"Có dừng lại ngay không thì bảo" Như đã phát điên, Vương Thế Khải đứng bật dậy, xếch cổ tôi.
Tôi sợ hãi, nhắm tịt mắt lại"Có..." Nếu trái lệnh hắn thể nào cũng xơi củ đậu zô mặt luôn. HixHix.
Yên tĩnh...Yên tĩnh...
Sao mãi không thấy gì nhỉ?
Tính hiếu kì của Lâm Phong đế lại bùng phát, tôi mở mắt ra...
Hả???
Tròng mắt đen như đá lưu ly của Vương Thế Khải đang dí sát vào mắt tôi. Là sao???
Hay tên đó đã phát hiện ra rồi. Má ơi!"Cậu...sao thế...Muốn gì ở...tôi" Tôi sợ hãi, mặt mày tái mét, hai tay run rẩy nắm chặt lấy cổ áo mình như thể Vương Thế Khải định...Xí hổ lắm! Các bạn tự hiểu nhé! (Lâm Tử Hy là một cô bé dễ thương với nhưng suy nghĩ thơ ngây)
Thấy hành động kì lạ này, hắn thoáng giật mình"Ôi! Thật tình, có làm gì nhóc đâu mà toát hết mồ hôi hột thế. HaHaHa" Họ Vương định thần lại, thả tôi xuống.
Bịch!
Một cách không thương tiếc. Mông yêu dấu, gởi em ngàn lời xin lỗi!!!
"Hừm" Âu Thần lẳng lặng nhìn chúng tôi lúc lâu, hai má cậu ửng hồng. Đắn đo mãi, cuối cùng cậu cũng quyết định lên tiếng"Khải, Phong! Cũng giữa trưa rồi. Chúng ta phải nhanh chóng tìm được đường về trại thôi"
( Tẽn tò! Có người đang ghen kìa)
Tìm đường về trại!!! Đúng rồi, đang bị lạc mà...Tôi quên béng mất.
Vương Thế Khải nhặt mẩu củi khô dưới chân lên, bẻ làm đôi, thái độ coi trời bằng vung đó thật tức mắt"Thần nói đúng đấy! Chúng ta phải về được trại...Nhưng..."
"Nhưng gì" Tên này lại định dở trò quái quỷ nào nữa?
Hắn nháy nháy mắt, nở nụ cười tinh quái"Tôi vẫn muốn tìm ra Thiên Xứ"
Câu nói đó của họ Vương bị tôi và Âu Thần phản đối kịch liệt. Nhưng, hắn cứ khăng khăng giữ 'chính kiến'. Cuối cùng, cả ba đưa ra quyết định nhằm giải tỏa mâu thuẫn giữa hai bên.
'Vừa tìm đường về trại. Tranh thủ tìm luôn hoa Thiên xứ'
Vậy là ổn rồi. HaHa.
Giữa trưa đầu thu, dường như cái nóng nực của mùa hè sôi động vẫn còn đâu đây. Chúng chui rúc dưới những bụi cây, đám cỏ, luồn lách qua kẽ lá nhỏ ti. Khiến mọi sự vật trở nên bỏng rát...
Ngẩng khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi lên, bị ánh mặt trời chói chang chiếu thẳng vào mắt. Oái! Chói quá. Bất giác, tôi đưa tay lên rụi rụi mắt cho tỉnh táo. (Điệu bộ hết sức cute)
"Ngốc" Hử? Ai nói thế...
Ở đây chỉ có ba người, Âu Thần đang chăm chú nhìn cảnh vật xung quanh còn Vương Thế Khải khua cây loạn xạ, mở ra lối đi. Họ đều có việc riêng, sao lại để ý đến tôi được chứ?
Không lẽ...là ma???
Phủi thui cái mồm quạ đen này, xuất ngày ma với quỷ. Khéo có ngày gặp thật thì khốn.
Nóng quá! Người quen sống ở thành phố Ấn Sương - nơi lạnh lẽo, dày đặc sương mù như tôi, vừa ra nắng tí đã héo như tàu lá chuối rồi.
Khoảng áo sau lưng ướt đẫm mồ hôi...
Hoa Thiên Xứ là gì chứ?
Nghe nói đó là một loài hoa vô cùng đẹp và huyền thoại. Nó mọc rất ít và chỉ có ở nơi núi cao. Sắc vàng của hoa tỏa ra mùi hương quyến rũ, khiến con người chìm đắm trong mê muội. Làm cho tâm trí ta thoải mái hơn sau những giờ căng thẳng.
Hoa Thiên Xứ - Đó là một huyền thoại, làm gì có thật chứ!
Tôi không tin nó có thật, nhưng chính bản thân tôi lại đang đi tìm thứ đó. Khát khao được nhìn thấy một lần...
Cùng hai người con trai phía trước...
