Người đàn ông tâm thuật bất chính này, em họ Tước, không chịu nổi sự đả kích khi chỉ còn hai bàn tay trắng, cuối cùng đã chọn con đường tự sát.
Cuối cùng thì, gió yên biển lặng.
Thu lại ánh mắt xa xăm, ngước lên, nhìn bầu trời trong xanh và ánh mặt trời chói mắt, trong lòng có một dòng nước ấm, quay đầu, nắm tay Tiểu Trạch cùng tay mình đặt vào trong bàn tay to lớn của quốc vương Saudi, xiết thật chặt, gương mặt tuyệt sắc nở nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt trong suốt như nước hồ mùa thu khẽ cong…
Sau khi tất cả đều đã sóng yên biển lặng, cuộc sống lại như đã bị thiếu hụt gì đó. Không biết người khác thì sao, nhưng đây là cảm giác của anh.
Thời điểm lạnh nhất của mùa đông đã qua đi, bầu trời dường như đang dần ấm áp hơn.
Mùa đông rét lạnh, tất cả đều im lặng, vạn vật đều ngủ đông, lùi về trong cái ổ của mình hưởng thụ khoảng thời gian nhàn tản nhất trong năm. Cô cũng y hệt vậy, anh cười cười thầm nghĩ.
Sẽ không có ai hiểu được cảm giác lúc này đây của anh, trong một tháng này, anh đã tới Saudi hai lần, người phụ nữ ác độc kia lại không chịu gặp anh lần nào. Anh là người đàn ông kiêu ngạo, chưa từng ăn nói khép nép với bất kỳ một ai, hẳn là anh đã điên rồi nên mới đối xử với cô khác biệt như thế!
Rõ ràng đã nói là để cho anh đưa con về nuôi, cho nó thừa kế sự nghiệp, người phụ nữ kia thế mà dám bắt cóc con anh!
Chưa bao giờ có cảm giác thất bại như này, thử nhìn xem người phụ nữ nhát như thỏ con kia đã làm gì?
Anh thề, nhất định anh sẽ đòi lại tất cả từ chỗ lão quốc vương hồ ly kia!
Tối nay, như thường lệ, Hắc Diêm Tước tới quán rượu mua say, trong cả tháng nay, quầy rượu này đã nghiễm nhiên trở thành nơi anh chắc chắn tới tiêu khiển.
Không giống năm năm trước, hôm nay chính bản thân anh cũng cảm nhận được sự khác biệt.
Thù hận với nhà họ Thẩm, coi như đã báo xong, nhưng anh không thấy vui vẻ, ngược lại chỉ toàn là sự trống rỗng và cô đơn.
Nhiều năm như thế, tự dưng không còn thù hận nữa, ngược lại làm anh có hơi không quen. Đối với đóa Tường Vi này, dần dần, cảm nhận của anh đã có sự thay đổi thầm lặng, không còn giống với năm năm trước nữa.
"Tiên sinh, ngài muốn uống Whisky?"
Trong quán rượu không khí huyên náo, Hắc Diêm Tước chỉ lẳng lặng ngồi một bên quầy ba, một mình uống rượu.
Trong lòng bức bối, người phụ nữ đáng chết kia, anh đã hứa rồi, anh cũng đã chấp nhận để con trai thừa kế sự nghiệp của anh, cô còn muốn gì nữa?
"Đần hết biết!" Tu một ngụm rượu lớn, anh lẩm bẩm.
Người phụ vụ ở quầy bar sau khi thấy Hắc Diêm Tước tu vài ngụm Whisky, vội vàng rót thêm một ly, đưa tới trước mặt anh, cười lắc đầu: "Tiên sinh, thất tình cả tháng rồi hử?"
"Cứt chó! Ai bảo tôi thất tình?"
Hắc Diêm Tước cau mày khẽ quát, thẹn quá hóa giận, một tay vơ lấy ly rượu người phục vụ vừa rót, dốc cả vào miệng!
"Ha ha, ngài đừng chối…., một năm bốn mùa tôi đều gặp được những người đàn ông tới đây mua say giống như ngài, nhưng duy chỉ có ngài đây, là người bị thất tình lâu nhất, tới tận một tháng, vấn đề còn chưa giải quyết được sao?" Người phục vụ quan tâm hỏi, trong nụ cười có chút bất đắc dĩ, vị tiên sinh này là khách hàng cố chấp nhất mà anh ta từng gặp.
