Tường Vi vội vã trở về phòng, mới phát hiện toàn thân là mồ hôi chảy đang ròng ròng.
Cô cởi đồ người làm nữ ra, cố gắng kìm chế sự bi thường trong lòng, trốn vào trong phòng tắm, muốn tắm rửa một cách vui vui vẻ vẻ, đem nước mắt không giải thích mà rơi xuống, xóa đi sạch sẽ, tẩy sạch cảm giác đau đớn, cô không thích cảm giác bây giờ của mình!
Thượng Đế, tiên sinh không lăng nhục cô, lại chạm vào người khác, làm cho cô rất đau đớn không chịu nổi! Tại sao lại như vậy?
Thẩm Tường Vi, tiên sinh là người đàn ông điên cuồng, là trời cao, mày chỉ cần núp trong góc, làm một cây Tường Vi bình thương là được rồi!
Đứng dưới vòi sen, vặn công tắc, mặc cho nước phun lên người cô, ép chính mình tỉnh táo lại, cố gắng không nghĩ tới hình ảnh nóng bỏng vừa rồi!
Ầm!
Cửa phòng tắm bị người ta dùng sức đẩy ra!
"A. . . . . ."
Tường Vi theo bản năng mà hô lên một tiếng, lúc cô không kịp phản ứng, thân thể ướt nhẹp bị một bàn tay ôm lấy!
"Tiên……tiên sinh!"
Là tiên sinh!
Hơi nước như sương mù, làm cho mắt cô mở không ra, nhưng mà, cô nhận ra đôi tay bá đạo đang ôm mình!
"Sao vậy? Rất bất ngờ khi thấy tôi đến, phải không?"
Hắc Diêm Tước thô lỗ ôm thân thể cô vào lòng, mang cô ra khỏi phòng tắm, giọng nói vô cùng ác liệt, hơi thở mang theo mùi rượu nồng nặc!
Con mắt hắn đen như mực, lóe lên ánh lửa, người mù cũng nhìn ra được, lúc này, sắc mặt của hắn vô cùng khó coi!
"A. . . . . ." Thân thể yếu ớt của Tường Vi khẽ run, chỉ cần hắn dùng lực bóp một cái, đã bẻ gảy cô!
Đột nhiên hắn hất tay một cái, vứt cô trên giường!
"Nói! Trễ như vậy mới về, có phải là đi gặp người nào không? !"
Ánh mắt tăm tối của hắn nhìn cô, nhìn sợi tóc ướt đẫm dính trên mặt cô, hắn hận không thể đem tóc cô cắt hết!
Nếu không phải Tả Đằng Tây Tử nói bọn họ đã tìm được tiểu thư ‘Mạn Đà La’, hắn sẽ không tức giận như vậy, điều này cho hắn thấy, cô trốn hắn để ra ngoài, nếu nói cô xinh đẹp, hoặc nói, thân thể của cô đón nhận những người đàn ông đáng chết! (3T: Vâng, ngươi là người duy nhất, được vinh dự nằm trong list đó *trừng mắt*)
"Tôi.. . . . . . Mua rượu đời Thanh cho……Tả Đằng tiểu thư." Tường Vi nhỏ giọng nói, lòng rất đau khi nhìn nửa trên trần truồng của hắn, hạ thân còn mặc quần dài, vừa rồi không phải hắn còn đang vui vẻ với Tả Đằng Tây Tử sao?
Cố gắng nuốt trận cay đắng trong lòng xuống, cô không dám nhìn thẳng vào ánh mắt sắc bén của hắn!
Bỗng dưng, thân thể cao lớn của hắn cúi xuống, tiến tới gần cô, vây cô lại ở góc giường!
"Tôi kêu cô đi ra ngoài mua rượu sao? Dám tự tiện làm chủ, không hỏi qua tôi một tiếng!"
"Hả?" Hắn rống giận làm cho cô kinh ngạc!"Nhưng. . . . . . Đằng tiểu thư. . . . . ."
