Nó luôn tự nhắc nhở mình rằng, cảm ơn quá khứ, đã giúp nó mạnh mẽ như bây giờ, trân trọng hiện tại và hướng tới tương lai phía trước.
Nghe có vẻ máy móc nhưng sự thực nó là như vậy. không tự khích lệ mình thì ai…ai sẽ làm việc đó thay cho mình đây. Nếu mình không tự nâng được mình dậy thì kể cả khi có ai cố nâng mình, mình vẫn cứ không đứng lên được.
Nó nhìn cái kỉ vật đầu tiên mà mình đã trao cho Tưởng, cười.
Cái hộp nhạc mà nó cứ vứt đi rồi lại tìm về bao nhiêu lần.
-Sau cậu…hình như…tớ đã yêu…được người khác rồi…
Câu nói vu vơ, nó cười rồi lăn lên giường ngủ.
Hôm nay nó về nhà, nó cũng định về nhà lâu rồi, nhớ nhà quá, nhớ cái cảm giác được mẹ nấu cơm, được anh trai gọi dậy và được bóp vai cho ba nó quá. Nhớ quá đi mất thôi.
Như đã đánh mất thứ gì đó hay ho trong cuộc sống, nó cười buồn rồi đi ngủ, lâu lắm rồi mới được nằm trên chiếc giường thân thương này.
Bây giờ là 23h50’
Nhà Vũ.
Cậu đang loay hay, nằm mà không thể yên được.
Đầu thì đau, lòng thì rối bời, làm sao bây giờ?
Sau cái hôm thi đó, cậu tự dưng thấy khang khác, mọi người như đã thay đổi trong nhà.
Tối hôm đó về nhà
“- Con đã đi đâu?
Bố cậu đợi sẵn trong phòng đọc, khuôn mặt nghiêm nghị hiếm thấy.
-Sao? Hôm nay ba quan tâm à…?
-Mày nói cái gì đấy hả?
Ba cậu giận, cũng đúng, vì cái thái độ đó thì không tức mới là lạ.
-Thế rốt cuộc mày đã đi đâu thế hả? đừng có làm những trò ngu ngốc để rồi chuốc hoạ vào thân đấy.
-Thì sao? Ba lo cho danh tiếng của mình à? Con đây đi chơi cùng bạn gái đấy, có sao không?
Mặt vênh lên, vẫn cái thái độ khinh khỉnh thường ngày.
-Mày dám….là con nhỏ nào?…từ bao giờ ?…không ngờ mày dám…dám ( vẻ tức tối lắm)….có người yêu sớm hơn bố ngày xưa!!!
Há?
Cậu trợn tròn mắt.
Đây là ông bố luôn giữ thể diện của cậu sao?
……
-Con có người yêu rồi sao? Ha ha ha ha, không ngờ con trai ta cũng biết yêu là gì rồi cơ đấy ha ha…
Giờ lại đến lượt mẹ cậu, 2 cái người này cứ người tung người hứng suốt.
Vì chưa bao giờ nghe Vũ nhắc đến từ người yêu nên tâm trạng 2 người này có vẻ…
Bỗng cậu thấy thương thương mẹ quá, cậu biết bố cậu ăn chơi ở ngoài nhiều lắm.”
-Bọn họ dạo này “ phởn” đồng loạt là sao?
Lắc lắc đầu và nghĩ tới nó.
**
Quán bar Davil, với những bóng đèn nhấp nháp, đẹp đến kì lạ.
Rất thu hút và cũng đáng sợ.
Trời mưa.
Trong 1 ngày mưa thế này mà quán vẫn đông khách như thường.
Sấm chớp liên hồi, những vệt sáng trên bầu trời đến khiến nó liên tưởng đến những bộ phim về khoa học vũ trụ mà nó từng xem.
Hôm nay, 1 ngày đẹp trời thế này, nó muốn đến Davil chơi.
1 cô bé ngầu với chiếc quần bụi và chiếc áo ba lỗ khoác ngoài là 1 áo thể thao, rộng thùng thình.
Nhìn vào nó, tạo cho con người ta cái cảm giác khoẻ khoắn, 1 sự kết hợp màu sắc đơn giản nhưng nổi bật.