Dường như mỗi tối vào cùng một thời điểm, chỉ trừ có mấy ngày biến mất vì đi ra nước ngoài, anh luôn xuất hiện đúng giờ trong quán rượu, sau đó đi thẳng tới vị trí thứ ba trong quầy rượu, dù ở chỗ đó đã có người rồi, anh cũng sẽ đuổi người ta đi, ngồi xuống, gọi một ly Whisky, thường thì một buổi tối, anh uống tới lúc nào có lẽ chính anh cũng không rõ.
Hay ho nhất là, sau mỗi lần biến mất, khi anh quay lại uống rượu, bộ dạng càng thêm rối rắm!
Người phục vụ thầm thấy ngạc nhiên, chưa từng thấy người đàn ông nào cố chấp tới như vậy, hơn nữa tính tình nóng nảy, ai cũng không dám chọc vào.
"Thả rắm chó! Thất tình cái quỷ, ở trong từ điển của Hắc Diêm Tước này, đời này hai chữ thất tình sẽ không bao giờ xuất hiện!"
Hắc Diêm Tước rống lên, rầm một cái, nặng nề quăng cái ly rỗng lên mặt quầy, "Thêm rượu cho tôi!"
Mẹ kiếp, ai nói anh thất tình? Mắt chó bị mù rồi có phải không?
Anh còn chưa bao giờ thừa nhận mình đã yêu, ở đâu ra thất tình?
Ngay cả năm đó Nhã Ca say rượu hấp dẫn anh, dây cung tình ái của anh cũng không hề nhúc nhích, vậy mà….. Nhã Ca là ánh mặt trời ấm áp đầu tiên soi rọi vào kiếp sống đen tối của anh, anh chưa từng gặp được cô gái nào ấm áp lòng người tới vậy, có lẽ chính anh khi trẻ tuổi ngông ngênh từng vì kích động mà có một tia tình cảm, nhưng anh đã kiểm soát hành vi của mình rất nhanh, bởi vì Nhã Ca thật sự yêu anh trai rất sâu đậm!
"Phục vụ, cho thêm một ly Whisky!"
Chợt một âm thanh dễ nghe vang lên bên cạnh Hắc Diêm Tước, rất trong trẻo ngọt ngào lại ấm áp, như một cơn gió xuân thổi vào lòng.
Hắc Diêm Tước mở đôi mắt say nhập nhèm, quay đầu lại nhìn người con gái vừa ngồi vào quầy rượu. Mái tóc màu đen thẳng thớm cột gọn sau gáy, bộ dạng thanh thuần đáng yêu làm vẻ mặt Hắc Diêm Tước không khỏi chợt lóe lên, bóng dáng này, dường như đã cách xa mấy đời.
Cô gái dường như cảm nhận được Hắc Diêm Tước chú ý tới cô ta, quay mặt sang, mỉm cười một cái với Hắc Diêm Tước, sảng lãng cất tiếng chào hỏi: "Hi, xin chào, tôi tên là Niệm Tư, ngài là?"
Hắc Diêm Tước nhìn chằm chằm gương mặt cô ta, trong mắt áp chế nỗi kinh ngạc, cô gái này rất giống… Nhã Ca!
"Cô…Niệm Tư?"
Trong lòng trào lên nỗi nghi ngờ, Niệm Tư? Nhớ nhung Diệu Tư (Niệm là từ Hán Việt có nghĩa là nhớ nhung, tưởng nhớ)?
Đột nhiên cơn say của Hắc Diêm Tước vì cô gái đột nhiên xuất hiện mà biến mất tiêu.
" Hắc Diêm Tước." Anh nhướn mày, nhàn nhạt đáp lại, đôi mắt ưng vẫn nhìn chằm chằm cô gái tên là Niệm Tư này, bất kể mặt mày, nụ cười, thậm chí cả giọng nói đều giống y chang Nhã Ca năm đó!
Là con riêng của anh trai sao?
Sao trước đây không hề có dấu hiệu gì nhỉ?
