Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 105: Muốn hay không muốn xin cô hãy nhớ lại một chút

/1898


Tay Dạ Âu Thần dừng lại trên không trung, anh cau mày, vô thức nhìn chằm chằm vào cô.

Đã có chuyện gì xảy ra với người con gái này?

Thẩm Cửu không nói gì với Dạ Âu Thần, nhanh chóng chui vào trong chăn, dùng chăn che đi vết tích trên cổ

Dạ Âu Thần nhìn thấy dấu vết bị cô che đi, vẻ mặt hơi giận hờn, dừng tay giữa không trung.

“Làm gì thế?”

Thẩm Cửu trốn kỹ vào trong chăn, chỉ để lộ cái đầu ra ngoài, ánh mắt bất lực nhìn Dạ Âu Thần.

“Tối, tối hôm qua anh…” Cô lắp bắp nói không nên lời.

Ánh mắt của Dạ Âu Thần sắc bén, nhìn chằm chằm vào cô: “Cái gì?”

“Tối hôm qua không phải là anh…” Thẩm Cửu theo bản năng muốn cắn vào môi dưới, nhưng nghĩ tới vừa nãy anh nói cô không có chuyện gì lại đi cắn môi, môi đều bị cô cắn nát rồi, bèn khống chế hành vi này của bản thân.

“Có phải với không phải cái gì?” Dạ Âu Thần biết lúc ấy cô đã mất đi lý trí, có thể cũng không biết anh là ai, cho nên trong thời khắc quan trọng anh mới hỏi cô là ai. Đang trong lúc ý thức không rõ ràng nhưng cô vẫn gọi tên anh, đáy lòng Dạ Âu Thần thực sự có cảm giác kỳ lạ.

Cho nên bây giờ thấy cô hỏi mình, Dạ Âu Thần cũng không rõ ràng rốt cuộc cô có nhớ hay không chuyện tối hôm

Truy cập  “Tôi vốn không nghĩ đến chuyện cứu, nhưng cô vẫn tiến tới cởi quần áo của tôi…”

“Anh, anh đừng nói nữa.” Thẩm Cửu run rẩy nói: “Đêm qua tôi trúng thuốc, căn bản chuyện gì cũng không nhớ rõ.”

Ngay khi cất tiếng, một vài hình ảnh hiện lên trong đầu Thẩm Cửu.

Đó là hình ảnh cô ôm lấy cổ Dạ Âu Thần, quần áo xộc xệch, ngồi ở trên đùi anh, đôi môi hôn loạn khắp nơi, tóm lại có thể nói hiện trường giống như là vụ tai nạn xe cộ, mất kiểm soát!

Mà chính bản thân cô dường như nghe được giọng nói của mình: “Cứu cứu tôi…”

Giọng nói kia mang theo nét kiều mị đến tận xương, đó là giọng nói sau khi trúng thuốc Đông y.

Thẩm Cửu hoàn toàn sững người.

“Cho nên là anh… hả?” Khắp cơ thể cô đầy dấu vết thâm tím, chẳng lẽ là do Dạ Âu Thần để lại?

Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu không thể tin được, vội đẩy Dạ Âu Thần ra, sau đó nhìn anh: “Đêm hôm qua, chúng ta…”

“Nhớ ra rồi hả?” Ánh mắt Dạ Âu Thần vẫn lạnh băng như cũ, nhưng dường như đang có ý trêu đùa cô.

“nhớ được vài đoạn.”

“là những hình ảnh khi cô quyến rũ tôi đúng không? Người phụ nữ cưới lần hai, tối hôm qua chính tôi là người bị bối rối bởi lời nói của cô.”

Ánh mắt Thẩm Cửu trở nên phức tạp, bất giác nhìn vào giữa hai chân anh:

“Cái kia… Anh không phải… Không phải cái kia anh có vấn đề sao? Sao có thể như vậy?”

Câu kia không phải ám chỉ vô năng sao? Cô trước sau vẫn không thốt nên lời.

Thế là Thẩm Cửu đầy Dạ Âu Thần ra đằng sau, rồi lại chạy lên.

“Ông cụ, thật sự xin lỗi, nhưng lần này bàn chuyện hợp đồng với Lục Thị không thành cũng không gây tổn thất gì đến Dạ Thị, trái lại còn là một loại lợi nhuận, chỉ cần giành được hợp tác với Phương thị.”

Nghe vậy, ánh mắt khôn khéo của ông cụ nhìn thẳng vào cô: “Cháu có nắm chắc không?”

