Tổng Giám Đốc Anh Thật Là Hư

Chương 496 - Trình Độ Cao Siêu Của Cáo Già

/572


Vậy sao? vừa ăn bánh sữa xong, bỗng nhiên lòng can đảm của anh biến thành run sợ, miệng đang mấp máy cũng ngừng lại!

Vì anh cứ luôn luôn ăn bánh sữa như thế, đương nhiên là dễ bị mắc rồi! Vũ Nghê gật gật đầu, thật ra phần lớn là cô đang hù dọa anh!

Vậy thì phải làm sao bây giờ...? Có phải uống nhiều nước vào sẽ khá hơn một chút hay không? Trời ạ, vốn dĩ so với cô, tuổi của anh nhiều hơn không ít đó sao? Anh cũng không muốn thân thể của mình không khỏe mạnh. Vợ con anh đều xinh đẹp thế kia, người ta ai cũng thích, anh đây không thể cam tâm ném cho người khác được!

Ha ha, uống nhiều nước có thể làm nhạt đi sao? Vậy thì anh hãy nhanh chóng uống nước đi!

Lạc Ngạo Kiệt khó xử khẽ xoa xoa nơi trán, mày hơi hơi nhíu lại, thật đúng là khác hẳn với phong thái vốn có của một người đàn ông. Việc này...

Làm sao vậy? Trong phòng bếp không có nước sao? d∞đ∞l∞q∞đ Cô chớp chớp mắt, nói có phần trêu đùa. Thật sự rất khó tưởng tượng, một người đàn ông trưởng thành, đã lớn tuổi, thực siêu việt mà cô đang nhìn thấy đây, vậy mà lại có bộ mặt như một cậu bé con vậy .

Ăn đồ ăn vặt? Trời ạ, chỉ mới nghĩ thôi đã muốn làm cho người ta phải rớt kính mắt!

Đương nhiên là không phải! Chỉ có điều buổi tối uống quá nhiều nước, mặt sẽ bị phù thũng, nhất là quanh nơi mắt ... dღđ。l。qღđ * anh mới chỉ có loáng thoáng có vài nếp nhăn nơi khoé mắt thôi. Như vậy sẽ bất lợi cho sự khoẻ mạnh của thân thể...

Ha ha ... cô buồn cười ôm lấy anh, bàn tay trẻ trung ôm chặt lấy gương mặt anh. Em xem ra là anh đang sợ chính mình sẽ bị biến thành ông già, đúng không?

Anh áp sát cô, dùng lực mổ một cái trên môi đỏ mọng của cô, vừa như trả thù lại tựa như gặm cắn một cái. Em dám bảo anh là ông già sao? Anh đâu có già chứ?

Ha ha, không có, làm sao em dám nói anh già chứ, cái này quá không đúng với sự thật. di✣en✤danlequyd☼n☀c☼m Em làm nghề truyền thông, cái cơ bản nhất chính là phải thật sự chân thực, nếu điểm này cũng không giữ vững, vậy làm sao có thể làm việc được đây? Bộ dáng của chồng em siêu cấp trẻ trung, nếu không ai biết nội tình, cũng nghĩ anh mới chỉ có hai mươi bảy hai mươi tám tuổi thôi... Miệng của Vũ Nghê tựa như được quết một lớp mật thật dày vậy, nói ra những lời thật sự rất ngọt ngào!

Mà này, ai nói chỉ có phụ nữ mới thích được người ta khen là tuổi trẻ? Lạc Ngạo Kiệt đã hơn 35 tuổi mà cũng giống như người được đổ thuốc mê vào vậy, khóe miệng cong lên, vẻ mặt cười thật ngây ngô!

Cô và anh trán cụng trán, bốn mắt nhìn nhau, soi trong con ngươi đen nhánh tìm bóng dáng của nhau!

Lạc Ngạo Kiệt chớp chớp mắt, lập tức sinh ra chủ ý hư hỏng! Uống nước cũng không thể giải quyết được hoàn toàn vấn đề, anh không thể ngày nào cũng ra sức uống nước được, đúng không?

Vậy thì anh muốn thế nào?

Anh lại càng cười thật xấu xa, bàn tay to cũng bắt đầu làm việc lộn xộn trên người Vũ Nghê. Trên thân thể của em có vật anh cần tìm...

A...? Thật không? Lời mở đầu không có câu đáp lại phía sau, nhất thời cô vẫn chưa thể nào hiểu rõ ý tứ của anh!

