Mất trinh, là việc đáng giá để uống rượu, như vậy, cô cũng cho phép chính mình đi uống ít nhất hai ly rượu, có lẽ là ăn mừng, cũng có lẽ là thương tiếc, tóm lại là uống đến quên trời quên đất, không say không nghỉ, như vậy, trong lòng cũng không có thương cảm.
Nhưng là, từ đáy long cô, rất muốn hỏi hắn, cưỡng chiếm cô trở thành người phụ nữ của hắn, hắn có yêu cô không? Nếu không thì là loại quan hệ gì?
Nhưng cô không phải là loại phụ nữ như vậy,uống say đến không biết gì, cũng không biết cô sẽ làm ra chuyện gì?
Chờ đợi, là việc cô có thể làm bây giờ, chờ đợi hắn tuyên bố hoặc là bị tù.
◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆
Bầu trời đầy mây, dần dần sáng lên, cảnh xuân sáng rỡ loáng thoáng tản đi, nghênh đón mùa hạ đến sớm, vì vậy, trời chiều cũng biến thành đặc biệt xinh đẹp, như treo ở phía chân trời đỏ tươi như tơ lụa, cô gái ngượng ngùng che kín khuôn mặt, muốn nói mà thôi.
Ở vườn hoa Tường Vi, mảnh trời chiều chiếu xuống mảnh vườn, hồng ân một mảnh, ánh nắng chiều mỏng manh rong chơi ở trong vườn , đẹp không sao tả xiết.
Mà có một cô gái áo trắng đứng ở trong vườn Tường Vi, thân thể có chút gầy yếu, nhìn lên bầu trời chiều xinh đẹp, nhịn không được mà say mê. Cô hâm mộ vẻ đẹp của bầu trời, hâm mộ vùng trời tự do này.
Ánh nắng chiều vẩy lên trên người của cô, giống như vạn cây từ trong tiên tử, chỉ là, sự mỹ lệ cùng sầu bi đan xen.
"Tường Vi, tiểu thư Tường Vi?"
Lực Minh thấy cô lại thất thần, lo lắng kêu lên, ngừng công việc lại.
"Hả? Chú Lực Minh, cần công cụ gì sao? Cháu lấy cho chú!" Tường Vi phục hồi tinh thần lại, vội vàng xoay người tìm kiếm công cụ làm vườn, nhưng tìm nửa ngày cũng không biết chú Lực Minh muốn cái gì.
"Tường Vi, hai ngày nay cháu như người mất hồn, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?" Lực Minh hỏi, sáng sớm hôm đó, thím Hắc như nổi điên muốn đánh cô, chắc hẳn là vết thương vẫn còn trên người Tường Vi, người phụ nữ kia càng ngày càng quá đáng!
"A, không có a, đúng rồi chú Lực Minh, chú có nghe gì về Mai Linh không? Tại sao Mai Linh bây giờ chưa trở về?" Tường Vi nhẹ giọng hỏi, nếu không phải khuôn mặt này bị mái tóc che giấu, sợ rằng sự lúng túng của cô sẽ lộ ra.
Nhưng mà, ba ngày đã qua, vẫn không thấy bóng dáng của mai Linh, làm cô có chút lo lắng.
"Cái này…chú cũng không rõ lắm, chú sẽ hỏi giúp cháu nếu có cơ hội." Lực Minh cúi đầu, cầm một cành lá, trong tròng mắt thoáng qua một chút do dự, tiếp theo cạch một tiếng cắt đứt,"Có lúc chú không hiểu cháu, Tường Vi à, Mai Linh không tốt với cháu, tại sao cháu vẫn quan tâm, lo lắng cho Mai Linh?"
Những năm gần đây, Lực Minh nhớ thím Hắc cùng Mai Linh đối đãi với Tường Vi như thế nào, chính mắt anh nhìn thấy, lo ở trong lòng, hận mình khong thể làm được gì.
Tường Vi nhìn Lực Minh một lúc lâu, cũng nhớ tới uất ức trong những năm này, hít một hơi thật sâu, cuối cùng, vẫn nở một nụ cười than thiện: "Chú Lực Minh, chú còn nhớ chú Hắc không?"
