Nếu như không gọi hắn là Hắc Diêm tước, như vậy hắn sẽ là một người đàn ông sao?
Hắn sẽ dịu dàng ôm cô vào trong ngực, cưng chiều, yêu thương cô sao?
Trong mắt Tường Vi ngập nước, có quá nhiều điều, chính cô cũng bắt không được, nhưng đa số là về là hắn!
"Nói, đi nơi nào? !"
Trong mắt hắn là sự cuồng vọng, sâu trong đó còn có sự khinh bỉ cùng đau nhói, hắn chán ghét cô không nói tiếng nào đã chạy đi, coi thường sự tồn tại của hắn, thậm chí không lưu lại lời nhắn!
Trực giác cho hắn biết, hắn bị phản bội, sự tức giận lần nữa xông lên đầu, hắn không tin phụ nữ, ghen tỵ, hiểu lầm để cho hắn không có cảm giác an toàn, dù sao phụ nữ đều là động vật dâm đãng!
Mà cô, lại là con gái của nhà họ Thẩm…………!
Nghĩ tới đây, hắn đột nhiên lấy một tay ôm lấy thân thể của cô kéo đến trước mặt hắn, cởi khóa quần, móc ra cự long nóng bỏng đã thức tỉnh, cứ như vậy, cứng rắn đi vào hạ thân cô…….
"A….!!!!"
Tường Vi không khống chế được mình mà thét ra tiếng!
Hắn phát huy loại lăng nhục trên cơ thể cô, đến cực hạn!
Vậy mà, đây không phải là lần đầu tiên, tâm bị thương còn chưa khép lại, sửng sốt bị hắn sống sờ sờ xé rách!
Cố lên, cố lên nào. Mỉm cười! Thẩm Tường Vi, nhất định phải mỉm cười!
Cho dù là đổ mồ hôi, cho dù là nước mắt rơi đầy mặt, cho dù là đau đớn không chịu nổi, cô cũng phải mỉm cười, ít nhất phải khẽ nâng khóe môi lên, nâng lên tạo thành nụ cười nhàn nhạt, tạo thành một đóa hoa nho nhỏ!
Nhưng……..
Cô làm được! Môi cô nâng lên , cho dù là ở nhục nhã, đau đớn trước mặt, cô cũng muốn mỉm cười, nếu không, vĩnh viễn cô không học được làm thế nào mới không đau!
Hắn nhạy bén nhận ra, trong lòng thầm giật mình, lúc này, môi cô khẽ nhếch lên, cho dù là ẩn nhẫn mọi hành hạ của hắn, cho dù là hắn đang trong cơ thể cô điên cuồng luật Động, cô cũng không mở miệng cầu xin tha thứ, mà bức bách chính mình nhếch miệng lên, thành một nụ cười nhạt, xuất hiện trong mắt hắn!
"Tại sao? Tại sao! Có phải không đủ đau? Đang suy nghĩ muốn để cho tôi cuồng nhiệt hơn sao?"
Lời của hắn từ kẽ răng phát ra, từng chữ từng câu lọt vào tai cô, mang theo hận ý nồng đậm, nếu như cô không phải họ Thẩm, nếu như máu chảy trong cơ thể cô không phải là của nhà họ Thẩm, nếu như……..
Cô biết, mỗi khi nhớ tới thân phận của cô, hắn liền căm hận đến nổi điên!
Mỗi một lần đều làm đau cô, là một cách chữa khỏi vết thương trong lòng hắn!
Ai cũng không hiểu, hận ý hắn chôn giấu sâu bao nhiêu, ai cũng không hiểu, cho dù toàn thân cô nhuộm đầy máu tươi, cũng không làm hắn động lòng hay thương tâm!
Điều duy nhất hắn có thể làm , chính là không ngừng lăng nhục cô, ở trong cơ thể cô điên cuồng co rúm, nếu như có thể chữa vết thương ở trong lòng hắn, như vậy, hắn sẽ không do dự chút nào mà tổn thương cô!
Tại chỗ, người làm lặng lẽ cúi đầu, im lặng lắng nghe âm thanh của tiên sinh cùng Tường Vi đang ‘làm việc’, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng!