Đúng vậy, hơn nữa còn bảo vệ môi trường, đầy dinh dưỡng, mà lại còn không mất tiền mua... vừa nói, bàn tay to của anh đã từ bên ngoài quần áo sờ soạng đi vào bên trong!

Bàn tay to của anh kéo ra chiếc áo ngực đang bao ở trong đó một kho lương thực dự trữ lớn, ngầm tính vuốt ve ở trên đó!

Cho dù có là người ngu ngốc đi chăng nữa, cũng biết mục đích của anh đâu chỉ có trên bề mặt như vậy thôi?

Vũ Nghê đẩy bàn tay to của anh ra, xấu hổ đến đỏ mặt, nói trách cứ: Đừng có như vậy, em cực kỳ ngứa!

Được rồi, anh không sờ soạng, không xoa nhẹ, không tóm lấy nữa! Quả nhiên anh dừng lại toàn bộ động tác, bàn tay to rời khỏi phía trước nơi gò đồi mềm mại. Nhưng mà... Nhưng mà anh lại lập tức bắt đầu lật quần áo của cô lên.

Nơi no đủ của cô, hai nụ hoa đỏ bừng nổi lên, hiện lồ lộ giữa không khí!

Cô muốn che lại...

Anh không cho, hai tay anh nắm lấy hai tay của cô, kiềm chế ở hai bên thân thể cô!

Tư thế này làm cho ngực của cô càng đưa lên phía trước, hai nụ hồng càng thêm đứng thẳng no đủ, giống như quả đã chín đang đợi ngắt lấy!

Đừng như vậy ... cô hờn dỗi ngăn cản, nhưng ngữ điệu lại tràn đầy hương vị khao khát, nghênh đón!

Quả thật là anh rất thích uống sữa, lại nói sau khi chúng ta sinh ra nhóc con kia, anh đã thật sự bị hương vị kia cuốn hút ... anh ngẩng mặt lên nói vẻ cực kỳ vô tội! Cho nên, anh mới có thói quen ăn bánh sữa ... nếu như bú sữa mà có tác dụng làm cho cơ thể của anh nảy sinh sức khỏe, vậy thì hãy để cho anh được dùng thứ đồ ăn ấy cho khỏe mạnh đi?

Không thể ...

Anh ra vẻ tức giận nói chỉ trích: Vậy em cũng không suy xét xem có cần làm cho anh khỏe mạnh hơn sao?

Sao em lại có thể không suy xét chứ ... cô cảm thấy mình cực kỳ oan uổng!

Vậy thì hãy cho anh đi...” Nói xong, anh dùng bạo lực vây chặt lấy cô, mở rộng miệng, một miếng ngậm vào nơi đó của cô, giữ chặt ở trong miệng.

Anh...” cô vừa nói ra một từ kháng nghị 'Anh...”, câu nói kế tiếp đã chuyển thành từng tiếng rên rỉ! Nhẹ một chút.. Anh làm cho em bị đau quá ...

Anh dùng đầu lưỡi mềm mại của mình, ở nơi nụ hoa của cô...

Choáng váng vừa vẽ vòng tròn, từ từ nuốt nhả!

Anh bú mút từng ngụm, từng ngụm... cô có thể cảm giác rất rõ ràng nơi bầu ngực đang căng trướng đã từng chút từng chút mềm lại. Từng dòng sữa từ trong thân thể cô tuôn chảy vào trong miệng anh, anh nuốt phát ra tiếng ừng ực!

Lăn lộn một bên hiển nhiên là không đủ dùng, anh ngẩng đầu lên lại bắt đầu lăn lộn tiếp ở bên kia!

Bắt chước đúng cách, 'Lương thực' bên kia cũng chảy vào trong dạ dày của anh!

Cô nhăn hết cả trán, dùng ngón trỏ chen vào khe hở giữa mặt anh với nụ hoa, không cho anh thuận lợi hút nguồn 'Dinh dưỡng' kia nữa. Anh bú ít đi một chút, lát nữa con của anh sẽ không còn để mà bú nữa đâu!

Ha ha, chẳng phải là nhóc con vừa mới bú xong rồi mới ngủ đó sao? Không thể nào lại bắt đầu tiếp tục bú nhanh như vậy được? Anh không muốn phun ra thứ đồ ăn mình 'yêu nhất' kia nên nói mơ hồ không rõ tiếng!

Sao lại không chứ, một lát nữa con sẽ đói, có được hay không? Nếu anh đã bú hết sữa, để xem chốc nữa con trai của anh sẽ ăn cái gì! Cô cau cái mũi, nói nhắc nhở!

