Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
"Ưm..."
Lâm Kha thỏa mãn xoay người, đã lâu rồi cô không ngủ một giấc thoải mái như thế, mở mắt ra, đã thấy một khuôn mặt đàn ông trước mặt, tinh xảo tuyệt luân, một đôi mắt hồ ly hoa đào mặc dù nhắm chặt nhưng sức quyến rũ không hề giảm!
Sao tên hồ ly thối này lại ngủ bên cạnh mình?!
Lâm Kha đột nhiên vén chăn lên, phát hiện mình và anh ta không mảnh vải!
Đáng chết!
Lâm Kha nhảy xuống giường, liếc nhìn một vòng cũng không tìm được quần áo của mình, thế là đưa tay kéo ga giường quấn trên người mình.
Người đàn ông trên giường bởi vì động tác của Lâm Kha bị lật tung tại chỗ, lập tức tỉnh lại, mở mắt đã thấy Lâm Kha quấn chăn, vẻ mặt đằng đằng sát khí nhìn mình.
"Lâm Kha, mới sáng sớm cô nổi điên gì vậy?"
"Cơ Nam Tu, sao ngươi lại ở đây?" Lâm Kha hận không thể ăn tên hồ ly lẳng lơ trước mắt này!
Nếu không phải hắn cướp quả Cửu Liên Phật Thánh của cô, cô đã không độ kiếp thất bại không thể không bế quan!
Cô đường đường là đại trưởng lão Phù Tông ở đại lục Vân Không, năm ngàn tuổi lần đầu tiên mất mặt như vậy.
Cơ Nam Tu khó thở, rõ ràng là cô ôm ấp yêu thương, mặt dày mày dạn bò lên giường, bây giờ lại trả đũa như vậy à?
"Đây là phòng của tôi!"
"Của ngươi?"
Lúc này Lâm Kha mới quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Không gian vuông vức, màu trắng, đỉnh đầu có một quả cầu còn sáng hơn cả dạ minh châu, chiếu cả phòng sáng trưng.
Đây đúng là không phải động phủ của cô!
"Đây là nơi nào?" trong nháy mắt Lâm Kha cảnh giác, đưa tay muốn triệu gọi bùa chú của mình.
Hả? Phù lục đâu? Pháp bảo bản mệnh của cô đâu? Linh lực của cô đâu?!
"Cơ Nam Tu, ngươi đã làm gì ta hả!"
Tên hồ ly thối này nhất định là thừa dịp mình bế quan, làm chuyện không tốt với mình!
Cơ Nam Tu liền nhìn Lâm Kha đứng trước mặt, mặt cô sợ hãi nhìn hai tay của mình, như thể vô cùng hoang mang, bèn bật cười: "Lâm Kha, đầu óc cô có bệnh à!"
Anh đã gặp qua nhiều người ôm ấp yêu thương, đây là lần đầu tiên gặp kiểu tỉnh ngủ liền trở mặt.
Đúng là sống gặp quỷ!
Lâm Kha đột nhiên ngẩng đầu, đằng đằng sát khí nhìn về phía Cơ Nam Tu, dù linh lực của mình bị phong bế, hôm nay cũng phải xử lý tên thối hồ ly này!
Đầu tiên là cướp quả thánh của cô, sau là chiếm nguyên âm cô trông năm ngàn năm!
Thù mới hận cũ!
"Cơ Nam Tu ngươi đi chết đi!"
Lâm Kha vung nắm đấm tấn công Cơ Nam Tu.
Cơ Nam Tu thật sự không ngờ Lâm Kha nói ra tay liền ra tay, anh vội vàng phản kích.
Cơ Nam Tu có nhiều kĩ thuật phòng thân ban đầu không hề để ý Lâm Kha tấn công. Dù sao Lâm Kha chỉ là một tiểu minh tinh tuyến mười tám, đi theo hình tượng bình hoa, diễn xuất không được tốt, thể lực thì càng ít.
Song khi Cơ Nam Tu ngăn cản đòn tấn công của Lâm Kha, vậy mà lòng bàn tay run lên, hiển nhiên sức lực của cú đấm này không nhỏ!
Chẳng phải Lâm Kha là gà yếu sao?!
Không đợi Cơ Nam Tu hoàn hồn, đôi chân dài của Lâm Kha đã quét qua đầu anh, Cơ Nam Tu đưa tay ngăn lại: "Lâm Kha, cô điên rồi!"