Đi lúc trời sáng thì sẽ được gọi là khác người, khác đời, nhưng vào lúc này, cái buổi tối, sấm chớp này.
Nó. lại thật nổi bật, từ ngoại hình đến khuôn mặt và mọi hành động.
Nó,
Chạy ù vào quán.
Cậu,
Chạy ù vào quán.
2 người va phải nhau ở cửa thứ nhất bên ngoài.
Nó, loạng choặng nắm lấy thành cửa bên trái,
Cậu, loạng choạng nắm lấy thành cửa bên trái.
Tay vô tình chạm vào nhau.
2 ánh mắt giao nhau, thấy quen quen.
Men rượu đã làm cậu lu mờ đi tầm nhìn, nhưng cậu chắc chắn đấy là nó.
Còn nó, dù biết là cậu nhưng vẫn cố lơ đi và ung dung đi vào, không quên phủi phủi quần áo.
-này, sao thấy tôi mà lại lơ đi như người lạ thế hả?
Cậu túm mạnh tay nó lại.
-Á…
Sau cú va chạm vừa rồi lại cái kéo mạnh, nó ngã dụi về phía sau, mà nói rõ ra là ngã vào người cậu.
Vũ cười, cậu cười lớn.
-Ha ha ha ha ha…này, đừng có thấy người sang bắt quàng làm họ à nhá.
Vũ nói lớn lên, khi nó ngã vào người mình.
-Cậu chết đi!
Nó nói vỏn vẹn 3 từ rồi đạp thẳng vào ngực cậu rồi đi vào.
Như mọi khi, nó vừa đi vào thì
-Chị Linda!
2 hàng người đứng cúi người chào nó.
Vừa nãy khi nhìn thấy 2 người kia đưa nhau bọn họ cũng định đi ra nhưng key ngăn lại.
Nó ngồi xuống chiếc bàn hay ngồi, gọi thứ đồ uống hay uống rồi mang 1 quyển sách ra đọc.
-Uầy, con người như cậu mà cũng có hứng đọc sách sao? Thấy lạ….mà sách gì vậy
- Nausea story of Jean Paul Sartre
-Nói tiếng việt đi! Sao người Việt lại cứ xài hàng ngoại thế nhở.
Nó không ngẩng đầu lên, vẫn chắm chú vào quyển sách.
Khuôn mặt thanh tú, nhẹ nhàng lật sang trang kia
Rồi lên tiếng
-Buồn nôn!
-Hớ? cậu…
Vũ ngớ ra, nó nói cái khỉ gì vậy?
-Ai buồn nôn hả con nhỏ này…muốn chết phải không?
-Truyện mang tên “buồn nôn” Ok.
-Nói về cái gì?
-Chẳng biết.
-Thế cậu đọc cái này để làm cái khỉ gì?
-Cho mình cảm thấy mình trí thức!
Nó ngửa ra cho cậu xem, là truyện được viết bằng tiếng Pháp
-Chẳng phải cậu vừa từ Mĩ về sao, sao phải học, giỏi rồi mà.
-Cậu không thấy nhìn ông này chất à?
Nó gập quyển sách vào và chỉ vào sách.
Nở 1 nụ cười nhếch môi, nó nhìn theo từng phản ứng của cậu.
-Giống thật….cậu có hiểu ý nghĩa của nó không?
Giống người đó
-KHÔNG hiểu!
Nó nhấn mạnh từ không rồi nhìn ra ngoài.
-Nói thiếu chủ ngữ rồi.
-Tôi!
-Hả?
-Câu trước cộng câu sau là “ tôi không hiểu” Ok.
Dạo này nó rất hay kết thúc câu bằng từ Ok
……..
Hôm sau, nó trở về nhà Vũ để thu dọn đồ đạc, chuẩn bị “ biến”
-Cậu nhất định muốn đi như thế này hả?
-Tôi giả nợ rồi còn gì.
Nó nhún vai và sách cái va li đi ra.
-Đi với tôi!
Vũ kéo tay nó đi ra ngoài rồi phóng con xe phân khối lớn chạy ra ngoài đường.
Cậu phóng thật nhanh.