Lấy con trai ra để uy hiếp anh, thật là rất có tác dụng. Tuy cực kỳ không tình nguyện, nhưng anh vẫn ngẩng mặt lên. Để anh đi lấy cho em canh nóng để uống - -

Động tác của anh cực kỳ nhanh nhẹn, lập tức nhảy xuống giường, sau đó chạy ra khỏi phòng ngủ!

Nhìn anh rời khỏi phòng ngủ, Vũ Nghê vừa hạnh phúc vừa buồn cười, lắc đầu. Người đàn ông này đúng là càng ngày càng khờ dại, anh thật sự cho rằng cô là máy móc chắc? Bên trên uống nước canh, lập tức có thể tiết ngay ra sữa được sao?

Oán hận thì oán hận, nhưng mà cô thật sự cảm thấy mình càng ngày càng hạnh phúc!

Tuy Hoàng Mai Diễm đã nói rõ ràng mình chắc chắn sẽ không tham dự hôn lễ của Tạp Tư, nhưng Bùi Chấn Lương vẫn khăng khăng giữ ý kiến của mình! Bởi vì ông biết lời Hoàng Mai Diễm nói không muốn tham dự kia đều là nói dối!

Cho nên ông vẫn kiên trì, mà do sự kiên trì của ông nên đã làm cho cả nhà khắc khẩu không ngừng!

Mắt thấy mâu thuẫn càng ngày càng lên cao, mặc dù không muốn can thiệp vào chuyện tình cảm của cha mẹ, rốt cục Bùi Tạp Tư đã không còn đủ kiên nhẫn nữa! Anh đi tìm cha mình, hi vọng ông không nên kiên trì loại yêu cầu quá phận này nữa, cho dù anh được nuôi bằng bầu sữa của mẹ Hai là bí mật tuyệt đối không công khai, nhưng ít nhiều cũng cần phải giữ lại cho mẹ anh một chút thể diện chứ!

Đang lúc loảng xoảng ...

Bốp ...

Bộ ly coffee có giá trị trùng điệp rơi vỡ ở trên mặt đất, phát ra âm thanh mạnh mẽ, sau đó trực tiếp trở thành những mảnh nhỏ trên đất, hoà lẫn với cà phê cùng một chỗ!

Đúng lúc ấy Bùi Tạp Tư nghiêng người đi, may mắn tránh được một kiếp nạn!

Nếu không, hiện tại bể vỡ không chỉ là ly coffee, mà còn có cái đầu của anh nữa!

Nếu như con tới để khuyên nhủ, vậy thì miễn đi, hiện giờ ta không muốn nghe con nói chuyện, con cút đi cho ta ... Bùi Chấn Lương từ trên ghế đứng lên, chỉ vào cửa chính quát lớn!

Ba, người làm sao vậy, vì sao cứ phải muốn làm chuyện đoạn tuyệt như vậy? Trước kia ba cũng không phải là người như thế? Bùi Tạp Tư nheo mắt lại, nhìn cha mình cực kỳ khó hiểu! Ngày trước tuy cha anh và mẹ Hai cùng một chỗ, nhưng quả thật cũng còn chiếu cố cảm xúc của mẹ anh, để cho mẹ anh mười phần mặt mũi!

Cho nên đối với việc cha anh ở bên ngoài... Chuyện tình cảm của ba với người phụ nữ kia anh cũng không có quá nhiều phản cảm. Dù sao, con người lúc còn sống cuộc đời cũng chỉ có như vậy, nếu không thể cùng người mình yêu ở cùng một chỗ, đó mới là chuyện có biết bao nhiêu khổ sở đây?

Về sau thông qua một lần ở chung, anh cũng đã hiểu được, quả thật Hoàng Mai Diễm cũng là một phụ nữ rất tốt!

Nhưng giờ đây, chuyện này quả thật làm cho anh có cảm giác thấy phản cảm với bọn họ rồi !

Bùi Tạp Tư nhịn cơn tức giận xuống, ngữ điệu chậm lại, tiếp tục khuyên bảo: Ba, nhiều năm qua mẹ con đã phải nhẫn nhục chịu đựng rồi, mẹ đã không hề thúc ép bất cứ chuyện gì của ba, hôm trước bất quá cũng là lần đầu tiên tiếp xúc chính diện với... mẹ Hai mà thôi! Suy xét vài giây, Tạp Tư vẫn dùng cách xưng hô với Hoàng Mai Diễm là mẹ Hai, cũng không biết vì sao anh không thể không cung kính với bà! Ba không thể không cân nhắc vì mẹ một lần hay sao?

