"Tước, người ta không thích cái người kia! Kêu cô ta đi đi, được không?"
Tả Đằng Tây Tử chu đôi môi đỏ mọng, ném một cái ánh mắt đáng ghét về phía Tường Vi, sau đó ngồi lên đùi Hắc Diêm Tước, mập mờ làm nũng, ngón tay không an phận trêu chọc lồng ngực của hắn.
"Cô ta không phải đã đi rồi sao?"
Hắc Diêm Tước nhàn nhạt liếc mắt một cái về phía bóng lưng đứng ở trước cửa, tròng mắt thâm thúy không nhìn ra tâm tình hiện giờ của hắn, hắn cũng không kháng cự lại sự trêu đùa của Tả Đằng Tây Tử, đặc biệt người phụ nữ có ‘thân phận cao quý’ này, hắn càng không có lý do cự tuyệt!
"Ồ! Người ta không muốn thấy bóng dáng của cô ta, dù chỉ là cái lưng! Thấy cô ta như thấy ma quỷ, như vậy…..sẽ phá hư không khí a!"
Tả Đằng Tây Tử không thuận theo mà bĩu bĩu môi, tính khí Đại tiểu thư của cô là được nuôi từ nhỏ, nhưng mà, cô không biết tính khí của Hắc Diêm Tước, chỉ đơn thuần cho là, người đàn ông nào cũng nên thần phục dưới váy màu thạch lựu của cô, cô muốn gì được đó.
"Tây Tử, kêu mọi người đi hết, em cũng đối xử với đàn ông ở Nhật Bản như vậy sao?"
Hắc Diêm Tước uống một hớp rượu đỏ, nhẹ giọng nói, tiếng nói đầy mị hoặc, bình tĩnh không gợn sóng, nhưng lại làm cho tả Đằng Tây Tử trắng xanh cả mặt trong nháy mắt!
". . . . . . Tước! Sao lại thế này! Cho tới bây giờ, em đều không có đối xử đặc biệt với người đàn ông nào cả!" Tả Đằng Tây Tử vì muốn che giấu đáy lòng đang khẩn trương, vội vàng đem môi đỏ mọng hôn cổ Hắc Diêm Tước, giống như loại phụ nữ đói khát đã lâu!
Hắc Diêm Tước khóe miệng khẽ câu lên, phụ nữ Nhật Bản luôn điên cuồng, hắn đã từng nghe nói qua, huống chi Tả Đằng Tây Tử là thiên kim đại tiểu thư, sợ rằng thân phận cũng không kém hắn, nhưng mà, hắn không so đo những thứ như tình yêu nam nữ, quan trọng nhất là………cô ta thiên kim tiểu thư của nhà họ Tả Đằng!
Đuôi mắt hắn quét qua bóng lưng không chút cử động ở ngoài cửa, trong lòng nhất thời dâng lên một ngọn lửa giận vô hình!
Hình như Tường Vi không muốn ở gần hắn, điều này làm cho hắn vô cùng căm tức!
"Tây Tử, uống chút rượu để cho tăng sự hăng hái không?" Hắn cố ý dùng giọng nói trầm thấp, khàn khàn, lại gần khuôn mặt trắng noãn của Đằng Tây Tử, hấp dẫn nói.
"Ha ha, Tước, anh thật chu đáo!" Mặt Tả Đằng Tây Tử hơi ửng hồng, nở nụ cười, mở một đôi mắt mờ mịch gương mặt anh tuấn của người đàn ông trước mặt, tại sao hắn lại đẹp mắt như vậy? Cô luôn cho là chỉ có anh trai mới tuấn tú, đẹp trai, nhưng so với Hắc Diêm Tước, cả người hắn tản mát ra hơi thở tà ác, khiến cho người ta nhịn không được liền bị mê muội a!
"Well, rất đáng tiếc, cần thêm một chút rượu nữa." Khóe môi hắn nở một nụ cười yếu ớt , giơ lên ly rượu đã trống không, quay đầu nói với bóng dáng đang co rúm ở ngoài cửa: "Tới đây, rót rượu cho Tây Tử!"
Tường Vi đứng ở trước cửa, sững sờ nhìn phong cảnh ngoài phòng, không thể không nói, nhà họ Hắc như một cái hoàng cung to lớn, đầy đủ mọi thứ, cũng khó trách, tiên sinh cứ như vương giả, cao cao tại thượng, ở trong vương quốc của hắn. . . . . cô càng cảm thấy mình thật nhỏ bé, cũng cảm thấy vô dụng.
