còn nhìn Thanh thêm một lúc nữa, Hoàng sẽ không điều khiển được hành động của mình.
Thanh ngây thơ không hiểu được nỗi khổ của Hoàng, Thanh cúi xuống hỏi Hoàng.
_Anh sao thế…??
Hoàng quay mặt lạin nhìn Thanh, Hoàng run rẩy nói.
_Anh…anh xin..xin lỗi….!!Anh…anh…!!
Thanh mở to mắt nhìn Hoàng, nhìn cử chỉ lúng túng của Hoàng, Thanh hỏi.
_Có chuyện gì xảy ra với anh à…??
Hoàng đứng bật dậy, Hoàng bảo.
_Em nghỉ ngơi đi, anh về phòng đây…!!
Thanh hỏi.
_Mấy giờ rồi hả anh…??
_Chín giờ sáng…!!
Thanh bật dậy như lò xo. Thanh kêu lên.
_Chết em rồi…!! Em lại đi học muộn nữa rồi kiểu này cô giáo lại trách phạt em mất…!!
Hoàng phì cười.
_Em quên hôm nay là chủ nhật à… ??
Thanh gật gù.
_À em quên. Thế bây giờ em phải làm gì cho hết ngày đây… !!
Hoàng nắm lấy tay Thanh.
_Hay là em cùng anh đến công ty nhé…??
Thanh gật gù.
_Vâng…!!
Thanh nhìn bộ quần áo đang mặc trên người. Thanh ấp úng.
_Có lẽ em không đi được đâu. Em cần phải về nhà tắm rửa, thay đồ. Em không ngờ là em lại ngủ lâu như thế…!!
Hoàng lắc đầu bảo Thanh.
_Em không cần phải về nhà đâu. Ở đây anh còn nhiều quần áo cho em thay, anh nghĩ là em có thể mặc tạm quần áo của Thiên Vy, em thấy sao…??
Thanh thấy lạnh hết cả người nhưng vẫn gật đầu đáp.
_Vâng…!!
Thanh nhìn tủ quần áo, Thanh chọn được một bộ đồ ưng ý, Thanh mang nó vào phòng tắm. Khi Thanh bước ra ngoài, Hoàng phải khó khăn lắm mới không buột miệng gọi tên Thiên Vy.
Thanh thấy Hoàng cứ nhìn mình mãi, vừa thẹn, vừa ngượng. Thanh gắt nhỏ.
_Mình đi thôi anh…!!
_Ừ…!!
Cả hai vừa bước vào trong. Thanh gặp ngay Long Nhật ở trước cửa. Vừa nhìn thấy hắn, Thanh tái hết cả mặt, Thanh run sợ, Thanh không muốn nhìn thấy hắn, không muốn gặp lại hắn một chút nào.
Long ngược lại gặp lại Thanh thế này khiến Long vui hẳn, vì Long đã được Hoàng nói cho Long biết tình cảm thật của Thanh.
Hắn tươi cười chào.
_Chào…!! Hôm nay cậu đi làm trễ thế…??
Hoàng mệt mỏi trả lời.
_Mình bị căn bệnh cũ tái phát hành hạ nên bây giờ mới nhấc nổi thân thể đến đây…!!
_Cậu không sao chứ…??
_Mình không sao…!!
Long nheo mắt trêu Thanh. Thanh vội quay mặt đi chỗ khác, Thanh không có dũng khí nhìn thẳng vào mặt hắn, chuyện xảy ra tối hôm trước vẫn còn ám ảnh Thanh.
_Vừa mới sáng sớm mà hai người đã hẹn gặp mặt nhau rồi cơ à…??
Hoàng trả lời.
_Ừ…!!
Thanh không muốn đứng ở đây thêm một giây nào nữa, gần gũi với hắn, nói chuyện với hắn khiến trái tim Thanh nhảy lung tung trong lồng ngực, khiến đầu Thanh rỗng tuếch, khiến tâm trạng Thanh rối bời, Thanh không còn là chính mình nữa. Thanh hối thúc Hoàng.
