"Đã lâu không gặp, Tước!"
Khi người đàn ông mặc áo choàng trắng vừa nói tiếng Trung lưu loát vừa đi ra, Tường Vi mới phát hiện ra, hoàng tử Alva Aure là người đàn ông Ả-rập không để chòm râu lớn như những người khác, đôi mắt màu đen rất thâm thúy, sống mũi cao thẳng, ở Ả-rập mà nói, anh là mỹ nam tử hiếm thấy, rất có khí chất quý tộc.
"Alva Aure, đã để ngài chờ lâu rồi!"
Hắc Diêm Tước mỉm cười tiến lên, cong cong khóe miệng, cùng Alva Aure ôm ấp dán mặt ba lượt chào hỏi, giống như bạn bè cũ với nhau.
"Ha ha ha! Tước, tôi ngày đêm trông ngóng ngài, thật là cực kỳ trông mong!" Ánh mắt của Alva Aure đã không kịp chờ đợi mà nhìn về phía Tường Vi ở sau lưng Hắc Diêm Tước, một đôi mắt ngưng nhìn cô thật chặt, lộ ra vẻ mặt hưng phấn, "Vị này chính là Tường Vi sao?"
Hắc Diêm Tước gật đầu một cái, bộ dáng giờ phút này của Alva Aure thật sự là đang rất thèm thuồng Tường Vi rồi.
Tường Vi thấy Alva Aure đi tới phía cô, ngón tay không khỏi siết lấy tấm sa mỏng trên đầu, xuyên thấu qua sa mỏng nhìn người Ả-rập cao lớn này, một đôi mắt thâm thúy, đôi môi cười tươi làm lộ ra hàm răng trắng sáng, thân thể đẹp đẽ cách cô càng ngày càng gần ——
"Cuối cùng cũng gặp lại, Tường Vi xinh đẹp."
Alva Aure mỉm cười đi tới, phong độ gật đầu chào Tường Vi, khóe miệng treo nụ cười đặc biệt quyến rũ, mùi nước hoa Dior nam tính nồng đậm chui vào mũi Tường Vi, cô cúi đầu, khẽ cau mày, cô không nhớ nổi là mình có từng gặp qua vị này chưa, tại sao lại nói là gặp lại? Nhưng lại sợ mình thất lễ, không thể làm gì khác hơn là lễ phép gật đầu một cái với Alva Aure, cũng không lên tiếng.
"Tường Vi, em còn nhớ anh không? Anh là Alva Aure." Hiển nhiên vị hoàng tử Saudi này có hơi phật lòng với sự lạnh nhạt của Tường Vi, gần như tất cả phụ nữ khi nhìn thấy anh đều là nhiệt tình như lửa, hận không được rúc ngay vào trong ngực anh làm nũng, vậy mà Tường Vi không thế, lạnh nhạt tránh anh, điều này làm cho Alva có hơi giận.
Chợt, từ trong điện truyền đến một hồi tiếng cười sảng lãng ——
"Ha ha ha! Vương Tử Điện Hạ, cô ấy có thể không nhớ rõ anh sao!"
Tường Vi ngước mắt nhìn người tới, vẻ mặt cô kinh ngạc, cô không ngờ, lại là Triển Diệc Tường!
Hắc Diêm Tước quay đầu lại, nhìn Triển Diệc Tường đang nở nụ cười đi ra, cũng không có vẻ gì bất ngờ, chỉ khẽ nhíu mày, tên Triển Diệc Tường này có vẻ thật là rảnh rỗi quá.
"Diệc Bằng, anh tới vừa đúng, Tước mang Tường Vi tới, tôi đang suy nghĩ xem phải là thế nào để Tường Vi nhận ra tôi đấy." Alva Aure bất đắc dĩ nhún nhún vai, thấy Triển Diệc Tường bèn thở dài một hơi, Tường Vi vẫn không chịu lấy mạng che mặt xuống, điều này có nghĩa là cô vẫn còn bài xích anh.
"Ha ha ha, Vương Tử Điện Hạ, nếu Tường Vi tiểu thư đã nguyện ý tới, thì đã chứng tỏ đồng ý kết hôn, có đúng không, Tường Vi tiểu thư?" Triển Diệc Tường đi thẳng tới chỗ Tường Vi, lễ phép khom lưng hành lễ với hoàng tử Saudi một cái, sau đó ngưng mắt chăm chú nhìn Tường Vi, làm như đang đợi Tường Vi trả lời.
