Nhật ký của Tường Vi (16)___
Chưa từng nghĩ tới, gặp lại anh, là khoảnh khắc tuyệt vời nhất cũng là khoảnh khắc đau khổ nhất.
Cứu vớt em rồi lại đẩy em vào một hố lửa khác, anh như thế này, cuối cùng là muốn làm ân nhân của em hay muốn làm… kẻ thù đây?
Có lẽ vui buồn của em cũng không còn quan trọng nữa rồi, vẫn thấy biết ơn số mệnh, đã cho anh trở về lần nữa, cho dù nụ cười anh khát máu, tàn nhẫn, cho dù nụ hôn của anh có giấu thuốc độc, em vẫn cảm kích, chưa tới lúc hoa tường vi nở, anh đã trở về___
Cho dù sẽ có một cơn bão tố,
Cho dù linh hồn sẽ phải trải qua một nỗi thất vọng
Lòng em, vẫn yên ổn lại, không bàng hoàng nữa, không sợ hãi nữa, nhưng… đã dần đóng băng rồi.
___Nhật ký của Tường Vi (16)___
Trong đêm đông, gió lạnh thốc lên từng cơn ngoài cửa sổ, Tường Vi đang ở trong căn phòng ngủ tầng hai, nơi mà trước đây cô từng ngủ qua, mở to mắt, chưa hề chợp mắt.
Tước ngủ ở tầng ba, khó mà tưởng tượng được, người đàn ông quanh năm sống trong căn biệt thự khổng lồ nhà họ Hắc, giờ cũng chịu ở lại trong căn biệt thự bé nhỏ này. Nơi này trang hoàng rất khác biệt, phong cảnh tuyệt vời, so với nhà họ Hắc thì chỉ bằng một xó mà thôi. Nhưng lại làm cho Tường Vi cực kỳ có cảm tình, cô thích nơi yên bình này, ngôi nhà sơn màu phấn hồng này so với hơi thở trong nhà họ Hắc thì làm cho người ta yên lòng hơn nhiều.
Nhìn mặt trăng sáng tỏ bên ngoài cửa sổ trong suốt, nhớ tới khúc hát ru mẹ hát ngày còn bé, yên bình mà hạnh phúc, không biết mẹ ở nơi nước trời có hạnh phúc không?
Khóe miệng Tường Vi khẽ nở nụ cười tươi sáng, nhớ lại những ngày bé thơ hạnh phúc được ở cùng mẹ, vừa nhớ lại vừa cười khúc khích, không biết từ lúc nào khóe mắt đã ướt cả…
Đột nhiên phía cánh cửa có tiếng động nhỏ!
Tường Vi cảnh giác bò dậy, nhớ lại ngày trước cô bị bọn người Long Hổ Đường bắt cóc ở đây, cả người căng thẳng lên!
“Ai?” Cô tựa vào cửa, thấp giọng quát.
“Tường Vi, là anh!”
Lòng cô run lên, là Tưởng Diệp.
Mở cửa, cô vội vàng lôi anh ta vào, “Trời ạ, Tưởng Diệp! Sao anh vào được đây?”
Tưởng Diệp mặc đồ bó màu đen, che đậy kỹ càng, lột mặt nạ xuống, khuôn mặt lạnh lẽo, anh ta bị cóng một lúc rồi.
Khi vừa thấy Tường Vi, chẳng nói chẳng rằng, một phát kéo tay Tường Vi, ôm cô thật chặt trong ngực, vùi đầu vào cổ cô, thở gấp gáp.
Tường Vi bị anh ta đột nhiên ôm ấp sợ hết cả hồn, cơ thể cứng ngắc, Tưởng Diệp bị sao vậy?
Trong đầu cô nảy ra một ý nghĩ duy nhất, trong lòng căng lên, cô hỏi: “Tưởng Diệp, có phải Tiểu Trạch đã có chuyện gì không?”
Tưởng Diệp ôm Tường Vi thật chặt, hít sâu một hơi, Tường Vi cũng cảm thấy được anh ta đã dùng tới bao nhiêu sức lực mà ôm mình, qua một lúc lâu, anh ta mới ngẩng đầu lên, giọng khàn khàn: “Tiểu Trạch không sao. Nhưng tin tức nói là thật sao?”
“Hả?” Tường Vi giờ mới có phản ứng, may sao Tiểu Trạch không có chuyện gì, cô thở ra, “Là thật, anh ấy còn sống.”