_Mình vào trong đi anh…!!
Hoàng bảo Long.
_Cậu cũng vào phòng thu âm luôn chứ…??
_Thôi cậu đi đi, mình còn có việc nên lúc nữa mình vào…!!
_Nếu thế mình đi trước đây…!!
_Chúc cậu một ngày vui vẻ…!!
_Cậu cũng thế…!!
Hoàng đi trước, Thanh bước theo sau. Khi Thanh đi qua người Long, Long nắm lấy tay Thanh, Long thầm thì bảo.
_Em đừng có đối xử lạnh lùng với anh quá, nếu không anh sẽ không để yên cho em đâu. Em nên cẩn thận…!!
Thanh nghiến răng.
_Anh khỏi phải thách tôi…!!
Long mỉm cười.
_Xem ra em vẫn không biết sợ là gì nhỉ….?? Anh nghĩ là anh nên mạnh tay với em hơn…!!
_Anh cứ giở hết trò của anh ra đi, tôi chờ…!!
Long đe dọa.
_Em cẩn thận đấy, nếu lần sau gặp lại anh, em mà không chào anh, hay không chịu mỉm cười với anh thì anh sẽ đem bức ảnh đó cho Hoàng xem….!!
Thanh cáu tiết, lợi dụng lúc hắn sơ ý, Thanh bỏ chạy thật nhanh, Thanh sợ hắn, cả đời Thanh, Thanh chưa từng sợ một tên đàn ông nào như hắn. Thanh rủa.
_Tên điên…!! Tại sao tôi lại có thể thích, có thể yêu một thằng đàn ông ích kỉ, gia trưởng và hay bắt người khác làm theo ý mình như anh được nhỉ…??
_Mình đúng là bị điên mất rồi…!!
Hoàng hỏi.
_Em đang lẩm bẩm gì đó…??
Thanh chối biến.
_Có gì đâu anh…!!
_Chúng ta vào thôi…!!
_Vâng…!!
Long mỉm cười nhìn theo, khi bóng Thanh và Hoàng khuất sau hành lang, Long mới chịu bỏ đi, hôm nay công ty của Long có đợt tuyển diễn viên mới, thân làm ông chủ nên Long không thể vắng mặt.
Do bố mẹ Thanh, cô Lý làm ở đài truyền hình nên đây không phải lần đầu tiên Thanh đến phòng thu âm, Thanh nhìn những cây đàn, dàn máy, Thanh háo hức muốn được sờ tay vào cây đàn piano. Anh chàng trợ lí của Hoàng vội nói.
_Em đừng sờ tay vào đấy…!!
Thanh nhíu mày hỏi.
_Tại sao…??
Anh ta lo sợ bảo Thanh.
_Tại vì cây đàn này là của cậu Hoàng, từ trước đến nay cậu ấy không cho phép anh sờ vào nó cả…!!
Thanh nhìn cây đàn, một cảm giác mãnh liệt trào dâng lên trong lòng, không kìm nén được, Thanh mở nắp, Thanh kéo ghế, bàn tay Thanh lướt nhẹ trên phím đàn, âm Thanh vui tai khiến Thanh mỉm cười hạnh phúc.
Anh chàng trợ lí kêu to.
_Đừng đụng vào nó. Em có biết là…!!
Anh ta còn chưa nói hết câu, Hoàng bước vào. Hoàng hỏi.
_Có chuyện gì xảy ra ở đây à… ??
Anh chàng trợ lí run run.
_Xin..xin lỗi cậu chủ. Tại vì….!!
Tiếng nhạc vang lên, cả hai người đều bị tiếng đàn cuốn hút, Thanh say sưa chơi, bàn tay Thanh dạo trên những phím đàn, Thanh thấy bản nhạc này quen lắm, Thanh chơi đến quên cả thời gian, quên cả hiện tại.
