Tổng giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 751

/849


751

Đỗ phu nhân thấy Đỗ Phương Phương trước sau như một, không có chút ý nghĩ cảm thấy xấu hổ, cũng không mảy may có ý thay đổi, không khỏi quay mặt đi nhẹ nhàng lắc đầu, nhắm mắt lại. Từ trong hốc mắt của bà, một dòng nước mắt chậm rãi chảy xuống: "Cho dù Tương Tư là người có lỗi đi nữa, hiện nay cô ấy cũng đã chết rồi... Phương Phương, ai đúng ai sai, giờ đây cũng không cần thiết phải truy cứu nữa rồi. Con hãy đồng ý ly hôn với Dĩ Kiệt đi, được không? Hợp được thì cũng tan được! Con lùi một bước, không chừng Dĩ Kiệt còn ngoái đầu lại, vợ chồng con lại sẽ đoàn tụ, sau đó sẽ không truy cứu những lỗi lầm của con ngày trước nữa..."

"Con thì có lỗi lầm gì chứ? Ly hôn sao?" Tinh thần của Đỗ Phương Phương gần như có chút hỏng mất, cô đứng bật dậy, trong con ngươi bắn ra những tia sáng khiếp người, giống như dã thú bị đói đã lâu ngày, giờ đây chợt nhìn thấy một con mồi tự nhiên xuất hiện trước mắt vậy: "Cứ ngồi đấy mà mơ tưởng, đừng có hòng, con sẽ không bao giờ ly hôn với Dĩ Kiệt, con sẽ bám theo anh ấy cả đời! Cả đời!"
.

Đỗ Phương Phương nói xong, xoay người lại chạy vọt lên trên lầu, chỉ chốc lát sau đã thấy cô kéo một chiếc va li xuống. Đỗ phu nhân run rẩy đứng lên, liên tục hỏi cô định làm cái gì. Đỗ Phương Phương vọt tới ngoài cửa rồi mới quẳng lại một câu: "Con đi về nhà, một ngày con cũng không muốn ly hôn, con chính là phu nhân của anh ấy, bất kể thế nào con cũng không thể để cho con thỏ nhỏ chết tiệt kia, thực hiện được âm mưu “cưu chiếm thước sào”của nó!"

“Cưu” là chim tu hú. “Thước” là chim khách. Tu hú là loại chim không biết làm tổ, chuyên đi đẻ vào tổ chim khác để nhờ ấp hộ. Chim Tu hú chờ chim khách bay đi tìm mồi, liền nhảy vào tổ chim khách đẻ trứng vào đó. Chim khách ấp trứng nở ra chim non. Khi chim bố mẹ bay đi kiếm mồi cho đàn chim non ăn, Tu hú con liền tìm cách đẩy chim khách con ra khỏi tổ, rơi xuống đất. Một mình tu hú con độc chiếm nguồn thức ăn mà chim bố mẹ mang về cho đến khi lớn lên, lúc đủ lông đủ cánh Tu hú liền bay đi.

Trong đoạn văn trên, tác giả muốn diễn tả cảm xúc, bất bình của Đỗ Phương Phương. Cô không chịu ly hôn với Hà Dĩ Kiệt, sợ bé Nhất Nặc sẽ về sống với cha của mình trong ngôi nhà mà vợ chồng cô đã từng ở, sợ rằng Hà Dĩ Kiệt vì để bảo vệ con gái của mình, sẽ đuổi người vợ hợp pháp là cô ra khỏi nhà. Cái mà Đỗ Phương Phương muốn giữ ở đây không phải là ngôi nhà mà chính là muốn giữ thân phận là người vợ hợp pháp của Hà Dĩ Kiệt.
.

Đỗ phu nhân thấy con gái lao ra ngoài như một cơn lốc, bà ngây người ngơ ngác ngồi phịch xuống trên ghế sa lon. Hồi lâu sau bà như không nhịn được nữa, xoay người nhào vào trong ngực của chồng mình, buồn bã đau lòng khóc nấc lên...

******************************************

Đảo mắt một cái, lại một tháng nữa đã trôi qua, mà lúc này năm mới cũng đang lặng lẽ tới gần.

Rốt cuộc Cố Lưu Tô và Lục Phóng cũng đã tu thành chính quả. Hai vợ chồng dẫn theo con trai của mình là Lục Hải Không ra nước ngoài đi du lịch. Sau mấy tháng nghỉ phép, hai người bay trở về thành phố A, gặp được Tĩnh Tri và Thanh Thu, mấy người phụ nữ liền hẹn nhau trò chuyện ôn lại chuyện cũ một phen. Cố Lưu Tô nhìn thấy Nặc Nặc, vừa rồi lại biết rõ được chuyện của Tương Tư, vốn dĩ tính tình Cố Lưu Tô nóng như lửa, chỉ vừa mới nghe thấy tin tức Tương Tư bị chết liền nổi trận lôi đình. Cô lôi ngay chiếc điện thoại di động ra gọi ngay cho Đoàn Phi Tà, muốn nhờ anh mang anh em thuộc hạ đến chỉnh cho Hà Dĩ Kiệt một trận cực khổ cho bõ ghét. Tĩnh Tri và Thiệu Đình ngăn cản đến gần đứt hơi mới ngăn lại nổi. Nhưng Cố Lưu Tô lại tức giận nổi trận lôi đình, không ngừng chất vấn bọn họ, tại làm sao lại không để cho cô báo thù cho Tương Tư.
.