Ánh mắt bén nhọn của Triển Diệc Tường khiến Tường Vi cảm thấy có hơi không được tự nhiên, cô đảo đôi mắt đẹp, nhìn lướt qua Hắc Diêm Tước bất động thanh sắc đang đứng ở một bên, tim cô khẩn trương co rụt lại, cắn chặt môi, cứng đờ gật đầu một cái, "Đúng, Vương Tử Điện Hạ, bởi vì vừa tới quý quốc, cho nên xin hãy cho tôi một chút thời gian để thích ứng nơi này."
Alva vừa nghe Tường Vi mở miệng cam kết, lập tức mở cờ trong bụng: "Không vội không vội, như vậy, bây giờ có thể tháo mạng che mặt xuống, để anh nhìn em kỹ một chút không? Tường Vi xinh đẹp của anh, kể từ lần đầu tiên gặp em năm năm trước, đến nay anh vẫn nhớ mãi không quên . . . . . ."
"Đúng vậy, Tường Vi, cô có nhớ năm năm trước, đêm đầu tiên ở ‘ Khấp huyết Mạn Đà La ’ không? Khi đó Vương Tử Điện Hạ cũng ở đó, vừa thấy cô ngài đã yêu cô, nếu không phải do bệnh tình của quốc vương bệ hạ nguy kịch, Vương Tử Điện Hạ không thể làm gì khác hơn là vội vã hồi quốc, đến khi quay lại tìm cô, tin dữ nơi vịnh Tokyo đã truyền ra, cũng vì vậy nên đã bỏ lỡ năm năm." Triển Diệc Tường lập tức thay Alva Aure nói tiếp, đuôi mắt thỉnh thoảng liếc coi sắc mặt Hắc Diêm Tước.
Sắc mặt Tường Vi rét lạnh, năm năm trước, vừa thấy đã yêu. . . . Cô đột nhiên cảm thấy vị hoàng tử Saudi này vừa nông càn lại vừa si tình, anh thậm chí không hiểu gì về cô, chỉ bằng một lần gặp mặt, là nhớ cô liền năm năm?
"Tường Vi, cô hãy gỡ mạng che mặt ra, để Vương Tử Điện Hạ nhìn cô cho kỹ lưỡng, tôi tin là nếu lão Hắc đã dẫn cô tới, thì đã đồng ý việc hôn sự này, hả? Lão Hắc, phải không?" Triển Diệc Tường chợt quay đầu, nhìn Hắc Diêm Tước cười mỉa.
Hắc Diêm Tước cắn răng, lạnh lùng nhìn Triển Diệc Tường một cái, chậm rãi nói: "Đây là dĩ nhiên, Alva, giao dịch của chúng ra không thay đổi, đúng không?"
Alva vội vàng gật đầu, tươi cười rạng rỡ: "Tước, ngài yên tâm, chỉ cần Tường Vi chịu làm vương phi của tôi, chuyện đã đồng ý với ngài, tôi nhất định sẽ làm được."
Quả nhiên là anh vì giao dịch mà tặng cô cho người đàn ông khác, Tường Vi lạnh lòng, chợt một phát kéo tấm sa xuống, nõn nà như tuyết, dung mạo như thiên tiên, trước mặt Alva Aure, không hề che giấu hiển lộ ra, đôi mắt trong trẻo, như có ánh sáng thấp thoáng, đảo mắt. . . . . . Tỏa ra thứ ánh sáng rạng ngời, đôi môi đỏ tươi, phong thái điềm đạm đáng yêu, rồi có ra tia sáng kiên nghị nơi đáy mắt, trong nháy mắt khóa chặt bóng người duy nhất, không phải Alva, không phải Triển Diệc Tường, mà là Hắc Diêm Tước!
Trong mắt cô chỉ chứa được người đàn ông này, thế nhưng anh lại giống như cát đá, đâm vào đôi mắt cô, cắn môi, ánh mắt Tường Vi quay về trên người Alva, đuôi lông mày khẽ nhếch, chói lọi nhếch môi ——
"Vương Tử Điện Hạ, cho ngài môt giây để hối hận về việc cưới tôi làm vương phi, nếu không, ngài không thể đổi ý được đâu!"
"A! Có thật không?" Lúc này vẻ mặt của Alva mới tỉnh táo lại từ trong vui mừng, Tường Vi thật rất đẹp, chính là loại mùi vị phương đông mà anh thích, dường như thần hồn anh điên đảo rồi, kích động đến gần cô, nắm lấy hai tay cô, "Cảm tạ thánh Ala, ta tha thiết ước mơ cô gái đang đứng trước mắt ta đây, Tường Vi, không cần tới một giây này đâu, hãy làm vương phi của tôi!"