"Chủ của cô là ai?" Hắn rất tức giận, vì nếu có ai sai khiến cô, cô đều không chống cự lại! Hắn ghét cô nghe lệnh của tất cả mọi người, cô chỉ cần nghe lời hắn, chỉ cần nghe lệnh của hắn!
"Cái này. . . . . . Đương nhiên là. . . . . tiên sinh. . . . . ."
Tường Vi bị cơn tức giận của hắn làm giật mình! Ngón tay nhỏ bé run rẩy, nắm lấy chăn mà che thân thể của mình!
"Đáng chết!"Bàn tay hắn nắm lấy chăn của cô, "Tại sao cô giấu tôi?"
Hắn không rõ, hắn tức giận vì cô giấu hắn, lấy thân phận ‘Mạn Đà La’ đi gặp Đằng Triết vậy! Điều này làm hắn tức giận!
Tường Vi lại cho rằng, hắn tức giận vì cô không cẩn thận nhìn lén hắn và Tả Đằng Tây Tử thân thiết, ngay lập tức, đau đớn xông lên đầu: "Đúng. . . . . .tôi không nên như vậy, chỉ là vô tình mới thấy. . . . . ."
"Thấy cái gì? Thấy tôi đang thân thiết với Tả Đằng Tây Tử sao? Thế nào? Có muốn được như cô ta không?"
Chỉ cần hắn nghĩ đến những lời nói của Tả Đằng Tây Tử, hắn sẽ giận dữ!
"Quả nhiên là kỹ nữ! Mới như vậy đã không kềm chế được, muốn đi tìm đàn ông, phải không?"
Hắn bắt lấy thân thể mảnh khảnh của cô, đem quần của mình cởi ra, ném thân thể của cô một cách thô lỗ , để cho cô xoay người nằm giữa giường, xoa bắp đùi của cô, nâng cái mông cô lên cao, hung hăng tiến vào…….
"A. . . . . ."
Hạ thân đột nhiên truyền tới cảm giác đau đớn, khiến Tường Vi nhịn không được mà kêu một tiếng .
Như cầm thú giao phối, hắn hung hăng đâm vào phía sau cô, trực tiếp muốn cô!
Giống như bình thường, hung hăng va chạm, không thương tiếc! Ở trong mắt của hắn, cô vĩnh viễn chỉ là một cụ tiết dục!
Hắn chờ đợi cô trở về, đợi đến khi hắn thấy nôn nóng! Bây giờ hắn đã biết, thì ra con thỏ nhỏ dịu ngoan này, cũng có lúc trốn hắn đi tìm đàn ông!
"Cô còn nhớ ba lời thề không?"
Hạ thân hắn hung hăng va chạm, xâm chiếm thung lũng nhỏ hẹp, khô khốc của cô, dường như muốn tiến vào trong tử cung của cô, làm cô một trận co rút!
Ngón tay thon dài nắm chặt đệm giường, đau đớn làm cho cô rơi nước mắt, hốt hoảng lắc đầu một cái, cô không biết tiên sinh sao lại như vậy, tại sao tức giận với cô. . . . . .
"Nhớ. . . . . .Tôi không quên. . . . . . A. . . . . ."
Ngay sau đó, hắn ra vào càng hung hãn, nhanh hơn!
Tư thế nằm này, làm cô cực kỳ khó chịu, hắn mãnh liệt đụng, như muốn phá hủy cô, cô không thể chịu được tư thế này, nó làm cô rất đau!
"Thẩm Tường Vi, thân thể cô là của ai? Nói!" Hắn không chút lưu tình xỏ xuyên qua thân thể yếu ớt của cô, bàn tay ở trên người cô làm loạn, lưu lại vết đỏ loang lổ!
"A. . . . . ." Cắn chặt hàm răng, toàn thân toát ra mồ hôi lạnh, khiến tiếng rên rỉ của Tường Vi càng ngày càng suy yếu, "Là của . . . . . Tiên sinh!"
"Rất tốt!"
Hắn nhắm ngay thung lũng nhỏ của cô, va chạm một lúc, cơ thể cô nhanh chóng co rút, cho đến khi cao trào, hắn nhanh chóng rút phân thân ra, đem chất lỏng trắng đục bắn trên lưng cô!