Thẩm Cửu sững sờ, nhưng rất nhanh đã hiểu ra, rõ ràng cô đã chuẩn bị tâm lý rất tốt rồi.

Thẩm Cửu trả lời: “Cháu sẽ cố gắng.”

Dạ Âu Thần lại nhíu mày, vừa định nói gì đó, lại bị Thẩm Cửu cướp trước, nói với anh: “Vậy chúng ta về phòng trước đi.”

Sau đó không đợi ông cụ hoàn hồn, Thẩm Cửu quay người đẩy Dạ Âu Thần rời đi.

Có thể nói toàn bộ quá trình xảy ra chưa đến ba phút, nếu như mặc kệ cho Dạ Âu Thần nói chuyện với ông cụ Dạ, có lẽ ông cụ sẽ lại phải tức giận rồi.

Bước vào thang máy, giọng nói lạnh lùng của Dạ Âu Thần vang lên.

“Ai bảo cô tự quyết định?”

Sắc mặt Thẩm Cửu hơi thay đổi, giải thích: “Dù sao chúng ta cũng chuẩn bị hợp tác với Phương thị, không phải sao?”

“Vì vậy cô dùng việc này ra ngăn

cản?”

Thẩm Cửu mím môi: “Tôi sẽ cố gắng bàn chuyện hợp tác với Phương thị, xin lỗi…”

Xin lỗi? Ánh mắt Dạ Âu Thần lại lạnh

thêm mấy phần: “Ai bảo cô nói xin lỗi?” “Vậy… anh muốn tôi nói cái gì?” Thẩm Cửu phát hiện ra, dường như mình làm gì trước mặt Dạ Âu Thần cũng là không đúng, nói cái gì cũng có thể bị Dạ Âu Thần phản đối. Dạ Âu Thần ngước mắt nhìn cô.

Thân hình nhỏ gầy của cô bị bọc trong Âu phục, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, ánh mắt kia sạch sẽ trong veo, lại mang theo một chút yếu ớt.

Hoàn toàn không cách nào liên tưởng đến dáng vẻ cô nói chuyện thay anh ở trước mặt ông cụ Dạ lúc trước.

Ánh mắt Dạ Âu Thần khẽ động: “Đến đây.”

Thẩm Cửu hơi kinh ngạc, nhưng vẫn nghe lời anh mà cất bước đi đến.

“Anh muốn làm… gì…” Còn chưa nói xong, bàn tay Dạ Âu Thần đã đưa đến, kéo cô vào trong ngực mình. Thẩm Cửu không đoán trước được, cả người ngã ngồi lên trên đùi anh.

“Nghe đây, bất cứ lúc nào cũng đừng che ở phía trước tôi.”

Thẩm Cửu ngỡ ngàng nhìn anh.

“Mặc kệ là chuyện của Lục Chiêu lúc trước, hay là tôi tranh cãi với ông già, người phụ nữ của Dạ Âu Thần tôi, chỉ cần đứng sau lưng tôi là được rồi.”

Cái gì? Thẩm Cửu trừng to mắt.

Cho rằng mình nghe nhầm… cô giơ tay che miệng mình.

Anh nói, cô là người phụ nữ của Dạ Âu

Thần anh? Thật sự… sao?

“Vẻ mặt này của cô là thế nào?” Dạ Âu Thần bất mãn nhìn cô chằm chặp, đôi mắt nguy hiểm híp lại.

Thẩm Cửu máy móc nói: “Anh, anh vừa mới nói… tôi là người phụ nữ của anh?”

Dạ Âu Thần không vui, bóp lấy cằm cô, hỏi lại cô: “Ngủ cũng đã ngủ rồi, cô còn muốn phủ nhận? Hay là nói, cô còn muốn trở lại bên cạnh người chồng trước kia?”

Thẩm Cửu ngỡ ngàng: “Tôi…”

“Không cho phép!”

Ánh mắt Dạ Âu Thần nặng nề, trong bóng đêm tĩnh lặng tụ thành một màu, giọng nói lạnh lẽo mà cuốn hút êm tai:

“Sau này không cho phép cô qua lại với người đàn ông khác, nghe thấy

không?”

Thẩm Cửu ngây dại, bờ môi giật giật: “Bởi vì… chúng ta từng ngủ với nhau, vì vậy anh thừa nhận tôi là người phụ nữ của anh sao?”

/1898

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status