“Chú nhớ, nhưng chú Hắc chết đi chỉ là ngoài ý muốn, cháu không nên tự trách mình, đó cũng không phải lỗi của cháu." Lực Minh có chút khó khăn khi nói ra chuyện này, chú Hắc chết đi, không phải là Tường Vi cố ý, mà cái khoản nợ này, lại đeo lên lưng cô nhiều năm như vậy, làm anh rất thương cô.
Tường Vi nhẹ nhàng lắc đầu: "Thật ra thì nhiều đêm, cháu mơ thấy đêm đó, nếu như vào đêm đó, cháu đem trái cây trên sàn nhặt vào một cách nhanh chóng, có lẽ chú Hắc sẽ không chết. Nhưng vô luận như thế nào, thời gian cũng không thể quay lại, nên cháu phải trả nợ cho thím Hắc và Mai Linh."
Quả nhiên là như vậy, Lực Minh không nhịn được mà thở dài, nếu như anh kích động, đã sớm nói ra chân tướng, nhưng anh không thể, nếu không cũng sẽ không che giấu nhiều năm mà không nói ra. Chỉ là, uất ức Tường Vi rồi !
"Tường Vi, ngoài ý muốn, ai cũng không nghĩ tới, không phải sao? Những năm này, cháu gánh trên lưng tội lỗi này, cũng nên trả lại rồi, làm sao khổ đến bây giờ rồi nhớ mãi không quên?" Lực Minh uyển chuyển thở dài nói.
"Rất khổ sở khi mất đi người thân, thật ra thì cháu hiểu, bởi vì cháu đã từng trải qua" nhớ tới bố mẹ qua đời, Tường Vi nhịn không được mà nghẹn ngào,"Cho nên, cháu có thể tưởng tượng được, cho dù Mai Linh đem loại đau đớn này để hành hạ cháu, cũng không thể đền bù sự thật là chú Hắc đã chết. Những năm gần đây, cháu cũng quen rồi."
"Ai….Tường Vi, cháu quá lương thiện" Lực Minh bất đắc dĩ lắc đầu mà thở dài, ngẩng đầu, nhìn vườn Tường Vi đây mênh mông, trong lòng nhịn không được mà rung động, nhưng," vườn Tường Vi, không lâu nữa sẽ nở hoa, mặc dù nơi này không có một bụi Tường Vi, nhưng mà khi trăm hoa đua nở, nhất định rất đẹp"
Tường Vi gật đầu một cái, thở dài nói: "Ừ, rất đẹp, nhất định rất đẹp, đến lúc đó nơi này phải gọi Bách Hoa Viên, chứ không phải là vườn Tường Vi, nhưng đáng tiếc, nơi trồng Tường Vi, đã bỏ trống, rất lâu rồi."
Nhớ tới cảnh tượng lụn bại, cô nhịn khôn được mà thương cảm. Đêm mưa năm ngoái, ở cô phát hiện tiên sinh té xỉu ở trong vườn Tường Vi, từ sau khi đó, thủy tinh các liền bị che, không cho ai đi vào.
"Bách Hoa Viên"đôi mắt của Lực Minh lóe lên, trong lúc lơ đãng lộ ra sự bi thương, bị anh cẩn thận che dấu, cho dù là tâm sự nặng nề, bộ dạng anh vẫn vậy, ở chỗ này, anh cần phải ngụy trang, vĩnh viễn.
"Tường Vi?" Lúc này, tiếng người làm vang lên cách đó không xa.
"Chị Bình?" Tường Vi quay đầu lại, trái tim không khỏi run lên, là chị Bình – nữ hầu đặc biệt phục vụ nhà chính!
"Lực Minh cũng ở đây à?" Nữ hầ chào Lực minh một tiếng, rồi nhìn Tường Vi, sự chán ghét không chút che giấu hiện ra trên gương mặt của chị ta, rồi lộ ra một tia không thể tưởng tượng nổi,"Tiên sinh kêu cô."
Quả nhiên, trong đầu thoáng qua một trận hoảng hốt, Tường Vi thiếu chút nữa trật chân té. Nghĩ đến đêm đó, tiên sinh cường bạo cô, trong lòng nhịn không được mà dâng lên một hồi đau nhức, nhưng sợ bị bọn họ nhìn thấy, vì vậy cô khẽ gật đầu,"Cám ơn chị Bình, em sẽ đi ngay."