Bây giờ Thanh hoàn toàn chìm đắm vào giai điệu của bài hát, đến đoạn cao trào, Thanh hát, Thanh mỉm cười, mắt Thanh nhắm lại, ngay cả bây giờ Thanh là ai Thanh cũng không nhớ, Thanh chỉ biết có nhạc, có thơ,có nỗi nhớ, có nỗi đau, và một phần kí ức đang ùa về. Bản nhạc này làm Thanh khóc, Thanh cảm tưởng bài hát này Thanh đã được ai đó viết tặng.
Trong một thoáng Thanh mơ thấy một người con gái đang ngồi trước cây đàn piano, cô gái đang chơi bản nhạc, người con trai ngồi cạnh bên, mắt không rời người con gái, trên môi anh ta nở một nụ cười. Hình bóng nhạt nhòa quá nên Thanh không nhìn rõ được mặt, Thanh cảm thấy nghẹt thở, khi bản nhạc dứt cũng là lúc nước mắt trên mặt Thanh rơi xuống, bàn tay Thanh run run, Thanh không hiểu gì cả, tại sao tất cả những điều khó hiểu này lại xảy ra với Thanh, tại sao…??
Thanh ôm lấy đầu, từ xưa đến nay Thanh có bao giờ chơi piano, Thanh chưa từng nuôi chó, tại sao Thanh lại thấy cây đàn này, con chó Bạch Tuyết ở nhà Hoàng quen thế…?? Tại sao…??
Người kinh ngạc và khiếp sợ nhất là Hoàng, Hoàng đứng ngây người ra nhìn Thanh, bản nhạc này chỉ có mình Thiên Vy và Hoàng biết. Hoàng đã viết tặng cho Thiên Vy, Hoàng từng nói là nó chỉ thuộc riêng về hai người nên Hoàng không hề công bố tác phẩm này cho người thứ ba biết.
Nếu như chỉ có mình Hoàng và Thiên Vy biết tại sao Thanh lại biết…?? Tại sao…??
Thanh quay lại, đôi mắt Thanh đỏ hoe, Thanh run rẩy bảo Hoàng.
_Em …em xin..xin lỗi. Em không cố ý động vào cây đàn của anh. Mong anh tha lỗi cho em…!!
Mặt Hoàng tái nhợt, Hoàng mấp máy môi.
_Bản..bản nhạc này ai dạy cho em biết…??
Thanh lắc đầu đáp.
_Em..em cũng..cũng không biết nữa…!! Chỉ là khi nhìn thấy cây đàn, em không cầm lòng được nên em chơi vậy thôi…!!
Hoàng run giọng hỏi.
_Em..em có chắc là em chưa từng nghe thấy bản nhạc này…!!
Thanh thấy đầu Thanh bây giờ đau kinh khủng, Thanh nói.
_Vâng…!! Em chưa từng nghe bao giờ. Từ bé đến giờ em có bao giờ chơi piano, không hiểu tại sao hôm nay em lại có thể chơi được, bản nhạc này em thấy quen lắm, hình như em đã nghe ở đâu đó thì phải…!!
Thanh ôm lấy đầu, Thanh lảo đảo sắp ngã. Hoàng hốt hoảng, vội chạy lại, Hoàng ôm lấy Thanh, Hoàng lo lắng hỏi.
_Em…em không sao chứ…??
Thanh kêu.
_Em đau đầu quá….!!
Hoàng hét anh chàng trợ lí.
_Mau gọi bác sĩ….!!
_Vâng….!!
Hoàng ôm Thanh thật chặt, đôi mắt Hoàng đỏ hoe.
_Em đừng lo, anh đã bảo anh Trương đi gọi bác sĩ cho em rồi. Em sẽ mau chóng khỏe lại thôi…!!
Thanh thều thào.
_Em cám ơn anh…!!