Gió tát vào mặt, sảng khoái thật, lâu lâu mới có lần đi như cưỡi mây như thế này.
Nó cười.
Vũ phóng nhanh, thật nhanh nhưng dù thế nào nó cũng không ôm lấy cậu.
Bao nhiêu lần đèo các cô gái khác, ai cũng ôm nhưng riêng nó.
Thật đặc biệt, nó khiến người ta muốn tìm hiểu và….chiếm hữu.
Cậu đưa nó ra biển.
Gió ở đây thật mát, nó khiến cho con người như vừa được uống thuốc kích thích.
Nhảy xuống xe, nó chạy như đứa trẻ con ra bãi cát và hét thật to, như sợ người khác không nghe thấy.
-Aaaaaaaa…
Nó cườ rồi ngồi xuống nền cát, nghịch nghịch giỏ từng giọt cát để được cái cảm giác cát ướt luồn qua tay mình, chảy nhẹ xuống.
Mềm mại và rất đỗi bình thường.
Vũ đứng bên cạnh, hát, cậu lần đầu tiên hát.
Bài hát thì chẳng có hình thù hay ý nghĩa gì mấy nhưng nhìn thấy nó cười, cậu vui, cậu muốn hát.
-Tớ không có tiền lẻ đâu!
Nó nói và cười nhẹ khi vũ vừa hát xong.
-Ko sao, tiền chẵn mình cũng lấy.
Tự dưng nó xưng tớ, 1 sự nhẹ nhàng, 1 chút ân cần và cảm giác mang ơn.
-Cậu quyết định ra đi thật sao?
Vũ hỏi khi thấy nó đang nhìn xa xăm.
Đôi lúc phải có những phút riêng tư, những lần trầm mặc mới làm cho con người sống thoải mái trong cái thế giới trôi qua rất nhanh này.
Nó không để ý câu hỏi cảu Vũ, cho đến khi cậu nói to hơn.
-Cậu định đi thật hả?
-Ừ!
Không chút do dự nó nói luôn, câu nói làm Vũ đau.
-Cậu biết tôi cải trang từ bao giờ thế?
Quay qua nhìn Vũ, nó hỏi, nó không hề biết rằng, chỉ cần cái nhìn của nó cũng đủ để cậu ngất rồi.
-À, …ừ…thì….là cái lúc cậu bị giật mặt nạ ở hội trường!
-Ừ, hi, do sơ xuất quá, không thì….
-KHÔNG thì cậu định lừa tôi đến bao giờ hả
-Đến bao giờ có thể đến…
Ào…ào…ào…
Mưa…
Những giọt nước đậu trên khuôn mặt và vai nó.
Vũ kéo cái áo ngoài của mình lên, chùm vào đầu nó, nhưng nó nói
-Đừng…! Tớ thích đi dưới mưa.
Vũ nhìn nó, nhìn khuôn mặt thiên thần của nó bị những giọt nước mưa tạt vào.
Đôi mắt nó nhìn ra biển mênh mông, đôi mắt Vũ thì nhìn vào nó, nhìn vào cái sự thanh thản và bình yên trong tâm hồn con người qua cái cửa sổ là đôi mắt.
1 đôi mắt tím (áp tròng), đẹp lung linh như chính chủ nhân của nó.
Cậu đã bị nó cuốn hút từ khi nào không hay.
-Đi thôi, tôi đưa cậu đến nơi này hay lắm.
Nó cười, kéo tay Vũ đi.
Cái cảm giác để có người nghe mình chia sẻ (nó) hay cảm cảm giác được người mình thích chia sẻ 1 điều gì đó thật là thích.
Nó kéo cậu đi dưới mưa.
Mưa không to nhưng cũng chẳng nhỏ,nó làm cho cái không khí oi bức của mùa hè bị xua tan.
Mưa đem đến tiếng cười cho nó, sự thích thú kì lạ.
-Đó!
Nó chỉ về ngôi nhà phía xa xa.
-Sao?
-chính nó!
-Là cái khỉ gì?
-Nhà tôi!…hồi trước…vui hơn….bây giờ…
Vũ nhìn nó, lần đầu tiên cậu thấy nó như vậy.