Thậm chí, những người làm nữ hai chân đã sớm mềm nhũn, hận mình không thể phá cửa mà chạy trốn, cũng tiếp nhận không nổi hình ảnh tàn nhẫn trước mắt! Nếu nói trước đây họ vẫn còn một ít ảo tưởng với tiên sinh, cũng thì giờ đây đã tan thành mây khói, mà Tường Vi, chính là vật hy sinh!
Tường Vi vẫn giữ vững nụ cười nhạt trên môi, nhắm mắt lại, cố gắng không nghĩ đến sự đau đớn ở hạ thân, cô tin tưởng, mỉm cười có thể giúp cô chữa thương, trong đầu hiện lên gương mặt của chính mình đang mỉm cười, cố gắng lên….!!!
"Thẩm Tường Vi, đừng giả chết với tôi! Nói cho cô biết, có tôi ở đây một ngày, cô đừng mơ tưởng chạy trốn, về sau, bất luận là đi nơi nào, đều phải xin phép tôi, nếu không, tôi sẽ không tha thứ cho cô!"
Bỗng dưng, hắn rút ra cự long khỏi vẫn còn cứng rắn cơ thể cô, nhẫn nhịn sự đau đớn, để lại vào quần.
Bàn tay tùy ý đem quần áo đã không còn nguyên vẹn che đậy thân thể cô đang không ngừng run rẩy, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, lại gần cô mà khẽ nhếch khóe môi……
Hung hăng cắn!
"Ưmh"
Cô ưm một tiếng, mùi máu tanh tràn ngập, hắn ghét nhìn cô mỉm cười, hắn muốn cô vĩnh viễn nằm dưới than hắn mà thút thít, cầu xin tha thứ!
"Cô nên biết, chỉ cần cô đồng ý, tôi có thể tàn nhẫn hơn thế nữa!"
Ngón tay thon dài chạm nhẹ vào ngực cô, hắn ác ý dừng khóe miệng, liếc mắt nhìn bọn người làm đang cúi đầu, lạnh giọng, quát lớn…..
"Tất cả nghe đây, giám sát cô ta cho tôi, khi cô ta dọn dẹp xong nơi này mới để cho cô ta rời khỏi!"
"Vâng, thưa tiên sinh!"
Bọn người làm đồng thanh lên tiếng.
Hắn xoay người lại, bước chân ưu nhã, cứ như vậy mà rời đi.
Hắn làm như chưa có chuyện gì xảy ra, nhục nhã cô, đối với hắn mà nói là một trò chơi, một khi kết thúc, hắn chỉ cần liếm liếm móng vuốt, cao ngạo rời đi!
Lưu lại Tường Vi vẫn nằm trên bàn ăn lạnh lẽo, gấp gáp thở lấy không khí.
Khi hắn xoay người đi, hắn không phát hiện, nụ cười nhạt của cô đã sớm biến mất!
Không tiếng động mà rơi nước mắt, trong lòng là sự đau đớn đến tê tâm liệt phế, nước mắt chảy xuống sợi tóc bên trong, ướt một mảng lớn tóc!
Dầu mỡ dính trên người cô, làm cô cực kỳ khó chịu!
Mà cô, phải cắn răng đứng dậy, chịu đựng đau đớn ở hạ thân, từ trên bàn ăn leo xuống, dùng quần áo không còn nguyên vẹn che đậy cảnh xuân.
Hai mắt chứa đầy nước mắt nhìn chằm chằm thức ăn rơi vung vải trên mặt đất, không nhịn được mà thở dài. Vết thương lúc trước chưa lành, chỉ cần khẽ động, liền thấy đau!
Cố nén đau đớn, đem gom những mảnh vỡ lại+, mặc dù cắt phải ngón tay, nhưng cô nhịn đau, bởi vì cô biết, nếu như cô không dọn dẹp xong, những người làm kia cũng không được ăn cơm!
Cô đói bụng đến mức bụng kêu vang, mới trải qua một trận nhục nhã, đau khổ, khiến cho thể lực của cô nhanh chóng tiêu hao.