Khi người đàn ông mặc áo choàng trắng vừa nói tiếng Trung lưu loát vừa đi ra, Tường Vi mới phát hiện ra, hoàng tử Alva Aure là người đàn ông Ả-rập không để chòm râu lớn như những người khác, đôi mắt màu đen rất thâm thúy, sống mũi cao thẳng, ở Ả-rập mà nói, anh là mỹ nam tử hiếm thấy, rất có khí chất quý tộc.
"Alva Aure, đã để ngài chờ lâu rồi!"
Hắc Diêm Tước mỉm cười tiến lên, cong cong khóe miệng, cùng Alva Aure ôm ấp dán mặt ba lượt chào hỏi, giống như bạn bè cũ với nhau.
"Ha ha ha! Tước, tôi ngày đêm trông ngóng ngài, thật là cực kỳ trông mong!" Ánh mắt của Alva Aure đã không kịp chờ đợi mà nhìn về phía Tường Vi ở sau lưng Hắc Diêm Tước, một đôi mắt ngưng nhìn cô thật chặt, lộ ra vẻ mặt hưng phấn, "Vị này chính là Tường Vi sao?"
Hắc Diêm Tước gật đầu một cái, bộ dáng giờ phút này của Alva Aure thật sự là đang rất thèm thuồng Tường Vi rồi.
Tường Vi thấy Alva Aure đi tới phía cô, ngón tay không khỏi siết lấy tấm sa mỏng trên đầu, xuyên thấu qua sa mỏng nhìn người Ả-rập cao lớn này, một đôi mắt thâm thúy, đôi môi cười tươi làm lộ ra hàm răng trắng sáng, thân thể đẹp đẽ cách cô càng ngày càng gần ——
"Cuối cùng cũng gặp lại, Tường Vi xinh đẹp."
Alva Aure mỉm cười đi tới, phong độ gật đầu chào Tường Vi, khóe miệng treo nụ cười đặc biệt quyến rũ, mùi nước hoa Dior nam tính nồng đậm chui vào mũi Tường Vi, cô cúi đầu, khẽ cau mày, cô không nhớ nổi là mình có từng gặp qua vị này chưa, tại sao lại nói là gặp lại? Nhưng lại sợ mình thất lễ, không thể làm gì khác hơn là lễ phép gật đầu một cái với Alva Aure, cũng không lên tiếng.
"Tường Vi, em còn nhớ anh không? Anh là Alva Aure." Hiển nhiên vị hoàng tử Saudi này có hơi phật lòng với sự lạnh nhạt của Tường Vi, gần như tất cả phụ nữ khi nhìn thấy anh đều là nhiệt tình như lửa, hận không được rúc ngay vào trong ngực anh làm nũng, vậy mà Tường Vi không thế, lạnh nhạt tránh anh, điều này làm cho Alva có hơi giận.
Chợt, từ trong điện truyền đến một hồi tiếng cười sảng lãng ——
"Ha ha ha! Vương Tử Điện Hạ, cô ấy có thể không nhớ rõ anh sao!"
Tường Vi ngước mắt nhìn người tới, vẻ mặt cô kinh ngạc, cô không ngờ, lại là Triển Diệc Tường!
Hắc Diêm Tước quay đầu lại, nhìn Triển Diệc Tường đang nở nụ cười đi ra, cũng không có vẻ gì bất ngờ, chỉ khẽ nhíu mày, tên Triển Diệc Tường này có vẻ thật là rảnh rỗi quá.
"Diệc Bằng, anh tới vừa đúng, Tước mang Tường Vi tới, tôi đang suy nghĩ xem phải là thế nào để Tường Vi nhận ra tôi đấy." Alva Aure bất đắc dĩ nhún nhún vai, thấy Triển Diệc Tường bèn thở dài một hơi, Tường Vi vẫn không chịu lấy mạng che mặt xuống, điều này có nghĩa là cô vẫn còn bài xích anh.
"Ha ha ha, Vương Tử Điện Hạ, nếu Tường Vi tiểu thư đã nguyện ý tới, thì đã chứng tỏ đồng ý kết hôn, có đúng không, Tường Vi tiểu thư?" Triển Diệc Tường đi thẳng tới chỗ Tường Vi, lễ phép khom lưng hành lễ với hoàng tử Saudi một cái, sau đó ngưng mắt chăm chú nhìn Tường Vi, làm như đang đợi Tường Vi trả lời.