Tĩnh Tri phải kể lại tỉ mỉ rõ ràng chân tướng sự việc, lúc này Cố Lưu Tô mới dần dần tỉnh táo lại. Thân thể thon dài của cô như chìm vào ở trên sô pha, nửa ngày cũng không hề động đậy... Một lúc lâu sau, cả người cô liền bật dậy như lò xo, đưa tay cầm lấy bao thuốc lá đang để ở trên bàn trà, rút ra một điếu, vừa mới bật lửa lên, bỗng có một bàn tay thò ra đoạt điếu thuốc trên tay của cô. Trong lòng Cố Lưu Tô đang rất phiền não, lập tức muốn tức giận, nhưng vừa ngẩng đầu lên liền thấy ánh mắt của Lục Phóng đang nghênh tiếp mình. Anh nhìn sang cô, trong ánh mắt có sự vừa có sự cưng chiều, nhưng lại vừa có sự độc đoán mạnh mẽ. Trong nháy mắt ngọn lửa giận kia liền tan thành mây khói. Một lần nữa Cố Lưu Tô lại ngã vào trên chiếc ghế sa lon mềm mại. Lục Phóng ngồi xuống ở ngay bên cạnh cô, cặp lông mày dài xếch như nối liền tới tóc mai, môi mỏng như lưỡi dao sắc lẻm, vẻ anh tuấn của anh làm cho người ta gần như sắp không thở nổi. Gương mặt tuấn tú của anh chậm rãi ghé gần sát lại, giọng nói thâm trầm, nhưng lại mang âm điệu vừa ngọt ngào vừa du dương: "Em nghĩ chuyện này cần phải giải quyết thế nào cho ổn thỏa nhất? Nói cho anh nghe một chút."

"Nếu như em là Tư Tư, em sẽ vứt bỏ tên khốn Hà Dĩ Kiệt kia." Cố Lưu Tô chậm rãi mở miệng, những lời này vốn dĩ do cô vừa mới nảy sinh một ý nghĩ ác độc nên mới nói ra. Ai ngờ tại ở trước mặt Lục Phóng, cô luôn không tự giác mà mềm nhũn ra thành một vũng nước.
.

Lục Phóng nhẹ nhàng lắc đầu, kéo cô đến ôm vào trong ngực, bàn tay áp vào trên lưng của cô khẽ vuốt ve: "Hiện tại điểm mấu chốt nhất chính là thái độ của nhà họ Đỗ kia. Ở trong kinh, nhà họ Đỗ có uy thế tương đối lớn, trong Bộ Quốc phòng, Đỗ lão tướng quân cũng có núi lớn để dựa vào. Bao nhiêu năm qua cho đến bây giờ vẫn tiếp tục giữ được như thế, chứng tỏ không thể khinh thường việc giao tiếp của bọn họ được. Chúng ta phải bàn tính trước sau kỹ càng cho thật chu đáo, quyết không thể để cho Hà Dĩ Kiệt bị tổn hại. Ừ, thì chúng ta cũng chỉ mong muốn từ nay về sau Nặc Nặc có thể sống bình an ổn định ở bên cạnh người cha ruột của mình mà thôi.".
.

Ánh mắt Cố Lưu Tô lúc này vụt trở nên sáng ngời, cô đưa tay vội vã tóm lấy ống tay áo của anh hỏi lại một câu: "Lục tử, chẳng phải gia đình của anh hiện giờ cũng thuộc loại cán bộ cao cấp đó sao, nếu mang ra so sánh với nhà họ Đỗ thì như thế nào?"

Lục Phóng nhếch mi lên cười, vừa vỗ vỗ vào tay của Cố Lưu Tô vừa ôm chặt cô vào trong ngực: "Nhà họ Đỗ hoàn toàn dựa vào những công trạng thời còn trong quân ngũ năm xưa của lão già họ Đỗ đó. Hơn nữa, ông ta còn là ân nhân cứu mạng của một vị quan chức trong Bộ Quốc Phòng nữa. Phải thừa nhận, về thực quyền thì nhà họ Đỗ không thể lợi hại bằng một nửa của nhà họ Lục chúng ta, nhưng ở chuyện ở trong quan trường thì em cũng biết rồi đấy, gần đây lại rất chú ý đến vấn đề thứ tự trước và sau trong lý lịch của bản thân, cho nên..."

Cố Lưu Tô liền so vai, rầu rĩ cắt ngang lời của Lục Phóng: "Thì ra là như vậy, nhà họ Lục của anh cũng phải dành cho nhà bọn họ một chút nể nang nhỏ mọn hả?"

Lục Phóng thấy vợ yêu có vẻ thất vọng, trong nội tâm cũng thấy không đành lòng: "Cũng không phải hoàn toàn không có khả năng, chỉ có điều chuyện lại xảy ra trong khoảng thời gian này, lại có liên quan khá rộng với nhiều nơi. Nếu như đường đi bên nhà họ Lục của anh không thông được, thì chúng ta vẫn có thể nghĩ tìm đường khác để đi. Đỗ Nghĩa Sơn là một người thô lỗ, vừa vô cùng thiên vị khi bao che khuyết điểm, không quen nhìn thấy người nhà của mình bị mất đi nhiều hơn. Hơn nữa suốt vài chục năm qua, tuy ông ta cũng chẳng có chút thực quyền nào, nhưng tiền kiếm chác được cũng không phải là ít. Chúng ta cần bố trí đi thăm dò một phen cho thật đầy đủ, không chừng cũng sẽ điều tra ra một chút gì đó..."


/849

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status