Bùi Chấn Lương dáng vẻ bệ vệ, thoáng nâng lên hạ xuống bả vai không ít. Trừ bỏ chuyện này, về sau bất cứ chuyện gì ba đều đã theo mẹ con, còn không được sao?

Ầm ...

Cánh cửa khép hờ lập tức bị người từ bên ngoài đạp tung ra...

Tạp Tư, con, không cần cầu xin ông ta, cứ để theo ý của ông ấy đi, muốn để cho ai tới, bảo để ai đi cũng mặc kệ! Đã nhiều năm trôi qua như vậy, có bao nhiêu thể diện, mẹ cũng đã bị mất hết rồi ! Triệu Nguyệt Nga khóc đầy bi thương, kéo tay con trai đi ra ngoài cửa...

Mẹ ... Tạp Tư không lay chuyển được mẹ mình, đành phải đi theo mẹ! Nhưng tầm mắt của anh lại rơi vào trên người cha mình!

Bùi Chấn Lương vẫn không hề nói gì, kiên trì ý định của mình!

Thân làm con trai, lúc đi ra ngoài cửa phòng, Bùi Tạp Tư đã triệt để thất vọng đối với cha mình rồi! Mẹ, đừng khóc, mẹ phải biết rằng, cho dù như thế nào, con đều đứng về phía mẹ! Đáng chết, nếu không phải vì muốn cho Tư Vũ một buổi hôn lễ thật hoàn mỹ, anh thật sự không muốn làm chuyện này!

Rõ ràng phải là một chuyện vui vẻ hạnh phúc, hiện tại tất cả mọi người đã trở nên mất hứng, còn muốn làm để làm gì nữa đây?

Trong mắt Triệu Nguyệt Nga nước mắt càng chảy nhiều thêm, bà ngửa đầu nhìn con trai cao hơn bà một đầu. Thật vậy chăng? Vì sao con lại đứng về phía mẹ vậy? Đây chính là con trai mà bà đã một tay nuôi lớn, từ khi còn nhỏ vẫn còn chưa biết đi, cho tới lớn như bây giờ!

Bùi Tạp Tư hạ mấy cái hôn trên mặt mẹ mình. Mẹ, người chính là người mẹ thân yêu của con, cho dù là người có làm chuyện gì sai, con cũng đều ở bên mẹ, huống chi chuyện này là mẹ đúng!

Uh`m... Uh`m... Triệu Nguyệt Nga vui mừng gật đầu, nước mắt thật sự lại càng chảy tràn thêm, bà buồn bã mệt mỏi nói: Mẹ không hề nói sai đâu? Mẹ nghĩ nhất định người phụ nữ kia đã thổi gió bên tai cha con! Cho nên cha con mới có ý nghĩ mê muội như vậy, đến ngay cả lời nói của con ông ấy cũng không nghe!

Rất ít khi tức giận, trong đầu Bùi Tạp Tư suy nghĩ một chút, thấy trong lòng nổi lên một cơn tức giận nồng đậm! Xem ra đúng là anh nhìn lầm rồi, tiểu tam vĩnh viễn vẫn là tiểu tam, mục đích cuối cùng vẫn là muốn phá hoại gia đình người khác!

Mẹ Hai, à..., không, Hoàng Mai Diễm kia, thật sự là anh nhìn lầm rồi, đã nhìn lầm rồi ...

********************************** phân cách tuyến **********************************

Tạp Tư, sao con lại tới đây? Vừa mới uống xong một gói linh chi bột, Hoàng Mai Diễm từ trên lầu đi xuống, tựa như thường ngày kích động cười! Có phải lại muốn đến để học mẹ Hai vài bài nấu đồ ăn hay không? Ngày hôm qua mẹ Hai đã nghiên cứu được vài món ăn, thức ăn làm ra không chỉ có hương vị ngon, khẩu vị lại rất cực kỳ đặc biệt. Nếu như hiện tại con không vội thì có thể nói, mẹ Hai sẽ dạy con, đến lúc đó Tư Vũ nhất định sẽ cực kỳ thích!

Bùi Tạp Tư yên lặng không tiếng động nhìn bà chằm chằm, đôi môi mỏng bắt đầu gắt gao nhấp nháy, biểu hiện ra đầy đủ sự tức giận của anh!

