Người đàn ông tà ác
"Mắng đủ chưa?" Nước mắt cô chảy trên gương mặt trắng nõn, mà thân thể gầy yếu còn lộ ra một vẻ trong suốt lệ tích, dưới ánh đèn, chiếu rọi ánh sáng ngọc quang mang, đôi mắt cô là như nhau thâm thúy cùng hắc ám, cơ hồ đem hắn nhấn chìm trong đó.
"A, thật đúng là không biết xấu hổ tới cực điểm, cô bám Thiệu Hiên không buông, tâm tư thế nào cô nghĩ rằng tôi không biết? Phó Tĩnh Tri, cô so với năm năm trước, da mặt càng dày thêm, cô cũng không muốn, chỉ bằng như vậy thân thể tàn hoa bại liễu, người đàn ông nào còn có thể muốn cô?"
"Mạnh Thiệu ĐÌnh, anh câm miệng cho tôi!" Tĩnh Tri lại không thể chịu đựng được, cô lấy lại khí lực toàn thân đẩy hắn, trên da đầu đột nhiên truyền đến xé rách đau, cô không chút để ý mặc kệ, chỉ là điên rồ như nhau muốn theo hắn gông cùm xiềng xích trong tay giãy đi ra...
"Người đàn bà điên!" mạnh Thiệu Đình bị cô không quan tâm bộ dáng kinh sợ, buông tay ra lại phát hiện trong lòng bàn tay có mấy sợi tóc rối, hắn trong lòng thất kinh, không khỏi ngước mắt nhìn lại, lại thấy tóc cô rối tung, hình như có máu trên trán cô chảy xuống, Mạnh Thiệu ĐÌnh có chút giật mình, đang muốn mở miệng trong nháy mắt, Tĩnh Tri bỗng nhiên vô cùng độc ác lại quăng ra một bạt tai, cô toàn thân đều run run, hai má sưng trong suốt, khóe miệng cũng rách, nhưng kia một đôi bóng con ngươi, lại như là chấm đỏ của ánh sáng ngọc ngày hè...
"Mạnh Thiệu Đình, anh thật làm cho tôi buồn nôn!" Cô giận quá hóa cười, lạnh lùng từng câu từng chữ mở miệng nói xong, khi hắn trừng mắt, miệng cứng ngắc một khắc kia xoay người kéo cửa liền hướng ra ngoài đi.
Trên mặt nóng bỏng xúc cảm truyền đến, Mạnh Thiệu Đình mấy bước đuổi theo đi, trong nháy mắt cô kéo cửa kia, hắn một phen kéo cổ tay cô, thân hình mạnh mẽ đem thân thể đơn bạc của Tĩnh Tri chế trụ ở cửa, hắn đem tay nàng chế trụ phía sau người, lực đạo thô lỗ làm cho Tĩnh Tri không chịu được mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thân thể không có biện pháp khống chế giãy ra, lại bị hắn hung hăng ngăn chặn, lồng ngực hắn răng rắc như tảng đá, bức bách cô cơ hồ không thở nổi...
"Tôi buồn nôn a?" Hắn cúi đầu cười lạnh, môi mỏng cực lạnh căng thẳng khêu gợi đường vòng cung, con người đẹp vững vàng khóa cô lại bởi vì phẫn nộ cùng hô hấp khó khăn mà mặt biến thành ửng đỏ: "Cô đừng quên, năm năm trước không biết là ai như vậy thấp hèn nằm trên giường với người buồn nôn này!"
"Anh rốt cuộc muốn như thế nào." Tĩnh Tri nặng nề nhìn lại hắn, người đàn ông này, hắn căn bản là một người điên.
Muốn như thế nào? Hắn đến tột cùng là muốn như thế nào? Mạnh Thiệu ĐÌnh cũng không làm rõ được rốt cuộc trong lòng đang nghĩ gì, hắn không muốn nhìn thấy cô gái này, hắn hận không thể để cô ở trước mặt mình biến mất, nhưng lại nhịn không được muốn nhìn thấy cô xuất hiện, bắt đi thân ảnh của cô!"
"Tôi chỉ muốn biết nếu như Thiệu Hiên nhìn thấy bộ dáng phóng đãng của cô, còn có thể hay không bị cô giả vờ thanh thuần điềm đạm đáng yêu mê hoặc hắn?" Hắn âm tà mở miệng, bỗng nhiên nắm cằm cô, bức cô ngẩng lên nhìn hắn, hắn đã cúi đầu, môi lạnh mỏng hung hăng chiếm hữu máu tươi trên cánh môi cô...