_Đừng nói thế..!!Em không sao là anh mừng rồi…!!
Thanh vừa dứt lời, Người Thanh lả dần, Hoàng kinh sợ, Hoàng hét.
_Thu….!! Thu…!! Người đâu…!!
Khi họ đưa Thanh đến bệnh viện thì Thanh hoàn toàn không còn biết gì nữa. Bác sĩ nhanh chóng tiến hành kiểm tra, và chụp toàn thân cho Thanh. Họ đặc biệt chú ý đền phần đầu của Thanh.
Hoàng đợi trước cửa phòng bệnh của Thanh. Sau hai tiếng một vị bác sĩ hỏi Hoàng.
_Cậu là gì của bệnh nhân… !!
Hoàng trả lời ngay.
_Cháu là bạn trai của cô ấy… !! Cô ấy sao rồi hả bác sĩ… ??
_Cậu theo tôi vào đây… !!
_Vâng… !!
Ông treo mấy tấm phim chụp phần đầu của Thanh, ông bảo Hoàng.
_Trước đây, bạn gái cháu có từng bị tai nạn không… ??
Mặt Hoàng trắng bệch, Hoàng lắp bắp.
_Cháu…cháu không…không biết… !!
_Cháu quen cô ấy được bao lâu rồi… ??
_Dạ cách đây hai tháng… !!
_Nếu thế cháu không biết cũng đúng. Cô ấy bị thương vào đầu rất nặng nên một phần kí ức của cô ấy bị mất, tình trạng này người ta gọi là mất trí nhớ… !!
Hoàng ngồi không còn vững nữa. Hoàng thấy cổ họng khô khốc, nước mắt Hoàng trực trào ra. Hoàng nghẹn lời.
_Cô…cô ấy có khả năng hồi phục lại trí nhớ không hả bác sĩ… ??
Bác sĩ gật đầu đáp.
_Việc này không phải là quá khó nhưng e rằng sẽ phải mất rất nhiều thời gian. Tôi sợ suốt đời cô ấy cũng không lấy lại được kí ức của mình…. !!
_Không còn cách nào hả bác sĩ… ??
_Điều này còn tùy thuộc vào lí do vì sao cô ấy bị tai nạn dẫn đến mất trí nhớ, nếu có thể tìm ra được nguyên nhân thì việc điều trị cho cô ấy sẽ dễ dàng hơn… !!
Trên môi Hoàng nở một cười, mắt Hoàng long lanh lệ, nếu những suy đoán của Hoàng là đúng sự thật thì trời ơi không thể nào là cô ấy, không thể… !!
_Cô ấy đã chết rồi, đúng là cô ấy đã chết rồi, rõ ràng bố mẹ cô ấy nói với mình là cô ấy đã chết rồi. Sao lại có chuyện cô ấy vẫn còn sống, và bị mất trí nhớ được...?? hay là họ nói dối mình...??. Nếu cô ấy chết, phải có một đám tang hay phải có một ngôi mộ ình đến thăm viếng chứ… ??
_Nhưng nếu Thu không phải là Thiên Vy thì tại sao cô ấy lại biết bài hát đó, tại sao cô ấy lại thân thiết với con chó Bạch Tuyết đến thế.. ?? bài hát mình viết tặng cho cô ấy chỉ có mình và cô ấy biết..!!
_Con Bạch Tuyết chỉ có mình, bác quản gia và Thiên Vy là có thể đến gần, không thể có chuyện vì cô ấy giống Thiên Vy mà con Bạch Tuyết nhận lầm chủ nhân của nó được, chó không bao giờ nhận lầm chủ, đặc biệt là sau một thời gian dài xa cách như thế...!!
_Còn bản nhạc mình viết tặng cho Thiên Vy nữa. Thu không thể nào biết được, không thể, vì bản nhạc đó sau khi cô ấy mất mình đã hủy rồi, mình và cô ấy chỉ chơi được có một lần thì cô ấy mất, mình vì nghĩ tiêu đề của nó có nghĩa là chia li nên mới làm mình phải chia li cô ấy, mình mới oán hận bản thân, mới đốt nó đi… !!
