Gả đi
Tĩnh Tri về đến nhà đã 11h đêm, Mạnh Thiệu Hiên thuê cho mẹ cô phòng ở tầng hai, hướng cũng vô cùng tốt, Tĩnh Tri một bên lên cầu thang lầu một bên trong lòng muốn, ngày mai nên tìm một phòng ở chuẩn bị dọn nhà.
Cô cho rằng mẹ lúc này hẳn đã ngủ, không ngờ khi đi tới cửa phòng, lại kì dị phát hiện trong khe cửa vẫn còn ánh đèn, Tĩnh Tri có chút sợ hãi có chút lòng chua xót, nhiều hơn vẫn là sợ hãi, năm năm nay mẹ như vậy cường thế ức hiếp, dù cho cô muốn chuyển biến cục diện này, cũng không phải là chuyện một sớm một chiều.
Tĩnh Tri tựa ở trên tường, mặt ngẩng lên cao nhắm mắt lại, nước mắt vì khô cạn nên không có rơi xuống, cô từng cho là mình sẽ không còn khóc, thế mà đến bây giờ mới phát hiện mình yếu đuối cùng nhỏ bé.
Tránh né căn bản không được, nếu như Mạnh Thiệu Đình quấn quýt không ngớt, có thể nói cục diện bây giờ cô không có một chút phần thắng, cô vẫn là không đấu lại hắn.
Một tâm tư sạch sẽ thiện lương, tại sao có thể đấu thắng ma quỷ đê tiện vô sỉ?(Truyện cập nhật nhanh nhất tại : thichdoc truyen.com)
Tri Tri lắc đầu, đem mạch suy nghĩ hỗn độn toàn bộ bỏ rơi, cô lấy hết dũng khí, hít sau một hơi đi hướng cửa phòng đóng chặt.
Cánh tay hình như có nghìn cân nặng, giơ lên, cô chần chừ một chút, thanh âm rất thấp, ngay lúc Tĩnh Tri giơ tay lên chuẩn bị gõ cửa, của bỗng nhiên mở ra.
Tĩnh Tri kinh hoàng lui về phía sau một bước, ánh mắt lại có chút kinh ngạc dừng ở trên người mẹ đang mở cửa.
Bà mặc áo bông, gương mặt có chút tiều tụy, gầy rất nhiều, ánh đèn màu ấm chiếu sáng trên mặt bà, Tĩnh Tri cơ hồ có thể nhìn thấy mỗi một đạo nếp nhăn trên mặt bà theo năm tháng đã lưu lại.
Tóc của bà cơ hồ trắng hơn, cũng thưa thớt nhiều, cắt rất ngắn.
Tống Như Mi một tay nắm vạt áo, một tay chống thắt lưng, nhìn thấy Tĩnh Tri bỗng nhiên xuất hiện, trong con ngươi xoay mình sáng lên một cái, nhưng vẫn là khôi phục sơ lãnh, cơ hồ là bị nếp nhăn bọc ở hai tròng mắt liếc nhìn Tĩnh Tri một cái, Tống Như Mi liền xoay người chậm rãi: "Vào đi."
Thanh âm của bà oa oa, nói xong hai chữ liền ho khan mấy tiếng, Tĩnh Tri thấy bộ dáng tập tễnh của bà, vòng eo khom khom, không khỏi đau xót trong ngực, xoang mũi nảy lên một mảnh đau nhức, cô bước vài bước đỡ lấy bà: "Mẹ..."
Lời vừa ra khỏi miệng, nước mắt cũng đã rơi xuống, Tống Như Mi cũng không nhìn cô, chỉ biết bĩu môi: "Tao đã sớm biết, mày sẽ ngoan ngoãn trở về, trên đời này ai cũng không đáng tin cậy, người vẫn phải là dựa vào chính mình."
"Mẹ, con nhớ kĩ." Tình Tri nghe ngữ điệu của bà ôn hòa, không có muốn tức giận hoặc những lời cay độc, không khỏi sửng sốt một chút, hình như có một chút không kích ứng, cô càng kinh ngạc vì dự theo tính tình mẹ, bà không đánh cũng không mắng cô, ngược lại lại là hòa khí cùng cô nói chuyện.
