Cái cảm giác muốn phun tráo đó không thể khống chể nổi, cô ọe một tiếng nôn ra… bản thân cũng sợ hết hồn, sắc mặt tái nhợt đi!
Hắc Diêm Tước cũng bị phản ứng của Tường Vi làm cho giật mình, vội vàng lấy nước suối và khan giấy trong xe, cùng đưa tới, Tường Vi nhìn vẻ mặt rối rắm của Hắc Diêm Tước, trái tim động động, anh hành động trôi chảy, tuyệt không ngượng ngịu.
Cô vẫn chưa quen được với sự dịu dàng của anh, khi anh không còn thô bạo nữa, cả người cô lại thấy không thoải mái. Từ khi trở lại từ Ả-rập Saudi, cô cảm thấy, hình như anh có chút không giống trước kia.
Cũng không nghĩ nhiều nữa, Tường Vi nhận lấy nước suối và khăn giấy anh đưa, súc miệng, lau miệng. Cúi đầu, đỏ mặt, nhẹ nhàng nói một tiếng “Cảm ơn!”
Hắc Diêm Tước cau mày, “Bị cảm lạnh rồi sao?”
Tường Vi hơi suy nghĩ, chắc là không phải. Tối qua cô ôm Tiểu Trạch, trong nhà gỗ có lò sưởi, rất ấm áp mà. Với lại thời tiết hiện tại, đã dần dần trở nên ấm áp, khả năng bị lạnh có lẽ không lớn.
Nhìn Tường Vi nghiêm túc suy nghĩ rồi lắc đầu, Hắc Diêm Tước đột nhiên nghiêm sắc mặt, “Hay là có từng ăn qua đồ không vệ sinh chăng?”
Anh chỉ nghĩ tới, chính là bữa sáng hôm nay do anh làm, với cả ly cà phê sữa bò vừa rồi nữa, nhưng anh cũng ăn mà, cũng uống nữa, đâu có phản ứng không tốt nào.
Nhìn kỹ sắc mặt trắng bệch của Tường Vi, Hắc Diêm Tước hiện lên vẻ mặt lo lắng, “Anh đi đưa giấy cho con trước đã, em nghỉ ngơi một chút đi, lát nữa anh đưa em đi khám xem sao.”
Tường Vi gật đầu một cái, nhịn cảm giác muốn phun trào xuống, mặc dù muốn từ chối anh, nhưng, “Anh mau đi xem Tiểu Trạch đi.”
Hắc Diêm Tước xoay người, không yên tâm quay đầu nhìn Tường Vi một cái, rồi mới đi tới chỗ Tiểu Trạch.
Tường Vi ngồi trở lại trên ghế, trong đầu lo lắng, phản ứng này, giống như đúc với cảm giác năm đó, khi cô được vớt lên bờ, mấy tháng đầu có Tiểu Trạch.
Cô hơi kinh hãi, nếu thật sự đi bệnh viện với anh, khám thấy cô mang thai con anh lần nữa, vậy thì phải làm sao? Muốn thoát khỏi dây dưa với anh, có lẽ càng khó hơn?
Nên làm gì đây?
Thở dài thật dài mấy cái, Tường Vi bình ổn lại tâm trạng, có lẽ đây chỉ là suy đoán của cô, có lẽ do cô vừa mới về nước nên chưa thích ứng….
“Mẹ, mẹ…”
Ngay sau đó giọng nói của cậu bé vang lên, cô ngước mắt, tìm phương hướng của chất giọng non nớt, nhìn thấy hai người một lớn một nhỏ đang đi từ xa tới, thái độ của hai cha con càng lúc càng giống nhau, cô nhìn ngắm có chút si mê, hai người đàn ông quan trọng trong sinh mệnh cô, giờ phút này đều đang ở trước mắt cô, dường như mùi vị hạnh phúc đang lan tỏa ra, cô rất cẩn thận, sợ vừa chạm vào liền vỡ tan.
“Mẹ, ông chú bại hoại này, luôn luôn ở bên cạnh nhìn lén con, cảm giác thật đáng ghét!”
Tiểu Trạch giải quyết xong vấn đề lớn, thờ phào nhẹ nhõm, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ tươi cười được giải phóng, quệt mồm xông thẳng vào trong ngực Tường Vi___
Lại bị Hắc Diêm Tước một phát bắt được, lạnh lùng nói, “Còn chưa rửa tay, thật sự định làm nhóc thối à?”
“Mẹ…” Cậu bé bĩu môi, tay chân vùng vẫy trong không trung, bị Hắc Diêm Tước giơ lên dùng nước suối rửa tay. Hết cách rồi, người lớn ưa sạch sẽ, người nhỏ không dám không nghe theo.