Trong mắt cậu, nó là đứa cực kì xinh đẹp, chính cậu cũng phải giật mình khi nhìn thấy nó lần đầu trong phủ Tổng thống.
Trong mắt cậu nó là con người mạnh mẽ, là con người thông minh và không biết sợ là gì.
Trong mắt cậu nó như con cá, rất trơn, nhiều lúc không thể nắm bắt được, chính vì vậy nó kích thích sự tò mò và hứng thú của cậu.
Nhưng giờ đây, trong mắt cậu, trong cơn mưa vẫn chưa dứt này, nó hiện lên là 1 người con gái nhiều tâm sự, nhỏ bé và cần chở che chở.
…..
-Mỏi rồi!
Nó ngồi xuống cát, và vẫn nhìn về phía trời xa.
Mưa tạnh, tâm trạng cũng tốt hơn.
-Tôi thích cậu!
Vũ đột ngột nói ra từ đó.
1 ngày hè đẹp trời, 1 làn gió mát thổi qua, tiếng những con sóng biển vỗ vào bờ…
Những cụm mây xanh của bầu trời tháng 4.
Đẹp, y như nó và cậu lúc này.
Không có hoa, không có quà, không gì cả nhưng chỉ 3 từ đó thôi, trong 1 khung cảnh lãng mạng như thế này, lời tỏ tình cành thêm sâu sắc.
-Cậu nghĩ tôi sẽ nói gì?
Nó hỏi cậu, nhưng không nhìn vào đôi mắt đó.
-Không thích!
-Biết sao còn hỏi?
-Thích thì cứ hỏi, chẳng lẽ cậu cấm được tôi à!
-Về thôi!
-Ừ!
Có thể tâm trạng cả 2 đều không bình thương.
Hôm nay, Vũ đã ngồi với nó, đã nghe tâm sự của nó.
Tuy không an ủi nhưng nó cũng cảm thấy có chút an ủi.
…….
1 căn phòng rộng, sơn 1 màu tím nhẹ nhàng, 1 bàn làm việc cạnh cánh cửa sổ.
1 bàn uống nước với những cốc pha lên thật đẹp.
Những chậu cây xanh làm cho căn phòng thêm sinh khí.
3 người đi vào, 3 con người thông minh, đẹp và họ thật suất sắc.
Đây là lần đầu tiên họ gặp nhau trong 1 hoàn cảnh như thế này, khi thân thế là 3 người đứng đầu 3 chí tuyến.
1 chút hồi hộp..
-Ha ha ha, ngồi xuống đi, lâu lắm rồi không gặp các cháu.
Sau màn cười hô hố, người đó rời khỏi cái ghế giám đốc và ân cần hỏi tụi nó.
-Lại có chuyện gì đây? _vũ
-Muốn chúng tôi làm gì? _Tuấn
-Nói nhanh lên, mệt quá! _ nó
-ha ha. Ta đâu có đào tạo các cháu vô nhân tính như thế này đâu nhỉ, thả lỏng và nghe ta nói đây.
-Có gì mà làm như quan trọng lắm ấy! _Vũ
-Đâu có sợ hay hồi hộp mà phải thả lỏng _Tuấn
-Tai không điếc dù lơ đãng nhưng vẫn có thể nghe thấy! _nó
Người đàn ông đó chỉ cười, 1 nụ cười hiền, lắm lúc thấy không hợp với ông ta chút nào.
-Không ngờ các cháu lại có thành kiến với ta như vậy.
-Nói nhiều_ Vũ
-Điếc tai!_Tuấn
-Vớ vẩn!_ nó
-Còn cuộc thi cuối cùng đúng không?
-Đó là việc của tụi này, không cần chú phải quan tâm.
Nó lạnh lùng nói.
-Ha ha, càng lớn càng quyết đoán nhỉ, đừng làm ta càng thích các cháu như thế….không tốt đâu.
Thiên thần ra để nhi theo ta thì…
……….
Nó bước những bước mệt mỏi về nhà.
-Vy, em về rồi à, anh đã đợi cả hơn tiếng đồng hồ ở đây đó.
1 người con trai chạy ra, nhìn mặt quen quen nhưng không nhớ là thằng nào.