Họ cũng muốn tìm bông hoa đó sao???
Tôi sợ hãi, nhắm tịt mắt lại"Có..." Nếu trái lệnh hắn thể nào cũng xơi củ đậu zô mặt luôn. HixHix.
Yên tĩnh...Yên tĩnh...
Sao mãi không thấy gì nhỉ?
Tính hiếu kì của Lâm Phong đế lại bùng phát, tôi mở mắt ra...
Hả???
Tròng mắt đen như đá lưu ly của Vương Thế Khải đang dí sát vào mắt tôi. Là sao???
Hay tên đó đã phát hiện ra rồi. Má ơi!"Cậu...sao thế...Muốn gì ở...tôi" Tôi sợ hãi, mặt mày tái mét, hai tay run rẩy nắm chặt lấy cổ áo mình như thể Vương Thế Khải định...Xí hổ lắm! Các bạn tự hiểu nhé! (Lâm Tử Hy là một cô bé dễ thương với nhưng suy nghĩ thơ ngây)
Thấy hành động kì lạ này, hắn thoáng giật mình"Ôi! Thật tình, có làm gì nhóc đâu mà toát hết mồ hôi hột thế. HaHaHa" Họ Vương định thần lại, thả tôi xuống.
Bịch!
Một cách không thương tiếc. Mông yêu dấu, gởi em ngàn lời xin lỗi!!!
"Hừm" Âu Thần lẳng lặng nhìn chúng tôi lúc lâu, hai má cậu ửng hồng. Đắn đo mãi, cuối cùng cậu cũng quyết định lên tiếng"Khải, Phong! Cũng giữa trưa rồi. Chúng ta phải nhanh chóng tìm được đường về trại thôi"
( Tẽn tò! Có người đang ghen kìa)
Tìm đường về trại!!! Đúng rồi, đang bị lạc mà...Tôi quên béng mất.
Vương Thế Khải nhặt mẩu củi khô dưới chân lên, bẻ làm đôi, thái độ coi trời bằng vung đó thật tức mắt"Thần nói đúng đấy! Chúng ta phải về được trại...Nhưng..."
"Nhưng gì" Tên này lại định dở trò quái quỷ nào nữa?
Hắn nháy nháy mắt, nở nụ cười tinh quái"Tôi vẫn muốn tìm ra Thiên Xứ"
Câu nói đó của họ Vương bị tôi và Âu Thần phản đối kịch liệt. Nhưng, hắn cứ khăng khăng giữ 'chính kiến'. Cuối cùng, cả ba đưa ra quyết định nhằm giải tỏa mâu thuẫn giữa hai bên.
'Vừa tìm đường về trại. Tranh thủ tìm luôn hoa Thiên xứ'
Vậy là ổn rồi. HaHa.
Giữa trưa đầu thu, dường như cái nóng nực của mùa hè sôi động vẫn còn đâu đây. Chúng chui rúc dưới những bụi cây, đám cỏ, luồn lách qua kẽ lá nhỏ ti. Khiến mọi sự vật trở nên bỏng rát...
Ngẩng khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi lên, bị ánh mặt trời chói chang chiếu thẳng vào mắt. Oái! Chói quá. Bất giác, tôi đưa tay lên rụi rụi mắt cho tỉnh táo. (Điệu bộ hết sức cute)
"Ngốc" Hử? Ai nói thế...
Ở đây chỉ có ba người, Âu Thần đang chăm chú nhìn cảnh vật xung quanh còn Vương Thế Khải khua cây loạn xạ, mở ra lối đi. Họ đều có việc riêng, sao lại để ý đến tôi được chứ?
Không lẽ...là ma???
Phủi thui cái mồm quạ đen này, xuất ngày ma với quỷ. Khéo có ngày gặp thật thì khốn.
Nóng quá! Người quen sống ở thành phố Ấn Sương - nơi lạnh lẽo, dày đặc sương mù như tôi, vừa ra nắng tí đã héo như tàu lá chuối rồi.
Khoảng áo sau lưng ướt đẫm mồ hôi...
Hoa Thiên Xứ là gì chứ?
Nghe nói đó là một loài hoa vô cùng đẹp và huyền thoại. Nó mọc rất ít và chỉ có ở nơi núi cao. Sắc vàng của hoa tỏa ra mùi hương quyến rũ, khiến con người chìm đắm trong mê muội. Làm cho tâm trí ta thoải mái hơn sau những giờ căng thẳng.
Hoa Thiên Xứ - Đó là một huyền thoại, làm gì có thật chứ!
Tôi không tin nó có thật, nhưng chính bản thân tôi lại đang đi tìm thứ đó. Khát khao được nhìn thấy một lần...
Cùng hai người con trai phía trước...
Họ cũng muốn tìm bông hoa đó sao???
/62
|