Ngoài phòng thổi qua một hồi gió mát, cô khẽ co rúm lại, tuy vào mùa hạ, nhưng cô cảm thấy có trận gió lạnh thổi qua, cô khẽ cười, cười thầm mình như đứa ngốc, nhưng. . . .không phải là việc cô nên làm bây giờ sao?
"Thẩm Tường Vi! Đứng đó sững sờ cái gì? !"
Sau lưng, hắn không kiên nhẫn mà thấp giọng, giọng nói hùng hậu như muốn xuyên thấu qua linh hồn cô, làm cô nhịn không được mà run lên!
Tường Vi nhanh chóng xoay người, cúi đầu, rất cung kính hỏi "Tiên sinh, xin hỏi có cái gì phân phó?"
Hắc Diêm Tước có cảm giác bị cô bỏ rơi, đặc biệt khi hắn ở cùng với người phụ nữ khác, cô lại có thể thờ ơ mà hỏi hắn cần gì phân phó?
"Khốn kiếp! Kêu cô đi rót rượu cho Tây Tử, tai điếc rồi sao?"
Người phụ nữ khác luôn coi hắn là trời, đã tạo thành thói quen của hắn, nếu hắn không bỏ đi nội tâm đang phiền loạn ( phiền phức+ rối loạn), hắn thật sự muốn bẻ gãy cái cổ mảnh khảnh của cô!
"A, vâng . . . . ."
Tường Vi khẽ cau mày, cô vẫn e ngại hắn tức giận, không biết cô đã chọc giận hắn khi nào, vì vậy vội vàng chạy vào trong phòng khách, cầm chai rượu đỏ trong tủ rượu ra, rót cho Tả Đằng Tây Tử.
Tâm có chút rối loạn, vội vã đi tới bên đôi nam nữ đang mập mờ trên ghế sô pha, nhỏ giọng nói: "Tả Đằng tiểu thư, rượu của cô đây."
Tả Đằng Tây Tử nhìn mái tóc đen nhánh của cô, mặt mày không vui, hận không lấy ly rượu tạt vào người làm này, nhưng ngại vì có Hắc Diêm Tước, cô cố gắng khắc chế hành vi của mình, không được có hành vi thất lễ, nhưng khi tay cô chuẩn bị đưa tay đón lấy ly rượu trong tay Tường Vi………..
"A……"
Chợt, ly rượu rơi xuống đất, vỡ ra từng mảnh, âm thanh vang lên thật chói tai, rượu đỏ, đổ xuống tấm thảm nhìn rất quý giá.
Tường Vi nhịn không được mà kinh hô, Tả Đằng Tây Tử cũng kinh ngạc không kém, nhìn chằm chằm chất lỏng màu đỏ trên thảm!
Họ cũng không phản ứng kịp, hắn đã vung tay lên, đánh rớt ly rượu trong tay Tường Vi.
"Tôi kêu cô đi lấy rượu đỏ à? Đáng chết, cô làm việc như thế hả?"
Ánh mắt hắn nghiêm nghị, là ánh mắt lạnh lùng, hắn chán ghét cô phản kháng, nhưng hắn cũng không thích cô thuận theo!(3T: Taz không biết nói cái tên này là biến thái hay là thần kinh có vấn đề không nữa? Khó phục vụ ghê!!!)
Nhất thời, Tường Vi cảm thấy rất uất ức, nhưng cố gắng hít thật sâu, điều chỉnh lại cơ thể, từ trước đến giờ, tiên sinh đều là cậy mạnh vô lý , không phải sao?
Cô cho là mình đã hình thành thói quen chịu đựng sự nhục nhã này, dù sao đi nữa cũng không phải là lần đầu tiên!
Ép chính mình mỉm cười, đúng, chính là mỉm cười, cô muốn mỉm cười!
Cúi đầu xuống 90 độ, áy náy nói với Tả Đằng Tây Tử: "Ừ. . . . . . Đúng , đúng, là tôi sai! Xin hỏi Đằng tiểu thư, cô muốn uống loại rượu nào?"
Tả Đằng Tây Tử bị lửa giận của Hắc Diêm Tước hù dọa, nhưng rất nhanh, cô thu hồi vẻ mặt kinh ngạc, rất hả hê đắc ý vì Hắc Diêm Tước đã giúp cô nuốt được cục tức trong lòng, xem ra hắn rất để ý đến cô! Vì vậy, cô cao ngạo nói ——
"Rượu Thanh!"