Cô cởi đồ người làm nữ ra, cố gắng kìm chế sự bi thường trong lòng, trốn vào trong phòng tắm, muốn tắm rửa một cách vui vui vẻ vẻ, đem nước mắt không giải thích mà rơi xuống, xóa đi sạch sẽ, tẩy sạch cảm giác đau đớn, cô không thích cảm giác bây giờ của mình!
Thượng Đế, tiên sinh không lăng nhục cô, lại chạm vào người khác, làm cho cô rất đau đớn không chịu nổi! Tại sao lại như vậy?
Thẩm Tường Vi, tiên sinh là người đàn ông điên cuồng, là trời cao, mày chỉ cần núp trong góc, làm một cây Tường Vi bình thương là được rồi!
Đứng dưới vòi sen, vặn công tắc, mặc cho nước phun lên người cô, ép chính mình tỉnh táo lại, cố gắng không nghĩ tới hình ảnh nóng bỏng vừa rồi!
Ầm!
Cửa phòng tắm bị người ta dùng sức đẩy ra!
"A. . . . . ."
Tường Vi theo bản năng mà hô lên một tiếng, lúc cô không kịp phản ứng, thân thể ướt nhẹp bị một bàn tay ôm lấy!
"Tiên……tiên sinh!"
Là tiên sinh!
Hơi nước như sương mù, làm cho mắt cô mở không ra, nhưng mà, cô nhận ra đôi tay bá đạo đang ôm mình!
"Sao vậy? Rất bất ngờ khi thấy tôi đến, phải không?"
Hắc Diêm Tước thô lỗ ôm thân thể cô vào lòng, mang cô ra khỏi phòng tắm, giọng nói vô cùng ác liệt, hơi thở mang theo mùi rượu nồng nặc!
Con mắt hắn đen như mực, lóe lên ánh lửa, người mù cũng nhìn ra được, lúc này, sắc mặt của hắn vô cùng khó coi!
"A. . . . . ." Thân thể yếu ớt của Tường Vi khẽ run, chỉ cần hắn dùng lực bóp một cái, đã bẻ gảy cô!
Đột nhiên hắn hất tay một cái, vứt cô trên giường!
"Nói! Trễ như vậy mới về, có phải là đi gặp người nào không? !"
Ánh mắt tăm tối của hắn nhìn cô, nhìn sợi tóc ướt đẫm dính trên mặt cô, hắn hận không thể đem tóc cô cắt hết!
Nếu không phải Tả Đằng Tây Tử nói bọn họ đã tìm được tiểu thư ‘Mạn Đà La’, hắn sẽ không tức giận như vậy, điều này cho hắn thấy, cô trốn hắn để ra ngoài, nếu nói cô xinh đẹp, hoặc nói, thân thể của cô đón nhận những người đàn ông đáng chết! (3T: Vâng, ngươi là người duy nhất, được vinh dự nằm trong list đó *trừng mắt*)
"Tôi.. . . . . . Mua rượu đời Thanh cho……Tả Đằng tiểu thư." Tường Vi nhỏ giọng nói, lòng rất đau khi nhìn nửa trên trần truồng của hắn, hạ thân còn mặc quần dài, vừa rồi không phải hắn còn đang vui vẻ với Tả Đằng Tây Tử sao?
Cố gắng nuốt trận cay đắng trong lòng xuống, cô không dám nhìn thẳng vào ánh mắt sắc bén của hắn!
Bỗng dưng, thân thể cao lớn của hắn cúi xuống, tiến tới gần cô, vây cô lại ở góc giường!
"Tôi kêu cô đi ra ngoài mua rượu sao? Dám tự tiện làm chủ, không hỏi qua tôi một tiếng!"
"Hả?" Hắn rống giận làm cho cô kinh ngạc!"Nhưng. . . . . . Đằng tiểu thư. . . . . ."
"Chủ của cô là ai?" Hắn rất tức giận, vì nếu có ai sai khiến cô, cô đều không chống cự lại! Hắn ghét cô nghe lệnh của tất cả mọi người, cô chỉ cần nghe lời hắn, chỉ cần nghe lệnh của hắn!
