Mỗi gậy quất lên người Triển Diệc Tường, trầy da sứt thịt, máu thịt be bét, cho tới khi tiếng kêu ngày càng nhỏ đi, cuối cùng biến thành nức nở nghẹn ngào, cho tới khi Triển Diệc Tường bị đánh tới mức thoi thóp một hơi nằm giữa vũng máu, Hắc Diêm Tước mới ném trả gậy sắt cho cảnh sát, thở hổn hển nói với Triển Diệc Tường: “Mày nên biết tính tao! Chẳng cần hỏi cũng biết, hung án này cũng là do mày làm ra!”
Ngay sau đó, anh xoay người, đôi mắt lạnh lẽo khóa chặt Alva, trầm lạnh nói: “Alva, tôi giao Triển Diệc Tường cho ngài, mong ngài có thể xử lý hung án giết người này cho công bằng!”
Alva Aure gật đầu một cái, cau mày, nhìn lướt qua Triển Diệc Tường thê thàm không nỡ nhìn đang nằm trên sàn nhà, “Tước, ngài chắc chắn là do Triển Diệc Tường sao? Tính ra thì, anh ấy cũng là bạn tôi…”
“Vậy thì đã sao?” Hắc Diêm Tước cười lạnh một tiếng: “Ngài nên hỏi một chút xem hắn có coi ngài là bạn không? Ba lần bốn lượt tìm ngài vay tiền, cũng gần coi ngài là kẻ ngốc rồi!”
Alva nhún vai, anh ta thật sự có rất nhiều tiền, đối với người bên cạnh cũng rất hào phóng, tính ra thì Triển Diệc Tường cũng coi là con trai người tình cũ của Quốc vương Saudi. Mẹ Triển Diệc Tường và quốc vương Saudi từng có một đoạn tình trong quá khứ, khi đó quốc vương còn trẻ, khi ngài ấy còn chưa phải là quốc vương, từng có một thời gian sống tại Trung Quốc, quen với vài người bạn tốt người Trung Quốc, cũng từng cùng với mẹ Triển Diệc Tường có một đoạn tình cảm, nhưng về sau, bởi quốc vương Saudi quá mức phong lưu, làm mẹ Triển Diệc Tường tổn thương, mẹ hắn mới lấy người khác. Chuyện đã qua nhiều năm rồi, Triển Diệc Tường đào được chuyện cũ của mẹ mình, nóng nòng không nhịn được đi tìm quốc vương Saudi để tạo quan hệ, cho nên mới kết bạn với Alva.
Chuyện năm đó đã qua từ lâu, nhưng lại như đang ở ngay trước mắt, quốc vương Saudi nhìn khuôn mặt lạnh lùng cao ngạo và u ám của Hắc Diêm Tước, gương mặt này, ông khẽ cười, quả thật là giống y chang cha Hắc Diêm Tước!
Khi đó, ông còn trẻ, cha Hắc Diêm Tước – Hắc Hiền Nhân Sách, và Thẩm Hồng Vũ từng là Tam kiếm khách của Harvard, khi ấy ba người trẻ tuổi khinh cuồng, hăng hái, sau này vì Saudi có chính biến, ông trở về nước tham gia vào cuộc tranh đấu chính trị của gia tộc, một phát liền mấy chục năm. Ông đã ngồi lên ngai quốc vương như ý nguyện, còn Hắc Hiền Nhân Sách và Thẩm Hồng Vũ thì đã qua đời từ nhiều năm trước…
“Nhưng…” Alva vẫn có chút không muốn, anh ta do dự nhìn quốc vương Saudi, “Phụ vương…”
“Hắc tiên sinh hãy yên tâm, cũng không còn sớm nữa, đưa Thẩm tiểu thư hồi cung đi.” Quốc vương Saudi nhìn Alva một cái, hạ lệnh, chuẩn bị về phủ cùng với thị vệ.
“Vâng, thưa quốc vương bệ hạ!”
Hai người thị vệ đi tới trước mặt Tường Vi, dùng tiếng Anh cung kính nói: “Tiểu thư, xin mời!”
