Hắc Diêm Tước cau mày, không hiểu tại sao cô bé này lại hỏi như vậy: “Chẳng lẽ cô cũng họ Hắc?”
Cô ta lắc đầu một cái, “À, không phải, tôi họ Nhạc. Ha ha, tôi có người bạn học họ Hắc.”
“Nhạc?” Cái họ này càng khiến Hắc Diêm Tước nghi ngờ hơn, nhưng dung mạo cô ta không lừa được người khác, rất giống Nhã Ca, cho anh cái cảm giác như đang trở về 18 năm trước, bỗng nhiên anh hỏi: “Cô bao nhiêu tuổi rồi?”
“18.” Cô ta bưng ly rượu lên, chạm cốc với Hắc Diêm Tước, mỉm cười uống.
“18? Cha mẹ cô đâu?”
Anh nhíu mi, trên đời thật sự có chuyện trùng hợp tới như vậy ư? Chẳng lẽ cô bé này là con riêng từ năm đó của Nhã Ca và Diệu Tư? Chuyện của Nhã Ca và Diệu Tư năm đó, anh cũng không rõ ràng nội tình cho lắm, từng là bạn học chơi rất thân với anh trai, những cũng không biết rõ ràng chuyện đã xảy ra giữa Nhã Ca và Diệu Tư, nhất là Nhạc Tín Dương, cứ một mực chắc chắn rằng Diệu Tư đã phản bội Nhã Ca.
Đúng vậy, năm đó trong bài thơ Diệu Tư viết cho anh, đã nói với anh rằng anh ấy đã yêu phải vợ của Thẩm đại lão gia, cũng chính là mẹ của Tường Vi, cho nên Tước luôn chắc chắn Diệu Tư đã phụ Nhã Ca.
Nhưng qua điều tra của anh, Nhạc Tín Dương từng thu của Thẩm lão gia một khoản tiền, để chia rẽ Diệu Tư và mẹ của Tường Vi, gián tiếp tác hợp cho hôn nhân của Diệu Tư và Nhã Ca. Anh gần như có thể khẳng định, anh trai cưới Nhã Ca, nhất định có quan hệ với cô bé tên Niệm Tư này, nhưng tất cả những chuyện này đã tan thành mây khói cùng với cái chết của anh ấy.
Tất cả mọi thù hận, anh đã hồi báo thay nhà họ Hắc, chỉ trừ đóa Tường Vi này, theo bản năng mình, anh đã loại trừ cô khỏi gia phả nhà họ Thẩm, người phụ nữ ấy đã sinh đứa trẻ cho anh, tính ra thì, cô cũng là người nhà họ Hắc đi?
Anh đà điểu nghĩ vậy (Đà điểu: Lối nói ẩn dụ, ý chỉ sự trốn tránh), dường như nghĩ vậy thì anh sẽ thấy trong lòng dễ chịu hơn một chút.
“Bố tôi vẫn khỏe mạnh, tôi nghe ông nói, mẹ tôi đã mất từ khi tôi còn nhỏ.” Trên mặt cô ta xẹt qua một nỗi buồn thương nhè nhẹ, ngay sau đó cười một tiếng cho qua, cảm thán nói: “Nhưng mà cũng không sao, tôi rất là lạc quan, cho dù không có mẹ, không phải là vẫn còn ba thương tôi hay sao?”
Khóe miệng Hắc Diêm Tước cong lên thành một nụ cười lạnh, bắt đầu nghi ngờ người cha trong miệng cô ta liệu có phải là Nhạc Tín Dương hay không?
Nhưng mà, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Vì sao cô ta lại có vẻ giống như con gái Nhã Ca?
“À, còn nhỏ tuổi mà đã chạy tới đây uống rượu là rất không nên, biết không?” Anh luôn đối xử với người khác rất lãnh khốc, nhưng tại dung mạo cô ta giống Nhã Ca, làm cho anh không khỏi gà mẹ nói nhiều mấy câu.
“Ha ha, chú à, không phải là chú đang quan tâm tôi chứ? Mới vừa rồi tôi có nghe người phục vụ nói chú bị thất tình! Một bó tuổi rồi còn chơi trò thất tình, chú kém quá đi!” Cô gái cười khanh khách, do cồn rượu mà hai gò má cô ta đã đỏ ửng lên.
“Tôi… chết tiệt, cô đừng có mà nghe tên kia nói linh tinh!”