Cố gắng lên! Thẩm Tường Vi!
Hắn sẽ dịu dàng ôm cô vào trong ngực, cưng chiều, yêu thương cô sao?
Trong mắt Tường Vi ngập nước, có quá nhiều điều, chính cô cũng bắt không được, nhưng đa số là về là hắn!
"Nói, đi nơi nào? !"
Trong mắt hắn là sự cuồng vọng, sâu trong đó còn có sự khinh bỉ cùng đau nhói, hắn chán ghét cô không nói tiếng nào đã chạy đi, coi thường sự tồn tại của hắn, thậm chí không lưu lại lời nhắn!
Trực giác cho hắn biết, hắn bị phản bội, sự tức giận lần nữa xông lên đầu, hắn không tin phụ nữ, ghen tỵ, hiểu lầm để cho hắn không có cảm giác an toàn, dù sao phụ nữ đều là động vật dâm đãng!
Mà cô, lại là con gái của nhà họ Thẩm…………!
Nghĩ tới đây, hắn đột nhiên lấy một tay ôm lấy thân thể của cô kéo đến trước mặt hắn, cởi khóa quần, móc ra cự long nóng bỏng đã thức tỉnh, cứ như vậy, cứng rắn đi vào hạ thân cô…….
"A….!!!!"
Tường Vi không khống chế được mình mà thét ra tiếng!
Hắn phát huy loại lăng nhục trên cơ thể cô, đến cực hạn!
Vậy mà, đây không phải là lần đầu tiên, tâm bị thương còn chưa khép lại, sửng sốt bị hắn sống sờ sờ xé rách!
Cố lên, cố lên nào. Mỉm cười! Thẩm Tường Vi, nhất định phải mỉm cười!
Cho dù là đổ mồ hôi, cho dù là nước mắt rơi đầy mặt, cho dù là đau đớn không chịu nổi, cô cũng phải mỉm cười, ít nhất phải khẽ nâng khóe môi lên, nâng lên tạo thành nụ cười nhàn nhạt, tạo thành một đóa hoa nho nhỏ!
Nhưng……..
Cô làm được! Môi cô nâng lên , cho dù là ở nhục nhã, đau đớn trước mặt, cô cũng muốn mỉm cười, nếu không, vĩnh viễn cô không học được làm thế nào mới không đau!
Hắn nhạy bén nhận ra, trong lòng thầm giật mình, lúc này, môi cô khẽ nhếch lên, cho dù là ẩn nhẫn mọi hành hạ của hắn, cho dù là hắn đang trong cơ thể cô điên cuồng luật Động, cô cũng không mở miệng cầu xin tha thứ, mà bức bách chính mình nhếch miệng lên, thành một nụ cười nhạt, xuất hiện trong mắt hắn!
"Tại sao? Tại sao! Có phải không đủ đau? Đang suy nghĩ muốn để cho tôi cuồng nhiệt hơn sao?"
Lời của hắn từ kẽ răng phát ra, từng chữ từng câu lọt vào tai cô, mang theo hận ý nồng đậm, nếu như cô không phải họ Thẩm, nếu như máu chảy trong cơ thể cô không phải là của nhà họ Thẩm, nếu như……..
Cô biết, mỗi khi nhớ tới thân phận của cô, hắn liền căm hận đến nổi điên!
Mỗi một lần đều làm đau cô, là một cách chữa khỏi vết thương trong lòng hắn!
Ai cũng không hiểu, hận ý hắn chôn giấu sâu bao nhiêu, ai cũng không hiểu, cho dù toàn thân cô nhuộm đầy máu tươi, cũng không làm hắn động lòng hay thương tâm!
Điều duy nhất hắn có thể làm , chính là không ngừng lăng nhục cô, ở trong cơ thể cô điên cuồng co rúm, nếu như có thể chữa vết thương ở trong lòng hắn, như vậy, hắn sẽ không do dự chút nào mà tổn thương cô!
Tại chỗ, người làm lặng lẽ cúi đầu, im lặng lắng nghe âm thanh của tiên sinh cùng Tường Vi đang ‘làm việc’, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng!