Tường Vi hững hờ gật đầu một cái, mặc dù không biết quốc vương Saudi này muốn đưa cô đi đâu, nhưng lại cũng thấy thở phào nhẹ nhõm, cô không hiểu sao mình lại có cảm giác này, trong tiềm thức cô cảm thấy, cuối cùng cô cũng có thể thoát khỏi nhân tố nguy hiểm đáng sợ rồi, trong lòng chợt thoải mái.
Ép mình không quay đầu lại nhìn đôi mắt ưng đen như mực kia, cô bước theo thị vệ, đang chuẩn bị rời đi___
Hắc Diêm Tước bước lên, một phát lôi cổ tay Tường Vi, hơi thở lạnh lẽo cố chấp: “Cứ như vậy không chờ nổi mà muốn thoát khỏi bên cạnh tôi? Cho dù cô gả cho Alva, cho dù cô đi theo con hồ ly già kia, cô cũng hoàn toàn bất cần sao?”
Cô bỏ đi trước, thậm chí còn không quay đầu nhìn lại anh một cái! Điều này làm anh thấy tức giận!
“Đau…” Cô cau mày, bàn tay gông cùm cứng như thép bóp đau cổ tay cô, cô có quá nhiều tâm tình phức tạp đối với anh, một mặt thì cảm động, một mặt thì đau lòng, cô không muốn cuộc sống rối rắm như vậy, “Cầu xin anh, để cho tôi được yên, được không?”
Anh vốn là như vậy, hễ không chịu làm theo ý anh, là anh liền nổi giận, anh như thế sẽ chỉ khiến cho cô muốn tránh xa vạn dặm!
Âm thanh của cô rất thấp, có sự xa lạ lạnh lùng, dường như quyết tâm muốn cách ly anh ở bên ngoài, đáy mắt anh có chút lo sợ không yên, chăm chú nhìn cô một hồi lâu, mới chậm rãi cất tiếng___
“Tôi sẽ quay trở lại, một tháng! Thẩm Tường Vi, tôi sẽ chỉ cho cô một tháng để hưởng thụ sự bình thản! Một tháng sau, tôi sẽ trở lại! Tóm lại, nơi nào có tôi, cô đừng có mong được bình thản!”
Hất tay cô ra, mặc cô đi theo những cảnh sát Ả-rập, trong mắt anh có vẻ u sầu lại phức tạp, chuyến đi Saudi này, vốn muốn Alva lui quân, nhân cơ hội này dọn dẹp con cái già Thẩm Hồng Sinh, nhưng Alva lại cố tình muốn Tường Vi, thế là anh tương kế tựu kế, mở miệng đọi hộp gấm trong tay phụ vương Alva!
Anh cứ đinh ninh quốc vương Saudi sẽ không giao hộp gấm cho mình, cho nên anh chắc chắn rằng Alva không lấy được Tường Vi, nhưng không ngờ được___
Hắc Diêm Tước hạ mắt, nhìn hộp gấm đang nắm thật chặt trong tay, rốt cuộc thì quốc vương kia đang nghĩ gì vậy?
Anh nhẹ nhàng mở hộp gấm ra, một viên minh châu lập tức phát ra ánh sáng óng ánh chói mắt trong màn đêm…
Anh kinh ngạc, quốc vương Saudi thật sự đưa viên minh châu này cho anh?! Đây không phải là trân bảo chỉ người thừa kế trong vương thất mới có được ư?
Hắc Diêm Tước nheo mắt, nghĩ ngợi một hồi lâu, giữa hai lông mày tuấn ngạo là vẻ buồn bực nồng đậm…
Đợi khi quốc vương đã đi rồi, Alva lệnh cho người ta dọn dẹp hiện trường, đưa Triển Diệc Tường đang bị trọng thương cho cảnh sát mang đi, sau đó sững sờ đi tới trước mặt Hắc Diêm Tước, nhìn viên minh châu óng ánh, thì thầm___
“Thì ra bên trong hộp gấm là một viên minh châu, viên minh châu này có ý nghĩa gì với ngài sao?”
Hắc Diêm Tước giương mắt, nhìn thoáng qua Alva, lạnh nhạt lắc đầu một cái: “Phụ vương ngài chưa từng nhắc qua viên minh châu này với ngài sao?”