Ánh mắt bén nhọn của Triển Diệc Tường khiến Tường Vi cảm thấy có hơi không được tự nhiên, cô đảo đôi mắt đẹp, nhìn lướt qua Hắc Diêm Tước bất động thanh sắc đang đứng ở một bên, tim cô khẩn trương co rụt lại, cắn chặt môi, cứng đờ gật đầu một cái, "Đúng, Vương Tử Điện Hạ, bởi vì vừa tới quý quốc, cho nên xin hãy cho tôi một chút thời gian để thích ứng nơi này."
Alva vừa nghe Tường Vi mở miệng cam kết, lập tức mở cờ trong bụng: "Không vội không vội, như vậy, bây giờ có thể tháo mạng che mặt xuống, để anh nhìn em kỹ một chút không? Tường Vi xinh đẹp của anh, kể từ lần đầu tiên gặp em năm năm trước, đến nay anh vẫn nhớ mãi không quên . . . . . ."
"Đúng vậy, Tường Vi, cô có nhớ năm năm trước, đêm đầu tiên ở ‘ Khấp huyết Mạn Đà La ’ không? Khi đó Vương Tử Điện Hạ cũng ở đó, vừa thấy cô ngài đã yêu cô, nếu không phải do bệnh tình của quốc vương bệ hạ nguy kịch, Vương Tử Điện Hạ không thể làm gì khác hơn là vội vã hồi quốc, đến khi quay lại tìm cô, tin dữ nơi vịnh Tokyo đã truyền ra, cũng vì vậy nên đã bỏ lỡ năm năm." Triển Diệc Tường lập tức thay Alva Aure nói tiếp, đuôi mắt thỉnh thoảng liếc coi sắc mặt Hắc Diêm Tước.
Sắc mặt Tường Vi rét lạnh, năm năm trước, vừa thấy đã yêu. . . . Cô đột nhiên cảm thấy vị hoàng tử Saudi này vừa nông càn lại vừa si tình, anh thậm chí không hiểu gì về cô, chỉ bằng một lần gặp mặt, là nhớ cô liền năm năm?
"Tường Vi, cô hãy gỡ mạng che mặt ra, để Vương Tử Điện Hạ nhìn cô cho kỹ lưỡng, tôi tin là nếu lão Hắc đã dẫn cô tới, thì đã đồng ý việc hôn sự này, hả? Lão Hắc, phải không?" Triển Diệc Tường chợt quay đầu, nhìn Hắc Diêm Tước cười mỉa.
Hắc Diêm Tước cắn răng, lạnh lùng nhìn Triển Diệc Tường một cái, chậm rãi nói: "Đây là dĩ nhiên, Alva, giao dịch của chúng ra không thay đổi, đúng không?"
Alva vội vàng gật đầu, tươi cười rạng rỡ: "Tước, ngài yên tâm, chỉ cần Tường Vi chịu làm vương phi của tôi, chuyện đã đồng ý với ngài, tôi nhất định sẽ làm được."
Quả nhiên là anh vì giao dịch mà tặng cô cho người đàn ông khác, Tường Vi lạnh lòng, chợt một phát kéo tấm sa xuống, nõn nà như tuyết, dung mạo như thiên tiên, trước mặt Alva Aure, không hề che giấu hiển lộ ra, đôi mắt trong trẻo, như có ánh sáng thấp thoáng, đảo mắt. . . . . . Tỏa ra thứ ánh sáng rạng ngời, đôi môi đỏ tươi, phong thái điềm đạm đáng yêu, rồi có ra tia sáng kiên nghị nơi đáy mắt, trong nháy mắt khóa chặt bóng người duy nhất, không phải Alva, không phải Triển Diệc Tường, mà là Hắc Diêm Tước!
Trong mắt cô chỉ chứa được người đàn ông này, thế nhưng anh lại giống như cát đá, đâm vào đôi mắt cô, cắn môi, ánh mắt Tường Vi quay về trên người Alva, đuôi lông mày khẽ nhếch, chói lọi nhếch môi ——
"Vương Tử Điện Hạ, cho ngài môt giây để hối hận về việc cưới tôi làm vương phi, nếu không, ngài không thể đổi ý được đâu!"
"A! Có thật không?" Lúc này vẻ mặt của Alva mới tỉnh táo lại từ trong vui mừng, Tường Vi thật rất đẹp, chính là loại mùi vị phương đông mà anh thích, dường như thần hồn anh điên đảo rồi, kích động đến gần cô, nắm lấy hai tay cô, "Cảm tạ thánh Ala, ta tha thiết ước mơ cô gái đang đứng trước mắt ta đây, Tường Vi, không cần tới một giây này đâu, hãy làm vương phi của tôi!"
/481
|