"Hắc? Ngài cũng họ Hắc sao?" Mặt mày cô gái rạng rỡ, cười cười.
Cuối cùng thì, gió yên biển lặng.
Thu lại ánh mắt xa xăm, ngước lên, nhìn bầu trời trong xanh và ánh mặt trời chói mắt, trong lòng có một dòng nước ấm, quay đầu, nắm tay Tiểu Trạch cùng tay mình đặt vào trong bàn tay to lớn của quốc vương Saudi, xiết thật chặt, gương mặt tuyệt sắc nở nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt trong suốt như nước hồ mùa thu khẽ cong…
Sau khi tất cả đều đã sóng yên biển lặng, cuộc sống lại như đã bị thiếu hụt gì đó. Không biết người khác thì sao, nhưng đây là cảm giác của anh.
Thời điểm lạnh nhất của mùa đông đã qua đi, bầu trời dường như đang dần ấm áp hơn.
Mùa đông rét lạnh, tất cả đều im lặng, vạn vật đều ngủ đông, lùi về trong cái ổ của mình hưởng thụ khoảng thời gian nhàn tản nhất trong năm. Cô cũng y hệt vậy, anh cười cười thầm nghĩ.
Sẽ không có ai hiểu được cảm giác lúc này đây của anh, trong một tháng này, anh đã tới Saudi hai lần, người phụ nữ ác độc kia lại không chịu gặp anh lần nào. Anh là người đàn ông kiêu ngạo, chưa từng ăn nói khép nép với bất kỳ một ai, hẳn là anh đã điên rồi nên mới đối xử với cô khác biệt như thế!
Rõ ràng đã nói là để cho anh đưa con về nuôi, cho nó thừa kế sự nghiệp, người phụ nữ kia thế mà dám bắt cóc con anh!
Chưa bao giờ có cảm giác thất bại như này, thử nhìn xem người phụ nữ nhát như thỏ con kia đã làm gì?
Anh thề, nhất định anh sẽ đòi lại tất cả từ chỗ lão quốc vương hồ ly kia!
Tối nay, như thường lệ, Hắc Diêm Tước tới quán rượu mua say, trong cả tháng nay, quầy rượu này đã nghiễm nhiên trở thành nơi anh chắc chắn tới tiêu khiển.
Không giống năm năm trước, hôm nay chính bản thân anh cũng cảm nhận được sự khác biệt.
Thù hận với nhà họ Thẩm, coi như đã báo xong, nhưng anh không thấy vui vẻ, ngược lại chỉ toàn là sự trống rỗng và cô đơn.
Nhiều năm như thế, tự dưng không còn thù hận nữa, ngược lại làm anh có hơi không quen. Đối với đóa Tường Vi này, dần dần, cảm nhận của anh đã có sự thay đổi thầm lặng, không còn giống với năm năm trước nữa.
"Tiên sinh, ngài muốn uống Whisky?"
Trong quán rượu không khí huyên náo, Hắc Diêm Tước chỉ lẳng lặng ngồi một bên quầy ba, một mình uống rượu.
Trong lòng bức bối, người phụ nữ đáng chết kia, anh đã hứa rồi, anh cũng đã chấp nhận để con trai thừa kế sự nghiệp của anh, cô còn muốn gì nữa?
"Đần hết biết!" Tu một ngụm rượu lớn, anh lẩm bẩm.
Người phụ vụ ở quầy bar sau khi thấy Hắc Diêm Tước tu vài ngụm Whisky, vội vàng rót thêm một ly, đưa tới trước mặt anh, cười lắc đầu: "Tiên sinh, thất tình cả tháng rồi hử?"
"Cứt chó! Ai bảo tôi thất tình?"
Hắc Diêm Tước cau mày khẽ quát, thẹn quá hóa giận, một tay vơ lấy ly rượu người phục vụ vừa rót, dốc cả vào miệng!
"Ha ha, ngài đừng chối…., một năm bốn mùa tôi đều gặp được những người đàn ông tới đây mua say giống như ngài, nhưng duy chỉ có ngài đây, là người bị thất tình lâu nhất, tới tận một tháng, vấn đề còn chưa giải quyết được sao?" Người phục vụ quan tâm hỏi, trong nụ cười có chút bất đắc dĩ, vị tiên sinh này là khách hàng cố chấp nhất mà anh ta từng gặp.