Động tác của hắn thô lỗ mà lại bá đạo, Tĩnh Tri trong nháy mắt còn chưa kịp phản ứng, đầu lưỡi hắn đã chui vào trong khoang miệng cô, Tĩnh Tri cảm thấy trong đầu ầm ầm một tiếng nổ tung, các tảng đá lớn chỗ trống kéo đén, cô mờ mịt thất thố bị hắn đè ở trên cửa, môi giữa như vậy xa lạ cảm xúc, làm cho cô nói không nên lời chống cự, cô sống chết giãy giụa, lại chỉ làm hắn càng thêm sóng cuồng giam cầm!
Hai lực bàn tay to cơ hồ kìm chặt đứt cổ tay mảnh khảnh của cô, cánh tay một tấc đều là đau, hắn mút mạnh đôi môi mềm mại của nàng, Tĩnh Tri không ngừng nghỉ phản kháng hiển nhiên chỉ có thể kích thích hắn, hắn buông ra một tay bắt đầu hướng áo khoác cô chui vào, Tĩnh Tri cảm thấy da đầu một trận tê dại, vô ý thức, khi đầu lưỡi hắn vẽ phác thảo trong cổ họng cô mỗi một tấc da thịt non mềm, cô cuối cùng sinh ra độc ác hung hăng cắn hạ!
Máu tươi trong miệng tùy ý kích thích, khoảng cách gần như vậy, Tĩnh Tri nghe được hắn ồ ồ một tiếng rên rỉ, chợt thân thể của cô bị hắn đẩy ra, cô đang muốn thở phào một cái...
"Phó Tĩnh Tri, con mẹ nó cô giả bộ, tôi không để ý nét mặt cô ngay trước mặt Thiệu Hiên!"
Ngón tay thon dài tà khí xóa đi máu tươi trên khóe môi, một đôi con ngươi mê người mà lại mị hoặc lúc này tản mát ra âm ngoan thần sắc, hắn hạ thủ tàn nhẫn, không có một chút nào đau tiếc, vào giờ khắc này, Tĩnh Tri lại nghĩ đến cực kì lâu trước đây, cô lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng của hắn, cô nghe được tán dương trong miệng ba ba, cô nghe được người khác đánh giá về hắn trên TV...
Nguyên lai, đều là biểu hiện giả dối.
Hắn cũng không phải nho nhã lễ độ vĩnh viễn thân sĩ xuất thê gia thiếu gia, cung không phải khiêm tốn ôn nhu như ba nói, dung nhan hắn tuấn mĩ vô cùng nhưng lại cất giấu rắn rết trong lòng, hắn lãnh đạm mà luôn lễ phép khách khí cũng làm cho người ta cực sợ âm trầm cùng độc ác!
"Không cần tôi nhắc nhở anh sự tồn tại của Thẩm Mạn Quân đi." Tĩnh Tri lạnh lùng nhìn hắn, bị hắn nắm cằm đau một mảnh, lời nói ra có chút mơ hồ không rõ, Mạnh Thiệu Đình lại nghe được rõ ràng, dưới tay hắn động tác có một chút cứng ngắc, nhưng một lát sau lại cười nhẹ: "Phó Tĩnh Tri, coi như tôi huých cô, cũng không dao động được vị trí của Mạn Quân, cô không cần thay tôi cùng Mạn Quân bận tâm."
Tĩnh Tri tựa có chút không tin tưởng nhìn hắn, người đàn ông này, vẫn là bạc tình như năm đó, hắn chưa bao giờ thật tình có yêu hoặc quá thích người phụ nữ nào, bất kể là ai, hắn muốn tổn thương có thể không kiêng nể gì tổn thương, muốn vứt bỏ không thèm quan tâm vứt bỏ, dù cho năm đó Phó Tĩnh Tri, hay bây giờ là Thẩm Mạn Quân.
Cô như vậy ánh mắt bỗng nhiên làm cho hắn có chút không nói nên lời oán hận, hắn mở miệng ngoan lợi: "Phó Tĩnh Tri, tôi không cho phép cô cùng Thiệu Hiên ở cùng một chỗ!"
Tĩnh Tri trong khung quật cường lại bị hắn kích ra, cô lạnh lùng nhìn hắn, không chút nào lay động được thần sắc làm cho hắn có nói không nên lời, tim đập nhanh.
/849
|