“lại cục nợ nào nữa đây”
Nó nghĩ và thở dài.
Nghe có vẻ máy móc nhưng sự thực nó là như vậy. không tự khích lệ mình thì ai…ai sẽ làm việc đó thay cho mình đây. Nếu mình không tự nâng được mình dậy thì kể cả khi có ai cố nâng mình, mình vẫn cứ không đứng lên được.
Nó nhìn cái kỉ vật đầu tiên mà mình đã trao cho Tưởng, cười.
Cái hộp nhạc mà nó cứ vứt đi rồi lại tìm về bao nhiêu lần.
-Sau cậu…hình như…tớ đã yêu…được người khác rồi…
Câu nói vu vơ, nó cười rồi lăn lên giường ngủ.
Hôm nay nó về nhà, nó cũng định về nhà lâu rồi, nhớ nhà quá, nhớ cái cảm giác được mẹ nấu cơm, được anh trai gọi dậy và được bóp vai cho ba nó quá. Nhớ quá đi mất thôi.
Như đã đánh mất thứ gì đó hay ho trong cuộc sống, nó cười buồn rồi đi ngủ, lâu lắm rồi mới được nằm trên chiếc giường thân thương này.
Bây giờ là 23h50’
Nhà Vũ.
Cậu đang loay hay, nằm mà không thể yên được.
Đầu thì đau, lòng thì rối bời, làm sao bây giờ?
Sau cái hôm thi đó, cậu tự dưng thấy khang khác, mọi người như đã thay đổi trong nhà.
Tối hôm đó về nhà
“- Con đã đi đâu?
Bố cậu đợi sẵn trong phòng đọc, khuôn mặt nghiêm nghị hiếm thấy.
-Sao? Hôm nay ba quan tâm à…?
-Mày nói cái gì đấy hả?
Ba cậu giận, cũng đúng, vì cái thái độ đó thì không tức mới là lạ.
-Thế rốt cuộc mày đã đi đâu thế hả? đừng có làm những trò ngu ngốc để rồi chuốc hoạ vào thân đấy.
-Thì sao? Ba lo cho danh tiếng của mình à? Con đây đi chơi cùng bạn gái đấy, có sao không?
Mặt vênh lên, vẫn cái thái độ khinh khỉnh thường ngày.
-Mày dám….là con nhỏ nào?…từ bao giờ ?…không ngờ mày dám…dám ( vẻ tức tối lắm)….có người yêu sớm hơn bố ngày xưa!!!
Há?
Cậu trợn tròn mắt.
Đây là ông bố luôn giữ thể diện của cậu sao?
……
-Con có người yêu rồi sao? Ha ha ha ha, không ngờ con trai ta cũng biết yêu là gì rồi cơ đấy ha ha…
Giờ lại đến lượt mẹ cậu, 2 cái người này cứ người tung người hứng suốt.
Vì chưa bao giờ nghe Vũ nhắc đến từ người yêu nên tâm trạng 2 người này có vẻ…
Bỗng cậu thấy thương thương mẹ quá, cậu biết bố cậu ăn chơi ở ngoài nhiều lắm.”
-Bọn họ dạo này “ phởn” đồng loạt là sao?
Lắc lắc đầu và nghĩ tới nó.
**
Quán bar Davil, với những bóng đèn nhấp nháp, đẹp đến kì lạ.
Rất thu hút và cũng đáng sợ.
Trời mưa.
Trong 1 ngày mưa thế này mà quán vẫn đông khách như thường.
Sấm chớp liên hồi, những vệt sáng trên bầu trời đến khiến nó liên tưởng đến những bộ phim về khoa học vũ trụ mà nó từng xem.
Hôm nay, 1 ngày đẹp trời thế này, nó muốn đến Davil chơi.
1 cô bé ngầu với chiếc quần bụi và chiếc áo ba lỗ khoác ngoài là 1 áo thể thao, rộng thùng thình.
Nhìn vào nó, tạo cho con người ta cái cảm giác khoẻ khoắn, 1 sự kết hợp màu sắc đơn giản nhưng nổi bật.
Đi lúc trời sáng thì sẽ được gọi là khác người, khác đời, nhưng vào lúc này, cái buổi tối, sấm chớp này.