Dường như mỗi tối vào cùng một thời điểm, chỉ trừ có mấy ngày biến mất vì đi ra nước ngoài, anh luôn xuất hiện đúng giờ trong quán rượu, sau đó đi thẳng tới vị trí thứ ba trong quầy rượu, dù ở chỗ đó đã có người rồi, anh cũng sẽ đuổi người ta đi, ngồi xuống, gọi một ly Whisky, thường thì một buổi tối, anh uống tới lúc nào có lẽ chính anh cũng không rõ.
Hay ho nhất là, sau mỗi lần biến mất, khi anh quay lại uống rượu, bộ dạng càng thêm rối rắm!
Người phục vụ thầm thấy ngạc nhiên, chưa từng thấy người đàn ông nào cố chấp tới như vậy, hơn nữa tính tình nóng nảy, ai cũng không dám chọc vào.
"Thả rắm chó! Thất tình cái quỷ, ở trong từ điển của Hắc Diêm Tước này, đời này hai chữ thất tình sẽ không bao giờ xuất hiện!"
Hắc Diêm Tước rống lên, rầm một cái, nặng nề quăng cái ly rỗng lên mặt quầy, "Thêm rượu cho tôi!"
Mẹ kiếp, ai nói anh thất tình? Mắt chó bị mù rồi có phải không?
Anh còn chưa bao giờ thừa nhận mình đã yêu, ở đâu ra thất tình?
Ngay cả năm đó Nhã Ca say rượu hấp dẫn anh, dây cung tình ái của anh cũng không hề nhúc nhích, vậy mà….. Nhã Ca là ánh mặt trời ấm áp đầu tiên soi rọi vào kiếp sống đen tối của anh, anh chưa từng gặp được cô gái nào ấm áp lòng người tới vậy, có lẽ chính anh khi trẻ tuổi ngông ngênh từng vì kích động mà có một tia tình cảm, nhưng anh đã kiểm soát hành vi của mình rất nhanh, bởi vì Nhã Ca thật sự yêu anh trai rất sâu đậm!
"Phục vụ, cho thêm một ly Whisky!"
Chợt một âm thanh dễ nghe vang lên bên cạnh Hắc Diêm Tước, rất trong trẻo ngọt ngào lại ấm áp, như một cơn gió xuân thổi vào lòng.
Hắc Diêm Tước mở đôi mắt say nhập nhèm, quay đầu lại nhìn người con gái vừa ngồi vào quầy rượu. Mái tóc màu đen thẳng thớm cột gọn sau gáy, bộ dạng thanh thuần đáng yêu làm vẻ mặt Hắc Diêm Tước không khỏi chợt lóe lên, bóng dáng này, dường như đã cách xa mấy đời.
Cô gái dường như cảm nhận được Hắc Diêm Tước chú ý tới cô ta, quay mặt sang, mỉm cười một cái với Hắc Diêm Tước, sảng lãng cất tiếng chào hỏi: "Hi, xin chào, tôi tên là Niệm Tư, ngài là?"
Hắc Diêm Tước nhìn chằm chằm gương mặt cô ta, trong mắt áp chế nỗi kinh ngạc, cô gái này rất giống… Nhã Ca!
"Cô…Niệm Tư?"
Trong lòng trào lên nỗi nghi ngờ, Niệm Tư? Nhớ nhung Diệu Tư (Niệm là từ Hán Việt có nghĩa là nhớ nhung, tưởng nhớ)?
Đột nhiên cơn say của Hắc Diêm Tước vì cô gái đột nhiên xuất hiện mà biến mất tiêu.
" Hắc Diêm Tước." Anh nhướn mày, nhàn nhạt đáp lại, đôi mắt ưng vẫn nhìn chằm chằm cô gái tên là Niệm Tư này, bất kể mặt mày, nụ cười, thậm chí cả giọng nói đều giống y chang Nhã Ca năm đó!
Là con riêng của anh trai sao?
Sao trước đây không hề có dấu hiệu gì nhỉ?
"Hắc? Ngài cũng họ Hắc sao?" Mặt mày cô gái rạng rỡ, cười cười.
/481
|