26. Xin anh tự trọng
Từ lần trước ở bệnh viện sau khi đuổi Phó Tĩnh Tri đi, hắn ép mình không được để ý tới bất kỳ chuyện gì của cô nữa, đợi bệnh của Thiệu Hiên khỏi hẳn, hắn sẽ cùng Mạn Quân ra nước ngoài nghỉ phép một tuần, dù sao chỉ cần cô tách khỏi Thiệu Hiên, mục đích của hắn đã đạt được.
Sau khi nghỉ phép trở về, biệt thự của Mạnh gia đã sửa chữa hoàn tất, hắn và Mạn Quân chuyển vào, có lẽ nhìn vật nhớ người, có lẽ có chút nguyên nhân nói không nên lời, khi hắn nhìn thấy thư phòng và dòng suối nhỏ mà ngày đó Tĩnh Tri thích nhất, hắn rõ ràng cảm thấy lòng mình rối loạn.
Dù sao cô từng là vợ của hắn, hắn cảm thấy một người đàn ông có lẽ sẽ quên vô số phụ nữ trong cuộc đời mình, như người phụ nữ cũng sẽ không quên đêm đầu cho ai, mà vợ trước, sợ rằng càng không có cách nào quên, trừ phi hắn mất trí nhớ.
Cho nên đối với chính mình dù năm năm cũng không quên chuyện Tĩnh Tri, Nếu như bọn họ không có kết hôn, mà chỉ qua loa ở cùng một chỗ, không chừng hắn đã sớm quên mất, bởi thế hắn không có cách nào quên được người vợ trước của mình, không thể quên Phó Tĩnh Tri!
Mấy ngày nay trong lòng hắn vẫn luôn nhớ đến ngày đó ở bệnh viện hắn đối với cô động thủ, hắn cứ tưởng mình buông xuống được, nhưng không phải.
Xe đi vào tiểu khu, bảo vệ chỉ hỏi mấy câu liền rất nhẹ nhàng cho đi, cũng là thấy một người thanh niên đẹp trai đi Maybach thì không thể là phường trộm cướp đi.
Mạnh Thiệu Đình dừng xe, hút một điếu thuốc, muốn gọi điện thoại cho cô, lại không biết số hiện tại của cô nên trực tiếp đi lên, nhưng lại lo lắng mẹ gặp mẹ của cô, không biết đối mặt như thế nào, lại chần chừ hút thêm hai điếu thuốc, Mạnh Thiệu ĐÌnh đẩy cửa xe, quyết định đi lên...
Ăn cơm trưa xong, mẹ cô đã đi ra ngoài, nói là có việc nên cô cũng không hỏi nhiều, cô dọn dẹp phòng bếp và rửa bát, mấy ngày nay Phương Tiến đến rất chăm, Tĩnh Tri đang rửa bát thì nghe phòng khách bên kia có tiếng động, nghe tiếng gõ cửa...
Tay Tĩnh Tri dính đầy bọt chạy ra, tạp dề cũng chưa kịp cởi liền mở cửa.
Vừa mở cửa vừa nói: "Là Phương Tiến sao? Tới đây tới đây rồi..."
Tĩnh Tri cười ngẩng đầu, đột nhiên ngây cả người.
Người đàn ông ngoài cửa vóc dáng cực cao, anh tuấn vô cùng, thần sắc lại có chút lạnh lùng, không phải Phương Tiến, mà là Mạnh Thiệu Đình.
Tĩnh Tri chỉ cảm thấy tim đập một trận nhanh hơn, sâu trong nội tâm cô luôn có cảm giác âm thầm sợ hãi đối với hắn, bởi vì sự âm ngoan của hắn, bởi vì hắn đối với cô độc ác.
Giơ tay lên định đóng cửa lại, lại bị hắn một tay ngăn lại, Tĩnh Tri gắt gao cắn răng nhìn, tiếp tục đóng mạnh cửa, Mạnh Thiệu Đình thẳng bước một bước, nửa thân thể bước vào, hắn hung hăng nhìn cô đang cúi đầu, khóe môi nhếch lên, lạnh giọng mở miệng: "Ai là Phương Tiến?"