Alva thành thực lắc đầu: “Chưa từng, tôi cứ nghĩ nó cũng chỉ là một viên dạ minh châu bình thường thôi đấy.”
“Đây không phải là dạ minh châu…” Hắc Diêm Tước nhẹ nhàng thì thầm, nhìn ba cái tên khắc bên trong hộp gấm, một người trong đó là …, “Nhưng có lẽ, bây giờ nó đã biến thành một loại hạt châu bình thường rồi.”
Nếu không sao quốc vương Saudi đưa nó cho anh dễ dàng vậy được?
Alva cái hiểu cái không, trong suy nghĩ của anh ta, Tường Vi vẫn là con gái của Hắc Diêm Tước, anh ta chưa từng nghi ngờ, nhưng giữa Tước và Tường Vi luôn có một thứ cảm giác mờ ám quái dị mà anh ta cũng khó nói rõ, nhưng mà giờ đây điều này cũng không còn quan trọng nữa rồi.
Ngay sau đó đổi đề tài, hỏi vấn đề gây tò mò luôn quanh quẩn trong đầu anh ta: “Tước, nghe nói Tường Vi có một đứa con trai, là thật sao? Nếu vậy, sao ngài không nói với tôi từ sớm?”
Hắc Diêm Tước nhíu mày, khóe môi khẽ cong: “Là ngài mở miệng đòi cưới cô ta, tôi chỉ chấp thuận thôi mà, với lại, không phải ngài luôn nói mình nhớ mãi không quên cô ta hay sao? Sao, vừa nghe thấy cô ta có con liền nhượng bộ lui binh hả?”
“Cái gì cơ? Khụ khụ, sao vậy được, chỉ có điều cô ấy là nữ thần phương Đông của tôi, ngay lập tức tôi có hơi khó thích ứng…”
Alva đa tình, nhưng sẽ chỉ ảo tưởng với thiếu nữ, anh ta chưa bao giờ chạm vào phụ nữ không sạch sẽ, trên đất nước nam quyền hoành hành như Ả-rập Saudi này, đây là chuyện thường thấy, anh ta không phải ngoại lệ.
Chỉ là có hơi đau lòng, có hơi khổ sở, cũng hơi nghẹn ngào, Alva lẩm bẩm hỏi: “Người đàn ông kia, rốt cuộc là ai…”
Ngay sau đó, anh xoay người, đôi mắt lạnh lẽo khóa chặt Alva, trầm lạnh nói: “Alva, tôi giao Triển Diệc Tường cho ngài, mong ngài có thể xử lý hung án giết người này cho công bằng!”
Alva Aure gật đầu một cái, cau mày, nhìn lướt qua Triển Diệc Tường thê thàm không nỡ nhìn đang nằm trên sàn nhà, “Tước, ngài chắc chắn là do Triển Diệc Tường sao? Tính ra thì, anh ấy cũng là bạn tôi…”
“Vậy thì đã sao?” Hắc Diêm Tước cười lạnh một tiếng: “Ngài nên hỏi một chút xem hắn có coi ngài là bạn không? Ba lần bốn lượt tìm ngài vay tiền, cũng gần coi ngài là kẻ ngốc rồi!”
Alva nhún vai, anh ta thật sự có rất nhiều tiền, đối với người bên cạnh cũng rất hào phóng, tính ra thì Triển Diệc Tường cũng coi là con trai người tình cũ của Quốc vương Saudi. Mẹ Triển Diệc Tường và quốc vương Saudi từng có một đoạn tình trong quá khứ, khi đó quốc vương còn trẻ, khi ngài ấy còn chưa phải là quốc vương, từng có một thời gian sống tại Trung Quốc, quen với vài người bạn tốt người Trung Quốc, cũng từng cùng với mẹ Triển Diệc Tường có một đoạn tình cảm, nhưng về sau, bởi quốc vương Saudi quá mức phong lưu, làm mẹ Triển Diệc Tường tổn thương, mẹ hắn mới lấy người khác. Chuyện đã qua nhiều năm rồi, Triển Diệc Tường đào được chuyện cũ của mẹ mình, nóng nòng không nhịn được đi tìm quốc vương Saudi để tạo quan hệ, cho nên mới kết bạn với Alva.