Tường Vi nhìn một màn này có hơi ưu tư bật cười, Hắc Diêm Tước đối xử với Tiểu Trạch, bên ngoài có vẻ hung hang, nhưng động tác lại nhẹ nhàng, không hề làm đau cậu bé một mảy may, đây, có phải là một mặt khác của anh?
Cô bắt đầu thử tìm hiểu, đây rốt cuộc là người đàn ông như thế nào?
Anh từng rơi nước mắt, từng làm rung động lồng ngực cô, anh cũng từng nở nụ cười, làm trí óc cô bồi hồi, mặc dù chính anh rất tàn bạo, âm hiểm, một giây phút kia khi cô quay đầu, cũng đã thấy đau đớn và dịu dàng trong mắt anh, rốt cuộc… đâu mới thật sự là anh?
“Em không sao chứ? Chúng ta lập tức quay về, đi bệnh viện.”
Anh lưu loát gấp bàn ghế thu vào trong xe, chuẩn bị xong tất cả, ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u, lo rằng không lâu sau trời sẽ mưa.
Ngồi trở lại trong xe, Tường Vi mới lạnh nhạt nói, “Không cần đi bệnh viện đâu, tôi không sao rồi. Có lẽ là do ngồi xe buổi sáng sớm, có hơi không thoải mái.”
Đây là cách giải thích cô có thể nghĩ ra được, có lẽ một mặt khác, cô rất đà điểu, nếu làm như lời anh nói, buông bỏ sự cố chấp của cô, thử một lần, xem có thể chung sống cùng anh hay không, thì giờ này đây, ít nhất cô và anh có hòa bình.
“Không được, phải tới bệnh viện kiểm tra phát.”
Anh tự chủ trương nói, mặc dù bây giờ anh đã bắt đầu học cách khống chế cơn giận của mình, học chung sống hòa bình với cô, nhưng có một vài việc, dường như anh vẫn bá đạo như trước.
Thở dài một hơi thật khẽ, cái kiểu ra lệnh cứng rắn như vậy, mới là phong cách thường ngày của anh đi, một chút trao đổi cũng không cho cô, hình như anh vẫn còn chưa học được cách tôn trọng người khác.
“Trở về tôi bảo bác Ân khám một chút là được mà. Dù sao cũng không có gì đáng ngại, tôi cũng không thích mùi vị trong bệnh viện…” Cô cố gắng nhún nhường thuyết phục anh, năm năm qua bác Ân đã chăm sóc cô, cô cũng rất yên tâm.
“Mẹ, sao lại phải đi bệnh viện? Mẹ thấy không khỏe sao?” Cậu bé thông minh lập tức phát hiện không khí trong xe có hơi cứng ngắc, nó cũng lo cho sức khỏe của mẹ, tay nhỏ bé nắm chặt cô, đôi mắt to ngước nhìn chăm chú Tường Vi.
Hạ mắt, cười khẽ, cô lắc đầu một cái, “Không sao, bảo bối, mẹ không việc gì.”
Nhất thời, không khí trong xe lạnh đi, Hắc Diêm Tước không nói gì nữa, không nói một lời tiếp tục lái xe.
Tường Vi ngồi ở ghế sau ôm Tiểu Trạch, cậu bé ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Bên ngoài xe, bắt đầu có những giọt mưa tý tách, đánh vào cửa kính, lau rửa cửa kính sáng ngời trong suốt.
Thỉnh thoảng Hắc Diêm Tước nhìn hai mẹ con trong tấm kính chiếu hậu, không khí trong xe yên tĩnh lắng đọng cũng dần khiến cho cảm xúc nóng nảy của anh dịu dần đi. Đáng chết, anh lo cho cô, nhớ lại ngày trước, anh đã không hề hỏi qua ý kiến của cô, đưa thẳng cô tới bệnh viện, trong lòng anh đã hối hận từ lâu, cuối cùng vẫn lựa chọn trầm mặc.
Hít sâu một hơi, anh sợ tính mình nóng nảy, thủ đoạn cứng rắn, sẽ lần nữa làm cô cách xa anh. Nếu như không quan tâm hai người này, anh sẽ bất chấp thủ đoạn, nhất là kẻ địch của anh, nhưng mà bây giờ, người phụ nữ này là mẹ của con anh, anh không phải một kẻ ngốc, nếu lần nữa cứng rắn với cô, sẽ chỉ làm cho quan hệ của bọn họ càng lúc càng căng thẳng.
Aizz, anh bất đắc dĩ khẽ cười, Hắc Diêm Tước ơi là Hắc Diêm Tước, mới chưa được bao lâu, đối đãi với một người phụ nữ, thế nhưng làm cho anh phải tốn hết tâm tư?