"Ưm..."
Lâm Kha thỏa mãn xoay người, đã lâu rồi cô không ngủ một giấc thoải mái như thế, mở mắt ra, đã thấy một khuôn mặt đàn ông trước mặt, tinh xảo tuyệt luân, một đôi mắt hồ ly hoa đào mặc dù nhắm chặt nhưng sức quyến rũ không hề giảm!
Sao tên hồ ly thối này lại ngủ bên cạnh mình?!
Lâm Kha đột nhiên vén chăn lên, phát hiện mình và anh ta không mảnh vải!
Đáng chết!
Lâm Kha nhảy xuống giường, liếc nhìn một vòng cũng không tìm được quần áo của mình, thế là đưa tay kéo ga giường quấn trên người mình.
Người đàn ông trên giường bởi vì động tác của Lâm Kha bị lật tung tại chỗ, lập tức tỉnh lại, mở mắt đã thấy Lâm Kha quấn chăn, vẻ mặt đằng đằng sát khí nhìn mình.
"Lâm Kha, mới sáng sớm cô nổi điên gì vậy?"
"Cơ Nam Tu, sao ngươi lại ở đây?" Lâm Kha hận không thể ăn tên hồ ly lẳng lơ trước mắt này!
Nếu không phải hắn cướp quả Cửu Liên Phật Thánh của cô, cô đã không độ kiếp thất bại không thể không bế quan!
Cô đường đường là đại trưởng lão Phù Tông ở đại lục Vân Không, năm ngàn tuổi lần đầu tiên mất mặt như vậy.
Cơ Nam Tu khó thở, rõ ràng là cô ôm ấp yêu thương, mặt dày mày dạn bò lên giường, bây giờ lại trả đũa như vậy à?
"Đây là phòng của tôi!"
"Của ngươi?"
Lúc này Lâm Kha mới quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Không gian vuông vức, màu trắng, đỉnh đầu có một quả cầu còn sáng hơn cả dạ minh châu, chiếu cả phòng sáng trưng.
Đây đúng là không phải động phủ của cô!
"Đây là nơi nào?" trong nháy mắt Lâm Kha cảnh giác, đưa tay muốn triệu gọi bùa chú của mình.
Hả? Phù lục đâu? Pháp bảo bản mệnh của cô đâu? Linh lực của cô đâu?!
"Cơ Nam Tu, ngươi đã làm gì ta hả!"
Tên hồ ly thối này nhất định là thừa dịp mình bế quan, làm chuyện không tốt với mình!
Cơ Nam Tu liền nhìn Lâm Kha đứng trước mặt, mặt cô sợ hãi nhìn hai tay của mình, như thể vô cùng hoang mang, bèn bật cười: "Lâm Kha, đầu óc cô có bệnh à!"
Anh đã gặp qua nhiều người ôm ấp yêu thương, đây là lần đầu tiên gặp kiểu tỉnh ngủ liền trở mặt.
Đúng là sống gặp quỷ!
Lâm Kha đột nhiên ngẩng đầu, đằng đằng sát khí nhìn về phía Cơ Nam Tu, dù linh lực của mình bị phong bế, hôm nay cũng phải xử lý tên thối hồ ly này!
Đầu tiên là cướp quả thánh của cô, sau là chiếm nguyên âm cô trông năm ngàn năm!
Thù mới hận cũ!
"Cơ Nam Tu ngươi đi chết đi!"
Lâm Kha vung nắm đấm tấn công Cơ Nam Tu.
Cơ Nam Tu thật sự không ngờ Lâm Kha nói ra tay liền ra tay, anh vội vàng phản kích.
Cơ Nam Tu có nhiều kĩ thuật phòng thân ban đầu không hề để ý Lâm Kha tấn công. Dù sao Lâm Kha chỉ là một tiểu minh tinh tuyến mười tám, đi theo hình tượng bình hoa, diễn xuất không được tốt, thể lực thì càng ít.
Song khi Cơ Nam Tu ngăn cản đòn tấn công của Lâm Kha, vậy mà lòng bàn tay run lên, hiển nhiên sức lực của cú đấm này không nhỏ!
Chẳng phải Lâm Kha là gà yếu sao?!
Không đợi Cơ Nam Tu hoàn hồn, đôi chân dài của Lâm Kha đã quét qua đầu anh, Cơ Nam Tu đưa tay ngăn lại: "Lâm Kha, cô điên rồi!"
/751
|