Trong lòng dấy lên nho nhỏ hi vọng, có lẽ tiên sinh không biết cô chính là Mạn Đà La.
Nhưng là, từ đáy long cô, rất muốn hỏi hắn, cưỡng chiếm cô trở thành người phụ nữ của hắn, hắn có yêu cô không? Nếu không thì là loại quan hệ gì?
Nhưng cô không phải là loại phụ nữ như vậy,uống say đến không biết gì, cũng không biết cô sẽ làm ra chuyện gì?
Chờ đợi, là việc cô có thể làm bây giờ, chờ đợi hắn tuyên bố hoặc là bị tù.
◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆
Bầu trời đầy mây, dần dần sáng lên, cảnh xuân sáng rỡ loáng thoáng tản đi, nghênh đón mùa hạ đến sớm, vì vậy, trời chiều cũng biến thành đặc biệt xinh đẹp, như treo ở phía chân trời đỏ tươi như tơ lụa, cô gái ngượng ngùng che kín khuôn mặt, muốn nói mà thôi.
Ở vườn hoa Tường Vi, mảnh trời chiều chiếu xuống mảnh vườn, hồng ân một mảnh, ánh nắng chiều mỏng manh rong chơi ở trong vườn , đẹp không sao tả xiết.
Mà có một cô gái áo trắng đứng ở trong vườn Tường Vi, thân thể có chút gầy yếu, nhìn lên bầu trời chiều xinh đẹp, nhịn không được mà say mê. Cô hâm mộ vẻ đẹp của bầu trời, hâm mộ vùng trời tự do này.
Ánh nắng chiều vẩy lên trên người của cô, giống như vạn cây từ trong tiên tử, chỉ là, sự mỹ lệ cùng sầu bi đan xen.
"Tường Vi, tiểu thư Tường Vi?"
Lực Minh thấy cô lại thất thần, lo lắng kêu lên, ngừng công việc lại.
"Hả? Chú Lực Minh, cần công cụ gì sao? Cháu lấy cho chú!" Tường Vi phục hồi tinh thần lại, vội vàng xoay người tìm kiếm công cụ làm vườn, nhưng tìm nửa ngày cũng không biết chú Lực Minh muốn cái gì.
"Tường Vi, hai ngày nay cháu như người mất hồn, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?" Lực Minh hỏi, sáng sớm hôm đó, thím Hắc như nổi điên muốn đánh cô, chắc hẳn là vết thương vẫn còn trên người Tường Vi, người phụ nữ kia càng ngày càng quá đáng!
"A, không có a, đúng rồi chú Lực Minh, chú có nghe gì về Mai Linh không? Tại sao Mai Linh bây giờ chưa trở về?" Tường Vi nhẹ giọng hỏi, nếu không phải khuôn mặt này bị mái tóc che giấu, sợ rằng sự lúng túng của cô sẽ lộ ra.
Nhưng mà, ba ngày đã qua, vẫn không thấy bóng dáng của mai Linh, làm cô có chút lo lắng.
"Cái này…chú cũng không rõ lắm, chú sẽ hỏi giúp cháu nếu có cơ hội." Lực Minh cúi đầu, cầm một cành lá, trong tròng mắt thoáng qua một chút do dự, tiếp theo cạch một tiếng cắt đứt,"Có lúc chú không hiểu cháu, Tường Vi à, Mai Linh không tốt với cháu, tại sao cháu vẫn quan tâm, lo lắng cho Mai Linh?"
Những năm gần đây, Lực Minh nhớ thím Hắc cùng Mai Linh đối đãi với Tường Vi như thế nào, chính mắt anh nhìn thấy, lo ở trong lòng, hận mình khong thể làm được gì.
Tường Vi nhìn Lực Minh một lúc lâu, cũng nhớ tới uất ức trong những năm này, hít một hơi thật sâu, cuối cùng, vẫn nở một nụ cười than thiện: "Chú Lực Minh, chú còn nhớ chú Hắc không?"
“Chú nhớ, nhưng chú Hắc chết đi chỉ là ngoài ý muốn, cháu không nên tự trách mình, đó cũng không phải lỗi của cháu." Lực Minh có chút khó khăn khi nói ra chuyện này, chú Hắc chết đi, không phải là Tường Vi cố ý, mà cái khoản nợ này, lại đeo lên lưng cô nhiều năm như vậy, làm anh rất thương cô.