Tả Đằng Tây Tử chu đôi môi đỏ mọng, ném một cái ánh mắt đáng ghét về phía Tường Vi, sau đó ngồi lên đùi Hắc Diêm Tước, mập mờ làm nũng, ngón tay không an phận trêu chọc lồng ngực của hắn.
"Cô ta không phải đã đi rồi sao?"
Hắc Diêm Tước nhàn nhạt liếc mắt một cái về phía bóng lưng đứng ở trước cửa, tròng mắt thâm thúy không nhìn ra tâm tình hiện giờ của hắn, hắn cũng không kháng cự lại sự trêu đùa của Tả Đằng Tây Tử, đặc biệt người phụ nữ có ‘thân phận cao quý’ này, hắn càng không có lý do cự tuyệt!
"Ồ! Người ta không muốn thấy bóng dáng của cô ta, dù chỉ là cái lưng! Thấy cô ta như thấy ma quỷ, như vậy…..sẽ phá hư không khí a!"
Tả Đằng Tây Tử không thuận theo mà bĩu bĩu môi, tính khí Đại tiểu thư của cô là được nuôi từ nhỏ, nhưng mà, cô không biết tính khí của Hắc Diêm Tước, chỉ đơn thuần cho là, người đàn ông nào cũng nên thần phục dưới váy màu thạch lựu của cô, cô muốn gì được đó.
"Tây Tử, kêu mọi người đi hết, em cũng đối xử với đàn ông ở Nhật Bản như vậy sao?"
Hắc Diêm Tước uống một hớp rượu đỏ, nhẹ giọng nói, tiếng nói đầy mị hoặc, bình tĩnh không gợn sóng, nhưng lại làm cho tả Đằng Tây Tử trắng xanh cả mặt trong nháy mắt!
". . . . . . Tước! Sao lại thế này! Cho tới bây giờ, em đều không có đối xử đặc biệt với người đàn ông nào cả!" Tả Đằng Tây Tử vì muốn che giấu đáy lòng đang khẩn trương, vội vàng đem môi đỏ mọng hôn cổ Hắc Diêm Tước, giống như loại phụ nữ đói khát đã lâu!
Hắc Diêm Tước khóe miệng khẽ câu lên, phụ nữ Nhật Bản luôn điên cuồng, hắn đã từng nghe nói qua, huống chi Tả Đằng Tây Tử là thiên kim đại tiểu thư, sợ rằng thân phận cũng không kém hắn, nhưng mà, hắn không so đo những thứ như tình yêu nam nữ, quan trọng nhất là………cô ta thiên kim tiểu thư của nhà họ Tả Đằng!
Đuôi mắt hắn quét qua bóng lưng không chút cử động ở ngoài cửa, trong lòng nhất thời dâng lên một ngọn lửa giận vô hình!
Hình như Tường Vi không muốn ở gần hắn, điều này làm cho hắn vô cùng căm tức!
"Tây Tử, uống chút rượu để cho tăng sự hăng hái không?" Hắn cố ý dùng giọng nói trầm thấp, khàn khàn, lại gần khuôn mặt trắng noãn của Đằng Tây Tử, hấp dẫn nói.
"Ha ha, Tước, anh thật chu đáo!" Mặt Tả Đằng Tây Tử hơi ửng hồng, nở nụ cười, mở một đôi mắt mờ mịch gương mặt anh tuấn của người đàn ông trước mặt, tại sao hắn lại đẹp mắt như vậy? Cô luôn cho là chỉ có anh trai mới tuấn tú, đẹp trai, nhưng so với Hắc Diêm Tước, cả người hắn tản mát ra hơi thở tà ác, khiến cho người ta nhịn không được liền bị mê muội a!
"Well, rất đáng tiếc, cần thêm một chút rượu nữa." Khóe môi hắn nở một nụ cười yếu ớt , giơ lên ly rượu đã trống không, quay đầu nói với bóng dáng đang co rúm ở ngoài cửa: "Tới đây, rót rượu cho Tây Tử!"
Tường Vi đứng ở trước cửa, sững sờ nhìn phong cảnh ngoài phòng, không thể không nói, nhà họ Hắc như một cái hoàng cung to lớn, đầy đủ mọi thứ, cũng khó trách, tiên sinh cứ như vương giả, cao cao tại thượng, ở trong vương quốc của hắn. . . . . cô càng cảm thấy mình thật nhỏ bé, cũng cảm thấy vô dụng.