Chưa từng nghĩ tới, gặp lại anh, là khoảnh khắc tuyệt vời nhất cũng là khoảnh khắc đau khổ nhất.
Cứu vớt em rồi lại đẩy em vào một hố lửa khác, anh như thế này, cuối cùng là muốn làm ân nhân của em hay muốn làm… kẻ thù đây?
Có lẽ vui buồn của em cũng không còn quan trọng nữa rồi, vẫn thấy biết ơn số mệnh, đã cho anh trở về lần nữa, cho dù nụ cười anh khát máu, tàn nhẫn, cho dù nụ hôn của anh có giấu thuốc độc, em vẫn cảm kích, chưa tới lúc hoa tường vi nở, anh đã trở về___
Cho dù sẽ có một cơn bão tố,
Cho dù linh hồn sẽ phải trải qua một nỗi thất vọng
Lòng em, vẫn yên ổn lại, không bàng hoàng nữa, không sợ hãi nữa, nhưng… đã dần đóng băng rồi.
___Nhật ký của Tường Vi (16)___
Trong đêm đông, gió lạnh thốc lên từng cơn ngoài cửa sổ, Tường Vi đang ở trong căn phòng ngủ tầng hai, nơi mà trước đây cô từng ngủ qua, mở to mắt, chưa hề chợp mắt.
Tước ngủ ở tầng ba, khó mà tưởng tượng được, người đàn ông quanh năm sống trong căn biệt thự khổng lồ nhà họ Hắc, giờ cũng chịu ở lại trong căn biệt thự bé nhỏ này. Nơi này trang hoàng rất khác biệt, phong cảnh tuyệt vời, so với nhà họ Hắc thì chỉ bằng một xó mà thôi. Nhưng lại làm cho Tường Vi cực kỳ có cảm tình, cô thích nơi yên bình này, ngôi nhà sơn màu phấn hồng này so với hơi thở trong nhà họ Hắc thì làm cho người ta yên lòng hơn nhiều.
Nhìn mặt trăng sáng tỏ bên ngoài cửa sổ trong suốt, nhớ tới khúc hát ru mẹ hát ngày còn bé, yên bình mà hạnh phúc, không biết mẹ ở nơi nước trời có hạnh phúc không?
Khóe miệng Tường Vi khẽ nở nụ cười tươi sáng, nhớ lại những ngày bé thơ hạnh phúc được ở cùng mẹ, vừa nhớ lại vừa cười khúc khích, không biết từ lúc nào khóe mắt đã ướt cả…
Đột nhiên phía cánh cửa có tiếng động nhỏ!
Tường Vi cảnh giác bò dậy, nhớ lại ngày trước cô bị bọn người Long Hổ Đường bắt cóc ở đây, cả người căng thẳng lên!
“Ai?” Cô tựa vào cửa, thấp giọng quát.
“Tường Vi, là anh!”
Lòng cô run lên, là Tưởng Diệp.
Mở cửa, cô vội vàng lôi anh ta vào, “Trời ạ, Tưởng Diệp! Sao anh vào được đây?”
Tưởng Diệp mặc đồ bó màu đen, che đậy kỹ càng, lột mặt nạ xuống, khuôn mặt lạnh lẽo, anh ta bị cóng một lúc rồi.
Khi vừa thấy Tường Vi, chẳng nói chẳng rằng, một phát kéo tay Tường Vi, ôm cô thật chặt trong ngực, vùi đầu vào cổ cô, thở gấp gáp.
Tường Vi bị anh ta đột nhiên ôm ấp sợ hết cả hồn, cơ thể cứng ngắc, Tưởng Diệp bị sao vậy?
Trong đầu cô nảy ra một ý nghĩ duy nhất, trong lòng căng lên, cô hỏi: “Tưởng Diệp, có phải Tiểu Trạch đã có chuyện gì không?”
Tưởng Diệp ôm Tường Vi thật chặt, hít sâu một hơi, Tường Vi cũng cảm thấy được anh ta đã dùng tới bao nhiêu sức lực mà ôm mình, qua một lúc lâu, anh ta mới ngẩng đầu lên, giọng khàn khàn: “Tiểu Trạch không sao. Nhưng tin tức nói là thật sao?”
“Hả?” Tường Vi giờ mới có phản ứng, may sao Tiểu Trạch không có chuyện gì, cô thở ra, “Là thật, anh ấy còn sống.”
/481
|