Nó. lại thật nổi bật, từ ngoại hình đến khuôn mặt và mọi hành động.
Nó,
Chạy ù vào quán.
Cậu,
Chạy ù vào quán.
2 người va phải nhau ở cửa thứ nhất bên ngoài.
Nó, loạng choặng nắm lấy thành cửa bên trái,
Cậu, loạng choạng nắm lấy thành cửa bên trái.
Tay vô tình chạm vào nhau.
2 ánh mắt giao nhau, thấy quen quen.
Men rượu đã làm cậu lu mờ đi tầm nhìn, nhưng cậu chắc chắn đấy là nó.
Còn nó, dù biết là cậu nhưng vẫn cố lơ đi và ung dung đi vào, không quên phủi phủi quần áo.
-này, sao thấy tôi mà lại lơ đi như người lạ thế hả?
Cậu túm mạnh tay nó lại.
-Á…
Sau cú va chạm vừa rồi lại cái kéo mạnh, nó ngã dụi về phía sau, mà nói rõ ra là ngã vào người cậu.
Vũ cười, cậu cười lớn.
-Ha ha ha ha ha…này, đừng có thấy người sang bắt quàng làm họ à nhá.
Vũ nói lớn lên, khi nó ngã vào người mình.
-Cậu chết đi!
Nó nói vỏn vẹn 3 từ rồi đạp thẳng vào ngực cậu rồi đi vào.
Như mọi khi, nó vừa đi vào thì
-Chị Linda!
2 hàng người đứng cúi người chào nó.
Vừa nãy khi nhìn thấy 2 người kia đưa nhau bọn họ cũng định đi ra nhưng key ngăn lại.
Nó ngồi xuống chiếc bàn hay ngồi, gọi thứ đồ uống hay uống rồi mang 1 quyển sách ra đọc.
-Uầy, con người như cậu mà cũng có hứng đọc sách sao? Thấy lạ….mà sách gì vậy
- Nausea story of Jean Paul Sartre
-Nói tiếng việt đi! Sao người Việt lại cứ xài hàng ngoại thế nhở.
Nó không ngẩng đầu lên, vẫn chắm chú vào quyển sách.
Khuôn mặt thanh tú, nhẹ nhàng lật sang trang kia
Rồi lên tiếng
-Buồn nôn!
-Hớ? cậu…
Vũ ngớ ra, nó nói cái khỉ gì vậy?
-Ai buồn nôn hả con nhỏ này…muốn chết phải không?
-Truyện mang tên “buồn nôn” Ok.
-Nói về cái gì?
-Chẳng biết.
-Thế cậu đọc cái này để làm cái khỉ gì?
-Cho mình cảm thấy mình trí thức!
Nó ngửa ra cho cậu xem, là truyện được viết bằng tiếng Pháp
-Chẳng phải cậu vừa từ Mĩ về sao, sao phải học, giỏi rồi mà.
-Cậu không thấy nhìn ông này chất à?
Nó gập quyển sách vào và chỉ vào sách.
Nở 1 nụ cười nhếch môi, nó nhìn theo từng phản ứng của cậu.
-Giống thật….cậu có hiểu ý nghĩa của nó không?
Giống người đó
-KHÔNG hiểu!
Nó nhấn mạnh từ không rồi nhìn ra ngoài.
-Nói thiếu chủ ngữ rồi.
-Tôi!
-Hả?
-Câu trước cộng câu sau là “ tôi không hiểu” Ok.
Dạo này nó rất hay kết thúc câu bằng từ Ok
……..
Hôm sau, nó trở về nhà Vũ để thu dọn đồ đạc, chuẩn bị “ biến”
-Cậu nhất định muốn đi như thế này hả?
-Tôi giả nợ rồi còn gì.
Nó nhún vai và sách cái va li đi ra.
-Đi với tôi!
Vũ kéo tay nó đi ra ngoài rồi phóng con xe phân khối lớn chạy ra ngoài đường.
Cậu phóng thật nhanh.
Gió tát vào mặt, sảng khoái thật, lâu lâu mới có lần đi như cưỡi mây như thế này.