Hắc Diêm Tước cũng bị phản ứng của Tường Vi làm cho giật mình, vội vàng lấy nước suối và khan giấy trong xe, cùng đưa tới, Tường Vi nhìn vẻ mặt rối rắm của Hắc Diêm Tước, trái tim động động, anh hành động trôi chảy, tuyệt không ngượng ngịu.
Cô vẫn chưa quen được với sự dịu dàng của anh, khi anh không còn thô bạo nữa, cả người cô lại thấy không thoải mái. Từ khi trở lại từ Ả-rập Saudi, cô cảm thấy, hình như anh có chút không giống trước kia.
Cũng không nghĩ nhiều nữa, Tường Vi nhận lấy nước suối và khăn giấy anh đưa, súc miệng, lau miệng. Cúi đầu, đỏ mặt, nhẹ nhàng nói một tiếng “Cảm ơn!”
Hắc Diêm Tước cau mày, “Bị cảm lạnh rồi sao?”
Tường Vi hơi suy nghĩ, chắc là không phải. Tối qua cô ôm Tiểu Trạch, trong nhà gỗ có lò sưởi, rất ấm áp mà. Với lại thời tiết hiện tại, đã dần dần trở nên ấm áp, khả năng bị lạnh có lẽ không lớn.
Nhìn Tường Vi nghiêm túc suy nghĩ rồi lắc đầu, Hắc Diêm Tước đột nhiên nghiêm sắc mặt, “Hay là có từng ăn qua đồ không vệ sinh chăng?”
Anh chỉ nghĩ tới, chính là bữa sáng hôm nay do anh làm, với cả ly cà phê sữa bò vừa rồi nữa, nhưng anh cũng ăn mà, cũng uống nữa, đâu có phản ứng không tốt nào.
Nhìn kỹ sắc mặt trắng bệch của Tường Vi, Hắc Diêm Tước hiện lên vẻ mặt lo lắng, “Anh đi đưa giấy cho con trước đã, em nghỉ ngơi một chút đi, lát nữa anh đưa em đi khám xem sao.”
Tường Vi gật đầu một cái, nhịn cảm giác muốn phun trào xuống, mặc dù muốn từ chối anh, nhưng, “Anh mau đi xem Tiểu Trạch đi.”
Hắc Diêm Tước xoay người, không yên tâm quay đầu nhìn Tường Vi một cái, rồi mới đi tới chỗ Tiểu Trạch.
Tường Vi ngồi trở lại trên ghế, trong đầu lo lắng, phản ứng này, giống như đúc với cảm giác năm đó, khi cô được vớt lên bờ, mấy tháng đầu có Tiểu Trạch.
Cô hơi kinh hãi, nếu thật sự đi bệnh viện với anh, khám thấy cô mang thai con anh lần nữa, vậy thì phải làm sao? Muốn thoát khỏi dây dưa với anh, có lẽ càng khó hơn?
Nên làm gì đây?
Thở dài thật dài mấy cái, Tường Vi bình ổn lại tâm trạng, có lẽ đây chỉ là suy đoán của cô, có lẽ do cô vừa mới về nước nên chưa thích ứng….
“Mẹ, mẹ…”
Ngay sau đó giọng nói của cậu bé vang lên, cô ngước mắt, tìm phương hướng của chất giọng non nớt, nhìn thấy hai người một lớn một nhỏ đang đi từ xa tới, thái độ của hai cha con càng lúc càng giống nhau, cô nhìn ngắm có chút si mê, hai người đàn ông quan trọng trong sinh mệnh cô, giờ phút này đều đang ở trước mắt cô, dường như mùi vị hạnh phúc đang lan tỏa ra, cô rất cẩn thận, sợ vừa chạm vào liền vỡ tan.
“Mẹ, ông chú bại hoại này, luôn luôn ở bên cạnh nhìn lén con, cảm giác thật đáng ghét!”
Tiểu Trạch giải quyết xong vấn đề lớn, thờ phào nhẹ nhõm, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ tươi cười được giải phóng, quệt mồm xông thẳng vào trong ngực Tường Vi___
Lại bị Hắc Diêm Tước một phát bắt được, lạnh lùng nói, “Còn chưa rửa tay, thật sự định làm nhóc thối à?”
“Mẹ…” Cậu bé bĩu môi, tay chân vùng vẫy trong không trung, bị Hắc Diêm Tước giơ lên dùng nước suối rửa tay. Hết cách rồi, người lớn ưa sạch sẽ, người nhỏ không dám không nghe theo.