"Mạnh tiên sinh, tôi nhớ ngày đó ở bệnh viện, ngài đã đáp ứng tôi sau này sẽ không xuất hiện trước mặt tôi nữa." Tĩnh Tri thấy hắn vô lại, cũng thẳng thắn buông tay, ngẩng đầu tức giận nhìn người đàn ông trước mặt.
"À, điều đó xin lỗi, con người tôi có tật xấu là thích lật lọng." Mạnh Thiệu Đình trên mặt không hề tỏ vẻ khó xử, đẩy cô ra rồi hướng vào phòng khách, ngồi xuống sô pha, lười biếng tựa vào thành ghế, quay đầu nhìn sắc mặt có chút tái nhợt của cô, thả giọng nói: "Rót chén trà đi, tôi khát."
"Vô ý tứ, trong nhà không có trà." Tĩnh Tri nhìn dáng vẻ của hắn, trong lòng tức giận, nếu như không phải bản chất tu dưỡng lễ nghĩa tốt, cô thật sẽ đem một đống đông tây tuôn ra.
Cô lạnh lùng nói xong, xoay người đi vào phòng bếp...
Mạnh Thiệu Đình cũng không có nổi giận, trái lại còn có hứng thú nhìn cô tức giận, bộ dáng của cô thật đúng là như một cô bé.
Tĩnh Tri mở vòi nước ào ào rửa bát, người đó da mặt không biết dày đến mức nào, cô không phản ứng hắn, cũng không ầm ĩ với hắn, cô không ngốc như vậy, cùng hắn gây gổ, chọc giận hắn, hắn mà động thủ, người bị hại vẫn là cô!
Mạnh Thiệu ĐÌnh ngồi một hồi lâu, thấy Tĩnh Tri vào bếp không chịu ra, hắn cũng cảm thấy không chút thú vị, thẳng thắn đứng lên cũng hướng phòng bếp đi vào.
Đến cạnh cửa, hắn dừng lại, tựa ở cửa phòng bếp nhìn cô rửa bát.
Hắn đứng một hồi, thấy cô đầu cũng không ngẩng lên, đương nhiên nhìn không thấy dáng vẻ của hắn, trong lòng không biết tại sao có chút chua xót khổ sở.
Thời gian trước khi chưa ly hôn, cô nếu như không phải nhã nhặn lịch sự đọc sách ở trong thư phòng, thì chính là bận rộn trong phòng bếp,mà bây giờ một lần nữa nhìn cô như vậy, lại dường như thấy ảo giác mấy đời.
Hắn không nhịn được đi vào một bước, âm thanh không lớn vang lên: "Tĩnh Tri, tóc của cô..."
Tĩnh Tri sửng sốt, đôi tay hơn run lên một chút, da đầu nảy sinh một trận đau đớn, cô cúi thấp đầu, quật cường một chút nói: "không có việc gì."
Hắn cười cười, tay muốn sờ lên đỉnh đầu cô, Tĩnh Tri bỗng nhiên lui một bước tránh né, lạnh lùng nói: "Mạnh tiên sinh, xin anh tự trọng."f
"Tự trọng? Cô có cái gì tôi chưa chạm qua? Còn gì mới mẻ nữa?" Mạnh Thiệu Đình càng đến gần hơn, một tay nắm giữ cằm tinh xảo của cô, con ngươi đen chậm rãi kề gần sát, làn da cô trắng không chút tì vết, làm cho hắn một trận động tâm...
"Mạnh Thiệu Đình, tôi sắp phải lập gia đình, xin anh, không nên đụng chạm vào tôi!" Tĩnh Tri ngăn chặn sự đụng chạm của hắn vào thân thể mình, đem sức đẩy hắn ra, xoay người chạy ra chỗ khác.
ps: chân tướng năm năm trước
/849
|