Ngoài phòng thổi qua một hồi gió mát, cô khẽ co rúm lại, tuy vào mùa hạ, nhưng cô cảm thấy có trận gió lạnh thổi qua, cô khẽ cười, cười thầm mình như đứa ngốc, nhưng. . . .không phải là việc cô nên làm bây giờ sao?
"Thẩm Tường Vi! Đứng đó sững sờ cái gì? !"
Sau lưng, hắn không kiên nhẫn mà thấp giọng, giọng nói hùng hậu như muốn xuyên thấu qua linh hồn cô, làm cô nhịn không được mà run lên!
Tường Vi nhanh chóng xoay người, cúi đầu, rất cung kính hỏi "Tiên sinh, xin hỏi có cái gì phân phó?"
Hắc Diêm Tước có cảm giác bị cô bỏ rơi, đặc biệt khi hắn ở cùng với người phụ nữ khác, cô lại có thể thờ ơ mà hỏi hắn cần gì phân phó?
"Khốn kiếp! Kêu cô đi rót rượu cho Tây Tử, tai điếc rồi sao?"
Người phụ nữ khác luôn coi hắn là trời, đã tạo thành thói quen của hắn, nếu hắn không bỏ đi nội tâm đang phiền loạn ( phiền phức+ rối loạn), hắn thật sự muốn bẻ gãy cái cổ mảnh khảnh của cô!
"A, vâng . . . . ."
Tường Vi khẽ cau mày, cô vẫn e ngại hắn tức giận, không biết cô đã chọc giận hắn khi nào, vì vậy vội vàng chạy vào trong phòng khách, cầm chai rượu đỏ trong tủ rượu ra, rót cho Tả Đằng Tây Tử.
Tâm có chút rối loạn, vội vã đi tới bên đôi nam nữ đang mập mờ trên ghế sô pha, nhỏ giọng nói: "Tả Đằng tiểu thư, rượu của cô đây."
Tả Đằng Tây Tử nhìn mái tóc đen nhánh của cô, mặt mày không vui, hận không lấy ly rượu tạt vào người làm này, nhưng ngại vì có Hắc Diêm Tước, cô cố gắng khắc chế hành vi của mình, không được có hành vi thất lễ, nhưng khi tay cô chuẩn bị đưa tay đón lấy ly rượu trong tay Tường Vi………..
"A……"
Chợt, ly rượu rơi xuống đất, vỡ ra từng mảnh, âm thanh vang lên thật chói tai, rượu đỏ, đổ xuống tấm thảm nhìn rất quý giá.
Tường Vi nhịn không được mà kinh hô, Tả Đằng Tây Tử cũng kinh ngạc không kém, nhìn chằm chằm chất lỏng màu đỏ trên thảm!
Họ cũng không phản ứng kịp, hắn đã vung tay lên, đánh rớt ly rượu trong tay Tường Vi.
"Tôi kêu cô đi lấy rượu đỏ à? Đáng chết, cô làm việc như thế hả?"
Ánh mắt hắn nghiêm nghị, là ánh mắt lạnh lùng, hắn chán ghét cô phản kháng, nhưng hắn cũng không thích cô thuận theo!(3T: Taz không biết nói cái tên này là biến thái hay là thần kinh có vấn đề không nữa? Khó phục vụ ghê!!!)
Nhất thời, Tường Vi cảm thấy rất uất ức, nhưng cố gắng hít thật sâu, điều chỉnh lại cơ thể, từ trước đến giờ, tiên sinh đều là cậy mạnh vô lý , không phải sao?
Cô cho là mình đã hình thành thói quen chịu đựng sự nhục nhã này, dù sao đi nữa cũng không phải là lần đầu tiên!
Ép chính mình mỉm cười, đúng, chính là mỉm cười, cô muốn mỉm cười!
Cúi đầu xuống 90 độ, áy náy nói với Tả Đằng Tây Tử: "Ừ. . . . . . Đúng , đúng, là tôi sai! Xin hỏi Đằng tiểu thư, cô muốn uống loại rượu nào?"
Tả Đằng Tây Tử bị lửa giận của Hắc Diêm Tước hù dọa, nhưng rất nhanh, cô thu hồi vẻ mặt kinh ngạc, rất hả hê đắc ý vì Hắc Diêm Tước đã giúp cô nuốt được cục tức trong lòng, xem ra hắn rất để ý đến cô! Vì vậy, cô cao ngạo nói ——
"Rượu Thanh!"
/481
|