Tường Vi nhẹ nhàng lắc đầu: "Thật ra thì nhiều đêm, cháu mơ thấy đêm đó, nếu như vào đêm đó, cháu đem trái cây trên sàn nhặt vào một cách nhanh chóng, có lẽ chú Hắc sẽ không chết. Nhưng vô luận như thế nào, thời gian cũng không thể quay lại, nên cháu phải trả nợ cho thím Hắc và Mai Linh."
Quả nhiên là như vậy, Lực Minh không nhịn được mà thở dài, nếu như anh kích động, đã sớm nói ra chân tướng, nhưng anh không thể, nếu không cũng sẽ không che giấu nhiều năm mà không nói ra. Chỉ là, uất ức Tường Vi rồi !
"Tường Vi, ngoài ý muốn, ai cũng không nghĩ tới, không phải sao? Những năm này, cháu gánh trên lưng tội lỗi này, cũng nên trả lại rồi, làm sao khổ đến bây giờ rồi nhớ mãi không quên?" Lực Minh uyển chuyển thở dài nói.
"Rất khổ sở khi mất đi người thân, thật ra thì cháu hiểu, bởi vì cháu đã từng trải qua" nhớ tới bố mẹ qua đời, Tường Vi nhịn không được mà nghẹn ngào,"Cho nên, cháu có thể tưởng tượng được, cho dù Mai Linh đem loại đau đớn này để hành hạ cháu, cũng không thể đền bù sự thật là chú Hắc đã chết. Những năm gần đây, cháu cũng quen rồi."
"Ai….Tường Vi, cháu quá lương thiện" Lực Minh bất đắc dĩ lắc đầu mà thở dài, ngẩng đầu, nhìn vườn Tường Vi đây mênh mông, trong lòng nhịn không được mà rung động, nhưng," vườn Tường Vi, không lâu nữa sẽ nở hoa, mặc dù nơi này không có một bụi Tường Vi, nhưng mà khi trăm hoa đua nở, nhất định rất đẹp"
Tường Vi gật đầu một cái, thở dài nói: "Ừ, rất đẹp, nhất định rất đẹp, đến lúc đó nơi này phải gọi Bách Hoa Viên, chứ không phải là vườn Tường Vi, nhưng đáng tiếc, nơi trồng Tường Vi, đã bỏ trống, rất lâu rồi."
Nhớ tới cảnh tượng lụn bại, cô nhịn khôn được mà thương cảm. Đêm mưa năm ngoái, ở cô phát hiện tiên sinh té xỉu ở trong vườn Tường Vi, từ sau khi đó, thủy tinh các liền bị che, không cho ai đi vào.
"Bách Hoa Viên"đôi mắt của Lực Minh lóe lên, trong lúc lơ đãng lộ ra sự bi thương, bị anh cẩn thận che dấu, cho dù là tâm sự nặng nề, bộ dạng anh vẫn vậy, ở chỗ này, anh cần phải ngụy trang, vĩnh viễn.
"Tường Vi?" Lúc này, tiếng người làm vang lên cách đó không xa.
"Chị Bình?" Tường Vi quay đầu lại, trái tim không khỏi run lên, là chị Bình – nữ hầu đặc biệt phục vụ nhà chính!
"Lực Minh cũng ở đây à?" Nữ hầ chào Lực minh một tiếng, rồi nhìn Tường Vi, sự chán ghét không chút che giấu hiện ra trên gương mặt của chị ta, rồi lộ ra một tia không thể tưởng tượng nổi,"Tiên sinh kêu cô."
Quả nhiên, trong đầu thoáng qua một trận hoảng hốt, Tường Vi thiếu chút nữa trật chân té. Nghĩ đến đêm đó, tiên sinh cường bạo cô, trong lòng nhịn không được mà dâng lên một hồi đau nhức, nhưng sợ bị bọn họ nhìn thấy, vì vậy cô khẽ gật đầu,"Cám ơn chị Bình, em sẽ đi ngay."
Trong lòng dấy lên nho nhỏ hi vọng, có lẽ tiên sinh không biết cô chính là Mạn Đà La.
/481
|