Chuyện năm đó đã qua từ lâu, nhưng lại như đang ở ngay trước mắt, quốc vương Saudi nhìn khuôn mặt lạnh lùng cao ngạo và u ám của Hắc Diêm Tước, gương mặt này, ông khẽ cười, quả thật là giống y chang cha Hắc Diêm Tước!
Khi đó, ông còn trẻ, cha Hắc Diêm Tước – Hắc Hiền Nhân Sách, và Thẩm Hồng Vũ từng là Tam kiếm khách của Harvard, khi ấy ba người trẻ tuổi khinh cuồng, hăng hái, sau này vì Saudi có chính biến, ông trở về nước tham gia vào cuộc tranh đấu chính trị của gia tộc, một phát liền mấy chục năm. Ông đã ngồi lên ngai quốc vương như ý nguyện, còn Hắc Hiền Nhân Sách và Thẩm Hồng Vũ thì đã qua đời từ nhiều năm trước…
“Nhưng…” Alva vẫn có chút không muốn, anh ta do dự nhìn quốc vương Saudi, “Phụ vương…”
“Hắc tiên sinh hãy yên tâm, cũng không còn sớm nữa, đưa Thẩm tiểu thư hồi cung đi.” Quốc vương Saudi nhìn Alva một cái, hạ lệnh, chuẩn bị về phủ cùng với thị vệ.
“Vâng, thưa quốc vương bệ hạ!”
Hai người thị vệ đi tới trước mặt Tường Vi, dùng tiếng Anh cung kính nói: “Tiểu thư, xin mời!”
Tường Vi hững hờ gật đầu một cái, mặc dù không biết quốc vương Saudi này muốn đưa cô đi đâu, nhưng lại cũng thấy thở phào nhẹ nhõm, cô không hiểu sao mình lại có cảm giác này, trong tiềm thức cô cảm thấy, cuối cùng cô cũng có thể thoát khỏi nhân tố nguy hiểm đáng sợ rồi, trong lòng chợt thoải mái.
Ép mình không quay đầu lại nhìn đôi mắt ưng đen như mực kia, cô bước theo thị vệ, đang chuẩn bị rời đi___
Hắc Diêm Tước bước lên, một phát lôi cổ tay Tường Vi, hơi thở lạnh lẽo cố chấp: “Cứ như vậy không chờ nổi mà muốn thoát khỏi bên cạnh tôi? Cho dù cô gả cho Alva, cho dù cô đi theo con hồ ly già kia, cô cũng hoàn toàn bất cần sao?”
Cô bỏ đi trước, thậm chí còn không quay đầu nhìn lại anh một cái! Điều này làm anh thấy tức giận!
“Đau…” Cô cau mày, bàn tay gông cùm cứng như thép bóp đau cổ tay cô, cô có quá nhiều tâm tình phức tạp đối với anh, một mặt thì cảm động, một mặt thì đau lòng, cô không muốn cuộc sống rối rắm như vậy, “Cầu xin anh, để cho tôi được yên, được không?”
Anh vốn là như vậy, hễ không chịu làm theo ý anh, là anh liền nổi giận, anh như thế sẽ chỉ khiến cho cô muốn tránh xa vạn dặm!
Âm thanh của cô rất thấp, có sự xa lạ lạnh lùng, dường như quyết tâm muốn cách ly anh ở bên ngoài, đáy mắt anh có chút lo sợ không yên, chăm chú nhìn cô một hồi lâu, mới chậm rãi cất tiếng___
“Tôi sẽ quay trở lại, một tháng! Thẩm Tường Vi, tôi sẽ chỉ cho cô một tháng để hưởng thụ sự bình thản! Một tháng sau, tôi sẽ trở lại! Tóm lại, nơi nào có tôi, cô đừng có mong được bình thản!”
Hất tay cô ra, mặc cô đi theo những cảnh sát Ả-rập, trong mắt anh có vẻ u sầu lại phức tạp, chuyến đi Saudi này, vốn muốn Alva lui quân, nhân cơ hội này dọn dẹp con cái già Thẩm Hồng Sinh, nhưng Alva lại cố tình muốn Tường Vi, thế là anh tương kế tựu kế, mở miệng đọi hộp gấm trong tay phụ vương Alva!