Đáy mắt anh thoáng qua một tia nhếch nhác, trong lòng anh sâu sắc hiểu rằng, chỉ có Thẩm Tường Vi mới là người được anh đối xử đặc biệt nhất. Người phụ nữ ấy và Nhã Ca mang tới cho anh một cảm giác hoàn toàn khác biệt, cô không phải là cô gái chất phác ấm lòng người, thậm chí đã từ rất lâu, cô luôn khiến anh đau lòng, khổ sở, căm hận, cô có thể kích động những cảm xúc tiêu cực của anh, có thể khiến anh nếm trải tận cùng hỉ nộ ái ố (vui, buồn, mừng, giận) nhưng không biết từ khi nào, anh đã không cẩn thận lạc mất hồn vía mình.
“Ha ha…” Tiếng cười như chuông bạc bật ra từ miệng cô gái, thanh thúy và sáng ngời, “Bộ dáng của ngài, làm cho tôi nhớ tới cha tôi, ông ấy cũng thường có bộ dạng lạc hồn lạc phách, thường hay nói thầm bên tai tôi, mẹ tôi là người phụ nữ như thế nào, tôi nghe nhiều tới mức lỗ tai cũng sắp chai rồi.”
Rượu, thật là làm người ta đau lòng, Thẩm Tường Vi không được nhìn thấy bộ dạng thất hồn lạc phách của anh, mặc dù anh không chịu thừa nhận rằng anh có thất hồn lạc phách, nhưng tới Saudi hai lần, cô đều từ chối gặp anh! Người phụ nữ này, thật là muốn mở óc cô ra, xem bên trong được cấu tạo bằng cái thứ logic gì!
Anh đã chịu xuống nước rồi, đích thân tới nhận hai mẹ con, cô còn muốn thế nào nữa?
Vất vả lắm thù hận trong lòng mới yên ổn lại, chỉ mong cho tất cả đều thành mây khói trôi qua, nhưng người phụ nữ này không biết rằng anh đang chuẩn bị cho cuộc sống chung tốt đẹp cho hai người sao?
“Cha cô tên gì?” Anh uống một ngụm rượu, thuận miệng hỏi.
“À, ha ha, ngài biết cha tôi sao?” Cô gái uống một ngụm rượu, trên mặt lơ lửng hai rặng mây hồng, vô cùng dễ thương.
Không khỏi làm Hắc Diêm Tước chói mắt, quá giống, ngay cả nụ cười, ngay cả say rượu cũng giống thế này! Anh hơi hoảng hốt, một màn năm ấy Nhã Ca say rượu hấp dẫn anh chợt thoáng qua trong đầu óc, khi đó, anh là một tên tiểu tử khí huyết bừng bừng, anh cảm thấy Nhã Ca là một người phụ nữ rất độc đáo và có ý vị, dù sao Nhã Ca cũng hơn anh tới 9 tuổi!
Cái mùi vị trẻ tuổi khinh cuồng đó lại trở lại trong đầu óc, anh nhìn Niệm Tư đang nở nụ cười vui vẻ, híp đôi mắt đen hẹp dài lại, khạc ra ba chữ : “Nhạc Tín Dương!”
“Ầy, chú biết cha tôi thật hả?” Vẻ mặt cô gái kinh ngạc, ngay sau đó cười khanh khách, với tay lấy một ly rượu đưa cho Hắc Diêm Tước.
Khóe môi Hắc Diêm Tước khẽ cong, quả nhiên là Nhạc Tín Dương kia ở sau lưng giở trò quỷ! Niệm Tư rốt cuộc là con gái ai, nhất định anh sẽ điều tra rõ ràng.
“Ưhm, không quen lắm, nhưng chưa từng nghe thấy Nhạc Tín Dương có con gái lớn thế này rồi.” Đây là lời nói thật, với lại anh chưa từng nghi ngờ Nhã Ca có người đàn ông nào khác ngoài anh trai.
“Trước đây tôi luôn học tập ở Anh, gần đây mới trở lại.” Khi cô ta cười lên, dịu dàng động lòng người, “Có lẽ tại vì anh quen biết cha tôi, không hiểu tại sao, tôi có cảm giác rất thân thiết với ngài, rất hân hạnh được quen biết ngài! Chú Hắc, chúng ta cạn một ly nhé!”
“Chú Hắc?” Anh chau mày, có ý phê bình kín đáo, cô bé này đâu có kém Tường Vi mấy tuổi? Cách xưng hô này thực sự làm cho anh thiếu tự nhiên, nhưng nếu cô ta thật sự là con gái của Diệu Tư, gọi anh là chú thì cũng không quá đáng. Mím môi gật đầu một cái, nâng cái ly lên: “Cạn ly!”
Cứ như vậy, Niệm Tư đột nhiên xuất hiện, khiến cho tình cảm rối rắm giữa Diệu Tư, Nhã Ca và mẹ Tường Vi, lại một lần nữa in dấu vào tâm trí Hắc Diêm Tước, chỉ là, anh không có quá nhiều tâm tư đi suy nghĩ những cái này, một Thẩm Tường Vi cũng đủ làm anh đau đầu rồi!