Sự tươi cười trên mặt Hoàng Mai Diễm từ từ cứng lại. Tạp Tư, làm sao vậy?

Bà nói đi? Từ trong hàm răng Bùi Tạp Tư lọt ra mấy chữ cực kỳ thất vọng!

Ta ... Hoàng Mai Diễm lui về sau một bước, cũng hiểu rõ rằng ý định của anh tới đây hôm nay là gì. Con tới là muốn chất vấn ta sao? Ta nghĩ rằng con đã tiếp nhận ta, sẽ nhận thấy mọi chuyện cũng không phải là như vậy!

Kỳ thật là tôi đã tiếp nhận bà, bởi vì tôi cảm thấy bà và cha tôi yêu nhau cũng không hề dễ dàng! Nhưng mà, tôi thật không ngờ, bà lại như vậy, được một tấc lại muốn tiến một thước, bà vậy mà lại mê hoặc ba tôi, làm cho trong nhà chúng tôi trở nên mâu thuẫn! Xem ra, so với nhóm người tiểu tam tuổi trẻ thiếu kiên nhẫn kia, kỹ thuật của bà thật sự đã ở cấp bậc tổ sư rồi ... Bùi Tạp Tư chậm rãi nói đầy châm chọc!

Hoàng Mai Diễm trầm mặc chấp nhận lời nói châm chọc của anh!

Bùi Tạp Tư lại cho rằng bà lặng im chính là chấp nhận lời nói của anh, càng thêm tức giận hét lớn. Hoàng phu nhân, đã nhiều năm qua như vậy rồi, bà quả thật rất lợi hại! Thật lòng, tôi thật sự rất bội phục bà! Kỳ thật bà đi theo cha tôi đơn giản chỉ là vì tiền bạc, có phải không?

Anh móc từ trong túi ra một tờ chi phiếu, đem nhét vào trong tay Hoàng Mai Diễm. Năm trăm vạn, đủ rồi chứ? Tôi nghĩ chắc đã đủ cho cuộc sống tối tăm lúc tuổi già của bà rồi đấy! Đừng trách tôi không nhắc nhở bà, bà hiện giờ dùng vẻ cực kỳ thướt tha thùy mị để sống, chỉ qua một hai năm nữa thôi, bà cũng sẽ giống như những bà phu nhân già cả khác ngồi bên đường thôi, bà nghĩ rằng đã đến lúc này, ba tôi còn có thể mê muội bà nữa sao? Không bằng lúc này bà hãy khẩn trương rời đi là tốt hơn, lúc này rời đi bà vẫn còn được nở mày nở mặt, có lẽ ba tôi thỉnh thoảng còn có thể nhớ tới bà...

Hoàng Mai Diễm bị Tạp Tư nói thấy xấu hổ vô cùng, nước mắt lã chã rơi xuống. Con hãy tin tưởng ta, ta thật sự sẽ không đi tham gia của hôn lễ của con mà

Đúng vậy, mục đích cuối cùng của bà là thay thế vị trí của mẹ tôi cơ...

Không phải, ta không phải như vậy, con hãy tin tưởng ta, ta sẽ không đi tham gia hôn lễ, hơn nữa ta cũng sẽ rời xa ba của con, năm trăm vạn này con hãy giữ lại đi, hiện tại không phải con đang ở giai đoạn bắt đầu gây dựng sự nghiệp sao, số tiền này con rất cần để dùng đấy! Hoàng Mai Diễm trả lại tờ chi phiếu cho Bùi Tạp Tư!

Nhìn tờ chi phiếu bị ném trở về, vẻ châm chọc trên mặt Bùi Tạp Tư càng ngày càng nhiều. Xem ra khẩu vị của tiểu tam già còn lớn hơn nữa, năm trăm vạn đối bà mà nói đều không đủ sức hấp dẫn, đúng không?

Xin con đấy, đừng nói ta như vậy, Tạp Tư, chúng ta cũng đã quen biết nhau rất nhiều năm, con còn không hiểu rõ mẹ Hai của con là loại người nào sao? Hoàng Mai Diễm nói đầy kích động, đau đớn đến mức nước mắt không ngừng tuôn rơi!

Bùi Tạp Tư hất mạnh cái nắm tay của bà, lời nói đầy cay nghiệt: Tôi đương nhiên hiểu rõ bà, chẳng qua bà là loại cáo già với kỹ thuật cao siêu không ai bằng mà thôi!

/572

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status