Anh cứ đinh ninh quốc vương Saudi sẽ không giao hộp gấm cho mình, cho nên anh chắc chắn rằng Alva không lấy được Tường Vi, nhưng không ngờ được___
Hắc Diêm Tước hạ mắt, nhìn hộp gấm đang nắm thật chặt trong tay, rốt cuộc thì quốc vương kia đang nghĩ gì vậy?
Anh nhẹ nhàng mở hộp gấm ra, một viên minh châu lập tức phát ra ánh sáng óng ánh chói mắt trong màn đêm…
Anh kinh ngạc, quốc vương Saudi thật sự đưa viên minh châu này cho anh?! Đây không phải là trân bảo chỉ người thừa kế trong vương thất mới có được ư?
Hắc Diêm Tước nheo mắt, nghĩ ngợi một hồi lâu, giữa hai lông mày tuấn ngạo là vẻ buồn bực nồng đậm…
Đợi khi quốc vương đã đi rồi, Alva lệnh cho người ta dọn dẹp hiện trường, đưa Triển Diệc Tường đang bị trọng thương cho cảnh sát mang đi, sau đó sững sờ đi tới trước mặt Hắc Diêm Tước, nhìn viên minh châu óng ánh, thì thầm___
“Thì ra bên trong hộp gấm là một viên minh châu, viên minh châu này có ý nghĩa gì với ngài sao?”
Hắc Diêm Tước giương mắt, nhìn thoáng qua Alva, lạnh nhạt lắc đầu một cái: “Phụ vương ngài chưa từng nhắc qua viên minh châu này với ngài sao?”
Alva thành thực lắc đầu: “Chưa từng, tôi cứ nghĩ nó cũng chỉ là một viên dạ minh châu bình thường thôi đấy.”
“Đây không phải là dạ minh châu…” Hắc Diêm Tước nhẹ nhàng thì thầm, nhìn ba cái tên khắc bên trong hộp gấm, một người trong đó là …, “Nhưng có lẽ, bây giờ nó đã biến thành một loại hạt châu bình thường rồi.”
Nếu không sao quốc vương Saudi đưa nó cho anh dễ dàng vậy được?
Alva cái hiểu cái không, trong suy nghĩ của anh ta, Tường Vi vẫn là con gái của Hắc Diêm Tước, anh ta chưa từng nghi ngờ, nhưng giữa Tước và Tường Vi luôn có một thứ cảm giác mờ ám quái dị mà anh ta cũng khó nói rõ, nhưng mà giờ đây điều này cũng không còn quan trọng nữa rồi.
Ngay sau đó đổi đề tài, hỏi vấn đề gây tò mò luôn quanh quẩn trong đầu anh ta: “Tước, nghe nói Tường Vi có một đứa con trai, là thật sao? Nếu vậy, sao ngài không nói với tôi từ sớm?”
Hắc Diêm Tước nhíu mày, khóe môi khẽ cong: “Là ngài mở miệng đòi cưới cô ta, tôi chỉ chấp thuận thôi mà, với lại, không phải ngài luôn nói mình nhớ mãi không quên cô ta hay sao? Sao, vừa nghe thấy cô ta có con liền nhượng bộ lui binh hả?”
“Cái gì cơ? Khụ khụ, sao vậy được, chỉ có điều cô ấy là nữ thần phương Đông của tôi, ngay lập tức tôi có hơi khó thích ứng…”
Alva đa tình, nhưng sẽ chỉ ảo tưởng với thiếu nữ, anh ta chưa bao giờ chạm vào phụ nữ không sạch sẽ, trên đất nước nam quyền hoành hành như Ả-rập Saudi này, đây là chuyện thường thấy, anh ta không phải ngoại lệ.
Chỉ là có hơi đau lòng, có hơi khổ sở, cũng hơi nghẹn ngào, Alva lẩm bẩm hỏi: “Người đàn ông kia, rốt cuộc là ai…”
/481
|