Cô ta lắc đầu một cái, “À, không phải, tôi họ Nhạc. Ha ha, tôi có người bạn học họ Hắc.”
“Nhạc?” Cái họ này càng khiến Hắc Diêm Tước nghi ngờ hơn, nhưng dung mạo cô ta không lừa được người khác, rất giống Nhã Ca, cho anh cái cảm giác như đang trở về 18 năm trước, bỗng nhiên anh hỏi: “Cô bao nhiêu tuổi rồi?”
“18.” Cô ta bưng ly rượu lên, chạm cốc với Hắc Diêm Tước, mỉm cười uống.
“18? Cha mẹ cô đâu?”
Anh nhíu mi, trên đời thật sự có chuyện trùng hợp tới như vậy ư? Chẳng lẽ cô bé này là con riêng từ năm đó của Nhã Ca và Diệu Tư? Chuyện của Nhã Ca và Diệu Tư năm đó, anh cũng không rõ ràng nội tình cho lắm, từng là bạn học chơi rất thân với anh trai, những cũng không biết rõ ràng chuyện đã xảy ra giữa Nhã Ca và Diệu Tư, nhất là Nhạc Tín Dương, cứ một mực chắc chắn rằng Diệu Tư đã phản bội Nhã Ca.
Đúng vậy, năm đó trong bài thơ Diệu Tư viết cho anh, đã nói với anh rằng anh ấy đã yêu phải vợ của Thẩm đại lão gia, cũng chính là mẹ của Tường Vi, cho nên Tước luôn chắc chắn Diệu Tư đã phụ Nhã Ca.
Nhưng qua điều tra của anh, Nhạc Tín Dương từng thu của Thẩm lão gia một khoản tiền, để chia rẽ Diệu Tư và mẹ của Tường Vi, gián tiếp tác hợp cho hôn nhân của Diệu Tư và Nhã Ca. Anh gần như có thể khẳng định, anh trai cưới Nhã Ca, nhất định có quan hệ với cô bé tên Niệm Tư này, nhưng tất cả những chuyện này đã tan thành mây khói cùng với cái chết của anh ấy.
Tất cả mọi thù hận, anh đã hồi báo thay nhà họ Hắc, chỉ trừ đóa Tường Vi này, theo bản năng mình, anh đã loại trừ cô khỏi gia phả nhà họ Thẩm, người phụ nữ ấy đã sinh đứa trẻ cho anh, tính ra thì, cô cũng là người nhà họ Hắc đi?
Anh đà điểu nghĩ vậy (Đà điểu: Lối nói ẩn dụ, ý chỉ sự trốn tránh), dường như nghĩ vậy thì anh sẽ thấy trong lòng dễ chịu hơn một chút.
“Bố tôi vẫn khỏe mạnh, tôi nghe ông nói, mẹ tôi đã mất từ khi tôi còn nhỏ.” Trên mặt cô ta xẹt qua một nỗi buồn thương nhè nhẹ, ngay sau đó cười một tiếng cho qua, cảm thán nói: “Nhưng mà cũng không sao, tôi rất là lạc quan, cho dù không có mẹ, không phải là vẫn còn ba thương tôi hay sao?”
Khóe miệng Hắc Diêm Tước cong lên thành một nụ cười lạnh, bắt đầu nghi ngờ người cha trong miệng cô ta liệu có phải là Nhạc Tín Dương hay không?
Nhưng mà, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Vì sao cô ta lại có vẻ giống như con gái Nhã Ca?
“À, còn nhỏ tuổi mà đã chạy tới đây uống rượu là rất không nên, biết không?” Anh luôn đối xử với người khác rất lãnh khốc, nhưng tại dung mạo cô ta giống Nhã Ca, làm cho anh không khỏi gà mẹ nói nhiều mấy câu.
“Ha ha, chú à, không phải là chú đang quan tâm tôi chứ? Mới vừa rồi tôi có nghe người phục vụ nói chú bị thất tình! Một bó tuổi rồi còn chơi trò thất tình, chú kém quá đi!” Cô gái cười khanh khách, do cồn rượu mà hai gò má cô ta đã đỏ ửng lên.
“Tôi… chết tiệt, cô đừng có mà nghe tên kia nói linh tinh!”
Đáy mắt anh thoáng qua một tia nhếch nhác, trong lòng anh sâu sắc hiểu rằng, chỉ có Thẩm Tường Vi mới là người được anh đối xử đặc biệt nhất. Người phụ nữ ấy và Nhã Ca mang tới cho anh một cảm giác hoàn toàn khác biệt, cô không phải là cô gái chất phác ấm lòng người, thậm chí đã từ rất lâu, cô luôn khiến anh đau lòng, khổ sở, căm hận, cô có thể kích động những cảm xúc tiêu cực của anh, có thể khiến anh nếm trải tận cùng hỉ nộ ái ố (vui, buồn, mừng, giận) nhưng không biết từ khi nào, anh đã không cẩn thận lạc mất hồn vía mình.