"Cái này. . . . . . Đương nhiên là. . . . . tiên sinh. . . . . ."
Tường Vi bị cơn tức giận của hắn làm giật mình! Ngón tay nhỏ bé run rẩy, nắm lấy chăn mà che thân thể của mình!
"Đáng chết!"Bàn tay hắn nắm lấy chăn của cô, "Tại sao cô giấu tôi?"
Hắn không rõ, hắn tức giận vì cô giấu hắn, lấy thân phận ‘Mạn Đà La’ đi gặp Đằng Triết vậy! Điều này làm hắn tức giận!
Tường Vi lại cho rằng, hắn tức giận vì cô không cẩn thận nhìn lén hắn và Tả Đằng Tây Tử thân thiết, ngay lập tức, đau đớn xông lên đầu: "Đúng. . . . . .tôi không nên như vậy, chỉ là vô tình mới thấy. . . . . ."
"Thấy cái gì? Thấy tôi đang thân thiết với Tả Đằng Tây Tử sao? Thế nào? Có muốn được như cô ta không?"
Chỉ cần hắn nghĩ đến những lời nói của Tả Đằng Tây Tử, hắn sẽ giận dữ!
"Quả nhiên là kỹ nữ! Mới như vậy đã không kềm chế được, muốn đi tìm đàn ông, phải không?"
Hắn bắt lấy thân thể mảnh khảnh của cô, đem quần của mình cởi ra, ném thân thể của cô một cách thô lỗ , để cho cô xoay người nằm giữa giường, xoa bắp đùi của cô, nâng cái mông cô lên cao, hung hăng tiến vào…….
"A. . . . . ."
Hạ thân đột nhiên truyền tới cảm giác đau đớn, khiến Tường Vi nhịn không được mà kêu một tiếng .
Như cầm thú giao phối, hắn hung hăng đâm vào phía sau cô, trực tiếp muốn cô!
Giống như bình thường, hung hăng va chạm, không thương tiếc! Ở trong mắt của hắn, cô vĩnh viễn chỉ là một cụ tiết dục!
Hắn chờ đợi cô trở về, đợi đến khi hắn thấy nôn nóng! Bây giờ hắn đã biết, thì ra con thỏ nhỏ dịu ngoan này, cũng có lúc trốn hắn đi tìm đàn ông!
"Cô còn nhớ ba lời thề không?"
Hạ thân hắn hung hăng va chạm, xâm chiếm thung lũng nhỏ hẹp, khô khốc của cô, dường như muốn tiến vào trong tử cung của cô, làm cô một trận co rút!
Ngón tay thon dài nắm chặt đệm giường, đau đớn làm cho cô rơi nước mắt, hốt hoảng lắc đầu một cái, cô không biết tiên sinh sao lại như vậy, tại sao tức giận với cô. . . . . .
"Nhớ. . . . . .Tôi không quên. . . . . . A. . . . . ."
Ngay sau đó, hắn ra vào càng hung hãn, nhanh hơn!
Tư thế nằm này, làm cô cực kỳ khó chịu, hắn mãnh liệt đụng, như muốn phá hủy cô, cô không thể chịu được tư thế này, nó làm cô rất đau!
"Thẩm Tường Vi, thân thể cô là của ai? Nói!" Hắn không chút lưu tình xỏ xuyên qua thân thể yếu ớt của cô, bàn tay ở trên người cô làm loạn, lưu lại vết đỏ loang lổ!
"A. . . . . ." Cắn chặt hàm răng, toàn thân toát ra mồ hôi lạnh, khiến tiếng rên rỉ của Tường Vi càng ngày càng suy yếu, "Là của . . . . . Tiên sinh!"
"Rất tốt!"
Hắn nhắm ngay thung lũng nhỏ của cô, va chạm một lúc, cơ thể cô nhanh chóng co rút, cho đến khi cao trào, hắn nhanh chóng rút phân thân ra, đem chất lỏng trắng đục bắn trên lưng cô!
/481
|