_Ngoài ra cách cô ấy cười, giọng nói, dáng đi, tất cả mọi thứ của cô ấy đều làm ình nhớ đến Thiên Vy, tuy là bây giờ cô ấy mạnh mẽ hơn nhưng tính cách trẻ con, hồn nhiên và trong sáng của cô ấy vẫn không có gì thay đổi… !!
Hoàng đi thật nhanh về phòng bệnh của Thanh, Hoàng có nhiều chuyện cần hỏi Thanh. Thanh đã tỉnh từ lâu, Thanh đang thả hồn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt Thanh đang nhìn mông lung vào khoảng không trước mặt, Thanh không còn điều khiển được con tim và khối óc của Thanh nữa.
Hoàng gõ cửa, Thanh nói vọng ra.
_Mời vào… !!
Hoàng thấy Thanh tỉnh, Hoàng vui mừng hỏi.
_Em cảm thấy sao rồi…??
Thanh cười.
_Em không sao…!!
Hoàng cầm lấy tay Thanh, Hoàng nhìn thật sâu vào mắt Thanh, Hoàng dịu giọng.
_Em có thể cho anh biết vì sao em bị tai nạn dẫn đến mất trí nhớ được không…??
Thanh giật mình, miệng Thanh đắng nghét.
_Anh…anh bảo sao..?? Em từng bị tai nạn dẫn đến mất trí nhớ sao…?? Tại sao bố mẹ em không nói gì với em cả…!!
_Bây giờ em có thể cho anh biết bố mẹ em là ai, đang ở đâu và đang làm gì được không…??
Thanh nhíu mày.
_Tại sao anh lại muốn biết…??
_Em không thấy lạ là vì sao con chó Bạch Tuyết lại thích em, tại sao em thể chơi được bản nhạc của anh trong khi anh chỉ viết tặng nó ột mình Thiên Vy thôi sao…??
Thanh mở to mắt nhìn Hoàng, mặt Thanh tái nhợt.
_Anh…anh đừng..đừng bảo em…em là Thiên Vy đấy nhé…??
Thanh lắc đầu.
_Em không thể vì em có chị gái ở nhà, đây là lần đầu tiên em đến đây nên em không thể nào là Thiên Vy được…!!
_Em học tiếng Trung ở đâu…??
Thanh lắp bắp.
_Em..em…!!
_Em nghe bản nhạc của anh khi nào…??
_Em…em…!!
_Tại sao em lại biết là con Bạch Tuyết thích được gãi vào đầu nhất…?? Tại sao em lại biết nó từng bị thương ở chân…??
_Em…em…!!
Thanh lúng túng và cảm thấy khổ sở, Thanh không trả lời được câu hỏi nào của Hoàng. Thanh chỉ còn biết ngồi im chịu trận.
_Em còn không mau nói cho anh biết bố mẹ của em là ai, họ đang ở đâu và đang làm gì…??
Thanh khóc nấc lên, sự tức giận và kích động của Hoàng khiến Thanh sợ. Hoàng hốt hoảng, vội ôm lấy Thanh, Hoàng an ủi.
_Anh xin lỗi. Anh không cố ý làm em sợ nhưng em phải hiểu cho anh nếu không làm rõ được thân thế của em, anh không thể sống yên được…!!
Thanh run giọng.
_Nhưng thân thế của em có gì cho anh tìm hiểu đâu. Em có bố, có mẹ, có chị gái, có cô, có bạn bè, em cũng giống như bao nhiêu người bình thường khác…!!
_Làm sao mà bình thường được, ngay cả bản thân em cũng không hiểu tại sao em bị tan nạn dẫn đến mất trí nhớ, em cũng không hiểu tại sao có nhiều chuyện em thấy quen thuộc mà lại không thể nhớ nó từng xảy ra với em khi nào, em bảo anh làm sao mà không nghi ngờ, không muốn tìm hiểu cho được…!!