“Ha ha…” Tiếng cười như chuông bạc bật ra từ miệng cô gái, thanh thúy và sáng ngời, “Bộ dáng của ngài, làm cho tôi nhớ tới cha tôi, ông ấy cũng thường có bộ dạng lạc hồn lạc phách, thường hay nói thầm bên tai tôi, mẹ tôi là người phụ nữ như thế nào, tôi nghe nhiều tới mức lỗ tai cũng sắp chai rồi.”
Rượu, thật là làm người ta đau lòng, Thẩm Tường Vi không được nhìn thấy bộ dạng thất hồn lạc phách của anh, mặc dù anh không chịu thừa nhận rằng anh có thất hồn lạc phách, nhưng tới Saudi hai lần, cô đều từ chối gặp anh! Người phụ nữ này, thật là muốn mở óc cô ra, xem bên trong được cấu tạo bằng cái thứ logic gì!
Anh đã chịu xuống nước rồi, đích thân tới nhận hai mẹ con, cô còn muốn thế nào nữa?
Vất vả lắm thù hận trong lòng mới yên ổn lại, chỉ mong cho tất cả đều thành mây khói trôi qua, nhưng người phụ nữ này không biết rằng anh đang chuẩn bị cho cuộc sống chung tốt đẹp cho hai người sao?
“Cha cô tên gì?” Anh uống một ngụm rượu, thuận miệng hỏi.
“À, ha ha, ngài biết cha tôi sao?” Cô gái uống một ngụm rượu, trên mặt lơ lửng hai rặng mây hồng, vô cùng dễ thương.
Không khỏi làm Hắc Diêm Tước chói mắt, quá giống, ngay cả nụ cười, ngay cả say rượu cũng giống thế này! Anh hơi hoảng hốt, một màn năm ấy Nhã Ca say rượu hấp dẫn anh chợt thoáng qua trong đầu óc, khi đó, anh là một tên tiểu tử khí huyết bừng bừng, anh cảm thấy Nhã Ca là một người phụ nữ rất độc đáo và có ý vị, dù sao Nhã Ca cũng hơn anh tới 9 tuổi!
Cái mùi vị trẻ tuổi khinh cuồng đó lại trở lại trong đầu óc, anh nhìn Niệm Tư đang nở nụ cười vui vẻ, híp đôi mắt đen hẹp dài lại, khạc ra ba chữ : “Nhạc Tín Dương!”
“Ầy, chú biết cha tôi thật hả?” Vẻ mặt cô gái kinh ngạc, ngay sau đó cười khanh khách, với tay lấy một ly rượu đưa cho Hắc Diêm Tước.
Khóe môi Hắc Diêm Tước khẽ cong, quả nhiên là Nhạc Tín Dương kia ở sau lưng giở trò quỷ! Niệm Tư rốt cuộc là con gái ai, nhất định anh sẽ điều tra rõ ràng.
“Ưhm, không quen lắm, nhưng chưa từng nghe thấy Nhạc Tín Dương có con gái lớn thế này rồi.” Đây là lời nói thật, với lại anh chưa từng nghi ngờ Nhã Ca có người đàn ông nào khác ngoài anh trai.
“Trước đây tôi luôn học tập ở Anh, gần đây mới trở lại.” Khi cô ta cười lên, dịu dàng động lòng người, “Có lẽ tại vì anh quen biết cha tôi, không hiểu tại sao, tôi có cảm giác rất thân thiết với ngài, rất hân hạnh được quen biết ngài! Chú Hắc, chúng ta cạn một ly nhé!”
“Chú Hắc?” Anh chau mày, có ý phê bình kín đáo, cô bé này đâu có kém Tường Vi mấy tuổi? Cách xưng hô này thực sự làm cho anh thiếu tự nhiên, nhưng nếu cô ta thật sự là con gái của Diệu Tư, gọi anh là chú thì cũng không quá đáng. Mím môi gật đầu một cái, nâng cái ly lên: “Cạn ly!”
Cứ như vậy, Niệm Tư đột nhiên xuất hiện, khiến cho tình cảm rối rắm giữa Diệu Tư, Nhã Ca và mẹ Tường Vi, lại một lần nữa in dấu vào tâm trí Hắc Diêm Tước, chỉ là, anh không có quá nhiều tâm tư đi suy nghĩ những cái này, một Thẩm Tường Vi cũng đủ làm anh đau đầu rồi!
/481
|