"Thế thì phần thắng thuộc về đội chúng ta rồi" Lôi Vũ - thành viên cuối cùng của lớp đặc biệt. Thư sinh chẳng kém gì Âu Thần, hơn nữa còn rất đẹp zai, đứng lên phát biểu ý kiến.
"Đương nhiên rồi"
Hura! Hura!
Nhìn bọn họ vui vẻ mà tôi tức lộn ruột. Rõ ràng, người phát hiện ra bông hoa Thiên Xứ đó là tôi mới đúng. Còn tên Vương Thế Khải đã cướp công Thạch Sanh, tức chết đi được!
Hạ Gia Anh nổi cơn lôi đình túm cổ tên Nhất Nhất, sốc ngược"Mày vừa nói cái gì? Có tính nữa không"
Tên béo bị Hạ Gia Anh dọa một vố, sợ xanh mặt. Hắn lắc lắc đầu định phủ nhận thì chạm mặt với tên đại ma đầu khác. Tên này khí thế còn áp đảo hơn cả Hạ Gia Anh khiến hắn khó xử, cúi gằm mặt.
"Muốn gì đây? Sợ tôi bắt làm khổ sai à" Vương Thế Khải nhìn Hạ Gia Anh chằm chằm, xem ra hắn cũng tức giận rồi.
"Cậu..." Hạ Gia Anh mặt nhăn như khỉ ăn ớt"Nam tử hán dám chơi dám chịu. Xí"
...
Cảnh đồng đội bị tên họ Vương bắt nạt, tôi đứng ngồi không yên, cuối cùng cũng...bật dậy như lò xo. Hét toáng lên "Tôi kiến nghị"
Hả???
Mọi người xung quanh như bừng tỉnh trước vẻ đẹp của hoa Thiên Xứ, chăm chú lắng nghe ý kiến 'phản đối'.
"Cả nhóc nữa, lại muốn kiếm chuyện à"
"Tôi phản đối việc cậu nói mình tìm ra bông hoa đó" Tôi chu môi, cố gắng nói thật chậm để mọi người có thể nghe rõ từng từ một"Thật ra, người tìm ra bông hoa đó đầu tiên chính là tôi - Lâm Phong này. Nói cách khác, Vương Thế Khải đã cướp công của người khác"
Hạ Gia Anh như được thể, trả thù món nợ vừa rồi"Biết ngay mà, tên đó làm sao đủ thông minh để tìm ra nó chứ. Lâm Phong! Cậu thật dũng cảm, chúng ta kết thân nhé"
Á á! Má ơi! Con ghét tên ăn chơi mút chỉ họ Hạ kia...Nhưng, hắn đang ôm chầm lấy tôi, sướt mướt...
"Đừng đắc ý quá sớm. Nghe tôi kể đã" Vương Thế Khải nãy giờ im bặt bỗng lên tiếng. Khuôn mặt hắn đằng đằng sát khí khiến toàn thân tôi toát mồ hôi hột. Đời nào, hắn chịu để yên cho người khác sỉ nhục chứ?"Quả thật, Lâm Phong tìm ra bông hoa trước. Chỉ có điều, cậu ta không nhận ra đó là thứ mình cần tìm, liền quẳng đi. Vậy, xin hỏi việc tôi nói mình tìm ra nó có gì sai? Tôi cũng đâu tự nhận mình tìm ra trước tiên? Nếu mọi người không tin, có thể hỏi Âu Thần - người chứng kiến tất cả"
Hơ...Thời gian như ngưng đọng lại...
Nụ cười trên khuôn mặt Hạ Gia Anh vụt tắt...
Âu Thần khó xử...
Còn đứa Lâm Phong này thì bẽ mặt...
Đại Nhất Nhất nhảy bổ ra, khua chân múa tay loạn xạ lên"Đúng rồi đó. Thằng quỷ gầy đét sì mo này vứt đi rồi, Khải tìm thấy. Còn có cả Thần làm chứng thì sai à? Nào nói nữa đi!!! Nữa đi!!!" Tên lợn đó trợn mắt lên với tôi. Cẩn thân ăn củ đậu bay đó!!!
"Tôi..." Ngại quá, Ngại quá! Tôi bẽn lẽn định chui tọt vào trong trại thì bị ai đó kéo lại"HuHuHu. Buông ra buông ra..."
"Im ngay" Giọng nói này của Vương Thế Khải. Hắn đang nổi trận lôi đình...Tiêu đời rồi...
"Sau khi giành chiến thắng, tôi không phạt mọi người...Nhưng, tên nhóc này thì ngoại lệ"
Cái gì mà ngoại lệ???
Từng lời nói của Vương Thế Khải chắc như định đóng cột tấn công vào màng nhĩ tôi. Hắn sẽ phạt tôi...bằng hình phạt rất cay nghiệt đây...