Nó cười.
Vũ phóng nhanh, thật nhanh nhưng dù thế nào nó cũng không ôm lấy cậu.
Bao nhiêu lần đèo các cô gái khác, ai cũng ôm nhưng riêng nó.
Thật đặc biệt, nó khiến người ta muốn tìm hiểu và….chiếm hữu.
Cậu đưa nó ra biển.
Gió ở đây thật mát, nó khiến cho con người như vừa được uống thuốc kích thích.
Nhảy xuống xe, nó chạy như đứa trẻ con ra bãi cát và hét thật to, như sợ người khác không nghe thấy.
-Aaaaaaaa…
Nó cườ rồi ngồi xuống nền cát, nghịch nghịch giỏ từng giọt cát để được cái cảm giác cát ướt luồn qua tay mình, chảy nhẹ xuống.
Mềm mại và rất đỗi bình thường.
Vũ đứng bên cạnh, hát, cậu lần đầu tiên hát.
Bài hát thì chẳng có hình thù hay ý nghĩa gì mấy nhưng nhìn thấy nó cười, cậu vui, cậu muốn hát.
-Tớ không có tiền lẻ đâu!
Nó nói và cười nhẹ khi vũ vừa hát xong.
-Ko sao, tiền chẵn mình cũng lấy.
Tự dưng nó xưng tớ, 1 sự nhẹ nhàng, 1 chút ân cần và cảm giác mang ơn.
-Cậu quyết định ra đi thật sao?
Vũ hỏi khi thấy nó đang nhìn xa xăm.
Đôi lúc phải có những phút riêng tư, những lần trầm mặc mới làm cho con người sống thoải mái trong cái thế giới trôi qua rất nhanh này.
Nó không để ý câu hỏi cảu Vũ, cho đến khi cậu nói to hơn.
-Cậu định đi thật hả?
-Ừ!
Không chút do dự nó nói luôn, câu nói làm Vũ đau.
-Cậu biết tôi cải trang từ bao giờ thế?
Quay qua nhìn Vũ, nó hỏi, nó không hề biết rằng, chỉ cần cái nhìn của nó cũng đủ để cậu ngất rồi.
-À, …ừ…thì….là cái lúc cậu bị giật mặt nạ ở hội trường!
-Ừ, hi, do sơ xuất quá, không thì….
-KHÔNG thì cậu định lừa tôi đến bao giờ hả
-Đến bao giờ có thể đến…
Ào…ào…ào…
Mưa…
Những giọt nước đậu trên khuôn mặt và vai nó.
Vũ kéo cái áo ngoài của mình lên, chùm vào đầu nó, nhưng nó nói
-Đừng…! Tớ thích đi dưới mưa.
Vũ nhìn nó, nhìn khuôn mặt thiên thần của nó bị những giọt nước mưa tạt vào.
Đôi mắt nó nhìn ra biển mênh mông, đôi mắt Vũ thì nhìn vào nó, nhìn vào cái sự thanh thản và bình yên trong tâm hồn con người qua cái cửa sổ là đôi mắt.
1 đôi mắt tím (áp tròng), đẹp lung linh như chính chủ nhân của nó.
Cậu đã bị nó cuốn hút từ khi nào không hay.
-Đi thôi, tôi đưa cậu đến nơi này hay lắm.
Nó cười, kéo tay Vũ đi.
Cái cảm giác để có người nghe mình chia sẻ (nó) hay cảm cảm giác được người mình thích chia sẻ 1 điều gì đó thật là thích.
Nó kéo cậu đi dưới mưa.
Mưa không to nhưng cũng chẳng nhỏ,nó làm cho cái không khí oi bức của mùa hè bị xua tan.
Mưa đem đến tiếng cười cho nó, sự thích thú kì lạ.
-Đó!
Nó chỉ về ngôi nhà phía xa xa.
-Sao?
-chính nó!
-Là cái khỉ gì?
-Nhà tôi!…hồi trước…vui hơn….bây giờ…
Vũ nhìn nó, lần đầu tiên cậu thấy nó như vậy.
Trong mắt cậu, nó là đứa cực kì xinh đẹp, chính cậu cũng phải giật mình khi nhìn thấy nó lần đầu trong phủ Tổng thống.