Tường Vi nhìn một màn này có hơi ưu tư bật cười, Hắc Diêm Tước đối xử với Tiểu Trạch, bên ngoài có vẻ hung hang, nhưng động tác lại nhẹ nhàng, không hề làm đau cậu bé một mảy may, đây, có phải là một mặt khác của anh?
Cô bắt đầu thử tìm hiểu, đây rốt cuộc là người đàn ông như thế nào?
Anh từng rơi nước mắt, từng làm rung động lồng ngực cô, anh cũng từng nở nụ cười, làm trí óc cô bồi hồi, mặc dù chính anh rất tàn bạo, âm hiểm, một giây phút kia khi cô quay đầu, cũng đã thấy đau đớn và dịu dàng trong mắt anh, rốt cuộc… đâu mới thật sự là anh?
“Em không sao chứ? Chúng ta lập tức quay về, đi bệnh viện.”
Anh lưu loát gấp bàn ghế thu vào trong xe, chuẩn bị xong tất cả, ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u, lo rằng không lâu sau trời sẽ mưa.
Ngồi trở lại trong xe, Tường Vi mới lạnh nhạt nói, “Không cần đi bệnh viện đâu, tôi không sao rồi. Có lẽ là do ngồi xe buổi sáng sớm, có hơi không thoải mái.”
Đây là cách giải thích cô có thể nghĩ ra được, có lẽ một mặt khác, cô rất đà điểu, nếu làm như lời anh nói, buông bỏ sự cố chấp của cô, thử một lần, xem có thể chung sống cùng anh hay không, thì giờ này đây, ít nhất cô và anh có hòa bình.
“Không được, phải tới bệnh viện kiểm tra phát.”
Anh tự chủ trương nói, mặc dù bây giờ anh đã bắt đầu học cách khống chế cơn giận của mình, học chung sống hòa bình với cô, nhưng có một vài việc, dường như anh vẫn bá đạo như trước.
Thở dài một hơi thật khẽ, cái kiểu ra lệnh cứng rắn như vậy, mới là phong cách thường ngày của anh đi, một chút trao đổi cũng không cho cô, hình như anh vẫn còn chưa học được cách tôn trọng người khác.
“Trở về tôi bảo bác Ân khám một chút là được mà. Dù sao cũng không có gì đáng ngại, tôi cũng không thích mùi vị trong bệnh viện…” Cô cố gắng nhún nhường thuyết phục anh, năm năm qua bác Ân đã chăm sóc cô, cô cũng rất yên tâm.
“Mẹ, sao lại phải đi bệnh viện? Mẹ thấy không khỏe sao?” Cậu bé thông minh lập tức phát hiện không khí trong xe có hơi cứng ngắc, nó cũng lo cho sức khỏe của mẹ, tay nhỏ bé nắm chặt cô, đôi mắt to ngước nhìn chăm chú Tường Vi.
Hạ mắt, cười khẽ, cô lắc đầu một cái, “Không sao, bảo bối, mẹ không việc gì.”
Nhất thời, không khí trong xe lạnh đi, Hắc Diêm Tước không nói gì nữa, không nói một lời tiếp tục lái xe.
Tường Vi ngồi ở ghế sau ôm Tiểu Trạch, cậu bé ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Bên ngoài xe, bắt đầu có những giọt mưa tý tách, đánh vào cửa kính, lau rửa cửa kính sáng ngời trong suốt.
Thỉnh thoảng Hắc Diêm Tước nhìn hai mẹ con trong tấm kính chiếu hậu, không khí trong xe yên tĩnh lắng đọng cũng dần khiến cho cảm xúc nóng nảy của anh dịu dần đi. Đáng chết, anh lo cho cô, nhớ lại ngày trước, anh đã không hề hỏi qua ý kiến của cô, đưa thẳng cô tới bệnh viện, trong lòng anh đã hối hận từ lâu, cuối cùng vẫn lựa chọn trầm mặc.
Hít sâu một hơi, anh sợ tính mình nóng nảy, thủ đoạn cứng rắn, sẽ lần nữa làm cô cách xa anh. Nếu như không quan tâm hai người này, anh sẽ bất chấp thủ đoạn, nhất là kẻ địch của anh, nhưng mà bây giờ, người phụ nữ này là mẹ của con anh, anh không phải một kẻ ngốc, nếu lần nữa cứng rắn với cô, sẽ chỉ làm cho quan hệ của bọn họ càng lúc càng căng thẳng.
Aizz, anh bất đắc dĩ khẽ cười, Hắc Diêm Tước ơi là Hắc Diêm Tước, mới chưa được bao lâu, đối đãi với một người phụ nữ, thế nhưng làm cho anh phải tốn hết tâm tư?
/481
|