Thậm chí, những người làm nữ hai chân đã sớm mềm nhũn, hận mình không thể phá cửa mà chạy trốn, cũng tiếp nhận không nổi hình ảnh tàn nhẫn trước mắt! Nếu nói trước đây họ vẫn còn một ít ảo tưởng với tiên sinh, cũng thì giờ đây đã tan thành mây khói, mà Tường Vi, chính là vật hy sinh!
Tường Vi vẫn giữ vững nụ cười nhạt trên môi, nhắm mắt lại, cố gắng không nghĩ đến sự đau đớn ở hạ thân, cô tin tưởng, mỉm cười có thể giúp cô chữa thương, trong đầu hiện lên gương mặt của chính mình đang mỉm cười, cố gắng lên….!!!
"Thẩm Tường Vi, đừng giả chết với tôi! Nói cho cô biết, có tôi ở đây một ngày, cô đừng mơ tưởng chạy trốn, về sau, bất luận là đi nơi nào, đều phải xin phép tôi, nếu không, tôi sẽ không tha thứ cho cô!"
Bỗng dưng, hắn rút ra cự long khỏi vẫn còn cứng rắn cơ thể cô, nhẫn nhịn sự đau đớn, để lại vào quần.
Bàn tay tùy ý đem quần áo đã không còn nguyên vẹn che đậy thân thể cô đang không ngừng run rẩy, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, lại gần cô mà khẽ nhếch khóe môi……
Hung hăng cắn!
"Ưmh"
Cô ưm một tiếng, mùi máu tanh tràn ngập, hắn ghét nhìn cô mỉm cười, hắn muốn cô vĩnh viễn nằm dưới than hắn mà thút thít, cầu xin tha thứ!
"Cô nên biết, chỉ cần cô đồng ý, tôi có thể tàn nhẫn hơn thế nữa!"
Ngón tay thon dài chạm nhẹ vào ngực cô, hắn ác ý dừng khóe miệng, liếc mắt nhìn bọn người làm đang cúi đầu, lạnh giọng, quát lớn…..
"Tất cả nghe đây, giám sát cô ta cho tôi, khi cô ta dọn dẹp xong nơi này mới để cho cô ta rời khỏi!"
"Vâng, thưa tiên sinh!"
Bọn người làm đồng thanh lên tiếng.
Hắn xoay người lại, bước chân ưu nhã, cứ như vậy mà rời đi.
Hắn làm như chưa có chuyện gì xảy ra, nhục nhã cô, đối với hắn mà nói là một trò chơi, một khi kết thúc, hắn chỉ cần liếm liếm móng vuốt, cao ngạo rời đi!
Lưu lại Tường Vi vẫn nằm trên bàn ăn lạnh lẽo, gấp gáp thở lấy không khí.
Khi hắn xoay người đi, hắn không phát hiện, nụ cười nhạt của cô đã sớm biến mất!
Không tiếng động mà rơi nước mắt, trong lòng là sự đau đớn đến tê tâm liệt phế, nước mắt chảy xuống sợi tóc bên trong, ướt một mảng lớn tóc!
Dầu mỡ dính trên người cô, làm cô cực kỳ khó chịu!
Mà cô, phải cắn răng đứng dậy, chịu đựng đau đớn ở hạ thân, từ trên bàn ăn leo xuống, dùng quần áo không còn nguyên vẹn che đậy cảnh xuân.
Hai mắt chứa đầy nước mắt nhìn chằm chằm thức ăn rơi vung vải trên mặt đất, không nhịn được mà thở dài. Vết thương lúc trước chưa lành, chỉ cần khẽ động, liền thấy đau!
Cố nén đau đớn, đem gom những mảnh vỡ lại+, mặc dù cắt phải ngón tay, nhưng cô nhịn đau, bởi vì cô biết, nếu như cô không dọn dẹp xong, những người làm kia cũng không được ăn cơm!
Cô đói bụng đến mức bụng kêu vang, mới trải qua một trận nhục nhã, đau khổ, khiến cho thể lực của cô nhanh chóng tiêu hao.
Cố gắng lên! Thẩm Tường Vi!
/481
|