Cuộc đời ta bị giáng xuống mười tám tầng địa ngục...!!!
"Đương nhiên rồi"
Hura! Hura!
Nhìn bọn họ vui vẻ mà tôi tức lộn ruột. Rõ ràng, người phát hiện ra bông hoa Thiên Xứ đó là tôi mới đúng. Còn tên Vương Thế Khải đã cướp công Thạch Sanh, tức chết đi được!
Hạ Gia Anh nổi cơn lôi đình túm cổ tên Nhất Nhất, sốc ngược"Mày vừa nói cái gì? Có tính nữa không"
Tên béo bị Hạ Gia Anh dọa một vố, sợ xanh mặt. Hắn lắc lắc đầu định phủ nhận thì chạm mặt với tên đại ma đầu khác. Tên này khí thế còn áp đảo hơn cả Hạ Gia Anh khiến hắn khó xử, cúi gằm mặt.
"Muốn gì đây? Sợ tôi bắt làm khổ sai à" Vương Thế Khải nhìn Hạ Gia Anh chằm chằm, xem ra hắn cũng tức giận rồi.
"Cậu..." Hạ Gia Anh mặt nhăn như khỉ ăn ớt"Nam tử hán dám chơi dám chịu. Xí"
...
Cảnh đồng đội bị tên họ Vương bắt nạt, tôi đứng ngồi không yên, cuối cùng cũng...bật dậy như lò xo. Hét toáng lên "Tôi kiến nghị"
Hả???
Mọi người xung quanh như bừng tỉnh trước vẻ đẹp của hoa Thiên Xứ, chăm chú lắng nghe ý kiến 'phản đối'.
"Cả nhóc nữa, lại muốn kiếm chuyện à"
"Tôi phản đối việc cậu nói mình tìm ra bông hoa đó" Tôi chu môi, cố gắng nói thật chậm để mọi người có thể nghe rõ từng từ một"Thật ra, người tìm ra bông hoa đó đầu tiên chính là tôi - Lâm Phong này. Nói cách khác, Vương Thế Khải đã cướp công của người khác"
Hạ Gia Anh như được thể, trả thù món nợ vừa rồi"Biết ngay mà, tên đó làm sao đủ thông minh để tìm ra nó chứ. Lâm Phong! Cậu thật dũng cảm, chúng ta kết thân nhé"
Á á! Má ơi! Con ghét tên ăn chơi mút chỉ họ Hạ kia...Nhưng, hắn đang ôm chầm lấy tôi, sướt mướt...
"Đừng đắc ý quá sớm. Nghe tôi kể đã" Vương Thế Khải nãy giờ im bặt bỗng lên tiếng. Khuôn mặt hắn đằng đằng sát khí khiến toàn thân tôi toát mồ hôi hột. Đời nào, hắn chịu để yên cho người khác sỉ nhục chứ?"Quả thật, Lâm Phong tìm ra bông hoa trước. Chỉ có điều, cậu ta không nhận ra đó là thứ mình cần tìm, liền quẳng đi. Vậy, xin hỏi việc tôi nói mình tìm ra nó có gì sai? Tôi cũng đâu tự nhận mình tìm ra trước tiên? Nếu mọi người không tin, có thể hỏi Âu Thần - người chứng kiến tất cả"
Hơ...Thời gian như ngưng đọng lại...
Nụ cười trên khuôn mặt Hạ Gia Anh vụt tắt...
Âu Thần khó xử...
Còn đứa Lâm Phong này thì bẽ mặt...
Đại Nhất Nhất nhảy bổ ra, khua chân múa tay loạn xạ lên"Đúng rồi đó. Thằng quỷ gầy đét sì mo này vứt đi rồi, Khải tìm thấy. Còn có cả Thần làm chứng thì sai à? Nào nói nữa đi!!! Nữa đi!!!" Tên lợn đó trợn mắt lên với tôi. Cẩn thân ăn củ đậu bay đó!!!
"Tôi..." Ngại quá, Ngại quá! Tôi bẽn lẽn định chui tọt vào trong trại thì bị ai đó kéo lại"HuHuHu. Buông ra buông ra..."
"Im ngay" Giọng nói này của Vương Thế Khải. Hắn đang nổi trận lôi đình...Tiêu đời rồi...
"Sau khi giành chiến thắng, tôi không phạt mọi người...Nhưng, tên nhóc này thì ngoại lệ"
Cái gì mà ngoại lệ???
Từng lời nói của Vương Thế Khải chắc như định đóng cột tấn công vào màng nhĩ tôi. Hắn sẽ phạt tôi...bằng hình phạt rất cay nghiệt đây...
Cuộc đời ta bị giáng xuống mười tám tầng địa ngục...!!!
/62
|