"Đi tắm rửa nước nóng đi, nếu mày ngã xuống sẽ không có người chăm tao." Tống Như Mi đẩy cô ra, còn mình chậm rãi ngồi ở ghế sô pha, bà đeo kính viễn thị, cầm điều khiển từ xa bắt đầu xem tivi, thân thể gầy dọa người ớ trên ghế sô pha nho nhỏ một đoàn, Tĩnh Tri không tự chủ được nhẹ nhàng che miệng lại, cô không dám khóc lên, vội vàng xoay người vào phòng tắm...
Tống Như Mi nắm điều khiển từ xa một chút cũng không buông ra, bà như có điều suy nghĩ nhanh chóng nhìn cửa phòng tắm, hồi lâu sau, lại chống giữ thắt lưng chậm rãi đứng lên đi tới phòng khách đến trong góc nơi để điện thoại, gọi một cú điện thoại.
"Chị Diêu à, lần trước chị nói cái cậu kia, đúng, chính là nhân viên công vụ họ Phương, hắn tìm được đối tượng chưa?"
"Ái chà, còn chưa có a, vậy thì tốt quá, Tĩnh Tri nhà chúng ta đoạn này được nhàn, chị xem lúc nào rảnh rỗi, an bài bọn chúng xem mặt, thế nào?"
"Ngày kia, Ngày kia buổi trưa đúng không, đi, Tôi nhất định mang Tĩnh Tri qua, kia Phương tiên sinh, chị Diêu, chị xem, mấy năm nay Tĩnh Tri như thế nào chị đều biết, nó là một đứa nhỏ ngoan, chị xem nhiều ít nói tốt vài câu đi, nó qua năm cũng hai mươi bảy rồi, tôi đây thân thể không tốt, không chừng ngày nào đó hai mắt vừa nhắm tôi đã chết, nửa đời sau của nó phải làm sao bây giờ? Ai, được, tôi chờ tin chính xác từ chị, vậy trước tiên như vậy đi, không có ý tứ muộn thế này còn quấy rầy chị...Ai, ai, vậy tôi cúp máy, hẹn gặp lại."
Tống Như Mi cúp điện thoại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đây là tháng trước chị Diêu hàng xóm cố ý gọi điện thoại giới thiệu với bà, thế nhưng khi đó Tĩnh Tri cùng người đàn ông kia đi, vì thế Tống Như Mi đã lấy lý do Tĩnh Tri đi công tác, tạm thời đem chuyện này gác lại, bây giờ nhìn cô trở về thần tình như vậy, Tống Như Mi liền biết, nó cùng người đàn ông kia nhất định là như gió thổi qua rồi.
Cũng là người đó nhìn cũng không giống người thường, cùng Tĩnh Tri một chỗ, nhiều lắm cũng chỉ là nhất thời mới mẻ, đứa bé kia quá choáng váng, đều đến hoàn cảnh như vậy, vẫn là đơn giản tin lời ngon ngọt của đàn ông.
Tống Như Mi cười khổ một tiếng, xoay người lại, lại ngồi ở ghế sô pha xem ti vi, Tĩnh Tri lúc đi ra, bà chỉ hời hợt nói một câu, muốn cô cùng bà buổi trưa ngày kia cùng bà ra ngoài một chuyến.
Tĩnh Tri tâm tư một hồi, đã rõ ràng ý tứ của mẹ, cô một bên máy móc xoa tóc ướt sũng, một bên nhẹ nhàng ồ một tiếng.
"Trong ngăn kéo phòng ngủ của tao có thuốc, mày xử lý vết thương trên mặt đi."(Truyện cập nhật nhanh nhất tại : thichdoc truyen.com)
Tống Như Mi không quay đầu lại, như cũ chuyên tâm xem ti vi, Tĩnh Tri gật gật đầu, trong thanh âm khàn khàn giọng: "Mẹ, người cũng nghỉ ngơi sớm một chút."
Trong phòng có điều hòa ấm, Mạnh Thiệu Hiên rất dụng tâm, trong phòng không xa hoa nhưng tất cả đều thoải mái hữu dụng, Tĩnh Tri đứng ở trước gương trang điểm xoa tóc, trên gương tràn ngập một làn hơi mỏng, cô nhìn thấy mặt mình dần dần mơ hồ, dần dần, không thấy rõ...
Lòng bàn tay cầm cây lược gỗ chải tóc rồi, cô vô ý hung hăng dùng lực, ba một tiếng, mấy cái răng lược bị gãy, Tĩnh tri giật mình buông lược xuống, lần này, mặc kệ người kia là ai, cô cũng sẽ đồng ý, nếu như cô gả đi rồi, như vậy hết thảy đều nên rơi định rồi.
/849
|