Thanh cúi gằm mặt xuống, Thanh lí nhí nói.
_Em…em không thể nói cho anh biết em là ai được…!!
Hoàng hết kiên nhẫn, Hoàng gặn hỏi.
_Tại sao…??
Thanh ấp úng.
_Tại vì….!!
_Tại sao em nói nhanh lên…!! Em làm anh lo lắng muốn phát điên lên đây này…!!
Thanh ngoảnh mặt đi hướng khác, Thanh nói.
_Em xin lỗi vì đã dấu anh. Thật ra tên thật của em không phải là Thu…!!
Hoàng chồm người lên, Hoàng xoay Thanh đối diện với mình, giọng nói của Hoàng như người bị đứt hơi.
_Tên..tên của em là gì… ??
_Thanh…. !!
_Thanh… ??
_Vâng… !!
_Sao em phải đổi tên…?? Tại sao em phải mang tên của người khác hay là Thanh là tên gọi của em khi ở nhà…??
Thanh lắc đầu đáp.
_Thanh là tên thật của em còn Thu là tên của chị gái em…??
Hoàng càng nghe Thanh nói, Hoàng càng mù mờ không hiểu. Hoàng hỏi.
_Tại sao em phải mang tên của chị gái em…??
Thanh đỏ bừng cả mặt trốn tránh cái nhìn như thiêu như đốt của Hoàng, Thanh kể cho Hoàng nghe lí do vì sao.
Hoàng vừa tức, vừa bực mình, vừa buồn cười. Hoàng thở dài bảo.
_Anh đúng là bó tay với hai chị em em. Chuyện như thế mà hai người cũng làm được nhưng mà cũng nhờ thế anh mới gặp được em…!!
_Họ có đúng là cha mẹ ruột của em không…??
Thanh cáu.
_Sao anh lại hỏi em thế…??Tất nhiên họ là cha mẹ ruột của em rồi…!!
Hoàng im lặng không đáp, bây giờ trong đầu Hoàng đang rối, Hoàng đang tính Hoàng nên làm gì tiếp theo. Hoàng bảo Thanh.
_Em cho anh xin điện chỉ nhà em ở Việt nam, anh cần xác minh lại vài chuyện…!!
Thanh nhíu mày.
_Anh cần xác minh lại chuyện gì…??
Hoàng nhéo mũi Thanh.
_Nghe này cô bé…!! Em nên cho anh biết bố mẹ em là ai, đang ở đâu và đang làm gì cho anh một cách chính xác nếu không anh sẽ tìm sang tận nhà em, anh sẽ gặp bố mẹ em và nói cho họ biết là bây giờ anh đang giữ con gái của họ, anh sẽ yêu cầu họ nộp tiền chuộc em nếu không anh sẽ giam giữ em cả đời…!!
Thanh vênh mặt lên.
_Anh dám…!!
Hoàng nháy mắt.
_Sao lại không…?? Nếu em là Thiên Vy - vợ chưa cưới của anh thì anh có quyền đúng không… ??
Thanh giật mình, mặt Thanh đỏ bừng, trái tim Thanh đập thật nhanh, ở bên Hoàng cho Thanh cảm giác hạnh phúc, ấm áp và bình yên. Thanh có thể vô tư cười nói, vô tư làm nũng. Thanh luôn cảm thấy được che chở khi ở trong vòng tay Hoàng. Nhưng còn tình cảm Thanh đang dành ột người khác thì sao...??. Mệt mỏi Thanh nhắm mắt lại, Hoàng đỡ Thanh nằm xuống, hôn lên trán Thanh, Hoàng bảo.
_Ngủ ngon nhé cô bé… !!
Thanh mỉm cười.
_Vâng… !!
/100
|