Trong mắt cậu nó là con người mạnh mẽ, là con người thông minh và không biết sợ là gì.
Trong mắt cậu nó như con cá, rất trơn, nhiều lúc không thể nắm bắt được, chính vì vậy nó kích thích sự tò mò và hứng thú của cậu.
Nhưng giờ đây, trong mắt cậu, trong cơn mưa vẫn chưa dứt này, nó hiện lên là 1 người con gái nhiều tâm sự, nhỏ bé và cần chở che chở.
…..
-Mỏi rồi!
Nó ngồi xuống cát, và vẫn nhìn về phía trời xa.
Mưa tạnh, tâm trạng cũng tốt hơn.
-Tôi thích cậu!
Vũ đột ngột nói ra từ đó.
1 ngày hè đẹp trời, 1 làn gió mát thổi qua, tiếng những con sóng biển vỗ vào bờ…
Những cụm mây xanh của bầu trời tháng 4.
Đẹp, y như nó và cậu lúc này.
Không có hoa, không có quà, không gì cả nhưng chỉ 3 từ đó thôi, trong 1 khung cảnh lãng mạng như thế này, lời tỏ tình cành thêm sâu sắc.
-Cậu nghĩ tôi sẽ nói gì?
Nó hỏi cậu, nhưng không nhìn vào đôi mắt đó.
-Không thích!
-Biết sao còn hỏi?
-Thích thì cứ hỏi, chẳng lẽ cậu cấm được tôi à!
-Về thôi!
-Ừ!
Có thể tâm trạng cả 2 đều không bình thương.
Hôm nay, Vũ đã ngồi với nó, đã nghe tâm sự của nó.
Tuy không an ủi nhưng nó cũng cảm thấy có chút an ủi.
…….
1 căn phòng rộng, sơn 1 màu tím nhẹ nhàng, 1 bàn làm việc cạnh cánh cửa sổ.
1 bàn uống nước với những cốc pha lên thật đẹp.
Những chậu cây xanh làm cho căn phòng thêm sinh khí.
3 người đi vào, 3 con người thông minh, đẹp và họ thật suất sắc.
Đây là lần đầu tiên họ gặp nhau trong 1 hoàn cảnh như thế này, khi thân thế là 3 người đứng đầu 3 chí tuyến.
1 chút hồi hộp..
-Ha ha ha, ngồi xuống đi, lâu lắm rồi không gặp các cháu.
Sau màn cười hô hố, người đó rời khỏi cái ghế giám đốc và ân cần hỏi tụi nó.
-Lại có chuyện gì đây? _vũ
-Muốn chúng tôi làm gì? _Tuấn
-Nói nhanh lên, mệt quá! _ nó
-ha ha. Ta đâu có đào tạo các cháu vô nhân tính như thế này đâu nhỉ, thả lỏng và nghe ta nói đây.
-Có gì mà làm như quan trọng lắm ấy! _Vũ
-Đâu có sợ hay hồi hộp mà phải thả lỏng _Tuấn
-Tai không điếc dù lơ đãng nhưng vẫn có thể nghe thấy! _nó
Người đàn ông đó chỉ cười, 1 nụ cười hiền, lắm lúc thấy không hợp với ông ta chút nào.
-Không ngờ các cháu lại có thành kiến với ta như vậy.
-Nói nhiều_ Vũ
-Điếc tai!_Tuấn
-Vớ vẩn!_ nó
-Còn cuộc thi cuối cùng đúng không?
-Đó là việc của tụi này, không cần chú phải quan tâm.
Nó lạnh lùng nói.
-Ha ha, càng lớn càng quyết đoán nhỉ, đừng làm ta càng thích các cháu như thế….không tốt đâu.
Thiên thần ra để nhi theo ta thì…
……….
Nó bước những bước mệt mỏi về nhà.
-Vy, em về rồi à, anh đã đợi cả hơn tiếng đồng hồ ở đây đó.
1 người con trai chạy ra, nhìn mặt quen quen nhưng không nhớ là thằng nào.
“lại cục nợ nào nữa đây”
Nó nghĩ và thở dài.
/96
|